Sao Sáng Chờ Anh Về - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Sao Sáng Chờ Anh Về


Phần 15


Tôi bất ngờ ngước lên ngay lập tức đã bị bà ta ném một xấp ảnh vào mặt. Những bức ảnh bay lả tả trên không trung rồi rơi xuống đất. Lúc này tôi cũng nhận ra đây là ảnh chụp tôi và Khánh ở trước căn hộ nhà anh, khi tôi đưa quà cưới cho Khánh. Không rõ ai đã chụp, nhưng góc chụp nghiêng, cảm giác tôi và Khánh đứng rất gần nhau, lúc đưa quà chụp khuất tay, cảm giác như tôi và anh đang nắm tay nhau, thậm chí, còn “có tâm” đến mức photoshop hai bức ảnh Khánh giang tay ra thành ôm tôi đầy bịn rịn.
Tôi nhặt bức ảnh lên, đang định mở miệng ra giải thích mụ dì ghẻ đã lao vào, dùng hết lực tát cho tôi một cái thật mạnh. Dường như vẫn chưa hết cơn giận, mụ ta lại tiếp tục xông đến, hung dữ hệt như mười mấy năm trước, lần này còn dùng lực mạnh hơn, t/át tôi loạng choạng ng/ã vậ/p xuống bàn. Thành bàn sắc nhọn, mồm tôi đập thẳng xuống bị thành bàn xé r/ách toạc, m/áu từ khoé miệng cũng chảy ra. Mụ ta vẫn không buông tha đ/ánh đến đâu miệng tru tréo đến đấy:
– Thứ nhà quê tham vọng, hôm nay tao phải cho mày một bài học.
Tôi đứng dậy, cảm nhận được một bên má đã sưng phù, cũng cảm nhận được mùi má/u ta/nh nồng ngập tràn khoé miệng. Giây phút này, tôi thực sự đã muốn xông vào gi/ết ch/ết mụ ta, cảm giác bị đánh giống hệt như mười sáu năm trước kia, ba chị em tôi bị bạo hành bởi con mụ độc ác này. Thế nhưng dù căm hận đã lên đỉnh điểm, tôi cũng không thể n/gu ngốc mà phản kháng, chỉ có thể ôm mặt đáp lại:
– Mẹ, hai bức ảnh ôm ấp này là sản phẩm của photoshop, con không làm như vậy. Mẹ có thể mang ra tiệm ảnh để kiểm chứng.
Có điều mụ dì ghẻ dường như bị ai đó chọc vào nỗi đau, không những không nghe còn nghiến răng v/ả lên mặt tôi một cái rồi rít lên:
– Đến giờ này mày còn chối? Mày cũng to gan thật, biết người ta là con rể tập đoàn Việt An mà trước ngày cưới còn lén lút hẹn hò, ôm ôm ấp ấp. Mày gài bẫy con trai tao chưa đủ sao, hay đến giờ thấy con rể nhà người ta giàu có lại định cắm sừng con trai tao?
Tôi bình tĩnh đáp lại:
– Mẹ ạ. Nếu con muốn cắm sừng con trai mẹ con sẽ không chọn nơi đông người thế này đâu. Anh Khánh là đồng hương với con, trước kia hai anh em ở cùng xóm có chơi với nhau, đám cưới của anh ấy con không đến dự nên gửi quà, chẳng lẽ cưới chồng rồi con phải tuyệt giao hết mọi mối quan hệ?
– Gửi quà mà phải nắm tay nắm chân, tình tình tứ tứ thế này sao? Mày còn thích cãi à? Mày bảo mấy ảnh này là photoshop, người ta rảnh hay sao phải đi photoshop làm gì? Mày không thấy công ty đã đủ lao đao khốn đốn rồi, nếu những bức ảnh này lọt ra ngoài, đến tai người của thép Việt An tao ăn nói thế nào với người ta, tao giấu mặt mũi đi đâu?
– Con không làm gì sai, cũng chẳng tình tứ, mối quan hệ bạn bè này rất bình thường. Nếu như mẹ không tin có thể cùng con đến căn hộ xin bảo vệ check camera, con đảm bảo không ôm ấp, càng không nắm tay. Con lớn rồi, cũng không ngu ngốc đến mức đi vụng trộm một cách công khai như vậy. Bản thân con trong sạch, chưa từng làm gì có lỗi với chồng con cả. Không biết ai đã gửi cho mẹ mấy ảnh này, cho con xin danh tính được không ạ?
Bà ta nghe tôi giải thích chẳng những không nghe mà còn gầm lên:
– Đã sai thì ngậm cái mồm lại. Biết hậu quả khi những bức ảnh này bị phát tán ra ngoài sẽ thế nào không? Người ta có lòng cho tao biết, mày vẫn đứng đây cố chấp cãi. Thứ đàn bà như mày tao đã chẳng có cảm tình gì rồi, mồ côi mồ cút không ai dạy dỗ, đến tư cách làm người cũng không có. Thằng con trai tao ngu nhưng tao thì không hề.
– Mẹ, mẹ cũng là một người mẹ sao có thể nói ra những lời như vậy? Mẹ là người thành đạt chắc hẳn có rất nhiều mối quan hệ bên ngoài, mẹ nghĩ xem chỉ là đưa một món quà tặng bạn thì có gì sai trái ạ? Mẹ không tin con, không nghe lời giải thích của con, việc mẹ đánh con hôm nay đến tai anh Lâm sẽ thế nào?
Tôi ngỡ nhắc đến Lâm mụ ta sẽ thôi bạo hành tôi, không ngờ mụ ta túm tóc tôi lu loa:
– Mày dám nói với nó? Mày đã sai còn định mách lẻo sao? Bảo sao tao luôn cảm thấy mày giả tạo, giả tạo đến buồn nôn. Cái thứ vô phúc vô đức không được răn dạy mà bước chân được vào nhà tao mà sống không nên hồn. Mẹ mày ch.ết rồi không dạy được mày để tao dạy.
Lời chửi bới của mụ ta thật sự quá kinh tởm giống hệt việc mụ ta bạo hành chị em tôi thời thơ ấu. Tôi nhớ đến ngày ấy mẹ tôi mất, mụ ta đã đánh chửi chị em tôi ác hơn cả thú và hiện giờ vẫn thế.
Ở đây là công ty không phải ở nhà, cơn giận của mụ dì ghẻ cũng không cần phải kìm chế, thế nên đánh đập hay chửi rủa tôi mụ ta cũng không sợ bị Lâm bắt gặp. Những câu chửi bới nặng nề và đầy xúc phạm, quả thực cô con dâu nào có phúc vớ được mẹ chồng này cũng cái nghiệp. Tôi có cảm giác, người gặp mụ dì ghẻ hôm nay rất thông minh, chọn được thời điểm mà Khánh vừa cưới xong, mụ dì ghẻ cũng tiếc nuối đám cưới ấy, chọc đúng vào nỗi đau mà mấy ngày nay bà ta đã cố giấu đi, còn biết chọn thời điểm trong giờ hành chính này. Mụ ta vẫn chưa hết tức, cầm túi xách vung lên mặt tôi chửi tiếp:
– Mày cứ chờ đấy, có ngày tao sẽ tống tiễn mày ra khỏi cuộc hôn nhân này để rước lại con Nguyệt về. Loại đàn bà như mày chỉ nên rúc đáy xã hội, tao đợi con trai tao sáng mắt nhận ra, sẽ nhanh thôi. Từ giờ đến lúc đó mày sống cho đàng hoàng, còn bôi tro trát trấu vào mặt gia đình này thì đừng trách tao. Chuyện hôm nay tốt nhất mày ngậm cái miệng lại cho tao!
Nói rồi không đợi tôi đáp mụ dì ghẻ đã ra khỏi phòng. Khi mụ ta đi khuất tôi mới lặng lẽ nhìn gương mặt mình qua tấm kính. Má vẫn còn in hằn vết đánh, miệng rách toạc một miếng dài, máu vẫn chưa ngừng chảy. Tôi khinh bỉ mụ dì ghẻ, càng căm ghét sự đê tiện của mụ ta. Nếu tôi chẳng dây dưa dính dáng gì đến việc hận thù có lẽ tôi đã sẵn sàng bóp cổ mụ ta dù hậu quả thế nào. Nhưng hiện tại, tôi tuyệt đối không thể tức giận chửi mắng lại mụ ta, nếu không nhẫn nhịn hậu quả sẽ khó lường.
Suốt buổi chiều đó, tôi mang bộ mặt sưng húp chạy đi chạy lại lấy tài liệu. Mấy người trong công ty cũng lờ mờ nghe được sự việc nên đã bàn tán chỉ trỏ. Con người mà, mặt có dày đến đâu cũng có sự xấu hổ, nhưng công việc tôi phải làm thì vẫn phải tiếp tục làm. Chỉ là hết giờ làm mặt tôi vẫn sưng húp, khoé miệng rách máu đã khô nhưng không thể che đi vết thương còn mới. Mụ dì ghẻ đã về nhà từ lâu, tôi không muốn đụng mặt mụ ta nên nhắn tin cho Lâm nói tôi đi ăn với bạn tối sẽ về muộn, anh ta cứ ăn rồi ngủ trước đi sau đó đợi mọi người về hết mới cầm túi xách ra ngoài.
Nói là ra ngoài nhưng tôi cũng chẳng biết mình phải đi đâu, chốn thủ đô hoa lệ này tôi không có một chỗ dung thân. Cuối cùng nghĩ một hồi tôi liền đặt Grab đi sang phòng trọ. Từ hồi tôi bị hai gã đàn ông kia bắt cóc suýt cưỡng ép tôi đã không dám đi xe ôm hay đi bộ lang thang ngoài đường nếu không có Lâm. Thế nên để an toàn, dù tốn kém tôi cũng chỉ có thể đi taxi. Ngồi trên xe, tôi nhìn bầu trời Hà Nội đang dần tối, bầu trời đến một vì sao cũng chẳng có bỗng thấy rất nhớ mẹ. Cho tới khi về nhà trọ, mở cửa bước vào, nhìn căn phòng tồi tàn lồng ngực cũng quặn thắt lên. Nhớ lại dáng vẻ mụ dì ghẻ hôm nay đánh tôi, dòng ký ức như thác lũ cũng ùa về. Là những ngày mẹ tôi bệnh tật, ủ rũ trong phòng, ba chị em bị bà ta bỏ đói, bị mắng chiếc, bị chửi bới. Là ngày mẹ tôi mất, ba chị em tôi chạy theo chiếc xe tang khóc nức nở, mưa ướt hết cả chiếc khăn trắng trên đầu, nhìn mẹ nằm trong quan tài bị những vốc đất vùi lấp đã tuyệt vọng gào khóc khản cổ nhưng mẹ đã vĩnh viễn không thể sống lại.
Là những ngày sau đó, chúng tôi là những con chim ướt mưa lạc mẹ, những trận đòn roi trút xuống không tiếc thương. Là ngày mụ ta ném mấy chị em tôi cho lũ buôn người, cuộc sống vốn dĩ đã là địa ngục bỗng chốc nhuốm thêm cả một màu đen tối. Là những ngày cơ cực khổ sở bên xứ người, bị chà đạp đến dập nát, là những ngày chui rúc dưới gầm cầu, đói rét, khổ đau, bất hạnh bủa vây. Và là ngày tôi lên Hà Giang nhận xác chị tôi… cảm tưởng như đất trời đã sụp đổ dưới chân.
Tôi thu lu ngồi trên chiếc đệm rẻ tiền, ôm má sưng húp, dù mạnh mẽ hay kiên cường đến đâu, giờ phút này cũng thấy nhớ mẹ, nhớ chị, nhớ em trai đến điên dại. Đã lâu rồi tôi không còn khóc, nhưng lúc này khoé mắt đã ầng ậc nước. Tuổi hai mươi tư đẹp đẽ, nếu may mắn có một gia đình trọn vẹn có lẽ giờ tôi đã đi làm, kết hôn, sinh con. Tôi không còn oán trách ông trời, nhưng dường như việc mụ dì ghẻ nổi cơn điên đã khơi dậy toàn bộ nỗi đau và sự tủi nhục của tôi.
Cuối cùng, tôi không còn cố gắng được nữa để mặc nước mắt rơi, không thể gào to, chỉ có thể thể câm lặng khóc, từng giọt, từng giọt nước không một tiếng động chỉ lặng lẽ lăn xuống miệng, những tiếng nức nở gọi mẹ nghẹn lại nơi cổ họng. Tôi thật sự rất nhớ mẹ, nhớ đến mức không thể nào kìm nén được, cũng không thể chịu đựng được, cớ sao giữa chốn nhân gian đầy đau khổ này, tôi lại không thể có mẹ ở bên, chở che từng bước đi trên đường đời? Đau đớn nhất trong cuộc đời con người chính là không còn mẹ nữa, chẳng có một nỗi đau nào lớn hơn thế. Tôi vùi mặt vào lòng bàn tay khóc, để mặc cho khoé miệng rách bị nước mắt chảy vào, ôm lấy vai như mẹ đã từng ôm tôi, nước mắt như màn sương dày đặc không thể ngừng, cũng không muốn kìm chế.
Khi đang khóc, tôi bỗng thấy bên ngoài có tiếng lạch cạch, rồi tiếng đẩy cửa bước vào. Trong phút chốc tôi ngước mặt lên kinh ngạc không thốt nên lời, giữa lấp loáng những vệt nước đọng lại tôi cũng nhìn thấy Lâm đang đứng ở cửa, mái tóc anh ta bị gió thổi không còn vào nếp, còn bị dính mưa phùn trên áo, giống như thể anh ta đã đi qua trăm nghìn gió, nghìn vạn mưa. Anh ta nhìn lên gương mặt tôi, thấy má tôi sưng phù, khoé miệng lại bị rách đột nhiên bất động mấy giây, ánh mắt đỏ ngầu, hằn lên những tia phẫn nộ và đau đớn. Tôi vội vã quay mặt đi, lau nước mắt rồi hỏi:
– Sao… sao anh lại ở đây?
Lâm không đáp, chỉ từ từ đi về phía tôi, rồi đột nhiên anh ta ngồi sụp xuống, ôm chặt lấy tôi, kéo đầu tôi vùi vào lòng mình. Bờ vai Lâm hơi run lên, lồng ngực phập phồng giống như đang cực lực đè nén một thứ gì đó, hai tay siết chặt như thể nếu buông ra tôi sẽ biến mất. Tôi không muốn khóc trước mặt Lâm, nhưng bởi hương nước xả vải quá quen thuộc, vừa tủi thân, vừa đau lòng, tôi vùi mặt vào lòng anh ta không rõ nước mắt đã rơi nhiều thế nào. Cho tới khi tôi không thể khóc nổi nữa, mới thấy anh ta vỗ lên vai tôi, giọng cũng khàn đục:
– Xin lỗi em!
Tôi khẽ buông anh ta ra, lắc đầu đáp lại:
– Xin lỗi gì chứ, không phải tại anh, tại em đi đứng không cẩn thận thôi.
Lâm buông tôi ra, nhìn những vết bầm tím trên gương mặt tôi, ngón tay chạm lên cả khoé miệng bị rách, nặng nề nói ra mấy chữ:
– Lẽ ra tôi không nên để em đi thực tập ở Phượng Quang. Diệp Anh! Xin lỗi em.
Tôi ngước mắt lên nhìn Lâm, anh ta nói như vậy có nghĩa đã biết được vì sao tôi bị thương. Đáy mắt Lâm là một sự đau lòng không thể giấu, còn có cả một sự day dứt, dằn vặt trên gương mặt. Anh ta hít một hơi rất sâu, ngón tay di chuyển lên má, hỏi tôi:
– Có đau không?
– Em không sao.
Lâm đứng dậy, lấy khăn mặt trong giỏ đi vào nhà vệ sinh sấp nước ấm, sau đó ra ngoài lặng lẽ lau mặt cho tôi. Lúc lau lên má sưng húp, mấy ngón tay cũng bất chợt run nhẹ. Đến khi lau xong anh ta mới bảo tôi:
– Em đứng dậy đi, tôi đưa em đi ăn.
Mặt mũi thế này tôi cũng không muốn ra ngoài, nhưng bụng đói meo tôi không thể nhịn đói. Lâm có lẽ cũng nhận ra, anh ta bảo tôi:
– Không sao đâu, tôi đặt phòng kín, không ai nhìn thấy em cả.
Tôi gật đầu khoá cửa phòng trọ rồi đi theo Lâm. Bên ngoài mưa phùn mỗi lúc một nặng hạt. Lúc lên xe mở điện thoại tôi thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ của Lâm, còn rất nhiều tin nhắn anh ta hỏi tôi đang ở đâu. Điện thoại tôi để im lặng còn vứt trong túi, đọc những dòng tin nhắn này cũng đủ hiểu không tìm thấy tôi anh ta đã lo lắng tới nhường nào. Khi đến nhà hàng, Lâm gọi mấy món tôi thích, cũng không hỏi hay nhắc lại chuyện cũ, kiên nhẫn gắp thức ăn cho tôi. Bản thân anh ta không ăn gì mấy, gắp một vào bát tôi miếng bò kho cho tôi rồi lặng lẽ bảo tôi:
– Em cứ ăn từ từ thôi không cần vội. Ăn xong tôi đưa em về tắm.
– Anh cũng ăn đi.
– Ừ!
Suốt bữa ăn tôi và Lâm không nói thêm câu gì, đến khi ăn xong, ra xe anh ta mới hỏi tôi:
– Sao lại nói dối tôi?
– Dạ?
– Rốt cuộc thì em coi tôi là gì?
Tôi có thể nhìn thấy sự thê lương trong mắt Lâm, cũng nhìn thấy cô độc và bất lực. Tôi đáp lại:
– Em không muốn anh phải lựa chọn. Giữa mẹ và vợ, lựa chọn thế nào cũng đều rất khó xử.
Lâm siết chặt lấy vô lăng, gân trên trán cũng giật lên. Tôi cảm giác anh ta phẫn nộ và tức giận tới cực điểm, tưởng rằng trong phút chốc anh ta sẽ gầm lên với tôi. Thế nhưng khi anh ta quay sang tôi, nhìn lên phần má tím bầm cuối cùng cũng cười, nụ cười chua chát và đau khổ. Rất lâu sau anh ta mới nói:
– Em không cần quyết định thay tôi đâu.
Suốt cả đoạn đường về nhà, Lâm không nói thêm câu nào. Ban đầu tôi tưởng, khi về đến nhà Lâm sẽ làm ầm ỹ một trận với mụ dì ghẻ giống như vài lần trước kia. Thế nhưng không hề! Lúc tôi và Lâm về đến nhà trời cũng đã khuya rồi, trời vừa mưa vừa lạnh, mụ dì ghẻ và ông Quang vẫn ngồi ở phòng khách. Thấy tôi và Lâm, mụ dì ghẻ không hề tỏ ra bất ngờ, nhưng sắc mặt rất tệ. Trên sàn nhà vương vãi mấy bức ảnh chụp tôi và Khánh, cũng không một ai buồn nhặt lên. Thậm chí tôi còn thấy có bức ảnh vẫn còn vết giày của Lâm, như thể anh ta đã giẫm đạp qua nó để đi. Mụ dì ghẻ loạng choạng đứng dậy, nhìn Lâm nói:
– Về rồi à? Được rồi, đánh nó là mẹ sai, nhưng mày cũng không thể bênh nó bất chấp như vậy được. Bây giờ cứ ngồi xuống nói cho rõ ràng đã.
Lâm không hề nhìn mụ dì ghẻ, cũng chẳng liếc tới những tấm ảnh kia, anh ta không mở lời, cũng không có ý định ngồi. Rõ ràng anh ta không hề nói câu nào, nhưng mụ dì ghẻ bỗng chốc run lên. Ánh mắt Lâm lúc này rất tuyệt tình… đây mới thực sự là ánh mắt của mười sáu năm về trước, khi anh ta dùng dao lam cắt tay mình. Gương mặt mụ dì ghẻ méo xệch, hết trắng bệch lại đến tái xanh. Sự im lặng này còn kinh khủng hơn cả những lời chửi bới. Ông Quang dường như cũng đã nhận ra, vội vã nói:
– Lâm. Bà ấy sai rõ ràng rồi. Bây giờ hai đứa con cứ lên phòng nghỉ đi đã. Con đưa Diệp Anh lên phòng đi, từ từ sẽ nói chuyện sau.
Có điều Lâm có vẻ không hề có nhu cầu nói chuyện nữa. Trước giờ ánh mắt anh ta chỉ có sự lạnh lùng và lãnh đạm, nhưng lúc này tôi có thể trông thấy cả sự tuyệt tình và phẫn nộ. Phẫn nộ đến mức ngay cả tôi cũng cảm thấy sợ hãi. Ông Quang cũng không biết phải làm thế nào, rất lâu sau mới đi về phía Lâm, thở dài:
– Bây giờ con giận bà ấy hay oán trách bà ấy cũng là lẽ thường tình. Giờ cứ vài ba ngày lại một chuyện thế này bố cũng cảm thấy mệt mỏi thay cho con. Bố thật sự không có lời nào biện hộ cho bà ấy nhưng Lâm à, chuyện đánh Diệp Anh thì bà ấy sai, có điều vì những tấm ảnh này bà ấy tức giận thì cũng có lý của bà ấy.
Lâm vẫn không đáp lại, anh ta thậm chí còn chẳng buồn tranh cãi ai đúng ai sai chỉ quay sang tôi chầm chậm kéo tôi lên phòng. Lên đến nửa cầu thang tôi cũng nghe tiếng ông Quang bảo mụ dì ghẻ:
– Thôi được rồi, chờ vài ngày nữa nó nguôi nguôi rồi tính. Rốt cuộc thì ai đưa cho em những bức ảnh này, người ta nói gì mà em hành động xốc nổi như vậy. Em đánh con bé sưng hết mặt mũi lên, thằng Lâm nó không tức giận thì sao?
Không có tiếng mụ dì ghẻ đáp, chỉ thấy ông Quang thở dài nói tiếp:
– Em với cô Hiền chuẩn bị đi, anh lên thay bộ quần áo rồi chở ra sân bay. Giờ em với thằng Lâm đều không bình tĩnh, vào đó một ngày vừa đi công việc vừa tranh thủ xả bớt stress đi, đợi thằng Lâm nguôi nguôi cả nhà họp gia đình nói chuyện thẳng thắn với nhau, giải quyết mọi vấn đề cho xong.
– Anh Quang! Em đi thế này cũng không yên tâm. Em cũng là muốn tốt cho con thôi mà…
Ông Quang vỗ vỗ vai mụ dì ghẻ an ủi:
– Được rồi, đợi con nó bình tĩnh lại rồi tính.
– Nhưng…
– Nhưng nhị gì nữa, anh dẫn em lên chuẩn bị đồ.
– Vâng ạ.
Tôi nghe đến đây đầu óc bỗng dưng tỉnh táo trở lại. Bây giờ tôi không có thời gian để sầu não, cũng không nên vì chút thương tích này mà tỏ ra yếu đuối, hay lấy sự thương hại từ bất cứ ai. Có lẽ bây giờ tôi nên lý trí và bình tĩnh hơn. Nếu Lâm thích tôi, bảo vệ tôi tôi nên tiến hành lợi dụng, chứ không phải dùng nó để gây ra sự căng thẳng với mụ dì ghẻ. Khi lên đến phòng, tôi đang nghĩ xem sẽ dùng lời nói thế nào thuyết phục Lâm ở đây thêm vài ngày, không ngờ anh ta đã nhặt cho tôi bộ quần áo rồi nói:
– Em tắm đi, sáng mai không cần ra công ty, ở nhà nghỉ ngơi, mai đi làm về tôi đón em.
Bên ngoài vừa mưa vừa rét, tôi bị thương, mặt mũi sưng phù, chẳng những vậy ban nãy còn dính nước mưa, đồ đạc tôi cũng để ở đây gần hết. Lâm cũng không phải là một đứa trẻ giận dỗi là bất chấp rời đi, dù giận mụ dì ghẻ nhưng anh ta vẫn đủ lý trí để phân biệt sự việc, cũng đủ lý trí để biết tôi ở đây thêm một ngày cũng không thể có chuyện gì xảy ra.
Khi tôi tắm xong trèo lên giường, Lâm cũng lấy tuýp thuốc trên đầu giường bôi vết rách trên miệng tôi. Tôi cũng không rõ Lâm nghĩ gì, nhưng ban nãy tôi biết anh ta có nhìn thấy mấy bức ảnh của tôi và Khánh liền giải thích:
– Khánh là đồng hương với em, em với anh ấy chỉ là mối quan hệ bạn bè, mấy bức ảnh kia có vài tấm là photoshop, em cũng chỉ tặng quà cưới cho anh ấy hoàn toàn không làm gì sai với anh.
– Ừ. Tôi biết. Cậu ta thích em như vậy, nếu em có gì mờ ám thì đã có chuyện từ lâu rồi, cũng không mất công giở thủ đoạn với tôi làm gì.
Tôi kinh ngạc nhìn Lâm, rất muốn hỏi tại sao Lâm biết Khánh thích tôi. Nhưng câu hỏi ngu ngốc này tôi vẫn kìm được lại. Mấy năm tôi học đại học Khánh thường hay đưa đón tôi, không rõ Lâm có từng nhìn thấy hay chưa, có nhiều điều anh ta không nói ra, không có nghĩa là anh ta không biết.
– Tôi không quản việc em có bạn, cũng không quản việc em có bạn khác giới nhưng tôi cũng có giới hạn của tôi, em đã có chồng, cậu ta cũng đã có vợ, thân thiết thế nào em cũng nên giữ khoảng cách. Bớt gặp gỡ thì tốt hơn.
– Vâng.
Bôi thuốc xong Lâm cũng mới đi tắm, tôi nằm trên giường, mặt mũi không còn cảm thấy đau, đầu óc chỉ toan tính nghĩ đến mật mã trong thư phòng. Cơ hội của tôi không nhiều, mật mã thường sai năm lần sẽ bị khoá, kỉ niệm ngày cưới là 5103 không đúng chắc chắn tôi sẽ không thử lại nữa. Nhưng ba con số phía sau hiện vẫn là một ẩn số, tôi thực sự không thể nghĩ ra là những số nào. Thôi đành để ngày mai thử mới biết. Tôi xoay lưng vào tường, không chờ Lâm tắm xong, mệt mỏi quá ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Sáng hôm sau khi tôi dậy ông Quang và Lâm đã đi làm. Mụ dì ghẻ và cô giúp việc bay vào miền Nam thì đêm qua. Tôi mở máy check định vị, xác định mụ dì ghẻ thực sự ở thành phố Hồ Chí Minh mới an tâm một chút. Căn biệt thự trống trơn, tôi thấy Lâm nhắn tin cho tôi nói dưới nhà có đồ ăn sáng nhưng lúc này tôi không hề cảm thấy đói, cũng chẳng bận tâm mặt mũi mình còn sưng không, trả lời qua loa tin nhắn của Lâm rồi đi xuống nhà. Giờ này là tám rưỡi sáng, cổng nhà và cửa nhà đều khoá, tôi đi một vòng xác định không có ai liền vội vã lao lên giữa tầng một và tầng hai, đứng trước hộp mã khoá ở thư phòng. Số 5 đầu tiên, quả thực đầu óc mông lung vẫn chưa nghĩ thêm được ba số còn lại.
Nhưng tôi không có thời gian để chần chừ, quyết định ấn 5555. Mật mã sai! Tôi đưa tay tiếp tục thử 5678! Mật mã vẫn báo sai. Những loại mật mã kiểu này giờ đúng là không còn mấy ai dùng, nhưng nếu không thử, tôi không thể nghĩ ra con số không. Tay tôi đưa lên chạm nút, quyết định thử thêm lần nữa 5432! Mật mã tiếp tục sai, ba lần vẫn chưa bị khoá, có nghĩa là tôi vẫn còn hai lần thử. Có điều tôi không thể liều lĩnh bất chấp thử hết con số nọ đến con số kia, cơ hội chỉ đến một vài lần.
Tôi đưa tay day trán, suy nghĩ một hồi vẫn bấm thêm 5103, là kỉ niệm ngày cưới của mụ dì ghẻ. Đáng tiếc, nỗi thất vọng đã được báo trước, con số này không thể mở được cửa. Tôi ngồi sụp xuống, nhắm nghiền mắt, chầm chậm suy nghĩ. Trong phút chốc tôi nghĩ, có khi nào mật mã đã được thay rồi không? Nghĩ đến đây tôi đột nhiên bật dậy, “được thay” có khi nào mỗi năm thay một lần, vẫn là kỉ niệm ngày cưới nhưng của năm nào thay năm ấy? Tay tôi run run ấn thử 5118. Khi ấn xong tôi không hề thấy dấu đỏ báo sai mật mã, cánh cửa thư phòng bỗng chốc từ từ mở ra. Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, bụm miệng không thể tin nổi, giống như một kẻ vô gia cư trúng được độc đắc xổ số. Nhưng tôi không dám mừng quá lâu, nhanh chóng chạy vào thư phòng. Thư phòng giống như một thư viện sách, nhìn đâu cũng không có bất cứ dấu hiệu khả nghi nào, thậm chí còn có ghế ngồi đọc, tựa như nơi đây là nơi thư giãn mà thôi. Tuy vậy tôi vẫn nghĩ, tài liệu ở công ty không có, nếu như để ở nhà thì chỉ có để trong thư phòng này. Bởi nếu như thư phòng là nơi đọc sách, còn cài mật khẩu để làm gì?
Tôi nhìn quanh mấy giá sách, để ý không sót chi tiết nào từ chi tiết nhỏ nhất đến chi tiết lớn nhất. Thậm chí tôi còn xem trong mấy kẽ đựng sách xem có tìm thấy gì không nhưng hoàn toàn chỉ là mấy quyển sách hay. Khi đến giá sách cuối cùng, lúc nhìn xuống tôi chợt thấy ở chính giữa giá sách có một nút bấm màu đỏ, giống nút ấn báo cháy nhưng nhỏ hơn rất nhiều. Tôi đưa tay ấn thử, không hề có tiếng chuông báo giống báo cháy nhưng giá sách áp tường bỗng tách thành đôi để lộ một cánh tủ kim loại.
Toàn thân tôi mồ hôi không rõ từ đâu túa ra, không thể ngờ rằng phía sau giá sách còn có một hộc tủ nhỏ. Tủ không có khoá, tôi đưa tay kéo mạnh, cánh tủ cũng mở ra. Bên trong tủ có rất nhiều tiền, phía dưới là một xấp giấy tờ dày cộp được đóng trong một chiếc hộp. Tôi vội vã lôi chiếc hộp ra, ngồi xuống xem từng tờ giấy một.
Bản thân tôi không quá giỏi về kinh doanh, nhưng nhìn mấy tờ hoá đơn tôi cảm thấy rất bất thường, bên dưới thậm chí còn có cả những chứng từ, tài liệu, hợp đồng không giống với những tài liệu ở công ty. Những chứng từ tài liệu này có cả chữ ký của mụ dì ghẻ lẫn chữ ký của ông Quang. Có nghĩa nếu đây thực sự là những tài liệu mật có sai phạm thì cả ông Quang lẫn mụ dì ghẻ đều có thể phải ra hầu toà. Tôi lấy máy ra định chụp lại toàn bộ để gửi cho Khánh, thế nhưng mới chụp được một phần ba số giấy tờ đột nhiên tôi cũng nghe thấy tiếng xe của ông Quang từ ngoài cổng đi vào.
Trong phút chốc toàn bộ gai ốc trên người tôi cũng dựng lên, lồng ngực không thở nổi vội vã sắp lại giấy tờ cho vào hộp. Cảm giác chạy đua với thời gian như chạy đua với tử thần, từ sân vào nhà lên đến thư phòng không hề xa, tôi thực sự không dám thở nổi. Khi tôi vừa nhét được hộp tài liệu vào tủ cũng nghe tiếng cửa lạch cạch. Tôi run lẩy bẩy đóng tủ lại nhưng chưa kịp nhấn nút khoá, giá sách vẫn tách đôi. Quả thực nếu xét về thời gian, dù cho tôi đóng xong giá sách thì cũng không biết có kịp chạy ra khoá cửa thư phòng chạy ra khoá thư phòng không. Bên ngoài hiên cũng có tiếng ông Quang vọng vào khiến tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực:
– Chờ một lát, tôi về đến nhà rồi sẽ lấy luôn đây.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN