Rung Cảm Từ Em
Chương 28
Chương 28: Anh có lấy vợ không
Dưới mắt anh có quầng thâm, trông vô cùng mệt mỏi.
Từ Đàn Hề nhỏ nhẹ đáp lời: “Quan Quan ở trên tầng, để tôi đi gọi cậu bé.”
Nhung Lê không vào nhà mà đứng chờ ngoài cổng.
Gió cuối thu se lạnh, mùa hoa quế sắp hết, hoa và lá rơi rụng khắp sân nhà. Từ Đàn Hề đi trên thảm hoa, quay đầu lại nhìn Nhung Lê.
“Bên ngoài trời lạnh, tôi mới pha trà nóng, hay anh vào uống cốc trà cho ấm.”
Nhung Lê lặng thinh đứng một hồi mới chịu đi vào nhà.
Từ Đàn Hề rót cho anh một cốc trà, lại bưng cho anh đĩa bánh ngọt, “Anh chờ một lát, tôi dọn dẹp đồ cho Quan Quan đã.”
Nhung Lê khách sáo, “Phiền cô rồi.”
Cô đi lên tầng, để lại mình anh chờ trong gian nhà chính. Nước trà chỉ âm ấm, hương trà hoa quế thoang thoảng, thật hợp với mùa. Anh nhấp thử một ngụm, không nhấm nháp ra được mùi vị gì, so ra, anh có hiểu biết về rượu hơn.
Nhung Lê không hề động vào bánh trong đĩa, chỉ ngó nghiêng vài lần.
Không lâu sau, Nhung Quan Quan chạy xuống, thân hình mủm mỉm hệt quả bóng, cất giọng lảnh lót vui sướng: “Anh~~~”
“Thu dọn đồ xong chưa?” Nhung Lê hỏi Từ Đàn Hề.
Nhung Quan Quan cướp lời: “Xong rồi ạ.”
Anh nhanh chóng uống hết cốc trà, “Tôi dẫn nó về đây.”
Nhung Quan Quan mới ở đây có một ngày hành lý đã những một túi to, chỉ mỗi kem dưỡng da trẻ em thôi mà Từ Đàn Hề đã mua cho cậu vài lọ.
Cô đưa túi cho Nhung Lê, “Chuyện tối đó, cảm ơn anh.”
Nhung Lê nhận lấy túi, “Không cần cảm ơn, mấy tên kia vốn đến tìm tôi, tự mình gây ra thì tự mình giải quyết hậu quả, sòng phẳng thôi.”
Lại là sòng phẳng.
Dường như anh rất thích vạch rõ giới hạn với mọi người, giống như con sư tử không hòa nhập được với bầy, tự vạch một lãnh địa, chụp xuống chiếc lồng, bản thân không đi ra, cũng không cho bất cứ ai đi vào.
Từ Đàn Hề ngẩn ngơ suy nghĩ, phải làm sao mới có thể mở đường cửa lồng của anh ra đây.
Nhung Lê đưa túi cho Nhung Quan Quan, “Đồ mình thì tự mình xách.”
Nhung Quan Quan ôm chiếc túi bằng cả hai tay, chào tạm biệt Từ Đàn Hề: “Chị Từ, em về đây.”
Cô vẫy tay với cậu nhóc, “Mai gặp.”
Nhung Quan Quan ôm túi đồ, lệnh khệnh đi về nhà với anh mình.
Vừa vào sân, Nhung Lê đã hỏi ngay: “Bộ quần áo này của em ở đâu ra?”
Nhung Quan Quan mặc chiếc áo hoodie màu hồng, anh dám chắc mình không hề mua cho cậu cái áo nào màu này. Quần áo của bản thân anh cũng chỉ có ba màu đen xám và trắng, nên mua cho Nhung Quan Quan cũng hệt vậy, để tiện việc, có khi anh còn mua hẳn cả lố cùng một kiểu.
Có thể do màu hồng trông đẫy đà hơn, Nhung Lê cảm thấy cậu nhóc đã béo lên.
Nhung Quan Quan tròn trĩnh buông túi đồ xuống, khoe: “Là chị Từ mua cho em.” Còn quay một vòng cho anh trai xem, “Chị Từ tốt lắm, mua quần áo, nấu cơm, tắm cho em, còn kể chuyện “Ba chú heo con” cho em nghe. Còn nữa, chị Từ biết đánh đàn tranh, biết làm bánh đậu xanh, cừ khôi lắm!”
Nhung Lê đi lấy đồ sạc pin, cắm sạc di động.
Nhung Quan Quan lẽo đẽo theo anh, chìa cánh tay đến khoe với anh, “Anh, anh nhìn xem, trên tay áo em có một con heo nè, là chị Từ thêu đấy, anh thấy có đáng yêu không?”
Mắt cậu nhóc chớp chớp như thầm giục: Anh mau khen đi nào!
Nhung Lê hờ hững cởi áo khoác ra, vứt trên sofa gỗ, “Em rửa mặt chưa?”
“Rồi ạ.” Còn thoa kem dưỡng da nữa, thơm không, thơm không!
“Rửa rồi thì đi ngủ đi.” Anh phán một câu xanh rờn.
Nhung Quan Quan vốn đang định bảo anh mình ngửi xem mình thơm không đành tiu nghỉu “dạ” một tiếng. Thế nhưng cậu vừa đến cửa phòng thì…
“Nhung Quan Quan.”
Cậu lập tức quay đầu lại, “Dạ? Sao ạ?”
Nhung Lê lấy một món đồ từ túi ra, “Đây là gì?”
“Là thuốc ngâm chân Đông Y, chị Từ cho.”
Có những mười gói thuốc, chiếm hết nửa túi đồ của Nhung Quan Quan, trên đó còn có tờ giấy viết hướng dẫn sử dụng: “Nấu với lửa lớn đến khi sôi rồi giảm lửa nhỏ lại, ba mươi phút sau đổ nước ra chậu ngâm chân.” Bên dưới còn kèm thêm một câu, “Chỉ có tác dụng làm ấm chân, không trị tận gốc.”
Là chữ của Từ Đàn Hề. Từng con chữ Tiểu Khải viết bằng bút lông nắn nót với nét bút nhẹ nhàng, thanh tú ngay ngắn, hệt như con người cô.
Thời này mà còn có người viết chữ bằng bút lông ư? Bên phải dưới cùng trang giấy còn có một đóa hoa vẽ bằng mực nước màu đen.
Nhung Lê xếp tờ giấy lại, vứt vào trong túi, quay sang hỏi: “Nhung Quan Quan, em buồn ngủ chưa?”
Nhung Quan Quan tỉnh như sáo, “Chưa ạ.”
Nhung Lê đi lấy tấm thẻ, bỏ vào túi cậu nhóc, “Vậy thì chạy vặt giúp anh.”
Có em trai để làm gì? Đương nhiên là để bắt nạt và sai bảo.
“Chị Từ, chị Từ.”
Từ Đàn Hề nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi, bỏ khung thêu xuống đi ra mở cửa, “Sao em quay lại đây? Để quên thứ gì à?”
Nhung Quan Quan chạy tót vào, “Không ạ.”
Cậu lấy tấm thẻ ra, khai báo: “Đây là anh em đưa chị, anh ấy bảo là tiền thuốc ngâm chân, và tiền thuốc lần trước em bị bỏng, tính chung một lần, mật mã là sáu số 0.”
Từ Đàn Hề cất thẻ đi, “Em đợi một chút.” Cô đi đến gói lại bánh trên bàn, còn bỏ thêm một hộp chocolate hạt dẻ rồi vuốt váy ngồi xuống, đưa cho Nhung Quan Quan, “Cho em mang về nhà ăn này.”
Nhung Quan Quan tươi cười hớn hở, “Cảm ơn chị.”
“Để chị đưa em về.”
“Dạ.”
Từ Đàn Hề nắm tay Nhung Quan Quan đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, còn chưa kịp nhìn thấy bầu trời, đã thấy Nhung Lê đứng dưới mái hiên.
Anh cất lời trước: “Tôi sợ lại có bọn lưu manh đi qua đây, không yên lòng nên đến đón nó.”
Từ Đàn Hề chỉ mỉm cười không nói lời nào.
“Đi đây.” Nhung Lê cất bước đi trước, Nhung Quan Quan chạy lót tót theo sau.
Từ Đàn Hề đứng yên ở cửa, dõi mắt nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ rời xa.
Bóng dáng lớn mặt áo hoodie đen phong phanh, tay bỏ trong túi, bước từng bước chầm chậm, liêu xiêu đi về nhà. Anh không soi đèn, bước chân như đi trên mây, lúc thì giẫm vào vũng nước, lúc thì vấp phải hòn đá.
Bóng dáng nhỏ chân ngắn củn, thân hình múp míp, giống hệt chú chim cánh cụt.
“Anh.”
Nhung Lê không đáp lời, thoáng nhìn túi bánh trong tay Nhung Quan Quan.
Trong không khí thoảng thoảng mùi sữa, và có một mùi hương lạ lẫm đối với anh. Mới được Từ Đàn Hề nuôi một ngày, Nhung Quan Quan đã thay hình đổi dạng.
Nhung Quan Quan nói luyên thuyên, anh không chú ý cậu nhóc nói gì, lát hồi sau mới nghe được một câu hỏi khiến người ta phải trố mắt với chất giọng trong trẻo non nớt: “Sau này anh có lấy vợ không?”
Đây là chuyện một đứa trẻ bốn tuổi nên hỏi sao?
Nhung Lê sầm mặt: “Không.”
Nhung Quan Quan ra chiều hết sức nghiêm túc: “Vậy có phải anh định lấy chồng không?”
Từ Đàn Hề không thể nào nói mấy chuyện này với trẻ con được.
Nhung Lê mở cổng sân, xách Nhung Quan Quan vào bằng một tay, gặng hỏi: “Ai nói với em mấy thứ này?”
“Mấy thím trong thôn, mấy thím ấy kể con trai thứ hai nhà ông Đại Đông dẫn theo chồng về quê, mấy người không cưới vợ nói không chừng là có chồng ở ngoài.” Nhung Quan Quan tỏ vẻ tò mò, “Anh, có khi nào anh có chồng ở ngoài không?”
Nhung Lê phiền muộn, “Trẻ con không nên hỏi mấy lời này.”
“Được thôi.”
Mười giây yên tĩnh trôi qua, Nhung Quan Quan vừa che miệng vừa rụt cổ, lí nha lí nhí hỏi lại: “Anh có không?”
Nhung Lễ mở cửa phòng cậu ra, đạp thẳng cậu vào trong không hề tốn chút hơi sức, gằn giọng trả lời lần nữa: “Không có.”
Nhung Quan Quan ló đầu ra khỏi khe cửa, “Vậy anh cưới chị Từ đi.”
Nhung Lê ấn đầu cậu nhóc vào trong, “Còn lải nhải nữa anh dán miệng em lại đấy.”
Mới được Từ Đàn Hề thương yêu cưng chiều một ngày, Nhung Quan Quan đã dám ngỗ nghịch với anh mình, hứ một tiếng, quay mặt không thèm nhìn Nhung Lê nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!