Sao Giọt Nước Mắt Lại Có Màu Của Máu? - Chương 3: Chúng Ta Là Gì Của Nhau Trong Thế Giới Này?( hồi ức)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Sao Giọt Nước Mắt Lại Có Màu Của Máu?


Chương 3: Chúng Ta Là Gì Của Nhau Trong Thế Giới Này?( hồi ức)


Hôm nay là chủ nhật cái ngày mà ai ai cũng mong đợi đến, suốt ngày hôm nay không ai thấy mặt của hai nhân vật chính của chúng ta đâu cả. Bạn An nói vói với đám con trai giọng hù dọa:
“ Có thể họ ngại nên tính chuồn không dám vô biểu diễn không?”
Ai ai cũng tỏ vẽ nghiêm trọng, tiếng nói thất thanh của chiếc micro vang lên:
“ Mời tấc cả các bạn xem màn trình diễn của lớp 10a9, lớp 10a10 chuẩn bị ”
“ Chết rồi, bọn họ đi đâu mất rồi, nếu không lên biểu diễn lớp mình sẽ phải nhục mặt với cả toàn trường cho mà xem, hay là chúng ta chọn 2 người khác lên thế vậy, mọi người thấy sao?” – bạn Hùng nhíu mày 
Tấc cả chưa kịp phản ứng câu hỏi của Hùng, chưa kịp sắp xếp, một giọng nói êm ả của một cô gái lúc nảy trong chiếc micro cất lên:
“ Sau đây là lớp 10a10, mọi người cho một tràn pháo tay nào” – chắc có lẽ đây là màn trình diễn mà tấc cả mọi người đều mong đợi. Nhưng đợi mãi chẳng có động tỉnh gì, trên khấu chỉ toàn là màu đen mịt, khán giả lo lắng, bối rối…Âm thanh vang lên, chiếc màn dần dần được kéo ra, hai nhân vật chính trong đêm nay đang nắm tay nhau và bước ra, ánh đèn ngũ sắc sáng lung linh – Thiện Ân mặc trên người chiếc áo thun màu xám quần zin, Thiên Di mặc trên người chiếc váy hồng trắng, rất giản dị giản đơn nhưng trông hai người rất hợp với bộ trang phục này, mái tóc Di được buộc gọn gàng trông giống như một vị tiên nữ giáng trần. Bàn tay mềm mại đang được Thiện Ân nắm nhẹ nhàng, họ nở nụ cười mĩm tỏ sáng, những tràn bong bóng được rơi xuống như có người ở trên đang thổi nhẹ xuống, mọi cảnh vật dường như sáng bừng lên, âm nhạc dần dần lan tỏ khắp nơi, khán giản ngước nhìn lên không chớp mắt, một không khí thật lãng mạn mà ai ai cũng đều ngưỡng mộ…Cuộc vui cũng đã kết thúc đã để lại trong tim mọi người bao nổi bồi hồi, xao xuyến. Bạn Thư – thủ quỷ của lớp, đưa tay vào vai Thiên Di vừa vui vừa tỏ vẽ mặt nghiêm trọng:
“ Hai người hôm nay làm tốt lắm đấy ! nhưng có biết làm bọn tôi lo lắng lắm không ? biến đi đâu mất tích rồi lại đột nhiên bước ra làm người khác đứng cả tim hà?”
“ Chúng tôi xin lỗi mà” – Thiện Ân và Thiên Di đồng thanh trả lời, hai người nhìn vào mặt nhau rồi bật cười, còn Thư ngước mặt lên nhìn ngơ ngác, cô nghĩ mình chỉ là người thừa trong cuộc trò chuyện này nên đã hé miệng cười rồi bước đi về phía đông người ra vẽ bí ẩn đến kì lạ. Hai người họ chẳng hiểu chuyện gì rồi nhìn nhau cười…Hôm nay là ngày vui nhất trong đời Thiện Ân.
Đêm nay, trăng thật là đẹp sáng và tròn trỉnh như một quả bóng đang lơ lững giữa bầu trời trong lành của đêm khuya thanh vắng. Thiên Di mặc vào người chiếc áo khoác, cô định ra ngoài dạo một lát, dơ tay vẫy vẫy và nói:
“ Bố, mẹ con đi ra ngoài dạo một lát, chút con về nha! ” – Ông, bà Minh đang ngồi trên chiếc salon xem tivi, không gian thật ấm cúng, hạnh phúc. Ông Minh quay mặt lại căng dặng:
“ Ừa…nhớ cẩn thận nha công chúa của bố”
“ Đi nhớ về sớm nghe con…khuya rồi đó” – bà Minh vừa nhìn vào tivi vừa nói với Thiên Di giọng nhỏ nhẹ
“ Vâng con đi đây ạ” – cô mang vào chiếc giầy rồi vội bước ra với tốc độ ánh sáng…
“ Cẩn thận con…cái con bé này” – bà cằng nhằng nhưng cô đã biến mất hút không một dấu tích
Thiên Di ngửa mặt lên bầu trời rồi nhám mắt lại buông lỏng hai tay hít một hơi thật dài. Bất chợt một tiếng hát vang lên giữa đêm khuya thanh vắng:
“ Kể từ ngày đó hai ta chẳng thấy nhau, anh sống ra sao ? yêu người thế nào? ở nơi xa lạ nhiều lần nghĩ đến anh rồi màn đêm đến làm sao em quên ” – tiếng hát rất hay đang phát ra từ trong túi áo cô – điện thoại cô vang lên cùng với độ rung nhỏ nhẹ, cô không nhận ra chắc có lẽ mấy đứa em đã sửa tiếng nhạc chuông của cô, Di lấy điện thoại ra rồi vén những sợ tóc đang vướng vuốt lên tai rồi đưa điện thoại lên và nói:
– Alo, cho hỏi ai vậy?
– Chào cậu, mình là Thiện Ân đây
– Oh, chào cậu
– Cậu có lạnh không, trời vào đông rồi còn gì ?
– Ukm, mình cũng vậy, cám ơn cậu đã gọi cho mình nha!
– Cám ơn gì chứ? Cậu nè, hôm nay cậu đẹp lắm đấy!
– Bộ thường ngày mình xấu lắm sao? – tức tối nhưng vẫn còn giữ được cảm xúc 
– Không, thường ngày cậu đã đẹp và xinh rồi nhưng hôm nay cậu lại càng xinh hơn cơ! – giọng nói ngon ngọt ra vẽ biện minh
– Vậy sao! Thiện Ân này, khi nào có tuyết rơi cậu định sẽ làm gì? – một câu hỏi đòi hỏi sự suy nghĩ nhưng Thiện Ân trả lời rất nhanh
– Thì…thì đến gặp cậu thôi, mình chỉ có một người bạn thôi mà – [ Thiện Ân vào trường mới nên chưa quen nhiều bạn và Thiên Di cũng vậy!]
Thiện Ân ngước mặt ra cửa sổ ngắm nhìn lên ánh trăng đang tỏ sáng và những ánh mây đang bồng bềnh lơ lửng giữa đêm khuya trong lành, Thiên Di ngữa mặt ra rồi nhắm mắt lại hít một hơi thở thật dài – “ Cậu là người bạn đặc biệt của mình đấy”. Cuộc trò chuyện đã kết thúc nhưng trong thăm tâm hai người có một cái gì đó còn vương vấn, bồi hồi, họ cùng thả lòng mình cùng áng mây trôi…và rồi trái tim bắt đầu đập loạn nhịp.(* *)
Sáng đầu đông rất đẹp tuy lạnh nhưng làm ấm áp lòng người, nước mặt hồ cũng rất khác so với thường ngày có một lớp màng đục trắng để một phần nào báo hiệu mùa đông đã đến. Mọi người ai ai cũng có công việc của riêng mình, Thiện Ân ăn sáng rồi lại phải hoàn thành nghĩa vụ học tập.
“ Tùng Tùng….. ” – tiếng trống vào học cất lên, học sinh đều vội vã vào lớp
“ Hôm nay lớp chúng ta sẽ sắp lại chổ ngồi, chứ để như thế không được, rất nhiều thầy cô phản ánh, bắt buộc một bạn nam ngồi với một bạn nữ, lớp của chúng ta nam, nữ đều nhau mà!” – cô giáo ôn tồn nói với cả lớp trước khi vào học
Các bạn trong lớp ai cũng đều tỏ vẽ căng thẵng, ngại ngùng nhưng hình như ai ai cũng đã có cặp hết rồi.
“ Nào các em đứng dậy rồi vào chổ mới đi…nhanh lên nào các em” – cô Tuyết giục học sinh của mình
Ai cũng có chổ ngồi lí tưởng, vừa ý. Nhưng vẫn còn chổ trống của bàn Thiên Di, Thiện Ân vẫn ngồi chổ củ gương mặt ngượng ngùng
“ Thiện Ân còn chổ trống trên này em mau lên ngồi ở đây đi nào ” – cô chỉ còn cách năn nỉ và cố ý tác hợp cho hai người họ, cả lớp dường như hiểu ý cô giáo
“ Lên ngồi đi lớp trưởng chỉ còn cậu thôi đấy, cậu mau lên ngồi để chúng ta còn học nữa chứ!” – bạn nữ ngồi bàn 5 tổ 1 cũng thúc giục khôn khéo. Còn cả lớp thì đồng thanh “ đi lên đi nào ”. Cậu đành nghe lời và bước lên ngồi xuống, từ đầu buổi học đến cuối buổi học, cậu chẳng mở miệng nói câu nào và cũng chẳng buồn nhìn qua Thiên Di một lần. Thiên Di và Thiện Ân giống như hai người xa lạ, chẳng quen biết gì nhau…nhưng trong lòng vẫn muốn nói với nhau một điều gì đó không thốt nên lời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN