Sao Sáng Chờ Anh Về - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Sao Sáng Chờ Anh Về


Phần 23


Mụ dì ghẻ lao về phía Lâm, ánh mắt run rẩy có lẽ định giải thích không ngờ gã bắt cóc đã cười thành tiếng nói:
– Hồi đó mẹ mày bị đánh thuốc mê có đúng không? Không hề, bà ta tự mua thuốc mê, đợi bọn tao bắt xong ba đứa trẻ con mới uống để tạo hiện trường giả mà thôi. Tao còn nhớ rõ lắm tên của ba đứa trẻ, Bùi Hà Linh mười ba tuổi, Bùi Hà Thảo tám tuổi, Bùi Quốc Hiếu bảy tuổi, năm đó mày mười bốn tuổi nhỉ?
Lần này sắc mặt Lâm lạnh đến cực điểm, hơi thở nặng nề như đang đè nén thứ gì đó. Mụ dì ghẻ túm tay Lâm lắc đầu:
– Con đừng nghe hắn ta nói bậy, là hắn tự bắt cóc ba đứa rồi bị truy nã. Giờ túng thiếu hắn ta về đổ oan để tống tiền mẹ thôi.
Lâm rút tay về nhìn mụ dì ghẻ không dời. Gã bắt cóc cũng chẳng muốn phí lời nên bảo:
– Thật ra tao cũng chẳng muốn tìm đến mày làm gì, nhưng mẹ mày nuốt lời định hại ch/ết tao nên tao phải tìm mày nói cho rõ. Bà ta nói đưa cho tao hai trăm triệu để tao đi Campuchia, nhưng con tàu mới ra đến nửa bờ thằng lái tàu đã đạp tao xuống biển, may có tàu cá đi qua cứu tao, giúp tao quay về Việt Nam nếu không giờ tao đã ch/ết mất x/ác rồi.
Nói đến đây gã bắt cóc cũng vứt cho Lâm một mẩu giấy:
– Đây là số điện thoại của tao, muốn biết gì thì gặp trực tiếp tao sẽ nói rõ cho mày nghe. Tao không có nhiều thời gian ở đây nên tốt nhất để tránh tao ra tự thú khiến mẹ mày phải ngồi tù thì cầm ít tiền đến tìm tao.
Khi gã bắt cóc đi khuất mụ dì ghẻ cũng nghẹn ngào nói:
– Lâm, mẹ xin con hãy tin mẹ, mẹ thật sự không làm chuyện đó, con không cần tìm đến hắn ta. Hắn ta đã bắt cóc mấy đứa trẻ thì loại chuyện gì cũng làm ra được, con gặp hắn ta sẽ rất nguy hiểm. Để mẹ đi!
Lâm không đáp một lời nào, suốt từ đầu đến cuối chỉ im lặng nắm lấy mẩu giấy trong tay. Rất lâu sau anh mới từ từ lách qua mụ dì ghẻ đi tầng. Tôi đi theo phía sau, lên đến nơi cũng thấy Lâm đang đứng ở cửa sổ nhìn vào số điện thoại được viết vội trên tờ giấy cũ nát. Thực ra tôi hiểu cảm giác này của Lâm, cảm giác tuyệt vọng và giày vò bởi có một người mẹ như mụ dì ghẻ thật kinh khủng. Nhưng tôi cũng biết Lâm không thể tự tay dồn mẹ mình đến đường cùng, bởi mụ dì ghẻ là người sinh ra anh, nuôi anh lớn. Ngôi nhà đầu tiên của con người là trong bụng mẹ, thức ăn đầu tiên của con người là bầu sữa mẹ. Mụ dì ghẻ ác độc với cả thế giới này nhưng lại dịu dàng với Lâm, lại là mẹ anh, nghiệp chướng của bất hiếu rất lớn, tôi cũng không mong cầu Lâm sẽ phạm vào tội bất hiếu dù tôi biết anh rất thương ba chị em tôi. Không rõ Lâm đã suy nghĩ gì nhưng anh đã đứng rất lâu bên cửa sổ đó, cuối cùng khi ánh hoàng hôn tắt anh cũng xoay người lại nói với tôi:
– Tôi ra ngoài có chút việc, em ở nhà ăn cơm trước đừng chờ tôi.
Tôi biết Lâm đi đâu, cũng không đoán được Lâm có rút tiền đưa cho tên bắt cóc không. Dù gì Lâm cũng chẳng thể bỏ mẹ mình được, nếu anh có làm vậy tôi cũng không hề trách móc gì. Đằng nào tôi cũng chẳng thể tha thứ cho mụ dì ghẻ, việc anh hiếu kính với mụ ta hay không không quan trọng. Ranh giới của tôi và Lâm chính là mụ dì ghẻ, là hận thù chất chồng như sông như núi, vậy thì đã chẳng thể có tương lai tôi càng nên mong Lâm hiếu kính với mụ ta, như vậy tôi cũng bớt phần day dứt.
Bên dưới nhà mụ dì ghẻ ngồi ở ghế sofa, gương mặt đờ đẫn và tuyệt vọng. Tôi đi xuống phụ cô Hiền nấu cơm nhìn gương mặt hết trắng bệch lại tái xanh của mụ ta lòng có chút hả hê. Mụ ta liên tục cầm điện thoại, hết nhắn tin rồi gọi điện, sau cùng có lẽ không chờ được nữa liền lao vào bếp kéo tay tôi run run nói:
– Diệp Anh. Con gọi cho thằng Lâm về được không? Nó đi với tên xã hội kia không hề an toàn, chỉ có con gọi được nó về. Con gọi nó giúp mẹ được không?
Suốt hơn nửa năm trời tôi và Lâm cưới nhau đây là lần đầu tiên mụ dì ghẻ gọi tôi là con, còn xưng mẹ. Ngay cả khi tôi giúp mụ ta giải vây vụ của Khánh mụ ta tuy bớt khắt khe với tôi nhưng vẫn xưng cô – tôi vậy mà giờ có thể đổi một cách trơn tru. Tôi tất nhiên làm con dâu hiền thảo cũng lấy máy ra nhấn nút gọi cho Lâm, chỉ là trong hoàn cảnh này đến tôi cũng trở nên vô dụng gọi đến ba bốn cuộc Lâm vẫn không hề bắt máy. Cho tới tận khi ông Quang về tôi và mụ dì ghẻ vẫn không tài nào liên lạc được với Lâm. Bữa cơm dù đã nấu ra nhưng mụ dì ghẻ gần như không thể nuốt nổi. Có điều có ông Quang ở đây, mụ ta ít nhiều cũng không muốn ông Quang biết những tội ác mụ ta gây ra trong quá khứ nên cũng chỉ đành thất thểu ra bàn ăn.
Trong bữa cơm tôi cố gắng tỏ ra ăn không ngon miệng nhưng thực lòng bữa cơm này ăn ngon gấp cả trăm ngàn lần những bữa thịnh soạn mà tôi đã từng ăn trong căn biệt thự này. Ông Quang dường như không mấy để tâm đến vẻ mặt thất thần của mụ dì ghẻ, mãi cho tới lúc ăn cơm xong ông ta mới kéo mụ dì ghẻ ra phòng khách hỏi:
– Có chuyện gì xảy ra sao? Sao từ lúc về anh thấy em như người mất hồn vậy. Bàn đến chuyện tổ chức mười lăm năm thành lập công ty cũng không thấy em trả lời.
Mụ dì ghẻ dựa đầu vào vai ông Quang như tìm kiếm chút hơi ấm, rất lâu sau mới run rẩy hỏi:
– Mình à, sống cùng nhau mười lăm năm rồi, nếu sau này em có chuyện gì mình có bỏ rơi em không?
– Sao lại nói năng linh tinh thế, anh làm sao mà bỏ rơi em được?
– Ví dụ quá khứ của em… không được tốt lắm. Anh có vì thế mà bỏ mặc em không?
– Không, quá khứ là quá khứ, trước khi gặp nhau em thế nào anh không quan tâm. Mười lăm năm nay anh chỉ biết em là người phụ nữ giỏi giang, xinh đẹp, sống cùng anh cũng hết mực vì anh, anh chỉ cần thế là đủ còn những chuyện trước kia không quan trọng. Đời người ai cũng có sai lầm, miễn là sau này họ thay đổi là được.
Nghe những lời từ miệng ông Quang phát ra tôi thấy vừa ớn lạnh rùng mình vừa kinh tởm. Sai lầm có thể tha thứ được cũng nằm trong phạm vi giới hạn, nhưng sai lầm làm kẻ thứ ba, giết vợ người ta, bán con người ta thì tha thứ nổi sao?
Ăn cơm xong tôi an ủi mụ dì ghẻ vài câu, còn nói nếu Lâm có gọi lại tôi lập tức sẽ bảo anh về nhà sau đó mới lên phòng đi tắm. Được một lúc Trung cũng gọi cho tôi. Cho tới lúc nói chuyện với Trung tôi vẫn đinh ninh rằng Lâm đã đưa tiền cho gã bắt cóc, cũng đã nói chuyện rõ ràng với hắn ta không ngờ Trung lại nói: “Kể từ lúc đến cho tới lúc đi anh ta không đưa cho tên bắt cóc một xu nào cả. Thậm chí hắn ta doạ rằng nếu không đưa đủ ba trăm triệu hắn sẽ ra đầu thú để mẹ anh ta cùng vào tù nhưng anh ta không mảy may dao động, ngược lại còn cười nhạt bảo tên bắt cóc nên đi tự thú sớm để được sự khoan hồng của pháp luật nếu không sẽ đến lượt anh ta tố cáo hắn ta lần nữa. Suốt buổi nói chuyện anh ta hỏi hắn đã bắt cóc ba đứa trẻ thế nào, mang đi những đâu, tung tích ra sao, mẹ anh ta đã bán chúng thế nào. Hắn khai y như chị đã dặn, kể lại toàn bộ sự việc mẹ anh ta liên lạc với hắn để bán, tạo dựng hiện trường giả ra sao, còn về ba đứa trẻ giờ có lẽ đều không còn, một người chết trong đám cháy, hai người còn lại không thấy thi thể. Nghe xong sắc mặt anh ta rất tệ ngồi im lặng rất lâu trong quán cafe còn tên. Sau cùng hắn còn khai ra chuyện mẹ anh ta định giết hắn bịt đầu mối, nói là liên hệ tàu chở hắn qua Campuchia nhưng giữa biển lại đạp hắn từ trên tàu rơi xuống. Cũng không rõ vì sao anh ta nhất định không đưa tiền cho tên bắt cóc, phải chăng vì anh ta biết hắn sẽ không có cái gan ra đầu thú chẳng ảnh hưởng gì đến mẹ mình? Mà dù sao anh ta cũng chẳng tìm ra được tên bắt cóc để mà tố cáo đâu”
Tôi nuốt một hơi lạnh, lòng cũng cảm thấy có chút khó hiểu. Ba tr/ăm tr/iệu với Lâm không phải con số lớn, là bởi Lâm biết tên bắt cóc sẽ không dám đầu thú nên mới không đưa, hay rốt cuộc anh không bận tâm việc hắn ta có đầu thú hay không?
Nửa đêm Lâm mới về, tôi nằm trong phòng lăn lộn mãi cũng ngủ thiếp đi. Đến khi nghe bên dưới có tiếng cãi vã lớn cũng mới bật dậy rửa qua mặt rồi đi xuống cầu thang. Dưới nhà cả đêm chưa từng tắt điện, ông Quang đi tìm Lâm chưa về, dưới ánh đèn neong tôi thấy Lâm đứng ngay giữa nhà, mái tóc bị gió đánh không ra một hình dạng gì, cả người đầy bụi, đôi mắt đỏ ngầu. Tiếng mụ dì ghẻ điên cuồng gào lên:
– Phải, là tao bán chúng nó đi cho lũ buôn người. Là tao đã làm như thế, nhưng không phải cũng vì mày đó sao? Tao làm tất cả không phải vì mày sao, làm như vậy để lấy tài sản nhà chúng nó, để nuôi mày ăn học, giờ mày hưởng 40% cổ phần công ty cũng là tài sản nhà chúng nó đấy, tao làm thế không phải vì mày à?
Hai tay Lâm siết chặt lại thành quyền, anh nhìn mụ dì ghẻ cười nhạt:
– Vì con sao? Mẹ biết cảm giác suốt mười bảy năm nay của con là gì không mà nói vì con? Mẹ quên mất việc con từng rời nhà đi thế nào rồi sao? Rõ ràng mười bảy năm nay con chưa từng tin mẹ bị oan, dù rằng không có chứng cứ nhưng con vẫn luôn tin chuyện năm đó không như mẹ kể lại cho con nghe, nhưng khi chính tai nghe hắn ta kể lại, và đến giờ chính tai nghe mẹ thừa nhận mẹ biết con có cảm giác gì không?
Yết hầu Lâm khẽ trượt xuống, cuối cùng anh gào lên:
– Là cảm giác sống không bằng ch/ết, là tuyệt vọng và phẫn nộ đến cùng cực! Mẹ biết con dằn vặt, khổ sở thế nào khi có một người mẹ như mẹ không, tại sao mẹ có thể làm như vậy. Làm kẻ thứ ba còn không đủ xấu xa sao, mẹ đã cướp bao người đàn ông, đến con cũng được sinh ra bởi mẹ và chồng người ta, chưa đủ xấu hổ sao mà mẹ còn truy cùng giết tận khiến vợ cả của bố mang bụng bầu vượt biên mà chết, chưa đủ xấu hổ sao đả kích để mẹ của ba em ấy phải tự vẫn, còn đánh đập các em ấy, còn dám bán các em ấy vào tay lũ buôn người. Các em ấy chỉ là những đứa trẻ vô tội thôi, sao mẹ có thể làm ra chuyện ác độc như vậy, sao mẹ lại tàn nhẫn đến thế. Rốt cuộc mẹ có còn là tính người nữa không?
– Tao có là con người hay không cũng là mẹ mày. Những việc tao làm với chúng nó có sai trái thế nào cũng chưa hề sai với mày. Từ khi sinh mày ra cho đến khi mày lớn tao chưa từng bỏ rơi hay đánh đập bạo hành mày. Tao có làm người thứ ba thứ tư tao cũng dắt mày theo, lo cho mày từng bữa ăn, từng cái áo mặc. Tao sai với cả thế giới nhưng tao chưa từng sai với mày, mày nói xem, mày định làm gì, mày vì chúng nó mà báo công an để bắt tao sao? Mày thử xem nào, mày làm tiếp đi! Nhắc cho mày nhớ, ngày sinh mày chỉ có mình tao đi sinh, lúc chuyển dạ đã băng huyết suýt chết, nhưng đứng giữa lựa chọn cứu mày hay cứu tao tao đã lựa chọn mày, một mình tao trong cơn nguy kịch vẫn cố gắng run rẩy ký đơn mổ để giữ mày thay vì giữ tính mạng cho tao để rồi suýt chút nữa tao đã chết. Hai ngày hôn mê tỉnh dậy việc đầu tiên là tao tìm mày cho mày bú dòng sữa mẹ vì sợ mày đói mày phải uống sữa người khác. Tao cho mày sinh mạng, cũng cho mày cuộc sống này, mày là con tao đời này không thay đổi được đâu.
Mấy câu cuối cùng giống như một sự đả kích khiến bờ vai Lâm cũng run lên, ánh mắt là sự đau đớn và tuyệt vọng. Mụ dì ghẻ nói đúng, mụ ta sai với gia đình tôi nhưng không sai với Lâm, có một sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi được. Lâm im lặng rất lâu, cuối cùng cũng đáp lại:
– Bởi vì con biết rõ điều đó nên mới thấy sống không bằng chết, bởi vì không thể được chọn, nhưng nếu được chọn con cũng không chọn sinh ra bởi mẹ. Vì sao lúc ấy mẹ không để con chết đi, vì sao còn cố chấp sinh ra? Thà rằng chết đi ngay từ lúc ấy còn thấy hạnh phúc hơn rất nhiều khi sống tới bây giờ!
– Mày không muốn cũng chẳng thay đổi được gì, mày vẫn là con của tao thôi.
– Phải! Chính vì là con của mẹ, không thể tự tay bắt mẹ trả giá nên mười bảy năm nay rất nhiều lần con đã ước mình chết đi cho rồi. Dù rằng chết đi không thể đền hết tội mẹ đã gây ra, không đổi lại mạng sống cho gia đình họ nhưng ít ra cũng khiến mẹ phải đau khổ, ít ra cũng giải thoát được tất cả những giày vò và dằn vặt khi chứng kiến những việc mẹ đã làm.
Lần này đến lượt mụ dì ghẻ run lên, mụ ta chỉ có mình Lâm là đứa con duy nhất, nếu Lâm chết đi tất cả mọi thứ cũng chấm hết, tài sản, tiền bạc cướp được cũng chẳng để lại cho ai hưởng thụ. Mụ ta nói:
– Chuyện đã qua lâu rồi, mười bảy năm nay tao cũng đã thay đổi rồi, hồi đó tao sợ mày nghĩ quẩn nên không đủ can đảm để thừa nhận.
– Mẹ thay đổi? Mẹ còn định g/iết tên bắt cóc, mẹ nói mẹ thay đổi, mẹ thay đổi cái quái gì chứ?
– Vậy giờ mày muốn như nào? Mày muốn thế nào mới tha cho tao? Hay muốn tao chết đi mới vừa lòng. Trước mày báo công an hai lần rồi, một lần mày báo tao bạo hành chúng nó, một lần mày báo tao bán chúng nó, có loại con nào như mày không? Giờ mày còn muốn làm gì? Mày thực sự muốn tao chết à?
– Mẹ ra đầu thú đi, mẹ tự chịu trách nhiệm với những việc mẹ làm trước pháp luật đi. Tất cả những chuyện mà đã làm, tốt nhất mẹ nên tự mình chịu trách nhiệm đi. Đi đầu thú là cơ hội cuối cùng… con là con của mẹ nên con khuyên mẹ đi đầu thú đi
Khi Lâm vừa nói đến đây điện thoại của tôi cũng rung lên. Là Trung gọi điện đến, tôi chỉ đành xoay người trở lại phòng. Anh ta gọi zalo, gửi cho tôi một loạt ảnh vừa chụp được ông Quang và chị Thu tranh thủ gặp nhau, lấy cớ đi tìm Lâm hoá ra gặp nhân tình, cũng chẳng ngại ngần ôm hôn nhau trước khi vào căn hộ cao cấp. Tôi xem xong lưu ảnh gửi qua hòm thư bí mật sau đó xoá tất cả mọi thứ không quên dặn anh Trung chụp cho tôi thật nhiều ảnh, quay được video càng tốt. Không biết bên dưới cuộc cãi vã đến bao giờ mới dứt, chỉ biết rất lâu sau mới thấy Lâm lên phòng. Lúc bước vào thấy tôi chưa ngủ Lâm cũng có chút ngạc nhiên, giọng anh hơi khản đặc hỏi tôi:
– Sao còn chưa ngủ?
– Em đợi anh, không có anh em không ngủ được.
Trong bóng tối bước chân của Lâm hơi khựng lại, nhưng sau đó chỉ tiến lại gần tôi, sắc mặt khá hơn đôi chút. Tôi chỉ vào nhà tắm nói:
– Quần áo em chuẩn bị rồi, anh tắm đi.
Đây là lần đầu tiên tôi chuẩn bị quần áo cho Lâm tắm, trước kia đều là anh chuẩn bị cho tôi. Đêm nay tâm trạng Lâm rất tệ, tôi biết thời gian của chúng tôi, hay nói đúng hơn là thời gian của tôi không còn nhiều nữa, còn chút tháng ngày ít ỏi tôi cũng muốn làm chút gì đó cho anh. Sau khi tắm xong ra ngoài Lâm nằm xuống cạnh tôi. Anh không nói gì, tôi cũng không hỏi gì, một lúc sau Lâm đột nhiên xoay người lại rồi bỗng dưng giang tay ôm chặt tôi vào lòng. Tôi có thể cảm nhận được lồng ngực Lâm phập phồng và run rẩy, không hề uống rượu nhưng điệu bộ giống như một kẻ say khướt. Tôi đưa tay lên vỗ vào vai Lâm, anh lại càng siết chặt lấy tôi hơn, trong đêm tối mịt mù tôi cũng thấy tiếng anh cất lên:
– Diệp Anh. Em thích tôi nhiều đến mức nào?
Khi nghe Lâm hỏi câu này tôi vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc bởi không hiểu sao anh lại hỏi tôi câu này nhưng tôi vẫn nhanh chóng đáp lại:
– Sao tự dưng hỏi thế? Đương nhiên em thích anh rất rất rất nhiều, nhiều hơn cả thích, đến mức muốn gài bẫy anh làm chồng, chỉ muốn được làm vợ của anh, sống cùng anh trọn đời, trọn kiếp.
– Là yêu sao?
– Vâng! Là yêu. Không biết anh có tin em không nhưng em thật sự yêu anh, ngay từ đầu nhìn thấy đã rất thích, rất yêu.
– Diệp Anh.
– Dạ?
Lâm đưa tay vuốt mạnh tóc tôi, có lẽ đã đến cực hạn của sự phẫn uất và bất lực, giọng anh đầy thê lương, cũng chẳng thể giấu nổi nỗi đau giấu đi suốt mười mấy năm nay:
– Hôm nay tôi rất mệt mỏi, dù rằng đã mơ hồ nhận biết mẹ tôi làm ra những việc rất độc ác, nhưng khi nghe chính bà thừa nhận tôi vẫn thấy tuyệt vọng. Tôi thật sự cảm thấy chẳng còn động lực hay niềm tin nào, chỉ khi bước vào căn phòng này nhìn thấy em thức chờ tôi tôi mới thấy lòng bình yên hơn một chút. Suốt mười mấy năm qua tôi không biết mình sống với mục đích gì, chỉ cố gắng tìm chút niềm tin mong manh về gia đình họ làm động lực sống nhưng sống cũng chẳng biết ngày mai sẽ thế nào. Tôi thừa nhận rằng ban đầu tôi để ý tới em nhưng không có ý định lấy em hay yêu em, nhưng thực sự sau này mỗi ngày ở cạnh em đều cảm thấy vui vẻ và cũng thấy thương em rất nhiều. Đến bây giờ tôi cũng biết, tình cảm của mình dành cho em là gì. Không phải thương… nhiều hơn cả một chữ thương, hiện tại động lực duy nhất để tôi cố gắng, để tôi nỗ lực chính là em. Tôi không biết em nói thật lòng mình hay nói dối, nhưng tôi tin em. Em nói gì, làm gì tôi đều tin em.
Câu nói của Lâm khiến trái tim tôi co thắt lại, lồng ngực quặn lên đau đớn như bị ai khoét những mũi dao nhọn hoắt vào, nhiều hơn một chữ thương có phải là yêu? Nếu như sau này biết tôi đã phản bội anh thế nào, đã lợi dụng anh ra sao, tất cả những lời nói hay việc làm đều chỉ với mục đích trả thù, dù có nảy sinh tình cảm cũng không tha cho mẹ anh, khi đó lòng tin vỡ vụn trong phút chốc có lẽ cũng đớn đau và giày vò như mười bảy năm qua đã từng. Sự phản bội trắng trợn và đê hèn, những câu dối trá đến buồn nôn tôi có thể nói, có thể làm một cách trơn tru nhưng cũng đau đến tê liệt tâm can. Nhưng gánh nặng hận thù trên vai, tôi có thể phản bội tình cảm của mình chứ không thể phản bội gia đình, thế nên tôi cũng xác định giữa tôi và Lâm chỉ có thể hận thù và chia ly không thể quay đầu lại được nữa. Cùng lắm là cố gắng níu kéo chút thời gian bên nhau này mà thôi. Tôi cố gắng mở lời an ủi Lâm:
– Anh đừng tự trách mình, cũng đừng dằn vặt mãi. Nếu thấy nặng lòng quá thì cứ nói ra, em sẽ không nói với ai hết, cũng sẽ thức để nghe anh nói.
– Đồ ngốc, tôi sao phải sợ em nói với ai chứ? Không cần thức, để tôi ôm em ngủ là được rồi.
Tôi rúc vào lòng Lâm, cũng chẳng biết mình cần tìm kiếm cảm giác gì, chỉ thấy khi bờ vai vững chãi ấy ôm lấy tôi tôi vừa thấy an toàn, được chở che lại vừa thấy chơi vơi, sợ hãi mơ hồ.
Sáng hôm sau tôi ngủ dậy đã thấy Lâm dậy và xuống dưới nhà từ bao giờ. Ban đầu tôi tưởng sau sự việc đêm qua Lâm sẽ cùng tôi trở về căn nhà bên kia. Thế nhưng đồ đạc vẫn ở phòng có nghĩa Lâm chưa có ý định rời khỏi đây. Sáng nay tôi phải cùng anh lên trường để làm luận văn tốt nghiệp nên đánh răng rửa mặt xong cũng đi xuống dưới nhà. Lúc xuống đến nơi tôi cũng nghe tiếng Lâm cất lên:
– Đây là cơ hội của mẹ thế nên mẹ cứ suy nghĩ thật kỹ. Những gì con nói con cũng đã nói hết rồi, nếu mẹ vẫn cố chấp sau không chịu nghe sau này có thế nào mẹ tự chịu.
Tôi biết Lâm đang khuyên mụ dì ghẻ ra đầu thú có lẽ với mong muốn sẽ được pháp luật khoan hồng. Hoá ra việc Lâm chưa vội về nhà bên kia là anh còn muốn ở đây khuyên mụ dì ghẻ ra chuyện này. Thực lòng tôi biết, Lâm cũng là muốn tốt cho mụ ta mới khuyên mụ ta như vậy. Dù sao Lâm cũng là một người có kiến thức, anh hiểu rõ mụ ta đi đầu thú cùng lắm cũng chỉ đi tù một chục năm, tội vạ của gã bắt cóc lớn hơn rất nhiều, nếu thuê được luật sư giỏi thậm chí số năm đi tù còn ít hơn nữa, sau đó vào tù cải tạo tốt còn được ân xá. Lâm không thể tự tay báo án, không thể tự mình đưa mẹ mình vào tù, anh dùng lời khuyên này dành cho mụ dì ghẻ tôi cũng ngầm hiểu anh không thể bỏ mụ ta. Đáng tiếc! Tôi không có ý định dừng lại ở đây. Mụ ta vẫn phải ngồi tù, nhưng phải là ngồi tù trong sự khổ đau và bất hạnh, đợi tôi giày vò mụ ta chán đã, tù tội từ từ sẽ ngồi sau.
Những ngày tiếp theo, sáng tôi ra trường làm luận văn chiều thi thoảng vẫn lượn qua công ty phụ mụ dì ghẻ làm mấy việc lặt nhặt. Kể từ lúc tên bắt cóc đến tìm Lâm mụ dì ghẻ đã suy sụp và già đi trông thấy. Bầu không khí trong nhà vô cùng ảm đạm, mỗi bữa ăn cũng đều như đưa đám. Lâm không nói cũng không tranh cãi nhiều, chỉ thi thoảng tôi thấy anh nhắc mụ dì ghẻ cân nhắc cho thật kỹ. Tất nhiên tôi biết mụ ta đời nào mà chấp nhận tự thú và đi tù, mụ ta im lặng nhún nhường giả vờ nói sẽ suy nghĩ cũng chỉ là tìm cách khiến tên bắt cóc kia chết không toàn thây để vụ án được khép lại. Tuy là vậy nhưng bởi áp lực từ Lâm, lại thêm không tìm được tung tích của tên bắt cóc kia mụ ta cũng không còn vui vẻ, hạnh phúc và cũng chẳng đủ sức để ôm được nhiều từ việc nhà đến công việc ở công ty nên mới phải nhờ đến tôi.
Vì chỉ có thời gian buổi sáng làm luận văn chiều phải đi ra công ty nên tối nào tôi cũng phải tranh thủ bắt Lâm phụ đạo và hướng dẫn tôi thêm, thời gian được ngủ cũng rất ít nhưng tôi cũng không còn cách nào khác. Để kiếm một tấm bằng xuất sắc, để sau này khi ly hôn với Lâm tôi vẫn còn có thêm một cơ hội thì tôi buộc phải cố gắng.
Từ lúc ra công ty tôi nhận ra dạo này mối quan hệ của chị Thu và mụ dì ghẻ rất tốt đẹp. Có vài lần tôi lên phòng mụ ta lấy giấy tờ cũng thấy chị Thu pha cafe mang lên cho mụ dì ghẻ nhưng không xuống ngay mà hỏi mụ dì ghẻ có chuyện gì mà thần sắc u ám. Mụ dì ghẻ tất nhiên nào dám nói ra sự thật chỉ nói sức khoẻ không được tốt, chỉ là một câu nói như vậy mà vài ngày sau chị Thu đã mang cho mụ dì ghẻ một lọ collagen, một ít thực phẩm chức năng rồi nói:
– Em gái ruột của em sống ở Nhật, tuần nào nó cũng đều đặn gửi đồ về cho gia đình. Mấy loại thực phẩm này tốt cho trí não và máu, chị thử dùng xem hợp không. Chị em phụ nữ bọn mình vừa phải con con cái cái lại vẫn phải bươn trải kiếm tiền, trước khi yêu chồng yêu con thì phải yêu cả bản thân mình trước. Những năm trước em cứ bù đầu chăm con cái, đến giờ mới nhận ra mình bỏ bê bản thân quá nhiều rồi. Thực lòng từ lúc vào công ty chị giúp đỡ em rất nhiều, hai đứa con nhà em cũng nhờ em có công việc tốt thế này mới đi học đi hành trường tử tế được nên em cũng mong chị khoẻ mạnh, vui vẻ, có như vậy nhân viên chúng em mới được nhờ nhiều nữa.
Công nhận chị Thu rất khéo, lời nói ra không mang tính nịnh bợ, nghe vừa thật lòng lại vừa thẳng thắn. Mụ dì ghẻ bật cười nhận lấy thực phẩm chức năng chị Thu đưa cho rồi hỏi:
– Hai đứa nhà cô năm nay bao nhiêu tuổi.
– Dạ thằng lớn qua Tết là tròn mười bốn, con bé út sáu tuổi.
– Đẻ cũng thưa nhỉ?
– Dạ vâng, đẻ thằng lớn được ba năm thì em có thả nhưng mấy lần thai đều hỏng, có lần thai to đến ba mươi tám tuần còn mất tim thai, đau khổ lắm chị ạ. Cố gắng đến con bé út nằm treo chân ở viện mới giữ được nó. Thế nên em muốn đi làm chồng em cũng không cho đi, muốn ở nhà chăm con cho lớn đã rồi đi đâu hẵng đi.
Nghe đến chuyện này, mụ dì ghẻ như tìm được sự đồng cảm. Sau khi sinh Lâm mụ ta cũng hỏng đến năm sáu lần, nghe nói trước kia từng có thai với ông Quang, thai lớn sáu tháng rồi nhưng vẫn sinh non, đứa bé ra đời không giữ được mà mất. Mụ dì ghẻ mắt hơi đỏ ửng, vỗ vỗ vai chị Thu nói:
– Chồng cô thế là cũng muốn tốt cho cô thôi. Con cái là lộc trời, kiếm được đứa con ở thời nay khó như trên trời thế mà con trai con dâu tôi giờ còn kế hoạch. Bảo chúng nó nhanh nhanh sinh con mà chúng nó không chịu.
– Các em ấy còn trẻ nên suy nghĩ khác với chị em mình. Có gì chị tâm sự nhẹ nhàng có khi em ấy lại nghe đấy. Em đi làm việc đây ạ.
– Ừ đi đi, rảnh thì lên uống cafe với tôi, cuối tuần không bận tôi chở cô mua ít đồ tặng cho hai đứa ở nhà.
Sau khi chị Thu đi mụ dì ghẻ cũng gọi tôi lên phòng. Có lẽ mụ ta thực sự khao khát có một đứa cháu nên nhẹ nhàng bảo với tôi:
– Hai đứa cũng nhanh nhanh tính mà sinh con đi. Có đứa con thì vợ chồng mới bền được, giờ vô sinh hiếm muộn đầy ra, có con không phải dễ dàng. Còn trẻ thì nên sinh sớm chút, đằng nào cũng sắp ra trường rồi, mang thai vào mùa hè rồi sinh vào mùa xuân là đẹp nhất. Nhà này neo người, không quan trọng trai gái, đẻ càng nhiều càng tốt.
Nếu là trước kia tôi sẽ tìm lý do để chống chế, nhưng giờ cũng chẳng còn thời gian cho mụ ta hi vọng nên gật đầu ngoan ngoãn đáp:
– Dạ vâng, mẹ nói phải, con nghe mẹ. Anh Lâm không còn trẻ nên con nghĩ kỹ rồi, con không kế hoạch nữa mà sẽ thả để mẹ nhanh được bế cháu.
Mụ dì ghẻ hài lòng nhìn tôi, ánh mắt u ám lúc này cũng mới sáng lên được đôi chút, niềm hi vọng cũng được sưởi thêm chút hơi ấm vào.
Tôi cũng không rõ lắm suy nghĩ của Lâm, nhưng đợt này đến một tháng sau trận cãi vã Lâm vẫn chưa bắt tôi trở về nhà bên kia. Mụ dì ghẻ không đi đầu thú, anh cũng không nói thêm gì, chỉ duy có một lần tôi nghe được tiếng Lâm nói với mụ dì ghẻ trong phòng:
– Tất cả những chuyện mà làm với gia đình người ta án tù có nặng nhất cũng chẳng thể bù đắp được nỗi đau của họ. Thế nhưng mẹ vẫn không muốn chịu trách nhiệm bằng cách đi đầu thú. Cũng không sao cả, đây sẽ là lần cuối cùng con nhắc đến chuyện này với mẹ. Hi vọng mẹ sẽ không hối hận.
Rõ ràng lời nói nghe rất bình tĩnh nhưng không hiểu sao mụ dì ghẻ cũng run lên, bản thân tôi cũng cảm thấy lời nói của Lâm cũng sắc lạnh như dao. Nhưng rồi tôi gạt đi, tôi nghĩ nhiều làm gì chứ, anh chỉ đang làm nghĩa vụ của một đứa con thôi, có làm thế nào cũng là muốn tốt cho mẹ mình.
Buổi chiều cuối tháng tư tôi không ra công ty mà lên trường in luận văn. Lúc về nhà cũng thấy chị Thu đang ở biệt thự cùng mụ dì ghẻ, cả hai hình như vừa đi mua sắm về, còn mua rất nhiều đồ. Cô Hiền vừa bưng trà vừa cười nói:
– Cô Thu lần nào sang chơi cũng mua cả quà cho tôi ngại quá.
– Có gì đâu ạ, mỗi lần tôi đến chị phải thêm phiền tôi mới ngại chứ.
– Phiền gì, bà chủ chả mấy khi dẫn bạn đến nhà, lâu lắm rồi tôi mới thấy bà chủ vui vẻ như vậy đấy.
Dạo gần đây thi thoảng mụ dì ghẻ lại dẫn chị Thu qua nhà chơi lúc ông có ai ở nhà nên cô Hiền cũng quen với chị ta. Lúc tôi đi xuống bếp uống nước cũng thấy chị ta nói với mụ dì ghẻ:
– Hôm trước mấy bộ váy công chúa chị mua cho Bảo Ngọc nhà em con bé thích lắm. Có đứa con gái điệu lúc nào cũng thích mặc váy vóc. Mà chị khéo thật, chọn vừa như in luôn. Chị xem ảnh nó mặc này, còn nói mẹ phải cảm ơn bác Phượng giúp con đấy nhé.
Mụ dì ghẻ xem ảnh chị Thu đưa cho, nhìn đứa bé gái xinh xắn mặc bộ váy trắng công chúa ánh mắt vừa thích thú vừa thèm khát:
– Xinh thật đấy. Ước mơ của tôi là có một đứa con gái nhưng lại chẳng có được. Có đứa con gái thế này chắc bố nó cưng lắm nhỉ.
– Vâng bố nó thích con gái từ ngày trước, sau này em đẻ được nó bố nó cưng như trứng luôn, thiên vị hơn cả thằng anh nó.
Có lẽ nghĩ đến ông Quang mụ dì ghẻ khẽ thở dài:
– Ừ. Kể mà tôi sinh được cho ông nhà một đứa con gái chắc ông ấy cũng sẽ chiều lắm đấy.
– Không có con gái thì bảo con trai con dâu sinh cho mấy đứa cháu gái cháu trai chị à. Lúc đó có khi sếp nhà mình lại đòi ở nhà trông cháu chẳng đi làm nữa cũng nên.
Mồm chị Thu dẻo như kẹo kéo lại rất biết cách an ủi khiến mụ dì ghẻ đang buồn cũng phải cười. Tôi muốn dành “không gian riêng tư” cho người “bạn thân” nên xin phép lên phòng. Mãi đến xế chiều lúc tôi xuống ông Quang về chị Thu cũng mới rời khỏi căn biệt thự. Lúc chị Thu đi khuất ông Quang cũng cau mày hỏi:
– Sao tự dưng dẫn cô ta về nhà làm gì?
– Thì cùng đi mua sắm ở Royal city nên tiện thì bảo cô ấy vào nhà chơi một chút thôi mà. Sao anh cứ có thành kiến với cô Thu thế?
– Không phải có thành kiến nhưng anh thấy em không nên thân thiết quá với nhân viên làm gì.
– Sao lại không được thân thiết? Lâu lắm rồi em mới gặp được một người hợp với mình đến vậy đấy. Cô ấy chân thật, tử tế lại chín chắn điềm đạm.
– Em thiếu bạn thân à? Hội nhà giàu của em đâu mà phải thân với cô ta.
– Ôi giời mấy bà nhà giàu ấy cũng toàn là lợi dụng qua lại mấy ai chân thật như cô Thu. Cô ấy chẳng lợi dụng tiền bạc của em, em mua cho cô ấy ít đồ cô ấy cũng tặng lại thuốc thang thực phẩm chức năng đắt tiền có phải kiểu như mấy con bé nhân viên ở công ty chỉ giỏi nịnh bợ đâu mà anh cứ phải lo. Vả lại cô ấy cho em cảm giác an tâm, cô ấy có chồng hai đứa con xinh đáng yêu vậy, em rất an tâm để cô ấy đi khắp nơi cùng anh chứ không phải bất an như mấy cô chưa chồng, trẻ trung kia.
– Em an tâm hay bất an cũng được nhưng cô ta là nhân viên cũng hạn chế qua lại thân thiết thôi.
Ông Quang nói xong thì đi lên thư phòng, mụ dì ghẻ khẽ xuỳ một tiếng, sau đó nhâm nhi hoa quả mà chị Thu mua cho rồi kéo cô Hiền ngồi xuống vui vẻ nói:
– Này xem cô Thu gửi ảnh con gái cho tôi này. Xinh thế chứ.
– Vâng xinh chị nhỉ, nhìn như thiên thần ý. Mà sao nhìn mặt bé này nét cứ quen quen ý chị nhỉ, không biết sao trông cứ giông giống ai ý.
– Xinh giống mẹ nó chứ còn giống ai được nữa. Cô ấy còn có thằng con trai lớn thấy bảo cũng đẹp trai mà chắc nhà thiên vị con gái hay sao ấy ít nhắc đến con trai, cũng chả bao giờ thấy gửi ảnh con trai cho tôi xem.
– Vâng giống mẹ nhiều chị ạ, nhưng vẫn thấy có nét khác vẫn thấy quen quen.
– Quen sao được mà quen…
Khi mụ dì ghẻ nói đến đây, ông Quang cũng từ trên thư phòng đi xuống, vẻ mặt có chút lo lắng hỏi mụ dì ghẻ:
– Em có vào thư phòng không?
– Lâu rồi em có vào đâu, sao thế?
Ông Quang hơi liếc tôi và cô Hiền sau đó kéo mụ dì ghẻ lên cầu thang nói nhỏ:
– Có mấy hoá đơn chứng từ quan trọng không thấy trong tập tài liệu ở tủ sắt. Em nhớ lại xem em có vào rồi mang nó đi đâu không?
– Sao lại không thấy chứ? Tập tài liệu đó quan trọng thế sao lại không thấy được? Anh cất giữ mà sao lại mất? Từ lâu hồ sơ tài liệu em có động đến đâu, thư phòng nửa năm rồi không vào
– Tháng trước thanh tra anh vẫn nhớ rõ anh về cất mấy tài liệu khác thì nó vẫn nằm trong tủ sắt, giờ biến mất hoàn toàn.
– Để em lên xem thế nào.
Hai người đi lên rất lâu, đến khi xuống gương mật ai cũng ngập tràn sự bàng hoàng và hoảng hốt. Không rõ ông Quang đã nói gì với mụ dì ghẻ, chỉ thấy một lúc sau ông ta liếc về phía bếp chỗ tôi đang đứng dẫn mụ dì ghẻ ra hồ cá, tôi cũng đi vào nhà vệ sinh cắm tai nghe nghe được ông ta gầm lên:
– Nhà này suốt mười lăm năm nay chưa từng mất thứ gì, cũng chẳng có ai lạ, đến bây giờ chỉ có một người lạ duy nhất anh không nghi nó thì nghi ai?
Tôi biết “người lạ” mà ông Quang đang nhắc đến là mình, ban đầu tưởng mụ dì ghẻ lao đến mà tra khảo tôi ai ngờ mụ ta đáp:
– Con Diệp Anh nó lấy mấy thứ đó làm gì chứ? Vả lại làm sao mà nó biết mật mã thư phòng. Nó cũng chẳng phải con ông cháu cha công ty nào đối đầu với mình mà phải làm thế. Anh nhớ lại xem hay anh có cất ở đâu không?
– Tính anh xưa nay cẩn thận, anh cất đâu anh nhớ rõ lắm chứ. Số chứng từ hoá đơn đó mà lọt ra ngoài là chúng ta đi tù như chơi, làm sao anh dám để lung tung. Mất không mất hết, mất đúng thứ quan trọng nhất, không phải con Diệp Anh nó quen biết với thằng con rể nhà ông Việt An sao? Anh cảm thấy chuyện này không đơn giản đâu, cũng thấy con bé này khả nghi lắm.
– Nhưng mà nó làm thế để làm gì mới được cơ chứ, thôi được rồi bây giờ anh cứ nghĩ xem anh để đâu không đã hoặc mai ra công ty tìm xem, em cũng sẽ để ý đến nó. Nhưng em nghĩ không liên quan đến nó đâu, nó ghét hai chị em nhà con bé Vân Nguyệt như gì ấy, liên quan gì đến thép Việt An được? Anh cứ nói anh cẩn thận, mấy lần vẫn quên trước quên sau đó sao.
– Được rồi đợi anh nghĩ rồi tìm lại xem đã. Em cứ để ý đến nó một chút xem, à mai chiều công ty họp bàn chiến lược mới và kế hoạch tổ chức mười lăm năm thành lập công ty, em dặn Thu đặt ăn, họp xong thì ra công ty Vạn Phúc ăn cơm nhé.
Tôi tắt điện thoại đút tai nghe vào túi rồi đi ra ngoài. Ngoài mặt tôi làm như không có gì nhưng trong lòng tôi biết số chứng từ đó bị mất ông Quang đã nghi ngờ tôi. Chỉ có điều tôi cũng chẳng nao núng làm gì, trước khi ông Quang tìm ra được bằng chứng tôi lấy đi số hoá đơn chứng từ tôi cũng cần lật thêm một thẻ bài khác nữa.
Buổi tối Lâm về nhà rất muộn, dạo này không biết anh có việc gì mà rất thường xuyên đi sớm về muộn, thái độ với mụ dì ghẻ càng lúc càng lạnh nhạt. Không khuyên được mụ ta đi đầu thú, anh dường như thất vọng đến cực điểm, thi thoảng lại thấy nghe điện thoại giống như đang tìm kiếm một người nào đó. Tôi không rõ Lâm tìm kiếm ai, nhưng không hiểu sao việc này khiến tôi có cảm giác rất lạ, cảm giác… chỉ cần liên quan đến Canada tôi luôn liên tưởng đến em tôi. Nhưng tôi đã hỏi Khánh rất nhiều lần, cho đến hiện tại chẳng hề có thông tin gì của em tôi. Thế nên tôi cũng gạt suy nghĩ trong lòng mình đi, không muốn để tâm nhiều những việc Lâm làm, càng không muốn hỏi quá nhiều, sợ rằng sự tin tưởng của Lâm dành cho tôi lớn quá, đến khi nhìn ra được thân phận thật của tôi, nhìn ra được sự dối trá và phản bội của tôi anh sẽ hận tôi đến chết cũng bị tổn thương đến chết. Dù sao đến bước đường này cũng chỉ còn một đoạn thời gian ngắn nữa bên nhau nên tôi cũng cố gắng vui vẻ hơn, gần gũi nhau hơn. Tuy vậy chuyện có bầu tôi vẫn tuyệt nhiên không để Lâm “dụ dỗ”, sau lần uống thuốc tránh thai khẩn cấp kia lần nào tôi để sẵn bao cao su trên đầu giường, Lâm cũng chẳng ép tôi thêm nữa, anh tôn trọng quyết định của tôi nên đã tự mình dùng biện pháp tránh thai an toàn nhất cho tôi đợi bao giờ tôi sẵn sàng mới không kế hoạch nữa. Chỉ là cả đời này tôi cũng chẳng sẵn sàng có con với Lâm.
Ngày hôm sau sáng tôi vẫn đến trường làm luận văn đến chiều lại ra công ty phụ mụ dì ghẻ đánh máy, in ấn tài liệu, sắp xếp hồ sơ. Có lẽ bởi hôm qua nghe ông Quang nói về sự nghi ngờ đối với tôi nên mụ dì ghẻ hôm nay để ý rất kỹ tất cả những hành động của tôi. Thế nhưng tôi giả vờ rất giỏi, mặc cho mụ ta xem xét từng việc làm tôi vẫn thản nhiên như không bởi căn bản công ty chả có thứ gì để tôi phải lục lọi hay có ý đồ xấu xa. Chị Thu và ông Quang ở phòng tìm giấy tờ suốt mấy tiếng trời vẫn không cho ra kết quả gì. Có lẽ ông Quang cũng rối, nhưng chẳng có bằng chứng gì cho thấy tôi đã lấy nên không thể tra khảo cho tôi, cuối cùng chỉ thấy ông ta thở dài nói với mụ dì ghẻ:
– Thôi lát đi ăn cơm đã, có gì mai chúng ta về thư phòng tìm lại xem. Cũng có thể nó lẫn ở đâu đó rồi. Mai anh cũng sẽ cho gọi thợ đến lắp camera trong nhà, giờ cũng chẳng tin tưởng được ai trong nhà nữa, không muốn mất đi sự riêng tư nhưng cũng phải lắp camera xem ai khả nghi.
Tôi buồn cười tháo tai nghe cất đi, đến giờ lắp camera thì có lẽ đã quá muộn rồi.
Tôi không phải người trong công ty, nhưng là con dâu của sếp, dạo này lại ra công ty phụ mụ dì ghẻ nên khi công ty ra ngoài ăn mọi người cũng kéo tôi theo. Tuy rằng ông Quang không thích nhưng bởi chị Thu kéo tôi đi, mụ dì ghẻ cũng mặc tôi nên ông ta cũng chẳng còn cách nào bắt tôi ở nhà. Ông Quang từ ngày hôm qua đã thay đổi hoàn toàn thái độ với tôi, từ một ông “bố chồng” tâm lý quay ngoắt luôn 360 độ, luôn dùng thái độ dò xét để nhìn tôi. Cũng phải thôi, so về độ thông minh và giỏi giang trên thương trường ông Quang giỏi hơn mụ dì ghẻ rất nhiều. Một gã đàn ông vì tiền chấp nhận để vợ con sống trong bóng tối lấy mụ dì ghẻ thì chắc hẳn là một con cáo già. Sự tử tế của ông ta chỉ để che đạy bản chất nguỵ quân tử, không sao, vì tôi hận mụ dì ghẻ nên tôi vẫn vote cho ông ta một phiếu!
Khi ra đến nhà hàng Vạn Phúc tôi cũng liếc thấy Trung đang ngồi cùng với bạn bè anh ta ở bàn phía góc trái. Đợi khi mọi người đã ổn định tôi cũng nhắn cho Khánh một tin rồi xoá tin nhắn ngồi xuống cạnh chị Thu. Nhà hàng có nhân viên phục vụ tận răng nhưng chị Thu vẫn đứng lên xem ai thừa, ai thiếu, ai đủ bát đũa còn thay thế bia của mụ dì ghẻ bằng chai nước ép không quên nói nhỏ:
– Chị đau dạ dày không nên uống đồ có cồn, uống nước ép này thôi.
Mụ dì ghẻ nhìn đám nhân viên trước mặt vẻ mặt đầy hài lòng:
– Vẫn là Thu chu đáo nhất, cô ấy chẳng những làm được việc mà mấy việc nhỏ nhặt cũng rất để ý. Thế nên mọi người cũng đừng bàn tán là tại sao tôi lại thưởng cho Thu nhiều hơn mọi người. Tôi nghe được các bạn nói sau lưng nhưng không muốn nói ra thôi, các bạn cứ thử nhìn xem, cô ấy chẳng những để ý tới sếp, mà ngay cả các thành viên trong công ty cô ấy cũng để ý từng chút một. Tính tình hiền hoà, chịu thương, chịu khó, hợp đồng làm việc cũng giúp ký được mấy cái quan trọng có xứng đáng không?
Chị Xuân trước kia khi thư ký cũ nghỉ việc rất được trọng dụng dù chị bên hành chính thế nhưng từ khi chị Thu đến chị Xuân gần như bị quên lãng. Tuy rằng lòng hậm hực nhưng có lẽ bởi sếp đã nói thế chị chỉ đành mỉm cười. Trong bữa ăn, chị Thu liên tục gắp đồ và phục vụ cho mụ dì ghẻ, trước kia mấy cô thư ký chỉ tập trung lấy lòng ông Quang, ngược lại chị Thu dường như chẳng bao giờ để tâm đến ông Quang, từ khi vào làm việc tới giờ chỉ để ý mụ dì ghẻ càng khiến mụ ta thân thiết và an tâm về chị Thu. Thậm chí đến lúc mọi người chúc rượu, mụ ta vẫn cứ nhắc đi nhắc lại mọi người phải học tập sự chăm chỉ, cố gắng của chị Thu.
Khi chị Thu đang ngồi bóc tôm cho mụ dì ghẻ thì cửa nhà hàng cũng mở ra, từ bên ngoài Khánh cùng thầy Trình và bé Bảo Ngọc, bé Giang cũng bước vào. Bởi bên phía bàn chúng tôi ồn ào náo nhiệt nên cả chị Thu lẫn ông Quang không để ý đến sự xuất hiện của họ, thầy Trình cũng chưa nhìn thấy chúng tôi. Thầy Trình kéo ghế cho hai đứa nhỏ ngồi rồi cười:
– Đấy cậu thấy tôi khổ chưa, vì nhận lời trông cháu cho chị gái tôi đi ăn mà giờ cậu mời tôi đi tôi phải dắt theo bọn nó đấy.
– Không sao, dắt theo cũng được, hai đứa nó ngoan ngoãn như vậy đi đâu mà chẳng được. Chị gái cậu đi ăn cùng công ty à?
– Ừ. Dạo này đi làm nên bận lắm, đi ăn đi ký hợp đồng rượu bia suốt thôi. Cậu gọi đồ trước rồi hả, để tôi gọi cho hai đứa nhỏ thêm ít đồ ăn vặt. Bảo Ngọc và Giang muốn ăn gì thì gọi đi nhé. Bữa này chú Khánh bao.
Cô nhân viên đứng bên cạnh, nhưng con bé Bảo Ngọc sợ không nghe thấy nên nói lớn:
– Cho cháu một đĩa khoai kén, một lon coca, cho anh Giang một đĩa xôi chiên nha cô.
Tiếng nói vừa cất lên, ngay lập tức chị Thu và ông Quang cũng khựng lại. Chị Thu hơi nghiêng người nhìn về bàn bên cạnh đúng lúc con bé Bảo Ngọc cũng nhìn sang. Vừa thấy chị ta, bé Bảo Ngọc cũng kinh ngạc gào lên:
– Ơ mẹ Thu. Anh Giang ơi mẹ Thu kìa. Hình như có cả bố nữa kìa anh ơi.

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN