Sa Ngã - Phần 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1386


Sa Ngã


Phần 3


……….
Bá Trường vui vẻ trêu:

– Thịt của con mồi đói chẳng ngon đâu bà quỷ nhỏ ạ. Bà mau đi nấu cho anh nồi cháo đi, đợi anh ăn no, cái bụng anh căng tròn rồi bà tha hồ hành hạ.

Ái Trân đành hanh nói:

– Em tưởng có người từng bảo quan hệ của chúng ta chưa đến mức cần phải nấu cơm cho nhau ăn cơ mà nhể?

– Nấu cơm không được nhưng nấu cháo thì được.

– Lươn lẹo! Em không chịu!

– Em không chịu thì thôi. Anh chết đói cho em vừa lòng là được chứ gì?

– Được! Anh thích thì em cho anh làm con ma đói luôn!

Ái Trân lầm bầm mắng Bá Trường, nhưng cô vẫn bật dậy, đi vào bếp nấu cháo. Bá Trường nằm vật vã trên giường nghe Ái Trân livestream. Giọng cô lanh lảnh:

– Em chào cả nhà ạ. Em là Ái Trân xinh nhưng xàm nè! Cả nhà còn thức không ạ? Úi giời ưi! Mới vài phút mà có mấy chục nghìn người coi! Đáng sợ! Đáng sợ qué đi mớt! Toàn cú đêm luôn á!

– Bữa nay em nấu cháo đêm cho người ấy ăn ạ… dạ… người ấy của em là đàn ông ạ… dạ… chị cứ tưởng em les á? Dạ… chị tưởng nhầm rồi ạ… người ta là gái thẳng như một cái đường không hề cong luôn cơ đấy! Cơ mà nếu em les chị có yêu em không? Có yêu á? Ghê! Nuôi em tốn gạo lắm! Chị nuôi nổi không? Nuôi được á? Cưng chị chớt mất! Vậy mà có anh gì vừa nhảy vào bình luận là có chó mới thèm nuôi em. Dễ sợ! Anh kiếm được ở đâu con chó nào mà nó nuôi được em thì gửi cho em nhá! Em trả phí ship cho!

– Úi giời, nói dài, nói dai, nói dại quên cả việc chính. Ban nãy hơi ồn vì em xay gạo mọi người ạ. Tại em thích cái hạt cháo nó nhỏ nhắn, mềm mịn, xinh xắn ý nên phải mất công xíu. Ngâm gạo thì cháo ngon hơn á chị? Vâng, đúng rồi, nhưng bữa nay em hơi vội chị ạ, còn ngâm gạo nữa chắc thằng người yêu em nó đói thành cái xác khô mất… nom nó đuối lắm rồi…

Kiểu nói chuyện láo lếu của Ái Trân khiến Bá Trường rất ngứa tai. Nhưng anh mệt nên không buồn quát to, đợi lúc cô bê chiếc bàn ăn nhỏ vào phòng ngủ anh mới góp ý:
– Con gái con đứa, sống ảo ít thôi! Suốt ngày online nói năng luyên thuyên, chả ra thể thống gì sất.

– Chả ra thể thống gì thì cũng chả sao sất, chỉ cần có người nghe em nói, quan tâm tới em thì vẫn hơn tối ngày lủi thủi cô đơn một mình.

Ái Trân giải thích. Bá Trường chau mày hỏi:

– Em… cô đơn hả?

– Vâng. Không được anh Trường yêu thương nên em cô đơn là điều hiển nhiên rồi.

– Lại xàm.

– Xàm kệ người ta!

Ái Trân nhoẻn miệng cười. Cô đặt bàn ăn lên giường. Trên bàn bày một chiếc thìa, một chiếc khăn ướt, một cốc nước ấm và hai chiếc nồi, một nồi cháo trắng mịn đã được rắc tiêu, hành lá và một nồi đựng ếch kho vàng ươm thơm phức. Cô hí hứng đề nghị:

– Em đút cháo cho anh ăn nhé!

– Khỏi cần, mình chẳng thân tới mức đó.

Câu nói của Bá Trường khiến Ái Trân hơi chạnh lòng, nhưng cô vẫn chăm chú ngắm anh ăn từng thìa một.

– Ngon không? – Trân hỏi.

– Cũng tạm. – Trường đáp.

Có lẽ với anh, phải là cháo do Hạnh Trân nấu thì mới ngon được. Ái Trân từng tự huyễn rằng Bá Trường có chút cảm mến mình, nhưng tới giờ phút này, cô cảm thấy có lẽ đối với anh, cô chỉ là một thứ công cụ hèn mọn giúp anh giải quyết những vướng mắc khó nói. Ở bên cô, anh như một đứa trẻ nhỏ mọn, khó tính, khó chiều, nói năng cục cằn. Ở bên chị Hạnh Trân, anh tỏ ra chín chắn vô cùng. Anh mệt vậy mà chị gọi điện tới anh vẫn vội vã nhấc máy. Anh mở loa ngoài rồi đặt điện thoại xuống bàn, vừa ăn cháo vừa sốt sắng hỏi han chị:

– Sao thế? Người yêu anh mất ngủ à?

– Vâng. Clip hậu trường MV mới của em được ê-kíp tung lên mạng từ mười giờ tối mà tới bây giờ vẫn chưa được một triệu lượt xem. Em hơi lo!

Hạnh Trân rầu rĩ tâm sự. Bá Trường xua tay đuổi Ái Trân ra khỏi phòng rồi an ủi người yêu:

– Đừng lo. Chắc đêm khuya nên ít người online, kiểu gì sáng mai cũng sẽ lên một triệu lượt xem thôi.

– Anh đang ăn gì à? Em nghe thấy tiếng sì sụp.

– Ừ. Anh đang ăn cháo.

– Anh đi ăn với em rồi mà giờ còn ăn tiếp được nữa á? Không sợ béo hả? Tuần sau anh phải tháp tùng em đi nhiều sự kiện lắm đấy, cẩn thận kẻo béo bụng lên hình xấu.

Bá Trường cười buồn. Hạnh Trân vốn còn chẳng biết lúc ở bên cô, anh có ăn hay không? Anh đặt chiếc thìa xuống bàn rồi nói sẽ không ăn nữa để cô bớt lo lắng. Hạnh Trân thở dài càu nhàu:

– Từ lúc em nói chuyện với anh tới giờ chỉ tăng được hai ngàn lượt xem. Chán. Chả ngủ được. Em mệt quá, căng thẳng nữa. Có khi phải dùng thuốc an thần.

– Đừng, phụ thuộc vào thuốc quá không tốt đâu em. Ngoan, anh kể chuyện hài cho em nghe nhé!

– Dạ.

Hạnh Trân vui vẻ vùi mình vào trong chăn ấm nghe người yêu kể chuyện hài. Ái Trân ngồi thu lu ngoài cửa phòng cũng chăm chú lắng nghe. Hồi nhỏ, ba sợ Hạnh Trân giận nên đợi lúc chị vắng nhà ba mới kể chuyện cổ tích cho Ái Trân nghe. Mà số lần chị vắng nhà thì đâu có nhiều, vậy nên mỗi lần ba qua phòng chị kể chuyện, Ái Trân thường dặn ba mở hé cửa phòng chị để cô nằm ở phòng bên cạnh cũng nghe thấy. Ba kể chuyện rất ngọt, còn anh Trường thì lại kể theo kiểu cực kỳ hài hước. Ái Trân chẳng dám cười to, cô mím môi đến đỏ bừng cả má rồi ngủ gà ngủ gật lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, khi Ái Trân thức giấc thì đã thấy mình đang nằm trên ghế sô pha ngoài phòng khách. Chắc anh Trường bế cô qua đây. Anh đang nằm đè lên người cô. Khuy áo của cô bị mở tung, nụ hoa nhỏ không biết bị hôn từ lúc nào mà trở nên hồng rực. Cô còn chưa kịp nói gì thì đã cảm thấy đau điếng. Bá Trường chẳng bao giờ yêu cô nhẹ nhàng cả. Khoé mắt Ái Trân rơm rớm, nhưng anh chẳng hề thương xót. Trận cuồng phong buổi sáng khiến Ái Trân cảm thấy mệt lừ, cô van xin anh dừng lại nhưng anh vẫn tiếp tục giày vò cô. Ái Trân tưởng như mình đang ở một bãi biển lớn và liên tục bị những cơn sóng mạnh mẽ quật vào người. Đau đớn, rã rời, mi mắt Ái Trân mệt mỏi khép lại. Cô ngủ một mạch tới năm giờ chiều. Tiếng chuông điện thoại réo rắt của mẹ Ngọc đánh thức Ái Trân. Trân cuống cuồng nhấc máy, giọng mẹ có vẻ rất bực bội:

– Ái Trân! Con biến đi đâu mà mẹ gọi mãi mới nghe máy? Tối nay người yêu chị Hạnh Trân tới nhà dùng bữa, con mau về phụ mẹ nấu nướng.

Nhà bà Ngọc dư sức thuê được vài người giúp việc. Nhưng bà không thích tốn tiền thừa thãi. Tội gì? Có đứa con rơi tới ăn chầu ở chực thì ít ra cũng phải có chút đóng góp chứ. Ái Trân thừa hiểu những toan tính của mẹ Ngọc, cơ mà chẳng sao cả, mẹ lợi dụng cô thì cô lợi dụng lại mẹ thôi. Trái ngược với mẹ ruột của Ái Trân luộc rau nhừ nát, rán trứng cháy đen, mẹ Ngọc là một đầu bếp tuyệt vời. Làm chân chạy vặt cho mẹ trong bếp từ nhỏ, Ái Trân học lỏm được rất nhiều công thức nấu ăn bí truyền, có những công thức đã làm nên thành công cho nhà hàng của mẹ, người ta trả giá cả tỉ đồng mẹ cũng nhất quyết không bán. Sợ mẹ giận nên Ái Trân vội vã trở về nhà. Cô tất bật lao vào bếp, vừa nhặt rau vừa nghe mẹ chửi vì tội mẹ gọi mà dám nhấc máy chậm. Mẹ Ngọc bảo mẹ không tìm được đứa con gái nào mặt dày như cô, bị mẹ chửi mỗi ngày mà vẫn nhơn nhơn cười đùa. Thử hỏi, không cười thì biết làm sao? Cãi mẹ hả? Cô đâu phải con ruột của mẹ? Làm gì có cái quyền đó? Một khi khiến cho mẹ ức chế thì nguy cơ bị đuổi ra ngoài đường là rất cao. Thôi thì mẹ chửi sai Trân bỏ ngoài tai rồi thảo mai vâng dạ cho mẹ vui lòng, còn mẹ chửi đúng thì Trân sẽ lắng nghe để rút kinh nghiệm. Dù sao thì là con gái, thông thạo nữ công gia chánh cũng tốt mà. Ái Trân cười gượng hỏi chuyện mẹ:

– Hôm nay chị Hạnh Trân phải đi học thanh nhạc tới tối muộn mới về mà mẹ, sao anh Trường lại qua nhà mình ăn cơm tối ạ?

Nghe chị Hạnh Trân hát live, Ái Trân thấy phê lắm rồi mà chị vẫn đi học thanh nhạc đều đặn như vắt chanh. Hạnh Trân từng bảo chị không theo học đại học không có nghĩa là chị sẽ ngừng trau dồi bản thân. Ái Trân thực sự khâm phục sự chăm chỉ của chị.

– Sao con đặt câu hỏi kém thông minh vậy? Chị đi học thì liên quan gì tới việc anh qua ăn tối?

Bà Ngọc hỏi đểu. Ái Trân ngây người nói:

– Dạ… tại con tưởng anh chị hay đi cùng nhau.

– À, bữa nay ba câu được mấy con cá lăng to, biết anh Trường thích ăn bún chả cá nên ba rủ anh qua.

Ông Trương lên tiếng. Chẳng biết Bá Trường qua nhà từ lúc nào, anh cùng ông đi vào bếp. Bà Ngọc chau mày quát Ái Trân:

– Con đứng ngơ ra đấy làm gì? Mau rót nước mời anh!

Ái Trân vội vã mở tủ, luống cuống với lấy chiếc ly thuỷ tinh ở ngăn trên cùng. Chiếc áo ngắn của cô vô tình để lộ vết yêu đỏ kiều diễm ở eo khiến bà Ngọc rất ngứa mắt. Chẳng nể nang gì đến thể diện của Ái Trân, bà xông tới kéo hẳn áo cô lên, cau có chỉ trích:

– Con gái con đứa chưa chồng mà đã có cái vết này thử hỏi có nhục nhã không cơ chứ? Không biết giữ mình thì sau này đời mày chỉ có vứt đi thôi con ạ!

Bá Trường theo phản xạ nhìn vào chiếc eo thon của Ái Trân, điếng người khi nhận ra dấu vết do mình tạo ra. Bà Ngọc gay gắt tra khảo:

– Khai mau! Là thằng nào? Trao cho thằng nào rồi thì khai ra để ba con tìm gặp nó nói chuyện, bắt nó phải chịu trách nhiệm với con!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN