Sao Sáng Chờ Anh Về
Phần 7
Lâm cõng tôi trên lưng dưới trời mưa lớn, mưa trút xuống giống hệt một năm nào đó đã xa. Vừa vặn trôi qua mười sáu năm, tôi đã không còn là cô bé nông cạn nằm trên lưng anh ta chửi bới, còn anh ta cũng không còn là chàng thiếu niên gầy gò năm nào. Có lẽ anh ta đã sớm quên đi quá khứ, quên đi nỗi đau của chị em tôi, chỉ có tôi vẫn mang theo, gặm nhấm mối hận dai dẳng ấy qua ngày. Gió biển rất lớn, con tàu dập dềnh trên sóng, khi tôi và Lâm đặt chân lên đến tàu cả hai đã ướt nhoẹt. Tôi nghe được tiếng mấy người trông có vẻ là họ hàng của mụ dì ghẻ nói với nhau:
– Đường đi đón dâu mà tưởng như đi Tây thiên lấy kinh, không, còn kinh khủng hơn Tây Thiên, vừa xa vừa bẩn. Sao thằng Lâm lại có thể lấy vợ ở cái nơi khỉ ho cò gáy này?
– Thế nên chị Phượng mới phản đối kịch liệt như vậy. Cá không ăn muối cá ươn, đang sắp kết hôn với con bé Nguyệt có tiền, có quyền, gia giáo, xinh đẹp đùng cái huỷ hôn lấy con bé này.
– Nghe nói con bé này còn là sinh viên, chưa ra trường. Đã mồ côi còn chưa có công ăn việc làm gì, lấy về còn phải nuôi thêm một báo cô.
– Không hiểu thằng Lâm nhà mình thích con bé này ở cái điểm nào nữa, ngoài có tí nhan sắc thì có cái quái gì. Ở đây là đảo, có khi lại dùng bùa giống trên vùng cao không nhỉ?
Tôi nghe không sót chữ nào nhưng bản thân chưa từng bận tâm cũng không hề thấy buồn. Mấy lời nói này coi như chó sủa bên tai, ai bảo có họ với mụ dì ghẻ kia, tôi cũng coi như chó một đàn. Điều tôi quan tâm lúc này là bàn tay bị gai thép đâm của Lâm. Thực ra không phải tôi thương xót gì anh ta, nhưng anh ta vì cõng tôi xuống tàu mà bị gai thép đâm, tôi cũng không thể làm ngơ. Có điều Lâm dường như không hề biết đau, anh ta dìu tôi ngồi xuống ghế, lau tay qua vào chiếc khăn mùi xoa vì sợ vết m/áu dính ra váy rồi nói:
– Nâng váy lên tôi xem chân.
Tôi thấy vậy thì đáp lại:
– Em không sao, thầy lấy giúp em valy kia được không?
Lâm gật đầu, kéo valy về phía tôi. Mấy người họ hàng nhà anh ta nhìn thấy vết máu trên tay Lâm thì định nói gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Lâm cuối cùng chỉ im lặng. Tôi cúi xuống mở valy, từ sau lần đi đảo cùng Lâm trong valy của tôi lúc nào cũng sẵn rất nhiều thuốc men, vật dụng y tế cơ bản. Lúc lôi ra được lọ cồn và miếng bông y tế Lâm cũng có chút ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi cười cười kéo tay anh ta nói:
– Thầy ngồi xuống đi, em lau vết thương cho thầy. Lau xong cho thầy em sẽ tự xử lý vết thương của em.
– Để tôi xem vết thương cho em trước.
Tôi không cãi được lời Lâm, cuối cùng đành để anh ta ngồi xuống nâng chân tôi lên. Chân tôi dính đầy bùn cát nhưng Lâm dường như không mấy bận tâm, cũng không hề sợ bẩn dùng cả hai tay để cố định. Cổ chân tôi hơi sưng, móng chân cái bị bay một miếng, máu đã khô nhưng vẫn đau. Anh ta cúi xuống, dùng bông tăm gạt bụi trên móng chân tôi, sau đó thấm cồn lau sạch sẽ. Tuy rằng rất xót, nhưng tôi nghĩ mấy vết thương cỏn con này vẫn chịu được nên không kêu dù chỉ một tiếng. Xử lý xong móng chân Lâm mới đặt tay lên cổ chân tôi bảo:
– Sẽ hơi đau đấy.
Nói xong, anh ta khẽ xoay khớp, khi khớp cổ kêu “cắc” một tiếng tôi cũng đau đến tê liệt đầu óc phải cắn răng thật mạnh để chịu đựng. Đến khi xong chân tôi cũng nhẹ đi rất nhiều. Trước kia tôi bị trẹo chân, mẹ nuôi cũng từng mang tôi đến nhà ông lang đầu trạm cảng để nắn chân. Nhưng khi Lâm làm như vậy tôi lại thấy hơi ngỡ ngàng. Căn bản anh ta sống ở thủ đô, lại còn là tiến sĩ, những phương pháp dân gian thường sẽ bị coi là lạc hậu, cổ hủ không ngờ anh ta lại dùng nó. Nắn xong anh ta nói:
– Tạm thời như vậy nhưng nếu đau quá vẫn phải vào viện xử lý.
– Hết đau rồi, không cần vào viện đâu ạ. Thầy ngồi đi, em xem tay thầy.
Bàn tay Lâm chai sạn, lòng bàn tay bị thép gai đâm lỗ chỗ năm sáu vết, có hai vết rất sâu máu vẫn đang chảy. Tôi vừa lấy cồn lau vừa nghĩ mãi, không hiểu anh ta làm gì mà để bàn tay chai sạn đến mức này. Rõ ràng sống trong một gia đình giàu có như vậy lẽ ra tay phải càng ngày càng mềm mại, cớ sao đôi tay lại chai sạn như thể mưu sinh vất vả y như Khánh? Lau xong vết thương, tôi dùng băng Urgo băng lại để tránh máu chảy. Một người trong số họ hàng nhà Lâm lúc bấy giờ mới cất tiếng hỏi:
– Hai đứa kết hôn mà vẫn xưng hô như thầy trò thế à?
Tôi quen mồm rồi, đổi thành “anh em” thì ngượng mồm mà đổi thành “anh tôi” thì cảm thấy xa cách. Thầy hiệu trưởng chắc cũng đoán ra nên cười nói đỡ cho tôi:
– Xưng hô thế nào không quan trọng, quan trọng là tình cảm của hai đứa thôi. Vả lại Lâm là thầy giáo của cháu Diệp Anh, suy cho cùng một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy. Tôn sư trọng đạo mà.
– Tôn sư trọng đạo mà cuỗm luôn thầy giáo làm chồng.
Tôi nhìn người đàn bà nói ra câu ấy bình thản đáp lại:
– Vì tôn sư trọng đạo nên cháu mới cuỗm thầy Lâm làm chồng đấy ạ. Chẳng phải các cụ có câu, muốn sang thì bắc cầu Kiều, muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy. Cháu làm đúng y như các cụ dạy, yêu thầy để con cái còn hay chữ.
Không riêng người đàn bà kia mà cả tàu tròn mắt nhìn tôi. Tôi chả thèm để ý, ngước lên nhìn cũng thấy khoé môi Lâm hơi cong lên. Không rõ là anh ta cười hay không cười nhưng chắc có lẽ cũng sốc với câu trả lời của tôi.
Vào đến đất liền trời cũng tạnh ráo nhưng vì trận mưa trên đảo nên đồ cưới của tôi và Lâm vẫn ướt, chẳng những vậy còn dính đầy bùn cát. Cũng may mụ dì ghẻ sợ tôi làm xấu mặt gia đình hào môn nên chuẩn bị cho tôi hai cái váy cưới lận. Trước khi ra nhà hàng tôi và Lâm về biệt thự thắp hương gia tiên nhà anh ta, sau đó thay đồ cưới, trang điểm làm tóc lại rồi mới lên xe dâu ra nhà hàng. Ban đầu tôi tưởng gia đình anh ta không thích tôi thì đám cưới cũng chỉ làm sơ sài, thế nhưng khi ra hôn trường mới biết đám cưới to cỡ nào. Dù gì Lâm cũng là con trai duy nhất của một tổng công ty khá lớn, với những mối quan hệ của gia đình họ thì dĩ nhiên phải mời đầy đủ khách mời. Tôi quét mắt một vòng thấy mụ dì ghẻ đang đứng cùng bố dượng của Lâm ngay gần phía trung tâm. Ánh mắt bà ta không hề vui vẻ, nhìn thấy tôi bước vào ánh mắt càng hằn lên những tia khinh bỉ và ghét bỏ. Thế nhưng giữa bao nhiêu quan khách bà ta vẫn phải cười, nụ cười méo mó đến đáng thương. Ở bên dưới tôi nghe loáng thoáng có người nói:
– Cô dâu không phải là con gái của ông Việt sao? Tưởng nhà Phượng Quang và Việt An làm thông gia rồi, đúng là không ngờ quay xe trong phút mốt.
– Vợ chồng ông Việt hôm nay không đến dự đúng không?
– Đến dự làm sao được, con gái bị huỷ hôn mất mặt cả hai nhà, Việt An rút vốn khỏi Phượng Quang rồi, chuyến này Phượng Quang lại lao đao.
– Việt An mất mặt, Phượng Quang cũng thành vết nhơ, sát đến ngày đính hôn còn có thể huỷ. Xem ra sau này hai bên cũng khó mà nhìn mặt nhau.
– Nhưng cô dâu này trông cũng rất xinh, có lẽ thay vì chọn kết hôn hào môn hào môn thì chú rể chấp nhận lấy người mình yêu.
Yêu sao? Tôi biết Lâm không yêu gì tôi, lấy tôi từ đầu đến cuối đều là gượng ép. Chuyện tôi gài bẫy anh ta chắc chắn như cái gai nhọn trong lòng không thể nhổ đi. Tôi phá vỡ tình yêu đẹp của Lâm, cũng khiến anh ta khinh bỉ mình vì những thủ đoạn bẩn thỉu. Thế nhưng anh ta không chửi bới tôi, không chì chiết, không lăng mạ, ngược lại còn nhờ thầy hiệu trưởng thay cha mẹ đưa tôi về nhà chồng, cõng tôi qua cầu gỗ, xử lý vết thương cho tôi. Tôi đoán sự tử tế của anh bắt nguồn từ đạo đức nghề nghiệp, anh ta là thầy giáo, là Đảng viên nên đối với sinh viên cũng không thể quá tàn nhẫn, ngoài ra cũng có thể bởi anh ta thương hại tôi, thương hại tôi mồ côi, đến ngay cả đám cưới cũng không một ai giúp, thương hại tôi mồ côi không nơi nương tựa… Nhưng dù là bắt nguồn từ điều gì thì tôi cũng biết chắc chắn một điều, tôi đối với anh ta, từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một chữ: hận!
Phía trên lễ đài MC bắt đầu ra sân khấu, Lâm và bố mẹ anh ta cũng tiến thẳng về trung tâm hội trường. Bên dưới lời xì xào bàn tán không ngớt. Những lời ấy như kim đâm qua lỗ tai, tôi không hề khó chịu, nhưng có lẽ có người đang đau đến quặn thắt lòng. Nếu Lâm không phải con trai duy nhất của mụ ta, nếu trên dưới anh ta còn anh em trai có lẽ không đời nào mụ ta tổ chức đám cưới cho Lâm, có lẽ mụ ta sẽ từ mặt Lâm để kệ anh ta làm gì thì làm. Thật tiếc là ông trời có mắt, cho mụ ta sinh được đúng một người con, có thai năm bảy lần cũng không thể giữ! Quả báo mà!
Ánh đèn trên sân khấu bắt đầu rọi xuống. Lâm đứng ngay chính giữa thảm đỏ nhìn về phía tôi. Gương mặt Lâm không vui cũng chẳng buồn, lúc thấy thầy hiệu trưởng nắm tay tôi, dẫn tôi tiến vào lễ đường ánh mắt bỗng có chút trầm mặc. Là tiếc nuối hay hối hận? Tôi không đoán được, cũng không muốn đoán, chỉ nắm chặt lấy tay thầy hiệu trưởng, chầm chậm theo ánh đèn từng bước đi lên. Lúc nhìn sang gương mặt hiền từ của thầy hiệu trưởng, nhìn mái tóc đã điểm vài sợi bạc tôi bỗng thấy sống mũi cay cay. Tôi không có bố dẫn lên lễ đường, không có mẹ tiễn chân về nhà chồng. Bố tôi, không biết có đang nhìn xuống nhân gian này không. Nếu được ước, tôi đã ước mình không có người bố tồi tệ như vậy, đến khi chết đi, tôi vẫn chưa từng tha thứ cho ông ta. Tôi mong rằng ông ta ở trên trời mở mắt thật to mà nhìn xuống, người đàn bà mà ông ta say đắm đã thay người đàn ông khác khi mộ ông ta còn chưa xanh cỏ, còn vợ con ông ta kẻ chết người lưu lạc chỉ còn đứa con gái này đang sắp kết hôn với con của mụ đàn bà kia.
Lên đến lễ đài, thầy hiệu trưởng đặt tay tôi lên tay Lâm. Anh ta dù muốn, dù không vẫn phải đưa tay đón lấy tay tôi. Tiếng thầy hiệu trưởng nghèn nghẹn bên tai:
– Tôi giao Diệp Anh cho cháu, hi vọng cháu sẽ đối xử tốt với con bé.
– Vâng! Chú yên tâm.
Tôi không khóc, cũng chẳng còn cay sống mũi, nhưng lời của chú hiệu trưởng vẫn văng vẳng bên tai. Nhìn sang thấy ánh mắt sắc lạnh như dao của mụ dì ghẻ tôi nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, chủ động nắm lấy tay Lâm ngẩng thật cao đầu, đứng thẳng lưng, tay nắm chặt bó hoa cưới, nở nụ cười thật tự tin. Con dâu của tổng công ty Phượng Quang, ôi danh giá làm sao! Chẳng cần biết tương lai ra sao, chỉ nhìn ngày hôm nay tôi cũng đôi phần hả hê rồi.
Sau tất cả các thủ tục rườm rà là đến thủ tục mời khách. Nhà gái có duy nhất một bàn lẻ loi trong góc còn khách mời nhà trai đông nghìn nghịt. Tôi theo sát Lâm không rời anh ta nửa bước, đi đến đâu nghe được người ta bàn tán đến đấy, nhưng tôi không hề ngại, cũng chẳng có cảm giác gì xấu hổ. Gia đình anh ta mới phải cúi đầu, tôi được bước chân vào hào môn cứ phải ngẩng đầu cho thật cao, để người ta nhớ kỹ gương mặt này, sau này khi đứt gánh giữa đường họ cũng biết vợ cả của Lâm là tôi chứ không phải ai khác. Dù sao đây cũng là vết nhơ của gia đình anh ta, tôi càng phải làm cho bẩn thêm mới hài lòng.
Chúc rượu xong tôi trở về ngồi ăn với mâm của thầy hiệu trưởng. Ban đầu tôi tưởng Lâm sẽ ngồi với gia đình anh ta không ngờ anh ta lại bưng chén rượu về bàn tôi đang ngồi, rót một ly rượu kính cẩn nói:
– Cảm ơn cô chú và các thầy cô không quản đường xá xa xôi đưa vợ cháu về đây. Ly này cháu kính mọi người.
Thực ra tôi cũng rất cảm kích và biết ơn các thầy cô ở trường tiểu học. Nếu không có họ, có lẽ hôm nay tôi sẽ rất bơ vơ như con chim lạc mẹ. Cuộc hôn nhân này có vì nguyên nhân gì đi nữa thì việc vợ chồng thầy hiệu trưởng thay cha mẹ tiễn tôi về nhà chồng cũng khiến tôi cảm động vô cùng.
Kết thúc đám cưới trời cũng nhá nhem tối. Lâm cho người lái xe đưa vợ chồng thầy hiệu trưởng và các thầy cô giáo về Vân Đồn nghỉ một đêm, sáng mai sẽ thuê tàu cho họ ra đảo. Mụ dì ghẻ không hề đếm xỉa cũng chẳng chào hỏi họ nhà gái, thái độ coi thường ra tận mặt. Cũng may bố dượng Lâm vẫn bắt tay, gửi chút quà cáp, đợi xe đi mới giục tôi và Lâm lên xe về nhà.
Phòng tân hôn của tôi và Lâm nằm trên tầng ba trong căn biệt thự còn phòng của mụ dì ghẻ ở tầng hai. Lúc đi qua giữa tầng một và tầng hai tôi thấy một hộp số chìm, giống như khoá mật mã nhưng không thấy cửa, cũng không biết là gì càng không dám thắc mắc. Phòng tân hôn không trang trí quá nhiều chỉ có một bộ chăn ga đỏ cùng vài dòng chữ dán lên tường. Bản thân tôi không thích dọn dẹp nhiều nên cảm thấy thế này rất hợp lý. Lúc tôi vào phòng thay xong váy Lâm vẫn chưa lên, hành lý của tôi còn một valy nhỏ vẫn vứt trên xe nên tôi định xuống lấy. Thế nhưng mới ra đến hành lang tôi đã nghe tiếng mụ dì ghẻ giận dữ cất lên:
– Đồng ý để mày lấy con bé đó đã là giới hạn cuối cùng của mẹ đến giờ mày lại tiếp tục nói những chuyện vô lý. Hôm nay cả cái nhà này đã đủ nhục mặt rồi, mày đừng tiếp tục khiến bố mẹ không thể ngẩng đầu lên với thiên hạ.
Tôi nhìn qua kẽ cầu thang, thấy Lâm đút hai tay vào túi cười đáp:
– Chỉ là cưới vợ thôi sao bố mẹ lại phải nhục mặt? Không vi phạm pháp luật, không vi phạm đạo đức, không làm trái lương tâm, cũng chẳng làm hại đến ai, sao mà phải xấu hổ?
– Mày!!!
Ông Quang đứng bên cạnh vội vã lên tiếng:
– Được rồi, hai mẹ con em mới được gần hai năm nay hoà thuận giờ lại thành ra thế này là sao? Cãi nhau cả tháng nay không dứt, mỗi người nhịn một tí đi.
– Nhưng anh xem nó ngang ngược cỡ nào. Em chỉ có mình nó là con, đã hạ mình chấp nhận cho nó cưới con bé kia mà giờ nó vẫn không chịu hiểu.
– Cũng tại em luôn ép nó làm những điều nó không muốn thì trách ai được.
– Điều nó không muốn nhưng là điều tốt cho nó. Vả lại tuy là em ép nhưng nó cũng ra điều kiện mới đồng ý còn gì? Lúc định hôn ước với cái Nguyệt, năm lần bảy lượt nó không chịu, đến sau này đồng ý với điều kiện sang tên cho 40% cổ phần công ty. Em chỉ có mình nó là con, em đồng ý sẵn sàng sang tên dù nó không chịu về công ty làm việc. Đến bây giờ nó giở quẻ huỷ hôn với cái Nguyệt em cũng không hề đòi lại 40% cổ phần ấy…
Mụ ta nói đến đây Lâm liền ngắt lời:
– Mẹ! Dù sang tên hay không thì con cũng chưa từng tiêu của công ty một xu nào. 40% hay 100% mẹ thấy con đã sống một nào đó nhờ nó hay chưa?
– Ừ! Mày thì giỏi rồi. Mày chưa từng cần công ty cũng chưa từng cần đến người mẹ này chỉ có tao cần mày. Bao năm rồi, chuyện đã qua lâu như vậy mà mày vẫn chưa từng tha thứ cho tao. Rõ ràng tao đã giải thích, rõ ràng khi ấy là tao bị đánh thuốc mê, bản thân tao do sơ suất nên không khoá cửa nhưng mày cũng chưa từng tin, tao cũng ra mộ nó quỳ xuống xin lỗi nhưng mày vẫn chịu tin. Công an nói tao trong sạch mày vẫn không chịu tin. Mày ép tao nhận cái lỗi tao không hề làm, mày nói đi, nói đi, nói xem tao phải làm thế nào mày mới có thể tha thứ cho tao? Trước kia mày từng báo công an rồi, không phải họ cũng nói tao trong sạch sao, bằng chứng rõ ràng thế rồi sao mày vẫn không tin tao, là mày báo công an kia mà, luật pháp đụng đến cũng trả sự trong sạch cho tao chỉ mình mày không tin là sao? Sao mày lại muốn ép tao đến đường cùng! Mày quên tao đẻ ra mày nuôi mày lớn khổ sở thế nào à?
Khi nghe đến đây, người tôi bỗng run lên. Mụ dì ghẻ vừa gào vừa khóc thành tiếng, nhưng Lâm chỉ lạnh nhạt đáp:
– Cả ngày hôm nay đã mệt rồi, con lên phòng ngủ trước.
Ông Quang hơi thở dài nói với Lâm:
– Con cũng nên thông cảm cho mẹ con. Tuy bà ấy ép con nhiều việc nhưng cũng là muốn tốt cho con. Cuộc hôn nhân của con và cái Diệp Anh suy cho cùng cũng quá chóng vánh, quá vội vàng nên mẹ con mới thế. Bố chỉ muốn nói với con thế này, cuộc hôn nhân này con quyết tâm lựa chọn thì con không được hối hận. Còn nếu con lấy cái Diệp Anh chỉ để chống đối và trả đũa mẹ con thì con vẫn nên suy nghĩ lại, hôn nhân vốn dĩ không phải là trò đùa.
– Bố yên tâm, lựa chọn của con con sẽ tự có trách nhiệm với nó, cũng sẽ không hối hận.
– Nếu con đã kiên định như thế bố mong hai đứa sẽ thật hạnh phúc.
Lâm không đáp nữa bước lên, ông Quang cũng ôm lấy mụ dì ghẻ nói:
– Thôi, ngày vui của con em đừng khóc nữa.
– Anh tin em không?
– Anh tin em nhưng em cũng nên hiểu cho thằng Lâm. Chuyện cũ đã qua thì bỏ qua, hơn chục năm nay nó rời vòng tay em tự lập một thân một mình, đến giờ hai mẹ con mới gần nhau lại một chút có chuyện gì thì mình chịu thiệt đi chút cũng được, em cứ thế này hai ba ngày nữa vợ chồng nó lại về bên kia ở biền biệt lúc đó lại nhớ con. Còn về công ty, anh sẽ cố gắng để qua giai đoạn khó khăn này.
Tôi còn rất tò mò, nhưng Lâm đã lên đến gần tầng hai nên chỉ đành bước vào trong. Anh ta xách valy của tôi đi vào, nhìn thấy tôi ngồi trên ghế bàn trang điểm thì liếc mắt một cái sau đó nói:
– Đồ của em đây, đi tắm đi. Tôi sang phòng khách tắm cho nhanh.
Tôi gật đầu cảm ơn anh ta, nhặt ra một bộ quần áo mang vào nhà tắm. Tiếng nước chảy tí tách nhưng tôi gần như không thể nghe nổi bởi trong tai tôi văng vẳng cuộc trò chuyện ban nãy. Tất cả những lời nói đều ghi vào não, từ từ tìm hiểu, từ từ phân tích từng chuyện một. Nhưng có một chuyện tôi khá chắc chắn. Dường như mối quan hệ của mụ dì ghẻ và Lâm vô cùng căng thẳng. Những lời sau cuối ông Quang nói tôi vẫn nhớ rõ mồn một “Con lấy cái Diệp Anh chỉ để chống đối và trả đũa mẹ con thì con vẫn nên suy nghĩ lại.” Rốt cuộc thì những lời này có ý nghĩa gì đây? Không lẽ việc anh ta chấp nhận lấy tôi, sự tử tế mà tôi nghĩ không phải bắt nguồn từ đạo đức, cũng chẳng phải vì nghề nghiệp hay thương hại tôi mà vì anh ta muốn chống đối và trả đũa mụ dì ghẻ? Nhưng là vì điều gì khiến anh ta phải trả đũa mẹ mình như vậy?
Đêm nay là đêm tân hôn, tôi và Lâm cũng đã trải qua quan hệ xác thịt, tất nhiên tôi hiểu rõ từ nay về sau những chuyện này không thể thiếu. Vả lại tôi chắc chắn phải lấy lòng anh ta, mà đàn ông lấy lòng trên giường là hợp lý nhất nên tắm đến đâu tôi chuẩn bị luôn tinh thần đến đấy. Chuyện tình cảm nam nữ, mặc dù tôi không sành sỏi nhưng cũng không thích giả vờ ngây thơ nhất là khi đã dùng thủ đoạn để lên giường với Lâm. Thế nên khi ra ngoài sấy tóc xong thấy Lâm quay về nằm lên giường tôi cũng trèo lên nằm cạnh. Ngoài đường không có ánh trăng, chỉ có ánh đèn đường chiếu vào. Tôi xoay người, thò tay ôm lấy cơ bụng rắn chắc của Lâm hỏi:
– Ngày mai em có thể đi học được không thầy? Lấy chồng rồi em vẫn có thể đi học được chứ ạ?
Lâm không gạt tay tôi ra, nhưng cũng không đáp. Tôi hơi giật mình bật dậy hốt hoảng hỏi tiếp:
– Mẹ… không cho em đi phải không ạ? Thầy, thầy xin mẹ cho em đi học đi ạ. Em tuy lấy chồng nhưng vẫn là sinh viên, còn năm cuối em vẫn muốn đi học nốt để kiếm cái bằng sau còn xin việc.
Lâm vẫn lặng yên không trả lời, theo như quan sát của tôi tôi cảm thấy trong nhà này tiếng nói của anh ta có trọng lượng nhất, chỉ cần anh ta quyết thì trời không cản được nên cúi xuống mân mê cơ thể anh ta, còn hôn lên cơ bụng rắn chắc, tay lần mò xuống quần giọng điệu hết sức lả lơi:
– Em xin thầy đấy… để trả ơn thầy mỗi sáng em đều sẽ mua đồ ăn sáng cho thầy. Thầy thích ăn gì nào, bánh Oreo, xôi giò, hay… là em…
Thế nhưng còn chưa kịp chạm xuống quần Lâm đã túm tay tôi xoay người lại cau mày nói:
– Diệp Anh! Chúng ta đã kết hôn, ở nhà nên thay đổi cách xưng hô.
Tôi cũng cảm thấy xưng hô thầy trò khi đã kết hôn cũng không ổn cho lắm thật, đang định đáp anh ta nói tiếp:
– Nếu không tôi sẽ cảm thấy hai chữ thầy trò liên tục bị em vấy bẩn.
Bị tạt gáo nước lạnh vào mặt, nhưng tôi không phản bác chỉ ôm lấy vai Lâm, chạm môi vào môi anh nói ra những lời mà chính tôi cũng thấy buồn nôn:
– Chồng yêu, anh yêu, tình yêu xin mẹ cho em đi học được không?
Lâm có lẽ cũng không thể nghe nổi mấy lời này xoay người đẩy tôi nằm xuống thở dài:
– Thôi, trước mặt tôi vẫn cứ gọi tôi là thầy thì tốt hơn.
– Thầy à, mùi vị lên giường với học sinh của mình không tệ như tưởng tượng đúng không?
Sắc mặt Lâm lạnh đi mấy phần, nhưng anh ta cũng không buồn mắng tôi chỉ đẩy tôi ra lạnh nhạt nói:
– Bớt cợt nhả đi, mai còn dậy sớm đi học.
Nói xong Lâm cũng đứng dậy đi ra ngoài. Anh ta nói thế có nghĩa tôi vẫn tiếp tục được đi học. Dù sao cũng phải học chứ, chỉ còn hơn nửa kỳ nữa là kết thúc, tôi muốn học để có thể sau này xin một công việc phù hợp không phụ thuộc cũng không dựa dẫm vào ai. Chỉ là biết trước kết quả như vậy tôi đã chẳng thèm bày trò nữa cho tốn công vô ích. Khi Lâm đi khuất tôi nằm nhìn lên trần nhà suy nghĩ. Không biết đêm khuya khoắt anh ta đi đâu, tôi thầm nghĩ giờ anh ta có đi gặp nhân tình tôi cũng không có quyền ghen tuông nên xoay người vào góc tường định ngủ. Thế nhưng chắc sống ở nhà trọ tồi tàn quen rồi, giờ nằm trên chiếc giường sang trọng tôi lại không sao ngủ được.
Nằm một lúc tôi thấy bên ngoài có tiếng lạch cạch cửa liền ngồi dậy. Nhìn thấy Lâm tôi vô thức hỏi:
– Sao thầy lại về rồi?
Lâm không bận tâm đến câu hỏi vô tri của tôi, ôm thứ gì đó đi về phía tôi hỏi lại:
– Chân còn đau không?
Tôi còn quên béng đi cái chân đau của mình không ngờ anh ta vẫn nhớ. Tôi đáp:
– Em không sao, hết đau rồi.
– Để tôi xem.
Lâm ngồi xổm dưới chân giường chân tôi xuống, nhìn lên móng chân bị lật một góc đã được tôi rửa sạch sẽ không còn vết máu, sau đó nâng cổ chân đau của tôi lên đặt lên đùi mình. Tôi hơi thảng thốt hỏi:
– Thầy làm gì thế ạ? Sáng nay thầy nắn chân đã hết đau rồi.
– Vẫn còn hơi sưng, ngồi yên tôi đắp thuốc cho em.
Lúc này tôi mới nhận ra thứ mà Lâm ôm trên tay là thuốc lá dân tộc được bọc trong một miếng khăn nhỏ. Dưới ánh đèn vàng hiu hắt, tôi ngồi trên, anh ta ngồi dưới, tôi chỉ có thể nhìn thấy góc mặt bên trên của Lâm. Anh ta đặt miếng vải xuống chân tôi, hơi ấm nóng của thuốc bắt đầu lan đến, chiếc vòng vỏ ốc trên cổ tay anh ta lấp lánh sáng lên theo ánh đèn. Tôi không kìm được hỏi:
– Thầy vừa đi… lấy thuốc cho em ạ?
– Không, thuốc này tôi có sẵn, tiện tay cho vào nồi nướng để nóng lên rồi đắp thôi
Tôi khẽ quay mặt đi, nhưng bên cửa kính cũng phản chiếu hình ảnh Lâm đang ngồi dưới chân tôi tỉ mẩn bôi thuốc cho tôi. Lúc này tôi bỗng thấy mình thật buồn cười, không dám thừa nhận rằng Lâm là một người đàn ông ôn nhu và tử tế không đáng để tôi hận thù nhiều như vậy. Nếu như bỏ qua việc anh ta là con của mụ dì ghẻ, tôi cũng không biết nên tìm điểm nào xấu để hận anh ta. Anh ta có lẽ là người chồng mơ ước của hàng ngàn cô gái ngoài kia, nhưng đáng tiếc anh ta và tôi lại là kẻ thù không đội trời chung. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, đã thành công khơi dậy sự căm hận đến tận xương tuỷ của tôi. Lời nói của chị Linh năm nào lại văng vẳng bên tai tôi không ngừng “ Không cần biết anh ta tốt xấu ra sao, chỉ cần anh ta là con của mụ đàn bà ấy thì nhất định phải hận cả đời”. Lâm đắp thuốc xong, anh ta buộc miếng khăn màn lại hỏi tôi:
– Có chặt quá không?
– Dạ không. Vừa rồi ạ.
– Ừ.
– Thầy, cuộc hôn nhân này có quy định gì không?
Lâm thấy tôi hỏi như vậy thì ngước lên nhìn tôi hỏi lại:
– Em nghĩ là có quy định gì?
– Em cũng không biết, nhưng em nghĩ thầy bị em ép cưới chắc em cũng không thể để em tự do thoải mái làm theo ý thích của mình. Có việc gì được làm việc gì không được làm không ạ?
– Em muốn làm gì cũng được tôi không quản em miễn không vi phạm pháp luật và đạo đức là được.
– Vậy em có được quản thầy không?
– Tôi tự quản được mình không cần ai quản.
– Thầy có hối hận không?
– Hối hận việc gì?
– Kết hôn với em.
– Hỏi tôi không bằng hỏi ngược lại em, em có hối hận không?
Tôi không hối hận, dù biết cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ đánh đổi rất nhiều thứ nhưng lại không thể hối hận. Tôi kiên định đáp:
– Em không hối hận, cũng sẽ không bao giờ hối hận. Còn thầy, thầy trả lời đi thầy có hối hận không ạ?
– Những việc đã xảy ra thì không thể thay đổi nên đối với tôi hối hận hay không không còn quan trọng nữa. Em yên tâm, tôi tự biết đúng sai trái phải, cũng tự biết có trách nhiệm với lựa chọn của mình. Ngủ đi.
Khi Lâm mang những vụn thuốc rơi vào nhà vệ sinh vứt tôi vẫn ngây người nhìn xuống bọc vải dưới chân. Đến khi anh ta quay lại, tôi cũng nằm xuống giường quay vào góc nhắm mắt lại. Đêm tân hôn đầu tiên không có quan hệ xác thịt, lặng lẽ trôi qua trong cả trăm ngàn suy nghĩ và toan tính của tôi.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm nhưng thấy Lâm còn dậy sớm hơn cả mình. Anh ta thay somi, quần âu xong xuôi từ bao giờ, thấy tôi dậy thì giục:
– Dậy thay quần áo rồi đi học. Sáng nay tôi họp giao ban nên phải đến sớm một chút.
Tôi gật đầu, đánh răng rửa mặt chải tóc xong tô chút son rồi mới thay quần áo đi học. Trời chớm sang đông nên bắt đầu lạnh, Lâm nhìn tôi mặc váy liền hỏi:
– Không lạnh à mà mặc như vậy?
– Lạnh thì có lạnh nhưng mà đẹp.
Anh ta hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm nữa chỉ cầm cặp đi ra cửa. Dù sao khoảng cách tuổi tác cũng hơi xa, tôi đoán anh ta là con của mụ dì ghẻ kiểu gì cũng có tật xấu. Mà tật xấu đầu tiên có lẽ là gia trưởng.
Xuống đến tầng một tôi thấy mụ dì ghẻ đang ngồi bên bàn ăn sắc mặt rất tệ. Ông Quang thì đang chỉnh cà vạt, thấy tôi và Lâm xuống thì cười bảo:
– Hai đứa xuống ăn sáng rồi hãy đi làm, đi học.
Tôi cúi đầu chào nhưng mụ dì ghẻ không hề đáp lại, cũng không buồn liếc mắt nhìn tôi chỉ đứng dậy đi về phía Lâm, dù thần sắc tệ nhưng ánh mắt vẫn chan chứa yêu thương nói:
– Ăn sáng rồi hãy đi, dạ dày con không tốt, cứ ăn uống thất thường lại làm việc với cường độ cao như vậy không ổn tí nào đâu.
– Thôi bố mẹ ăn đi, con và Diệp Anh đến trường rồi ăn.
– Có thế nào thì vừa cưới xong cũng ăn một bữa với bố mẹ, có mất thời gian là mấy.
– Sáng nay con có cuộc họp giao ban phải đến sớm nên ăn sáng để bữa khác đi.
Mụ dì ghẻ nghe vậy thì mới liếc mắt nhìn sang tôi hỏi:
– Con họp giao ban nhưng cái Diệp Anh bận gì đâu? Nếu con bận thì con đi trước để nó ở lại ăn sáng, ăn xong tiện đường ra công ty bố mẹ đưa nó đi học luôn.
Tôi đoán mụ dì ghẻ muốn nói chuyện với tôi nên bảo với Lâm:
– Em ở lại ăn sáng cũng được, đằng nào giờ đến trường cũng phải chờ cả tiếng mới vào học.
Lâm mấp máy khoe môi như định nói gì đó, mụ dì ghẻ đã lên tiếng:
– Con không phải lo, mẹ chấp nhận cho hai đứa cưới nhau rồi thì còn gì phải lo nữa? Đi đi.
Tôi gật đầu ra hiệu cho Lâm cứ đi đi, ở thời đại thượng tôn pháp luật này khác với gần hai chục năm trước, bà ta đâu dám giết tôi mà tôi cần phải sợ. Lâm thấy vậy cũng mới bước ra cửa không quên dặn tôi:
– Nhớ đi học đúng giờ, sáng nay học năm tiết của giáo sư.
– Vâng ạ.
Lúc Lâm ra ngoài ông Quang chạy lên tầng lấy tài liệu, mụ dì ghẻ vẫn chưa ngồi vào bàn ăn mà đi theo ra hỏi, tuy nhỏ nhưng tôi vẫn nghe được:
– Tối có về ăn cơm không?
– Tối nay con có việc rồi không ăn ở nhà.
– Lâm, con còn định giận mẹ tới bao giờ?
Lâm nhìn mụ dì ghẻ, hai tay nắm chặt giống như đang cực lực đè nén một thứ gì đó xuống. Nhưng sau cùng anh ta vẫn không nói gì lặng lẽ xoay người lên xe phóng đi. Khi mụ dì ghẻ vào tôi đã ngồi ngay ngắn ở bàn còn ông Quang lên tầng lấy tài liệu ra công ty. Nhìn thấy tôi, ánh mắt mụ ta ngay lập tức lạnh như băng. Mụ ta ngồi đối diện tôi cười nhạt:
– Từ hôm gặp cô lần đầu cho tới ngày cưới thằng Lâm liên tục lấy cớ để tôi không gặp cô nên giờ mới có thể thẳng thắn nói với cô mấy lời.
– Dạ vâng, mẹ có gì dạy bảo ạ.
– Tôi không ưng cô, cũng không chấp nhận cô. Nhưng vì thằng Lâm quá kiên quyết nên tôi nhịn và chiều theo ý nó. Loại con gái như cô tôi gặp quá nhiều rồi, mấy cái thứ vớ vẩn, dối trá, lừa lọc, thực dụng không qua được mắt tôi đâu. Cưới nhau rồi vẫn sẽ ly hôn được, ở cái thời đại này tôi cũng không ngại con tôi hai ba đời vợ.
Bà ta móc mỉa cỡ này nhưng tôi vẫn cười đáp lại:
– Dạ vâng những lời mẹ nói con hiểu, nhưng con sẽ cố gắng để hôn nhân của con và anh Lâm bền lâu chứ không đứt gánh giữa đường. Dù sao cuộc đời con người đẹp nhất cũng là khi có một cuộc hôn nhân viên mãn bởi hôn nhân đại sự là chuyện lớn và quan trọng mà mẹ.
Cả đời bà ta làm tiểu tam, đến Lâm cũng là kết quả của việc cướp chồng người khác, chưa từng có cuộc hôn nhân nào đường hoàng. Bà ta nghiến răng, hừ một tiếng:
– Được rồi, nếu cô đủ tự tin níu giữ được nó thì cứ làm. Nhưng tôi nói trước con trai tôi nó không yêu cô, lấy cô tôi đoán nó bị cô gài bẫy thôi chứ người nó yêu là người khác. Tôi nhắm mắt cho qua không có nghĩa là tôi coi cô như con dâu. Không cần biết trước kia cô sống thế nào nhưng một ngày cô còn ở đây thì một ngày cô phải sống theo gia phong, phép tắc của gia đình tôi, sống có giáo dục không phải bạ bừa muốn làm gì thì làm.
Tôi cười khẩy trong lòng, hẳn là có giáo dục cơ đấy, cùng lắm là làm đ.ĩ, tranh chồng đoạt vợ, giết vài ba mạng người thôi, là có giáo dục dữ chưa? Thế nhưng tôi không thể cãi chỉ làm ra vẻ vâng lời đáp:
– Dạ vâng con hiểu. Có gì con không biết mong mẹ dạy bảo thêm cho con.
– Tôi không rảnh để dạy, nếu cô không thể làm được thì tự biết mà rời xa con trai tôi. Cô nên nhớ tôi không ưng cô, cũng không muốn con trai tôi phải đứng giữa lựa chọn giữa mẹ và vợ nên cô tự biết mà làm.
– Vâng ạ. Con sẽ cố gắng.
– Lát nữa tự bắt xe ôm đi học, những lời tôi nói với cô cũng tự biết mà giữ trong lòng để thực hiện.
Bà ta nói đến đây ông Quang cũng đi xuống. Ngay lập tức bà ta thay đổi thái độ dịu giọng nói:
– Công ty bận rộn, anh xuống ăn sáng còn đi làm.
Mụ dì ghẻ lần nào gặp cũng nói tôi gài bẫy nhưng nếu xét về việc câu dẫn đàn ông tôi phải bái lạy bà ta làm sư phụ. Đến năm mươi tuổi còn câu dẫn được người đàn ông như ông Quang! Thật khâm phục. Ăn sáng xong tôi cũng ra ngoài căn giờ để bắt xe ôm đi học. Khi xe ôm chở tôi đến trường Lâm cũng đã họp xong còn đang đứng ngoài hành lang uống cafe. Thấy vậy tôi liền nói với bác xe ôm:
– Chân cháu đau, nhờ bác chở cháu vào tận sân trường, cháu trả bác thêm tiền ạ.
Bác xe ôm gật đầu phóng đến cây bằng lăng ở giữa sân vừa hay Lâm nhìn xuống. Tôi bước xuống xe, móc tiền đến ba bốn phút mới gom đủ trả cho bác xe ôm. Bà ta nuốt lời nhưng không phải tôi khoe, là do con trai bà ta tự nhìn thấy!
Tám giờ vào lớp, lúc tôi bước lên hành lang bắt đầu nhận ra những lời xì xào, chỉ trỏ hướng về phía mình. Trong một tháng trước khi cưới, tôi đã cố gắng giấu đi việc mình sẽ cưới Lâm, cách đây ba ngày cũng xin nghỉ chuẩn bị đám cưới, thế nhưng hôm qua vừa tổ chức hôn lễ, ngoài khách mời nhà trai thì Lâm cũng mời rất nhiều đồng nghiệp, trong đó đa phần là thầy cô trong trường, ngoài ra còn có những sinh viên đã ra trường đi làm giữ mối quan hệ thân thiết với Lâm. Vậy nên việc tôi và Lâm cưới nhau chắc chắn sẽ không thể giấu mãi được, chuyện Lâm huỷ hôn với Nguyệt càng không thể giấu. Trong mắt mọi người giờ tôi đương nhiên biến thành tiểu tam, cướp người yêu của cô giáo Nguyệt khiến mối tình đẹp đẽ, môn đăng hộ đối của họ tan vỡ. Tôi thừa nhận mình sai với Nguyệt nên không phản bác cũng chẳng buồn giải thích, chấp nhận tất cả những lời bàn tán chỉ trích về mình. Lên đến lớp, những lời bàn tán càng thêm rôm rả, thậm chí cái Yến, người bạn duy nhất tôi cảm thấy thân cũng dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn tôi mỉa mai:
– Không ngờ rằng lớp trưởng Diệp Anh của chúng ta lại giỏi đến vậy, học giỏi, nhan sắc giỏi, mà cướp chồng người ta cũng giỏi. À quên, chưa phải chồng… là chồng sắp cưới mới phải, có bí quyết gì chia sẻ cho hội chị em nhỉ? Diệp Anh à, tôi thật sự nhìn không ra, ban đầu thì cậu ra vẻ không quan tâm đến thầy Lâm, tôi còn nghĩ cậu không có hứng với đàn ông. Vậy mà sau lưng lại lén lút tán tỉnh thầy, câu dẫn thầy, cậu khiến cô Nguyệt sốc nghỉ làm nửa tháng trời. Tôi khâm phục cậu thật đấy.
Mối quan hệ của tôi và cái Yến vốn dĩ đang tốt đẹp, vậy mà chỉ trong một ngày đã thành ra không thể nhìn mặt nhau. Tôi nói không buồn chắc chắn là nói dối, đứng ở vị trí của nó thấy như thế cũng không sai mà tôi cũng không thể mang nỗi đau của mình trưng ra trước mặt bàn dân thiên hạ nên đi về chỗ không đáp lại. Suốt cả buổi học, tôi bị ghẻ lạnh, giáo sư trước kia rất quý tôi nhưng ngày hôm nay tôi cũng cảm nhận được sự xa cách. Đến trưa khi học xong Lâm gọi điện cho tôi xuống can-tin ăn cơm. Tiếp xúc với Lâm một thời gian tôi ít nhiều hiểu tính anh ta, anh ta không bận tâm quá nhiều đến ánh mắt của những người xung quanh, đám cưới cũng mời đầy đủ quan khách có nghĩa anh ta không hề muốn giấu chuyện cưới tôi. Nhưng tôi thì khác, dù trong lòng có ngàn vạn âm mưu toan tính nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một sinh viên chưa quá trải đời. Hiện tại áp lực dư luận đang chĩa búa rìu về cả tôi và Lâm nên tôi nói dối anh ta trưa tôi ăn cơm với bạn ở cổng trường còn giục anh ta đi ăn với đồng nghiệp đừng đợi tôi. Suốt thời gian cả lớp đi ăn tôi ngồi trong phòng học ăn qua loa mấy cái bánh Oreo để trong túi. Ăn được một lúc tôi nhận được tin nhắn chiều trường họp chuyên môn nên nghỉ, cùng lúc đó cũng nhận được điện thoại của Khánh. Anh bảo tôi mang sổ đỏ và di chúc của mẹ tôi qua văn phòng của anh làm thủ tục cho sớm, nếu ngại gặp anh thì anh sẽ để nhân viên làm cho tôi. Trước kia mối quan hệ của tôi và Khánh thân thiết thế nào tôi nhớ rất rõ, vậy mà giờ đến ngay cả gặp mặt cũng trở thành một điều xa xỉ. Tôi thở dài ôm cặp đi ra ngoài, định về qua phòng trọ lấy hồ sơ. Có điều mới đi qua đến hành lang tôi cũng hơi sững lại khi thấy Lâm và Nguyệt đang đứng giữa cầu thang. Hình như lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy Nguyệt, cả người vẫn toát lên khí chất tiểu thư xinh đẹp nhưng đôi mắt không thể giấu được vẻ u buồn. Do không gian buổi trưa quá yên tĩnh, nên dù rất nhỏ tôi vẫn nghe được tiếng Nguyệt:
– Em đang ra sức thuyết phục bố không rút vốn khỏi Phượng Quang nữa. Em không muốn nhìn thấy Phượng Quang lao đao chỉ vì việc của chúng ta.
– Em không cần phải làm như vậy.
– Sao có thể không cần? Anh thừa biết tình cảm em đối với anh nhiều đến thế nào, dù mọi chuyện ra sao em cũng chưa từng muốn dồn ép công ty của gia đình anh vào thế khó. Lâm, tuy ban đầu chúng ta đã thống nhất có thể huỷ hôn nhưng thật lòng em cảm thấy rất tiếc. Huống hồ chuyện xảy ra không phải lỗi của anh hay gia đình anh, anh bị cô ta gài bẫy em hiểu mà…
Nhắc đến tôi, nhưng tôi lại không thể đứng đây lén lút nghe nên xoay người định quay về phòng học, đợi họ nói chuyện xong mới đi tiếp thì đột nhiên tôi thấy Lâm ngẩng đầu lên bắt gặp tôi đang đứng trên đầu cầu thang. Lúc này tôi cũng không thể quay lại nữa nên chỉ có thể bình tĩnh vừa đi xuống vừa chào:
– Em chào thầy, chào cô ạ.
Nguyệt nhìn thấy tôi, ánh mắt lập tức hằn lên những tia phẫn nộ và căm ghét. Người duy nhất tôi thấy có lỗi không phải Lâm, càng không phải gia đình anh ta mà chính là Nguyệt, thế nên dù chị ấy có căm hận tôi tôi cũng hiểu được. Thậm chí ngay cả khi tôi là vợ chính thức của Lâm nhìn thấy chồng mình và người yêu cũ đứng đây trò chuyện tôi cũng không có quyền thắc mắc hay dò hỏi chỉ có thể rời đi. Tôi hận mẹ con Lâm nhưng trong lòng vẫn còn sót chút đạo đức và liêm sỉ nên sự áy náy với Nguyệt tôi cảm thấy rất bình thường. Lúc đi qua, tôi thấy Lâm liếc nhìn tôi, không lộ rõ bất cứ cảm xúc gì. Có điều đi xuống đến sân trường tôi nhận được tin nhắn của Lâm.
“Cơm tôi để trong xe, xe không khoá. Lần sau không cần phải nói dối tôi, cũng đừng nhịn ăn vì lý do vớ vẩn như thế!”
Tôi hận anh ta, hận đến tận xương tuỷ, hận anh ta là con của người đàn bà độc ác kia thế nhưng giây phút đọc xong dòng tin nhắn ấy tôi bỗng thấy trống rỗng vô cùng. Ra xe, tôi mở cửa xe thấy hộp cơm tấm sạch sẽ đặt trên ghế phụ, còn có cả một cốc ép lựu. Tôi thở dài cầm hộp cơm lên lại thấy Lâm nhắn tiếp
“Chiều tôi có chút việc bận nên về muộn, em về tạm phòng trọ đợi tôi hoặc nếu muốn thì bắt taxi về nhà cũng được.”
Tôi mang cơm về phòng trọ ăn xong mới lấy giấy tờ bắt xe sang công ty của Khánh. Đón tiếp tôi là Trung, cậu nhân viên theo Khánh suốt sáu, bảy năm nay. Tôi đưa toàn bộ giấy tờ cho Trung vốn tưởng rằng sẽ không gặp Khánh, thế nhưng trong lúc chờ đợi giấy tờ Trung lại bảo với tôi:
– Anh Khánh dặn em nhắn với chị lên phòng gặp anh ấy. Anh ấy có chuyện muốn nói với chị, nhanh thôi, năm phút thôi ạ.
Tôi đắn đo một hồi cuối cùng vẫn lên gặp anh. Căn phòng giản dị nhưng sạch sẽ và gọn gàng. Thấy tôi anh hơi cười nói:
– Công ty này đều là anh em chí cốt của anh, em không cần lo.
Chuyện tôi và Lâm cưới không mời Khánh, anh không hề trách móc, thậm chí cũng biết tôi lo lắng điều gì nên an ủi rất đúng lúc. Khánh đứng lên, cầm một chiếc hộp nhỏ đưa về phía tôi nói tiếp:
– Đây là quà cưới, hi vọng em không chê.
Tôi nhận lấy hộp nhỏ, bên trong là vòng tay tì hưu bằng vàng, đoán chắc cũng rất đắt tiền. Tôi không từ chối nhận lấy gật đầu đáp lại:
– Cảm ơn anh. Chỉ sợ rằng lúc anh cưới em không thể mua được món quà đắt tiền như vậy để tặng cho anh.
– Từ khi nào mối quan hệ của chúng ta lại xa cách đến mức này?
Khánh thấy tôi không đáp, cũng không trách móc nữa mà nói với tôi:
– Em đã lựa chọn rồi anh cũng không ngăn cản được. Nhưng chuyện anh nói giúp em anh vẫn sẽ giúp. Công ty Phượng Quang hiện đang lao đao do Việt An rút vốn nhưng khả năng vẫn có thể xoay sở cứu vãn được. Thế nhưng em cũng biết đấy, công ty nào trên thị trường không ít thì nhiều vẫn có sai phạm. Sai phạm nhỏ có thể bỏ qua, nhưng lớn không giấu nhẹm đi thì rất dễ toang. Qua tìm hiểu anh phát hiện ra Phượng Quang có vài sai phạm trong đấu thầu nhưng bằng chứng lại chưa có…
Nói đến đây Khánh hơi dừng lại, sau đó trầm mặc thở dài:
– Nếu em có thể lợi dụng Lâm, tìm ra được tập hồ sơ mật của Phượng Quang để điều tra rất có thể sẽ khiến bà Phượng đi tù. Nhưng việc làm này cũng khá nguy hiểm, tuy rằng thân phận của em bà Phượng rất khó điều tra nhưng, ở trong hang cọp tạm thời không nên mạo hiểm làm bất cứ điều gì. Trước hết cứ tạo niềm tin với Lâm đã.
Tôi vốn nghĩ không nên kéo Khánh quá sâu vào chuyện của gia đình tôi, nhưng nghĩ lại tôi có thể không dựa vào anh được sao?
– Vâng, em hiểu rồi. Em cảm ơn anh.
– Không cần cảm ơn anh. Chúng ta…
Khánh nói đến đây thì dừng lại nhìn tôi, dường như đang phân vân nên nói tiếp hay không cuối cùng chỉ bảo tôi:
– Được rồi. Anh cũng không muốn chiếm dụng thời gian của em nữa. Hồ sơ của em cậu Trung sẽ giúp em.
Tôi gật đầu nhìn Khánh, tuy rằng anh vẫn như vậy nhưng cảm giác xa cách sau một tháng hình như đã dài hơn rất nhiều. Trong lòng tôi không che giấu nổi cảm giác nuối tiếc vô bờ. Tiếc nuối cho mối quan hệ đẹp đẽ mà tôi và anh từng trải qua. Tôi không chờ được anh, mà cũng chẳng chờ được bản thân tôi, tôi chọn Lâm chấp nhận cuộc hôn nhân với một người mà tôi rất hận, nói là không hối hận nhưng thực ra vẫn có chút tiếc nuối. Trước khi ra khỏi phòng Khánh tôi dừng lại một lúc nhìn Khánh. Tự dưng khi cố gắng xâu chuỗi lại các dữ kiện, tôi có cảm giác mơ hồ Khánh đối với Phượng Quang cũng mang một ác cảm thì phải. Nhưng ác cảm thế nào tôi lại không rõ, căn bản đối với tôi, tôi không quá quan trọng những chuyện râu ria, chỉ cần mụ dì ghẻ sống không bằng chết thì dù là cách nào tôi cũng chấp nhận. Sau khi ra khỏi công ty Khánh trời cũng xế chiều. Tôi bắt taxi định quay lại phòng trọ chờ Lâm nhưng khi đến gần cổng trường tôi chợt thấy xe của Lâm từ trong đi ra. Chiều nay anh ta nhắn tôi sẽ về muộn, tôi còn nghĩ anh ta họp chuyên môn rồi đi ăn uống đến tối mịt mới về không ngờ lại rời đi vào khoảng thời gian này, bốn rưỡi giờ chiều, có lẽ vừa họp xong! Tôi bỗng nảy sinh một cảm giác tò mò, nói với người lái xe:
– Anh lái xe theo xe Vinfast E34 biển số 98 giúp tôi.
Tài xế gật đầu, xoay vô lăng lặng lẽ hoà vào dòng xe tấp nập đi theo xe của Lâm. Ánh nắng chiều tà xuyên qua lớp của kính, chiếu vào nửa gương mặt tôi. Tôi không rõ Lâm đi đâu, cũng không thể đoán ra nổi, chỉ thấy xe của anh ta di chuyển đều trên đường quốc lộ rồi theo hướng ra ngoại thành Hà Nội. Sau khi vượt qua những chặng đường cuối cùng xe cũng dừng lại ở một khu nghĩa trang hẻo lánh trên sườn đồi thoai thoải. Sự tò mò của tôi mỗi lúc một lớn, đợi anh ta ra khỏi xe, đi khuất tầm nhìn tôi cũng mới chuyển khoản trả tiền cho người tài xế rồi vội vã đi theo. Nghĩa trang hoang vu lạnh lẽo, gió từ triền đồi thổi xuống khiến tôi hơi run lên, ánh mặt trời dần trở nên yếu ớt. Tôi lặng lẽ theo dấu chân của Lâm đi lên con dốc nhỏ, đến khi nhìn thấy anh ta cũng nép vào một góc. Gió thổi ngược mái tóc Lâm, những sợi tóc gọn gàng bị gió tốc bay lên giữa không trung. Anh ta đứng trước một nấm mộ nhỏ lẻ loi giữa vài nấm mộ đơn độc trong nghĩa trang. Khoảng cách quá xa, tôi không thể nhìn ra được chữ trên nấm mộ nên tiến lại gần hơn chút. Lúc này Lâm cũng lấy túi, mở ra lấy một hộp bánh và kẹo đặt lên trên nấm mộ sau đó ngồi xuống tảng đá nhỏ bé bên cạnh lặng lẽ dùng tay lau bụi trên bia mộ. Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên tóc, lên đôi mắt sâu thẳm của Lâm. Ánh mắt lạnh nhạt thường ngày bỗng trở nên đau đớn, thê lương và còn có cả một sự chiều chuộng khó tả, động tác lau bụi dịu dàng chưa từng thấy. Gió mỗi lúc một lớn, hơi sương mù phả xuống những cơn lạnh buốt, bóng Lâm dưới ánh hoàng hôn ngồi dưới nấm mộ cũng trở nên cô đơn và khổ sở, giống như đang bị giày vò, lại giống như đau đớn không thể giãy giụa chỉ có thể câm lặng nuốt đi cơn đau ấy vào lòng. Tôi lại gần hơn, nhìn thấy xung quanh nấm mộ là những cây hoa mẫu đơn đỏ rực, phía góc trái là một cây xoan nhỏ xanh rì. Trên chiếc đĩa nhựa là gói kẹo dẻo và hộp bánh Oreo. Nhìn thấy hộp bánh Oreo trái tim tôi đột nhiên như có một chiếc búa gõ mạnh vào, hai tay siết chặt nhìn chằm chằm về phía trước. Động tác lau bụi của Lâm cũng đã dừng lại, anh ta lặng lẽ nhìn dòng chữ khắc trên bia mộ vai cũng hơi run còn tôi thì đã nhìn rất rõ dòng chữ ấy… bia mộ khắc tên tôi… cái tên mà đã lâu rồi tôi chưa từng được ai nhắc đến
Bùi Hà Thảo
Mất ngày 17/xx/xxxx
Hưởng dương 9 tuổi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!