Sáng nắng, chiều mưa, trưa áp thấp
Chapter 5: Ngọn đồi
“Mày cười gì, Hirata – san?”
“Không, đấy chỉ là em họ của tao thôi, không hơn gì cả.”
“Suotome nói rằng không hề có nét giống nhau.”
“Nó chỉ là em họ thôi mà! Hay mày muốn làm em – dâu – tao?” Tôi nhấn mạnh từ “em dâu”, đồng thời nở một nụ cười khinh bỉ và kiêu ngạo. Tụi Hide Kokomi chơi với tôi, chắc chắn sẽ biết đó là “Cút ra, con bitch lắm mồm.” Nhưng lần này Hide Kokomi lại bỏ qua điều đo. Nó lắc lắc bộ tóc của mình:
“Chiều nay tao vào nhà mày xem nhá! Suotome Mizuki đã nói là em họ mày sẽ ở đấy thêm một thời gian nữa.”
Suotome Mizuki. Thứ lẻo mép.
Sadist – mode (chế độ bạo hành): on
“Ai đã hiếp dâm mày và biến mày thành một con bitch lắm mồm thế, Hide Kokomi – chan?” Tôi dùng một tay ôm lấy mặt, ra vẻ đau khổ. Đó là khi tôi khó chịu.
“Mày nói cái gì?”
“Tao biết là mày nghe rõ tao nói mà! Ui bụng mày sao dạo này to thế? Thai hay mỡ đấy?”
Tụi đằng sau khẽ cười rúc rích. Nhưng đó chỉ là bọn tùy tùng. Hide Kokomi có 3 đứa bạn được tuyển chọn kĩ lưỡng, có công việc là khen Hide Kokomi mọi nơi mọi lúc và phải đặc biệt trung thành với cô ấy. Tôi sẽ gọi tên họ là diễn viên quần chúng, bạn không cần nhớ tên đâu!
Diễn viên quần chúng 1:
“Con kia, mày ăn nói vừa phải thôi chứ! Bọn tao là BẠN mày đó!”
Diễn viên quần chúng 2:
“Đúng vậy, đại tỉ chỉ có thai chứ làm gì có mỡ bụng? Đại tỉ ăn uống điều độ lắm, nhưng đúng là dạo này đại tỉ có hơi….”
Diễn viên quần chúng 1 đấm vào bụng diễn viên quần chúng 2:
“Con ngu!”
Diễn viên quần chúng 3:
“Đại tỉ, đi thôi, nó cáu rồi đừng động vào nó!” – Có vẻ diễn viên này là người thông minh nhất đám đấy! Nhưng Hide Kokomi không nghe lời nói của diễn viên quần chúng 3, vẫn ngoan cố:
“À mày giỏi! Hãy nhớ là tao biết bí mậ…..Hự!”
Tôi nhẹ nhàng dùng chân mình hất chân của Hide Kokomi lên. Cô ta ngã gục sóng soài xuống đất. Sau đó, tôi rút chân ra khỏi dép, đặt gót chân vào gáy cô ta, rồi ấn đầu cô ta xuống bàn chân còn lại của mình:
“Liếm chân tao đi, con chó!”
Im lặng như tờ…..
Hide Kokomi run rẩy dưới chân tôi. Tôi xỏ bàn chân đang đặt trên cổ cô ta vào dép. Chân còn lại tôi vẫn để trước mặt cô ta. Ba đứa diễn viên quần chúng bất động.
Có một bàn tay ấm nóng nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi chạy đi. Nishikawa! Không phải là những bước chạy nhanh vùn vụt trong truyền thuyết, cũng chẳng phải nữ nhìn theo bóng dáng to lớn của nam. Nishikawa chỉ rảo bước và tôi nhìn theo cái dáng ốm nhách của cậu ta. Nishikawa nhanh chóng kéo tôi ra khỏi cổng trường.
Sadist mode: off.
Hôm đó, là lần đầu tiên tôi cúp tiết.
—– Wait for a moment…..—–
“Nishikawa – kun, cậu kéo mình đi đâu thế?” Tôi phát hoảng khi thấy Nishikawa kéo tay tôi lên một ngọn đồi. Đó là một ngọn đồi không cao lắm, có lẽ nó thuộc công viên trung tâm Tokyo.
“Nishikawa – kun, dừng lại!” Tôi cố gắng gỡ tay của Nishikawa ra. Bất chấp lời nói của tôi, cậu ta vẫn phăm phăm kéo tay tôi tiến về phía trước.
“Nishikawa Kazuma!” Tôi bực mình, gọi cả họ lẫn tên của cậu ấy.
Nishikawa đứng khựng lại. Tôi phải ghìm chân mình chặt vào đất để không va vào cậu ấy. Nishikawa từ từ quay lại, cậu ấy đang rất giận tôi.
Cậu ta bỏ bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi ra, rồi nhìn chòng chọc vào tôi. Tôi cúi đầu im lặng. Sau một lúc, Nishikawa lên tiếng:
“Cậu đã quá đáng với Hide Kokomi!”
“Mình biết!” Tôi thừa nhận. “Nhưng mình không tắt cái bản tính đấy của mình đi được!”
“Haizzz” Nishikawa thở dài, rồi kéo tôi ngồi xuống bãi cỏ. Cậu ấy nói tiếp:
“Cậu làm mình sợ, Hirata – san!”
Mình cũng sợ chính mình! Tôi thầm nghĩ.
“Cậu cứ nói tiếp đi.”
“Lúc cậu bắt Hide Kokomi liếm chân cho cậu, mình liên tưởng nó với một ác mộng. Đúng, đấy chính là việc bị bắt nạt đấy. Hồi mình học lớp 9, thực sự có một cô gái rất kì lạ, rất rất rất kì lạ. À mà hồi ấy nhà mình ở Kyoto cơ, chứ không ở đây đâu. Cô gái ấy có thể nói như là trùm của trường. Cô ấy nhuộm tóc đỏ rực, cao hơn bất kì nữ sinh nào trong trường, và là côn đồ chính hiệu. Mình là một nạn nhân của trò đó.”
“Rồi sao?” Tôi nói, giọng chua chát.
“Hirata – san, cậu ổn chứ?”
“Mình ổn. Cậu cứ kể tiếp đi.”
“Lúc đầu, cô ấy không bắt nạt mình, cô ấy chỉ hay trêu trọc mình, nhưng mình không hề khó chịu với chuyện đó. Từ trước tới giờ đã có ai quan tâm tới mình đâu! À, trừ Hirata – san ra! Cô ấy không bắt nạt mình giống như người khác, cô ấy cự kì là bạo, luôn bắt người khác…liếm giày cho cô, rồi buông lời nhục mạ kiểu “Ai đã chết thế và ai đã làm mày thành một đứa không nhà vậy?”. Có lần, cô ấy còn nói với thầy giáo: “Dừng việc eng éc lại được rồi đó, bộ đây là cái chuồng lợn hả?” rồi làm cái biểu cảm y hệt mặt nạ hannya (search gg hình ảnh để biết thêm chi tiết). Nhưng cô ấy hay trêu mình một cách rất đáng yêu. Mình luôn tin tưởng cô ấy, nhưng mà…..” Nói đến đây, Nishikawa dừng lại. Tôi thấy giọng cậu ấy có vẻ nghẹn đi. Tôi nói tiếp lời cho cậu ta:
“Nhưng mà cô ấy đã làm hại cậu. đúng không? Cô gái ấy thật là khủng khiếp!”
Tôi nhẹ ngàng gỡ cái nơ thủy thủ trên đồng phục của mình xuống, rồi buộc vài vòng xung quanh mắt của Nishikawa.
“Cậu có thể khóc trong cái này. Không ai nhìn thấy nước mắt của cậu.”
“Hirata -san, cậu tốt quá!”
“Không, mình không tốt!” Tôi lắc đầu nguầy nguậy, phủ nhận. Tôi là một đứa xấu xa. Có lẽ, tôi sẽ âm thầm rút khỏi Nishikawa, rồi nhờ Usui Tahiru làm tiếp công việc của tôi. Nghĩ tới đây, tôi cũng chực khóc.
“Mình nói là cậu tốt!Tớ không hiểu nổi tại sao cậu luôn phủ định điều này, Hirata -san!” Nishikawa vẫn bướng bỉnh nói.
“Đừng nói nữa, Nishikawa Kazuma! Người như mình nên chết đi thì hơn!” Tôi ôm chặt lấy đầu mình. Xin lỗi! Nishikawa!
Trong một khoảng khắc tưởng chừng như kéo dài vô tận, bờ môi tôi đã được phủ bởi đôi môi của Nishikawa. Cậu ấy đã tháo mảnh vải bịt mắt ra. Mắt Nishikawa còn dính một chút nước mắt.
Môi của Nishikawa tiếp xúc nhẹ nhàng hơn tôi tưởng. Chúng tôi rời nhau ra, rồi lại dính vào nhau. Nishikawa dùng tay vuốt tóc tôi, rồi luồn tay vào gáy tôi, giữ chặt đầu tôi lại. Đó chỉ là một nụ hôn bình thường, không phải hôn sâu kiểu Pháp, nhưng tôi vẫn cảm thấy lý trí của mình đang mất dần đi. Tôi vòng tay ôm lấy cổ Nishikawa.
Nishikawa hôn từ môi, rồi hôn dọc mũi tôi, và cuối cùng là trán tôi. Cậu ấy thì thầm:
“Mình yêu cậu, Hirata – san!”
Tôi vẫn ôm lấy cổ của Nishikawa, tự cho phép mình được áp mặt vào vai cậu ấy. Nishikawa có mùi xà phòng rất thơm. Tôi nhẹ nhàng đáp lại:
“Nishikawa – san, mình cũng yêu cậu!”
Và chúng tôi lại hôn nhau.
Tôi khẽ khóc, vì tôi đã quyết định, sau hôm nay, tôi sẽ rời xa khỏi Nishikawa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!