Vào ngày bạn trai của Hình Tử Thuyên trở về, cô ấy vui vẻ mời đồng nghiệp trong bệnh viện đến chính thức ra mắt.
Lật Trình Tịnh không quên gọi chồng mình đi cùng, Ngu Dịch đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Một nhóm người đến nhà hàng vào giờ ăn tối, ngồi vào một bàn lớn trong góc nhà hàng Vu Nhất.
Bạn trai của Hình Tử Thuyên tên là Lư Thiêm, trước đây làm việc trong một ngân hàng thương mại ở thành phố lân cận, hiện tại đã chuyển công tác về thành phố này, hiện đang rất hào hứng vì không còn phải yêu xa nên hào phóng nói mọi người gọi đồ ăn thoải mái.
Trùng hợp là, Lư Thiêm đã từng nghe danh Ngu Dịch, hỏi anh có phải là một trong những cổ đông của thương hiệu nổi tiếng Khả Sủng Giai hay không, liền nhiệt tình trao đổi danh thiếp và trò chuyện về cơ hội kinh doanh.
Ngu Dịch rất giỏi xử lý những trường hợp như vậy, rất nhanh hoà nhập cùng mọi người.
So với Ngu Dịch rất quảng giao, Lật Trình Tịnh không nói nhiều, cô chỉ ngồi cạnh Ngu Dịch, chăm chú lắng nghe từng lời anh nói, thỉnh thoảng bật cười vì Ngu Dịch rất thích pha trò để mọi người vui vẻ.
Món ăn phong phú, tay nghề của đầu bếp cũng cao, mọi người đều rất hài lòng.
Giữa bữa ăn, mấy đồng nghiệp nữ cùng nhau vào nhà vệ sinh, Hình Tử Thuyên khen Ngu Dịch: “Ông xã của cô hài hước quá.
May mắn thay, bầu không khí trở nên rất sôi nổi từ khi anh ấy đến, làm mọi người đều vui vẻ.”
Nghe Ngu Dịch được khen ngợi, Lật Trình Tịnh cũng rất vui vẻ, hào phóng nói: “Anh ấy luôn thích kết bạn, đối với mọi người đều ấm áp và chân thành.”
“Có thể thấy anh ấy không hợm hĩnh chút nào, đối với ai cũng thân thiện.” Hình Tử Thuyên nhàn nhã soi gương trang điểm, cười nói: “Tôi thấy cô phải cẩn thận canh chừng đấy, người đàn ông hoạt ngôn, thân thiện, có ngoại hình lại có sự nghiệp thành công, ra bên ngoài không biết có bao nhiêu cô gái muốn nhảy vào lòng anh ấy đâu.”
Lật Trình Tịnh nói: “Không phải chuyện tôi có thể theo sát hay không, chủ yếu là do bản thân anh ấy thôi.”
“Cô đối với chồng mình quả thật là tín nhiệm, nhưng tôi cũng nhìn ra anh ấy rất quan tâm cô, nói được vài câu liền quay lại nhìn sắc mặt vợ.” Hình Tử Thuyên trêu chọc bọn họ, “Thật đúng là ánh mắt tân hôn lưu luyến.”
Lật Trình Tịnh nghe nói cũng cảm thấy vừa rồi hai vợ chồng đúng là thường xuyên chạm vào ánh mắt nhau.
“Xin hỏi, có ai mang băng vệ sinh không?” Đột nhiên có người hỏi.
Lật Trình Tịnh quay đầu lại thì thấy là Hiểu Tranh, y tá khoa nhi từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Hiểu Tranh và Hình Tử Thuyên vốn quen biết nên hôm nay tự nhiên cũng nằm trong phạm vi được mời.
“Cô đến kỳ sao?” Hình Tử Thuyên nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, đột nhiên tới.” Hiểu Tranh rầu rĩ nói: “Tôi không mang theo.”
“Tôi cũng không mang.” Hình Tử Thuyên nhìn chiếc quần sáng màu, vội nghĩ: “Hay tôi với cô ra ngoài mua”
“Không cần mua, tôi có mang.” Lật Trình Tịnh vội vàng nói, “Tôi đi lấy ngay.”
“Cám ơn nhiều.” Hiểu Tranh cảm kích nói.
Lật Trình Tịnh bước nhanh trở lại chỗ ngồi, mở túi xách lấy băng vệ sinh dự phòng cầm trên tay, định quay vào phòng vệ sinh đưa cho Hiểu Tranh.
“Sao vậy?” Ngu Dịch nắm lấy cổ tay cô, cười hỏi.
“Không sao, giúp người thôi.” Lật Trình Tịnh nhẹ giọng nói.
“Xong việc thì về nhé.” Ngu Dịch chăm chú nhìn cô, “Không có em ở đây anh không được tự nhiên.”
Anh không được tự nhiên? Chiến thần xã giao như anh cũng có lúc không tự nhiên sao? Lật Trình Tịnh cười, nhân tiện ngẩng đầu nhìn người nhà của những nữ đồng nghiệp khác trên bàn, phát hiện hình như bọn họ cũng không có giao tiếp nhiều với nhau.
Lật Trình Tịnh cười cười, nhẹ giọng nói với Ngu Dịch: “Em sẽ nhanh trở lại, hay anh thử làm nóng không khí một chút đi.”
Ngu Dịch buông Lật Trình Tịnh ra, bất đắc dĩ nhún vai, nhân lúc vợ đi ra ngoài, anh xoay người, thoải mái tìm chủ đề mới tán gẫu với mấy người đàn ông cùng bàn.
Lật Trình Tịnh trở về phòng vệ sinh, vừa định đi vào, liền nghe thấy Hiểu Tranh cùng Hình Tử Thuyên trò chuyện——
“Nói thật, tôi không dám tìm một người đàn ông như chồng của Lật Trình Tịnh.
Anh ấy quá hấp dẫn, lại có tiền nên tôi sẽ không có cảm giác an toàn”.
Lật Trình Tịnh dừng lại, nghe Hiểu Tranh nói rõ ràng.
“Tôi thấy Lật Trình Tịnh là một người phụ nữ rất tốt, tôi hy vọng chồng của cô ấy sẽ không bao giờ làm cô ấy thất vọng.” Hiểu Tranh rất thành thật nói, “Một người phụ nữ bị phụ bạc thật sự rất đáng thương, phải mất thời gian rất dài tâm lý mới có thể hồi phục.”
Lật Trình Tịnh chợt nhớ ra Hình Tử Thuyên từng nói với bọn họ chuyện Hiểu Tranh chia tay bạn trai sau 5 năm yêu nhau.
Lật Trình Tịnh suy nghĩ một chút, cô cũng không muốn trốn tránh, đi thẳng vào, khi ánh mắt bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Hiểu Tranh, biểu cảm của mọi người trở nên khá khó xử, nhưng cô vẫn cười rất tự nhiên, đưa băng vệ sinh cho Hiểu Tranh: “Của cô đây”.
Hiểu Tranh nhận lấy băng vệ sinh, nói lời cảm ơn, sau một hồi cân nhắc, cô quyết định thẳng thắn, trịnh trọng xin lỗi Lật Trình Tịnh: “Thật xin lỗi, tôi không nên nói sau lưng cô.”
“Không sao, cô không có ác ý.”
Hình Tử Thuyên vỗ vai Hiểu Tranh, ôn nhu nói: “Tôi biết Lật Tử sẽ không để bụng đâu.”
“Coi như là tôi ghen tị với cô đi.” Hiểu Tranh trên khuôn mặt bình thường lộ ra nụ cười ngượng ngùng, “Ông xã của cô phương diện nào cũng xuất sắc, còn cô lại xinh đẹp dịu dàng như vậy, hai người có thể ở bên nhau, quả thật là may mắn.”
“Cám ơn cô.
Tôi nghĩ tương lai cô cũng sẽ gặp vận may của chính mình.”
Hiểu Tranh gật đầu: “Hy vọng như vậy.”
Khi Lật Trình Tịnh và vài đồng nghiệp nữ quay lại khu vực ăn tối, đèn trên trần nhà đột ngột tắt giữa chừng, vừa ngồi xuống ghế, đàn piano đã bắt đầu chơi bản nhạc đầu tiên của đêm nay.
Sàn khiêu vũ được lát bằng những viên gạch nhỏ kiểu Ma-rốc cổ điển.
Theo âm thanh của đàn piano vang, mọi người nắm tay nhau bước ra sàn nhảy.
Hình Tử Thuyên và Lư Thiêm cũng đi khiêu vũ.
Ngu Dịch thật ra cũng không hứng thú lắm với khiêu vũ, nhưng nhìn mỹ nhân bên cạnh, anh chợt dịu dàng mời cô: “Nhảy cùng anh một bài nhé?”
Lật Trình Tịnh đặt tay lên lòng bàn tay anh, để anh dắt đi.
Ngu Dịch nắm một tay của Lật Trình Tịnh, vừa đến sàn khiêu vũ, anh liền nâng tay cô để cô nhẹ nhàng xoay một vòng, khi cô quay lại, anh đột nhiên kéo cô lại gần, ôn nhu ấm áp, ánh mắt bao phủ lấy khuôn mặt cô.
Lật Trình Tịnh không khỏi có chút kích động, cô dùng hai tay nắm lấy tay anh, hai người chậm rãi thả mình vào âm nhạc.
Đợi đến khi Ngu Dịch buông một tay ra, Lật Trình Tịnh liền nghiêng người, sau đó lại bị Ngu Dịch giữ chặt eo, kéo cô về phía sau, sau đó lại dùng một tay giữ chặt lấy cô, cơ thể hai nguời dán chặt nhau.
Ngu Dịch thừa dịp hôn nhẹ lên trán vợ.
Lật Trình Tịnh bám lấy cánh tay anh, dần dần vòng tay qua eo anh, nhắm mắt lại hưởng thụ khoảnh khắc êm ái này.
“Ngu Dịch.” Cô khẽ gọi tên anh.
“Chuyện gì?” Anh trả lời cô.
“Ở bên cạnh anh em luôn luôn có cảm giác an toàn.”
Ngu Dịch nghe rõ ràng những gì cô nói, chỉ cười mà không trả lời, một lúc sau mới lên tiếng: “Cái này không phải rất tốt sao?
“Vâng, rất tốt.” Lật Trình Tịnh chân thành nói: “Hiện tại vui vẻ là được rồi.”
Ngu Dịch cụp mắt, đập vào mắt anh chính là đôi môi xinh đẹp như cánh hoa của cô, anh biết cô ngọt ngào như thế nào, thừa dịp lúc tình cảm sâu đậm, anh cúi đầu nuốt lấy sự ngọt ngào của cô.
…
Hai người ôm nhau khiêu vũ hồi lâu, sau đó tay trong tay trở về chỗ ngồi.
Lật Trình Tịnh phát hiện Hiểu Tranh vẫn ngồi trên sô pha nãy giờ, hờ hững nhìn những cặp đôi khác vẫn đang khiêu vũ, nhưng biểu cảm của cô ấy lại lạnh lùng và đơn độc.
“Ngu Dịch, anh là một quý ông lịch lãm đúng không, vậy anh đi mời cô gái độc thân khiêu vũ được không?” Lật Trình Tịnh thì thầm bên tai Ngu Dịch.
Ngu Dịch nhướng mày, kinh ngạc nhìn vợ: “Em thật sự hào phóng như vậy, không để bụng chút nào sao?”
“Không có gì, chỉ là khiêu vũ mà thôi.” Lật Trình Tịnh vỗ vai chồng, dặn dò: “Nhưng mà, cũng đừng dán sát vào nhau quá.”
“Nếu em không ngại thì anh cũng không khách sáo nữa.” Ngu Dịch cười cười, buông vợ ra, lập tức đi về phía Hiểu Tranh.
Khi Hiểu Tranh nghe nói Ngu Dịch muốn mời cô khiêu vũ, cô liền từ chối hết lần này đến lần khác.
Ngu Dịch cũng rất kiên nhẫn, đứng trước mặt cô ấy nói chuyện chân thành đến mức Hiểu Tranh cũng ngại từ chối.
Hiểu Tranh nhìn sang Lật Trình Tịnh, thấy Lật Trình Tịnh đang cười vui vẻ, hẳn là cô ấy cho phép chồng mình qua đây, vì vậy không khách sáo nữa, nắm tay Ngu Dịch ra sàn nhảy.
Lật Trình Tịnh ngồi xuống, hớp một ngụm nước, bắt đầu say sưa ngắm nhìn màn khiêu vũ giữa ông xã và Hiểu Tranh.
Tư thế Hiểu Tranh có chút cứng ngắc, bởi vì luôn phải giữ khoảng cách với Ngu Dịch nên nhảy rất chậm, ngược lại Ngu Dịch thoải mái hơn rất nhiều, theo nhịp bước của cô, còn chủ động dìu bước cô ấy.
Tiếng đàn piano dừng lại, trong nháy mắt đèn sáng lên, Hiểu Tranh dừng lại, thở phào nhẹ nhõm, lại cảm kích nhìn Ngu Dịch, nói: “Cảm ơn anh đã mời tôi nhảy.”
Ngu Dịch lễ phép nói: “Là vợ tôi giao nhiệm vụ.”
“Tôi biết.” Hiểu Tranh vẻ mặt chân thành, “Vợ anh là một người phụ nữ rất tốt, anh gặp được cô ấy thật là may mắn.”
“Đúng vậy.” Ngu Dịch đồng ý.
“Anh phải trân trọng cô ấy.” Hiểu Tranh không kìm được, đánh liều nói ra những gì trong lòng mình, “Anh đừng làm một người phụ nữ tốt như vậy thất vọng, nếu không cô ấy sẽ rất đau lòng.”
Ngu Dịch trầm mặc, nghiêm túc nói: “Tôi thích cô ấy như vậy, làm sao có thể để cô ấy thất vọng?”
Hiếm khi nào Ngu Dịch lại là một quý ông đến cùng, anh nắm tay Hiểu Tranh tiễn cô về chỗ ngồi rồi mới quay về bên vợ.
Những người trong nhà hàng lần lượt trở về chỗ ngồi, ánh đèn lại mờ ảo, cuối cùng khi các vũ công chuyên nghiệp bước lên sân khấu, tiếng piano được thay thế bằng điệu Valse của Shostkotavic.
Mọi người đều tập trung chiêm ngưỡng những vũ công chuyên nghiệp, chỉ có Ngu Dịch sau khi xem vũ đạo một hồi, ánh mắt lại khoan thai rơi xuống vợ mình.
Vẫn là người phụ nữ của anh đẹp nhất.
Lật Trình Tịnh chuyên tâm xem khiêu vũ, nhất thời quên ngoảnh lại xem Ngu Dịch đang làm gì nên không biết anh đã cầm điện thoại lên lặng lẽ chụp một bên mặt của cô, sau đó đăng lên trang cá nhân để khoe với bạn bè:
“Càng ngày càng thích, làm sao bây giờ?”
– ——————-
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tâm tình hôm nay: Càng ngày càng thích, làm sao bây giờ?.