Sắc Sắc Không Không
Thiên đường tiên cảnh
Chương 3: Thiên đường tiên cảnh
Cách thôn độ nửa ngày đi đường, là một bãi đất hoang. Nơi đây, hằng đêm chó sói sẽ mò xuống từ rừng rậm trên cao, săn tìm mồi.
Khi Lục Thuận tỉnh lại, hắn chẳng biết vì sao mình lại ở đây. Hắn thấy cánh tay mình lủng lẳng bại liệt, hắn thấy giữa hai háng mình đau buốt tê dại. Hắn thấy xương khớp trong người rã rời. Hắn biết mình chỉ còn là một cái xác chờ chết.
Hắn nằm đó, nhìn lên bầu trời. Bầu trời tháng bảy cao vời vợi, với vô vàn vì sao sáng vằng vặc. Đây đó, một vài vệt sao băng xẹt qua bầu trời, mà mẹ hắn từng nói rằng, đó là những tiên nhân. Mẹ hắn kể, rằng cha hắn cũng là một tiên nhân, tuấn tú, hùng mạnh, và dịu dàng. Rằng mỗi lần nhớ cha, Lục Thuận hãy nhìn lên bầu trời, vì đó là nơi cha hắn đang tung hoành.
Dối trá. Tất cả đều là dối trá. Chẳng những tiên nhân không có thật, mà hắn cũng chỉ là đứa con hoang của một con điếm dâm loàn. Hắn biết, mẹ hắn làm vậy để nuôi hắn khôn lớn, nhưng thế làm sao để hắn được ra đời? Chẳng phải cũng là một lần chửa hoang hay sao?
Rồi Mộng Lan, người con gái mà hắn yêu thương, đã bị biến thành một thứ đồ chơi ngay trước mắt hắn. Người thầy giáo mà hắn tôn kính, bị lũ ác ôn giết hại đến nỗi không toàn thây.
Hắn cứ như vậy mà chết sao? Lục Thuận không cam lòng. Hắn tàn phế. Hắn không còn là đàn ông. Gương mặt hắn chẳng còn hình hài. Cơ thể hắn tàn tạ, sinh lực của hắn cũng sắp trút dần. Nhưng hắn muốn sống.
Muốn sống, thì sẽ được sống hay sao? Khi xung quanh là những đàn sói đói đang lừ lừ vây quanh con mồi. Một con đầu đàn hú lên một tiếng, và cả đàn sói bắt đầu lao về phía Lục Thuận.
Đúng lúc này, một vệt sao băng lại xoẹt qua bầu trời.
Lục Thuận lấy hết sức lực còn lại của mình, hét lên một tiếng thật lớn.
– Tiên nhân cứu mạng!
Đây đã là hy vọng cuối cùng của hắn. Nhưng bầu trời cao kia vẫn im lìm, vệt sao băng kia cứ vậy biến mất nơi cuối trời.
Quả nhiên, chỉ là dối trá. Lục Thuận cay đắng nghĩ vậy khi mũi con sói đầu tiên hít hít ngửi ngửi cơ thể hắn, và một hàm răng sắc nhọn cắm phập vào đùi hắn. Tại sao đến giây phút này hắn vẫn đặt chút niềm tin nhỏ nhoi vào lời dối trá của một con điếm chứ? Hắn tự thấy mình ngu xuẩn. Lại một hàm răng sói cắm vào hông hắn, xé toác ra một tảng thịt.
Đúng lúc này, từ trên trời cao, một đốm sáng le lói chợt lớn dần lên, phát ra ánh sáng chói lòa, cùng một âm thanh không lớn, nhưng lại nhức tai vô cùng. Tia sáng ấy cắm thẳng xuống con sói đầu đàn, và ngay lập tức, con sói đầu đàn cùng hàng chục con vây xung quanh bị nghiền nát thành máu vụn.
Đó là một thanh kiếm.
Một thanh kiếm tuyệt đẹp mà Lục Thuận chưa một lần được thấy trong đời, hiên ngang cắm thẳng nơi đó, giữa một biển máu. Đứng trên chuôi kiếm, là một người đàn ông, tiên phong đạo cốt, khí thế thoát trần, cao cao tại thượng.
Lẽ nào, chính là Tiên nhân trong truyền thuyết?
Lục Thuận chỉ kịp nghĩ vậy trong đầu, rồi hắn đã ngất lịm.
Vị tiên nhân nhìn xuống hắn, gương mặt băn khoăn.
– Dự tiệc rượu ở Đông Linh Môn, quá túc cùng bạn hữu có vài trăm năm, nay trở về Thiên Nguyên Phái, ghé qua Hạ Túc Giới, lại nghe thấy một tiếng hét rõ ràng mang dương lực, mà lại khuyết thiếu dương nguyên, như có như không vậy là sao?
Tiên nhân rời khỏi thanh kiếm, lượn lờ bay tới phía trên Lục Thuận.
– Thì ra là một thiếu niên đã không còn dương lực. May cho ngươi, bổn đạo đang tìm một thái giám làm hầu cận. Lần này coi như là ngươi gặp may mắn trong bất hạnh, được theo ta hầu hạ.
Nói rồi, Tiên nhân phất tay áo, cuốn phăng Lục Thuận bay lên trời, còn bản thân ông lại giẫm lên phi kiếm, nhún một đà, cả người cả kiếm phóng vút lên trời cao.
Khi Lục Thuận tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình không còn ở bãi đất hoang, mà trên một chiếc giường nệm êm ấm. Xung quanh là nhung lụa hồng hồng đỏ đỏ phủ xuống, cùng hoa cỏ xung quanh, mơ hồ như một chốn thần tiên. Xa xa là suối nước róc rách, chim hót líu lo, và tiếng đàn cầm như có như không vọng lại.
Trước mặt hắn, là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, đẹp hơn bất kỳ ai hắn đã từng thấy trong cuộc đời, đẹp hơn cả Mộng Lan, hơn cả mẹ hắn. Thiếu nữ còn rất trẻ, gương mặt ẩn giấu một nét tinh nghịch ngầm, che phủ bởi sự chín chắn thuần thục yêu kiều. Mái tóc đen láy đổ dài theo cần cổ thon thon, xõa như nước xuân xuống bờ vai mềm mại, còn tinh nghịch rũ xuống cặp ngực căng tròn, thoắt ẩn thoắt hiện sau làn áo lụa mỏng như giấy.
Thiếu nữ vui mừng nhìn hắn tỉnh lại, kèm một nụ cười ấm áp đến nao lòng.
– Lục đệ, đệ đã tỉnh.
– Đây… đây là đâu? Chị là ai? Tại sao chị biết tên tôi? A? Thương tích trên người tôi…
Lục Thuận đến bây giờ mới để ý thấy. Cơ thể hắn đã không còn đau đớn gì nữa. Cánh tay hắn đã lành, xương khớp trên người cũng đã lành lạnh. Duy chỉ có chỗ dưới háng kia, là hoàn toàn mất đi cảm giác. Dù rằng Lục Thuận nhìn thấy một thiếu nữ mỵ hoặc khiêu gợi ngay trước mặt, dù bản năng khiến hắn cảm thấy rạo rực xao xuyến, mà nơi ấy cũng chỉ phát ra từng cảm giác ngứa ngứa bất lực.
– Lục đệ đệ. Tên tỉ là Uyển Thư. Ta là đệ tử Thiên Nguyên Phái, nằm ở Cực Lạc Tây Đô cách Hạ Túc Giới của đệ đệ đến 6 vạn quang niên. Sư phụ chúng ta là Thiên Nguyên Đạo Chủ, là Đệ nhất Cường giả không chỉ trong Cực Lạc Tây Đô, mà còn khắp 6 tinh hải xung quanh. Sư phụ một lần ghé qua Hạ Túc Giới, thấy đệ đệ gặp phải hạo kiếp, không thể nhắm mắt làm ngơ, nên đã ra tay giúp đỡ, còn sẵn lòng đem đệ đệ về cưu mang. Sư phụ bấm Bát Tinh Đẩu Số, là biết được tên tuổi của đệ là Lục Thuận, chỉ có mẹ không có cha, lại bị ác nhân chà đạp. Đệ đừng lo, từ nay ở Thiên Nguyên Phái chúng ta, sẽ không còn ai có thể trêu chọc tới đệ đệ!
– Uyển Thư muội, Lục đệ đã tỉnh rồi sao?
Một âm thanh trong trẻo như chim hót lại vang lên. Xa xa, một bầy thiếu nữ thướt tha trong những tà áo lụa, lướt nhẹ trên mặt đất mà đi tới, tíu tít vui vầy xúm quanh Lục Thuận.
– Lục đệ, đây là Thanh Lan tỉ, đây là Bích Phương tỉ, đây là…
Uyển Thư vui vẻ giới thiệu từng người một. Lục Thuận đưa mắt nhìn qua, thì thấy ai nấy đều là thần tiên giáng trần, gương mặt xinh đẹp quyến rũ, cơ thể đầy đặn bốc lửa, dù so về nhan sắc có kém so với Uyển Thư, nhưng đều đã là mỹ nhân vạn năm mới xuất hiện.
Tuyệt không có một bóng đàn ông, mà chỉ toàn là tiên nữ.
Vậy ra, đây chính là Tiên cảnh. Đây là tiên giới. Là thiên đường. Vây quanh hắn, đều toàn là thần tiên xinh đẹp, mà Lục Thuận rồi cũng sẽ được tu luyện thành tiên hay sao?
Chỉ tiếc một điều, nay dưới háng hắn đã thành phế vật, nếu không, Lục Thuận đã cảm thấy mình như đã đạt đến đỉnh cao của nhân sinh.
Đúng lúc này, một giọng cười hiền hậu vang lên, làm tất cả các thiếu nữ phải dạt ra cung kính.
Vị tiên nhân mà Lục Thuận gặp lúc trước nay lại xuất hiện. Theo như Uyển Thư nói, đây chính là sư phụ hắn, Thiên Nguyên Đạo Chủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!