Sao Sáng Chờ Anh Về
Phần 30
Có lẽ khi nói ra được câu cuối cùng ấy trái tim Lâm cũng đã chết rồi nhưng sắc mặt anh bỗng bình thản tựa như không. Anh thậm chí còn cúi xuống nhặt hết que thử thai cho vào thùng rác rồi ráo hoảnh nói với tôi:
– Tôi sẽ tìm bệnh viện rồi đưa em đi bỏ nó.
Lâm càng bình thản, tôi càng thấy nỗi đau của anh đã vượt quá giới hạn, mọi cảm xúc đã hoàn toàn tê liệt. Tôi mím chặt môi đáp lại:
– Tôi không có nhiều thời gian, đứa bé mỗi ngày sẽ một lớn, vậy nên trong ngày mai tôi bắt buộc phải đi giải quyết nó, càng sớm càng tốt.
Anh không phản đối, cũng không cố níu kéo vô ích chỉ gật đầu:
– Chiều tôi đưa em vào đất liền, sáng mai sẽ đưa em ra viện.
Tôi không biết Lâm đã rời đi thế nào chỉ biết khi anh đi khuất tôi cũng mới nằm xuống giường đưa tay xuống sờ bụng mình. Bụng tôi quả thực không nhô cao nhiều, chỉ mới có một chút ít mà tôi không tài nào nhận ra nổi. Đứa bé này tôi không muốn, cũng không thể giữ, nhưng phút giây này lại thấy rất thương nó. Dẫu biết rằng phải chia lìa, nhưng phút giây này bỗng dưng lại muốn thời gian ngừng lại để có thể cảm nhận con trong bụng tôi thêm từng giây phút. Một sinh linh bé bỏng, còn chưa kịp chào đời đã bị mẹ nó gi.ết, tôi thực sự tàn nhẫn và tuyệt tình. Nhưng từ lâu, từ khi mẹ tôi mất, chị em tôi chia lìa tôi đã coi như bản thân mình ch.ết rồi. Hoàn cảnh này của tôi không cho phép tôi giữ nó lại, không phải tôi không đủ khả năng để nuôi nó, mà tôi không thể chấp nhận nó.
Trưa tôi ăn uống qua loa rồi thu dọn đồ để về Hà Nội. Lúc Lâm đón tôi xuống tàu tôi mới biết anh ra đảo trước tôi một ngày, anh và vài thầy trong trường mang năng lượng trời ra để sắp tới lắp đặt cho những hộ dân còn lại. Có lẽ đây là dự án cuối cùng Lâm thực hiện trước khi nghỉ việc nay lại vì tôi mà bị gián đoạn. Tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ, đối diện với anh. Thế nhưng cả hai chúng tôi không ai nói với ai câu nào chỉ im lặng suốt mấy tiếng đồng hồ cho tới khi vào đất liền.
Tám giờ tối tôi và Lâm mới về đến Hà Nội. Lâm không đưa tôi về nhà trọ mà đưa tôi về nhà của anh. Anh cũng không đợi tôi phản đối mà nói luôn:
– Tôi đã liên hệ với bác sĩ rồi, sáng mai sang viện sớm, từ đây đi sẽ tiện đường hơn.
– Ừ! Phiền anh rồi!
Lâm mặc cho tôi mỉa mai, anh lẳng lặng xách đồ vào nhà cho tôi. Tôi không muốn ngủ ở phòng cũ nên kéo túi đồ sang phòng dành cho khách. Lâm cũng không ép tôi để mặc cho tôi muốn làm gì thì làm còn anh đi nấu cơm. Bữa cơm tẻ nhạt, đắng ngắt, tôi ăn qua loa cho có rồi phòng tắm sau đó leo lên giường. Mới chưa đầy nửa tháng trôi qua, vậy mà tôi tưởng như đã xa cả một thế kỷ, thậm chí đến nhìn mặt nhau cũng khó khăn như vậy.
Tôi nằm rất lâu trên giường, trằn trọc mãi không thể nào ngủ được. Đêm đã khuya, gió hè lùa qua cửa sổ, rèm cửa cũng lách cách bay trong gió. Có mùi hương hoa thược dược thoảng qua, căn nhà từng quen thuộc cũng trở nên lạ lẫm. Bên ngoài rất yên ắng, tôi nghĩ Lâm đã ngủ rồi nên lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài. Thế nhưng lúc ra đến phòng khách, nhìn qua ô cửa kính cũng thấy Lâm đang ngồi ở hồ cá. Màn đêm buông xuống, chỉ có ánh đèn tự động le lói chiếu lên mái tóc anh. Bóng lưng anh rất cao lớn nhưng cũng rất cô độc, anh ngồi bất động không hề nhúc nhích, chỉ thấy những sợi tóc phất phơ bay trong gió hè. Đứa bé này xuất hiện có lẽ cũng nằm ngoài dự liệu của Lâm, anh thừa biết tôi né tránh việc có thai thế nào nhưng tôi cũng biết anh rất thương con, rất hi vọng con được sinh ra. Không phải Lâm muốn tôi sinh đứa bé ra để níu kéo hay ràng buộc mối quan hệ của chúng tôi mà chỉ bởi nó là con anh, anh muốn nó được chào đón thế giới này. Nhưng có lẽ anh cũng hiểu, vận mệnh đã sắp đặt như vậy rồi anh cũng không còn cách nào nắm giữ nổi chỉ có tự tay phá bỏ đi giọt máu của mình.
Có lẽ đêm nay sẽ là một đêm rất dài, từng khoảnh khắc trôi qua đều bức bách và quẫn cùng. Trên bầu trời đen điểm vài ngôi sao sáng, còn có cả ánh trăng nhàn nhạt buông xuống. Lâm ngồi rất lâu như vậy, cho tới khi anh ngẩng đầu lên cũng bắt gặp tôi đang đứng ở sau cửa kính. Anh không bất ngờ chỉ nói:
– Em ngủ sớm đi, sáng mai còn dậy sớm.
– Anh yên tâm, tôi sẽ dậy sớm hơn anh.
Khi tôi nói đến câu này thấy Lâm có chút ngẩn người. Tôi cũng nhớ ra lần đầu tiên tôi ra đảo cùng Lâm thực hiện dự án “cõng điện về đảo” Lâm cũng từng giục tôi đi ngủ sớm sáng còn dậy sớm đi cùng anh ra chợ. Lúc đó tôi đã vênh mặt lên nói với Lâm tôi chắc chắn sẽ dậy sớm hơn anh. Đến giờ vẫn là câu nói ấy nhưng hoàn cảnh đã khác xa, tôi cũng không còn vênh váo cười đùa với anh được như khi ấy. Sáng mai dậy sớm, không phải để cùng Lâm ra chợ mà để phá bỏ đi đứa con của chúng tôi, cắt đứt đi sợi dây ràng buộc cuối cùng. Ngay từ đầu là tôi lên tất cả mọi kế hoạch, cứ nghĩ rằng sau khi trả thù xong có thể tự đắc mà ra đi, không ngờ rằng ngay từ đầu đã sai. Tôi làm sai nên phải trả giá bằng cả một cuộc đời!
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, còn Lâm thì dường như cả đêm đã không ngủ. Cứ ngỡ rằng đêm sẽ thật dài không ngờ đến khi nhìn thấy sắc bình minh trên bầu trời tôi mới biết mấy tiếng đồng hồ trôi qua cũng ngắn ngủi như vậy. Chỉ có điều giờ cũng không phải là lúc để cho tôi lưu luyến, nếu đã quyết định rồi chỉ có thể bình tĩnh mà đối mặt.
Ra đến bệnh viện có y tá chờ sẵn, bệnh viện quốc tế nên cơ sở vật chất rất tốt. Cô y tá dẫn tôi và Lâm vào phòng khám, sau khi lấy máu xét nghiệm thì được đưa lên bàn siêu âm. Bác sĩ siêu âm cho tôi là một bác sĩ trung tuổi, nghe cô y tá giới thiệu ông là một bác sĩ cực kỳ giỏi và nổi tiếng. Lúc nằm trên bàn siêu âm, tôi đã thấy mình không sao thở được. Dù biết rằng chốc lát nữa thôi người ta sẽ lấy đứa bé ra khỏi bụng tôi, sau đêm nay, ngày mai, ngày kia… tôi và Lâm vĩnh viễn trở thành người của hai thế giới khác nhau, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại, vĩnh viễn không còn sợi dây nào buộc lấy chúng tôi nhưng vẫn thấy trái tim đau đớn, dường như có ai đó đã khoét từng lỗ, từng lỗ.
Đầu dò siêu âm được đặt lên thành bụng tôi, trong phòng siêu âm có hai màn hình, một màn hình cho bác sĩ và một màn hình đối diện tôi để tôi có thể nhìn được. Chỉ một lúc sau tôi cũng nhìn thấy trên màn hình là một bào thai xuất hiện, không rõ đứa bé này đã bao nhiêu tuần chỉ thấy chân tay đang ngoe nguẩy, còn đạp vài cái vào đầu dò. Khoảnh khắc ấy tôi đã thấy nước mắt mình chảy xuống thái dương, hai tay siết chặt lấy giường sắt, hoá ra tôi vẫn còn sót lại chút tình mẫu tử, hoá ra tôi cũng biết đau đớn khi nhìn thấy đứa con tội nghiệp này. Lâm đứng cạnh tôi chăm chú nhìn lên màn hình cùng bác sĩ, mắt anh cũng đỏ ngầu như máu, trái tim phập phồng quặn thắt từng cơn. Bác sĩ nhíu mày chỉ lên màn hình giọng có chút trách móc:
– Đứa bé này mười lăm tuần rồi, lớn thế này rồi hai người còn định bỏ nó sao?
Mười lăm tuần? Vừa vặn trùng khớp với kì kinh cuối cùng của tôi, có nghĩa lần đó tôi uống thuốc tránh thai khẩn cấp đã vô tác dụng? Người bác sĩ già ánh mắt hằn lên sự thương xót di đầu dò xuống một chỉ rồi nói tiếp:
– Nó đã có thể máy, sự cử động của nó thậm chí nếu để ý kỹ người mẹ có thể cảm nhận được rồi. Cùng lắm là hai ba tuần nữa sẽ cảm nhận rõ ràng hơn những cử động của đứa bé. Giá như nó mới năm sáu tuần tôi cũng tôn trọng quyết định của hai người, nhưng lớn bằng chừng này rồi, nếu bỏ đi thật tội nghiệp. Sao lúc nó còn nhỏ hay người không bỏ mà đợi lớn đến tận mười lăm tuần?
– Tôi… không nghĩ mình có thai… tôi đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp. Tôi cũng không thể hiểu nổi vì sao đã dùng biện pháp tránh thai mà vẫn có con được.
– Thuốc tránh thai khẩn cấp cũng không chắc chắn được 100%. Một là thuốc hỏng, hai là nếu đúng ngày tinh trùng đã gặp trứng thì thuốc tránh thai khẩn cấp cũng vô tác dụng. Dù sao cũng đã để nó lớn thế này rồi tôi vẫn mong hai người giữ lại.
Nước mắt tôi đã chảy đầy hai thái dương, tôi không còn sợ chết, tôi chỉ thương đứa nhỏ trong bụng, bác sĩ không để tâm đến thái độ của tôi mà quay sang Lâm bảo:
– Tôi thấy cậu cũng có điều kiện, chắc không đến nỗi không thể nuôi được đứa bé này sao lại muốn phá bỏ nó? Ở thời đại này rất nhiều gia đình hiếm muộn không thể sinh được con, cô cậu bỏ đi một đứa trẻ đã biết đạp, đã có đầy đủ hình hài, lương tâm nghề nghiệp của tôi thật sự không cho phép. Cậu nhìn xem, con của cậu sống mũi rất cao, tay chân cũng rất dài, nếu sinh ra chắc sẽ là một đứa bé gái rất đẹp.
Khi nhắc đến hai chữ “bé gái” nỗi đau xót trong mắt Lâm càng lớn hơn. Đôi mắt anh mỗi lúc một đỏ lên, gân trên trán cũng hằn rõ, tiếng thở có chút đứt quãng. Bác sĩ thở dài:
– Hay… bởi… gia đình cậu trọng nam khinh nữ nên muốn bỏ nó? Chứ tôi thật sự không hiểu có lý do gì mà một cặp vợ chồng trẻ lại đi bỏ một đứa bé đã lớn thế này rồi. Là bé gái thì cũng có sao đâu, nhà tôi ba thằng con trai, vợ tôi cố đẻ một đứa con gái cũng không được. Đứa bé này mới mười lăm tuần mà chân tay dài như mười sáu, mười bảy tuần, biết đâu sau này sinh ra lại trở thành hoa hậu, lúc đó lại được nhờ thì sao? Vả lại tôi thấy thành tử cung của vợ cậu khá mỏng, nếu còn muốn sinh con thì tốt nhất giữ đứa bé này lại. Hai người suy nghĩ cho thật kỹ đi đã rồi quyết định.
Lúc ra khỏi phòng siêu âm, tôi cầm lấy phim chụp nhìn hình hài con nằm trong tử cung mình đã thấy tê dại. Trong lòng tôi nghĩ đến lời của bác sĩ càng thấy lòng đau như cắt bỗng thấy phân vân nhưng lại không thể nghĩ ra giờ mình nên làm thế nào cho đúng. Lâm có lẽ cũng không còn dám mong chờ thêm điều gì. Anh đi vào phòng của bác sĩ, không biết hai người đã trao đổi điều gì, tôi chỉ nghe láng máng bác sĩ nói tới những biến chứng, rủi ro sẽ phải gặp. Lúc ra ngoài tôi thấy gương mặt Lâm rất thảm hại, trên tay anh vẫn cầm túi xách của tôi xem đi xem lại tấm phim siêu âm như đang cố gắng kìm nén nỗi đau khi phải chia xa đứa bé này cũng giống đang chờ đợi phép màu xảy ra.
Đứng một lúc Lâm cũng có điện thoại, anh nhìn số điện thoại trên màn hình, sau đó liếc nhìn tôi rồi cầm cả phiếu siêu âm đi ra ngoài để nghe. Khoảng mười lăm, hai mươi phút sau cũng có kết quả xét nghiệm máu, bác sĩ gọi tôi vào chỉ vào tờ giấy siêu âm rồi nói:
– Cô bị thiếu máu khá nặng, nếu giờ nhất quyết bỏ đứa bé này đi sẽ rất nguy hiểm. Biến chứng nặng nề nhất là có thể băng huyết, có thể sẽ tử vong. Cô có cần suy nghĩ lại không?
Tôi nuốt nước bọt, nhìn hình siêu âm nỗi đau càng nặng nề, bỏ con đi… chắc chắn là sẽ đau hơn cả cái chết, tôi nắm chặt hai tay không muốn bỏ đi sinh linh này nhưng nếu giữ lại tôi chưa nghĩ đến mình sẽ làm thế nào khi Lâm đã biết, chưa kịp đáp đã thấy Lâm từ bên ngoài đi vào. Anh đưa tay kéo tay tôi rồi nhìn bác sĩ đáp lại:
– Chúng tôi sẽ không bỏ đứa bé nữa. Cảm ơn bác sĩ nhiều ạ.
Nói rồi không đợi tôi đáp Lâm đã kéo tôi ra ngoài. Tôi bị bất ngờ, tới khi kịp phản ứng đã bị Lâm lồi thẳng đến sảnh liền vùng vẫy gầm lên:
– Anh buông tôi ra, anh làm cái quái gì vậy? Buông tôi ra!
Lâm để mặc tôi vẫy vùng quẫy đạp, sau cùng anh túm lấy tôi như túm lấy một con gà, vừa bế vừa giữ chặt tôi đi thẳng ra xe. Tôi không phản kháng nổi, cảm xúc ngột ngạt trong lòng trào ra như đê vỡ gào thét cào lên mặt anh, cào lên cả cổ thành những vệt dài rỉ cả máu. Nhưng Lâm dường như là sắt đá, không hề biết đau, anh ấn thẳng tôi vào xe, khoá cửa xe lại rồi chậm rãi nói:
– Tôi muốn em sinh đứa bé này ra. Đứa bé này đã lớn như vậy rồi, tôi không thể bỏ nó được.
Tôi vốn đang phân vân nhưng thái độ của Lâm khiến tôi bùng nổ trợn mắt nhìn Lâm nghiến răng ken két:
– Anh buông tôi ra.
Trái ngược với ngày hôm qua ở đảo giờ đây Lâm rất kiên quyết, anh không hề có chút nhượng bộ hay van xin nào, dường như đã tìm được điểm yếu của tôi để nắm, anh nói:
– Diệp Anh! Tốt nhất em nên bình tĩnh lại để tránh ảnh hưởng đến con. Cũng bình tĩnh nghe tôi nói. Đứa bé này em sinh nó ra, tôi cũng sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em.
– Tôi nói rồi, anh có mang cả núi vàng núi bạc đến trước mặt tôi tôi cũng không bận tâm đâu.
– Vậy đổi mạng nó bằng mạng của em trai em thì thế nào?
Lời cuối cùng của Lâm khiến tôi sững sờ tột độ, tai tôi ù đặc không dám tin. Rất lâu sau tôi cũng mới đáp lại:
– Anh đừng lừa tôi, tôi sẽ không tin anh đâu.
Sắc mặt Lâm không hề thay đổi, anh rất bình tĩnh nói:
– Em nghĩ tôi có thể lừa em sao? Em có rất nhiều cách để bỏ con, tôi có thể lừa em chuyện này được sao? Chỉ cần em giữ đứa bé lại, tôi sẽ cho em biết em trai em đang ở đâu.
Tôi ngước lên nhìn Lâm, bản thân tôi biết rõ Lâm chưa từng lừa dối tôi nhưng chuyện này đến quá đột ngột và bất ngờ, mười mấy năm nay tìm trong vô vọng tôi vẫn chưa từng tìm được ra thông tin của em trai tôi. Vậy mà trong giây phút này Lâm lại mang nó ra đổi lại mạng sống cho đứa bé trong bụng tôi. Anh thấy tôi im lặng nhìn mình lại nói tiếp:
– Em sinh đứa bé này ra tôi sẽ ngay lập tức mang nó đi cũng ngay lập tức đưa em trai em về. Chúng ta sòng phẳng, coi như em cho nó một cơ hội sống để đổi lấy sự quay về của em trai em. Trong thời gian em mang thai tôi sẽ tìm một nơi cho em sống, sẽ không có bất cứ ai biết chuyện này, sau khi em sinh con, trên giấy khai sinh tôi cũng dẽ không để tên em. Đứa bé này em không cần thì cứ coi chưa từng tồn tại, coi như em đã vứt nó đi rồi, coi như ngày hôm nay em đã bỏ nó.
– Tôi làm sao tin được việc anh biết thông tin của em trai tôi. Em trai tôi mất tích mười bảy năm nay, tôi đã nhờ Khánh tìm em tôi suốt bốn năm năm nay đều không có kết quả, tôi làm sao tin được anh?
Lâm lấy điện thoại, mở zalo rồi nhấn vào một tệp pdf mở ra đưa cho tôi rồi nói:
– Đây là kết quả xét nghiệm ADN của hai người.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, kết quả được gửi cách đây mới chỉ vỏn vẹn gần một tiếng đồng hồ. Phía trên có ghi ngày tháng lấy mẫu cách đây hơn năm tiếng, hơn năm tiếng đã có kết quả, cũng có nghĩa Lâm đã chi một số tiền lớn để có thể nhận kết quả nhanh đến vậy. Nhưng lúc này tôi không bận tâm, chỉ đọc nhanh dòng chữ phía trên có ghi hai cái tên: Đỗ Diệp Anh và Martin Hieu. Bên dưới có một dòng chữ đỏ
CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG ANH (CHỊ) – EM.
Khi đọc đến mấy chữ này, tôi không thở nổi, chân tay run lẩy bẩy, có đến nằm mơ tôi cũng không dám mơ có ngày tôi có thể gặp lại em trai mình sau mười bảy năm xa cách. Chính bản thân tôi cũng chưa từng nghĩ đến Lâm lại tìm ra được thông tin của em tôi. Suốt mười bảy năm nay, cuộc sống của tôi chẳng khác gì một địa ngục tối tăm. Suốt mười bảy năm nay khi mẹ tôi mất, khi chị em tôi lưu lạc nhau, tôi đau khổ, tuyệt vọng thế nào sao không ai thấu? Hai tay tôi siết chặt lấy điện thoại hỏi Lâm:
– Em trai tôi… còn sống chứ? Sao anh lại có thông tin của nó?
Tôi cũng không hiểu sao mình có thể ngu ngốc đến mức hỏi ra câu hỏi vô tri này, nhưng Lâm vẫn kiên nhẫn đáp lại:
– Cậu ấy còn sống, rất khoẻ mạnh và cao lớn, cũng rất giỏi giang.
– Kết quả này cũng có thể được làm giả, mẫu lấy tối ngày hôm qua, tôi vẫn cảm thấy không tin được. Biết đâu anh làm giả kết quả để ép tôi sinh đứa bé này.
– Em có thể kéo xuống dưới, bên dưới có đoạn video quay cậu ấy. Em trai em có một vết bớt đen sau gáy, trên cánh tay cũng có một vết sẹo bỏng…
Lâm hơi ngừng lại, một lúc sau mới nói được câu tiếp theo:
– Là vết sẹo mẹ tôi đã gây ra.
Tôi cầm điện thoại của Lâm lướt lên trên, ba ngày trước người này có gửi cho Lâm một video. Trong đoạn video quay gần một chàng trai cao lớn đang chơi bóng rổ, phía sau gáy là một vết bớt đen hình đám mây, trên cánh tay phải là một vết sẹo bỏng tuy đã mờ hơn lúc nhỏ nhưng tôi vẫn còn nhận ra đó là em trai của tôi. Khi nhìn thấy đoạn video đó, tôi đã không kìm được cảm xúc bật khóc nức nở. Nỗi nhớ thương em đầy vơi tựa như biển trời, nhớ đến ngày ba chị em tôi bị tách ra, em trai tôi đã nắm lấy ô cửa nhỏ trên xe khóc toáng lên gọi tôi và chị Linh, lòng tôi cũng như muốn đứt thành từng đoạn. Vậy mà chớp mắt em đã lớn thế này, đã thành một chàng trai hai mươi ba tuổi. Tôi không thể tin được rằng, cũng có ngày tôi được thấy em trai thân yêu của mình sẽ trở về cạnh tôi. Lâm không ngăn tôi khóc, anh chỉ lẳng lặng nắm lấy vô lăng nhìn ra bầu trời bên ngoài. Tôi biết anh không nói dối, kết quả này là thật, video này cũng là thật, tuy rằng không rõ Lâm đã làm thế nào tìm được em tôi nhưng tôi tin anh đã bỏ rất nhiều thời gian, công sức và cả tiền bạc để làm điều đó.
Tôi khóc một lúc mới có thể bình tĩnh trở lại, tay vẫn nắm điện thoại của Lâm. Liếc thấy anh đang không để ý, tôi liền lướt điện thoại lên trên. Lúc này tôi cũng sửng sốt phát hiện ra có đến sáu bản xét nghiệm ADN được gửi đến, mỗi tệp một thời gian khác nhau, mỗi tệp cũng có một tên người khác nhau chỉ có tên tôi là không đổi. Tệp đầu tiên được gửi cách đây dịp qua Tết, bên trên có ghi tên của tôi và một người tên Tony Hieu, bên dưới có ghi không có quan hệ huyết thống. Điều đó có nghĩa là… Tết Lâm đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của tôi? Việc anh tìm em trai tôi từ bao giờ tôi không rõ, nhưng anh đã nghi ngờ tôi từ trước khi tôi trả thù mẹ anh. Tôi nuốt nước bọt, không muốn nghĩ nhiều chỉ lén nhìn Lâm thêm một lần nữa rồi thoát tin nhắn kia. Chỉ đáng tiếc Lâm dù không nhìn tôi nhưng anh đã ngay lập tức phát hiện ra ý đồ của tôi nhanh chóng chóng nắm cổ tay tôi lấy lại điện thoại. Tôi thấy vậy vội vã lao đến vừa cố giằng điện thoại của Lâm vừa gào lên:
– Nói cho tôi biết em trai tôi đang ở đâu?
– Tôi nói rồi, đợi em sinh đứa bé này ra tôi sẽ cho em biết cậu ấy ở đâu cũng sẽ đưa cậu ấy gặp em.
Tôi điên loạn bị kích động đánh Lâm, vừa đánh vừa nói:
– Nói cho tôi mau nói cho tôi em trai tôi ở đâu, nói cho tôi nó ở đâu? Nói ngay bây giờ cho tôi!
Lâm hít một hơi cực lực đè nén cơn giận đáp lại:
– Em đừng ép tôi.
– Là anh đang ép tôi. Là cả nhà anh ép tôi. Là mẹ con anh ép tôi…
Lời còn chưa dứt, Lâm đã bóp chặt lấy cổ tay tôi, trời không lạnh nhưng người tôi bỗng run cầm cập, giọng nói của anh lạnh đến tái tê:
– Bình tĩnh đi! Nếu em dám gi.ết nó tôi cũng dám g.iết chết em trai em. Nếu đứa bé này không lành lặn ra đời, cả đời này em cũng đừng mơ gặp em trai mình.
Chưa bao giờ tôi thấy Lâm nói những lời tuyệt tình như vậy, có lẽ là đau đớn, cũng có lẽ đã quá giới hạn của nỗi đau nhưng việc anh không cho tôi biết Hiếu ở đâu khiến tôi phẫn uất vừa đánh anh vừa chửi bới:
– Anh dám giế/t em tôi sao, đồ khốn nạn!
– Tôi không những dám mà chắc chắn sẽ làm như vậy. Thế nên đừng có bất cứ một ý nghĩ nào làm tổn hại đến đứa bé này nữa. Sinh nó ra, em trai em quay trở về, tất cả tài sản tôi đều trả lại hết cho chị em em. Giờ phút này tôi chỉ cần đứa bé này, chỉ cần được nuôi nó không cần bất cứ thứ gì khác.
– Anh là dòng giống ác độc, thâm hiểm… tôi nói cho anh biết mẹ anh bắt cóc em trai tôi để nó lưu lạc, anh biết nó ở đâu mà lại giấu tôi, tôi có thể kiện anh đấy.
Thế nhưng giờ phút này Lâm dường như không còn sợi hãi bất cứ điều gì, anh không thèm chấp tôi để mặc cho tôi chửi bới, điên cuồng gào thét đến khi không còn sức chửi nữa mới lái xe đưa tôi về nhà, trước tôi vào phòng Lâm nói với tôi:
– Tôi và đứa bé này nhất định sẽ không làm phiền đến em. Sau này em có thể lấy chồng sinh con tôi vĩnh viễn không để ai biết nó liên quan đến em. Em cũng yên tâm, tôi sẽ nuôi dạy nó thật tốt, sẽ không lấy thêm vợ, không để nó phải chịu cảnh mẹ ghẻ con chồng. Điều này tôi có thể hứa chắc chắn với em.
Từ lúc quen Lâm, cho tới khi lấy anh đây là lần đầu tiên Lâm mở miệng ra hứa với tôi một chuyện. Tôi biết anh không dễ dàng hứa, cũng biết đây không phải là lời hứa suông lòng cũng đã mềm xuống. Cho tới khi Lâm đi ra ngoài tôi cũng nằm xuống mở tờ giấy siêu âm ra xem khóc nức nở. Tôi không biết giữ đứa bé này lại tôi sẽ giày vò hay dằn vặt thế nào, nhưng nếu tôi không giữ nó chắc chắn tôi sẽ phải ân hận cả đời bởi tôi biết chắc chắn tôi sẽ không thể thanh thản. Lúc này trên nhân gian vạn phần khổ đau này không chỉ có tôi mà còn có cả em trai, không phải chỉ có sinh mạng của con tôi mà còn có cả sinh mạng của em tôi. Từ lúc siêu âm, nhìn thấy đứa bé cử động trên màn hình, tôi đã cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng mà tôi không dám thừa nhận. Tôi ôm lấy tờ giấy siêu âm nhìn bào thai nhỏ bé, nửa thương nửa hận là thứ cảm xúc vô cùng tuyệt vọng và giày vò.
Bên ngoài Lâm đã đi chợ, cửa nhà khoá lại, tôi cũng không hề có ý định bỏ trốn mà chỉ nằm lặng lẽ nhìn ra hồ cá ngoài kia. Mười một giờ Lâm mới đi chợ về, không rõ anh đã mua những gì chỉ thấy hai tay nặng trĩu xách đồ từ bên ngoài vào rồi đi thẳng xuống phòng bếp. Tôi đưa tay lấy điều khiển mở rộng cửa phòng rồi nhìn về hướng bếp. Lâm không để ý đến tôi, anh nhặt đồ đặt lên bếp, sau đó lấy con gà từ trong túi ra rửa qua rồi lấy muối chà cho thật sạch. Đến khi con gà sạch hẳn Lâm cũng mới đặt lên một cái rổ tiếp đến lại lấy hạt sen đã sạch cho lên một cái nồi đất để hầm cùng gà. Trên cổ Lâm vẫn còn một vạch dài rỉ máu do tôi cào nhưng anh dường như không hề biết đau, cũng chẳng bận tâm đến chỉ cẩn thận, chăm chú nêm gia vị cho nồi gà hầm trên bếp. Anh tất bật trong bếp hết nửa buổi trưa, còn tôi thì đã không còn rõ những cảm xúc của mình là gì, đã không còn cảm nhận nổi nữa rồi chỉ lặng lẽ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh xối nước lên mặt.
Cơm nước xong xuôi Lâm cũng vào phòng gọi tôi ra ăn. Ra đến phòng bếp tôi thấy Lâm đã dọn dẹp bếp sạch sẽ, trên bàn thức ăn cũng đã được bày biện. Anh múc đùi gà và hạt sen từ trong nồi đất vào một chiếc bát sau đó ngồi xuống vừa thổi vừa tách thịt gà ra khỏi xương, thổi đến khi bát canh gà hầm bớt nóng, thịt cũng không còn dính xương mới đẩy sang cho tôi. Những hành động này của Lâm anh đã làm như một thói quen nhưng trước kia tôi chưa từng để ý đến, cũng chưa từng bận tâm. Tôi hít một hơi, ngồi nhìn bát canh gà thơm nức mũi, rất lâu sau tôi mới ngước lên nhìn Lâm nói với anh:
– Tôi đồng ý với anh sẽ sinh đứa bé này ra…
Nói đến đây tôi hơi dừng lại, lòng đau đớn tựa như có thứ gì đó thúc vào, cuối cùng cũng lại vừa khóc vừa nói tiếp:
– Giao đứa bé này cho anh tôi cũng yên tâm. Còn về em trai tôi, đợi tôi sinh xong vài tuần anh hãy đưa nó về.
Lâm thấy tôi khóc, cánh tay như muốn đưa lên nhưng sau cùng anh chỉ đẩy hộp giấy về phía tôi rồi lặng im nhìn tôi. Tôi khóc một lúc cũng dừng lại, lấy đũa gắp miếng thịt gà lên ăn. Dù sao tôi cũng đã chấp nhận giữ đứa bé này lại tôi cũng phải có trách nhiệm với nó. Nếu đã bắt buộc phải giữ lại tôi cũng muốn sinh nó ra lành lặn khoẻ mạnh, chỉ có như vậy cả đời tôi mới không hối hận về sau.
Ăn cơm xong Lâm mang bát đi rửa còn tôi lấy ghế ra hồ cá cho cá ăn. Gió mang hương thơm cỏ cây thoảng qua mũi tôi. Tôi nhìn đàn cá lượn dưới hồ cuối cùng lòng cũng nhẹ hơn rất nhiều, sự kích động và tuyệt vọng khi biết tin mình mang thai con của Lâm cũng đã vơi đi, suy nghĩ cũng đã dần thông suốt hơn. Ngồi một lúc tôi cũng thấy Lâm bước ra, anh đứng bên cạnh khẽ hỏi tôi:
– Em còn cần thêm điều kiện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ đáp ứng tất cả cho em. Những điều kiện về vật chất tôi nói thì tôi sẽ làm, cổ phần hay bất cứ thứ gì tôi dám đảm bảo với em tôi không nuốt lời, hiện tại tôi còn phải đang giải quyết một số việc ở công ty nên chưa thể sang tên cho luôn được thôi.
Thật ra đến giờ tôi cũng không còn quan trọng chuyện đó nên chỉ đáp lại:
– Tôi cũng không có điều kiện gì nữa ngoài chuyện trong thời gian mang thai tôi sẽ về đảo sống, thế nên anh không cần tìm chỗ ở cho tôi, bằng đại học anh nhận giúp tôi là được. Ở đảo cơ sở vật chất không thể bằng trong đất liền nhưng không khí trong lành hơn, đồ ăn cũng sạch sẽ hơn, vả lại phân viện cũng có đủ máy móc, ở cảng Sơn Hào đang được lắp trạm thu phát sóng, vài tuần nữa ở khu nhà mẹ tôi cũng bắt được sóng điện thoại có gì vẫn có thể liên lạc được với anh. Những mốc khám thai tôi sẽ khám trên phân viện, mốc quan trọng tôi sẽ đi sẽ bắt tàu vào bệnh viện tỉnh để khám, mỗi mốc tôi đều sẽ gửi kết quả cho anh nên anh cũng không cần phải đưa tôi đi. Chuyện này là điều kiện cuối cùng của tôi, đưa tôi về đảo xong anh hãy rời đi, bao giờ đứa bé ra đời tôi sẽ giao lại cho anh không nuốt lời. Dù sao tôi cũng không muốn sống trong dằn vặt và khổ sở, mười mấy năm qua thực sự đã quá mệt mỏi và bất hạnh rồi, sau này tôi muốn được sống cuộc đời của riêng mình không muốn liên quan gì đến anh nữa.
Lâm nhìn tôi, một lúc sau mới đáp:
– Nếu em đã quyết về đảo tôi cũng không có ý kiến gì. Nhưng em đang mang thai cũng không thể ở đảo một mình nên tôi sẽ bảo cô Hiền đi theo chăm sóc em cho tới ngày gần sinh sẽ đón em về Hà Nội.
Nhắc đến cô Hiền tôi ngước lên nhìn Lâm, dường như anh cũng nhận ra suy nghĩ của tôi nên trấn an:
– Em yên tâm, cô Hiền là người hiền lành, chất phác và tốt bụng, trước kia cô ấy làm người giúp việc theo giờ cho tôi bốn năm, đến ba năm trước cô giúp việc cũ của mẹ tôi nghỉ, con gái cô Hiền lại bị bệnh cần nhiều tiền hơn nên tôi mới giới thiệu cô ấy sang giúp việc cho cho mẹ tôi.
Tôi biết đứa bé này với Lâm rất quan trọng, anh sẽ không để một người anh không tin tưởng ở cạnh chăm sóc cho tôi. Thật ra tôi cũng không quen với việc được người khác chăm sóc nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy Lâm nói cũng đúng. Tôi bụng mang dạ chửa lại ở đảo không thể ở một mình được, mà tôi thì lại không muốn ở cạnh Lâm, vậy nên việc anh sắp xếp cho cô Hiền đi theo tôi về đảo tôi cũng không từ chối nữa.
Chiều hôm ấy tôi ra văn phòng luật của Khánh làm nốt một số giấy tờ uỷ quyền. Lúc nhìn thấy sắc mặt tôi Khánh vô cùng kinh ngạc, có lẽ anh nghĩ tôi sau khi chia tay với Lâm tôi đã suy sụp đến mức không gượng dậy nổi nên bảo với tôi:
– Diệp Anh. Anh thấy tinh thần em không tốt, hay là đặt vé đi du lịch ở đâu đó một thời gian cho khuây khoả. Đi Đà Nẵng, hay đi Đà Lạt, thành phố Hồ Chí Minh, ở đâu cũng có rất nhiều địa điểm để chơi.
Tôi cố cười đáp lại anh:
– Vâng. Em đang săn vé đi Đà Lạt, đi Đà Lạt xong chắc em lại lên Hà Giang chơi, chơi đủ một năm cho tâm hồn được chữa lành mới về anh ạ.
– Ừ. Hiện tại vụ án liên quan đến ba chị em em đang được mở rộng điều tra, ngoài ba chị em em còn có rất nhiều trẻ em được bắt cóc đưa qua biên giới trong lần đó nên vụ án đó có thể sẽ phải kéo vài tháng, cũng có thể kéo dài cả năm vì phía công an còn đang xác minh thêm những bị hại khác. Trong thời gian này em có thể tranh thủ nghỉ ngơi. Vụ án về đấu thầu anh sẽ tham gia với tư cách là luật sư của ông Quang, có thông tin gì anh sẽ báo lại cho em.
– Vâng. Cảm ơn anh.
Khoé môi Khánh mấp máy như định nói gì đó, cuối cùng khi tôi ra đến cửa cũng thấy anh khẽ nói:
– Diệp Anh. Không yêu nữa cũng không thể ch.ế/t được. Anh ta là con của người khiến gia đình em tan nát, khiến em phải chịu bao khổ đau, giày vò em không việc gì phải hành hạ bản thân mình ra thế này. Cuộc đời này còn rất dài, thời gian cũng sẽ chữa lành tất cả, quên anh ta đi, bắt đầu lại một cuộc đời mới, em phải sống thật tốt, thật vui vẻ, thật hạnh phúc thì trả thù mới có ý nghĩa được chứ? Em suy sụp thế này cho ai xem?
Thật ra tôi chia ly tôi không suy sụp đến mức này, tuy có buồn đau nhưng tôi vẫn có thể bước tiếp. Tôi cũng đã nghĩ như Khánh, nghĩ rằng từ từ tôi sẽ quên đi được Lâm, sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, thậm chí còn nghĩ đến việc lấy chồng sinh con. Thế nhưng sự xuất hiện của đứa bé này khiến tôi hiểu rằng tôi đã không thể lựa chọn bắt đầu lại được nữa. Dù sinh nó ra hay bỏ nó đi tôi vẫn phải sống trong sự giằng xé đến hết cuộc đời. Nhưng giờ tôi đã chọn sinh nó rồi, tôi không nên oán trách bất cứ một điều gì nữa nên chỉ mỉm cười bảo với Khánh:
– Anh yên tâm, từ mai em sẽ sống thật tốt, thật hạnh phúc, sau chuyến du lịch này chắc chắn sẽ quên hết mọi thứ thôi. Anh cũng thế, phải thật hạnh phúc nhé!
Nói rồi không đợi Khánh đáp tôi cũng nhanh chóng rời đi. Về đến nhà trời cũng xẩm tối, bước vào phòng khách tôi cũng thấy Lâm nấu xong cơm từ bao giờ, anh đang nhặt vitamin bầu cho vào hành lý để mai đưa tôi ra đảo. Tôi thẫn thờ nhìn Lâm tự hỏi rằng, rốt cuộc ông trời nghiệt ngã đến thế nào lại cho anh làm con của mụ dì ghẻ độc ác kia? Rốt cuộc ông trời nghiệt ngã thế nào lại khiến anh yêu tôi? Trong mối duyên oan trái này… làm sao có thể so sánh nỗi đau của ai nhiều hơn ai đây?
Sáng hôm sau Lâm đón cô Hiền sau đó đưa tôi và cô Hiền về đảo. Suốt thời gian về đến đảo cô Hiền không nói gì nhiều, mãi đến khi Lâm mang hành lý vào nhà mẹ nuôi tôi nhặt đồ ra, tôi và cô Hiền đứng ở sân cô Hiền mới khẽ nói với tôi:
– Tôi nghe sơ sơ qua chuyện của cô cậu mà thương hai người vô cùng. Chị Phượng thì tôi cũng không nói làm gì nữa, nhưng cậu Lâm thật sự rất tốt. Sinh ra bởi một người mẹ như vậy mà cậu ấy không nhiễm tính một chút nào. Cậu ấy thương cô nhiều lắm đấy, tôi nhìn là tôi biết. Từ lúc tôi quen cậu ấy đến giờ tôi chưa thấy cậu ấy đối tốt với người con gái nào như cô kể cả cô Nguyệt. Cậu ấy sống tử tế vậy mà sao số khổ thế không biết nữa. Cô khổ mà cậu ấy cũng khổ, ngày trước con gái tôi bệnh, cậu ấy thuê tôi làm việc toàn cho tôi thêm tiền. Có mấy lần không có tiền đóng viện phí cậu ấy còn cho tôi cả nửa tháng lương để đóng viện phí cho con gái tôi. Đến mấy năm trước cậu ấy giới thiệu tôi sang làm cho nhà chị Phượng còn tự ra giá để chị Phượng trả lương tôi cao hơn người giúp việc cũ, đến ngày con gái tôi đi phẫu thuật còn hỗ trợ tôi một khoản tiền lớn. Giờ con gái tôi khỏi bệnh, lấy chồng, vừa sinh được thằng cu kháu khỉnh cũng là nhờ ơn cậu ấy cả. Cô nói xem… một người tốt như cậu ấy sao lại có một người mẹ làm ra những chuyện thất đức kia chứ?
Tôi không đáp lời cô Hiền, bởi tôi cũng đã rất nhiều lần tự hỏi mình câu hỏi tương tự như vậy nhưng lại không thể tự cho mình đáp án. Số kiếp ông trời đã an bài như vậy, làm sao có thể thay đổi được?
Sau khi dọn dẹp xong Lâm cũng đi về phía tôi, anh muốn hỏi ý kiến tôi về việc lắp năng lượng mặt trời ở nhà mẹ nuôi tôi. Tuy nhiên tôi không muốn lắp nên từ chối, dù sao tôi cũng chỉ ở đây có hơn năm tháng nên không muốn lãng phí, vả lại tôi lựa chọn về đây là để được hít thở bầu không khí tự nhiên, trong lành nhất ở đảo, không cần đến điện vẫn tốt hơn. Buổi chiều Lâm dẫn cô Hiền ra chợ, sau đó dặn dò cô gì đó rồi mới rời đi. Lúc anh đi, anh nhìn tôi rất lâu rồi mới khẽ nói:
– Cần gì, muốn ăn gì em bảo cô Hiền cô ấy sẽ mua cho em, vitamin và sữa bầu tôi đã ghi cách uống ở bên ngoài em uống theo hướng dẫn là được. Bên trong valy xanh có đồ ăn vặt cho bà bầu, có cả ít sách truyện và một chiếc mp3 tôi đã cop nhạc vào rồi. Tôi đi đây.
Tôi nhìn Lâm, ánh mặt trời chiếu qua nửa sườn mặt anh đầy cô đơn và u ám, ánh mắt đen thẫm giống như bầu trời đêm giông bão không một ánh sao nào. Lúc này tôi mới để ý trên cổ tay Lâm vẫn đeo chiếc vòng mà tôi đã làm cho anh, chiếc vòng dường như đã được sửa lại nhưng không thể vẹn nguyên được như ban đầu, vài con ốc được chắp vá, nhìn thôi cũng cảm thấy đau lòng vô cùng. Tôi ngoảnh mặt đi, đằng nào cũng không thể ở cạnh thì không cần cố chấp làm gì. Lâm có lẽ cũng không muốn miễn cưỡng nên xoay người bước đi, ánh hoàng hôn đỏ rực phủ lên khắp người anh, bóng anh liêu xiêu, cô độc khuất dần sau những hàng cây xa xa. Cô Hiền nhìn thấy Lâm đi như vậy mắt cũng đỏ hoe lên rồi bảo với tôi:
– Diệp Anh. Hai đứa… không thể cho nhau một cơ hội nào sao?
Thật ra người ở ngoài nhìn vào nói buông bỏ thì rất dễ, nhưng người trong cuộc trải qua bao nỗi đau mới biết có những loại hận thù có thể buông bỏ, nhưng mối thù hận gi.ết mẹ, gi.ết chị thì không thể buông bỏ nổi. Nếu buông bỏ được, tôi đã không phải sống khổ sở suốt mười bảy năm nay. Có những sai lầm có thể tha thứ được, nhưng có những tội ác gây ra không thể nào tha thứ. Lâm không có lỗi, nhưng mẹ anh là người gây ra những tội ác đó, tôi không thể coi như không được. Cuối cùng tôi cũng không kìm được vừa khóc vừa kể lại cho cô Hiền nghe tất cả mọi chuyện, kể lại từ ngày đầu tiên mụ dì ghẻ dẫn Lâm đến nhà tôi, kể lại tất cả những tội ác mụ ta đã gây ra và rất cả những thứ chị em tôi trải qua từng ngày từng phút, từng chi tiết không sót bất cứ chi tiết nào. Đến khi kể xong tôi vừa khóc vừa hỏi cô Hiền:
– Với tất cả những chuyện như vậy cô nói xem, cháu làm sao có thể buông bỏ hận thù được đây.
Cô Hiền cũng khóc, vừa khóc cô vừa đáp lại:
– Con gái tôi cũng bằng tầm tuổi như cô, nó bệnh tật thôi mà tôi đã không chịu nổi, nghĩ nó phải trải qua những điều kinh khủng này tôi thật sự thấy mình đau đến mức có thể chết đi được. Nếu là tôi… tôi thật sự cũng không buông bỏ nổi, chỉ là tôi thương cậu Lâm quá mà thôi. Sao mẹ cậu ấy có thể ác táng tận lương tâm đến vậy… cậu ấy chắc khổ tâm lắm.
***
Những ngày tiếp theo có cô Hiền bầu bạn lòng tôi cũng bớt chơi vơi. Lâm về Hà Nội hay ở đảo tôi không rõ, cũng không muốn mình bận tâm quá nhiều đến anh, hằng ngày chỉ cố gắng nghĩ đến những điều tích cực. Đã lựa chọn sinh đứa bé này ra, tôi tự nhủ trong năm tháng này tôi phải cố gắng giữ tinh thần tốt, ăn uống thật tử tế để nó được ra đời thật khoẻ mạnh. Trước kia ở nhà mụ dì ghẻ tôi ít tiếp xúc với cô Hiền nên không rõ tính cách của cô ấy cho tới giờ ở cùng cô tôi mới biết tính tình cô Hiền rất dễ chịu, chất phác, cũng rất cẩn thận, chu đáo, giống với tính cách của mẹ nuôi tôi. Hằng ngày ngoài việc cơm nước cho tôi cô Hiền còn thường nhắc tôi uống thuốc, uống sữa bầu cho đầy đủ và còn nhắc tôi mở nhạc trong máy mp3 cho đứa bé trong bụng nghe. Cô còn nói với tôi hồi con gái cô mang bầu thường xuyên nghe nhạc thai giáo nên thằng bé sinh ra rất nhanh nhẹn, cứng cáp, giờ hai tuổi đã nói như vẹt. Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng đứa bé này tôi không hề mong chờ, thậm chí còn tìm cách tránh thai để không có nó, có rồi lại định tìm cách phá bỏ nó đi thì tôi sẽ không có tình cảm với nó, khi ấy còn tự tin cho rằng nếu sau này sinh nó ra có giao nó cho Lâm tôi cũng sẽ không đau khổ quá nhiều. Thế nhưng không hiểu sao mỗi ngày trôi qua, tôi lại thấy như có một sợi dây nho nhỏ kéo tôi lại gần hơn với con. Lần đầu tiên, khi tôi cảm nhận được cú đá rõ rệt của đứa bé lên bụng, tôi đã nghẹn ngào chạy đi khoe với cô Hiền, thậm chí suốt ngày hôm đó tôi chỉ mong chờ đến cú đá thứ hai của con, tôi còn giống như bao bà mẹ khác canh lúc con đạp liền lấy máy điện thoại ra để quay lại. Đến khi quay được đoạn đứa bé đạp, tôi đã xem đi xem lại rất nhiều lần, còn tự cười một mình như một kẻ ngốc. Mỗi ngày trôi qua, dù là một viên thuốc bầu hay một cốc sữa bầu tôi uống, dù là một bản nhạc đồng quê hay một bản nhạc thai giáo tôi cho con nghe tôi đều cảm thấy có một cảm xúc rất kỳ lạ, một cảm xúc mà tôi cũng không biết gọi tên là gì, chỉ biết… tôi nhận ra rằng từng mạch máu trong người mình đang chảy cùng những mạch máu của đứa bé này, lòng dạ có sắt đá thế nào vẫn nhận thấy có một thứ tình cảm đang ngày một lớn lên. Có lẽ tình mẫu tử thiêng liêng là điều khó nói, đứa bé này có nửa dòng máu của tôi, hận thù, thù hận thì tôi hiểu nó vẫn là con tôi nên ngày càng thấy tình cảm mình dành cho đứa bé một nhiều lúc nào chẳng hay. Nhưng tôi lại không biết được rằng, tình cảm càng lớn… tôi lại càng khổ đau vạn phần.
Tuần thứ hai mươi hai tôi và cô Hiền vào sản nhi siêu âm hình thái. Lúc bác sĩ đặt đầu dò lên bụng tôi, nhìn đứa bé lúc này đã khác hẳn với lúc mười lăm tuần, đường nét trên gương mặt cũng đã rõ ràng hơn tôi cũng đã bật khóc vì thương con, khóc vì ân hận. Đứa bé này xuất hiện trong hoàn cảnh đầy đáng thương, không được mong chờ bởi chính người mẹ của nó, thậm chí vì hận thù tôi còn thốt ra những lời nói đầy đau thương dành cho con, suýt chút đã tước đi mạng sống của con, quả thực tôi là kẻ tàn nhẫn máu lạnh. Trong phòng siêu âm, bác sĩ nói với tôi con hoàn toàn khoẻ mạnh, chưa phát hiện gì bất thường, còn dặn tôi đi siêu âm, khám thai theo đầy đủ các mốc. Khi ấy tôi không hề biết rằng trong lúc tôi siêu âm ở trong thì Lâm cũng đứng ngoài màn hình chờ dành cho người nhà nhìn con, đến khi xong, tôi vào thay quần áo anh cũng vội vã rời đi. Cũng cho đến sau này tôi mới biết, tất cả các mốc khám thai của tôi anh cũng đều lặng lẽ đi theo tôi như vậy, chỉ là không bao giờ dám xuất hiện trước mặt tôi.
Khi tôi mang thai đến tuần ba mươi Khánh có gọi điện thông báo cho tôi vụ án về sai phạm trong đấu thầu đã được xét xử. Mụ dì ghẻ dùng 15% cổ phần khắc phục sai phạm, ông Quang dùng 20% khắc phục sai phạm nên mụ dì ghẻ nhận mười ba năm tù, ông Quang nhận 8 năm tù. Không thấy Khánh nhắc gì đến 20% cổ phần của chị Thu, mà giờ phút này tôi cũng không còn bận tâm chỉ muốn bình an sinh đứa bé này ra đời.
Tôi mang thai đến tuần thứ ba mươi bảy thì quyết định về Hà Nội để sinh con. Có lẽ tôi biết rằng phải chia lìa, sinh con xong sẽ giao lại cho Lâm nên càng về những ngày cuối tôi càng lưu luyến những tháng ngày ở đảo. Mang thai chín tháng mười ngày, con nằm trong bụng tôi, sống trong từng mạch máu của tôi cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra… tôi vẫn là một người mẹ, vẫn biết thương đứa con nhỏ bé của mình. Thế nhưng dù níu kéo thời gian vẫn trôi qua trong vô vọng. Theo dự kiến sinh, còn ba tuần nữa tôi mới sinh con tôi vốn định cùng cô Hiền về căn biệt thự để sống tạm nhưng không ngờ lúc từ đảo về bệnh viện phụ sản Hà Nội siêu âm thai mốc ba mươi bảy tuần bụng tôi bỗng đau âm ỉ, một lúc sau bỗng đau dữ dội.
Tôi không nhớ nổi mình đã được đưa vào phòng sinh thế nào, chỉ thấy cảm thấy nhưng cơn đau như thúc thẳng xuống phần thân dưới. Lúc này tôi cũng dần nhận ra đây là những cơn đau chuyển dạ. Xung quanh tôi có hai ba người phụ nữ cũng đi sinh, ngoài chồng còn có cả mẹ đẻ và mẹ chồng vây quanh. Tôi không dám nhìn, nghĩ đến mẹ tôi, lại nghĩ đến mụ dì ghẻ lòng sống mũi tôi cũng cay xè. Y tá khám trong cho tôi, cơn đau cũng mỗi lúc một nhiều, bởi vì đau quá, tôi không còn nhớ nổi y tá đã nói gì chỉ thấy một lúc sau y tá dạy tôi cách rặn. Tôi cố gắng làm theo, trong vài phút chốc tỉnh táo, tôi dường như nghe thấy có tiếng giày quen thuộc chạy vội vã trên nền đá hoa. Thế nhưng bởi cơn đau như chết đi sống lại, như bóng ma lởn vởn cuốn lấy tôi nên tôi cũng không thể định hình được trước mắt có những ai. Khi tôi rặn đến hơi thứ ba đầu óc cũng đờ đẫn, cơ thể lạnh như băng, y tá đột nhiên hốt hoảng gào lên:
– Máu chảy nhiều quá, cầm máu… sản phụ ra máu không cầm được… mau lên… đứa bé… sẽ bị ngạt mất thôi… mau lên…
Cơ thể tôi mỗi lúc một rét run cũng muốn lịm đi, nhưng khi nghe mấy chữ “đứa bé bị ngạt” tôi bỗng hoảng hốt và sợ hãi vô cùng. Tôi vốn nghĩ mình máu lạnh và tuyệt tình, vậy mà giây phút này khi nghe đến việc đứa bé trong bụng gặp nguy hiểm tôi đã gần như suy sụp và tuyệt vọng, không muốn nghĩ tới bất cứ điều gì nữa, không còn muốn nghĩ cho bất cứ ai hay hận thù chỉ nghĩ duy nhất đến đứa con trong bụng tôi. Lúc này tôi cũng mới biết, trong khoảnh khắc sinh tử tôi vẫn nghĩ đến đứa con tội nghiệp đầu tiên. Tôi chỉ sợ rằng không còn kịp, chỉ sợ rằng muộn một giây vạn ngàn lần sẽ hối hận túm lấy người trước mặt nước mắt cũng chảy dài xuống miệng:
– Cứu… cứu đứa bé… xin cứu lấy đứa bé.
– Cố lên… chị cố gắng lên… có còn tỉnh táo không… còn rặn được không…
Tôi không nghe tiếng người nữa, cũng không thể nhìn thấy gì chỉ điên cuồng túm lấy hai bên thành giường, dùng sức lực cuối cùng cố gắng rặn một hơi. Giây phút ngay sau đó, tôi đã chìm thẳng vào một bóng đen mịt mù. Có ai đó hình như hốt hoảng gọi tên tôi, thế nhưng tôi đã không còn nghe được bất cứ lời nào nữa.
Tôi không biết mình lịm đi bao lâu đến khi tỉnh dậy đã thấy nằm trong một căn phòng trắng toát bên trên còn treo một bình truyền nước bên cạnh là một cô y tá. Nhìn thấy cô y tá, tôi vội vã bật dậy, thế nhưng hình như tôi đã mất rất nhiều máu nên vừa ngồi dậy đầu óc đã choáng váng. Cô y tá thấy vậy liền nói:
– Chị đừng ngồi dậy đột ngột như thế, chị vừa sinh xong còn bị mất máu nhiều máu nên nghỉ ngơi đi. Chồng chị lo cho chị lắm đấy, may mà chị không sao.
Lúc này toàn bộ ký ức đã ùa về, tôi nhìn xung quanh không hề thấy có đứa bé nào, cũng không có nôi trong phòng. Bỗng dưng tôi có một linh cảm rất lạ liền túm lấy tay cô y tá hỏi:
– Con tôi đâu… đứa bé… đâu rồi. Đứa bé… còn sống không?
Cô y tá nhìn tôi hơi nhíu mày đáp lại:
– Đứa bé khoẻ mạnh, con gái tròn 3kg. May mà chị vẫn đủ sức rặn hơn cuối cùng, con bé được ekip đỡ đẻ tóm luôn ra ngoài. Trộm vía xinh xắn trắng trẻo lắm.
– Nó đang ở đâu?
– Chồng chị vừa bế đi rồi, anh ấy ở đây từ lúc chị sinh đến vừa nãy truyền xong túi máu cuối cùng, bác sĩ khám xong nói chị không sao anh ấy mới yên tâm. Đến lúc cắm truyền nước bác sĩ bảo một lúc là chị tỉnh nên anh ấy bế đứa bé ra ngoài rồi. Mẹ chị đi mua cháo cho chị chắc cũng sắp về rồi.
Khi nghe đến đây, tôi hoảng hốt vội vã rút dây truyền mặc cho cơ thể vẫn còn yếu ớt lao thẳng ra ngoài. Cô y tá thấy vậy chạy theo định tóm tôi lại, thế nhưng vừa chạy được vài bước tôi cũng thấy bóng Lâm đang bế một đứa trẻ về phía cuối hành lang. Nhìn thấy anh, tôi không còn bình tĩnh nổi lao thẳng tóm lấy tay Lâm giọng nói đã lạc đi:
– Đợi tôi cho con bú xong tôi sẽ giao lại cho anh… được không? Để tôi cho con bú một lần, được không?
Không đợi anh đáp, tôi đã đưa tay đón lấy con. Tôi biết bản thân đã lựa chọn rồi thì không thể thay đổi được, cũng đừng hối hận, còn tưởng mình mạnh mẽ vậy mà vừa nhìn thấy gương mặt con tôi đã không kìm được nước mắt cũng lã chã rơi. Con bé rất giống Lâm, nhưng làn da trắng lại giống hệt tôi. Tôi ôm con vào lòng ngửi được mùi hương thơm tho, rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần cho giây phút này, rõ ràng đã từng muốn bỏ nó đi vậy mà lúc này đây bỗng cảm thấy đau đớn không thể nào chịu nổi khóc mỗi lúc một lớn. Tôi không biết mình đã về phòng thế nào, chỉ biết khi kéo áo lên cho con bé bú tôi gần như đã khóc đến tê liệt. Chiếc môi hồng nhỏ xinh ngậm lấy bầu ngực mút từng hơi, phản xạ xuống sữa cũng tê dại nơi đầu ngực. Gần chín tháng mang thai, mỗi ngày cảm nhận những cử động trong bụng nay dứt ruột sinh ra mới hiểu rằng tôi thương con đến thế nào. Trái tim tôi như có trăm ngàn mũi dao đâm vào, nhìn con bú ngon lành tôi càng khóc nức nở, những giọt sữa đầu tiên cũng là những giọt sữa cuối cùng mà con được bú từ tôi. Một tay tôi bế con, một tay chạm lên má, lên mắt con, nước mắt rơi đầy cả chiếc khăn choàng lên người con. Tôi khóc đến mức không thể nào thở nổi, còn Lâm suốt thời gian ấy anh chỉ im lặng nhìn tôi. Trước kia tôi cứ nghĩ rằng trải qua nhiều chuyện đau đớn như vậy tôi không còn biết đau, nhưng tôi nào ngờ khi biết rằng đây là lần đầu cũng là lần cuối tôi cho con được bữa ăn đời bằng những giọt sữa mẹ tôi mới hiểu cơn đau này tôi cũng không thể nào chịu nổi. Dường như bây giờ tôi mới nhận ra được tình mẫu tử tôi dành cho con nhiều hơn tôi đã nghĩ. Mấy ngón tay nhỏ bé chạm lên cạnh bầu ngực, đôi mắt tròn xoe nhìn tôi một lúc rồi lim dim nhắm lại. Cả gương mặt tôi đẫm nước mắt, nước mắt rơi đầy miệng, rơi xuống cả má con, con bé giật mình, lại mở to đôi mắt đen tròn nhìn tôi. Phút giây ấy tôi đã ước gì thời gian có thể ngừng lại, nhưng chỉ đúng năm phút sau con bé cũng đã no sữa buông miệng khỏi ngực tôi nhắm mắt ngủ say. Tôi ôm chặt lấy con, áp má mình lên má con, hít lấy hương thơm từ cơ thể con khóc không thể ngẩng đầu lên nổi, tiếng khóc khàn đục ngập tràn cả căn phòng. Lâm nhìn tôi rất lâu, dường như đã suy nghĩ gì đó, một lát cũng đi về phía tôi, đón lấy đứa bé rồi nói:
– Em nghỉ ngơi đi đừng khóc nhiều như thế nữa, đã lựa chọn rồi cũng đừng yếu lòng. Tôi sẽ nuôi dạy nó thật tốt, từ nay tôi và con sẽ không làm phiền đến em, còn về em hãy sống một cuộc sống thật tốt, thật vui vẻ và hạnh phúc, sống cho riêng bản thân em cũng vĩnh viễn quên đứa bé này đi. Trong tháng này tôi sẽ đưa em trai em về như đã hứa.
Những ngón tay tôi đang đan chặt ngón tay con cũng dần dần bị tách ra. Bàn tay nhỏ xíu cũng chỉ quờ quạng lên không trung. Tôi không thể níu nổi chỉ có thể nhìn con khuất xa, trái tim cũng tựa như đã không còn đập!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!