Săn Đuổi - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
178


Săn Đuổi


Chương 27


Người dịch: Văn Hòa – Kim Thùy

Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên

Shared by: CCG –

Khi chiếc Concorde bay qua vùng kiểm soát không lưu của Genoa và chuyển hướng đông để bay về phía Malta, thì khuôn mặt của Fuller hiện ra trên màn hình ở Trung tâm truyền tin của máy bay. Ông ta đang từ phòng Hành quân của Scotland Yard gọi đến. Morton chưa bao giờ thấy Fuller có vẻ bơ phờ mệt mỏi như thế. Và cũng chưa hề thấy vẻ mặt ông ta rạng rỡ vì chiến thắng như thế.

— Chúng tôi đã thộp hết cả bọn chúng rồi, David à. Cả thảy hai mươi bảy đồ nhóc con vô lại. Sinh viên cả, hầu hết đều là con gái – Fuller nói – Chúng đều có chìa khóa phòng của Kadumi. Trước khi tên đầu tiên bước vào, chúng tôi đã chuyển hết chai lọ trong tủ lạnh về Porton Down rồi. Những khoa học gia ở đây cho biết rằng ngay khi vi rút bệnh than này pha loãng ra rồi cũng đủ gây chết người nữa. Chúng tôi đã thay vào đấy các chai của chúng tôi và mọi việc xảy ra như dự kiến.

Thỉnh thoảng giọng Fuller nghe rất trẻ trung.

— Bọn đến lấy hàng, đứa nào lấy phần nấy trong tủ lạnh rồi đi ra. Chúng tôi để cho chúng ra khỏi chỗ ấy an toàn rồi bắt quả tang ngay, và chúng tôi tóm gọn hết khi tủ lạnh vừa hết. Nhân viên làm công việc khử nhiễm hiện đang làm việc ở đây.

Morton nghe Shema thở dài nhẹ nhõm ở sau lưng ông và nghe giọng Wolfie báo cáo cho Chantal ở Tel Aviv, đồng thời nghe tiếng Michelle tường trình lại cho Matti ở New York biết chuyện Fuller vừa nói.

— Bọn đến lấy hàng có khai gì không ? – Morton hỏi.

— Có đứa khai. Chúng rất hãnh diện về công việc chúng được giao phó. Quả chúng là những tên lãnh đạo Hồi giáo tí hon, có đứa rất là căm hờn. Ông cứ nhớ là chúng tôi bắt bọn này, thì lại có nhiều đứa khác đang chờ sẵn để thay chân chúng.

— Chúng có khai những mục tiêu chúng sẽ tấn công không ?

— Những bể chứa nước và những trạm bơm nước. Khu xe điện ngầm Luân Đôn và khu thị trường chứng khoán. Những khu sầm uất trong vùng. Những khu ấy gây chết chóc thật nhiều người.

— Còn Effendi ? – Morton hỏi.

Fuller gật mạnh đầu :

— Đúng là một “anh hùng” ! Khi chúng tôi bắt hắn, nói cho hắn biết chúng tôi sẽ buộc tội hắn vì tổ chức vụ này, kể cả âm mưu giết Saleem Arish, thì hắn đã kiếm cách chuộc tội. Hắn muốn đoái công chuộc tội và tất nhiên là chúng tôi thỏa thuận liền. Hiện giờ Percy West cùng ban đang hứa cho hắn một lối thoát là cho đến ở một nơi nào hắn chọn. Khi chúng tôi thẩm vấn hắn thì té ra ông Effendi của chúng ta không ai khác hơn là kẻ đầu trộm đuôi cướp.

— Hắn có nói gì về Harmoos không ? – Morton hỏi.

— Nói đầy đủ hết. Harmoos làm kinh tài cho Raza. Nhân viên của Percy đã tìm được nhiều tài liệu quan trọng trong nhà của Effendi. Những vụ chuyển ngân từ Columbia sang Thụy Sĩ. Những số tiền khổng lồ nằm khắp châu Âu. Bằng chứng rõ rệt nhất là mối liên hệ buôn bán ma túy giữa Raza và Harmoos.

— Đợi một chút nhé, Harry.

Morton quay qua vị sĩ quan Trung tâm Truyền tin :

— Nối đường dây với Bill Gates ở Washington giúp tôi, – nói xong, ông quay lại màn hình. — Nói tiếp đi, Harry.

— Chúng tôi lại lần lui theo dấu vết để tìm ra một danh sách gồm những ngôi nhà bí mật chất đầy vũ khí và chất nổ trong nước và ở châu Âu. Cả một mạng lưới khủng bố kinh hoàng. Chúng tôi đã báo động cho người Đức, người Hà Lan và Bỉ lùng sục khắp nơi. Tuồng như bất kỳ nước nào giữa hai nước Thụy Điển và Tây Ban Nha đều cũng đã bị chúng cài vào hết.

Trên màn hình kế bên, mặt của Gates hiện ra.

— Công việc tốt đẹp chứ, Harry – Morton hỏi.

— May mắn, David à.

Morton nhìn màn hình ở Luân Đôn vụt đen, rồi quay qua nhìn hình ảnh của Washington. Ông kể cho Gates nghe những gì Fuller đã nói.

— Thế là quá đủ cho tôi tuyên chiến với Harmoos rồi, – Giọng của Gates thật cương quyết – Với bằng chứng như thế này, tôi sẽ không cần lệnh của Viện Giám sát nữa. Tôi có thể kết hợp bằng chứng của các lực lượng FBI và DEA cùng dựa trên các bằng chứng của cảnh sát địa phương để phá hết tất cả những gì của Harmoos có trên đất nước này.

— Bill, tôi không muốn ông làm như thế – Morton vội nói – Tôi không muốn ông làm gì hết.

Nét mặt Gates đanh lại :

— Anh nói cái quái gì lạ thế, David ?

— Chúng ta không biết rõ hiện có bao nhiêu chai lọt vào Hoa Kỳ hết, Bill à – Morton nhìn màn hình nói rất nghiêm trang. – Nếu ông đồng thời cho mở các cuộc hành quân liền, thì không bảo đảm chúng ta đủ sức hành động thật nhanh kịp để thu những chai ấy. Các lực lượng chắc sẽ phối hợp tốt đấy, nhưng trước khi ra tay, chúng ta phải xác định chính xác các chai ấy nằm ở đâu đã.

— Còn về Harmoos ?

— Khoan động đến gã.

Morton nhìn khuôn mặt trong màn hình đang chằm chằm nhìn ra.

— Tôi thấy không hài lòng khi để yên cho hắn như thế.

Morton nhìn Gates đưa lưng bàn tay đầy lông lá lên chùi mặt.

— Tin tôi đi, Bill.

Gates bỗng nở nụ cười thật bất ngờ.

— Trong ý nghĩ của tôi, ông vẫn là người duy nhất tôi hoàn toàn tin tưởng, David à.

Suốt bốn mươi phút sau đó, Morton ngồi ngủ trong ghế say sưa. Quanh ông, các kỹ thuật viên mải miết liên lạc với Tel Aviv và tàu Independence.

Khi chiếc Concorde vào không phận Malta, tàu sân bay gởi tin cho biết đoàn trực thăng của Danny đã đến tàu bình an vô sự.

Liền sau đó, chiếc máy bay vờn thấp xuống trên đỉnh núi đá Dingli, rồi chiếu rợp bóng trên cung điện Mùa Hè của ngài chánh án tòa Dị giáo cũ trước khi hạ xuống Luqa. Chiếc Concorde dừng lại sát bên một chiếc trực thăng Jet Ranger của Hải quân Hoa Kỳ.

Morton mở mắt ra, đứng dậy, vươn vai. Ông cảm thấy hoàn toàn khỏe khoắn trong người.

— Cắt hết, chỉ nối đường dây liên lạc với tàu Independence mà thôi – Ông ra lệnh cho viên sĩ quan Truyền tin. Khi ông rời máy bay, Morton nói với phi công trưởng lo chuẩn bị một kế hoạch bay đến phi trường Kennedy. Rồi ông dẫn Wolfie, Michelle và Shema lên chiếc Jet Ranger.

Chiếc trực thăng cất cánh trong trời đêm ấm áp, bay về hướng nam. Trời tối thui tối mò, chỉ trừ những vệt trắng trên mặt nước mà thôi. Một giờ sau, chiếc Independence nhô cao trên mặt biển như một ngọn núi đá.

Khi máy bay trực thăng của họ đáp xuống đuôi tàu, chiếc đuôi tàu xòe ra như đuôi chim bồ câu, thì đèn trên tàu tắt hết. Máy bay chạy trên sân bay, đến đậu gần những chiếc trực thăng của Danny đang đậu.

Khi bước ra khỏi chiếc Jet Ranger, Morton có cảm giác chiếc Independence đang sẵn sàng chiến đấu. Cố gượng người vì con tàu đang lắc lư khi lướt nhanh trên sóng lớn, ông đưa mắt nhìn bầu trời. Trời đen kịt, không có một vì sao.

Một viên sĩ quan trẻ tuổi mặc đồng phục trắng chạy đến, chào ông. Anh ta mang khăn quàng và mang nhiều cái nữa trên tay.

— Thưa, ngài là đại tá Morton ?

Morton gật đầu.

— Thiếu tá Nagier và lính của ông đang ở trong rạp chiếu bóng, chúng tôi đang dùng nơi này làm phòng báo cáo. Báo cáo cho hai ngàn hai trăm người. Họ mời ngài đến phòng quan sát. – Anh ta đưa ra những cái khăn quàng.

Trung tâm kiểm soát không lưu của tàu sân bay là trung tâm hành quân rất căng thẳng về đêm. Trung tâm này đã từng hoạt động trong chiến tranh vùng Vịnh, đã phái từng đoàn máy bay của tàu Independence đi tấn công Irắc.

Khi họ đang vội vã đi trên sàn bay thì bỗng có tiếng gầm rú của động cơ máy bay đang cất cánh đi hoạt động, tiếng gầm rú gây chấn động cả bầu trời đêm.

Ngài đã thấy cảnh như thế này chưa ? – Viên sĩ quan hỏi.

— Chỉ thấy trên phim – Morton cười đáp.

— Không giống nhau đâu – Viên sĩ quan nói – Tốt hơn hết là xin quý vị quàng khăn vào.

Họ vội vã bước vào tòa tháp cao bảy tầng trên mặt sân bay. Trên góc sân bay lóe lên tia lửa do nhiên liệu cháy. Rồi tiếng gầm rú vang lên khi máy bay cất cánh.

Từ đâu đó dưới chân, Morton nghe như có tiếng động của hai cái van khổng lồ thình lình mở ra. Rồi tiếng hơi xì ra thật mạnh đập vào những píttông của bệ phóng. Một máy bay ném bom Tomcat F.14 vút lên trong không trung, xé tan không khí, đàng sau phun ra một đuôi lửa.

Một lát sau, lại có tiếng một phi cơ khác phóng lên.

*

**

Từ cửa sổ của văn phòng Raza, Nadine nhìn toán cảm tử quân được trả tự do đang đến bằng xe bus, họ đã đi trên đoạn đường dài một trăm năm mươi dặm đường chim bay. Họ mệt mỏi nhưng tươi cười và được chào đón như những vị anh hùng. Ngay cả những huấn luyện viên khó tính nhất cũng đã ôm choàng lấy họ, và nhiều nữ nhân viên trong trại cũng hôn họ.

Cùng đi với các cảm tử quân là một viên chức của Nhà nước, người đã làm cho Raza giận dữ vô cùng. Trong khi cảm tử quân phân tán đi về trại để nghỉ ngơi, thì người viên chức này đi đến tòa vila. Nadine ra gặp ông ta ngoài cửa.

— Ông đã thu xếp cho ông ấy sang Mỹ rồi chứ ? – Chị hỏi, viên chức ấy gật đầu.

— Anh ấy sẽ đến đấy vào sáng mai.

Có gì đó trong con người này khiến cho chị không ưa. Có lẽ vì nụ cười chiếu cố của ông ta, hay là cách ông ta chùi hai tay với nhau, một động tác kỳ rửa lạ lùng, làm như ông ta đang giữ bí mật chuyện gì đó hay là phạm lỗi gì đó.

— Có gì nữa không ?

— Tôi báo cho cô biết là những người này chỉ được ở lại đây trong hai mươi bốn giờ thôi – Nhà ngoại giao nói với vẻ thích thú ra mặt – Chúng tôi không thể để cho thế giới bực tức khi biết họ ở lâu tại đây.

Nadine nhìn ông ta với vẻ thù hằn. — Chúng tôi sẽ nhớ lời dặn của ông – Chị lạnh lùng nói.

Ông ta quay gót bước về chiếc xe bus. Bỗng ông ta tự hỏi không biết nếu ông nói cho chị biết sự thực thì chị ta sẽ làm cái gì nhỉ ? Nhưng ngài Lãnh tụ Tối cao đã đích thân ra lệnh cho ông không được báo cho chị biết. Sau rốt thì một nhóm khủng bố bị hy sinh khi đã được đắn đo suy tính, không chịu nghe theo lời hứa của Appleton đã đưa ra, lời hứa là ông đại tá sẽ không còn là người hạ đẳng nữa, mà sẽ thành khách quý của Washington.

Sau khi chiếc xe bus đã chạy rồi, Nadine đến phòng truyền tin. Trên chiếc bàn kê bên cạnh thùng máy phóng thanh có bộ băng mà Raza đã thu với chị trước khi đi khỏi trại. Theo lời đã hướng dẫn rõ ràng của hắn, chị bèn hoạt hóa những máy phát chuyển tiếp mà hắn đã thiết lập ở châu Phi và châu Á. Sau đó, chị báo cho Nuri biết Faruk Kadumi đang trên đường đến New York.

*

**

Trong phòng quan sát, người sĩ quan không hành ngưng báo cáo để nhìn vào một trong hai màn hình của máy giám sát. Hai máy đã cung cấp liên tục những hình ảnh bằng tia hồng ngoại do nhiều máy camêra được thiết lập quanh sàn bay cung cấp. Trong phòng quan sát ánh sáng duy nhất là do ánh sáng đỏ mờ trong màn hình máy giám sát chiếu ra.

Trên màn hình hiện ra một chiếc xe cẩu đang kéo một chiếc máy bay mang tên lửa A6 ra sân bay đến khu vực cất cánh ở gần bệ phóng nằm bên mũi tàu. Những lính thủy xúm đến, kẻ chêm người chặn cho chiếc máy bay được an toàn. Chiếc xe kéo được tháo móc ra, chạy đi kéo chiếc máy bay khác.

Một sĩ quan hải quân, mang máy điện thoại trên đầu, ghi lên tấm bảng mi ca choán hết cả một bức tường số máy bay ra sàn bay.

Viên sĩ quan không hành quay qua Morton, nói :

— Ngoài lực lượng của ngài ra, chúng tôi huy động hai lực lượng của chúng tôi là phi đội máy bay ném bom Tomcat và hai phi đội máy bay mang tên lửa F.18, thêm loạt A6 để yểm trợ nữa. Hy vọng khi tất cả đều cất cánh thì sẽ không còn lại gì nữa.

Trên màn hình máy giám sát, một chiếc máy bay mang tên lửa khác lại xuất hiện trên sàn, lấy nhiên liệu và trang bị vũ khí. Morton thấy từng chùm bom gắn vào dưới hai cánh. Mỗi quả Rockete đều được thiết kế để nổ ngay khi còn trên không và phóng ra một ngàn năm trăm quả bom bi chứa một lượng chất nổ đủ sức xuyên thủng bê tông cốt sắt cứng nhất.

— Chiếc trinh sát Hawkeyes của chúng tôi báo cáo tất cả khu vực mục tiêu đều yên lặng – Viên sĩ quan không hành nói tiếp – Có dấu hiệu như là một chiếc xe tải hay một xe bus đã đến cách đây một giờ rồi. Bây giờ chiếc xe đang chạy ra. Ngoài ra không có gì lạ hết.

Trên chiếc Independence, một chiếc phản lực cơ hai máy có trang bị một ụ ra đa trông rất xấu xí đang rì rì vờn quanh, máy dò quan sát sâu vào hàng trăm dặm vuông trong sa mạc.

Một máy bay ném bom lại được kéo ra trên sàn, xuất hiện trên màn hình máy giám sát.

— Thời tiết sẽ thuận lợi chứ ?.- Morton hỏi.

— Sẽ tốt, ông chớ lo. Mùa này nhiệt độ thường trên hai mươi độ, thời tiết không xấu lâu. Khi thời tiết tốt lên là đến giờ hành động đấy.

— Tripoli vẫn hợp tác chứ ?

Người sĩ quan không hành mỉm cười, đáp : — Hợp tác chứ. Họ biết chúng ta đã có mặt ở đây, và tất cả nhân viên của chúng ta đang nhìn thấy họ. Ông đến xem cho biết.

Morton bước theo ông ta vào một phòng kế bên. Trong phòng tràn ngập ánh sáng màu xanh lục phát ra do các máy móc đang hoạt động. Từ các màn hình ra đa và các máy tính hiện hành, trước mỗi máy đều có một sĩ quan hải quân mặc áo cụt tay, đầu đeo ống nghe. Một sĩ quan chỉ huy cầm máy vô tuyến rảo bước sau các sĩ quan hải quân, quan sát và ra lệnh. Ông ta nói vào micrô :

— Đợi chút, Tel Aviv. Cô hãy nói chuyện với ông ấy đi.

Người sĩ quan chỉ huy đưa máy nghe cho Morton, ông nghe giọng nói của Chantal.

— David, lính của Moeshe đang sẵn sàng trên đường băng. Cho họ bay chưa ?

— Cho !

— Được rồi. Bây giờ còn chuyện này nữa đây : Chúng tôi lại bắt được giọng phụ nữ và giọng của Raza. Hình như hắn gọi cô ta từ Aden. Các kỹ thuật viên lại cho là cô ta ở tận Bangkok.

— Chúng nó nói gì ?

— Hắn nói với cô ta Tokyo sẽ là nơi tiếp thu được cung cấp.

Morton nhìn vào một màn hình.

— Nhờ Karshov gọi báo cho Thủ tướng Nhật. Ông ta biết cách hành động mà.

— Ông có nghĩ đây là đòn đánh lạc hướng không ? Một trò lừa bịp không ? – Chantal hỏi.

— Khi chúng tôi đến căn cứ rồi mới biết đích xác được.

— Thế thì trễ mất.

— Thì cũng có thể lắm chứ. – Morton thừa nhận, tắt máy đi. Ông quay sang viên sĩ quan chỉ huy : — Ông còn gì nói cho tôi biết nữa không ? – Morton hỏi.

— Dạ, còn chứ – Người sĩ quan gật đầu – Khi chiếc máy bay khổng lồ của hàng không Pháp đi rồi, phi trường Tripoli đóng cửa. Chính thức, đài ra đa của họ làm việc lơ là. Thực ra thì chúng tôi đã quấy nhiễu đài của họ.

Ông quay qua một máy quan sát lớn. Một chuỗi vòng từ ngọn đèn chớp chớp ở giữa đua nhau chạy ra.

— Khu vực mục tiêu đấy. Vẫn chưa có hoạt động nào khả nghi hết – Người sĩ quan hải quân chỉ huy bấm những nút trên bàn phím. Màn hình sáng lên và trống trơn một lát. Thế rồi xuất hiện rất nhiều đốm.

— Quân đội Ai Cập đấy. Họ điều động một trung đoàn ra biên giới. Raza, và người của hắn không có cách nào lọt ra được ngõ này. Phía bên kia cũng thế. Người Tunisie cũng đang đợi hắn. Hắn không thể theo phía nam được, vì sa mạc sẽ giết chết hắn. Nếu hắn cố thoát ra bằng đường biển, thì chúng tôi sẽ phát hiện ra hắn. Chúng tôi sẽ tóm gọn hắn cho ông.

Morton cười không thoải mái. Trước đây, ông đã nghe như thế rồi.

*

**

Từ trong cửa sổ buồng ngủ của ngôi nhà, Nadine nhìn sương gió đang phủ lấy mặt cát ở bên ngoài. Trời quá tối, chị không thấy được những lính canh đang đổi phiên mà chỉ nghe thấy tiếng nói thì thầm của họ mà thôi. Chị nghe tiếng chân bước nhẹ nhàng của một lính canh đi ở bên ngoài cánh cửa. Chị quay lại khỏi cửa sổ, đi vào phòng tắm. Chị vừa cởi áo quần vừa cho nước chảy, rồi chị ngâm mình vào nước ấm thơm tho.

*

**

Khi Morton bước lên sân khấu rạp chiếu bóng, ông đã thấy Shema và Michelle ăn mặc áo quần màu đen giống nhau của lao binh, đã mang giày trận như những hàng lính biệt kích đang ngồi trong những ghế dựa kiểu Pullman êm ái. Wolfie ngồi bên cạnh Sam Goodman, Danny đã chọn ông thiếu tá này để chỉ huy một trung đội, ông đang đứng giữa hai tấm bảng đen được kê trên hai cái giá ở trên sâu khấu.

Trên một tấm bảng đen, cảnh trại của Raza được phác thảo trình bày đầy đủ do Shema miêu tả ra. Trên tấm kia choán đầy cả hình ảnh do vệ tinh chụp được.

Một hàng phi công trực thăng đang chăm chú nhìn vào những tấm ảnh, còn những biệt kích lại tập trung lại hình vẽ cảnh trại. Morton lấy lên một chiếc gậy để chỉ. Ông gõ vào hình vẽ:

– Mục tiêu là đây: Nhà của Raza. Một toà vila. Bên dưới là hầm kiên cố. Đây là trại lính. Đây là kho súng đạn. Một phòng thí nghiệm ở đây. Đây là ổ kháng cự. Khoảng từ ba trăm năm mươi cho đến năm trăm tên khủng bố. Chúng trang bị vũ khí tối tân.

Morton dừng lại cho họ ghi nhớ tầm cỡ và sức mạnh của địch, rồi ông quay qua những bức ảnh do vệ tinh chụp và nói với các phi công :

— Đường đến mục tiêu bằng phẳng cho đến khi xuống. Chỉ có những đụn cát cao khoảng mười tám thước sâu trong nội địa chừng một dặm. Gần mục tiêu hai dặm có những quả đồi nhỏ.

Ỏng quay lui cái bản đồ phác thảo :

— Khuôn viên của căn cứ rất kín đáo. Cho nên phải canh chừng bắn yểm trợ cho nhau. Hy vọng số thương vong hết sức tối thiểu.

Suốt ba mươi phút tiếp theo, Morton nói cho họ nghe những gì Shema đã nói cho ông biết. Tiếp theo, ông miêu tả cảnh không quân tấn công trước khi trực thăng tấn công. Ông ngừng lại rồi ra dấu cho Wolfie, Michelle và Shema bước lên trên sân khấu với ông.

— Quý vị nhìn kỹ những người này. Họ vào trước trong ấy với tôi. Thiếu tá Nagier sẽ dẫn tất cả các bạn vào sau. Tôi không muốn để xảy ra một sai sót nào hết. Phải nhắm đúng mục tiêu của mình. Chúng ta chỉ xuống đất có hai mươi phút. Chừng ấy là đủ cho chúng ta làm xong công việc rồi. Có ai hỏi gì không ?

Goodman nhúc nhích trong chỗ ngồi. Ông ta hỏi :

— Có thể có phụ nữ và trẻ em. Chúng ta phải làm gì với họ đây ?

Morton nhìn Shema, chị gật nhanh đầu.

— Chắc có phụ nữ và trẻ em. Chúng ta không biết có bao nhiêu và họ ở đâu. Nhưng xin nhắc các bạn, chỉ bắn khi họ bắn trước. Như thế họ là những mục tiêu hợp pháp cho chúng ta tấn công.

Mọi người gật đầu.

Morton nhìn về phía máy chiếu ở cuối rạp. Ánh sáng mờ lại, rồi quay lui màn chiếu phim ở trên sân khấu. Ông nói :

— Bây giờ tôi muốn các bạn nhìn cho thật kỹ vào nhứng khuôn mặt bạn sắp thấy đây.

Trên màn hình hiện ra ảnh của Faruk Kadumi.

— Các bạn phải bắt sống hắn – Morton ra lệnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN