Sao Giọt Nước Mắt Lại Có Màu Của Máu?
Chương 1: Lời Kêu Gọi Của Tử Thần (Hồi ức)
Đầu Mùa Thu năm 1999….
Sáng mùa thu bầu trời trong xanh, những áng mây thảnh thơi trôi theo làn gió mát, tạo thành những thù thù thật ngộ nghỉnh nhưng không kém phần sinh động. Một buổi sáng tràn ngập không khí tươi vui rất thích hợp để bắt đầu cho công việc đầy hiệu quả. Thiện Ân sống một mình trong ngôi nhà rộng lớn cùng với một cô giúp việc chuyên nấu nướng và làm công việc nhà. Hôm nay là ngày bố cậu đến thăm và cung cấp khoảng chi tiêu hàng tháng, cậu đang chơi bóng rổ trong sân nhà thì chợt nghe tiếng bấm chuông ngoài cổng nên liền vội vã chạy ra, cánh cửa cổng dần được mở toan ra một luồng sáng ập vào…đứng trước mặt là một người đàn ông cao to mặc trên người bộ đồ ves đầy lịch lãm. Ông ấy vừa cười, vừa nói :
“ Thưa thiếu gia, chủ tịch đang bận họp nên nhờ tôi đến thăm cậu ạ! dạo này cậu khỏe chứ?”
Cậu thất vọng đáp lại với giọng buồn bã – Thiện Ân đã tưởng người đó là bố mình, ông đã không đến thăm cậu mấy tháng nay rồi :
“ Vâng, tôi vẫn khỏe, cám ơn ông đã đến, tôi không sao đâu ông có thể về tôi sẽ không nói với bố tôi về chuyện này đâu ông yên tâm mà về đi.”
Cậu vội đóng cửa lại, miệng lẩm bẩm:
“Chỉ là những kẻ lẻo mép nịnh bợ”
Ngước mặt lên trời một hồi lâu, nhìn xung quanh rồi đưa hai tay vào túi áo thơ thẩn dạo bước quanh sân nhà cậu nhìn xuống nền đất mà suy nghĩ vẫn vơ:
“ Ông ta đã có một đứa con gái rồi còn gì chắc cũng đã quên đứa con trai này rồi! mình vẫn một mình đơn độc trong một không gian bao la rộng lớn này.”
“ Mời cậu chủ vào ăn sáng ạ!”- Đang lẩm bẩm thì cô Hoa – người giúp việc chạy lại nói với giọng hớt hải.
“ Tôi biết rồi, cô đừng như vậy nữa cứ từ từ chẳng ai hối đâu” – Thiện Ân từ tốn nói.
“ Vâng, tại…tại tôi sợ cậu chủ la tôi là lề mề…từ nay tôi sẽ không như vậy nữa” – cô giúp việc trả lời lắp bắp [Cô Hoa đã 35 tuổi bị chồng thôi rồi cưới vợ khác, từ ấy cô ta sống qua ngày từ nghề giúp việc nhà].
Thiện Ân gật đầu nhẹ nhàng và đi vào bàn ăn còn cô giúp việc thì đứng kế, đột nhiên cậu quay sang rồi ngước mặt lên nhìn cô Hoa với ánh mắt buồn bả
“ Cô ngồi vào bàn ăn cùng tôi đi – Cậu mở miệng nói
“ Thôi cậu cứ ăn trước đi, ông chủ đã dặng tôi là không…”- cô Hoa ấy chưa nói hết thì Thiện Ân ngắt lời mà thay vào đó là tiếng nói trầm tỉnh với vẽ mặt đầy tâm sự cùng với cặp mắt nhìn xa xăm:
“ Cô cứ ngồi xuống đi không sao đâu! Chắc cô biết đó mẹ tôi đã mất 5 năm nay rồi kể từ lúc ấy chỉ có cô là người quan tâm tôi nhất, tôi đã xem cô là người thân của tôi lâu rồi…bố tôi – ông Trần Thành là người thân duy nhất của tôi nhưng ông ấy lại chẳng màng đến tôi…à mà thôi cô ngồi xuống ghế đi mà, tôi xin cô đấy”
“ Vâng….tôi sẽ ngồi” – Cô cất bước lại bàn và ngồi xuống ghế cùng với đôi mắt ươn ướt nước. Một giọng nói êm ả lạ vang lên:
“ Cô có thể cho cháu xem cô như mẹ cháu được không???”
Ánh mắt cô đăm chiêu và tỏ ra ngạc nhiên bất chợt cô đứng dậy tiến lại Thiện Ân ôm cậu vào lòng nước mắt lăn dài trên má, vừa nói vừa khóc:
“ tôi là người phụ nữ bị chồng bỏ rơi chỉ vì tôi không thể sinh con cho ông ta…mà giờ đây có người nhận tôi làm mẹ mà người đó lại là cậu chủ tôi…thật sự tôi không tin chuyện này lại xảy ra, thật sự tôi cảm động lắm….cám ơn cậu”. Cả hai cùng ôm nhau mà khóc nức nở trong căn biệt thự không một bóng người, chỉ biết nương tựa vào nhau mà sống.
Một buổi sáng nữa lại bắt đầu, hôm nay Thiện Ân thức rất sớm – thật sự rất khác so với những công tử nhà giàu khác, cậu tập thể dục xong và vào soạn bài, đến khi đồng hồ chỉ 6 giờ cậu liền khoát vào người một bộ đồng phục màu trắng, viền hai đường kẻ xanh bên hai vai và chiếc túi trước ngực cũng có màu giống như màu trên vai cùng với chiếc quần tây, cậu vội vã gắng sợi dây nịch vào chảy gọn gàng mái tóc trông thật điển trai và lịch lãm, cậu bước ra khỏi nhà mang giầy vào và nói lớn như đễ một ai đó nghe thấy:
“ Cháu đi học đây cô ạ!”
“ ừ, cháu học vui vẽ nhé!” – Cô Hoa đang chuẩn bị nấu thức ăn trả lời với cậu
“ Vâng ạ, cháu đi đây” – Cậu vừa nói vừa vẫy vẫy đôi tay…
Cậu lên xe hơi do chính bố cậu cung cấp có tài xế hẳng hoi – bố cậu là chủ tịch của một công ty kinh doanh vàng là người tạo ra những sợi trang sức với giá hàng triệu và hơn nửa là hàng tỷ đồng tiền việt. Thiện Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng người đang tấp nập cậu chợt bắt gặp một cô gái mặc chiếc vấy xanh với làn tóc dài đen óng được buộc gọn gàng, cô ngồi trên một chiếc xe đạp, gương mặt hiền từ tự hào với nụ cười mĩm tỏ sáng làm bất kì ai khi gặp cũng đều bị hốt hồn và rung động với sắc đẹp không ai có thể có được. Xe của cậu lướt qua mặt cô gái rất nhanh chóng và đến trường rất mau. Lớp cậu lên tới tận lầu 3 quẹo trái lần nửa là đến, Thiện Ân bước vào lớp chậm rải, trong lớp đang xôn xao bỗng yên lặng lạ thường, đám con trai nhìn cậu với cặp mắt ngưỡng mộ còn đám con gái thì nhìn với cặp mắt diệu dàng từ những con hổ dữ bỗng biến thành một con cừu hiền lành trổ mắt ra nhìn đắm đuối. Cậu ngồi vào bàn vội lấy tập sách ra ôn lại bài, thật sự Thiện Ân là một học sinh gương mẫu tuy hơi đềm tĩnh nhưng rất thân thiện và thường hay giúp đở bạn bè, giương mặt cậu vẫn như thế, vẫn lạnh lùng và chứa nhiều tâm sự không biết nên bày tỏ cùng ai…Hồi trống tan học vang lên đám học sinh trở nên nhố nháo Thiện Ân lên xe về nhà, trên đường về cậu kêu tài xế để cậu xuống tại cửa hàng bán hoa cậu tính mua tặng cô Hoa vì hôm nay là ngày 20 tháng 10 – Một ngày hết sức quan trọng của phụ nữ. Bước vào trong gặp một dì trong cửa hàng :
“ Bán cho cháu một bó hoa Bách Hợp ạ”- cô Hoa rất thích loại hoa này vì cô nói nó tượng trưng cho sự trong trắng và thanh cao.
“ Có ngay….cháu đợi chút nhé!” – dì bán hoa nhẹ nàng đưa bó hoa cho cậu , mùi hưng ngào ngạt phất lên hừng hực vào song mũi – mùi hương nhẹ nhàn tinh thiết, gột rửa tâm hồn người.
Cậu quay mặt về nơi đậu xe vì trong đây là một con hẻm nên xe hơi không thể vào được cậu đi được khoảng đường, sắp ra được ngoài lộ lớn thì cậu bắt gặp cô gái hồi sáng nụ cười thật dễ thương đang dần hé, cô ngồi trên xích đu và ngân nga một bài hát gì đó. Cậu liền chạy lại tính làm quen, dường như khoảng cánh ấy rất gần chỉ cần vài chục bước nữa cậu sẽ làm quen được cô gái ấy nhưng chưa kịp một chiếc xe tải tông thẳng tới, tiếng “ Rầm…………” liền sau đến kinh thiên động địa, vang lên làm rung động cả đất trời, cậu ngã lăn ra trên nền đất như một cú trời ván những cái hoa văng tung tóe, mặt trời dần dần xầm tối lại…mọi người đi đường bắt đầu bao vây xung quanh và vẽ mặt hoảng thốt, sợ hãy.
Khi Thiện Ân dần mở mắt ra ánh sáng chiếu vào khôn mặt¬ – rất may thần chết đã tha cho cậu một con đường sống, cô Hoa ngồi kế bên cậu, nhìn thấy cậu mở mắt cô nở một nụ cười và tỏ ra nghiêm trọng :
“ Lại trời lại phật cháu tỉnh lại rồi, ngồi dậy ăn sáng đi cháu, cháu đã bất tỉnh hai ngày nay rồi đấy”
“ Đã xảy ra chuyện gì vậy cô? Sao chân cháu đau thế, cả tay nửa?” – Cậu đưa tay lên sờ sờ
“ Cháu chẳng nhớ gì sao? Hồi hôm đó khi đi học về cháu bị xe tông phải, rất may được chú tài xế thấy và chở cháu về kịp thời!” – Cô Hoa kể lại mọi sự việc. Còn cậu thì giống như kẻ từ trên trời vừa mới rớt xuống chẵng biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong đầu óc của cậu bây giờ luôn hiện lên một nụ cười của cô gái đang ngồi trên chiếc xích đu, cậu nghĩ vẫn vơ một hồi rồi đưa tay lên đập đập vào đầu, thật ngớ ngẫn.(* *)
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!