Sa Ngã - Phần 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1204


Sa Ngã


Phần 9


……….
Bá Trường thở dài thò tay vào túi áo lấy ra mấy chiếc kẹo Ái Trân cho anh. Giấy gói kẹo hình gấu xinh siêu sến nhưng ăn kẹo xong anh lại không nỡ vứt đi, anh gấp thành hình trái tim rồi tủm tỉm chụp ảnh lại gửi cho Ái Trân. Cô không hề khen anh khéo tay, chỉ nhắn tin hỏi:

“Thị Trường cô nương có hâm nóng cơm và thức ăn như bổn công tử dặn dò không thế?”

Bá Trường cực kỳ dị ứng với kiểu trêu chọc này. Anh rõ ràng là đàn ông đích thực mà Ái Trân lại đi ví von anh với “cô nương”. Bực bội, Trường nhắn lại cụt lủi:

“Không.”

“Vậy là nàng đã quá hư rồi. Thị Trường cô nương đã bị vấy bẩn lại còn hư hỗn, thử hỏi Văn Trân công tử ta đây làm sao có thể tiếp nhận nàng?”

“Không thể tiếp nhận thì cút!”

Bá Trường nhắn tin cục xúc. Anh tức tối gọi điện cho cửa hàng quà lưu niệm mở bán 24/7 của một người bạn để mua quà gửi tặng Ái Trân, còn không quên lựa chọn dịch vụ chuyển phát hoả tốc. Sau đó, anh hứng khởi nằm đợi cô online. Chỉ chưa đầy một tiếng sau, Ái Trân đã livestream. Giọng cô phấn khích cực độ:

– Em xin chào cả nhà ạ. Em là Ái Trân xinh nhưng xàm đây! Eo ui! Không hiểu sao đêm khuya thế này rồi mà vẫn có người gửi quà tặng em. Chuyển phát muộn vậy chắc tốn tiền lắm, ai mà thương em ghê vậy? Còn giấy gói quà hình em gấu xinh nữa chứ! Sao biết em thích gấu? Tâm lý ghê á! Em phải bóc ra coi mới được. Hồi hộp quá đi thui!

Những người xem livestream cũng hồi hộp cùng Ái Trân. Bóc xong lớp giấy bọc quà bên ngoài, nhìn thấy chiếc hộp đựng điện thoại siêu đẹp, Ái Trân sướng phát rồ. Cô vui vẻ khoe khoang:

– Là điện thoại mọi người ạ, nom cái hộp là biết xịn sò rồi. Em thòm thèm em này lâu lắm rồi mà chưa dám mua, tại đắt ý! Có em này chắc em livestream mượt lắm đây. Ui! Tim em run quá đỗi mọi người ơi! Em phải đi rửa tay bằng xà phòng thơm đã rồi mới dám mở hộp ạ!

Ái Trân hí hửng chạy vào trong phòng tắm rửa tay thật sạch, thật thơm rồi mới dám chạy ra mở hộp điện thoại. Đập vào mắt cô là bộ sưu tập mười con gián nhựa vô cùng giống thật, khiến cô trong phút chốc không giữ được bình tĩnh mà khóc thét lên. Bá Trường cười lăn lộn, rất nhiều người coi livestream cũng thả mặt cười trên nỗi đau của cô. Có một anh fan chân chính vì quá xót xa thần tượng nên đã nhảy vào bình luận:

“Ái Trân đừng buồn, cho anh địa chỉ nhà em, anh sẽ gửi tặng em chiếc điện thoại em thích.”

Chiếc bình luận khiến Bá Trường cực kỳ ngứa mắt nhưng lại khiến Ái Trân được an ủi phần nào. Cô gạt nước mắt, nhoẻn miệng cười bảo:

– Úi! Em không dám cho địa chỉ đâu ạ. Nhỡ anh là fan trá hình xong anh tới oánh em thì toi. Anh thương em thì cày view các clip em đăng và chịu khó coi em livestream là em cảm kích lắm rồi ạ. Các anh, các chị khác cũng thế nhá, thương em thì phải chịu khó tương tác với thả tim cho em nhá. Thui, muộn rồi, em chúc mọi người ngủ ngon và có những giấc mơ tương đối đẹp nha! Em chào cả nhà ạ!
Sau khi dừng livestream, Ái Trân mới phát hiện ra bên dưới mấy con gián có một tấm thiệp, trong tấm thiệp có dòng chữ nắn nót:

“Vì em xứng đáng!”

Là chữ của Kiên Trí, bạn cùng lớp hồi cấp ba với Ái Trân và Hạnh Trân. Chữ bạn siêu đẹp nên Ái Trân nhìn phát là nhận ra liền. Bá Trường cũng học chung lớp với bọn cô, nhưng Trường là con trai của bác Nhật, bạn thân của ba mẹ cô nên hai chị em cô gọi Trường là anh. Trí rất hiền, Ái Trân không tin bạn trêu đểu mình. Chắc chắn là bạn thân của Trí, anh Trường giở trò rồi. Cô tức tối nhắn tin cho anh:

“Nhâm thờn hư.”

Bá Trường tuy thông thạo năm ngoại ngữ nhưng vẫn không thể hiểu được ý tứ của Ái Trân. Nghi ngờ cô dùng một loại chữ cổ nào đó, sáng hôm sau, trước khi bắt đầu cuộc họp để triển khai kế hoạch kinh doanh tháng tới, Trường đem vấn đề nan giải ra thảo luận với nhân viên. Nghe cách anh chậm rãi đọc “nhâm thờn hư” rồi ngô nghê hỏi nghĩa của nó, mọi người ôm bụng cười nghiêng ngả. Trường sửng sốt hỏi:

– Ơ hay nhờ? Biết thì ton hót chứ cười cười cợt cợt cái nỗi gì? Muốn anh đuổi việc cả lũ hả?

– Sếp! Sếp nghiêm túc quá hoá ngô nghê rồi! Sếp thử đọc ngược lại cụm từ sếp vừa đọc coi!

Bá Trường vô tư đọc theo lời nhân viên:

– Hư thờn nhâm!

– Vâng, nhưng phải hơi lái lái đi ạ.

– Như thờn…

Tuy Bá Trường đã kịp hiểu chuyện để không nói chữ “hâm” nhưng cấp dưới vẫn cười ngặt nghẽo. Ái Trân láo toét! Dám chơi chữ với anh! Suốt từ sáng tới chiều, anh cố nén cơn giận, buổi tối phải đi tiếp khách nên anh tiếp tục phải kìm nén. Mười rưỡi về nhà, chịu hết nổi nên việc đầu tiên anh làm là gọi điện cho Ái Trân mắng cô hỗn. Cứ ngỡ cô sẽ biết điều xin lỗi anh, ai ngờ cô chỉ cười khanh khách khiến anh càng điên tiết. Anh ra lệnh:

– Em mau qua đây!

– Sao? Muốn em hả?

Ái Trân đoán chuẩn đấy! Anh đang rất muốn vả cho cô vài cái cho bõ tức đây. Nhưng anh đâu có dại mà nói thật, anh thảo mai bảo:

– Ừ. Qua mau đi! Anh sắp chịu hết nổi rồi!

Bá Trường cúp máy. Vì ôm cục tức trong lòng nên anh thấy thời gian trôi qua rất chậm. Để đỡ sốt ruột, anh mở điện thoại, vào kênh của Ái Trân coi mấy clip xàm xí. Ai ngờ coi một lát thì thấy cô livestream, anh tò mò nhấn vào xem, nghe giọng cô run như cầy sấy:

– Mọi người ơi, mọi người đừng đi ngủ nha, cố gắng thức với em nha. Cái bãi đỗ xe khỉ gió nó lại cách nhà bạn em tận ba trăm mét lận, ban ngày đi bộ tí là tới mà sao ban đêm cứ thấy rờn rợn kiểu gì ý mọi người ạ, cảm giác lơ đễnh xíu là sẽ có anh ma nhảy ra bắt mình. Em đang đi bộ tới nhà bạn đây rồi. Em sợ lắm, mọi người cố thức với em, đừng bỏ rơi em nhá!

Có rất nhiều người động viên Ái Trân đừng sợ, hứa sẽ thức coi cô livestream. Nhưng số cô nhọ, đang yên đang lành thì điện thoại sập nguồn. Tự dưng livestream dừng đột ngột khiến Bá Trường cực kỳ nóng ruột, anh vội vã rời khỏi nhà. Đi được một đoạn, trông thấy bóng dáng quen thuộc, Bá Trường chợt thở phào nhẹ nhõm. Trường cố tình nép vào góc khuất, chờ Ái Trân đi qua chỗ mình anh mới đột ngột kéo cô vào lòng, giọng điệu anh đầy dữ tợn:

– Ái Trân! Ngươi đã bị ma bắt!

Nhận ra mùi hương thơm mát và giọng nói quen thuộc, Ái Trân cũng thở phào. Cô hí hửng nói:

– Được ma nữ Thị Trường bắt cóc là niềm vinh hạnh của Văn Trân ta!

Dứt lời, Ái Trân nhõng nhẽo kêu mỏi chân. Chỉ làm nũng vậy thôi mà không ngờ anh lại thương tình bế cô lên, đưa cô về nhà. Tuy là sau đó anh vô tình ném cô rầm một cái lên giường nhưng cô vẫn cười rất tươi. Cô nói:

– Điện thoại bị sập nguồn làm em không livestream được nữa, sợ chớt đi được. May mà anh ra đón em! Anh lo cho em à?

– Em bị mắc bệnh ảo tưởng hơi nặng rồi đấy! Anh đi dạo, tình cờ gặp em thôi. Lo lắng cái nỗi gì?

Ái Trân xị mặt. Bá Trường đem điện thoại đi sạc pin giúp cô. Chỉ là một hành động nhỏ thôi nhưng lại khiến Ái Trân cảm động. Anh bẹo má cô rồi mắng mỏ:

– Em bị khùng hả? Sợ ma như vậy mà vẫn bất chấp đi sang chỗ anh, dại trai thực sự!

Giọng anh rất to, rất oai, nhưng lòng anh lại ngập tràn áy náy. Anh đã luôn ích kỷ yêu cầu Ái Trân qua nhà mình mà không hề quan tâm tới việc con gái đi đêm khuya rất nguy hiểm. Anh tức tối yêu cầu:

– Từ giờ trở đi, cho dù là anh hay bất cứ thằng nào gọi, chỉ cần quá mười giờ đêm thì em đều có quyền từ chối. Em là con gái, em có quyền kiêu. Em hiểu không?

Ái Trân lắc đầu. Cô ngây ngô nói:

– Em không tới, nhỡ anh tìm đứa khác thì sao? Lúc đó kiêu chảnh cũng để làm gì đâu? So với chuyện sợ ma thì em còn sợ anh không cần em hơn nhiều.

Mặt Bá Trường đỏ bừng, tim anh đập dồn dập. Không muốn Ái Trân nhìn thấu mình nên anh nói phũ:

– Anh vốn dĩ chưa bao giờ cần em cả. Có thì có, không có thì thôi. Vậy nên em bớt sợ linh tinh đi!

Bá Trường lạnh lùng quá kích Ái Trân nổi điên. Cô bật dậy nói thẳng vào mặt anh:

– Được rồi. Nhớ cái mồm mày nói đấy! Lần sau nửa đêm mày mà còn gọi cho bà thì mày tự vả vào mồm mày nhá! Bà đây cũng đếch thèm sợ sệt linh tinh nữa. Bà đi về! Chào! Không hẹn gặp lại!

Bá Trường chặn trước cửa phòng ngủ không cho Ái Trân xông ra ngoài. Anh cau có hỏi:

– Em xưng hô kiểu gì thế? Mày? Bà? Em là bà ai?

Ái Trân xông tới đấm bùm bụp vào ngực Bá Trường rồi vênh váo nói:

– Bà là bà mày đấy! Được chưa? Con cháu bất hiếu, ăn cháo xong đá bát thế à? Tránh đường cho bà về!

Chưa bao giờ phải đối phó với loại con gái ngang ngược như Ái Trân nên Bá Trường tức sôi máu. Anh giơ tay lên, nhưng chưa kịp vả cho cô một phát thì cô đã nhanh nhẹn áp hai tay mình lên má rồi đắc chí hỏi:

– Mày tưởng đánh bà mày dễ lắm hả?

Không thể giữ nổi bình tĩnh, cũng không thể tiếp tục xưng hô lịch sự với Ái Trân, Bá Trường cúi xuống cắn mạnh lên bả vai cô rồi đanh giọng hỏi lại:

– Mày tưởng mày là bà anh thì mày thích làm vương làm tướng gì cũng được hả? Thế thì mày lại nhầm hơi bị to rồi đấy con ranh con ạ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN