Săn Đuổi - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Săn Đuổi


Chương 28


Người dịch: Văn Hòa – Kim Thùy

Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên

Shared by: CCG –

Giọng nói của anh phi công lái chiếc Jet Ranger vang lên trong máy nghe của Morton.

— Chúng ta đã đến tọa độ. Năm phút nữa là xuống.

Morton hỏi qua micrô : — Có gì lạ trên rađa không ?

— Bầu trời rất trong sáng – anh phi công đáp – Vẫn không có mây. Gió nhẹ từ biển thổi vào nội địa.

— Gió có thay đổi không ?

— Thổi nhẹ về phía tây. Nửa gút ngoài khơi.

Wolfie, Michelle và Shema kiểm tra lại lần cuối dây nịt của dù và đồ vật mang sau lưng, rồi ôm chắc súng UZI vào lòng. Trên thắt lưng của Wolfie và Michelle, đeo đầy đủ cung tên. Shema vội vàng kiểm tra những cây dao phóng dắt ở hai túi may vào dưới ống quần.

— Chắc là không khó hơn khi nhảy ở trên tháp cao xuống – Morton nói với chị.

Shema đã miêu tả cảnh tập luyện ở trong trại và việc tập nhảy từ trên tháp xuống là một phần trong chương trình huấn luyện để tấn công của trại. Chị cười, đáp :

— Dễ hơn. Raza thường bảo các huấn luyện viên bắn đạn thật vào chúng tôi nữa đấy.

Người phi công phụ bước vào ca bin. Anh ta móc bộ đai an toàn của mình vào một cái trụ rồi vui vẻ nói :

— Đến giờ nhảy rồi, quý vị – Quý vị nhảy xuống nhanh trong nháy mắt mà thôi.

Morton thấy chiếc máy bay cố giữ cao độ xê xích gần bốn ngàn năm trăm mét. Khi anh phụ lái mở cửa ra, một ngọn đèn đỏ bật sáng lên, không khí bên ngoài lạnh ngắt ùa vào ca bin.

— Sắp hàng đi – Anh phụ lái ra lệnh.

Wolfie sẽ nhảy trước, rồi đến Michelle, theo sau là Shema và Morton nhảy cuối cùng. Ông nhìn mỗi người kiểm tra lại lần cuối những dây buộc chiếc mũ nhảy vào cằm. Ông nghe qua máy và vô tuyến, giọng anh phi công trong buồng lái nói lần cuối cùng.

— Lực lượng chiến đấu của ngài hiện đang bay trên bầu trời Ai Cập. Những trực thăng của ngài vừa mới cất cánh khỏi tàu sân bay, và lực lượng chiến đấu của chúng tôi đang sắp hàng trên sân bay. Ngài đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi, thưa đại tá.

Morton cảm ơn rồi ông tháo máy vô tuyến ra và đội mũ nhảy lên đầu. Bỗng ngọn đèn đỏ chuyển sang thành màu xanh lục, người phụ tá vỗ vào vai của Wolfie. Anh nhảy ra khỏi cửa, một lát sau Michelle nhảy.

— Khi nhảy ra xong, cô nhớ đếm mười lần rồi lôi mạnh cái nút, – Morton nói lớn bên tai Shema.

— Nhảy ! – Người phụ lái la lên, vừa vỗ vào vai của chị.

Morton đứng vào vị trí ở cửa.

— Nhảy !

Ông phóng vào không trung.

*

**

Nadine đứng ở cửa sổ buồng ngủ. Chị mặc cái áo ngủ của Raza, chị thích mặc áo của hắn để ngủ mỗi khi hắn đi xa. Chị lại tự hỏi không biết bây giờ hắn ở đâu và khi nào thì hắn về. Chị thấy nhớ hắn vô ngần.

Bên ngoài chiếc pháo đài ngầm dùng làm trạm thông tin và phòng thí nghiêm, chị bỗng thấy một ánh diêm lóe lên. Một thằng lính gác ngu ngốc nào rồi đây ! Raza đã cấm không cho ai được hút thuốc gần pháo đài ngầm hết, vì số xăng dầu tồn trữ ở trên trần nhà có thể bắt lửa phá hủy hết trong nháy mắt. Nhặt khẩu súng Kalashaikov để ở bên giường, Nadine bước ra khỏi phòng ngủ.

Mặt cát phủ một lớp băng giá kêu rào rào dưới chân khi chị chạy đến pháo đài. Chị thấy người lính gác đang nép mình trong một chỗ khuất của pháo đài để tránh lạnh. Hắn vùng đứng lên khi chị đến gần, lấy điếu thuốc trên miệng ra. Chị giáng súng đập vào điếu thuốc trên tay hắn, rồi dùng báng súng đánh hắn không thương xót. Rồi vừa run lập cập, chị để anh chàng bị đập nhừ tử nằm đấy, trở về vila.

Về phòng ngủ, chị để súng bên giường, lấy mấy cây dao phóng trong ngăn tủ ra để trên mặt tủ. Chị leo lên giường rồi vặn mờ ngọn đèn đêm lại.

Nadine chưa bao giờ ngủ một mình trong đêm tối từ khi chị không còn ngủ chung giường với Shema nữa. Chị ru vào giấc ngủ, vừa mường tượng lại những đêm nằm trong trại tị nạn, khi ấy hai chị em nằm với nhau trong đêm tối, lắng nghe những người đàn ông nói chuyện bất tận về tương lai khi kẻ thù của họ bị tống cổ ra khỏi đất nước.

*

**

Morton nhìn la bàn. Trại nằm về phía bắc. Ông lấy ra cái máy dò loại nhẹ. Khi xoay lưng về phía biển, ông thấy những hình nho nhỏ hiện ra trên màn hình.

— Một chiếc xe nhỏ. Hai người – Ông nói nho nhỏ – Khoảng nửa dặm về phía trước.

— Đấy là lính canh vòng ngoài đi xe jeep đấy – Shema nói thì thào.

Từ bên kia đụn cát có hình lưỡi liềm, họ nghe có tiếng máy xe nổ nhỏ nhỏ đang sang số.

Morton nhìn vào mặt đồng hồ dạ quang. Đã mười phút trôi qua từ khi họ nhảy xuống rồi. Ba mươi lăm phút nữa là đến giờ oanh kích. Ông bỏ cái máy vào xắc ở sau lưng, rồi cúi người, ông dẫn tất cả chạy về phía tiếng động của xe. Bỗng Shema dừng lại, chị chỉ vào một chồng đá.

— Ranh giới chỉ vòng ngoài – Chị nói thì thào.

Tiếng xe nổ càng nhỏ dần.

Ra dấu cho những người khác đợi, chị bò tới, sờ soạng trên mặt cát ở trước, rồi chị quay lùi, ra dấu cho mọi nguời bò lên. Khi họ đã đến, chị ra dấu cho Morton quỳ bên cạnh chị, cầm lấy tay ông lần vào sợi dây cáp chị vừa tìm ra.

— Dây liên lạc – Chị nói thì thào – Dây này liên lạc với máy giám sát trên xe jeep để chúng biết đích xác có ai lọt vào ở đâu.

Morton ra dấu cho Wolfie và Michelle. Hai người tháo cung ra rồi biến vào đêm tối. Tiếng động cơ của xe jeep đã biến mất, Morton bèn giật mạnh sợi dây. Rồi ông chạy đến ngồi xổm với Shema ở đàng sau đống đá.

Họ nghe chiếc xe jeep chạy lên núi đá, rồi thấy đèn chiếu ở hai bên chiếu lên chiếu xuống. Chiếc xe dừng lại trước sợi dây, vài thước. Hai người lính gác bước xuống, súng cầm tay. Bỗng cả hai nhoài người tới trước, súng văng khỏi tay, nằm lăn ra chết, mũi tên đầu bọc thép găm vào lưng họ vẫn còn lung lay.

Từ trên xe jeep một giọng nói lo lắng gọi trên máy vô tuyến, yêu cầu mấy người lính canh báo cáo vị trí của họ.

Khi Morton và Shema chạy đến chiếc xe, giọng nói lại vọng lên hỏi cái gì đã xảy ra, Morton nắm lấy cái micrô cầm tay. Ông nói bằng tiếng Ả Rập, giọng khàn khàn.

— Chúng tôi lỡ vượt qua sợi dây xe. Chúng tôi bị thủng xăm, cần phải vào để vá lại.

— Được rồi – Giọng nói lầu bầu cất lên.

Với Shema và Michelle ngồi khom người ở phía sau, còn Wolfie ngồi bên cạnh, Morton lái xe chững chạc chạy qua sỏi cát tiến về phía ngôi nhà.

— Chỗ sửa xe nằm ở phía sau – Shema nói nho nhỏ, – Ông cứ lái thẳng vào trong. Giờ này không có ai đâu.

Mười phút sau, họ đi vào hầm sửa xe vắng vẻ, đậu xe lại. Morton nhìn đồng hồ : Hai mươi phút nữa là đến giờ tấn công.

*

**

Tiếng xe jeep làm cho Nadine thức dậy. Chị nằm yên trong bóng tối, lắng nghe. Chiếc jeep phải ở ngoài vòng biên chứ. Chị đưa tay lấy điện thoại bên cạnh giường, bấm số gọi ra phòng vô tuyến nằm ở đằng sau tòa nhà. Người giữ điện thoại trực báo cho chị việc đã xảy ra.

Nadine thở dài, chị gác điện thoại rồi lại tiếp tục ngủ, kéo chăn trùm kín cả đầu.

*

**

Morton cúi người chạy theo Shema băng qua bãi cát đến tòa nhà, súng UZI cầm tay. Chị nâng súng lên cao, Wolfie và Michelle chạy theo sau, mỗi người đều lắp tên vào cung.

— Cửa bếp kia kìa – Shema ghé môi vào tai Morton nói, chị chỉ vào ngưỡng cửa nằm ở phía bên phải – Cửa bếp luôn luôn không khóa để cho lính gác bên ngoài vào pha trà uống.

Morton áp một lỗ tai vào cửa. Im lặng. Ông nhìn vào lỗ khóa. Không thấy ai trong phạm vi nhìn của mình hết. Ông quay nắm cửa rồi nhè nhẹ mở cửa ra. Những người khác theo ông vào trong. Michelie đóng cửa lại, cài then.

Shema chỉ vào hai cánh cửa : — Một cánh đến phòng ăn, cánh kia đến phòng chứa hàng – Chị thì thào – Phòng vô tuyến phía sau phòng ấy.

Morton gật đầu ra dấu cho Wolfie. Trong lúc Michelle và Shema đứng phía sau cánh cửa phòng ăn, thì Morton mở cánh cửa đi vào khu chứa hàng. Ông và Wolfie đi theo một hành lang lát đá. Những phòng chứa hàng đều có cửa xây hình vòng cung ở trên. Cuối hành lang có một cái cửa đóng kín : đấy là phòng vô tuyến. Ánh sáng lọt qua khe hở ở dưới cánh cửa. Họ nhanh nhẹn, lặng lẽ bước qua khỏi hành lang. Họ nghe có tiếng nói chuyện ở trong cánh cửa. Giọng hai người đàn ông.

Bỗng có tiếng xô ghế rồi có tiếng chân trong phòng. Morton và Wolfie nép vào bóng tối. Không khí sực nức mùi gia vị cay cay. Một luồng ánh sáng chiếu ra khi cánh cửa mở. Rồi có tiếng chân bước ra hành lang.

Khi người lính đi qua, Morton thấy một bóng người thấp, to bè bè, đang cầm hai cốc thiếc trong hai tay. Đến giờ uống trà. Morton nhẹ bước ra sau lưng anh ta rồi huýt gió nho nhỏ. Anh ta quay lại, Morton nện báng súng vào cổ hắn, khiến đầu hắn gãy gục.

Wolfie bước đến cánh cửa hé mở. Một người lính ngồi sau bàn, trên bàn có máy vô tuyến, một khẩu súng dựng bên cạnh hắn. Hắn nhìn bóng người trong ngưỡng cửa, ngơ ngác một hồi. Rồi, hắn chụp lấy khẩu súng, nhưng Wolfie đã bắn hắn rồi, mũi tên xuyên qua ngực hắn, găm người hắn vào ghế.

Wolfie bình tĩnh đóng cửa lại, rồi giúp Morton kéo xác anh chàng Ả Rập vào một nhà kho. Rồi họ chạy lui vào nhà bếp. Morton ra dấu cho Michelle, cô mở cửa phòng ăn. Qua những cánh cửa sổ có hình vòng cung ở trên, những cánh cửa chiếm gần hết cả một bức tường, ánh sáng phản chiếu trên lớp băng đóng trên mặt cát chiếu vào trong phòng. Bên ngoài không có động tĩnh gì hết. Họ đứng im một lát, đồ đạc trên người và giày trận, làm cho họ lún sâu vào đống thảm lót nhà. Đồ đạc trong phòng màu đen, nặng nề, trên một bức tường treo những bức tranh mà Shema đã miêu tả. Chị nhìn về phía một cánh cửa ở cuối phòng rồi thì thào nói, — Đợi ở đây. Tôi vào đem Nadine ra đã.

Lính của Morton đứng nép người vào tường, chờ đợi. Chị nghe có tiếng lính kích khi Wolfie lắp mũi tên khác vào cung. Mấy phút sau, Shema trở ra một mình. Trông chị có vẻ kinh ngạc, chị nói :

— Nadi không có ở đây. Buồng ngủ của nó trông như đã từ hàng tháng nay không có người ở.

Đây là lần đầu tiên Morton nghe Shema gọi em gái mình bằng cái tên rút gọn như thế.

— Chúng ta hãy tìm Raza – Morton nói nho nhỏ – Hắn sẽ cho chúng ta biết cô ấy ở đâu.

Shema dẫn họ đi theo một hành lang tối tăm trong tòa vila lặng lẽ. Thảm trải nhà chồng cao như gối dưới bước chân họ. Họ đi hàng một qua nhiều cánh cửa mở rộng, những căn phòng tối om om. Shema nói thì thầm rằng đây là các văn phòng làm việc và một phòng cầu nguyện.

Cuối hành lang là một phòng rộng, từ đây nhiều hành lang khác dẫn đi nhiều nơi. Tất cả đều tối tăm ngoại trừ một hành lang sáng lờ mờ. Họ dừng lại nghe ngóng, rồi bò qua phòng tiến đến phía hành lang mờ sáng. Hai bên hành lang đều có cửa đóng kín.

— Đây là phòng ngủ cho khách hay là nhân viên trong nhà – Shema thì thào nói. Họ từ từ di chuyển theo hành lang.

Bỗng một cánh cửa mở ra. Một thiếu nữ mặc áo ngủ hiện ra. Đằng sau cô ta là một binh sĩ, hắn đang gài nút quần.

Khi Morton bước nhanh qua người thiếu nữ để nện vào anh lính thì Michelle đưa tay bịt lấy miệng cô gái. Wolfie giúp cô kéo cô gái vào phòng. Cô gái nhìn họ, đôi mắt mở to vì khiếp sợ. Người cô ta toát ra mùi dục và mồ hôi.

— Nadine đâu rồi ? – Shema hỏi nhỏ bên tai cô ta.

Bây giờ thì chị nhớ ra rồi : cô ta là hầu bàn. Miệng cô gái méo xệch vì sợ.

— Em gái tôi đâu rồi ? – Shema lại hỏi,

— Với Raza nữa ? – Morton hỏi tiếp.

Cô gái giương to mắt nhìn họ.

— Ở đâu ? – Morton hỏi.

— Trong phòng ngủ – Cô gái cố gắng trả lời.

Anh lính rên lên. Michelle lôi tấm vải trải giường ra, rồi cùng Wolfie, hai người xé tấm vải ra từng mảnh nhỏ để bịt miệng và trói tù nhân lại.

Trở lại hành lang, Shema dẫn họ đi theo một hành lang khác, ở đây có hai cánh cửa nằm hai bên.

— Cánh thứ nhất vào căn phòng của Raza. Cánh kia là phòng ngủ. – Shema thì thào nói.

Morton gật đầu, làm dấu cho Wolfie và Michelle đứng lại bên cửa phòng ngủ. Shema sờ vào cánh tay của Morton, chị nói:

— Cảm phiền để tôi một mình vào dẫn Nadi ra cho.

Morton hơi ngần ngại, rồi đồng ý : — Chúng tôi sẵn sàng tiếp ứng cho cô.

Shema từ từ quay nắm cửa, chị mở cửa rộng vừa đủ mình chị lọt vào. Chị đứng trong cửa, hai tay nắm chặt khẩu UZI, ngón tay trên cò súng, nòng súng chĩa về đống chăn trên giường. Tất cả đều y nguyên như trước đây : tủ áo quần, bàn trang điểm, giường đều nằm yên chỗ như cũ. Chỉ có một đồ vật mới là cái máy fax. Chị nhìn về phía cánh cửa đi đến phòng làm việc. Cửa đóng. Raza thường để cửa phòng mở ra.

Dưới đống chăn, có dấu hiệu nhúc nhích.

Shema lắng nghe một hồi lâu, đợi cho hơi thở người ngủ điều hòa đã rồi chị mới từ từ bước đến giường. Trong ánh sáng lờ mờ, chị nhận ra chỉ có một người. Chị ngần ngại. Raza một mình thôi. Chị vội nhìn lui. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

Shema bước nhanh qua bên kia giường, chị đưa nòng súng hất nhanh góc chăn trùm đầu người ngủ. Chị bước lui.

— Nadi – Chị thì thào thốt nên lời – Ôi, Nadi ! – Chị hạ súng xuống.

Nadi chụp lấy dao phóng để trên bàn ngủ.

— Nadi ! Chị đây mà. Đừng sợ. Tốt quá ! Chị đây !

Shema nắm lấy tay em, thì thào nói cho em yên tâm. Nadine nhìn chị chằm chằm không nói nên lời. Shema để súng bên giường, ôm lấy em, âu yếm em. Bỗng Nadine đẩy chị ra, nhìn mặt Shema nghi ngại. Chị ta hỏi :

— Làm sao chị thoát ra được mà đến đây ?

Shema cười : — Chị sẽ nói sau, Nadi – Chị lại kéo sát cô em vào lòng. Rồi chị kéo cô em dậy, nhìn ra phía cửa. — Nadi, chúng ta phải nhanh chân trước khi hắn phát hiện ra mình.

— Cái gì ? Chị nói cái gì thế ?

Shema đứng dậy, chị cầm lấy khẩu UZI lên.

— Raza. Hắn ở đâu ?

— Anh ấy ở đâu à ? – Nadine lặp lại – Nhưng không phải anh ấy đã giúp chị thoát ra à ?

Shema lắc đầu đáp :— Không, không.

— Thế thì làm sao chị đến đây được ?

— Chị sẽ nói cho em biết sau, Nadi. Chị sẽ nói hết cho em nghe. Bây giờ thì nhanh lên, mặc áo quần vào. Chúng ta không kịp đâu !

Nadine lắc đầu. Chị bắt đầu cảm thấy bình tĩnh hơn. Chị ta nhìn chằm chằm vào mặt Shema. Tại sao bà chị lại ăn mặc như thế này ? Lại có súng nữa. Tại sao lại có súng của Do Thái.

— Mau đi, Nadi ! – Shema hối – Chúng ta phải đi thôi !

Nadine vùng dậy.

— Đi ! Đi đâu ? – Giọng chị ta cương quyết – Tại sao chúng ta phải đi ? Đây là nhà của chúng ta mà ?

Shema đặt một ngón tay lên môi chị ta, — Đừng ồn, Nadi. Raza sẽ nghe đấy. Chúng ta phải đi trước khi cuộc tấn công bắt đầu.

Nadine nhảy ra khỏi giường, đứng nhìn Shema : khẩu Kalashnikov nằm trên tấm thảm gần chỗ Nadine đứng.

— Tấn công à ? Cái gì tấn công ? – Giọng chị ta bình tĩnh một cách đáng sợ – Ai sẽ tấn công chúng ta, Shema ?

— Nào, bình tĩnh đi, Nadi. Lính biệt kích : Họ sắp tấn công vào đây.

Nadine chụp lấy vai Shema, lắc mạnh, chị ta hỏi : — Chị nói cái gì ? Tại sao chị biết ?

Chị ta vùng quay nhìn về phía cửa buồng ; Morton, Woliìe và Michelle đang yên lặng đứng nhìn hai người.

— Yên ổn thôi, Nadi – Shema nói nhanh – Họ không hại em đâu,. Họ đến đây để giúp em.

— Họ là ai thế ? – Nadine hỏi.

— Chúng tôi là người Israel đây – Morton đáp.

— Bọn phục quốc Do Thái à ? – Nadine la lên.

— Nadi ! – Shema hét lên – Thôi đi !

Vừa khi chị bước đến định an ủi em, thì Nadine cúi xuống lấy khẩu Kalashnikov.

— Bỏ súng xuống – Morton ra lệnh – Không ai đến đây để làm hại cô hết. Shema nói đúng đấy. Chúng tôi đến đây để giúp cô.

Nadine quay nhìn Shema, rồi lại nhìn Morton, Wolfie và Michelle.

— Bọn phục quốc Do Thái ! – Nadine lại la lên – Mày đem bọn phục quốc Do Thái đến đây !

— Mặc áo quần vào, Nadine – Morton cương quyết nói, – Rồi chỉ chỗ Raza cho chúng tôi biết.

Bây giờ thì chị ta hiểu rồi. Họ đến đây để giết Raza. Chúng đã thuyết phục Shema giúp chúng. Chị ta quay qua nhìn người chị, nước mắt đầm đìa.

— Tại sao ? Tại sao mày phản bội anh ta ?

— Hắn là đồ quỷ, Nadi. Hắn đã lợi dụng tất cả chúng ta !

— Không ! Không ! Không ! Tao yêu anh ấy ! – Nadine hét lên.

Sherna nhìn Nadine không thốt nên lời, rồi chị bước đến.

— Lui lại ! – Nadine hét, rồi đưa súng lên.

— Hạ súng xuống, Nadine – Morton ra lệnh.

— Không !

— Nadi ! Đừng ! – Shema hét lên.

Nadine lặng nhìn đám người ngoài cửa một chút. Rồi chị ta bắn. Khẩu súng giật trong tay và từng mảnh tường, gỗ cửa bay tung tóe, nhưng Morton, Wolfie và Michelle đã nhảy tránh khỏi.

— Mày là con đĩ của bọn Do Thái – Nadine nhìn Shema hét toáng lên – Mày phản bội tất cả chúng tao. Mày hãy chết theo chúng !

Ngay khi Nadine đưa súng lên, Shema đã ra tay. Rất nhanh và rất gọn, chị cúi xuống lôi con dao phóng ra, rồi vung tay. Lưỡi dao lút vào ngực Nadine.

Nadine đứng khựng một chốc, miệng há ra. Rồi chị ta rít lên một tiếng nho nhỏ kêu ùng ục và té nhào xuống nền nhà, súng văng ra khỏi tay. Chị thấy một lỗ hỗng mở ra, tối thui thăm thẳm. Chị ta rơi vào đấy. Không ai ngăn được nữa.

— Raza ! – Chị ta muốn nói quá. – Raza ! Em yêu anh !

Shema quỳ xuống bên xác em, khóc thổn thức.

Rồi cách đấy một quãng, chị nghe tiếng máy fax reo lên và nghe Morton nói nho nhỏ. Rồi Wolfie cùng Michelle lôi chị dậy, nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Họ dìu chị ra khỏi buồng ngủ.

Morton xé tờ giấy in ở máy fax ra, ông nhét vào túi quần.

*

**

Khi họ ra khỏi tòa nhà, bầu trời bỗng ầm ĩ ồn ào. Tiếng ầm ĩ náo loạn từ trên phóng xuống, kéo theo từng đuôi lửa. Một lát sau, từ phía trại đằng xa, những tiếng nổ đầu tiên vang lên. Trận không kích bắt đầu.

Họ chạy thục mạng đến một khe suối cạn rồi nhảy xuống mép khe, từng đám cát và đá sỏi ào theo họ. Khi họ lặn đến đáy vực thì nửa người đã bị chôn vùi duới cát đá. Quanh họ toàn đất đá lở rơi xuống rồi những tia lửa màu da cam đã phá tan màn đêm. Chiếc máy bay đầu tiên bay ngay trên đầu họ chỉ cách có gang tấc.

Thì giờ nép mình dưới khe cũng rất đáng, vì máy bay đã dội bom rất khủng khiếp khi bay qua, đã làm tan tành khu cát bao quanh các pháo đài ngầm như những con quái vật sống.

Tòa nhà nổ tan tành thành mây khói. Đằng sau tòa nhà là chiếc hầm có phòng truyền tin và phòng thí nghiệm sụp xuống thành một đống lửa, đống lửa này đã tiêu hủy tủ máy phát thanh và tủ lạnh, nơi Faruk Kadumi đã chuẩn bị và chuyển đi những chai vi rút bệnh than B.C. đầu tiên.

Từng chùm bom đã biến bãi tập thành hàng trăm miệng hố nhỏ. Hàng chục tân binh và huấn luyện viên đã bị chôn sống ở dưới hố trong khi họ cố chạy thoát thân ra sa mạc.

Trong vòng hai phút – thời gian đủ cho máy bay oanh kích – Tiếng gầm rú trên trời biến mất. Trong một chốc chỉ còn lại tiếng lửa cháy. Rồi qua ánh sáng của lửa tỏa ra, tiếng máy bay trực thăng rầm rầm vang lên.

Dưới khe, Morton và lính của ông rũ cát đá đi rồi trèo lên mép khe.

Trực thăng đã xuống thấp ngoài sa mạc, và ngay trước khi máy bay hạ xuống, lính biệt kích đã nhảy xuống và triển khai thế trận liền. Tiếng lên đạn răng rắc vang lên khắp nơi.

Bỗng, từ sau một mô đá ở bên trái của con suối cạn, có tiếng một khẩu đại liên nổ giòn. Quanh những chiếc trực thăng, lính nhào lăn xuống. Có người vẫn đứng bất động.

Morton cúi người chạy tới, rồi nằm xuống. Wolfie chạy nhanh theo một bên. Shema và Michelle bò theo sau. Súng của Morton bất ngờ nhả đạn qua bãi tập, rồi những tiếng kêu cứu vang lên hòa lẫn với tiếng của chiến trận.

— Tôi cần một nhân viên truyền tin – Morton nói.

— Tôi đi cho… – Michelle nói, cô đứng dậy, nhưng Shema đẩy cô xuống.

— Tôi biết đường rõ hơn ! – Chị đứng dậy và vụt chạy trước khi mọi người kịp ngăn lại.

Chiến trận trở nên dữ dội ngay lúc Shema cùng một biệt kích trở lại, anh này mang một máy truyền tin ngoài mặt trận ở sau lưng.

— Gọi thiếu tá Nagier cho tôi ! – Morton ra lệnh.

Khi người lính truyền tin đưa micrô cho Morton thì cuộc chiến càng trở nên ác liệt.

— Danny. Chúng tôi ở sau vila. Đem máy bay của anh đến đây. Cử một số đến bịt tắt mấy khẩu đại liên ấy đi !

— Tuân lệnh – Danny đáp.

Những chiếc trực thăng vờn trên không, rồi sà xuống phía ụ súng máy, họ bắn hỏa tiễn vào. Mô đá biến thành một đám mưa đá. Một lát sau, ụ đại liên im hơi.

Với ánh sáng do ngôi nhà bốc cháy như một đèn hiệu, máy bay trực thăng của Danny bay đến, sà thấp xuống rồi đứng lơ lửng gần chỗ lính của Morton đợi. Danny giúp họ lên máy bay, rồi máy bay bay đi.

Thỉnh thoảng các cảm tử quân lại bị tấn công, họ rải mỏng ra giữa lằn đạn của lính biệt kích, lính này đã quen hành quân trong đêm tối rồi. Họ không bắt tù binh.

Từ trên trực thăng, Morton quan sát trận địa qua cặp ống nhòm dạ kính, ông trông thấy môt hầm ngầm xây bên hông môt đụn cát ở đàng xa phía bên kia bãi tập, cái hầm xem ra vẫn còn nguyên vẹn. Ông đưa ống nhòm cho Shema.

— Cái gì trong ấy ?

Chị lắc đầu, trả ống nhòm lại rồi đáp : — Tôi không biết. Chắc là mới xây.

Ông quay qua Danny.

— Cho phi công bắn một trái sáng đi.

Chiếc trực thăng lao cao lên môt ngàn mét, rồi thả ra một trái sáng có dù với sức sáng cực lớn. Mặt đất, bầu trời sáng rực lên, ánh sáng màu hồng cực kỳ rực rỡ, chiếc trực thăng bèn hạ nhanh xuống hầm ngầm, đậu ngay bên cạnh một trung đội. Goodman chạy đến. ông ta nói :

— Hầu như quét sạch hết luôn. Nhưng không thấy Karuk Kadumi và Raza đâu hết.

— Tôi biết rồi. – Morton đáp vắn tắt. – Cho lính của ông đi theo tôi.

Ánh sáng ngọn đèn dù đang mờ dần, nhưng Morton đã thấy được cái đụn cát nhô lên theo hình lưỡi liềm, triền đồi ít ra cũng cao hơn cánh cửa sắt của pháo đài ngầm đến ba mươi thước. Không có quả bom nào có thể lọt vào trong hầm được.

Tiếng súng đã thưa thớt hơn khi họ chạy đến cửa hầm. Cửa được khóa bằng một khóa móc vào xích. Morton cho gợi thợ cắt đến và gọi lấy một chiếc đèn pin. Sau khi một lính biệt kích đến chặt khóa, ông lấy đèn pin, mớ cửa ra. Ông đứng sững khi nhìn thấy cảnh tượng hiện ra trong hầm dưới ánh đèn pin.

Từng dãy từng dãy trên kệ, từ nền cho đến hầm nhà chất toàn là chất nổ, dây nổ và thùng. Những thùng chất nổ Semtex, nitrát Ammonium và chất nổ đen, và đủ thứ dụng cụ dùng để gây nổ. Quả là một thiên đàng của những kẻ đánh bom. Ông quay qua Danny.

— Lấy bom Na pan và dây nổ chậm.

Danny và Goodman chạy vội đến chiếc trực thăng rồi quay lại mang theo một thùng bom.

— Cho mọi người lên máy bay hết đi – Morton ra lệnh cho Goodman, ông thiếu tá dẫn lính chạy nhanh về những chiếc trực thăng đã đậu sẵn ở giữa bãi tập.

Bỗng có tiếng động trong bụi cây một bên đụn cát. Morton quay lại. Qua ánh đèn pin, ông thấy một số phụ nữ và trẻ em Ả Rập đang vùng dậy hoảng hốt chạy.

— Kiểm tra cả khu vực xem – Ông ra lệnh cho Wolfie, Michelle và Shema – Lùa hết họ ra.

Ông lại quay qua Danny :

— Mười phút là đủ lắm rồi !

Danny kẹp cái đồng hồ định giờ vào dây nổ gắn vào thùng bom, rồi họ cùng nhau mang vào hầm ngầm. Khi Danny bấm đồng hồ, họ đều chạy lui về chiếc trực thăng. Wolfie, Michelle và Shema đã đứng chen trong đám lính biệt kích khi họ leo lên máy bay.

— Các bạn đã hành động quá tuyệt! – Morton nói.

Khi ông lần đường đi vào phòng lái, nhiều biệt kích mệt mỏi gật đầu chào ông. Khi máy bay bay lên, Morton gọi các chiếc trực thăng kia qua máy vô tuyến để hỏi về số thiệt hại. Có ba biệt kích chết, mười một bị thương, năm trong số này bị thương nặng. Có thể nặng hơn nữa.

— Mười lăm giây – Danny từ trong ca bin nói lớn lên.

— Mọi người nắm cho chặt – Morton ra lệnh.

Một lát sau một luồng ánh sáng đỏ tím lóe lên, tiếp theo là một tiếng nổ long trời lở đất phát ra một đám lửa rộng hàng chục thước. Ánh sáng chói lói đến nỗi đã chiếu sáng cả máy bay cùng với ánh sáng mặt trời đang bắt đầu ló dạng.

Không ai nói một lời.

Morton hân hoan trước ánh sáng chói ngời ấy.

Tiếng dội của sức nổ đã làm chấn động cả chiếc trực thăng, đẩy chiếc trực thăng nhô lên rồi hạ xuống trên mặt đất. Cơn chấn động trôi qua cũng nhanh như khi nó xảy đến. Chiếc trực thăng lại đứng yên lặng.

Một giờ sau, khi những chiếc trực thăng hạ xuống trên sàn bay của chiếc tàu sân bay Independence, bầu trời Li Bi vẫn còn sáng đỏ. Ánh sáng vẫn còn ngay khi Morton và lính của ông bước ra khỏi chiếc Jet Ranger ở phi trường Luga để chuyển sang chiếc Concorde. Một lát sau, một chiếc trực thăng thứ hai đáp xuống có Goodman và trung đội của ông mang theo túi xách chứa áo quần và khí giới họ đã thay ra, họ vội vã leo lên máy bay.

Khi chiếc Concorde cất cánh, ánh lửa đã hòa vào với ánh bình minh của một ngày mới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN