Sao Giọt Nước Mắt Lại Có Màu Của Máu?
Chương 2: Có Phải Chăng Đây Là Định Mệnh ? (hồi ức)
Thế là bắt đầu nghĩ hè nhưng đó vẫn chưa phải là lúc để vui chơi mà họ lại phải đối đầu với kì thi tuyển sinh – Một kì thi thật sự rất quan trọng trong thời học sinh, nó quyết định môi trường cấp 3 mà chúng ta tiếp tục theo học trong 3 năm tới. Trong 3 tháng này Thiện Ân phải đi học để ôn thi, nó không dài mà cũng chẳng ngắn .
Bước vào ngôi trường cấp 3 rất trùng hợp Thiện Ân lại học chung với Thiên Di, điều đặt biệt Thiện Ân làm lớp trưởng Thiên Di làm lớp phó – Ân ngồi bàn cuối tổ 4, Di ngồi bàn nhì tổ 3 mọi cử chỉ hay hành động gì của Di, Ân đều quan sát rất dễ. Trường cấp 3 An Dương một ngôi trường điễm rất ít ai có thể bước vào mõi khối được chia làm 2 ban – ban tự nhiên và ban xã hội. Thiện Ân được vào lớp 10a10 chuyên ban toán, lí, hóa (tự nhiên) lớp 10a10 là lớp giỏi nhất trong trường, hằng năm khi bước sang khối mới nhà trường đều xếp học sinh lại – người nào giỏi thật sự thì mới được giữ lại, về học tập thì đã giỏi nhưng còn về thể thao hay văn nghệ cũng chẳng kém phần. Đây là nơi hội tụ những hotboy và hotgirl từ nhiều nơi đến với số lượng fan hâm mộ đạt tới mứt độ siêu khủng. Những bộ đồng phục rất giản dị, tinh khiết : Nam mặc áo trắng kẻ sọc xanh hai bên vai và gắng bộ hiệu tên trường vào tay áo phía bên phải, còn nữ thì mặc chiếc váy màu xanh và mang hiệu trước ngực bên trái. Được vào lớp 10a10 thì đã khó nhưng bước vào học thì lại càng khó hơn, từ sáng đến tối chỉ toàn lo học với học, chẳng có thời gian để nghĩ ngơi.
Buổi sáng bắt đầu ánh nắng len lỏi qua những chiếc lá trên cành cây còn động nước làm cho nó bất chợt sáng lên thật lung linh và huyền ảo. Một làn gió thổi mạnh qua làm bật tung những chiếc váy của các bạn nử sinh, các nam sinh mở miệng “oh” lên một tiếng và các nử sinh thì ngại ngùng, e thẹn. Tiếng trống trường vang lên đám học sinh tan ra và bước vào lớp của mình, không kết thúc ở đó khi vào lớp họ lại phấn khởi tiếp tục bàn luận về một vấn đề gì đó rất ư thổi mái trong khi đó là lớp học. Thiện Ân và Thiên Di đang ngồi cặm cuội viết một cái gì đó vào một quyển sổ to đùng trước mặt – Chắc có lẽ do nhà trường giao cho họ, thật sự đây là một hình tượng rất đáng học hỏi. Cô Tuyết – cô giáo chủ nhiệm, bước vào đám học sinh đang chụm đầu vào nhau tám bỗng giật mình, quay lên rồi im lặng đến lạ thường
“ Học sinh ” – giọng nói của lớp trưởng hô to, rõ.
“ Chúng em chào cô ạ” – Các bạn học sinh cùng đồng thanh
“ Được rồi các em ngồi xuống đi nào ” – Cô gật đầu và nở một nụ cười mĩm
“ Nhà trường năm nay, có tồ chức cuộc thi thời văn nghệ – thời trang vào lúc 7 giờ tối chủ nhật tuần sau, bắt buộc tấc cả các lớp phải tham gia, mõi lớp chọn ra một bạn nam và một bạn nữ, các em hãy suy nghĩ kĩ và bình chọn cho cô nhé!” – giọng cô giáo dõng dạc
“ Cô nói trước thế thôi, vào hôm thứ 7 tuần này các em mới bình chọn, còn bây giờ lấy tập sách ra học bài tiếp nào” – học sinh chưa kịp phản ứng thì cô đã cắt ngang dòng suy nghĩ. Cô tự biên tự diễn không cho ai nói bất cứ lời nào…
Thời gian thắm thoát trôi qua như chẳng chịu thua ai điều gì. Cô giáo bước vào lớp từ tốn, học sinh vẫn đồng thanh chào, không khí đang yên ả bỗng trở nên ồn ào tấp nập điếc cả tai.
“ Ầm ” – cô Tuyết lấy cây gõ vào bàn. Nói lớn:
“ Yên lặng nào, các em đã chọn được bạn nào chưa ? ”
Các bạn trong lớp bối rối không biết nên chọn ai, cô lấy cái cây gõ gõ vào tay và mỡ miệng Nói tiếp:
“ Cô thấy như thế này, bên nam sẽ bình chọn ra một bạn, còn bên nữ cũng thế chọn ra một bạn các em thấy thế nào?”
“ Vâng… được ạ ” – các bạn trong lớp đồng thanh. Bạn Ngọc ngồi bàn cuối tổ 1 đứng dậy:
“ Dạ thưa cô, em đại diện bên con gái xin chọn bạn Thiên Di ạ ”
“ Thưa cô, bên con trai xin chọn bạn Thiện Ân ạ” – bên nam vẫn không chịu thua, bạn Hùng ngồi bàn 3 tổ 4 vội đứng lên ho to rõ với cô. Cô bối rối suy nghĩ một hồi lâu rồi nói với cả lớp:
“ Bạn Thiện Ân và bạn Thiên Di, hai bạn ấy đã làm nhiều việc cho lớp ta rồi, vì vậy các em nên hỏi ý kiến hai bạn nếu hai bạn không đồng ý thì cô cũng không ép, cô mời hai bạn cho ý kiến nào”
Cả lớp im bần bật Thiện Ân và Thiên Di trở nên bối rối, ngại ngùng không ai trả lời với cô cả. Cô thấy thế mĩm cười:
“ Hai em yên lặng tức đồng ý rồi, cả lớp cho một tràn vỗ tay để ủng hộ tinh thần cho hai bạn nào”
Cả lớp vỗ tay liên tục ngày càng một thêm lớn, điếc cả hai tai, Thiên Di không chịu nổi nên đã đưa tay lên bịt kín hai tai của mình, còn Thiện Ân đã nở một nụ cười – từ lâu kể từ khi mẹ cậu mất đến giờ cậu chưa bao giờ nở nụ cười dù chỉ một lần, ai ai cũng cười không khí trong lớp sôi nổi tươi vui…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!