Sa Ngã - Phần 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1287


Sa Ngã


Phần 4


……….
Ái Trân tỉnh bơ nói:

– Con chơi thì con chịu, cần gì ai phải chịu trách nhiệm.

Để xoa dịu vợ, ông Trương cười cười bảo:

– Ôi dào, cái bà này cổ hủ. Tụi trẻ bây giờ yêu đương đứa nào chả thế.

– Có mà những đứa con gái hư hỏng mới thế ý! Hạnh Trân của tôi nhất định không như thế!

Bà Ngọc khẳng định, vừa nấu nướng, bà vừa tiếp tục ca bài ca muôn thủa, bài ca khen ngợi Hạnh Trân của bà ngoan ngoãn như nào, thánh thiện ra sao, chỉ trích Ái Trân là cái loại con gái hư hỗn, đổ đốn. Chưa dừng lại ở đó, vào bữa ăn rồi mà bà vẫn còn hậm hực:

– Rốt cuộc thằng đó là thằng nào? Sao mẹ hỏi từ nãy mà con không cho mẹ một đáp án?

Biết mẹ sẽ không bỏ qua nên Ái Trân đành đáp:

– Ôi dào, con chơi bời loạn lên ý mà. Mỗi tuần một anh, đến con cũng chẳng rõ anh nào tạo ra cái vết đó thì làm sao mà cho mẹ được một đáp án chính xác.

Thay vì cảm thấy nhẹ người do Ái Trân không khai ra mình, Bá Trường lại hơi khó chịu. Chẳng rõ anh nào tạo ra cái vết đó ư? Thực sự cô quá phóng túng rồi! Bà Ngọc cũng cảm thấy khó chịu, bà bực bội bảo:

– Con sống kiểu đó thì mẹ cũng đến lạy con luôn rồi đấy. Yêu đương nhăng nhít thì chớ, sự nghiệp cũng chẳng ra sao sất. Suốt ngày lên mạng đăng vài ba cái clip xàm xí rồi tương lai sẽ đi về đâu? Người ngợm thì nhỏ xíu, rồi sau này thằng nào nó thèm rước?

Ái Trân chỉ cao một mét năm mươi sáu, eo nhỏ, người cũng không đẫy đà lắm nên tất nhiên trong mắt bà Ngọc, một người cao hơn mét bảy thì cô chẳng đẹp đẽ gì cho cam. Mặc dù bà Ngọc cho Ái Trân ăn nhiều đồ bổ, bắt cô tập thể dục đều đặn nhưng Ái Trân vẫn không thể cao thêm được. Bà bảo lỗi không phải do bà, lỗi là do ngày xưa mẹ ruột của Ái Trân không cho cô ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng. Ái Trân chối ngay, cô nói dối rằng mẹ Trang toàn dành đồ ngon cho mình, bản thân cô lùn là tại cô, không phải tại mẹ. Tuy nhiên, sự thực là mẹ Trang không biết cách quản lý tiền bạc, mẹ hay đi chơi với người yêu nên hồi sống cùng mẹ, Ái Trân thường xuyên bị bỏ đói. Hạnh Trân ba tuổi được ba mẹ đút cho từng thìa cháo thì Ái Trân ba tuổi ở nhà một mình đã biết bò ra vườn, nhổ khoai lang lên ăn sống. Lên năm tuổi, Ái Trân khôn hơn. Cô hay lượm trứng gà trong chuồng để bán cho các bác hàng xóm. Ái Trân bán giá rẻ hơn ngoài chợ nên rất đắt khách, tiền thu được cô bỏ tiết kiệm, thi thoảng thèm thì mua bánh rán ăn. Có lần mẹ Trang thắc mắc:

– Trân ơi đàn gà nhà mình hơn năm chục con mà sao dạo này mẹ chẳng thấy tụi nó đẻ trứng gì cả nhỉ?

– Ơ gà đẻ cả đống trứng rồi mà mẹ. Hôm trước chú người yêu của mẹ qua chơi, chú luộc cả chục quả trứng ngồi ăn vã, con nom xót hết cả ruột mà chẳng dám nói.

Ái Trân bịa chuyện. Mẹ cô ngây thơ hỏi:

– Cái chú để tóc dài ngang vai và có cái hai má lúm đồng tiền đó phải không?

– Dạ, đúng chú ấy ạ.

– Ôi dào, mẹ chia tay chú ấy để yêu chú khác rồi.

– Vâng, thế chia tay rồi thì có đòi trứng không mẹ?

– Thôi khỏi, có vài quả trứng, bõ bèn gì.

Ái Trân chưa kịp cười sướng thì bác hàng xóm đã chạy sang nhà hỏi mua trứng. Mẹ Trang hiểu ngay ra vấn đề, nhưng mẹ không chửi cô ngoa ngoắt như cách mẹ Ngọc hay chửi mỗi lần cô phạm sai lầm, mẹ chỉ hỏi:

– Con cần tiền làm gì?

Ái Trân run run bảo:

– Con… con đói… mỗi lần mẹ vắng nhà… con đều bị đói… rất đói… ăn khoai sống mãi cũng chán…

Mẹ Trang ứa nước mắt. Mẹ hỏi:

– Đói mà sao không bảo mẹ?

– Con bảo mẹ nhiều lần rồi, nhưng mẹ mê trai đâu có để ý tới lời con nói đâu.

– Đàn bà ai chả mê trai.

Mẹ Trang bao biện. Kể từ đó, mỗi lần ba Trương gửi tiền trợ cấp, mẹ đều cho Trân mấy chục ngàn để tiêu vặt. Thực ra mẹ cũng thương Trân lắm, chỉ là mẹ cũng có sự ích kỷ của riêng mình. Mẹ yêu đương dang dở với bao nhiêu người, mãi mới tìm được bến đỗ ổn định, người đó lại không thích mẹ đem theo đứa con riêng cùng người ta tạo dựng hạnh phúc nên mẹ mới bất đắc dĩ phải bỏ Trân. Bản thân Trân chẳng phải cũng rất ích kỷ hay sao? Cô biết mẹ hận ba Trương, nhưng cô vẫn chủ động liên lạc với ba, xin ba cho về ở cùng. Cô còn gọi người phụ nữ mẹ Trang căm ghét nhất là mẹ. Nếu mẹ biết, nhất định mẹ sẽ buồn. Nhưng lúc mẹ rời bỏ Trân, Trân cũng buồn nhiều mà. Vậy nên, thay vì nghĩ cho cảm xúc của mẹ, Trân quyết định làm những gì tốt nhất cho bản thân mình. Nổi tiếng nhiều năm, thu nhập của Ái Trân cũng khá. Mặc dù cô chưa đủ khả năng để mua nhà sang giá triệu đô như cô làm màu trên mạng xã hội, nhưng việc mua một căn chung cư nhỏ vài chục mét vuông là trong tầm với. Tuy nhiên, Ái Trân vẫn chưa chịu dọn ra ngoài ở riêng, bởi vì có tiếng chửi của mẹ Ngọc đối với cô vẫn tốt hơn là những bữa cơm ảm đạm một mình. Cô nịnh mẹ Ngọc:

– Con cần gì anh nào rước đâu. Con thích ở với mẹ cả đời cơ! Xa mẹ con nhớ lắm!

– Cha bố nhà cô, chỉ được cái lẻo mép.

Bà Ngọc mắng con gái nhưng khoé môi lại hơi cười cười. Bà nghiêm giọng dặn dò:

– Ăn xong ba mẹ đi coi phim, con ở nhà nhớ dọn dẹp sạch sẽ. Bát rửa xong phải úp vào chạn cho ráo nước rồi mới được xếp vào tủ. Rác phải phân loại rồi mới được vứt, bếp và bàn ăn thì phải lau thật kỹ, tối mẹ về mà thấy còn vết bẩn nào thì chết với mẹ.

– Dạ, con nhớ rồi ạ.

Sau mỗi bữa tối, ba mẹ Ái Trân có thói quen dắt nhau đi chơi tới khuya mới về nhà. Bởi vậy nên hồi xưa, mỗi lần Hạnh Trân bận việc gì đó, Bá Trường hay phải ngồi một mình trong phòng khách đợi người yêu về. Còn bây giờ, anh đã biết tận dụng thời cơ vàng để chọc ghẹo Ái Trân. Ngay sau khi ông Trương bà Ngọc rời khỏi nhà, anh mỉa mai cô:

– Mỗi tuần một anh, cũng xịn sò của nó đấy!

– Giọng chua thế? Ghen hả? – Ái Trân hỏi.

– Thèm vào mà ghen. Thấy bẩn thôi.

– Thấy con nào sạch hơn thì đến với nó ý! Đã bị bỏ đói mốc mồm ra mà còn đòi ăn xôi gấc! Đồ sĩ diện!

Bị tự ái nên thái độ của Ái Trân hơi bất cần. Dọn dẹp xong xuôi, cô phớt lờ Bá Trường, bỏ về phòng mình. Bá Trường đi ngay đằng sau cô, giận dữ xông vào phòng cô. Anh cẩn thận khoá cửa phòng rồi mới đè cô xuống giường, hung hăng cởi khuy áo của cô rồi hậm hực cắn thật mạnh lên nơi thanh xuân mịn màng, cố ý để lại vết yêu đỏ ửng trên làn da trắng nõn. Ái Trân giả bộ ngây ngô thắc mắc:

– Bẩn cơ mà? Bẩn còn chạm làm gì?

Bá Trường thấy bản thân mình quê khủng khiếp. Bị Ái Trân chê bai là đồ sĩ diện, anh bực bội cắn cô mà quên khuấy luôn mình vừa chê cô bẩn. Đã đến nước này, anh đâu còn cách nào khác ngoài giả bộ lơ đễnh hôn lên chỗ mình vừa cắn, mong Ái Trân bị u mê mà quên luôn chuyện vừa rồi cho anh đỡ mất mặt. Ái Trân để yên cho anh hôn mình. Tuy anh sĩ diện, không chịu thừa nhận bản thân đã quá lời với cô, nhưng dựa vào hành động của anh, Ái Trân cảm nhận được anh đã biết sai. Anh dịu dàng hơn mọi khi rất nhiều, anh hôn cô thắm thiết. Mỗi lần cánh môi anh bao phủ lên viên ngọc hồng nhuận, trái tim Ái Trân lại rung động mãnh liệt. Cô run run nói:

– Trường! Ban nãy em đùa thôi, ngoài anh ra, em thực sự không có ai khác!

Tâm trạng của Bá Trường vui vẻ hẳn lên, nhưng anh vẫn cao ngạo bảo:

– Ban nãy anh cũng chỉ trêu em thôi. Em có ai khác hay không chẳng liên quan tới anh, khỏi cần báo cáo.

Tuy hơi buồn nhưng Ái Trân vẫn nhoẻn miệng cười trêu chọc Bá Trường:

– Anh có thể khinh thường em vì em nhây, lì lợm, vô liêm sỉ, nhưng anh tuyệt đối không được nghĩ em bẩn. Em không bẩn. Anh mới bẩn. Thị Trường cô nương, ngươi đã bị bổn công tử ta đây làm vấy bẩn.

– Xàm! – Bá Trường quát.

– Thị Trường cô nương không nên nóng nảy như vậy. Hàng hết đát như nhà ngươi, sau này không gả cho Văn Trân ta thì chỉ có nước ế già thôi!

Bá Trường tức giận cù lét Ái Trân. Cô buồn cười khủng khiếp, nhưng nghe thấy tiếng cổng ngõ mở nên không dám cười, vội vã bật dậy cài khuy áo cho ngay ngắn. Bá Trường thì vội vào phòng tắm chải lại đầu tóc. Mặc dù họ hành động rất nhanh, nhưng Hạnh Trân còn nhanh hơn. Vừa bước lên tầng hai, cô bắt gặp Bá Trường bước ra từ phòng em gái. Vì quá tin tưởng người yêu nên cô vô tư bảo:

– Hôm nay thầy có việc bận nên em được về sớm.

– Ừ. Anh qua phòng Ái Trân giúp em ấy sửa máy tính.

Bá Trường nói dối. Hạnh Trân bảo em gái:

– Máy tính hỏng sao không bảo chị để chị mua cho cái mới, bắt tội anh Trường vất vả. Anh là CEO chứ có phải cái thằng sửa máy tính đâu.

Ái Trân cười khẩy trong bụng. Chị cũng biết anh là CEO cơ đấy, cô lại tưởng với chị anh là thằng tài xế chứ. Cô nửa đùa nửa thật bảo:

– Thực ra anh Trường điêu toa phét lác đấy chị ạ. Máy tính của em không bị hỏng. Anh Trường qua phòng em là để thả thính em, dụ dỗ em làm điều tầm bậy.

Trong khi Bá Trường hận không thể vả chết Ái Trân thì Hạnh Trân lại ôm bụng cười ngặt nghẽo. Mãi một lúc sau cô mới kiêu ngạo nhìn Ái Trân, tự tin nói:

– Em đùa hả? Anh Trường thả thính em? Người thành đạt, có học thức như anh Trường lại đi dụ em? Anh Trường mà tầm thường thế á? Tấu hài!

Ái Trân chợt thấy nhói lòng. Theo như ý chị thì một người như anh Trường mà đi dụ một đứa con gái như cô thì là tấu hài ư? Ái Trân biết mình sai trước, nếu như cô không cợt nhả thì chị sẽ không mỉa mai cô như vậy, nhưng vì bị tự ti trước chị nên cô vẫn cố ăn thua:

– Đàn ông ý chị, một khi đã ở trên giường rồi thì em nghĩ tầm thường như nhau hết á!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN