Sáng nắng, chiều mưa, trưa áp thấp
Chapter 4: Usui Tahiru
“Hirata – san, dạo này sao tớ cứ có cảm giác lành lạnh sau gáy ấy!” Nishikawa và tôi đứng ngoài hành lang. Cậu ấy vừa sờ gáy vừa nói.
“Gì thế? Cậu cảm lạnh à?”
“Không, có ai đó luôn lườm mình mỗi khi mình nói chuyện với cậu.”
“Chuyện đó dễ hiểu.”
“…….” Im lặng. Bởi vì tất cả mọi người đều đang rất thắc mắc tại sao tôi lại đi chơi với cậu ta.
“Nishikawa – kun, cậu có nghĩ là cậu muốn có thêm bạn mới không?”
“Mình nghĩ là không. Mình muốn chỉ muốn cậu.” Nishikawa khẽ đỏ mặt.
Mặc dù tôi rất cảm động về câu nói vừa rồi, nhưng điều đó không ổn. Nếu ngộ nhỡ một ngày tôi âm thầm biến mất, Nishikawa sẽ trở lại thành một otaku dị hợm mất. Như vậy công sức thay đổi cậu ấy của tôi cũng thành công cốc. Chợt thấy có một bóng dáng quen quen ở đằng xa, tôi gọi:
“USUI TAHIRUUUUUUUUUUUUUUUUU!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Bóng người ấy vội rảo bước tới. Tôi nắm chặt lấy cánh tay Nishikwa, không cho cậu ta chạy đi. Nishikawa thường trốn đi trong lúc tôi nói chuyện với người khác, lần nào cũng thế, nhưng lần này thì đừng hòng!
“Có gì mà bà phải gọi cả họ và tên tôi thế?” Usui gãi gãi mái tóc lính thủy đánh bộ của mình, nói. – “Ồ ai đây?” Cậu ta nhìn Nishikawa, rồi thốt lên. Giọng của Tahiru có vẻ khó chịu. Tôi lại nắm chặt cánh tay của cậu ta khi có cảm giác cậu ta sẽ rời đi.
“Nishikawa – kun, đây là Usui Tahiru, hội trưởng hội học sinh trường ta. Bằng tuổi mình.” Tôi nhìn sang phía Nishikawa, nói.
“Tahiru, đây là Nishikawa Kazuma, là BẠN của tớ.” Tôi nhướng mày, rồi sau đó lườm cháy mặt Tahiru, miệng nhái chữ cho cậu ta: “Làm – bạn – với – cậu – ấy!”
“X…Xin chào!” Tahiru ngượng nghịu giơ tay lên với Nishikawa.
“Có phải vừa nãy Hirata – san gọi ông bằng tên riêng và không có kính ngữ đúng không? Hả? Hả?” Nishikawa nói không chớp mắt, phun ra một tràng như robot.
“Ưm…” Tôi định lên tiếng thì Nishikawa đặt ngón trỏ lên môi tôi, ra hiệu im lặng.
“Tôi và Hiratan là thanh mai trúc mã, gọi nhau bằng tên là chuyện thường thôi!”
“Ô thế à? Thảo nào…..” Nishikawa xoa xoa cằm nói.
Tôi buông tay hai bọn họ ra, khẽ lùi lại dựa lưng vào bức tường đối diện với chỗ họ đứng, lặng lẽ nghe chuyện. Nishikawa và Tahiru đang nhìn ra cửa sổ hành lang, và quay lưng lại với tôi. Bất chợt, Nishikawa hỏi:
“Ông thích Hirata – san đúng không?”
“Tất nhiên! Cô ấy dễ thương chết mất!” Tahiru trả lời nhanh như một cái máy, không do dự. Tahiru thích tôi? Cái này tôi biết từ lâu rồi. Giác quan thứ 6 của tôi luôn nhạy cảm quá mức cần thiết. Tôi không phải mấy cô bé ngây thơ chưa từng trải trên tình trường. Tahiru thích tôi, tôi không thích Tahiru, tôi lại thích Nishikawa, suy ra là Tahiru thích Nishikawa! Tôi thấy thích thú về suy nghĩ của mình.
“Bảo sao….” Giọng của Nishikawa kéo dài, đưa tôi trở về thực tại.
“Sao gì?”
“Ông luôn lườm tôi mỗi khi tôi nói chuyện với Hirata – san.”
À hóa ra là Tahiru à? Sau khi nghe câu nói đó, Tahiru cứng đờ như khúc gỗ.Nói theo một cách cường điệu, tôi có thể thấy linh hồn cậu ta bay lên từ xác. Một lúc sau, khi trọng lực Trái Đát đã kéo cái linh hồn ấy trở lại, Tahiru đỏ mặt, xua tay rối rít:
“Đ…Đừng kể chuyện này cho ai đấy!!”
Nishikawa lặng lẽ quay đầu lại nhìn tôi. Thấy thế, Tahiru cũng quay lại. Tahiru giật thót người lên, người mềm oặt như sợi bún, tay bám vào tường. Cậu ấy nói:
“Bà ở đây từ bao giờ thế?”
Tôi nhún vai:
“Tôi chưa từng rời đi!”
“Lía!!!” Từ miệng của Tahiru phát ra một tiếng kêu khó hiểu, giống như tiếng một con chuột đang bị giẫm dưới đế giày một cách từ từ.
“Tôi biết rồi!” Tôi nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói.
“B…Biết gì?” Tahiru liếc đi chỗ khác, cắn móng tay phầm phập như một cái máy khâu.
“Tahiru, trúc mã thích thanh mai là chuyện bình thường, ông không phải sợ. Không có gì là sai nên tôi sẽ không đấm ông, yên tâm đi. Nếu muốn tôi đã đấm ông từ lâu rồi!”
Từ chỗ “không đấm ông”, Tahiru dừng va hai hàm răng lại với nhau, sau đó cậu ta đứng thẳng người lên và nói:
“Nếu bà đã biết….”
Rồi cậu ấy gập người xuống 90 độ: – “Hãy hẹn hò với tôi!”
Nishikawa từ nãy giờ im lặng, chọt nhẹ ngón tay và lưng tôi, thì thầm nói:
“Đồng ý đi, nếu không thì cậu ta sẽ rất buồn.”
Tôi đã định từ chối Tahiru, nhưng Nishikawa nói vậy, tôi thoáng lưỡng lự với quyết định của mình. Tôi quay lại nhìn Nishikawa, ánh mắt cậu ấy thoáng chút dao động và đượm buồn. Xin lỗi, Nishikawa, mình đã lạnh lùng cắt ngang cậu khi cậu đang bày tỏ với mình. Xin lỗi!
Tôi cụp mắt lại, nói với Tahiru:
“Tôi cần suy nghĩ!”
“Xin cảm ơn, cảm ơn!” Tahiru vẫn trong tư thế cúi gập người, liên tục nói “cảm ơn” rồi chạy đi.
Còn lại tôi với Nishikawa.
“Sao cậu không đồng ý luôn? Usui – kun là thanh mai trúc mã của cậu mà! Cậu ta còn rất đẹp trai!”
“Vậy sao cậu trông có vẻ buồn thế, Nishikawa – kun?”
Tôi quay sang, mặt đối mặt với Nishkawa. Vì chiều cao chúng tôi ngang nhau nên tôi không phải ngửa cổ lên cũng chẳng phải cúi mặt xuống. Ngang hàng.
“Bởi vì…vì…mình…mình…” Nishikawa đỏ mặt lên khi ngân dài chữ “mình”. Cậu ta chắc chắn không thuộc loại người dễ dàng nói câu “anh yêu em” với người mình yêu. Một Nishikawa hoàn toàn trong trắng.
Tôi khẽ chạm vào mấy sợi tóc rủ xuống vai của Nishikawa. Nó mềm và rất mượt. Tôi quấn mấy sợi tóc vào tay mình, khẽ nói:
“Nói dối cũng được. Mình không ép cậu!”
“À, thế là bởi vì….”
“Hirata – san, nghe nói hôm qua có một anh rất đẹp trai và hot ở trong nhà mày!” Một giọng nói cắt ngang lời của Nishikawa. Là Hide Kokomi và nhóm bạn của cô ấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!