Rung Cảm Từ Em
Chương 29
Chương 29: Mỗi Từ Đàn Hề hiểu Nhung Lê nhất
Lại đến cuối tuần, Nhung Quan Quan không phải đi nhà trẻ.
Thị trấn bé tẹo, hễ có chuyện là sẽ nhanh chóng lan truyền khắp nơi, mấy cô mấy thím bình thường trồng trọt, chăn nuôi, hái trà, mỗi khi rảnh rỗi liền túm tụm với nhau tám chuyện nhà người khác.
“Hôm đó nếu không phải bị người ta bắt gặp, không chừng Nhung Lê sẽ giết người thật đấy.” Bà Vương Nguyệt Lan đứng dưới mái hiên nhà Nhung Kim Kỳ, kể lại chuyện tối đó với mấy thím trong thôn hệt như thật, “Mấy bà không thấy đâu, cậu ta cầm dao đâm người ta, máu lênh láng trên mặt đất.”
Bà Trâu Tiến Hỉ vợ ông Nhung Kim Kỳ thắc mắc: “Không phải tên kia là dân côn đồ sao? Nghe nói định giở trò đồi bại với cô gái thuê nhà Ngân Nga mà.”
Bà Vương Nguyệt Lan không đồng tình, “Cho dù côn đồ cũng đâu thể ra tay nặng thế được. Tôi bảo rồi, Nhung Lê giống ba cậu ta, xem tính tình cậu ta đi, động đến là đánh người, theo tôi, sớm muộn gì cũng gây ra án mạng cho xem.”
Trấn Tường Vân chủ yếu là trồng trà, đa số phụ nữ trong đều hái trà, không thì ở nhà nội trợ, chưa từng gặp chuyện sóng to gió lớn, đừng nói chi là máu me. Ai nấy nhát gan, nghe Vương Nguyệt Lan nói vậy cũng hoang mang.
“Vậy sau này cần đi lấy hàng gửi nhanh thì sao? Tôi không dám đến cửa hàng cậu ta đâu.”
Vương Nguyệt Lan lớn tiếng rộng họng, “Nhất định đừng đi một mình, nguy hiểm lắm, ai biết Nhung Lê có tự dưng nổi điên lên không.”
Bà ta vừa nói xong thì một giọng nói non nớt hét to xen vào: “Mấy thím không được nói xấu anh cháu!”
Là Nhung Quan Quan đi nhảy dây về, cậu nhóc nghe thấy cả câu chuyện, tức giận đính chính: “Chú cảnh sát không hề nói anh cháu có tội, mấy thím là cảnh sát sao? Sao mấy thím lại quy tội anh cháu.”
Vương Nguyệt Lan lườm cậu nhóc, lên giọng mắng mỏ: “Ai dạy ra cái thứ trẻ con hỗn hào nói leo thế kia.”
Nhung Quan Quan không hiểu được lời khen chê của người lớn, nhưng cậu nghe hiểu được giọng điệu tốt xấu từ họ. Bà thím này thật đáng ghét, cậu không nhịn được nữa, hung dữ đe dọa: “Thím còn nói xấu anh cháu nữa, cháu sẽ đánh con thím đấy!”
Vương Nguyệt Lan tức điên xông đến, “Cái thằng mất dạy này!”
Hà Hoa Anh vừa đỗ xe lại trùng hợp thấy được cảnh này, tức khắc bấm còi inh ỏi, “Bà mắng ai hả?” Chị ta vừa trừng mắt nhìn Vương Nguyệt Lan vừa xuống xe.
“Cô hai.”
Nhung Quan Quan chạy ào đến, Hà Hoa Anh bế cậu lên, mắng Vương Nguyệt Lan: “Bà đã mấy chục tuổi đầu còn đi so đo với đứa con nít bốn tuổi, có biết xấu hổ là gì không vậy?”
Vương Nguyệt Lan còn muốn giữ sĩ diện với người ngoài đành im lặng, người hai thôn đều quen biết nhau, dẫu sao vẫn phải nể tình làng nghĩa xóm.
Hà Hoa Anh bế Nhung Quan Quan đi về nhà, trước khi đi còn lừ mắt thù địch nhìn Vương Nguyệt Lan.
Ngày cuối thu rất ngắn, chưa đến sáu giờ mặt trời đã lặn xuống phía Tây. Hơn sáu giờ Nhung Lê mới về đến nhà, vừa vào cửa Nhung Quan Quan đã chạy ra đón.
“Anh, cô hai em đến.” Giọng cậu ỉu xìu.
Nhung Lê đi vào nhà, “Đến khi nào?”
Hà Hoa Anh chỉ đến một mình, “Mới đến thôi.”
Nhung Lê rót cốc nước, “Nhung Quan Quan, em về phòng trước đi.”
Nhung Quan Quan cúi gằm đầu, miễn cưỡng trở về phòng, bóng lưng rất ủ rũ, rất đỗi bi thương.
Chờ Nhung Quan Quan đóng cửa phòng lại, Hà Hoa Anh mới đi thẳng vào việc chính, “Cậu nói chuyện nhận nuôi với Quan Quan chưa?”
“Nó biết rồi.”
Thằng nhóc kia rất biết nhìn sắc mặt người khác.
“Lát nữa tôi thu dọn đồ đạc cho Quan Quan, mai tan sở sẽ đến rước.” Hà Hoa Anh tốt nghiệp đại học, hiện đang làm tại một công ty du lịch trên huyện, có xe riêng, không ở trong trấn.
Nhung Lê nói thẳng: “Tôi còn có một yêu cầu.”
“Cậu nói đi.”
“Không để người của nhà họ Hà gặp nó một mình, nhất là ba mẹ cô.”
Người nhà họ Hà không muốn gặp Tô Mẫn, cho rằng bà ấy khắc chết con trai họ, nên ghét lây cả Nhung Quan Quan, nhất là bà cụ mê tín kia.
Hà Hoa Anh không hề nghĩ ngợi, đồng ý trước, “Tôi sẽ chú ý việc này.”
Nhung Lê sửa lời chị ta, “Là phải làm được.”
Hà Hoa Anh suy tư một phen mới nhận lời: “Được, tôi đảm bảo.”
Đảm bảo?
Nhung Lê không hề tin đảm bảo gì trên đời, anh từng gặp rất nhiều kẻ tráo trở, nham hiểm, ích kỷ, thay vì tin người khác, chi bằng dùng thủ đoạn của chính mình,
Anh đặt một tấm thẻ lên bàn, “Mã PIN là sinh nhật của Quan Quan.”
Trong thẻ có ba trăm nghìn tệ do Tô Mẫn để lại.
Chồng của Hà Hoa Anh là giáo viên trung học, gia cảnh khá giả, chị ta từ chối, “Không cần tiền bạc gì đâu.”
“Số tiền này không phải đưa cô, nó chị chỉ được dùng cho Quan Quan.” Không phải là giọng nhờ vả, cũng không phải đàm phán, mà là cảnh cáo. Tuy nói nhẹ nhàng, nhưng lời lại rất khó nghe, “Sau này tôi sẽ gửi tiền cấp dưỡng mỗi tháng, nhưng điều kiện tiên quyết là Quan Quan không chịu bất cứ ấm ức gì ở nhà các người, chỉ cần nó mách tôi một lần, tôi sẽ đưa nó về ngay. Dĩ nhiên, tiền các người cũng phải ói ra không được thiếu một xu.”
Những thứ khác không cần nói, mấy hôm trước anh vừa đâm thủng tay Đỗ Quyền, tính anh sao ai nấy đều biết.
“Cậu cứ yên tâm, Quan Quan là cháu ruột của tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho nó chu đáo.” Hà Hoa Anh tỏ thái độ thẳng thắn, “Nếu không yên lòng, cứ cách vài ngày tôi sẽ đưa Quan Quan đến gặp cậu một lần.”
Nhung Lê đồng ý, không nói gì khác.
“Vậy tôi đi thu dọn đồ đạc cho Quan Quan đây.”
Nói xong, Hà Hoa Anh đi đến phòng Nhung Quan Quan, mới vừa hỏi “Quan Quan có đồ chơi nào muốn mang sang nhà cô Hai không” thì Nhung Quan Quan đã chạy tót ra, dè dặt hỏi Nhung Lê: “Anh, em có thể không đến nhà cô hai không?”
Nhung Lê dứt khoát cự tuyệt: “Không thể.”
Nhung Quan Quan đỏ hoe mắt, dẩu môi, hít mũi, “Anh xấu, em ghét anh!”
Hét lên xong, cậu nhóc bỏ chạy.
Giờ này mọi nhà đang quây quần ăn tối, trong ngõ không một bóng người, chỉ có mấy con chó quanh quẩn ngoài sân. Nhung Quan Quan tìm một góc, ngồm xổm xuống khóc rấm rứt: “Hức hức hức…”
Chó: “Gâu!”
“Hức hức hức…”
Chó: “Gâu, gâu.”
Nhung Quan Quan quệt nước mắt, nhặt một hòn đá ném vào chú chó kia, “Không được sủa nữa!”
Chú chó không hề hiểu tiếng người, sủa càng hăng hơn: “Gâu, gâu, gâu!”
Nhung Quan Quan vốn chỉ nhỏ giọng khóc lóc, bị chó sủa một trận, thành ra khóc òa lên: “Hu hu hu hu…”
Trong ngõ có người xách lồng đèn thủ công đi đến.
“Quan Quan.” Là Từ Đàn Hề
Bả vai Nhung Quan Quan run run, khóc mặt mũi lem nhem, mếu máo: “Chị Từ.”
Từ Đàn Hề đặt đèn lồng xuống, vuốt vạt váy ngồi cạnh cậu, hỏi han: “Sao em khóc?” Cô lấy khăn ra, lau nước mắt cho cậu, “Đừng khóc, hãy nói chị Từ nghe ai bắt nạt em nào?”
Cô càng dịu dàng, Nhung Quan Quan càng uất ức hơn, đau lòng nghẹn ngào, “Anh em là đồ xấu xa, anh ấy không cần em nữa hu hu hu…”
Từng giọt nước mắt to mọng lăn dài, dù sao cậu vẫn còn là trẻ con, lúc bất lực sợ hãi chỉ biết khóc.
Từ Đàn Hề nhè nhẹ vỗ lưng cậu, “Không phải vậy.” Không biết chú chó gần đó đã yên lặng tự lúc nào, trời cũng lặng gió, chỉ có giọng cô nhẹ nhàng êm đềm, song lại ẩn chứa sức mạnh, “Anh em không biết nấu ăn, không biết tắm cho em, không biết kể chuyện “Ba chú heo con” cho em nghe, anh ấy chỉ sợ không chăm sóc cho em được tốt, nên muốn đưa em đến nhà người khác tốt hơn.”
Nhung Quan Quan lau mắt thút thít, “Em có thể ăn đồ ăn mua về, có thể không tắm, có thể không nghe kể chuyện hu hu hu…”
Từ Đàn Hề khuỵu một gối xuống lát đá xanh, vạt váy lấm bẩn, cô ôm Nhung Quan Quan, giải thích: “Nhưng anh em hi vọng em sẽ được sống tốt hơn.”
Nhung Quan Quan gục lên vai cô, ôm cô gào khóc: “Khi nãy em đã mắng anh em hu hu hu hu…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!