Sao Đen - Chương 29: GIÀNH GIẬT NHỮNG LINH HỒN
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Sao Đen


Chương 29: GIÀNH GIẬT NHỮNG LINH HỒN



Nguyễn Hùng Thắng là người thế nào?

Bản lý lịch ghi: Tên thật là Nguyễn Văn Mẹo, sinh năm 1932. Quê quán xã Đại Cát, huyện Phú Thương, tỉnh Hà Đông. Thành phần cố nông. Cha Nguyễn Văn Mịt (đã chết). Mẹ Hoàng Thị Rõ làm nương. Vợ Lê Thị Kim Thi, giáo viên.

Quá trình hoạt động cách mạng: Đi bộ đội năm 1950. Công tác ở đơn vị vận tải Liên khu 4, Năm 1952 coi kho. Năm 1953 là cán bộ trung đội chỉ huy dân công vận tải xe thồ. Năm 1954 thủ kho Mường Si chiến sĩ thi đua. Cuối năm 1954 Nguyễn Hùng Thắng đi học trường hậu cần rồi trở về làm trợ lý quân nhu sư đoàn. Năm 1958 trưởng ban hậu cần trung đoàn, đi học văn hóa rồi chuyển ngành. Năm 1960 phụ trách kho vật tư K.12. Năm 1965 Phó tổng kho 424B. Năm 1972 Giám đốc công ty cung ứng vật tư K.12. Năm 1965 Phó tổng kho 424B. Năm 1972 Giám đóc công ty cung ứng vật tư cấp 1. Năm 1975 miền Nam hoàn toàn giải phóng, Hùng Tháng được cử làm quyền Tổng giám đốc tổng kho vật tư chiến lược phía Nam. Khen thưởng: Huân chương Kháng chiến hạng ba. Huân chương Lao động hạng nhì. Bảy lần chiến sĩ thi đua. Rất nhiều bằng khen, giấy khen. Kỷ lật: Không.

Những nét cơ bản đó cho thấy anh là một cán bộ có quá khứ tốt. Những bước đi đều đặn, chắc chắn và không một điều gì có thể nghi ngờ được anh ta. Vì chuyện Hùng Thắng mất tích, cơ quan an ninh phải cử người về tận quê quán để tìm hiểu thêu. Những người dân làng Đại Cát cho biết một số chuyện ngoài lề bản lý lịch.

Bà Hoàng Thị Rõ mẹ Thắng, thuở trẻ là một cô gái xinh đẹp, nhưng vì là con gái của “thằng mõ” nên trai làng không ai dám lấy. Năm ngoài ba mươi tuổi, cô gái quá thì này đành lấy một ông già tứ cố vô thân làm nghề câu cá bên sông Hồng.

Cách mạng thành công, giải phóng con người đã xóa bỏ tủi nhục, giành lại cho mọi người quyền bình đẳng thiêng liêng. Mẹo được đi học, được đào luyện thành một cán bộ cao cấp của Nhà nước. Đó chính là sự đổi đời thực sự, sự mầu nhiệm của Cách mạng.

Khi miền Nam hoàn toàn giải phóng, Hùng Thắng trở về làm việc ở thành phố. Cơ quan anh đến tiếp quản một công sở lớn thưộc Bộ Kinh tế ngụy quyền. Tất cả các tiện nghi hầu như còn nguyên vẹn. Người ta vẫn giữ nguyên cảnh trí cũ ngoại trừ vài bức ảnh chụp Tổng thống Thiệu được tháo gỡ đi. Hùng Thắng choáng mắt trước những tiện nghi sang trọng đó. Mặc dù anh ta đã điều hành một cơ quan quản lý những tài sản quý của Nhà nước giá hàng tràm triệu đô-la, nhưng lại thực sự ngạc nhiên và hứng thú trước những hàng tiêu dùng có cái chỉ đáng vài chục đô-la, bởi lẽ trong đời anh chưa bao giờ đụng đến. Từ bộ xa lông bọc da đến tấm thảm trải lối đi. Từ cái máy điều hòa nhiệt độ đến bộ đèn trần… tất cả đều tuyệt vời. Thậm chí cả đến cái bể tắm và chiếc hố xí cũng làm cho anh xuýt xoa thán phục. Anh ta phải bỏ ra cả mấy ngày để học cách làm người chủ, người thưởng thức những tiện nghi sinh hoạt đó.

Chỉ còn chiếc xe Datsun de luxe đen bóng nằm trong ga-ra là chưa thể thử được. Người chủ nó đã không để lại chùm chìa khóa. Hùng Thắng chỉ thị văn phòng phải nhanh chóng kiếm một người thợ khóa lành nghề đến làm cho bộ chìa mới, cả khóa cửa lẫn khóa điện. Một nhân viên của cơ quan vật tư phải đi ngó rất nhiều tiệm sửa chữa và cuối cùng người ta đã mách giúp cho một tay thợ chữa khóa ô-tô tài tử giỏi nhất Sài Gòn. Anh thư ký riêng của Hùng Thắng đã mời bằng được con người nổi tiếng đó về.

Đó là một anh chàng đẹp trai, nói tiếng Bắc, ăn mặc sạch sẽ, chừng độ ba mươi tuổi. Anh ta đến với hai bàn tay không làm cho mọi người phải ngạc nhiên. Đến bên chiếc Datsun, anh ta rút trong túi ra chùm chìa khóa chỉ độ vài ba cái. Anh lấy một chiếc mỏng như cặp tóc lựa vào ổ khóa, nét mặt ưu tư như chăm chú nghe ngóng một âm thanh mờ nhạt nào đó. Vài phút sau cánh cửa ô-tô bật thở trước vẻ kinh ngạc của mọi người.

– Anh có sẵn chìa khóa chiếc xe này? – Hùng Thắng hỏi.

– Dạ không.

– Thế làm sao anh có thể mở nhanh như vậy?

– Em mở bằng cái này! – Anh giơ cho mọi người xem chiếc lá kim loại mỏng sáng loáng.

– Nghĩa là cái khóa xe này vô tác dụng. Người ta có thể mở nó bằng bất cứ lá sắt mỏng nào?

– Dạ cũng tùy từng người! Các anh thử mở chơi!

Người thợ khóa đóng cửa lại rồi đưa cái công cụ nhỏ bé đó cho Hùng Thắng. Anh ta luồn vào ổ nhưng không sao quay nổi. Người thứ hai rồi người thứ ba đều toát mồ hôi và chịu bỏ cuộc…

Người thợ khóa ngồi vào vòng lái. Vẫn cái lá kim loại đó, anh ta mở tiếp khóa điện rồi khởi động. Xe nổ máy. Anh ta thử còi, thử đèn, thử phanh.

– Các anh cho phép xe chạy một đoạn.

– Vâng. Hùng Thắng ngồi xuống đệm, nửa thân anh như lút xuống lớp mút dày. Một mùi thơm tỏa ra từ lớp bọc. Ra-di-ô, máy điều hòa nhiệt đều tốt. Chiếc xe mới tuyệt diệu làm sao. So với chiếc com-măng-ca dã chiến của anh thì thật là một trời một vực.

Chiếc xe nhẹ nhàng lăn khỏi ga-ra. Ra ngoài đường, người thợ khóa tăng ga, xe lao đi vun vút, lướt nhẹ trên mặt đường nhựa bóng loáng. Những chiếc bánh nảy lên nảy xuống nhưng thân xe vẫn ở một độ thăng bằng lý tưởng. Bộ giảm xóc thật hoàn hảo. Mười phút sau xe trở về chỗ cũ. Hùng Thắng mời người thợ khóa lên phòng khách uống nước.

– Anh chữa khóa giỏi, nhưng lái xe cũng rất tài.

– Dạ nghề của em là lái xe, sau đó mới tập chữa khóa. Thế mà bây giờ cũng thất nghiệp. Chủ bỏ đi nước ngoài nên không có xe để lái.

– Nhà nước thiếu gì việc. Chỉ có điền lương ít nên các anh chẳng muốn làm đó thôi.

– Đâu có! Bọn em chẳng dám chê công việc của Nhà nước. Các anh sống được thì bọn em cũng sống được. Nếu như Cách mạng tin tưởng ở chúng em thì em sẵn sàng đóng góp công sức của mình vào sự nghiệp chẳng. Các anh hy sinh bao nhiêu năm cho Cách mạng, chúng em chưa được đóng góp gì thì đâu dám đòi hưởng thụ.

– Nếu anh bằng lòng thì tôi sẽ tuyển dùng anh vào cơ quan này.

– Em xin tình nguyện phục vụ Cách mạng. Em chỉ có bằng lái của chế độ cũ không biết có còn giá trị không.

– Không sao. Anh chỉ cần viết cho tôi một tờ lý lịch, một đơn xin việc, nhờ chính quyền phường chứng nhận, thế là tôi có thể thu xếp cho anh.

– Dạ.

Anh bí thư riêng ngồi cạnh cũng góp thêm ý kiến:

– Báo cáo giám đốc, có thể bố trí anh ấy lái luôn chiếc xe này. Anh ấy thông thạo đường phố Sài Gòn, giám đốc có đi họp hành cũng nhanh chóng.

– Thôi được, lái xe nào thì ta bàn sau. Trước mắt nhờ anh lành cho bộ chìa khóa đã.

– Dạ.

– Hôm nay mới coi như đến thăm bệnh, có chữa nổi mới dám nhận. Cấu tạo loại khóa này cũng không phức tạp lắm. Ngày mai em sẽ đem chìa khóa lại.

– Vẫn có những loại anh phải chịu bó tay?

– Có nhiều loại hiện đại lắm. Nếu đưa chìa lạ vào là hệ thống báo động bật còi inh ỏi, hệ thống đèn tín hiệu chớp liên hồi… Có loại phải phát tín hiệu vô tuyến đúng mã số, khóa mới chịu cho mở… Nhưng loại nào hỏng hóc đã đến tay em thì đều ổn thỏa.

Câu chuyện của anh thợ khóa thu hút cảm tình của mọi người.

Hôm sau anh đem đến bộ chìa mới, sau vài lần giũa sửa sơ sơ là mở đóng rất êm. Anh không nhận tiền công mà chỉ mong giám đốc chấp nhận lá đơn xin việc có kèm theo bản kê khai lý lịch hợp lệ của anh. Hùng Thắng cảm ơn anh thợ khóa và hẹn là cuối tuần sẽ trả lời chính thức việc tuyển mộ. Khi bắt tay tạm biệt ông giám đốc còn hẹn nhỏ:

– Cứ chuẩn bị để thứ năm sau đến nhận việc.

Bùi Đức Tạo quê ở Bắc Ninh theo gia đình vào Nam năm 1954. Cha làm nghề thợ may (đã chết), mẹ buôn bán ở chợ Bến Thành. Anh ruột là thày giáo tiểu học ở một trường tư. Tạo đỗ tú tài 1 rồi bỏ học, trốn quân dịch, chưa vợ con. Trước ngày 30 tháng 4, Tạo lái xe cho một giáo sư đại học Lê Huy Thục… Bản lý lịch cũng không quên ghi: Bùi Đức Tạo có người chú ruột hiện là cán bộ nông nghiệp tỉnh Bắc Ninh.

Xem qua Hùng Thắng rất hài lòng. Lý lịch không có vấn đề gì đáng phân vân. Ở trong vùng địch, tìm được người có quá khứ trong sạch như thế này là rất khó. Anh ghi vào bên cạnh “Ban Bảo vệ xác minh thêm để có thể nhận vào biên chế Nhà nước. Trả lời ngay”. Hai ngày sau cơ quan nhân sự đã làm hồ sơ tiếp nhận vào lái xe cho Tổng Giám đốc.

Chỉ vài tuần thôi, Bùi Đức Tạo đã làm cho Hùng Thắng hài lòng về kỹ thuật chuyên môn thành thạo, về cách thức làm ăn cần cù cẩn thận kỷ lật, về thái độ nhã nhặn, khéo léo, lịch sự. Chiếc xe lúc nào cũng được lau chùi bóng loáng từ trong đến ngoài. Đi lúc nào là máy nổ tốt lúc đó. Trên đường, chân ga rất đều, tốc độ nhanh nhưng rất tỉnh táo, an toàn. Ra vào ga-ra, lui tới các công sở, kho tàng, xe lượn rất nhẹ nhàng, tinh tế, không phải lùi đi, tiến lại làm cho người ngồi trên hoàn toàn yên tâm và hứng khởi.

Mỗi khi Hùng Thắng nhắc nhở điều gì, Tạo đều ghi cẩn thận vào cuốn sổ tay đạt trong cốp. Chữ anh ta rất đẹp, ngay ngắn, rõ ràng. Cách trình bày khoa học, làm nổi bật những chủ đề cần nghi nhớ. Do đó Chưa lần nào Tạo để cho cấp trên phải chờ đợi đến một phút. Rất nhiều lần Hùng Thắng bận việc quên lãng điều này, điều nọ, đều được anh lái xe nhắc lại rát kịp thời. Sự tin cậy tăng lên khiến cho nhiều việc không liên quan đến lái xe mà Giám đốc vẫn thản nhiên nói cho anh ta hay.

– Mười ba giờ ba mươi nhắc tôi đến làm việc với Ba Tâm nhé.

– Dạ.

– Tối mai, đúng bảy giờ tôi đến Sở Công nghiệp Thành phố, nhớ nhắc tôi mang theo chỉ thị 113.

– Dạ.

– Sáng thứ bảy tôi đi Biên Hòa bàn về kế hoạch an ninh khu kho Bình Lâm. Nhớ đến sớm mười làm phút nhé.

– Dạ.

– Ghi vào, tám giờ ba mươi ngày 14 nhắc tôi đi báo cáo về tình hình nhập khẩu năm tới nhé.

– Dạ.

Nhiều việc đáng ra chỉ nên nhắc bí thư thì cứ tiện mồm nói với lái xe. “Thì có gì quan trọng đâu. Cậu bí thư nhiều việc cũng có lúc quên. Tay Tạo suốt ngày chỉ lao động chân tay nên óc nó thanh thản dễ nhớ!”. Tạo chẳng những giỏi trong việc lái xe mà mọi thứ khác anh ta cũng sành sỏi. Hùng Thắng mua được một chiếc máy quay nhạc định gửi về cho vợ. Chưa quen sử dụng nên Thắng nhờ Tạo hướng dẫn.

– Giám đốc mua thứ này bao nhiêu?

– Ba ngàn.

– Trời, sao mắc quá vậy? Thứ này cũ lắm rồi, trong này không thấy người xài. Máy mô-nô 412K, xê-ri 1959 khó bán lắm. Bọn nó chỉ lừa mấy chú ngoài Bắc vô thôi. Nếu Giám đốc bảo em trước thì chỉ cần bỏ thêm chút nữa mua một chiếc máy stê-rê-ô tốt hơn nhiều – Tạo cười – Thứ này đưa về tặng chị em là chị không ưng đâu!

– Biết làm thế nào, mình ít tiền thì phải mua thứ xấu…

– Nếu Giám đốc không vội thì để em đi đổi cho. Có hóa đơn đây mà. Em sẽ đến cửa hiệu mắng cho nó một trận. Ai lại đi lừa cả mấy chú cách mệnh!

– Chắc gì họ đã chịu. Mua đứt bán đoạn rồi.

– Chỉ nài đổi cái khác thôi. Cần mình bù thêm bạc, nó phải nghe chứ.

Hôm sau Tạo đã xách về chiếc Sony Stéréo rất đẹp Thắng rất vui mừng vì theo hóa đơn mới chỉ phải bù thêm một nghìn năm trăm đồng.

Để tỏ lòng biết ơn Tạo, một bữa đi họp về khuya, Thắng muốn rủ Tạo vào hiệu “nhậu” một chút. Nhưng những việc này anh đâu có quen. Lúng túng mãi anh mới nói được với Tạo:

– Chúng ta vào quán ăn một chút gì đi, mình thấy đói.

– Dạ mời thủ trưởng vào, em chờ.

– Mình muốn Tạo cùng đi chứ riêng mình thì chẳng cần.

– Dạ em cũng vừa ăn.

– Ta đi uống ly cà phê vậy.

– Dạ được. Nhưng ta đến tiệm nào tiện trông xe.

Tạo đưa Thắng đến một quán giải khát ở phố Nguyễn Đình Chiếu, có bàn kê ngoài cứa. Thấy Thắng lúng túng, Tạo nói nhỏ:

– Thủ trưởng cứ ngồi, để em gọi cho.

Tạo đi vào bên trong vài phút rồi quay ra. Người hầu bàn bưng ra hai phin cà phê, một hộp đường và đĩa bánh ngọt đặt xuống bàn. Tạo mở bao thuốc lá. Bỗng có một cô gái trẻ, má hồng, môi son bóng lộn, kéo ghế ngồi sát Thắng. Đôi lông mày kẻ cong vút, quầng mi xanh làm cho đôi con ngươi sáng lấp lánh. Cô gái nhìn Thắng mỉm cười. Cô đặt bàn tay trắng mũm mĩm với những cái móng hồng hồng lên vai vị cán bộ cách mạng rất tự nhiên khiến cho anh cố nông làng Đại Cát muốn rụt cổ xuống vì xấu hổ.

– Chú muốn “ngồi” không?

– Không đâu! – Tạo nghiêm khắc nhìn cô gái, trả lời thay cho thủ trưởng – Xin lỗi, chúng tôi đang bàn công chuyện.

Cô gái không có vẻ gì là sượng sùng. Cô ta đứng dậy mỉm cười gật đầu chào Thắng rất lễ phép rồi đi vào phía trong. Cái mông núng nính như cố kéo lệch cái mini jupe cũn cỡn làm cho Hùng Thắng không dám nhìn theo.

– Chẳng hiểu nó nói gì!

– Dạ mấy con nhỏ này trước đây làm trong các ba, các hộp đêm. Nay thất nghiệp đi làm bậy bạ ở các quán nhậu. “Ngồi” là nó muốn mời chú ngồi ôm nó để uống bia, uống cà-phê mà trong này gọi là bia ôm, cà-phê ôm, để kiếm chút bạc xài tạm – Tạo chỉ mấy đôi trai gái ngồi trong căn buồng tối mờ mờ ánh đèn vàng đục – Đó. Bọn chúng tiếp khách kiểu đó.

– Thế mà vẫn kiếm ăn được?

– Dạ cũng tàm tạm. Thời ngụy bọn chủ tiệm giàu có nhờ bọn này. Bọn chúng bày ra đủ trò ăn chơi tầm bậy để lôi kéo cả thanh niên lẫn ông già vào những trò trác táng. Xưa kia cứ tối đến là đàn ông đều đi chơi. Mấy ông có vợ con cũng đi suốt. – Các bà cố trang điểm để cầm chân chồng nhưng đâu có nổi. Em lái xe cho giáo sư Thục. Bà Thục ghen dữ lắm. ông bảo em đưa đến những nơi rất kín đáo. Bà cũng thuê thám tử đi lùng. Em đã phóng gấp thì chẳng xe nào đuổi kịp. ÔNG sợ bà mò đến làm tùm lum lên, ông sẽ mất uy tín.

– Chắc ông ấy phải thưởng cho cậu nhiều tiền?

– Có đôi lần thôi ạ vì đó là nhiệm vụ của em. Em đã lĩnh hương thì em phải trung thành với chủ – Tạo cười – Nhưng mấy con nhỏ cũng phải chia cho em chút ít em có công đưa khách. Thế thì cậu quen biết hết bọn đó?

– Dạ có hàng chục ngàn, quen sao cho hết. Nhưng em cũng biết nhiều chỗ rất sang trọng. Cả những nơi gọi là “nhất dạ đế vương” dưới Chợ Lớn.

– “Nhất dạ đế vương” chắc phải tốn tiền lắm?

– Dạ. Đó là thứ ăn chơi siêu hạng của bọn giàu có. Hàng ngàn đô-la một đêm. Nem công, chả phụng đủ hết, Whisky xứ Scotch, vang vùng Bourgogne, cà phê Brésil, thịt bê non Texas, cam California, trà Long Tỉnh, gà gô Lâm Viên, nho tươi Italia, xì gà Cléopac… Hàng chục mỹ nữ cung tần trẻ đẹp hiến dâng cho đức vua nhưng vũ khúc mê hồn. Tất cả đều thuộc về người. Gái Tàu, gái Tây, cả gái da đen nếu cần cũng có. Bọn tư sản, bọn công chức cao cấp phải có chỗ để xài chứ cất đâu hết tiền.

Hùng Thắng cứ trố mắt ngạc nhiên về nhưng thú vui lạ lùng được Tạo mô tả một cách hấp dẫn.

– Bây giờ bọn đó phải chuồn thôi chứ, ở đây chúng sống sao nổi!

– Bọn chủ, những ông vua đã ra đi nhưng mỹ nữ cung tần, của ngon vật lạ thì vẫn hãy còn.

– Ở chế độ này, ai cho phép chúng hành nghề.

– Dạ, từ hồi giải phóng ta dẹp hết. Bọn điếm được đi lao động cải tạo. Nhưng dù sao thì cũng vẫn còn nhiều đứa lọt lưới. Chúng hành nghề lén lút. Không còn “nllất dạ đế vương” nhưng nhưng “tổ quỷ” nho nhỏ thì vẫn đầy… Thủ trưởng nhìn xem, thí dụ như cái căn phòng đầy ánh sáng trên lầu tư kia, ai biết trong đó đang xảy ra chuyện gì. Công an có leo lên đến đấy để kiểm soát thì cũng chỉ thấy vài người ăn mặc rất lịch sự ngồi nói chuyện vui vẻ thôi. Bọn Mỹ-ngụy đã thua, nhưng tàn dư của nó đâu đã quét sạch được.

Tâm sự với người hiểu biết nhiều cũng thú vị. Hùng Thắng ngày càng say sưa những “câu chuyện bổ ích và lý thú” của anh lái xe. Thỉnh thoảng họ lại vào hàng cà-phê. Chỉ có ở đấy họ mới dễ dàng tâm sự những chuyện ba láp…

Và rồi một bữa Hùng Thắng đã được Tạo dẫn đi tham quan cái “tàn dư của chế độ cũ”.

– Xem thôi, xem để biết mà tránh, thủ trưởng ạ. Như em đây, em đã biết rồi, em chẳng bao giờ bị chúng nó chài nữa. Chẳng đứa nào moi được của em một xu.

Hùng Thắng được Tạo kèm Honđa đến Cầu Bông. Một cô gái trẻ đã chờ sẵn bên đường.

– Đây là anh Hai mình mới ở Hà Nội vô. Em tiếp anh Hai hết mình nghe?

– Dạ! – Cô gái mỉm cười liếc Hùng Thắng.

– Tất cả đã thanh toán rồi. Không được vòi vĩnh gì của anh Hai nghe.

– Dạ.

Tạo nói nhỏ với Thắng.

– Mười một giờ em đón ở đây. Cần phải về cơ quan đúng giờ.

– Được!

Tạo đã không sai hẹn quá một phút. Hùng Thắng hơi sượng sùng khi bắt gặp cặp mắt của người lái xe. Khi xe đã phóng nhanh, Tạo mới quay lại hỏi Thắng:

– Đã chứ, thủ trưởng?

– Đã làm!

Cả hai cười vang, nhưng hai tiếng cười không cùng chung một niềm vui.

Hai hôm sau vẫn không thấy Tạo nói tới khoản chi đêm nọ. Thắng đành lỏi:

– Chú chi cho tôi hết bao nhiêu để tôi hoàn lại chú?

– Chi gì ạ?

– Tối hôm thứ bảy đó.

– À, chẳng mất gì đâu. Con nhỏ quen em mà. Nó đâu dám lấy tiền. Em giúp đỡ nó nhiều, cái đó có đáng gì.

Hùng Thắng áy náy:

– Cái kia thì coi như tình cảm thôi, nhưng riêng khoản ăn uống cũng đã tốn kém bạc ngàn.

– Thủ trưởng yên tâm. Đi một lần cho biết thôi chứ có phải ngày nào cũng đến đâu mà lo chuyện tổn phí cho họ.

Gần một tháng sau thoáng chừng thủ trưởng cũng muốn tham quan một lần nữa nhưng chẳng dám nói ra, nên anh lái xe đã khéo léo gợi ý một cách khác:

– Hồi này công an bố ráp dữ, bọn điếm thất nghiệp hoài. Hương Lan lại phải đến xin em trợ cấp tội thật.

– Tôi sẽ thanh toán cho cô ấy cái khoản hôm nọ.

– Khỏi cần. Thủ trưởng có đến an ủi nó và cho nó tí chút thì lại là chuyện khác. Chuyện hôm nọ coi như xong rồi.

– Bữa nào đến?

– Thủ trưởng yên tâm, em sẽ thu xếp.

Một hôm Hùng Thắng đi họp với các đầu mối cấp phát vật tư năm 1979, trên đường về Tạo nhắc khẽ:

– Thủ trưởng có muốn đến nghỉ trưa chỗ Hương Lan không?

– Ban ngày sao tiện.

– Ngày an toàn hơn đêm chứ ạ.

Thắng đang ngần ngừ thì xe đã đỗ kít bên đường. Thắng nhận ngay ra Hương Lan đang đứng cùng một cô gái trẻ khác trước tiệm may. Tạo vẫy tay, cả hai đứa chạy đến tíu tít.

– Mời hai anh vô nhà chơi! Lâu không gặp hai anh, bọn em mong hoài Mặt Hùng Thắng đỏ bừng luống cuống. Tạo quay lại nói nhỏ:

– Anh Hai vô đi, em cho xe đi tìm chỗ đỗ. Đúng mười bốn giờ em quay lại đón.

Thắng bước xuống lúng túng cái cặp trong tay. Đi vài bước vị Giám đốc quay lại quàng chiếc cặp cho Tạo:

– Chú giữ hộ cái này.

– Chết! Có tiền bạc gì không đó anh Hai?

– Không. Chỉ có giấy tờ thôi, nhưng cẩn thận đấy.

– Dạ – Tạo vẫy hai cô gái lại nói nhỏ – Mấy đứa không được vòi vĩnh gì anh Hai, nghe.

– Dạ.

Thắng đi theo hai cô gái. Phong thái lần này có vẻ “tiến bộ” hơn. Anh ta đã mất dần đi cái dáng rụt rè lúng túng ban đầu…

Đúng hai giờ chiều, Tạo đã đến đón Thắng về phòng họp với cái cặp trong tay.

Cái “lòng tốt” một chiều của tay lái xe làm cho Hùng Thắng vừa áy náy vừa lo sợ. Thắng muốn trả ơn Tạo, coi như thanh toán nợ nần rồi từ bỏ những trò chơi nguy hiểm để được sống những ngày thanh thản như xưa, nhưng chẳng có cơ hội nào để làm việc đó. Còn người lái xe thì hầu như đã quên đi mọi chuyện, chẳng bao giờ nhắc đến tiền bạc. Anh ta vẫn làm việc cần mẫn, với tinh thần trách nhiệm như trước.

Có một lần nhân chuyện Thắng nhắc đến quê hương, Tạo cũng tâm sự: Đất nước đã thống nhất mà chưa có dịp nào được về Bắc Ninh thăm quê cha đất tổ. Tạo đề nghị có chuyến đi công tác ra Bắc nào mà dùng đến xe con thì xin Giám đốc cho được đi theo.

– Được thôi. Ta sẽ bố trí một chuyến đi chừng nửa tháng. Năm qua mình chưa lần nào đi kiểm tra các kho tàng. Ra đến Hà Nội mình sẽ để cậu về thăm Bắc Ninh ít ngày.

– Dạ, em rất cảm ơn thủ trưởng. Đó là điều mong ước từ ba năm nay của em.

Hoàng Quý Nhân đã hẹn gặp Doãn Kế Lâm ở Thảo Cầm Viên. Sau khi quan sát không thấy ai theo dõi, Lâm trao cho Nhân một gói nhỏ:

– Đây là chốn phim chụp toàn bộ tình hình nhập nội, phân phối vật tư cho các tỉnh từ Phan Rang đến Cà Mau.

– Cảm ơn. X3 có yêu cầu gì không?

– Tiền, thế thôi. Anh có thể coi như thằng “sếp” của nó đã ăn lương của chúng ta. X3 phải bao hết mọi khoản nhưng chưa nhận được xu nào của ta.

– Sẽ có ngay đây. Tôi chi tạm hai “cây”. Anh ký vào biên lai cho tôi.

– Riêng cuốn phim cũng đáng hai lượng rồi.

Quý Nhân nghiên nét mặt:

– Đây là nghĩa vụ của mỗi điệp viên. Người ta phải biết được giá trị thực sự của tài liệu rồi mới xét đến thưởng. Anh nên dạy cho cấp dưới quen với những nguyên tắc đó.

– Dạ, tôi cũng chỉ nói vui với anh thôi chứ đâu dám vòi cấp trên.

– Kỳ này đi ra Bắc, bảo nó chụp lấy những kho tàng mới thiết lập trên trục đường xuyên Việt. Chụp các sân bay Cam Ranh, Nha Trang, Đà Nẵng… xem có xuất hiện những phi cơ kiểu mới không. Chụp quân cảng xem có các tàu chiến Nga Xô hay không…

– Tôi tưởng những thứ này thì vệ tinh viễn thám làm cả rồi chứ ạ.

– Đó là việc của nó ở trên cao hàng trăm ki-lô-mét. Việc của mình là chụp gần từ mặt đất. Ngoài giá trị quân sự nó còn mang giá trị về tâm lý, về chính trị nữa chứ. Những tấm ảnh đó chứng minh cho sự tồn tại của chúng ta. Mc Dovan chỉ chi tiền khi thấy chúng ta hoạt động hữu hiệu.

– Dạ, điều anh Năm dạy bảo quả là chí lý.

Những vụ lấn chiếm, tập kích, xâm nhập lãnh thổ vào dọc biên giới Tây Nam kéo dài suốt năm 1978. Nhân dân ta vô cùng căm phẫn trước hành động phản bội của bọn Pôn Pốt. Chúng đã tàn sát hàng triệu người cam-pu-chia, nay chúng lại gieo rắc tội ác sang đất nước ta. Hàng ngàn dân ở biên giới đã bị bọn Pôn Pốt giết hại hết sức dã man.

Trung Quốc đã gây sức ép về kinh tế và bắt đầu dùng các phương tiện thông tin đại chúng chống Việt Nam, kích động người Hoa gây rối loạn, khiêu khích quân sự ở nhiều nơi trên tuyến biên giới phía Bắc.

Ngày 7 tháng 1 năm 1979 được sự giúp đỡ của Quân đội Nhân dân Việt Nam, nhân dân và các chiến sĩ yêu nước cam-pu-chia đã vùng dậy đập tan chế độ Pôn Pốt. Chủ nghĩa bành trướng Trung Quốc bị một đòn đau. Đội quân “vu hồi” của họ bị tiêu diệt, Bắc Kinh tức tối khởi sự cuộc chiến tranh xâm lược sáu tỉnh biên giới phía Bắc với cái luận điệu sặc mùi bá quyền là: để dạy cho Việt Nam một bài học! Hành động tội ác đó là món quà để Đặng Tiểu Bình đi thăm Mỹ, trước là để rửa hận cho Mỹ, sau là chứng minh cho tấm lòng thành thực của Trung Quốc muốn ngả sang phương Tây.

Báo chí ở Mỹ và các nước tư bản khác in những hàng tít lớn: “Cuộc chiến tranh Đông Dương lần thứ ba đã bắt đầu”. “Nước cộng sản vĩ đại nhất đã dạy cho Việt Nam một bài học!”. “Trung Quốc mở cửa sang phương Tây”. “Việt Nam đang bị cô lập với thế giới bên ngoài”. Mỹ chơi con bài Trung Quốc. Các nước phương Tây hòa theo với bản hợp xướng “Việt Nam xâm lược Cam-pu-chia”. Một số nước trong khối EEC cắt viện trợ và phá bỏ một số hợp đồng kinh tế. Bọn phản động từng tiếp tay cho Mỹ trong cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam thấy Mỹ chơi con bài Trung Quốc thì sung sướng reo hò và đua nhau ké vào canh bạc này. Chúng gọi cái thời điểm lịch sử vui vẻ này là “Những ngày Trung Quốc”. “Làm cho Việt Nam chảy máu liên tục, không để cho Việt Nam hồi sức” là khẩu hiệu chung của chúng ta.

Tháng 3 năm 1979 cơ quan phản gián của ta thu và dịch được hai bức mật điện với nội dung rất quan trọng:

“Thưa ngài Thủ lãnh”

“Những diễn biến chánh trị ở Việt Nam trong thời gian qu cho thấy nền thống trị cộng sản đang đứng trước nguy cơ sống còn. Đó là cơ may mà ta cần phải tận dụng. Các chiến sĩ tự do cần phải có một tổ chức rộng lớn để thu hút sức mạnh của toàn dân tộc. Các ngài phải chứng tỏ cho thế giới biết rằng làn sóng chống đối trong nước không phải là những hành động tự phát, lẻ tẻ tuyệt vọng, mà do một tổ chức rộng lớn mạnh mẽ chỉ đạo.

Tôi muốn các ngài công khai tổ chức của mình dưới hình thức một Mặt trận Tự do hoặc Chính phủ lâm thời. Ban lãnh đạo phải bao gồm những nhân vật mà tên tuổi của họ biểu hiện được sự tập họp của khối đoàn. kết toàn dân. Nó phải bao gồm những người sống trong nước và những người lưu vong. Có thêm cả những nhân vật cộng sản ly khai thì càng tốt. Một tổ chức như thế sẽ có tiếng vang rộng lớn trong dư luận. Mỹ, nó có thể tranh thủ được sự ủng hộ của lưỡng viện để hy vọng giành được một khoản viện trợ nhất định. Chí ít sự kiện này cũng tạo thuận lợi cho sự tài trợ hào phóng của CIA đối với quí vị.

Vì vậy tôi trân trọng mời ngài đến với chúng tôi để ta bàn tiếp công việc này kỹ lưỡng hơn. Ngoài ra chúng ta còn phải thỏa thuận thêm những công việc riêng của chúng ta. Sẽ có một kế hoạch chi tiết cho việc xuất dương của ngài một khi ngài chấp nhận yêu cầu này.

Cuối cùng xin cảm ơn ngài và các chiến hữu đã cung cấp cho chúng tôi những tin tức quan trọng. Tất cả những chi phí của ngài ở quốc nội chúng tôi đã chuyển vào tài khoản ngân hàng của ngài để bồi hoàn cho lợi ích cá nhân ngài. Mong rằng chúng ta sớm được gặp nhau. Kính chào ngài”.

W.

Bức điện phúc đáp hai ngày sau đó:

“Thưa ngài W!

Cộng sản hiện đang gặp rất nhiều khó khăn. Họ giành được thắng lợi ở Cam-bốt nhưng họ lại buộc phải phân tán sức mạnh ra hai mặt trận. Sự phân cực này làm cho khoảng giữa trống rỗng. Chúng tôi đã tận dụng cơ may này để củng cố thế đứng của mình cả ở nông thôi lẫn thành thị. Việc công khai tổ chức lúc này là một yêu cầu bức bách nhưng cần phải được chuẩn bị chu đáo. Tôi thấy cần có cuộc thương thuyết với các chính trị gia lưu vong, vì vậy tôi sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu của ngài tới dự một cuộc hội nghị để liên minh các lực lượng ái quốc lại thành một khối. Khi nào kế hoạch xuất dương của tôi chuẩn bị xong tôi sẽ liên lạc với ngài. Những việc riêng của chúng ta thì không thể nói trong một bức điện ngắn ngủi. Mong ngài hiểu cho.

Kính chào ngài”. Số 1

Tổ mã thám của ta đã dịch được cả hai bản mật điện trên, nhưng những bản trước và sau đó thì lại không khám phá nổi. Chúng đã dùng xen kẽ nhiều khóa để đảm bảo bí mật tuyệt đối.

Trong cuộc họp giao ban ở trung tâm chỉ huy, đại tá Nguyễn Hữu Đức nhận định:

– Đây có thể là bức điện trao đổi giữa Warrens và Hoàng Quý Nhân. Như vậy là trong một ngày gần đây thôi tên Nhân sẽ vượt biên. Sau đó chúng sẽ cho ra đời một cái quái thai chính trị. Chỉ có điều làm tôi phân vân là tại sao hai bức điện rất quan trọng này ta lại dịch được, còn những bức trước và san đó thì không sao hiểu nổi. Phải chăng chúng muốn cho ta nghe được điều này để lừa ta? Chúng mong ta dàn mỏng lực lượng phong tỏa bờ biển để bọn chúng tính toán một mưu đồ gì trong các thành phố nội địa. Cũng có thể Hoàng Quý Nhân đang bị truy lùng ráo riết, chúng phải đánh lạc hướng tiến công của ta để được yên ổn?

– Có thể là như vậy. – Hai Bền thêm ý kiến – Nhưng tôi xin nêu ra một giả thuyết nữa. Đây là bức điện của Warrens gửi cho một nhân viên mới. Lời lẽ ở đây là sự trao đổi bình đẳng chứ không giống một chỉ thị cho cấp dưới. Người mang biệt danh số 1 có vẻ là một thủ lĩnh chính trị hàng đầu chứ không phải một tên điệp viên trình báo tình hình lên thượng cấp. Vì vậy Hoàng Quý Nhân và tên mang biệt danh số một là hai nhân vật riêng biệt. Rõ ràng mã khóa lần này khác hẳn với những mật điện trước đây.

– Ta có thể nhờ hiệu thính viên kiểm tra xem nhịp ma-níp của các bức điện là của một người hay hai người khác nhau đánh đi?

Đồng chí trung tá phụ trách mã thám xin phát biểu:

– Đến hôm nay những bức điện đánh đi đều mang dấi ấn của một báo vụ viên duy nhất. Vì vậy nếu là hai nhân vật độc lập thì chúng cũng dùng chung nhau một điện đài, nghĩa là chúng trùng nhau hoặc là đồng đảng mật thiết với nhau. Không có khái niệm khóa mã này khó hơn khóa mã kia. Tất cả chúng đều có độ tin cậy như nhau. Chỉ có những bản mật mã dùng quá nhiều thì dễ bị khám phá bởi lẽ người ta biết tận dụng những nguồn tin khác có cùng nội dung với mật điện để dò ra. Còn việc khám phá ra những bản mật mã dùng cũng có khi là do sự may rủi ngẫu nhiên. Người có kỹ thuật cao thấp là nhờ kinh nghiệm công tác nhưng với hai khóa mã nguyên khai thì anh ta không thể đánh giá cái nào dễ dịch hơn cái nào. Trường hợp cụ thể này tôi nhận định như sau: Vì nội dung hai bức điện trên rất quan trọng nên chúng dùng khóa mới. Sau đó chúng cất đi để dùng cho những sự kiện có liên quan đến hai bức điện trên trong tương lai. Vì vậy ta có thể tin vào tính chân thực của hai bức điện này.

Ý kiến của chuyên gia làm cho hội nghị chuyển nhanh sang kế hoạch đối phó. Đại tá Nguyễn Hữu Đức kết luận:

– Ta không thể có đủ lực lượng để tiến hành phong tỏa đồng thời trên hàng ngàn kilômét đường biển. Nhưng ta có thể thông báo với Hải quân đề nghị các hải vụ tuần tiễu lưu ý cho. Ta cũng phối hợp với lực lượng công an và các tổ chức vũ trang nhân dân vùng ven biển để kiểm soát chặt chẽ những người vùng khác đến tạm trú ở những làng ven biển. Ta hy vọng sẽ nhận được những mật điện mới hợp đồng cho chuyến vượt biên đặc biệt này của chúng. Ta phải tìm cách báo ngay cho N5 biết tin này để theo dõi những hoạt động ở bên kia đại dương mà tìm cách phối hợp.

Hoàng Quý Nhân hiểu được công việc của mình rất khẩn trương. Y phải cho người Mỹ biết rằng tổ chức của y là mạnh. Nhưng khi kiểm lại những tên tay chân thì hầu như chẳng có ai được gọi là trí thức, là có danh tiếng. Cha Antonine Vũ Xuân Trinh thì “tai tiếng” nhiều hơn “danh tiếng”. Nhưng thôi cũng tạm được. Chấm hết! Thật đáng lo. Cần phải dụ dỗ khuynh đảo được một vài trí thức nào nữa. Kiếm đâu trong hàng ngũ cộng sản vài ông Hoàng Văn Hoan nữa thì tuyệt vời. À được rồi. Tổng giám đốc Nguyễn Hùng Thắng. Sẽ cho tay này xuất dương. Sẽ tổ chức họp báo. Các phương tiện thông tin đại chúng của thế giới tự do sẽ thổi bùng vụ này lên và thế là nhân vật ly khai tha hồ nổi tiếng.

Vốn là một tên mật vụ, Hoàng Quý Nhân khó giao du với giới trí thức. Những nhà hoạt động chính trị dù theo chủ thuyết nào cũng thường kỵ mặt và khinh bỉ những thằng “còm”. Ngay cả những chính khách cầm quyền cũng không thích công khai vồ vập mấy tay đặc vụ vì sẽ tai tiếng. Cho nên lúc này Hoàng Quý Nhân thấy bí quá. Bóp trán nghĩ mãi y bỗng nhớ đến Đỗ Thúc Vượng. Nhân biết Vượng là một phần tử dễ khích động nhưng cũng hay ba hoa. Nhân không thể đến lôi kéo trực tiếp được. Nhân quen Vượng qua các vụ bắt bớ, qua chuyện Nhân lấy vợ của Vượng chứ chưa bao giờ họ là bạn với nhan. Nhân quyết định giao việc khuynh đảo này cho cha Antoninne Vũ Xuân Trinh. Nhân hy vọng từ Trinh từ Vượng sẽ tạo vết dầu loang ra nhiều tri thức lừng chừng khác, để tạo nên một thế lực chính trị chống đối trong các thành phố lớn.

Một kế hoạch tổng quát được Nhân vạch ra nhằm xúc tiến việc thành lập Mặt trận Tự do và Chánh phủ lâm thời.

Đỗ Thúc Vượng từ bỏ chính trường sau những biến cố bi thảm của gia đình. Anh đã vượt qua thời kỳ yếm thế và chuyển sang dạy học ở Trường Cao đẳng Kỹ thuật Phú Thọ. Có đôi lần anh đứng về phía sinh viên bãi khóa, chiếm giảng đường, nhưng cũng chỉ là những tình cảm thoảng qua thôi. Vượng bỗng nhận ra năng khiếu của mình không phải là triết học, là chính trị mà lại là kỹ thuật. Tuy đã bỏ con đường khoa học từ lâu, nhưng quay lại anh vẫn thấy mình còn dư sức. Cái danh hiệu “cựu sinh viên Cao đẳng Sư phạm Paris ” làu cho anh tự hào. Anh trình bày những chủ đề khoa học cơ bản rất sáng sủa và hấp dẫn.

Cách mạng về, Đỗ Thúc Vượng vẫn mặc cảm mình là kẻ bại trận. Thì ra trong nhiều năm anh cũng đã hò hét chống Cộng, chống chủ nghĩa Mác, phản đối Bắc Việt xâm lược miền Nam. Anh không tiếc sức cổ động đấu tranh cho nền dân chủ đại nghị Tây âu nhưng anh đều thất bại. Suốt những năm đó Vượng cũng chỉ là đứa trẻ mồ cô, cù bơ cù bất trên sân khấu chính trị. Anh không bao giờ có lực lượng trong tay. Anh hò hét cô đơn trong dòng nước thủ đoạn, lừa lọc, cơ hội, bẩn thỉu của những trào lưu chính trị phản động. Ngày giải phóng, anh vừa lo sợ, vừa hổ thẹn nhưng cũng bị lây lan cái niềm phấn khích của nhân dân thành phố. Đỗ Thúc Vượng không bỏ đi, anh muốn được chứng kiến một sự kiện vĩ đại nhất của lịch sử hiện đại mà người ta thường mô tả bằng một hình tượng văn học: David1 (David vua Do Thái (1010 – 970 trước Công nguyên). Người chiến thắng quân Philistins và xây dựng thành Jérusalem. David cũng là nhà thơ để lại nhiều bản thánh thi mang những cảm hứng trữ tình tuyệt diệu. Trong một cuộc đấu đối David đã giết tên khổng lồ Goliath) đánh lại tên khổng lồ Goliath. Nước Mỹ hùng mạnh lần đầu tiên thua trận!

Đỗ Thúc Vượng trùm chăn xem thế cuộc. Vài người bạn thân: Tiến sĩ Phan Quang Ân, Bác sĩ Jordan , nhà thơ Liễu Châu… đã ra đi. Chỉ có ông luật sư già Trương Công Nghị là ở lại. Một bữa Vượng đến thăm ông bạn già.

– Anh vẫn chưa đi à? – Ông Nghị vui vẻ hỏi.

– Đi đâu.

– Ra nước ngoài, sang Pháp, sang Mỹ… Chỗ nào kiếm ăn được thì đi.

– Ở đây tôi đã bị đói đâu? – Vượng cười.

Ông Nghị vỗ vai bạn vẻ thân mật:

– Nhưng đã ở lại thì phải làm việc. Anh đã già đâu mà cần phải dưỡng sức? Phải hòa vào mọi người mà sống. Chưa chừng còn phải lấy vợ nữa đấy!

– Chế độ này đâu có thèm dùng tôi.

– Anh đã đến hỏi họ chưa? Anh hãy đến Trường Cao đẳng Kỹ thuật Phú Thọ khai là giáo sư cũ ở đây và đang muốn trở lại làm việc. Chẳng lẽ trước kia anh viết sách viết báo chống chủ nghĩa cộng sản, nay anh lại nằm chờ họ đến tận nhà mời anh như “tam cố thảo lư”1 (Ba lần Lưu Bị đến lều cỏ (Thảo lư) mời Khổng Minh giúp Thục) hay sao?

– Chính vì chuyện cũ mà tôi thấy mình chẳng xứng đáng đứng trên bục giảng đường dạy bảo cho người khác.

– Anh vẫn còn đủ tư cách là một nhà khoa học. Anh cũng còn cả cái bằng kỹ sư nông học ở Michigan nữa kia mà.

– Đúng thế. Hồi đó tôi có ý định trở thành nhà điền chủ nên tôi học quản lý chứ không chuyên sâu về kỹ thuật. Khoa quản lý của chủ nghĩa tư bản khác với khoa quản lý của chủ nghĩa xã hội.

– Cái phần lợi nhuận thuộc về ai thì khác nhau, nhưng điều hành sản xuất để đạt lợi nhuận cao thì nó cũng gần giống nhau. Như tôi đây, học luật của nhà nước bảo hộ, tưởng sẽ chẳng ai dùng, tuổi lại cao, nhưng tôi cứ ra xin việc. Chị Ngân phó chủ tịch quận bảo tôi: “Cháu sẽ xếp việc bác làm. Bác có thể vừa học vừa làm. Chủ nghĩa xã hội cũng phải có luật pháp, có công bằng xã hội. Chỉ có khác là nó không bảo vệ quyền lợi cho bọn bóc lột thôi”. Thế là tôi đi làm. Làm không phải vì lương mà vì yêu lẽ phải, yêu sự công bằng. Nếu anh muốn tôi sẽ đưa anh đi tìm việc. Anh ngại không dám nói, tôi nói giúp anh.

Có sự khích lệ của ông già Nghị, Vượng đã đến xin việc ở phòng Quy hoạch thuộc Sở Nông nghiệp thành phố. Nhưng người ta còn đang hẹn tháng sau sẽ trả lời.

Một buổi tối, Vượng đang đọc sách thì có tiếng chuông reo. Anh ra mở cổng. Một người cao, gầy tóc cắt ngắn xuất hiện.

– Thưa ông, có lẽ ông nhầm nhà?

Người khách mỉm cười:

– Ông quên tôi rồi sao, thưa giáo sư.

– Xin lỗi tôi vẫn chưa nhớ ra, xin mời ông vào.

Vượng vừa rót nước vừa suy nghĩ xem mình đã quen vị khách này từ ngày nào.

– Thực tình tôi không nhớ nổi chúng ta đã gặp nhau ở đâu.

– Giáo sư đã chóng quên quá khứ! – Người khách nhún vai tỏ vẻ tiếc rẻ – Khi giáo sư bị đánh bất tỉnh nhân sự thì chính tôi là người chăm sóc cho giáo sư. Chúng ta đã cùng nằm chung sà lim của chế độ Diệm vì chúng ta có chung lý tưởng tự do. Tôi hy vọng những kỷ niệm đó giáo sư còn nhớ được.

– Lạy Chúa, ngài là cha Antoinne Vũ Xuân Trinh! Nhưng làm sao tôi có thể nhận ra vị linh mục trong bộ trang phục trẻ trung như thế này!

– Xin giáo sư hiểu cho. Chúng ta đang sống trong một thể chế mà bộ áo thày tu cũng đủ khép tội đe dọa an ninh của chế độ. Bộ áo thày tu cũng không dám tự do mặc ra đường. Nếu người ta biết có một tu sĩ đến thăm ông thì chẳng những tôi bị theo dõi mà ông cũng bị nghi ngờ.

– Tôi tưởng các cha vẫn được tự do hành đạo đấy chứ?

– Đó là những lời nói công khai theo sách lược. Thực tế thì một trăm hai mươi chín linh mục bị gọi đi tẩy não. Hàng vạn con chiên phải vào trại tập trung.

– Chắc là tính cả các cha tuyên úy từ cấp trung đoàn, lữ đoàn, sư đoàn đến các vùng chiến thuật của quân lực Việt Nam Cộng hòa?

Vũ Xuân Trinh hơi lúng túng. Ông ta nói lửng lơ không ra cải chính, không ra bổ sung:

– Ngay cả những người không tham gia quân lực cũng bị tước đoạt niềm tin.

– Chắc là Cộng sản đã làm cho họ mất hoặc phai lạt niềm tin vào giáo lý, vào đấng thiêng liêng chứ làm sao tước đoạt nổi niềm tin? Tâm hồn con người là một khái niệm đóng kín tuyệt đối. Không thể có sự lẻn vào từ bên ngoài để tước đoạt được của nó cái gì trừ khi nó tự vất bỏ. Tôi nghe nói những người khôn ngoan trong giáo hội Thiên Chúa đã có một chủ trương chung sống ôn hoà với những người cầm quyền ở các nước Cộng sản kia mà?

– Nhưng những người Cộng sản cho rằng không có sự chung sống hoà bình giữa các ý thức hệ. Đó là cuộc đấu tranh một mất một còn.

– Cha tin rằng nếu họ cầm quyền thì tới một lúc nào đó tôn giáo sẽ biến mất?

– Hoặc họ hoặc chúng tôi sẽ biến mất. Cái đó tùy thuộc ở cơ may bên nào có được.

– Trong lịch sử đã từng có những cuộc chiến tranh tôn giáo nhằm tận diệt bọn dị giáo lẫn bọn vô thần, những cuộc hiến tế thần linh bằng máu của bọn ngoại đạo. Nhưng tôi chua thấy Đảng Cộng sản tuyên bố tiêu diệt các tín đồ tôn giáo dù chỉ ở phương diện ý thức hệ.

– Xin ông hãy nhìn vào thực tế. Còn lịch sử thì có thể bị bóp méo bởi những kẻ viết ra nó.

– Cha có tin vào những cuốn lịch sử do chính giáo hội viết ra không? Xưa kia họ cho đó là một chiến công, là vinh quang của Chúa. Còn bây giờ thì cha coi đó là sự thật lịch sử bị bóp méo!

– Xưa kia tôi thấy ông chống Cộng bằng những luận thuyết rất sắc bén. Còn bây giờ ông chỉ trích tôn giáo bằng chính những vũ khí độc ác của Cộng sản.

– Tôi chưa phải đi tẩy não, tôi cũng chưa đọc quyển sách nào của Cộng sản từ sau biến cố 30 tháng 4. Giá sách của tôi bây giờ chỉ có khoa học và kỹ thuật. Ngay cả trước đây tôi với Cha cũng chống Cộng bởi những lý do khác nhau, ngồi tù với những tội khác nhau, nhận thức lịch sử khác nhau, phấn đấu cho những hy vọng khác nhau… Cuối cùng thì tất cả chúng ta đều bị lịch sử gạt ra lề đường.

– Bây giờ ông còn tiếp tục chống Cộng nữa không?

– Nếu Cha không coi đây là câu hỏi có tính chất khiêu khích thì tôi xin đặt lại cho cha chính câu hỏi ấy! “Ra câu đối dễ, đối câu đối khó, mời tiên sinh đối trước”1 (Dùng từ câu: “Xuất đối dị, đối đối nan, thỉnh tiên sinh tiên đối” của Trạng Mạc Đĩnh Chi khi gặp viên quan Tàu ra câu đối “Qúa quan từ, quan quan bế, nguyện quá khách quá quan”).

Cha Trinh cười và không trực diện trả lời câu lỏi của chính mình đặt ra:

– Tình hình của chúng ta thật đáng buồn, nhưng chính quyền cộng sản cũng đang đứng trước những hiểm họa mới. Người bạn đồng minh khổng lồ của họ thực chất là đã tuyên chiến với họ. Nội tình của họ cng không yên. Cựu Uỷ viên Bộ Chính trị Hoàng Văn Hoan đào tẩu. Kinh tế khó khăn, tài chính khô kiệt, vật tư khan hiếm. Họ không đủ sức điều hành một nền sản xuất hữu hiệu. Cuộc bao vây kinh tế, cấm vận thương mại sẽ dẫn họ đến bước sụp đổ. Có những thực thể bền vững chống đỡ được mọi ngoại lực rất mạnh, nhưng lại rạn nứt bởi những nội lực nhỏ bé hơn nhiều. Đó là sự lão hóa, sự phân hủy tiệm tiến, sự tự hoại.

– Phần nhận xét tình hình của Cha có nhiều điểm đúng. Các thí dụ Cha nêu ra cũng khá thú vị. Nhưng phần kết luận, phần tiên đoán tương lai thì không có sức thuyết phục. Trong quá khứ những người Cộng sản đã từng phải đương đầu với những ngoại lực và cả những nội lực khủng khiếp nhất. Ai cũng tiên đoán họ sẽ bị nghiền nát, nhưng cuối cùng thì…

– Chúng ta thất bại không phải vì họ mạnh. Cái chính là những người quốc gia không gắn bó được với nhau. Họ hay cố chấp và thù vặt nhau trong những vấn đề nhỏ nhặt và vô bổ. Bây giờ thì chúng ta lại phải đi từ đầu.

– Từ chỗ nào?

– Họ đã bắt đầu rồi. Nếu chúng ta muốn, chúng ta sẽ là những người nhập cuộc.

– Liệu ai là minh chủ? Người xưa nói: “Quân tử phải biết chọn chúa mà thờ”. Già nửa đời người, tôi đã đi theo bao nhiêu người, bao nhiêu chủ thuyết. Giờ đây ngồi nghĩ lại thì thấy mình toàn bị lừa, bị xui dại.

– Lý trưởng tự do là minh chủ của chúng ta. Chúng ta nhập cuộc và chính chúng ta sẽ chọn ra minh chủ. Có thể là anh, là tôi, ai mà nói trước được!

– Tôi muốn biết tên người đề xướng.

– À, điều này thì tôi cũng chưa được biết.

Vượng đứng dậy, bẻ ngón tay, đi chậm chạp trong phòng, vẻ mặt tư lự:

– Thưa Cha. Bây giờ tôi là nhà khoa học. Bài toán muốn giải được phải có đủ dữ kiện. Nếu chưa đủ thì đừng lao vào giải làm gì, mất công vô ích. Tôi chỉ có thể nói là tôi rất thích nói chuyện với Cha. Tôi sống cô đơn nên cần có bạn bè. Nếu Cha thích thảo luận xin mời cứ đến. Cha mặc áo chùng đen cũng được, không có gì nguy hiểm cho tôi đâu. Tôi thích sự minh bạch.

– Cảm ơn giáo sư. Xin giáo sư cứ suy nghĩ kỹ đi. Cuộc sống bi thảm này chưa đủ cho giáo sư tìm ra dữ kiện sao?

– Đúng là cuộc sống đã cho tôi thêm nhiều dữ kiện nhưng không phải là để giải bài toán của Cha. Cha hiểu tôi chứ?

Họ từ biệt nhau. Cha Trinh không hoàn toàn tuyệt vọng. Khuynh đảo một con người có học thức như Vượng không dễ dàng như đối với một tên ngu đần vô học…

Mấy hôm sau Vượng nói lại chuyện trên với lật sư Trương Công Nghị. Ông già giật mình: Anh đã thông báo chuyện trên với công an chưa?

– Bác muốn tôi trở thành một tay chỉ điểm hay sao? – Vượng cười – Xin lỗi, tôi không quen nghề này.

– Nếu Vũ Xuân Trinh chỉ nói giáo lý, nói đến quan điểm chính trị của cá nhân ông ta thì đó là quyền của ông ta. Nhưng nếu họ tụ tập thành tổ chức với mưu đồ chống lại Nhà nước thì đó là bất hợp pháp. Nhìn thấy một tên ăn cướp thì anh có thể nhắm mắt bỏ qua không?

– Kẻ cướp là tội phạm hiện hành.

– Tổ chức nổi loạn là tội phạm hình sự, là phạm pháp hiện hành. Trong khi giặc ngoài xâm lược bờ cõi mà lại đi tuyên truyền xúi giục phá hoại bên trong gây nguy hiểm cho an ninh quốc gia là trọng tội. Bất cứ công dân nào phát hiện ra chuyện này đều phải có nghĩa vụ báo cho cơ quan hữu trách để ngăn chặn kịp thời tội ác.

– Tôi nghĩ rằng mọi công dân đều có quyền tự do tư tưởng, tự do lập hội…

– Hiến pháp bảo vệ quyền tự do lập hội, nhưng bất cứ tổ chức nào cũng phải đăng ký hợp pháp. Tôi thấy anh nên trình bày chuyện này với công an.

– Tôi cảm thấy việc này như có cái gì thiếu đạo đức…

– Luật pháp là đạo đức tối thiểu. Nếu anh ngại tôi sẽ đi cùng anh.

– Câu chuyện chỉ có vậy thôi, nếu bác thấy cần thiết phải cho công an biết thì xin bác cứ kể cho họ đề phòng.

Trước khi phản ánh với công an, luật sư Nghị đã nói chuyện này với đồng chí Năm Ngân phó chủ tịch quận. Chị Năm cảm ơn ông già và xin ông giữ kín chuyện này cho. Chị sẽ tự báo với cơ quan an ninh.

Hai ngày sau Hai Bền đến thăm Đỗ Thúc Vượng tại nhà riêng. Sau những lời chào hỏi xã giao, Bền đi vào chủ đề chính:

– Cơ quan an ninh muốn được ông giúp đỡ một việc.

– Những công việc công khai tôi sẽ không từ chối. Nhưng những việc bí mật thì tôi không quen làm. Tôi rất vụng về xin ông hiểu cho.

– Chúng tôi cũng thích những việc công khai. Cái đích của chúng tôi là phải làm cho sự việc sáng tỏ trước nhân dân cả nước, trước con mắt của thế giới. Còn bọn phản động thì bí mật chống chúng tôi, chống cả đất nước này. Chỉ có ông mới giúp nổi bọn tôi việc này vì chúng tôi không thể lọt vào đội ngũ của chúng. Nếu họ mời, ông cứ gia nhập tổ chức của họ. Ông giúp chúng tôi tìm ra vị “minh chủ”.

Đỗ Thúc Vượng tỏ ra khó chịu với yêu cầu của Bền:

– Nghĩa là tôi phải uốn giọng lưỡi theo họ. Phải ngụy biện, phải che giấu lòng mình để được họ tin cậy rồi đi mật báo với quý vị?!

– Không cần. Ông cứ nói như ông nghĩ. Tôi nghĩ là họ cũng không cần ông phải nói như họ. Còn chúng tôi cũng không yêu cầu ông nói theo chúng tôi. Tóm lại là ông không cần phải bán rẻ nhân phẩm, bán rẻ những quan điểm hiện hờn cho bên nào. Họ hiểu ông là người thế nào rồi, ông sẽ không đóng kịch nổi với họ. Tôi tin là họ cần ông không phải vì quan điểm của ông. Chính ông đã nhiều lần là nạn nhân chính trị của họ, hay ít ra là của quan thày họ. Họ cần ông chỉ vì tên tuổi của ông thôi. Nếu họ thành công (điều mà không thể xảy ra) thì rồi ông cũng sẽ đối lập với họ thôi. Điều quan trọng số một hiện nay là mong ông nhận cộng tác với họ. Nếu ông không thích mật báo cho chúng tôi thì xin ông cứ lẳng lặng mà theo họ. Cứ nhìn ông là tôi biết được họ là ai, họ ở đâu và họ định làm gì. Tất nhiên là sẽ không dễ dàng tốt đẹp bằng có sự giúp đỡ của ông. Về phần mình, chúng tôi chỉ dám yêu cầu ông ở mức độ không lớn lắm. Chúng tôi sẽ tránh né mọi nguy hiểm và hết sức bảo vệ ông. Sự cộng tác giữa chúng ta có hay không, lỏng lẻo hay chặt chẽ là tùy ông. Chúng tôi không bao giờ cưỡng bức ông.

Đỗ Thúc Vượng không nói gì, vẻ mặt ưu tư. Vài phút sau Hai Bền đứng dậy:

– Chắc là ông cần thời gian để đi đến quyết định cuối cùng. Một lần nữa tôi tha thiết yêu cầu ông giúp đỡ cơ quan an ninh. Chúng tôi hứa sẽ không ép ông làm nhân chứng cho bất cứ sự việc nào ông không muốn. Đã ba năm đất nước thống nhất, nhưng chưa bao giờ ông muốn cởi mở với những người Cộng sản. Nếu tôi không lầm thì bữa nay mới có cuộc nói chuyện lâu nhất của ông với một viên chức Nhà nước. Tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ là bạn với nhau, một tình bạn thực sự và ông sẽ thấy chúng tôi không phải là những tay chán ngắt, những tên cực đoan ngu ngốc như ông tưởng. Cái mà chúng tôi mong đợi hình như cũng trùng hợp với điều ông kỳ vọng. Chỉ có là nó còn ở xa nên trên chặng đường hiện tại ông không thích thú gì chúng tôi thôi.

– Xin cảm ơn về những lời nói thẳng thắn của ông. Chúng ta chưa thể hiểu được nhau nhiều qua vài chục phút tiếp xúc. Tôi kính trọng các ông và xúc động trước thiện chí của riêng ông. Nhưng việc tôi có cộng tác với họ không thì xin ông cho tôi được suy nghĩ thêm.

Họ nói chuyện với nhau chỉ độ nửa giờ, Đỗ Thúc Vượng tiễn người cán bộ an ninh ra cửa. Sau khi bắt tay Hai Bền, Đỗ Thúc Vương hỏi thêm:

– Tôi chưa biết số điện thoại của ông. Nếu có thể, xin ông ghi lại cho.

– 64625! Nếu tôi đi vắng ông có thể nói qua ông Đức số máy 64328 – Vừa nói anh vừa ghi vào một mảnh giấy nhỏ, đưa cho Vượng.

Tiện chuyến đi Hà Nội báo cáo công tác, Nguyễn Hùng Thắng đã giúp Tạo về Bắc Ninh thám quê cũ. Mọi việc đều tốt đẹp khiến cho Thắng cảm thấy phần nào đã đền đáp được lòng tốt của người lái xe đối với mình. Còn Tạo thì lại tỏ ra rằng sự quan tâm của thủ trưởng lớn lao quá khiến cho tất cả tấm lòng tận tụy của mình từ trước đến nay thật là bé nhỏ và vô nghĩa. Cái sự biểu hiện tình cảm kiểu thù tạc đó làm cho họ thêm gắn bó với nhau.

Khi trở về Thành phố Hồ Chí Minh. Tạo ngỏ ý mời Thắng ở lại nhà mình vài bữa cho khỏe rồi hãy đến cơ quan. Thắng nhận lời. Nhưng khi xe chui vào hành lang của một ngôi nhà rất to ở Chợ Lớn thì Thắng biết đây không phải là nhà Tạo.

– Vào đây làm gì?

– Dạ em cho xe đi rửa, xem lại máy, cho thêm dầu mỡ sau chuyến đi dài.

Chiếc Datsun len lỏi qua những hành lang tối như đường hầm dưới tầng trệt và đỗ lại trong một căn buồng rộng. Tạo vừa xuống xe đã thấy hai thanh niên chạy lại.

– Giao xe cho mấy chú làm đó. Lau thật cẩn thận giúp anh nhé.

– Dạ, anh Hai khỏi lo. Bọn em làm thiệt tốt.

Tạo mở cửa xách đồ đạc rồi mời Thắng lên lầu. Đến tầng ba, họ gặp một lão già thấp béo, đầu trọc, không râu, mắt một mí, mặc bộ đồ bà ba trắng. Lão cúi chào hai người rất lễ phép.

– Cho một buồng nghỉ nhé. Quý khách đấy!

– Dạ xin mời. – Lão già rút trong túi ra một xâu chìa khóa, lựa một chiếc đưa cho Tạo – Thưa, buồng bốn mươi.

Tạo quay lại nói với Hùng Thắng.

– Dạ, đây là khách sạn Olimpic nổi tiếng, nay đã đóng cửa một trăm buồng chuẩn bị đưa vào hợp doanh. Chủ xin lại ít buồng để ở và đôi lúc cũng có tiếp khách quen.

Tạo mở cửa buồng số bốn mươi. Một căn phòng rộng, đầy đủ tiện nghi sang trọng. Hai ban-công nhìn ra bầu trời rộng lớn, một vùng cây xanh và những mái nhà thành phố nhấp nhô cao thấp, thật đẹp mắt.

– Thủ trưởng nghỉ đây. Em ở dưới nhà còn trông nom bọn nó lau xe. Cần gọi em, thủ trưởng cứ bảo qua cô hầu phòng.

Thắng còn đang lúng túng thì Tạo đã hướng dẫn thêm:

– Đây là chuông gọi hầu phòng, bấm là có người đến ngay – Y mở ngăn kéo lấy ra tập ảnh. Chỉ còn hình bốn cô gái – Đây là số một, số hai, số ba, số bốn. Cần gọi cô nào ta gạt cần gạt vào số đó rồi bấm chuông. Cửa khép lại tức là đã khóa. Chỉ có bên trong mở được, bên ngoài không thể tự tiện vào.

Hướng dẫn xong Tạo bấm chuông gọi và nhìn đồng hồ. Hai phút sau một cô gái mặc bộ đồ trắng sạch sẽ xuất hiện.

– Thưa quy ông cần gì ạ?

– Chuẩn bị để “sếp” tắm nhé.

– Dạ.

Tạo nhìn Thắng mỉm cười rồi quay ra đóng trái cửa lại…

Tối hôm đó Thắng bấm chuông thì thấy hai cô gái đã làm tình với anh trước đây xuất hiện. Thắng ngạc nhiên:

– Trời, làm sao các em biết anh ở đây mà lại thăm?

– Thủ trưởng ở đâu mà chúng em chẳng biết? Chúng em có máy ra-đa.

– Chắc anh Tạo bảo chứ gì?

Hai cô cười rồi thân mật ngồi xuống bên Thắng, cô bá vai, cô ôm sườn.

– Chúng em có cái này hay lắm, muốn đem đến cho anh xem.

– Cái gì thế?

– Bí mật! – Cô gái chạy đến bên chiếc video casstte lắp vào cuốn băng hình rồi bấm máy. Màn ảnh hiện lên toàn bộ “Những giây phút hoan lạc” giữa Thắng và hai cô gái lần trước. Cái trò đó làm anh ta vừa xấu hổ vừa hoảng hồn.

– Ghi lại những cái này làm gì?

– Bọn em muốn giữ cho chúng mình một kỷ niệm. Dù anh có là ông Tổng giám đốc thì cũng là một con người, cũng thác loạn như bọn em. Đâu chỉ có bọn em mới xấu xa, mới đáng khinh như mọi người vẫn quan niệm.

Một cảm giác bị bao vây, bị sa lưới làm cho Hùng Thắng lo lắng và tức giận. Tuy vậy anh ta không dáng nổi nóng. Phải bình tĩnh mà gỡ cho ra.

– Thôi, tắt máy đi em!

– Sắp hết phần của chúng ta rồi. Ta xem chuyện của người khác.

Phần sau cuốn băng còn những pha tân kỳ kích động hơn, làm cho Thắng quên cả lo sợ.

– Cho anh cuốn băng này nhé?

– Anh cũng phải hứa cho chúng em một chút gì chứ!

– Tất nhiên là phải có đi có lại. Nhưng anh không giàu có gì mà các em hy vọng nhiều.

– Anh giàu mà anh không biết đấy. Trong tay anh có biết bao nhiêu của quý. Một chữ ký của anh đáng giá hàng chục ngàn đô-la! Chúng em thèm những chữ ký của anh.

– Hùng Thắng lặng người đi vì đây không còn là chuyện cá nhân anh nữa mà sự thối ruỗng đã lan đến lĩnh vực công tác.

– Anh sợ à. Chẳng có gì nguy hiểm đâu. Nó chỉ giản dị như thế này thôi. Khi nào cấp dưới của anh lên xin duyệt các lệnh phân cấp vật tư thì xin anh cứ ký vào những phiếu có dấu chừ thập đỏ ở góc phải. Anh có thể vặn vẹo, thậm chí đập bàn đập ghế cũng được. Nhưng cuối cùng thì anh cũng cứ ký. Thế là xong.

– Các em có liên quan gì đến những giấy tờ đó?

– Dễ hiểu thôi. Có một cơ quan nhà máy nào muốn lĩnh được vật tư nguyên liệu sớm để kịp sản xuất, họ nhờ bọn em nói hộ rồi chi cho bọn em chút ít công. Bọn em sẽ đến nói khó với phòng kế hoạch của anh và họ sẽ trình lên anh. Đằng nào anh cũng phải duyệt. Của Nhà nước lại phát cho Nhà nước. Toàn là ô-tô, máy ủi, vòng bi, xéc-măng, pít-tông, xúp-páp… chúng em đâu có xài tới thứ đó.

– Nhưng phải có trong kho thì anh mới cấp được chứ.

– Có, nhất định là phải có trong kho thì bọn em mới nhờ đến anh chứ. Anh có thứ gì mà bọn em chẳng biết – Cô gái cười giòn tan, lúng liếng nhìn Thắng với cặp mắt dâm đãng – Bộ anh tưởng giấu nổi bọn em sao?

– Hùng Thắng cảm thấy những điều kiện trên cũng nhẹ nhàng thôi. Có chứng cớ gì để kết tội anh ta được? Trách nhiệm được chia sẻ cho nhiều người và họ phải biết cách bảo vệ cho anh ta. Tất nhiên phạm vi càng mở rộng thì nguy cơ bại lộ càng tăng. Nhưng biết làm sao được.

Ba hôm sau Thắng về cơ quan đã có hàng lô giấy tờ đưa lên xin chứ ký. Anh liếc thấy có ba chứng từ, hóa đơn… có dấu chữ thập đỏ với nội dung: thanh lý mười hai ô-tô chiến lợi phẩm, xuất một nghìn năm trăm vòng bi, mười hai tấn đồng lá. Thắng giật mình nhưng không sao cưỡng nổi. Anh ta đành nhắm mắt ký liều.

Con người vốn có phản xạ thích nghi với môi trường. Lúc đầu Thắng còn lo sợ những hành động bất chính. Nhưng lo mãi, chờ mãi mà chẳng thấy hậu quả gì thì tính cảnh giác lại trơ mòn, và anh ta lại coi thường hiểm nguy, tiếp tục dấn thân mãi vào vòng tội lỗi.

Một buổi tối anh ta đang lặn lộn trác táng trong lột tổ quỷ thì có một người đàn ông chừng bốn chục tuổi, cao to, da ngăm ngăm, râu tóc như Robinson trên hoang đảo xuất hiện.

– Xin chào ông Hùng Thắng. Mong ông tha lỗi cho sự đường đột của tôi. Tình hình quá khẩn cấp buộc tôi phải thông báo với ông một tin quan trọng – Y quay sang bọn gái điếm – Các em mặc quần áo vào và ra ngoài một lát.

– Thưa ông, tôi muốn biết rõ thêm những điều ông vừa nói.

– Ông đang bị đe dọa. Những việc làm của ông đã bại lộ. Công an đang hình thành hồ sơ về ông. Ông có thể bị bắt trong một vài ngày tới.

– Trời! Tôi bị bắt vì tội gì? Ai đã tố cáo tôi?

– Về tội làm tiệc cho cơ quan tình báo Trung ương Hoa Kỳ.

– Đâu có chuyện đó! Bịa đặt hết! – Hùng Thắng hoảng hốt, sợ hãi tưởng phát điên. Thực tế thì ông đã nhận lương của CIA. Nếu không, làm sao ông có thể sống phè phỡn trong những tổ quỷ đầy rượu ngon gái đẹp như thế này được. Lương cả năm của ông liệu có đủ chi nổi vài đêm hoan lạc kiểu siêu hạng? Nếu ông bị bắt họ có thể buộc tội ông là phản đảng, phản quốc và không sao tránh được cái án tử hình. Chúng tôi thấy cần phải cứu ông vì chúng tôi từ lâu đã coi ông là người của chúng tôi. Ông đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.

– Họ đâu có nắm được bằng chứng gì để kết luận là tôi phản quốc. Ngay bản thân tôi cũng chưa bao giờ nghĩ là mình phản quốc…

– Đúng là như vậy. Chúng tôi còn coi ông là một người tự do, một người yêu nước chân chính là khác. Nhưng với cơ quan an ninh của Cộng sản thì họ đâu có quan niệm như chúng ta được. Thí dụ như họ thấy toàn bộ tài liệu bí mật về phân cấp vật tư chiến lược, về viện trợ, nhập khẩu thường niên bỗng nhiên bị lộ ra ngoài. Họ theo dõi thì thấy ông lén lút đi lại những tổ quỷ đắt tiền. Như vậy là họ có cơ sở để bắt ông lắm chứ!

– Tôi có tội nhưng không ở mức đó. Tôi chỉ sa ngã trong cuộc sống tình dục thôi chứ tôi không phản quốc, không làm gì cho CIA! Họ vu cáo!

Người lạ mặt cười ầm lên.

– Ông dành hơi sức để ra toà mà thanh minh. Bây giờ tôi đến đây để cứu ông kia mà? Việc gì ông phải hoảng sợ như vậy!

– Cứu tôi?

– Vâng. Cứu ông. Tôi sẽ đưa ông ra nước ngoài. Ông sẽ được an toàn tuyệt đối, ông sẽ tiếp tục cuộc sống đế vương. Ông có chịu không?

– Hùng Thắng bàng hoàng.

– Ông cho tôi suy nghĩ đã.

– Không còn thời giờ để suy nghĩ. Ông hãy quyết định đi. Ông phải mang theo một số tài liệu về tình hình vật tư hiện nay. CIA sẽ mua cho ông món hàng đó. Ông có thể viết một cuốn sách về sự khốn cùng của chế độ cộng sản Việt Nam. Dĩ nhiên là sẽ có người viết cho ông. Ông chỉ cần đứng tên thôi. Ông sẽ nhận được một khoản tiền nhuận bút khá lớn để mà ăn chơi cho thỏa thích. Đừng nghĩ nhiều mà lỡ mất cơ may. Chúng tôi đã nghĩ hộ ông mọi đường rồi.

Người lạ mặt phác ra một kế hoạch đào nhiệm và vượt biên khá tỉ mỉ. Hùng Thắng chỉ còn vâng dạ để chấp hành. Chúng đã chuẩn bị cho Thắng một lỗ chui duy nhất.

Ba ngày sau Nguyễn Hùng Thắng đã có mặt ở Westland. Sau hai tuần chuẩn bị, tên phản bội đã ra trước cuộc họp báo để nói xấu chế độ theo kịch bản của Bảy Dĩ. Lúc đó việc tìm kiếm một cán bộ quan trọng mất tích mới ngừng lại. Tất cả đều đã muộn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN