Sắc Sắc Không Không - Bữa tiệc trời cho
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
470


Sắc Sắc Không Không


Bữa tiệc trời cho



Chương 4: Bữa tiệc trời cho

Thiên Nguyên Đạo Chủ nhìn hắn mỉm cười:

– Thuận nhi, đã khỏe rồi chứ?

Lục Thuận cung kính cúi đầu.

– Con đã khỏe, thưa Đạo chủ… à không, thưa sư phụ.

Thiên Nguyên Đạo Chủ nghe thấy lời này, mỉm cười.

– Đi theo ta.

Các thiếu nữ dạt ra để cho Lục Thuận bước đi. Đi qua những vị thần tiên tỉ tỉ này, Lục Thuận cứ thấy rạo rực vì những mùi hương ngạt ngào. Hắn theo Thiên Nguyên Đạo Chủ đi dọc con đường trải toàn gạch men mát lịm, đi qua khu vườn thơ mộng, qua những khoảnh sân và đền đài kỳ vĩ, cứ thế đi tiếp, cho tới khi Lục Thuận nhìn thấy nơi đây nằm trên một đỉnh núi cao chót vót, ngoài kia là trời mây cuồn cuộn. Con đường dẫn dần tới một chỏm đá. Trên đó là một am thờ nhỏ, phía trước là một bát hương bốc khói nghi ngút.

Sư phụ hắn đột nhiên dừng lại.

– Lục Thuận, ngươi có biết ngoài đó gọi là gì chứ?

– Dạ thưa, là bầu trời.

– Xa hơn bầu trời ấy là gì?

– Dạ thưa, là vũ trụ.

– Vũ trụ này rộng lớn thế nào, ngươi có biết chăng?

– Dạ thưa, con chỉ nghe nói là nó rộng lớn vô cùng vô tận.

– Đúng vậy, vì vũ trụ rộng lớn vô cùng vô tận, mà con người lại nhỏ bé yếu hèn. Đã có những người muốn vượt lên khỏi sự yếu hèn của bản thân, vượt lên khỏi bầu trời này mà tung hoành trong vũ trụ! Từ đó, đã có Đạo ra đời.

Thiên Nguyên Đạo Chủ đang ngước nhìn trời, bỗng nhiên cúi đầu nhìn con đường dưới chân.

– Ngươi đã đi cùng ta dọc con đường này. Ngươi thấy con đường này dễ đi chứ?

– Dạ thưa, rất dễ đi. Gạch lát êm mịn, dù băng qua núi rừng cũng không hề khó khăn.

– Vậy, đi tiếp con đường này còn dễ dàng như vậy chứ?

Lục Thuận đưa mắt nhìn tới cuối con đường.

– Dạ thưa, không ạ. Vì trước mặt đã là vách núi.

– Đúng vậy. Trước mặt đã là vách núi. Xa hơn vách núi, là bầu trời. Xa hơn bầu trời, là vũ trụ. Khó khăn và xa vời. Nhưng con đường này, chúng ta buộc phải đi. Vì nó là Đạo. Cũng bởi vậy, để có thể đi tiếp từ nơi này, chúng ta cần có người dẫn dắt. Lại đây, ta cho ngươi bái kiến Đạo chủ tối cao của Thiên Nguyên Phái!

Thiên Nguyên Đạo Chủ bước tới am thờ phía trước. Lục Thuận lặng lẽ bước theo. Sư phụ hắn cung kính thắp một nén nhang, lầm rầm khấn vái, sau đó sụp xuống quỳ lạy. Lục Thuận lặng lẽ làm theo, tuy vậy, hắn vẫn len lén nhìn vào am thờ vì tò mò.

Trong đó chỉ đặt một cây gỗ dài chừng hai lăm phân, gồ ghề xù xì. Cây gỗ dựng đứng, hiên ngang chĩa thẳng lên trời.

– Đây là Thiên Trụ. Là Thiên Nguyên Thần Chủ hùng mạnh nhất mà Thiên Nguyên Phái gìn giữ ngàn đời nay. Tương truyền, đây là cây trụ chống đỡ cả thế giới, cũng là thần vật khép lại cõi hỗn mang, mở ra một thời đại huy hoàng cho vạn vật!

Sư phụ hắn tự hào kể lại. Nhưng Lục Thuận dù có nghĩ thế nào cũng không thoát khỏi sự liên tưởng, thần vật này sao giống… một cái dương vật tới vậy?! Một cái dương vật xù xì, thô ráp, hiên ngang ngẩng lên như muốn đâm thủng cả bầu trời, đâm thủng cả vũ trụ.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn không dám nói ra.

– Được rồi, bái tổ đã xong. Nay ngươi cũng đã là người của Thiên Nguyên Phái. Ngươi là người mới vào, mấy việc vặt trong môn cũng không có quá nhiều, thỉnh thoảng giúp đỡ các tỉ tỉ của ngươi nấu cơm giặt giũ một chút. Ngủ đã có nệm êm, ăn cũng có sơn hào, thở thì có linh khí, mà tu luyện thì cũng đã có linh đan.

Nói rồi, sư phụ hắn vứt cho hắn một túi lỉnh kỉnh đầy đan dược.

– Thể tạng ngươi yếu ớt, trước mắt cứ tu luyện Dưỡng Thân Thuật, ngoại trừ năng lực sinh lý của ngươi là vi sư không cách nào cứu vãn, nhưng còn thân thể khẳng định sẽ cường tráng hơn bất kì ai! Một ngày dùng 2 viên linh đan, cách nhau 6 canh giờ, sau đó luyện theo bí pháp bản môn. Ngoài ra, canh hai đêm nay, tới phòng tìm ta, vi sư có chuyện muốn nhờ vả. Vậy thôi, còn gì bất mãn hay không?

– Dạ thưa. Đệ tử nào dám. Được sư phụ đối đãi như vậy, đã là ân huệ cả đời không thể có được…

– Tốt lắm. Giờ ngươi đi gặp Uyển Thư, bảo con bé truyền dạy Dưỡng Thân Thuật cho ngươi, vi sư về nghỉ ngơi trước.

Lục Thuận vâng lời, trở về khu vườn lúc nãy, không thấy những tỉ tỉ kia đâu. Hắn đành đi lòng vòng tìm kiếm, chỉ thấy xa xa vang lên tiếng cười đùa lanh lảnh. Men theo tiếng cười đùa, Lục Thuận tìm ra một dòng suối trong xanh hữu tình. Cảnh tượng đập vào mắt hắn làm hắn suýt phọt máu mũi.

Trên dòng suối, hơn chục nàng tiên nữ đang lõa lồ tắm cùng nhau. Những cơ thể trần truồng nõn nà phơi ra trước ánh sáng ban ngày, lại lấp lánh từng hạt nước suối đọng theo từng đường cong mê hoặc, làm bất cứ ai nhìn thấy đều muốn lòi con mắt ra ngoài. Lục Thuận cũng không phải là ngoại lệ. Dù dưới háng hắn đã bại liệt, nhưng bản năng đàn ông có sẵn bên trong hắn vẫn rạo rực như lửa đốt. Ngọn lửa này không cách nào phát tiết, chỉ có thể tích tụ lùng bùng bên trong, càng làm hắn day dứt khó chịu.

Càng như đổ thêm dầu vào lửa, các nàng tiên nữ kia còn đè nhau ra sờ soạng, đùa nghịch, cấu véo. Mà nạn nhân không ai khác, chính là Uyển Thư.

– Uyển muội, sao muội càng ngày càng to như vậy? Đã to lại còn không xệ, cứ căng mọng đầy thách thức thế này?

– Uyển muội, muội chỉ ta chế độ ăn uống thế nào, của ta cũng to thật đấy, nhưng là to cả eo lẫn ngực. Chẳng được thon thả như muội thế này?

– Nhìn cặp nhũ hoa của Uyển muội là ta lại không nhịn được muốn véo một cái.

– Ta cũng muốn.

Nói rồi, chúng nữ hè nhau đè ngửa Uyển Thư ra dòng suối, thi nhau cấu véo sờ soạng. Cảnh xuân sắc này cứ thế lồ lộ trước mặt Lục Thuận, càng làm cho hắn ức chế tới điên người. Đồng thời, biểu cảm trong sáng ngây thơ của Uyển Thư, kết hợp cùng cơ thể băng thanh ngọc khiết không chút tì vết kia, trong một thoáng chốc ngắn ngủi nào, như đã xóa nhòa hình bóng của Mộng Lan trong lòng hắn.

– A? Kia chẳng phải là Lục Đệ đó sao?

Một thiếu nữ đang trêu đùa Uyển Thư, chợt phát hiện thấy Lục Thuận, reo lên đầy tinh quái.

Lục Thuận đỏ mặt tía tai, lại sợ rằng mình sẽ bị chúng tỉ coi như kẻ biến thái bệnh hoạn, hắn định quay đầu chạy. Ai dè, chúng nữ tu luyện tiên thuật, đã nhanh chân lướt tới, kéo hắn rơi tõm xuống suối, rồi hè nhau cởi sạch quần áo của hắn ra.

– Nào đệ đệ. Đã là đồng môn cả rồi, xuống đây tắm cùng bọn tỉ, có gì phải ngại.

Lục Thuận cố gắng vẫy vùng. Mặc cảm tự ti dưới háng khiến hắn không muốn phô nơi tàn tật ấy ra trước mặt bao nhiêu mỹ nữ dưới này. Nhưng rồi, hắn chợt hiểu ra. Chính vì sự tàn tật của mình, mà các sư tỉ mới không ngần ngại tắm cùng với hắn. Lục Thuận một cách rất tự nhiên, được coi như một phần của “hội chị em”.

Đây là may mắn, hay là bi kịch, hắn cũng chẳng biết nữa. Chỉ biết rằng, xung quanh hắn, là da thịt trắng ngần, là những trái bưởi căng mọng, là những nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành.

Sau khi hắn nhập hội, đám thiếu nữ lại tiếp tục màn bắt nạt Uyển Thư. Mà Lục Thuận bây giờ, sau khi đã được coi là chị em trong hội, cũng rất thuận thế đẩy thuyền mà đưa tay tham gia “trò chơi” ấy. Lần đầu tiên được sờ soạng một cách đường đường chính chính như vậy, lại còn là một tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần. Sự mát rượi của làn da, độ đàn hồi của xác thịt, cái kích thích tê tê rộn rạo qua từng lần tiếp xúc. Bữa đó, bàn tay của Lục Thuận được xơi một bữa tiệc thịnh soạn tuyệt trần.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN