Sáng, Trưa, Đêm - Sáng (10)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Sáng, Trưa, Đêm


Sáng (10)



Julia Stanford chưa bao giờ gặp mặt cha. Nay thì ông đã chết, co lại thành một hàng tít đen trên tờ Kansas City Star: NHÀ TÀI PHIỆT HARRY STANFORD CHẾT ĐUỐI NÀI KHƠI!

Nàng ngồi bất động nhìn vào trang nhất tờ báo với những dòng tình cảm lẫn lộn. Mình hận ông ấy đã đối xử tàn tệ với mẹ mình hay mình yêu ông ấy vì đấy là cha mình? Lìệu mình có lỗi vì đã không thử liên lạc với ông ấy dù chỉ một lần không, hay mình nên giận ông ấy vì đã khôngbao giờ tìm cách liên lạc với mình? Chuyện ấy giờ đây chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ông ấy đã ra đi.

Cha nàng đã chết trong nàng suốt những năm qua, nay ông ta lại chết thêm một lần nữa khiến cho nàng không còn gì để nói. Tuy vậy, nàng vẫn cảm thấy mất mát một cách không lí giải được. Rõ là ngớ ngẩn!

Làm sao có thể thương nhớ một người mình chưa bao giờ gặp mặt được? Nàng nhìn lại bức ảnh trong tờ báo. Mình có chứa đựng cái gì của ông ấy không đấy.

Julia nhìn xoáy vào gương. Đôi mắt. Mắt mình cũng nâu và xám như mắt ông…

Nàng ngồi xuống mép giường và mở cái hộp của mẹ ra. Trong hai tiếng liền nàng nhìn ngắm những kỷ vật trong đó. Có vô số ảnh của mẹ trong trang phục gia sư chụp chung với Harry Stanford và Emily Stanford cùng với ba đứa con của họ. Phần lớn ảnh đều được chụp trên du thuyền, ở biệt thự Rose Hill hoặc ở biệt thự Hobe Sound.

Julia cầm lên những mảnh cắt các bài báo đã úa màu thời gian về vụ scandal xảy ra từ bao nhiều năm trước ở Boston. Các hàng tít tuy đã phai màu song vẫn âm vang một cách rùng rợn:

TỔ ẤM TÌNH YÊU TRUỚC CUỒNG PHONG.

TỈ PHÚ HARRY STANFORD DÍNH SCANDAL.

VỢ NHÀ TÀI PHIỆT TỰ TỬ VÌ CÔ GIA SƯ.

ROSEMARY NELSON BIẾN MẤT.

Có hàng chục những cột báo viết đầy những chuyện ngồi lê đôi mách nhảm nhí.

Julia ngồi lặng yên, chìm trong suy tưởng.

Nàng sinh tạỉ bệnh viện St. Joseph ở Milwaukee.

Hồi ức về tuổi thơ ấu của nàng là một cuộc sống trong những căn hộ ổ chuột, chưa ấm chỗ ở thành phố nầy đã phải lên đường đến một thành phố khác.

Có những lúc mẹ nàng không còn một xu dính túi và thậm chí ăn còn chẳng đủ no. Bà ốm triền miên nên không tìm nổi một việc làm ổn định. Cô con gái bé nhỏ nhanh chóng nhận thấy tình cảnh nên chẳng bao giờ dám vòi mẹ quần áo mới hoặc đồ chơi.

Julia đến trường lúc lên năm. Bạn cùng lớp không ngớt chế giễu cô bé bởi ngày nào cô bé cũng chỉ mặc độc một bộ đồ tã. Khi bị bọn trẻ trêu chọc, Julia đánh lại. Cô bé có máu nổi loạn trong người nên thường xuyên bị đưa lên văn phòng hiệu trưởng để nghe khiển trách. Các thầy cô giáo không biết phải làm gì với Julia. Gần như lúc nào cô bé cũng có vấn đề. Đáng lẽ thì nhà trường đã đuổi học, song vì Julia là đứa trẻ học khá nhất lớp nên người ta còn nương tay.

Mẹ Julia nói với cô bé rằng cha nó đã chết, và Julia tin như vậy. Song khi lên mười hai, cô bé đã mở quyển album của mẹ ra xem và thấy một loạt ảnh mẹ mình chụp với những người lạ.

– Họ là những ai thế hả mẹ? – Julia hỏi.

Rosemary thấy Julia đã khôn lớn bèn quyết định nói cho con gái biết sự thật.

– Con ngồi xuống đây. – Bà nắm chặt lấy tay Julia. Không có cách gì tung cái tin ra êm thấm cả. – Họ là cha con, chị và hai anh trai cùng cha khác mẹ của con.

Julia nhìn bà bối rối:

– Con không hiểu.

Sự thật cuối cùng đã được nói ra và làm cô bé choáng váng. Cha nó vẫn còn sống! Và nó có một người chị và hai người anh. Việc nầy vượt ra ngoài sức tưởng tượng của nó.

– Sao… sao mẹ lại nói dối con?

Mẹ sợ con còn nhỏ quá nên không hiểu được chuyện. Mẹ và cha con… đã có một cuộc tình. Lúc đó ông ta đã có vợ. Tình thế buộc mẹ phải ra đi để giữ lấy con.

– Con căm thù ông ta!

Con không nên căm thù ông ta.

– Làm sao ông ta có thể làm một việc như vậy với mẹ? – Julia chất vấn.

– Thực ra thì cả mẹ lẫn ông ta đều có lỗi như nhau. – Mỗi từ bà thốt lên đều đau đớn như một nhát dao. – Cha con là một người đàn ông quá hấp dẫn, còn mẹ thời đó thì còn trẻ và nhẹ dạ quá. Mẹ biết cuộc tình đó sẽ chẳng dẫn đến đâu. Ông ta nói ông ta yêu mẹ… nhưng ông ta đã có gia đình. Và… và rồi mẹ có thai.

Bà cảm thấy khó mà kể tiếp câu chuyện.

– Một nhà báo chộp được mẩu tin đã tung ra trên tất cả các báo. Mẹ bỏ trốn. Mẹ dự tính sẽ quay lại với ông ta khi con ra đời, nhưng rồi vợ ông ta đã tự tử, và mẹ… mẹ không còn đủ can đảm để đối mặt với bọn trẻ nữa. Con thấy đấy, là lỗi của mẹ. Bời thế mẹ không oán trách ông ta.

Song còn một phần nữa của câu chuyện mà Rosemary không tiết lộ ra với con gái mình. Lúc đứa trẻ chào đời, hộ lí bệnh viện hỏi,

– Chúng tôi đang làm giấy khai sinh cho đưa bé. Tên nó là Julia Nelson?

Rosemary toan gật đầu thì nghĩ lại: Không! Nó là con gái của Harry Stanford. Nó phải được mang họ cha và được sự giúp đỡ của ông ta.

– Tên con gái tôi là Julia Stanford.

Bà gửi thư báo tin Julia ra đời cho Harry Stanford biết song đã không nhận được một lời phúc đáp nào.

Julia cảm thấy phấn kích khi biết mình cũng có một gia đình, tuy chưa được gặp bất cứ ai, và việc gia đình cô nổi tiếng đến mức được báo chí viết đến.

Cô tới thư viện và tìm mọi thông tin có thể có về Harry Stanford. Có cả chục bài viết về ông. Ông là một nhà tỉ phú, và ông sống trong một thế giới khác, cái thế giới mà Julia và mẹ nó không được phép bén mảng tới bao giờ.

Một ngày, khi bọn trẻ trong lớp chế giễu nó nghèo, Julia đã nói:

– Tao không nghèo! Cha tao là một trong những người giầu có nhất thế giới. Nhà tao có một cái du thuyền, một máy bay và hàng chục toà nhà đẹp.

Cô giáo nó nghe thấy.

– Julia, em đi lên đây.

Julia đi đến trước bàn cô giáo.

– Em không được nói dối như vậy.

– Em không nói dối, – Julia cãi lại. – Cha em là một nhà tỉ phú! Ông ấy quen biết các quốc vương và tổng thống!

Cô giáo nhìn Julia bé nhỏ và tiều tuỵ trong bộ quần áo bạc màu đứng trước mặt mình, nói:

– Julia, điều đó không phải là sự thật.

– Đó là sự thật, – Julia vẫn khăng khăng một cách bướng bỉnh.

Cô bé bị gọi lên phòng hiệu trưởng. Từ đó nó không bao giờ dám nhắc tới cha mình ở trường nữa.

Julia hiểu ra rằng lí do khiến mẹ nó không dám ổn định chỗ ở là vì bà sợ báo chí. Harry Stanford xuất hiện thường xuyên trên các phương tiện thông tin, và cùng với ông là những lời đồn đại mà báo chí có được về vụ scandal đã qua. Các phóng viên điều tra cuối cùng sẽ tìm thấy Rosemary Nelson, bởi thế cách duy nhất là bà phải cắp theo Julia chạy trước.

Julia đọc tất cả các bài báo viết về Harry Stanford, và mỗi lần như vậy cô bé lại muốn gọi điện cho ông.

Cô bé muốn tin rằng trong suốt những năm qua ông đã không ngớt tìm kiếm tung tích hai mẹ con. Mình sẽ gọi điện và nói: “Con gái của cha đây. Nếu cha muốn gặp mẹ và con…”

Và ông sẽ đến với cả tâm tình, rồi cưới mẹ nó, rồi mọi người lại sống với nhau hạnh phúc.

Julia Stanford lớn lên thành một cô gái đẹp. Nàng có mái tóc đen bóng mượt, cái miệng phóng khoáng, tươi cười đôi mắt như có ánh lân tinh và một thân hình với những đường cong mềm mại. Nhưng khi nàng nhoẻn cười thì người ta quên hết tất cả, chỉ còn đọng lại mỗi nụ cười của nàng thôi.

Vì hai mẹ con phải thay đổi chỗ ở thường xuyên nên Julia phải qua tới năm bang khác nhau mới học xong phổ thông trung học. Những dịp nghỉ hè nàng phải làm thêm tại các cửa hiệu hay ngồi bàn lễ tân ở các văn phòng. Nàng luôn là người tự lập.

Khi Julia tốt nghiệp đại học với học bổng thì hai mẹ con đang sống ở Kansas City. Nàng chưa biết phải làm gì với cuộc đời ở phía trước. Bạn bè, ngưỡng mộ trước sắc đẹp của nàng, khuyên nàng nên theo nghề điện ảnh để trở thành một minh tinh.

– Với nhan sắc và trí thông minh của cậu thì chỉ sau một đêm lả cậu thành ngôi sao?

Julia gạt bỏ ý tưởng đó và đùa:

– Có ai muốn sáng nào cũng phải dậy sớm đâu.

Song lí do thực khiến nàng không mấy hứng thú với nghề đó là khát vọng có một cuộc sống riêng kín, không bị quấy nhiều của nàng. Hai mẹ con chịu cái cảnh lang thang lưu lạc vì phải trốn tránh báo chí như vậy đã quá đủ.

Giấc mơ bố mẹ đoàn tụ của Julia chấm dứt khi mẹ nàng qua đời. Julia cảm thấy một nỗi mất mát không chịu đựng nổi. Cha mình phải biết chuyện nầy mới được, Julia nghĩ bụng. Mẹ là một phần của cuộc đời cha. Nàng giở danh bạ điện thoại và quay số máy văn phòng của ông ở Boston.

– Xin chào, đây là trụ sở của ông Stanford Enterpises.

Julia ngập ngừng.

– A lô, trụ sở của Stanford Enterprises đây. Tôi có thể giúp gì quí vị?

Julia chậm rãi bỏ máy xuống. Ở dưới suối vàng hẳn mẹ không muốn mình có cuộc gọi nầy.

Giờ đây nàng hoàn toàn cô độc. Nàng chẳng có ai trên đời nữa cả.

Julia an táng mẹ tại nghĩa địa Memonal Park ở Kansas City. Không có ai đi đưa tang ngoài nàng.

Julia đứng bên mộ mẹ và thầm nói với bà: Mẹ ơi như thế nầy thật bất công cho mẹ quá. Mẹ đã chỉ phạm một sai lầm song phải trả giá cho nó suốt cả cuộc đời. Con chỉ mong gánh chịu giúp mẹ được một phần nỗi đau. Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ạ. Và con sẽ yêu mẹ suốt đời. Tất cả những gì bà mẹ quá cố đã để lại là một hộp đựng đầy những bức ảnh và những mảnh báo cắt đã phai mầu.

Khi mẹ đã ra đi, ý nghĩ của Julia hướng về gia đình Stanford ngày một nhiều hơn. Họ giầu. Nàng có thể tìm đến họ để được giúp đỡ. Không bao giờ, nàng cương quyết gạt ý định đó ra. Không thể làm như vậy khi Harry Stanford đã đối xử với mẹ mình bạc bẽo thế kia.

Nhưng nàng phải kiếm sống. Nàng đối mặt với sự lựa chọn con đường công danh, sự nghiệp. Hay mình làm một nhà phẫu thuật não?

Một hoạ sĩ chăng?

Hay một ca sĩ opera?

Một nhà vật lí?

Một nhà du hành vũ trụ?

Nàng bèn đi học thêm khoá đào tạo thư kí ở một trường cao đẳng của Kansas City. Một ngày sau khi nhận chứng chỉ khoá học, nàng tìm đến một đại lí giới thiệu việc làm. Có hơn một chục ứng viên đang chờ. Ngồi cạnh Julia là một cô gái đẹp, trạc tuổi nàng.

– Chào cậu. Tớ là Sally Connos.

– Julia Stanford.

– Tớ phải kiếm được việc làm trong ngày hôm nay, – Sally rên rỉ nói. – Tớ bị tống cổ khỏi căn hộ đang thuê rồi.

Julia nghe tiếng người ta gọi tên mình.

– May mắn nhé!- Sally nói.

– Cám ơn.

Nàng bước vào văn phòng bà giám đốc.

– Mời cô ngồi. Cô khai trong hồ sơ xin việc rằng cô có học vấn đại học và một vài kinh nghiệm làm việc trong các dịp nghỉ hè. Và cô được trường thư kí đánh máy đánh giá rất cao. – Bà nhìn tập hồ sơ trên bàn. – Cô có thể tốc kí chín mười từ một phút và đánh máy sáu mươi từ một phút?

– Vâng, thưa bà.

– Tôi có thể giới thiệu việc làm ngay cho cô đấy. Có một hãng kiến trúc nhỏ đang tìm một thư kí. Nhưng lương thì không được cao lắm, tôi e là thế.

– Không sao, – Julia đáp ngay.

– Tốt lắm. Tôi sẽ giới thiệu cô tới đó. Họ sẽ phỏng vấn cô vào trưa mai.

Julia cười sung sướng. “Rất cảm ơn bà”.

Nàng vừa ra thì Sally được gọi vào.

– Tớ hy vọng cậu sẽ được một cái gì đó, – Julia nói.

– Cảm ơn.

Như một thứ bản năng, Julia quyết định nán lại chờ Sally. Chừng chục phút sau thì Sally bước ra, toét miệng cười.

– Tớ đã được thẩm vấn. Bà ta đã gọi điện thoại, và tớ sẽ vào làm nhân viên tiếp tân cho Công ty Bảo hiểm đầu tư Mỹ từ ngày mai. Cậu thế nào?

– Ngày mai tớ mới biết.

– Tớ tin cậu sẽ được nhận. Chúng ta cùng đi ăn trưa mừng có việc làm đi.

– Tuyệt lắm.

Trong bữa trưa hôm đó, hai cô gái trò chuyện và tình bạn giữa họ hình thành tức thì.

– Tớ tìm được một căn hộ ở Overland Park,- Sally nói. – Căn hộ có hai buồng ngủ, một phòng tắm, một bếp và một phòng khách. Nó đẹp. Song mình tớ thì khó mà đủ tiền thuê, nếu như hai chúng ta hợp lại…

Julia nhoẻn cười:

– Tớ khoái ý tưởng của cậu rồi đấy. – Nàng búng ngón tay đánh tróc. – Nếu tớ được nhận vào làm việc.

– Cậu sẽ được nhận, – Sally đoán chắc.

Trên đường tới văn phòng công ty Peters, Eastman & Tolkin, Julia nghĩ, Đây có thể là cơ hội lớn, chứ không chỉ là một việc làm đơn thuần Nó có thể dẫn mình tới bất cứ đâu. Mình sẽ được làm việc với các kiến trúc sư. Những người mơ mộng nầy đang xây dựng và hình thành những toà nhà chọc trời, tạo nên những điều kỳ diệu từ những phiến đá. Có thể mình sẽ nghiên cứu khoa học kiến trúc để có thể giúp họ và làm một bộ phận cấu thành trong những giấc mơ của họ.

***

Văn phòng công ty nằm trong một toà nhà cũ trên đại lộ Amour. Julia bắt thang máy lên tầng ba và dừng lại trước một cánh cửa đề PETERS, EASTMAN & TOLKIN, KIẾN TRÚC SƯ. Nàng hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh rồi mới bước vào.

Ba người đàn ông đang ngồi chờ nàng trong phòng tiếp tân, chăm chú nhìn nàng đi đến.

– Cô tới để xin làm thư kí có phải không?

– Vâng, thưa các ông.

– Tôi là Al Peters. – ông nói.

– Tôi là Bob Eastman. – ông để tóc đuôi ngựa.

– Tôi là Max Tolkin. – ông bụng bự.

Bọn họ đều trạc bốn mươi.

– Chúng tôi hiểu đây là việc thư kí đầu tiên của cô – Al Peters nói.

– Đúng thế ạ, – Julia đáp, rồi mau miệng nói thêm. – Nhưng tôi có thể học rất nhanh. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ. – Nàng quyết định chưa nói ý đồ theo học một trường kiến trúc ra vội. Nàng sẽ chờ cho đến khi họ đã biết được năng lực của nàng.

– Tốt lắm. Chúng tôi sẽ thử thách cô, – Bob Eastman nói, – để xem cô làm việc thế nào.

Julia cảm thấy phấn chấn.

– Ô, cám ơn các ông! Tôi sẽ không…

– Về lương, – Max Tolkin nói, – tôi e sẽ không thể trả cho cô được nhiều trong thời gian đầu.

– Cũng được, – Julia nói, – Tôi…

– Ba trăm một tuần, – Al Peters nói.

Họ nói đúng. Một đồng lương như vậy là quá ít ỏi.

Julia lập tức quyết định:

– Tôi chấp nhận công việc.

Ba người nhìn nhau và cùng mỉm cười.

– Tuyệt! – Al Peters thốt lên. – Để tôi đưa cô đi tham quan một vòng.

Chuyến tham quan chỉ kéo dài có vài giây. Có một phòng tiếp tân và ba phòng làm việc nhỏ bài trí như trụ sở của một đội quân cứu tế. Bồn rửa để ngoài hành lang. Cả ba đều là kiến trúc sư, song Al Peters làm kinh doanh, Bob Eastman làm bán hàng, còn Max Tolkin làm kỹ thuật công trình.

– Cô sẽ làm cho cả ba chúng tôi, – Peters nói với nàng.

– Vâng. – Julia hiểu nàng sẽ trở nên không thể thiếu được đối với họ.

Al Peters nhìn đồng hồ.

– Đã mười hai rưỡi. Chúng ta ăn trưa chứ?

Julia cảm thấy lâng lâng. Nàng đã chính thức vào đội hình của họ. Họ đang mời mình ăn trưa.

Anh ta quay sang Julia:

– Dưới nhà có một cửa hàng bán đồ ăn. Tôi sẽ dùng Sandwich thịt bò muối, mạch đen và sa lát khoai tây.

Tolkin nói:

– Tôi sẽ dùng Sandwich pastarami và súp gà.

Bob Eastman nói:

– Tôi sẽ dùng tôm hùm nướng và nước ngọt.

– Ồ nhớ là thịt bò muối phải lẳn nhé, – Al Peters bảo nàng.

– Vâng, thịt bò muối lẳn.

– Nhớ là súp phải nóng đấy. – Tolikin dặn.

– Vâng, súp nóng.

– Nước ngọt là cola ăn kiêng nhé.

– Vâng, cola ăn kiêng.

– Tiền đây, – Peters đưa cho nàng một tờ hai mươi đô la.

Mưởi phút sau Julia đã có mặt ở cửa hàng đồ ăn, nêu thực đơn của mình cho người đàn ông đứng sau quầy:

– Tôi mua một sandwich thịt bò muối và mạch đen, một sa lát khoai tây, một bánh sandwich pastarami, một súp gà thật nóng, một tôm hùm nướng và cô la ăn kiêng.

Người bán hàng gật đầu:

– Cô làm việc cho Peters, Eastman, & Tolkin hả?

***

Tuần sau Julia và Sally chuyển tới sống tại căn hộ đường Overland Park. Nhìn căn hộ tuyềnh toàng Julia thầm nghĩ: người ta sẽ không nhầm căn hộ nầy với khách sạn Ritz.

– Chúng ta sẽ thay nhau nấu nướng, – Sally đề nghị.

– Tốt thôi.

Sally nấu bữa đầu tiên và nấu rất ngon.

Tối hôm sau đến lượt Julia. Sally nếm một thìa và nói:

– Julia, tớ chưa mua bảo hiểm sinh mạng đâu. Sao cậu không để tớ làm bữa còn cậu thì giặt giũ và lau nhà cửa?

Hai cô gái cùng phòng sống với nhau rất hoà thuận, vào dịp nghỉ cuối tuần, họ thường đi xem phim ở GlenWood 4, mua sắm ở Bannister Mall. Họ mua quần áo ở cửa hàng bán đồ hạ giá Super Flea Discount House. Mỗi tuần một lần, họ đi ăn tối ở một nhà hàng rẻ tiền – Stephenson s Ole Apple Farm hay Cafe Max. Khi trong túi họ xông xênh, họ có thể đến Charhe Charlie nghe nhạc Jazz.

Julia thích công việc ở Peters, Eastman, & Tolkin lắm. Nói họ đang làm ăn khó khăn là đánh giá ba người đàn ông hơi thấp. Họ có ít khách hàng. Julia có cảm giác nàng đã không làm được gì nhiều giúp họ xây nên những toà nhà chọc trời, nhưng nàng thích được làm việc gần gũi với ba ông chủ đó. Mỗi khi có khó khăn gì họ đều thổ lộ với nàng. Với bản tính nhanh nhẹn, chỉ mấy ngày sau khi vào làm việc nàng đã tổ chức lại văn phòng một cách gọn gàng và khoa học.

Julia quyết định phải làm một việc gì đó để lôi kéo thêm khách hàng cho công ty. Nhưng bằng cách nào? Và nàng đã nhanh chóng tìm ra lời giải đáp.

Báo Kansas City Star vừa đăng tin về một bữa tiệc trưa dành cho một hội các thư kí điều hành. Thư kí hội là bà Susan Bandy.

Trưa hôm sau Julia nói với Peters:

– Chiều nay tôi có thể về muộn một chút.

– Không sao, Julia, – Al Peters nói và nghĩ họ đã may mắn khi có được nàng.

Julia tới Plaza Inn và đi thẳng vào phòng tiếp tân, nơi tiệc trưa đang diễn ra. Người đàn bà ngồi kề cửa sổ nói:

– Tôi có thể giúp gì cô?

– Vâng. Tôi tới đây để dự bữa tiệc trưa của hội thư kí điều hành.

– Tên cô là gì?

– Julia Stanford.

Người dàn bà nhìn danh sách trước mặt:

– Tôi e là không thấy tên cô…

Julia mỉm cười:

– Cũng như Susan ấy mà. Tôi có chuyện muốn nói với bà ta. Tôi là thư kí điều hành của Peters, Eastman, & Tolkin.

Người đàn bà do dự.

– Bà đừng lo. Tôi chỉ muốn vào gặp Susan một lát, rồi đi ngay thôi mà.

Trong phòng ăn là một nhóm phụ nữ ăn mặc đẹp đang trò chuyện rôm rả. Julia Stanford đi đến gần:

– Xin lỗi, tôi muốn hỏi ai là Susan Bandy?

– Bà ta ở đăng kia kỳa, – cô ta chỉ tay vào một người đàn bà lộng lẫy ở tuổi bốn mươi.

Julia đến chỗ bà ta:

– Chào. Tôi là Julia Stanford.

– Chào cô.

– Tôi làm cho Peters, Eastman, & Tolkin. Tôi tin là bà đã nghe tên công ty nầy.

– À, tôi… – Họ là hãng kiến trúc tăng trường nhanh nhất ở Kansas City.

– Tôi hiểu.

– Tôi thực không có nhiều thời gian, nhưng tôi muốn đóng góp bất cứ cái gì có thể cho hiệp hội.

– Vậy thì tốt lắm. À, cô tên là…

– Stanford

Đấy là bước khởi đầu.

Hiệp hội thư kí điều hành đại diện cho các công ty hàng đầu ở Kansas City, và Julia trở thành một bộ phận của nó từ lúc nào không biết. Nàng ăn trưa với một hoặc vài thành viên chí ít mỗi tuần một lần.

– Công ty tôi sắp xây dựng một trụ sở mới ở Olathe.

Julia lập tức báo cáo về cho ba ông chủ của mình.

– Ông Hanley muốn xây dựng một nhà nghỉ ở Tonganoxie.

Và trước khi ai đó kỵp hiểu xem chuyện gì đang xảy ra thì Peters, Eastman, & Tolki đã có hợp đồng.

Một hôm Bob Eastman gọi nàng vào và nói:

– Cô xứng đáng được tăng lương, Julia. Cô đã làm việc tốt không thể tưởng được. Cô là một thư kí tuyệt vời.

– Ông làm ơn giúp tôi một việc được không?

– Dĩ nhiên rồi.

– Hãy gọi tôi là thư kí điều hành. Như vậy tôi sẽ làm việc dễ dàng hơn với các công ty bạn.

Thỉnh thoảng Julia lại bắt gặp một bài báo viết về cha mình, hoặc thấy ông xuất hiện trên tivi. Tuy nhiên nàng chưa bao giờ cho Sally hay ba ông chủ của mình biết nàng là con gái Harry Stanford.

Ở tuổi mới lớn, một trong những mơ ước của Julia là vào một ngày nào đó nàng được một vị thần đưa ra khỏi Kansas tới một nơi huyền diệu, đầy những du thuyền, cung điện và máy bay riêng. Nhưng giờ đây khi nhận được tin về cái chết của cha, giấc mơ đó đã bị chôn vùi vĩnh viễn.

Mình không còn gia đình nữa rồi. Không, mình vẫn còn một gia đình. Mình có hai anh trai và một chị gái cùng cha khác mẹ. Họ là gia đình của mình. Mình có nên tới thăm họ không nhỉ? Phải chăng đây là một ý tưởng hay? Không biết khi gặp nhau mình và họ sẽ nghĩ thế nào về nhau nhỉ?

Quyết định của nàng hoá ra đã trở thành một vấn đề sống còn. Không chỉ với riêng nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN