Sa Ngã - Phần 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1229


Sa Ngã


Phần 8


……….
Lần này thì tới lượt Bá Trường giật nảy mình. Đến chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại hành động điên rồ như thế? Anh đẩy cô ra, giở giọng xua đuổi:

– Mau về đi!

Ái Trân xị mặt nói:

– Muộn rồi, còn về gì nữa?

– Vừa mới ban nãy ngúng nguẩy đòi lượn cơ mà?

– Giờ hết ngúng nguẩy rồi, cho em ở lại nha!

– Không được, biến!

– Có hứng thì gọi tới, hết hứng thì đuổi về. Rõ ghét!

– Ghét thì lần sau đừng vác cái mặt tới nữa, ai mượn.

Bá Trường chảnh choẹ nói. Ái Trân thở dài bảo:

– Nhưng không tới thì con tim nó cứ bị lo lắng á.

– Lo cái gì? Anh có phải con nít đâu?

– Vâng. Anh không phải con nít. Anh còn hơn cả con nít. Hơi tí thì gắt gỏng, hạnh hoẹ, hạch sách người ta.
– Em nói nhiều thế rốt cuộc cũng chỉ vì em muốn nhì nhèo để đêm nay được ở lại chứ gì?

– Vưng ợ!

– Ở lại làm gì?

– Anh thích làm gì thì làm, ai cấm đâu.

Ái Trân tủm tỉm khơi gợi. Bá Trường thấy cô quá láo nên đêm đó đã trừng trị cô vô cùng ác liệt. Sáu giờ sáng hôm sau, khi cô thức giấc thì Bá Trường đã rời khỏi nhà. Ái Trân rời khỏi nhà anh lúc bảy giờ. Tuy người có chút mỏi mệt nhưng tâm trạng cô rất phấn chấn vì lịch trình siêu hot của ngày hôm nay. Cuộc thi “Ăn Bánh Chưng Siêu To Khổng Lồ” tuy chẳng phải cuộc thi lớn lao gì, nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời được ngồi ghế giám khảo nên Ái Trân cực kỳ phấn khích. Cô dành gần hai tiếng làm đẹp ở spa chỉ vì mong khi lên hình mình sẽ đẹp nhất có thể. Chỉ là, không ngờ, khi Ái Trân tới trường quay, Hạnh Trân đã đến trước cả em gái. Ái Trân khó chịu tìm gặp người tổ chức cuộc thi hỏi chuyện:

– Em tưởng chúng ta từng thoả thuận em là giám khảo duy nhất, ngồi ở vị trí chính giữa? Sao tự dưng Hạnh Trân cũng trở thành giám khảo và ngồi ở vị trí đáng nhẽ ra thuộc về em vậy anh?

Anh Long khó xử bảo:

– Thì ban đầu định thế, nhưng hôm qua công ty Nhật Trường thông báo sẽ tài trợ cho cuộc thi nên anh quyết định mời Hạnh Trân làm giám khảo nữa. Thôi thì hai đứa là chị em gái, cùng làm giám khảo có sao đâu?

– Vậy thì anh phải sắp xếp để em ngồi gần chị ấy chứ? Sao lại xếp cho em cái ghế xa tít mù tắp thế?

– Anh cũng muốn thế. Nhưng quản lý của Hạnh Trân bảo đẳng cấp của em chưa đủ để ngồi ngang hàng với chị gái, sợ bọn họ phật lòng nên anh không dám nhiều lời. Em thông cảm cho anh nhé. Bù lại, anh hứa sẽ trả cho em thêm mười phần trăm tiền cát-xê nữa.

– Em thèm vào cái mười phần trăm của anh. Anh làm ăn kiểu này không sợ em bóc phốt hả?

– Anh không giữ lời hứa với em là anh sai. Nhưng em bóc phốt anh thì ít nhiều cũng sẽ liên luỵ tới chị gái em, khiến người ta hiểu nhầm rằng chị em cố tình cướp vị trí giám khảo của em. Một khi danh tiếng của Hạnh Trân bị ảnh hưởng, em nghĩ ê-kíp của Hạnh Trân sẽ để yên cho em à? Bao nhiêu năm trong nghề em còn không biết bọn họ làm truyền thông tốt cỡ nào ư? Em dẫu có nổi tiếng trên mạng thì ngoài đời cũng chỉ là con tép ranh, chán sống hả mà định dây vào tổ kiến lửa?

Vốn không phải là người không biết cân nhắc thiệt hơn nên Ái Trân cố nhoẻn miệng cười, cô bảo:

– Em đùa thôi. Mười phần trăm thì ít quá, anh tăng cho em thêm chút nữa đi. Tội nghiệp em tự dưng lại thành giám khảo phụ ngồi xa tít mù tắp, chẳng biết máy quay có lia tới chỗ em không nữa?

Thấy Ái Trân đúng là bị thiệt nên anh Long quyết định tăng cát-xê lên mười lăm phần trăm cho cô. Cô vui vẻ cảm ơn anh, nhưng lúc vào trong phòng vệ sinh, cô lại như một đứa trẻ oà khóc tức tưởi. Khóc xong, Ái Trân thở dài rửa mặt và trang điểm lại. Suốt buổi ngày hôm đó, cô không ngồi một chỗ quan sát như chị gái mà cố ý chạy tới gần các thí sinh để nhỡ máy quay có lia qua còn được lên hình một xíu. Thắng thấy Ái Trân chạy tới chạy lui như con lăng quăng thì khoái chí vô cùng. Do biết Long rất nhanh nhạy, nếu như có dư dả tiền tài trợ thì nhất định sẽ mời người hot nhất ở thời điểm hiện tại, chính là Hạnh Trân về làm giám khảo nên hôm qua Thắng đã nịnh Trường tài trợ cho cuộc thi này. Anh ghé tai Hạnh Trân thủ thỉ:

– Cái con em gái hám fame của em dù có tương tác trên mạng cao cỡ nào thì đẳng cấp cũng không bao giờ có thể sánh bằng em cả. Chỉ cần em xuất hiện thì người ta sẽ không ngần ngại ngó lơ nó! Đáng đời!

– Nếu em biết Ái Trân đã nhận lời làm giám khảo của cuộc thi này thì em sẽ không bao giờ tới đây. Em không thích chõ chẹ với nó! Anh dám lừa em, anh giỏi lắm!

Hạnh Trân càu nhàu. Thắng tỏ vẻ oan ức nói:

– Anh chỉ muốn trả đũa giúp em thôi mà. Nó chõ chẹ với em suốt, em chõ chẹ với nó tí có sao đâu? Em mà không dằn mặt Ái Trân đến nơi đến chốn thì thứ em mất không chỉ là top 1 trending đâu, mỗi lần tới nhà em ăn liên hoan anh thấy nó quan tâm tới Trường hơi bị nhiều đấy!
– Anh Trường không thích loại con gái tai tiếng đâu. Anh đừng lo bò trắng răng!

Hạnh Trân trấn an Thắng. Kết thúc cuộc thi, cô sai Ái Trân lái xe đưa mình đi mua sắm. Cô bảo em tuỳ ý chọn những món đồ em thích, cô sẽ trả tiền. Ái Trân tuy cũng có thu nhập tốt nhưng so với Hạnh Trân thì đó chỉ là con số nhỏ, cộng thêm hồi ở với mẹ Trang quá thiếu thốn nên khi có tiền, cô luôn nhớ phải tiêu xài tiết kiệm. Cô chẳng bao giờ dám bỏ ra hai chục triệu chỉ để mua một chiếc túi cả, vậy mà chị Hạnh Trân lại đồng ý mua cho cô chiếc túi trị giá hơn một trăm triệu. Chị còn mua cho cô rất nhiều quần áo hàng hiệu nữa. Ái Trân tranh thủ chụp ảnh tự sướng cùng một đống đồ đến từ các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới rồi hứng khởi đăng ảnh lên mạng, kèm dòng chú thích đầy tính chất khoe mẽ:

“Em ngoan nên được chị gái tặng đồ đẹp.”

Hạnh Trân liếc qua màn hình điện thoại của em gái, thấy mọi người thi nhau bình luận thể hiện sự ghen tị với Ái Trân, đồng thời ca ngợi Hạnh Trân là người chị tuyệt vời, cô cũng vui lây. Hạnh Trân dắt em tới một nhà hàng sang trọng ở gần khu mua sắm, sáng nay cô đã hẹn Bá Trường hai người sẽ dùng bữa ở đây. Đợi mãi không thấy anh tới, Hạnh Trân gọi đồ trước. Đồ ăn được đem ra hơn năm phút rồi nhưng Ái Trân vẫn mải dùng điện thoại khiến Hạnh Trân phải nhắc nhở:

– Ăn thôi em.

– Cho em câu tương tác tí.

Ái Trân chụp hình những món ngon trên bàn để cập nhập bài viết mới. Hạnh Trân nghiêm khắc hỏi:

– Em có ăn hay không để chị kêu phục vụ dọn đi?

Biết chị gái đang cáu nên Ái Trân cất luôn điện thoại. Cô bê đĩa thịt bò bít tết của chị về phía mình, ngoan ngoãn cắt miếng thịt bò lớn ra thành những miếng nhỏ rồi đưa lại cho chị, sau đó mới bắt đầu ăn phần của mình. Ái Trân ăn rất ngon miệng, Hạnh Trân ăn không hết nên em gái ăn nốt phần thịt bò thừa của cô. Những món ăn khác bày trên bàn, Ái Trân tiếc của nên cũng cố ăn hết không bỏ phí. Ăn xong, trong lúc chị thanh toán, Ái Trân chủ động đi lấy xe chở chị về nhà. Lên tới phòng mình, Hạnh Trân mới ngó điện thoại, thấy có ba chục cuộc gọi nhỡ nhưng cô mặc kệ không gọi lại. Đợi Bá Trường gọi thêm cuộc nữa cô mới nhấc máy. Bá Trường rối rít xin lỗi người yêu, đồng thời xin cô đợi một xíu, anh sẽ đến liền. Hạnh Trân nhẹ nhàng nói:

– Nguyên tắc của em là đã đến muộn thì khỏi tới.

Bá Trường giải thích:

– Sáng nay trợ lý gọi điện báo rất nhiều máy móc trong nhà máy sản xuất mỳ gói dừng hoạt động đột ngột nên anh phải lái xe về đó gấp. Anh vừa mới xử lý mọi việc ổn thoả xong, em thông cảm cho anh nhé!

– Nếu có việc gấp thì anh phải nhắn tin cho em chứ!

– Lần đầu tiên gặp sự cố lớn nên anh hơi căng thẳng, anh quên khuấy mất. Anh xin lỗi.

– Nếu anh thực sự giỏi giang như các anh nam chính trong phim thì chút chuyện nhỏ như thế đâu thể làm anh căng thẳng đến mức quên luôn bạn gái.

– Anh xin lỗi. Anh đôi khi… cũng chỉ là người bình thường… cũng có những lúc áp lực vì công việc. Em đừng nói anh quên bạn gái, tội nghiệp anh. Anh vẫn nhớ có hẹn với em mà, anh chỉ quên không nhắn tin với em anh sẽ đến muộn thôi.

– Quên gì thì cũng như nhau cả thôi anh ạ!

Dứt lời, Hạnh Trân lạnh lùng cúp máy. Ái Trân nghe được cuộc đối thoại giữa anh và chị nên lén lút gọi điện cho Bá Trường báo rằng chị đã về nhà rồi lái xe rời khỏi nhà. Bá Trường vội vã tới nhà người yêu. Anh bấm chuông mấy lần, Hạnh Trân ngó qua cửa sổ thấy Bá Trường đang đứng ngoài cổng, nhưng cô mặc kệ. Mười giờ đêm, Ái Trân về tới cổng nhà vẫn thấy Bá Trường đứng đợi bên ngoài. Ba mẹ cô đi chơi vẫn chưa về, chị đang giận nên cô chỉ dám nhét vào túi áo anh vài chiếc kẹo rồi mở cổng vào nhà. Mười một giờ đêm, Hạnh Trân vẫn không có dấu hiệu hạ hoả, Bá Trường thôi không đợi nữa. Anh trở về nhà với một cái đầu đau buốt và một cái bụng rỗng tuếch. Thật may, ở trên bàn ăn trong bếp đã có sẵn một mâm cơm. Có một tờ giấy nhỏ đặt trên bàn, nét chữ cực xấu:

“Nhớ hâm nóng cơm và thức ăn lại rồi mới được ăn.”

Con nhỏ Ái Trân lếu láo này, dám ra lệnh cho anh cơ đấy! Anh lại cứ thích không hâm nóng, cứ thích ăn nguội đấy, thì sao nào? Làm gì được nhau? Chẳng biết qua đây khi nào mà làm được lắm món thế? Bày biện chặt hết cả cái mâm nhà anh. Nào là canh chua, nào là dứa xào thịt bò, nào là cá bống kho tộ, trứng đúc thịt, nộm dưa chuột. Gớm! Bày vẽ! Màu mè! Miệng Bá Trường chê ỏng chê eo, nhưng cũng chính cái miệng đó lại ăn ngon nghẻ. Dùng xong bữa tối muộn, anh mới có sức để soạn tin nhắn:

“Hạnh Trân! Anh sai rồi! Em tha thứ cho anh nhé!”

Rất tiếc, tin nhắn không gửi đi được, bởi vì Hạnh Trân đã chặn số của anh. Tính từ ngày đầu tiên hẹn hò với Hạnh Trân tới giờ thì Bá Trường không thể nào đếm xuể số lần mình bị Hạnh Trân chặn số nữa rồi. Thực ra, anh có thể gửi tin nhắn cho cô qua mạng xã hội hoặc dùng số khác gọi điện xin lỗi cô như những lần trước. Tuy nhiên, lần này, anh mặc kệ luôn. Anh thực sự… mệt mỏi quá đỗi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN