Sa Ngã - Phần 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1050


Sa Ngã


Phần 13


……….
– Em nào dám ý kiến. Em bảo này, tuần sau chương trình “Hẹn hò với người nổi tiếng” mới chính thức bấm máy nhưng anh Vinh đã đặt phòng khách sạn cho em và anh Minh Tiến từ hôm nay rồi. Anh Vinh muốn bọn em đi chơi với nhau vài hôm bồi dưỡng tình cảm để tuần sau ghi hình cho ngọt. Khách sạn ở gần địa điểm ghi hình, cách đây gần hai trăm cây số nên nếu không có việc gì quan trọng thì chắc nửa tháng nữa em mới về.

– Em muốn đi đến Tết năm sau về cũng được, không cần phải báo cáo với anh. Cút ngay và luôn cho anh nhờ!

Bá Trường lớn tiếng đuổi. Ái Trân không mặt dày ở bên anh mà xị mặt bỏ đi luôn khiến anh càng thêm bực. Không thể tập trung làm việc, anh đứng lên đi dạo quanh công ty cho đỡ ức chế. Vừa ra đến đại sảnh, Trường bắt gặp hai nhân viên của mình đánh nhau, nghe họ chửi nhau thì có lẽ lý do là vì yêu cùng một cô gái. Không muốn nội bộ bất hoà, anh lao vào căn ngăn. Đen cho anh là cả hai cùng đang điên máu, chẳng hề nể nang gì, một cậu đấm thẳng vào mặt sếp, một cậu đánh lén từ phía sau khiến sếp ngã bất thình lình. Tất nhiên, khi sếp lấy lại được phong độ, cả hai đều bị dần cho một trận nhớ đời và phải quay về phòng của mình viết bản kiểm điểm. Ông sếp sau một hồi xả giận mới phát hiện ra cổ chân của mình đau điếng. Cậu trợ lý trông thấy sếp đi cà nhắc liền sốt ruột đưa sếp về nhà và gọi bác sĩ riêng tới khám cho sếp. Tuy sếp chỉ bị bong gân cổ chân ở mức độ nhẹ nhưng trợ lý vẫn gọi điện cho Hạnh Trân thông báo tình hình của sếp. Cậu Thịnh cứ chắc mẩm chị sẽ tới chăm sóc sếp nên sau khi bác sĩ về, cậu liền trở lại công ty làm việc.

Bảy giờ, thấy hơi đói nên Bá Trường đặt mua bữa tối trên mạng để người ta đem đến cho mình. Ăn xong, do người mệt nên anh đánh răng, rửa mặt rồi đi ngủ luôn. Mười giờ tối, tiếng chuông điện thoại reo vang khiến anh giật mình tỉnh giấc. Là cuộc gọi đến của Hạnh Trân, giọng cô rất cáu gắt:

– Anh điên à mà có mỗi bị bong gân nhẹ thôi cũng sai trợ lý gọi điện cho em? Anh có biết lúc đó em đang có cuộc họp rất quan trọng với nhạc sĩ người Mỹ không? Anh có biết em phải rất vất vả mới mời được ông ta về nước để hợp tác với em không? Tại sao lúc nào anh cũng chỉ biết nghĩ tới bản thân mình vậy?

– Anh đâu có bảo Thịnh gọi điện cho em.

Bá Trường mệt mỏi nói. Hạnh Trân tức mình quát:

– Anh thôi bao biện đi. Trợ lý của anh, anh không cho phép thì có mười cái lá gan cũng không dám gọi cho em. Sáng nay em vừa đọc được một bài báo giật tít cực bựa đấy. Anh thiếu tiền quảng bá sản phẩm hay sao mà phải dùng tới cả tên của em? Làm CEO bán mì xào không sướng hả mà phải nhờ truyền thông đưa tin là người yêu của ca sĩ Hạnh Trân bán mì xào?

– Anh có bị điên đâu mà nhờ truyền thông đăng bài sặc mùi đá đểu chính mình như thế hả em?
– Anh không điên. Anh chỉ thích dựa hơi bạn gái thôi.

– Em nói hơi quá rồi đấy! Anh là thằng đàn ông, mặc dù anh không giỏi như các anh nam chính trong phim em ngưỡng mộ nhưng anh cũng có lòng tự trọng, anh không dùng danh tiếng của bạn gái để quảng bá sản phẩm.

– Anh chỉ giỏi nói mồm thôi. Nếu như anh thực sự không muốn dùng danh tiếng của bạn gái để quảng bá sản phẩm thì tại sao anh lại nhờ anh Thắng xin em để em lên bài quảng cáo mì xào trên trang cá nhân của em?

– Anh không nhờ Thắng xin xỏ em gì cả. Em thích thì hôm nào hai đứa mình cùng hẹn gặp Thắng để nói chuyện, ba mặt một lời cho ra nhẽ.

– Vô ích thôi. Kiểu gì anh Thắng chẳng bênh anh. Có mấy gói mì mà cũng không tự bán được thì từ chức CEO đi thôi anh ạ!

Hạnh Trân mỉa mai người yêu rồi lạnh lùng dập máy khiến Bá Trường không khỏi bàng hoàng. Chân đau, tim đau, cả người anh mệt nhừ, lạnh buốt. Anh nằm trong phòng, buồn bã nhìn những hạt mưa rơi qua khung cửa sổ. Cảm giác chán chường bủa vây tâm trí anh. Trong lúc yếu mềm, anh đã vô thức nhớ tới Ái Trân. Anh biết nhớ tới cô là sai, anh biết anh đã và đang sa ngã, anh còn biết buổi chiều vừa nói sĩ, giờ lại nhắn tin cho cô là hèn. Nhưng anh vẫn nhắn:

“Trân! Anh bị đau!”

Quá nửa đêm, không thấy cô nhắn lại, anh hối hận vô cùng, tự trách mình vì đã gửi đi một tin nhắn quá ấu trĩ! Chẳng phải giờ này cô đang ở khách sạn vui vẻ với ai kia hay sao? Chỗ đó chẳng phải cách nhà anh rất xa sao? Cô đâu thể lao tới bên anh được. Chắc mẩm như vậy nên tầm rạng sáng, thấy cô có mặt ở phòng ngủ của mình với bộ dạng ướt như chuột lột, anh sốc cực độ. Cô sốt sắng hỏi anh bị đau ở đâu, anh chỉ vào cổ chân của mình làm nũng:

– Chỗ này… bị bong gân mất rồi.

Ái Trân nhìn vào cổ chân anh, thấy tình hình không nghiêm trọng, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô mở tủ lấy một chiếc áo sơ mi của anh rồi rời khỏi phòng ngủ. Bá Trường nằm một lúc lâu không thấy Ái Trân quay trở lại nữa thì rất sốt ruột. Anh bật dậy, tập tễnh đi tìm cô. Hoá ra cô nằm ngủ ở trên chiếc ghế sô pha ngoài phòng khách.

– Ái Trân! Đêm nay em ngủ ở ngoài này à?

Anh hỏi, nhưng cô không đáp. Anh đi tới bên cô, sờ vào má cô thấy hơi lạnh, anh hoảng hốt lay cô dậy.

– Ái Trân!

– Ái Trân! Em sao vậy?

– Ái Trân! Đừng trêu anh!

Ái Trân uể oải mở mắt. Bá Trường lo lắng hỏi:

– Sao anh gọi mãi em mới tỉnh? Em mệt à?

– Em không mệt. Chắc tại em ngủ say quá thôi.

Ái Trân khẽ đáp. Bá Trường nằm xuống chiếc ghế sô pha rồi nghiêm mặt hỏi tội cô:

– Ai cho em mặc áo sơ mi của anh?

– Quần áo của em bị ướt rồi, cho em mượn tạm.

– Không có mượn miếc gì hết, trả anh đây.

– Trả anh cả áo lẫn em luôn nè!

Ái Trân trêu Bá Trường rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Cô nhỏ quá, gầy nữa, khiến cho chiếc áo của anh trở nên rộng thùng thình. Cơ mà, chẳng hiểu sao cái sự thùng thình ấy lại khiếp trái tim anh đập dồn dập. Anh hôn môi cô, sau đó theo bản năng cởi bỏ hai chiếc khuy áo rồi trườn xuống hôn lên nơi mật ngọt. Ái Trân không hề đẫy đà như người mẫu, nhưng hai đoá hoa nhỏ nhắn, xinh xắn kia vẫn có một sức quyến rũ mãnh liệt với anh, khiến cho anh khi đã gần gũi với nó thì cứ quyến luyến mãi. Thường thì những lúc như thế này, Ái Trân hay nhìn anh âu yếm. Tuy nhiên, hôm nay, do trong người không được khoẻ nên mắt cô vẫn nhắm nghiền. Bá Trường không vì thế mà ngừng yêu cô. Anh cởi bỏ hết các khuy áo và hôn cô nồng nhiệt hơn. Chỉ là, khi cánh môi anh chạm tới eo cô, anh phát hiện ra một vết bầm. Lưng cô cũng bầm tím, có chỗ còn thâm đen nom rất đáng sợ. Anh vội vã bật dậy lấy thuốc bôi cho cô rồi nghèn nghẹn hỏi:

– Ái Trân! Sao em không nói cho anh biết là em cũng bị đau? Sao em lại ngốc nghếch lao đến chỗ anh?

– Trời đang mưa mà em, cũng khuya rồi, đường thì xa, anh kêu đau thì kệ anh chứ. Anh đã dặn em phải kiêu rồi cơ mà! Sao em không nghe lời?

– Có phải vì chạy vội tới bên anh nên em bị ngã không?

– Ái Trân!

Bá Trường rất muốn lay Ái Trân dậy chửi cho cô một trận. Nhưng thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, anh lại không đành lòng. Anh lấy chăn đắp cho cô. Anh cũng chui vào chăn, nằm cùng cô trên chiếc ghế sô pha chật hẹp. Hơi ấm của anh khiến Ái Trân ngủ rất ngon. Bá Trường thì không ngủ được, tay anh xoa đều đều lên chỗ bị đau của cô, má anh áp vào má cô, đôi mắt anh đỏ quạch từ lúc nào đến chính anh cũng không hề hay biết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN