“Lật Trình Tịnh, có người tìm cô ở cửa kìa.” Y tá khoa cấp cứu chạy tới phòng bệnh, Lật Trình Tịnh đang tập trung kiểm tra bệnh án theo lời dặn của bác sĩ.
Lật Trình Tịnh đặt hồ sơ xuống, đút bút trở lại túi, vội vàng đi ra cửa, đã thấy một người phụ nữ ăn mặc giản dị đang đứng ở lối đi.
Người phụ nữ mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc sáng màu, một chiếc quần vải cotton màu nâu, chân đi một đôi giày bệt cũ kỹ, xách một chiếc túi vải, đang nhìn chằm chằm xuống chân mình.
“Là cô tìm tôi sao?” Lật Trình Tịnh tiến lên, nhẹ giọng hỏi.
Cô nhận ra đối phương ngay lập tức.
Người phụ nữ ngước đôi mắt to tròn lên, không thể tin nhìn Lật Trình Tịnh, chậm rãi nói: “Thật sự là cô.”
Nói xong lời này, trên mặt liền lộ ra một nụ cười chật vật, lại thấp giọng nói: “Thật sự là cô.”
Lật Trình Tịnh cười nhẹ.
Người phụ nữ nói ngắt quãng: “Em trai tôi nói cô làm việc ở đây, hôm nay tôi đi khám bệnh ở lầu năm, nghĩ một chút liền muốn xuống gặp cô.
Em tôi nói nó đã kết hôn, tôi không hỏi, nhưng trong lòng nghĩ đến cô, thật đúng như dự cảm.
Không nghĩ tới, đi một vòng lớn như vậy, nó và cô lại ở bên nhau, hai người đúng là có duyên phận.”
Lật Trình Tịnh ngượng ngùng, suy nghĩ một chút, nói: “Đúng vậy.”
Chị gái của Ngu Dịch là Ngu Du.
Lật Trình Tịnh chỉ gặp cô ấy một lần.
Khi đó Ngu Du đã mắng cô và bảo cô tránh xa Ngu Dịch, đừng làm hại Ngu Dịch.
Cô ấy cũng nói rằng những cô gái thành phố như Lật Trình Tịnh chỉ muốn chơi đùa em trai cô ấy.
Lúc đó Lật Trình Tịnh kinh ngạc đến ngây người, bởi vì chưa từng có ai lần đầu gặp liền mắng cô bằng giọng điệu gay gắt như vậy, hơn nữa lời khiển trách còn xen lẫn cảm xúc cuồng loạn mất kiểm soát, khiến cô có chút sợ hãi.
Dù sao khi đó cô chỉ mới mười chín tuổi, còn quá non nớt.
“Nếu cô dám tổn hại nó, tôi sẽ đến trường gặp giáo sư của cô, làm mọi cách để cô bị đuổi học.
Cô tin hay không thì tuỳ.
Dựa vào cái gì mà cô dám đòi hỏi nó mua đồ đắt tiền như vậy, quả thật không có tự trọng.”
…
Gần mười năm sau lại nhau, Lật Trình Tịnh không còn sợ hãi khi đối mặt với Ngu Du, ngược lại trong lòng có chút chua xót.
Không hiểu vì sao, sự căng thẳng và ngượng ngùng trong ánh mắt của người phụ nữ ăn mặc giản dị với khuôn mặt sưng húp và nước da tái nhợt này lại khiến Lật Trình Tịnh chạnh lòng.
Ngu Du nắm chặt cốc, không thể nói ra những lời đã chuẩn bị.
Lật Trình Tịnh là người lên tiếng trước: “Thật ra chuyện năm đó là hiểu lầm thôi.
Tôi thật sự không có đòi Ngu Dịch mua chiếc vòng đó, cũng không biết anh ấy sẽ mua quà cho tôi, nhưng dù sao tôi cũng đã từ chối nhận nó.”
Ngu Du liếc nhìn Lật Trình Tịnh, khẽ nói: “Hôm đó là do tôi quá kích động, có lẽ tâm tình không tốt, làm liên luỵ đến cô, lại làm cho cô hoảng loạn.
Hiện tại tôi sẽ không xen vào chuyện riêng của Ngu Dịch, tôi và nó đều đã có cuộc sống riêng, nghĩ lại, tôi còn phải cảm ơn cô vì đã không mang chuyện ngày đó kể cho Ngu Dịch.”
Ánh mắt Lật Trình Tịnh vẫn luôn dịu dàng, nghe nói xong, gật đầu: “Tôi sẽ không nhắc chuyện này với Ngu Dịch.”
Ngu Du nhếch miệng cười: “Không nói là tốt rồi, tôi sợ nó trách tôi làm hai người chậm trễ nhiều năm như vậy.”
Trái tim Lật Trình Tịnh khẽ chùng xuống, cô tự nhiên nghĩ đến một khả năng, nếu năm đó Ngu Du không đến mắng nhiếc như vậy, liệu cô có chấp nhận lời tỏ tình của Ngu Dịch hay không?
Có thể có, cũng có thể không, không có câu trả lời khẳng định cho việc này.
Ngu Du thấy Lật Trình Tịnh không nói gì, cảm giác xấu hổ càng rõ ràng, khẽ nói: “Tôi chỉ muốn qua chào hỏi cô một chút, cũng không có việc gì quan trọng.”
Lật Trình Tịnh hoàn hồn, gật đầu với Ngu Du
“Tôi đi đây, tôi còn có việc bận.” Ngu Du dời ánh mắt, hai tay nắm chặt túi xách, bước nhanh về phía lối ra.
Không ngờ sau khi ăn trưa ở căn tin trở về, vừa đi vào khoa cấp cứu lại đụng phải Ngu Du.
Lúc này Ngu Du đang cúi đầu chờ Lật Trình Tịnh, thấy Lật Trình Tịnh tiến đến, vội vàng chạy tới, lo lắng nói: “Tôi quên mất một chuyện.”
“Vâng” Lật Trình Tịnh nhất thời nghe không hiểu.
Ngu Du vẻ mặt sốt sắng, khẩn trương nói: “Có chuyện quan trọng tôi muốn nói riêng với cô.”
Lật Trình Tịnh bối rối, nhưng thấy Ngu Du có vẻ rất coi trọng chuyện này, liền nói: “Chúng ta đi hoa viên bên cạnh khoa điều trị nội trú đi, chỉ cách vài bước chân thôi.”
Chẳng mấy chốc, Lật Trình Tịnh dắt Ngu Du đến hoa viên, Ngu Du dừng lại quay đầu nhìn, xác định xung quanh không có ai, tay run run lấy trong túi vải ra một phong thư, vội vàng đưa cho Lật Trình Tịnh.
“Đây là cái gì?” Lật Trình Tịnh kinh ngạc.
“Đây là chiếc vòng tôi muốn đền bù cho cô.” Ngu Du vội vàng giải thích, “Cái vòng tay kia bị tôi lấy đi, sau đó tôi mang đến cửa hàng bán, họ đòi hoá đơn mới chịu thu mua, nhưng hoá đơn đã bị Ngu Dịch xé mất.
Sau đó tôi bán chiếc vòng lại cho một người bạn ở quê, anh ta mua chiếc vòng để mang đi hỏi vợ.”
Lật Trình Tịnh không theo kịp dòng suy nghĩ của cô ấy.
“Tôi bán chiếc vòng cho anh ấy, rất nhanh xài hết tiền, tôi thực sự không phải là người tham lam, chỉ là có thói quen xài tiền vô độ.” Nói tới đây Ngu Du mới thở dài, “Cái vòng đó lẽ ra là của cô, nhưng tôi đã bán nó, giờ tôi muốn hoàn lại tiền cho cô.”
Lật Trình Tịnh đương nhiên sẽ không nhận, nhưng Ngu Du nhất quyết không lùi bước, không ngừng dúi tiền vào tay cô.
“Cô nhận đi” Ngu Du cầu xin Lật Trình Tịnh, nước mắt lưng tròng: “Cô nhận rồi tôi mới thấy yên lòng, đây là tôi thiếu cô, hôm nay nhất định phải trả lại.
Đây là tiền tôi dành dụm mấy năm nay, cô đừng lo.”
Lật Trình Tịnh cố gắng giải thích: “Số tiền này không thể coi là của tôi, hồi đó dù tôi có nhận quà từ Ngu Dịch thì cũng không thể nhận món quà đắt tiền như vậy.
Dù sao Ngu Dịch đã đưa chiếc vòng cho chị, chị muốn dùng như thế nào cũng không liên quan đến tôi.
Chị mau cất tiền đi.”
Nhưng Ngu Du sống chết nhất quyết đòi trả lại tiền cho Lật Trình Tịnh.
Giằng co một hồi, Lật Trình Tịnh tuyệt vọng nói: “Chị đừng làm tôi khó xử, số tiền này tôi sẽ không bao giờ nhận đâu.
Nhận rồi tôi phải giải thích làm sao với Ngu Dịch? Hơn nữa, đây là chỗ làm việc, nếu có người nhìn thấy lại tưởng tôi nhận tiền của bệnh nhân, lúc đó sẽ là rắc rối lớn ạ.”
Ngu Du sửng sốt một lúc, dường như cũng hiểu ra Lật Trình Tịnh có lý, hành vi tự mình trả lại tiền cho cô đúng là thừa thãi, không khéo còn làm Ngu Dịch biết chuyện.
Lật Trình Tịnh thấy đối phương buông xuôi thì vội bảo cô ấy bỏ tiền lại vào túi.
Ngu Du có chút ngây ngốc cất tiền đi, sau đó lùi lại hai bước, nói với Lật Trình Tịnh: “Nếu cô không nhận tiền, tôi đành phải cúi đầu xin lỗi cô.” Nói xong liền cúi đầu trước Lật Trình Tịnh.
Lật Trình Tịnh bước tới, nắm lấy tay Ngu Du, nhẹ nhàng nói: “Thật sự không cần đâu.
Quá khứ không quan trọng, bây giờ tôi cảm thấy vui vẻ mãn nguyện khi ở bên Ngu Dịch, thế là đủ rồi.”
Ngu Du chăm chú nhìn Lật Trình Tịnh, cảm thấy cô không nói dối, thật sự cũng không muốn làm đối phương áy náy nữa, vì thế cố nặn ra một nụ cười, khàn khàn nói: “Tôi đương nhiên cũng hi vọng cô và Ngu Dịch sống thật tốt.”
Khi ăn tối, Lật Trình Tịnh làm như vô tình hỏi Ngu Dịch về tình hình của chị gái anh và lý do cô ấy phải gặp bác sĩ tâm lý.
Ngu Dịch kể, sau khi kết hôn, chị gái anh hai lần sảy thai, sau đó bị người đàn ông này ly hôn, cô ấy rơi vào trầm cảm một thời gian, lúc tồi tệ nhất còn tự nhốt mình ở nhà cả tháng trời.
“Thật sự đau lòng.” Lật Trình Tịnh nghe vậy không thoải mái, hỏi: “Khi còn bé tính cách chị ấy như thế nào?”
Cô tự hỏi không biết Ngu Du có một tuổi thơ hạnh phúc hay không.
Ngu Dịch nói: “Chị ấy là con của bố anh và vợ cũ của ông ấy.
Lúc đó bà nội vẫn còn sống, bà không thích chị lắm.
Bà muốn có cháu trai nên đã rất hà khắc với chị.
Sau này, bố và vợ cũ ly hôn trong hòa bình, ông kiên quyết nuôi chị cho nên chị đã theo bố.
Sau này, bố và mẹ anh kết hôn, không lâu sau đó thì có anh.
Chị ấy chăm sóc anh rất chu đáo, đút cơm cho anh, may áo cho anh, chuyện gì cũng che chở anh.”
Chị cả như mẹ, Lật Trình Tịnh hiểu chuyện này.
“Anh cũng không thích cách bà nội đối xử với chị.” Ngu Dịch nhíu mày, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, “Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng không suy nghĩ nhiều, giờ lớn lên mới nhận ra quả thật chị ấy trải qua tuổi thơ quá khắc nghiệt, vì vậy anh muốn chiếu cố chị ấy cả đời, ít nhất không để chị thiếu thốn về vật chất.”
“Bây giờ chị ấy sống ở đâu?” Lật Trình Tịnh hỏi.
Ngu Dịch cho biết, sau khi ly hôn chị gái anh không có tài sản gì, vẫn một mực nghĩ đến chuyện đoàn tụ với chồng cũ nên ở lại đây không chịu về quê.
Mọi người cho rằng tâm lý chị không ổn nên đưa đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng chị ấy lại không muốn đi, mỗi ngày đều chạy đi năn nỉ chồng cũ.
Ngu Dịch cảm thấy chị mình không nên sống trong thế giới hoang tưởng đó nữa nên cho chị một số tiền để mua nhà.
Căn nhà là chính tay Ngu Dịch đi chọn cùng chị mình, tọa lạc ở một tiểu khu yên tĩnh.
Hơn một năm Ngu Du bận rộn chuyện nhà cửa nên lực chú ý cũng bị phân tán, không còn đi khóc lóc năn nỉ chồng cũ nữa.
Không ngờ sau khi nhận được tin chồng cũ tái hôn, Ngu Du lại suy sụp, rơi vào trầm cảm và hưng cảm, mất nửa năm mới hồi phục, đành phải chấp nhận sự thật không thể tái hôn với chồng cũ.
“Bây giờ chị ấy làm việc bán thời gian trong một cửa hàng quần áo.
Công việc không bận rộn lắm, sinh hoạt và tâm trạng cũng ổn định hơn trước rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn rơi vào tình trạng hoảng loạn, vì vậy anh vẫn phải đưa đi điều trị tâm lý.”
“Anh định chăm sóc chị ấy cả đời sao?” Lật Trình Tịnh hỏi.
Ngu Dịch nhìn cô, nghiêm túc nói: “Đúng, hiện giờ anh cũng muốn như vậy.
Nhưng chị ấy không muốn anh can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của chị ấy.
Ngoài việc đưa tiền sinh hoạt hàng tháng, anh cũng chỉ còn cách thường xuyên liên lạc để kịp thời giúp đỡ chị ấy.”
“Chúng ta nên quan tâm đến chị ấy nhiều hơn, cuộc sống của chị ấy thật không dễ dàng.” Lật Trình Tịnh bày tỏ sự đồng cảm, cô là sinh viên y khoa, đương nhiên biết tác hại của hai lần sảy thai.
“Đang nghĩ gì vậy?” Thấy Lật Trình Tịnh dừng đũa, Ngu Dịch cười nhắc nhở.
Lật Trình Tịnh nhướng lông mày, nhìn chồng bằng ánh mắt trong veo, nói: “Có lúc em nghĩ, nếu ngày xưa em chấp nhận anh, có lẽ chúng ta đã sống cuộc sống như bây giờ sớm hơn rồi.”
Ngu Dịch cũng dừng đũa, mở to mắt nhìn cô, hỏi: “Vậy tại sao lúc đó em lại từ chối anh?”
Lật Trình Tịnh đã nghĩ đến nguyên nhân từ lâu, liền trực tiếp nói: “Khi còn trẻ, tính tình có chút phù phiếm, luôn muốn tìm một người tinh anh trong xã hội, bây giờ nghĩ lại, không có nghề nghiệp nào là cao quý hay thấp hèn, lúc trẻ quả thật em quá nông cạn.”
Ngu Dịch nghe rồi tỏ vẻ đã hiểu, không mảy may nghi ngờ việc Ngu Du và Lật Trình Tịnh từng gặp mặt trong quá khứ.
Ánh mắt Ngu Dịch thâm trầm, chậm rãi nói: “Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy em là một người nông cạn ham hư vinh.”
Lật Trình Tịnh bình tĩnh nói: “Là do anh chưa từng thấy.”
Ngu Dịch không nói nữa, anh không muốn hỏi những câu ngu xuẩn như “Nếu bây giờ anh không có gì, em vẫn chọn anh hay không.” Bất kể là nam hay nữ, ai lại muốn chọn một người tay trắng làm bạn đời.
Lật Trình Tịnh tựa hồ nhìn ra anh đang suy nghĩ gì, đưa tay nắm lấy tay anh, dịu dàng hỏi: “Nếu như khi đó dáng dấp em bình thường thì anh có theo đuổi em không?”
“Câu hỏi của em hơi nhạy cảm đấy.” Ngu Dịch cười cười, sau đó suy nghĩ một chút mới trả lời: “Chắc là không.
Đa số thanh niên đều là động vật nghiêng về thị giác, phải thích mắt thì mới theo đuổi.
Anh cũng là đàn ông, tất nhiên là không có ngoại lệ.”
Lật Trình Tịnh cảm thấy lời này cũng đủ chân thành rồi.
“Quên chuyện quá khứ đi.” Ngu Dịch một tay khác che mu bàn tay cô, “Bây giờ sống cùng nhau thật vui vẻ là được.”
Đúng vậy, hiện tại mới là quan trọng.
Con người phải hướng tới và sống cho hiện tại.
Chưa nói đến tình yêu, công việc, cuộc sống, chuyện gì cũng là việc con người nên hướng tới.
Lật Trình Tịnh chưa bao giờ nghĩ mình là người có hoài bão lớn, cô luôn nghĩ chỉ cần mình khỏe mạnh bình an, có công việc mình yêu thích, có thể tự nuôi sống bản thân bằng chính khả năng của mình, có người mình yêu thương để cùng chung sống qua ngày là đủ rồi.
Có chút tiếc nuối hay ngăn trở đều là những điều bình thường.
Sáng sớm hôm sau, Lật Trình Tịnh tỉnh giấc, cô nằm bên cạnh Ngu Dịch đang say ngủ, một tay chống đầu, yên lặng nhìn anh thật lâu.
Ngu Dịch hơi thở rất đều, ngủ rất sâu.
Cô cúi đầu, hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh, dịu dàng vuốt tóc anh.
Lúc này, cô dường như thực sự mở lòng với anh.
Khi cô vô tình từ trong mộng tỉnh lại, bên tai còn văng vẳng tiếng rống “Tránh xa Ngu Dịch ra,” cô lập tức tỉnh dậy, liếc mắt nhìn xung quanh, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại, trái tim dần trở lại nhịp đập bình thường.
Cũng may hai người không bỏ lỡ nhau ngoài đời thực.
Cô rút tay lại, không muốn đánh thức anh.
Chưa đến sáu giờ, cô có thể nằm trên giường một lúc nữa.
Cô nghiêng đầu nhìn chồng mình, cuối cùng không nhịn được liền ôm lấy thân thể thon dài nóng bỏng của Ngu Dịch, hai tay đặt ở eo anh, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, giống như một chú chim hải âu đậu trên tảng đá ấm áp dưới ánh sáng ban mai.
– ——————-
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lời yêu thương trong ngày của Ngu Dịch: Chúng ta hãy sống bên nhau thật vui vẻ..