Sát Thần - Chương 6: Bất Tử Võ Hồn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
287


Sát Thần


Chương 6: Bất Tử Võ Hồn


Đoạn Trường tán một đường từ đường ruột trơn tuột lọt vào giữa dạ dày, Thạch Nham cảm thấy tràng vị* hơi đau, giống như bị đổ vào a xít sunfuric mãn tính, từng chút thong thả ăn mòn tràng vị của hắn, thống khổ trong cơ thể hắn đang từng chút tăng lên.(tràng vị – ruột và dạ dày)

“Đoạn Trường tán dược lực rất mạnh, nhưng không lập tức phát tác mà chầm chậm phát tác. Một người bình thường hai ngày trong cơ thể liền sẽ hư thối toàn bộ, nhiều nhất ba ngày sẽ lan khắp toàn thân, cho đến toàn thân hư thối mà chết.” Tạp Lỗ híp mắt, không vội không chậm nói: “Không gấp, chúng ta chờ một ngày xem sao.”

“Tốt lắm, buổi tối ngày mai, chúng ta lại đến nhìn hắn.” Mặc Nhan Ngọc gật đầu, khoái ý quét mắt nhìn Thạch Nham, tâm tình sung sướng cùng Tạp Lỗ sóng vai rời đi.

“Hắc hắc, tiểu tử, ngày lành của ngươi đã đến.” Cường Sâm nhe răng trợn mắt, cười ha ha hai tiếng, nghĩ đến Thạch Nham không lâu sau toàn thân hư thối chết đi, hắn bỗng nhiên cảm thấy rất thoải mái, giống như trong lòng có một tảng đá rơi xuống.

Thạch Nham cúi đầu, ánh mắt âm lãnh.

Dược lực Đoạn Trường tán ở trong tràng vị đã bắt đầu phát tác, điểm này hắn có thể cảm nhận được rõ. Lúc này trong tràng vị hắn giống như có hàng tỉ con kiến đang tranh đoạt lãnh địa, bắt đầu cắn xé tràng vị hắn.

Một tia Tinh Nguyên trong tiểu phúc yên lặng vận chuyển, nhanh chóng chảy vào tràng vị, Tinh Nguyên như dòng suối ấm áp, đang yên lặng dưới sự khống chế rửa sạch tràng vị trúng độc dược. Nơi Tinh Nguyên đi qua, trong tràng vị tốc độ dược lực độc dược tăng cường bị chậm lại, Thạch Nham cũng âm thầm thở nhẹ một hơi.

Gió nhẹ ẩm thấp lướt qua, Thạch Nham tham lam hít một hơi, không có kiêng dè Cường Sâm bên cạnh, ngồi tại chỗ tập trung toàn lực chú ý vận chuyển Tinh Nguyên chống đỡ độc dược ăn mòn.

Một tia Tinh Nguyên mấy ngày gần đây lớn mạnh không ít, trở thành cọng cỏ cứu mạng Thạch Nham, ở trong tràng vị cơ thể hắn không ngừng di chuyển, Tinh Nguyên di chuyển mỗi một vòng, dược lực độc dược trong tràng vị hắn hình như giảm bớt một phần, cuối cùng tốc độ độc dược ăn mòn tràng vị không thể tăng lên.

Giờ khắc này, Thạch Nham mới nhận thức được diệu dụng của Tinh Nguyên, trong lòng càng kiên định quyết tâm khổ tu Tinh Nguyên trở thành chí cường Võ Giả.

Chỉ Tinh Nguyên mà cũng đã có ích như thế, vậy “Võ Hồn” được Võ Giả tôn sùng là thiên phú thần ban cho, thần kỳ cỡ nào? Nếu có thể có được “Võ Hồn”, chẳng phải mình có thể càng cường đại hơn, ít tai họa hơn sao?

Thạch Nham đột nhiên thầm hận chủ nhân khối thân thể này không có kế thừa “Thạch Hóa Võ Hồn” của Thạch gia. Nói không chừng vừa rồi hắn sẽ ra tay đọ sức, có lẽ nhờ vào “Thạch Hóa Võ Hồn” miễn cưỡng chống lại “Thiểm Điện Võ Hồn” của Mặc Nhan Ngọc, sau đó chạy khỏi đây, không cần nuốt vào đòi mạng Đoạn Trường tán này.

Thời gian vội vàng, ánh trăng càng thêm mát lạnh, đảo mắt đã đến nửa đêm, Võ Giả chạy một ngày, lúc này đều im lặng lại, đều tự tìm kiếm địa phương thoải mái khổ tu Tinh Nguyên, muốn đột phá trói buộc thân thể, bước vào cảnh giới càng cao, đạt được lực lượng càng mạnh.

Đám dược nô đều nhìn trời, ban đêm yên tĩnh bọn họ càng dễ dàng vấn vương thân nhân phương xa, trong lòng cũng càng dễ dàng sinh ra sợ hãi. Mỗi khi nghĩ đến có lẽ ngày mai mình sẽ trở thành đối tượng thử dược, trở thành một khối thi mới, tuyệt vọng lan khắp thân thể, hơi lạnh.

Dưới ánh trăng, Thạch Nham khoanh chân cố định, trên mặt bình tĩnh dần dần thêm vài phần ngưng trọng.

Tinh Nguyên vận chuyển năm giờ, khống chế được Đoạn Trường tán đang nhanh chóng lan tràn trong cơ thể, nhưng mà bất tri bất giác hắn phát hiện Tinh Nguyên đã tiêu hao một phần ba, hơn nữa còn đang tiếp tục tiêu hao!

Nhưng dược lực Đoạn Trường tán trong tràng vị, không có dấu hiệu biến mất, ngược lại như còn có sinh mệnh lực ngoan cường.

Đoạn Trường tán tựa như đang chờ đợi cơ hội, chờ đợi lúc Tinh Nguyên hắn hết sạch, đột nhiên phản công!

Thạch Nham chợt thấy toàn thân lạnh lẽo.

Một khi Tinh Nguyên hao hết, hắn không còn chỗ dựa, tới lúc đó không còn biện pháp nào nữa sẽ giống như người thường, thân thể bắt đầu hư thối từ tràng vị, rồi lan khắp toàn thân.

Một biện pháp khác hắn cũng không có.

Dưới tình huống này, hắn không thể thông qua tu luyện tụ tập càng nhiều Tinh Nguyên, bởi vì một khi hắn không để ý dược lực trong tràng vị, Đoạn Trường tán bám vào bên trên sẽ tăng cường, khiến hắn tử vong nhanh hơn.

Biết rõ như vậy chỉ còn đường chết, nhưng hắn cũng chỉ có thể tiếp tục.

Lại là hai giờ trôi qua.

Dược lực Đoạn Trường tán chẳng những không có chiều hường chậm lại, còn đang dần dần tăng cường, tốc độ tiêu hao Tinh Nguyên trong cơ thể hắn nhanh hơn, hắn có thể cảm nhận rõ ràng!

Giống như nhìn thấy mình cách tử thần càng lúc càng gần…

Một khi Tinh Nguyên hao hết, tràng vị hắn sẽ hư thối, khi đó hắn còn không chưa tử vong ngay, hư thối sẽ tiếp tục lan tràn đến ngũ tạng lục phủ, nhiều nhất năm sáu ngày tiếp theo, hắn sẽ giống như dược nô khác, toàn thân hư thối mà chết.

Thạch Nham vẻ mặt âm trầm, hai mắt hàn quang như băng giá, chiếu lên người Mặc Nhan Ngọc ở trên gốc cổ thụ đằng xa.

Dưới ánh trăng sáng, Mặc Nhan Ngọc ngồi thẳng trên thân cây thô to, nước da như sương, mặt cười an bình, tóc dài theo gió nhẹ nhàng lay động, như tinh linh trong bóng đêm. Nàng không nhận thấy được ánh mắt thâm độc của Thạch Nham, yên lặng tu luyện dùng Tinh Nguyên tu dưỡng linh mạch trong cơ thể ẩn chứa “Thiểm Điện Võ Hồn”.

Tạp Lỗ ở đội ngũ phía sau, tay trái rụt vào ống tay rộng thùng thình, dựa trên một gốc cây già khác, tay phải đang cầm một quyển độc kinh xem rất say xưa.

Thỉnh thoảng, Tạp Lỗ lại nhìn về chỗ Thạch Nham, khóe miệng mang nụ cười lạnh xấu xa.

Cứ kéo dài như vậy, Thạch Nham lông mày nhíu chặt, vừa liên tục vận chuyển Tinh Nguyên chống đỡ dược độc xâm nhập, vừa cấp tốc suy nghĩ phương pháp giải quyết.

Theo tình hình này, trước hừng đông Tinh Nguyên sẽ hao hết, một khi Tinh Nguyên hao hết hắn chắc chắn phải chết! Dược độc ở trong cơ thể, cho dù hắn chạy trốn cũng thay đổi được gì, biện pháp giải quyết duy nhất là Tạp Lỗ!

Tạp Lỗ có thể luyện chế ra Đoạn Trường tán, trong tay tất sẽ giữ giải dược, chỉ có lấy giải dược từ trong tay Tạp Lỗ, hắn mới có thể tránh khỏi vận mệnh thân thể bị ăn mòn đã định. Nhưng mà, Tạp Lỗ không chỉ là một Luyện Dược Sư, còn là một tên Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên, muốn cướp lấy giải dược Đoạn Trường tán từ trong tay hắn, không khác gì với chuyện tự sát.

Thạch Nham âm thầm quan sát, phát hiện Tạp Lỗ mặc dù đang nhìn kinh thư, lại thường xuyên nhìn về phía hắn, thực hiển nhiên Tạp Lỗ cũng không phải không hề phòng bị, thậm chí có khả năng đã đoán được hắn sẽ làm cái gì, nói không chừng đang chờ hắn chui đầu vào lưới cũng nên.

Một đống ý niệm hiện lên trong đầu, Thạch Nham hiểu tuy cơ hội thành công gần như không, nhưng hắn phải hạ thủ với Tạp Lỗ. Phải mau chóng hành động, nếu không một khi chờ Tinh Nguyên trong cơ thể hao hết, cơ hội sống của hắn sẽ càng nhỏ.

Thạch Nham âm thầm điều chỉnh hô hấp của mình, tạm thời không để ý dược độc trong tràng vị, thu hồi toàn bộ Tinh Nguyên, chuẩn bị chiến đấu liều chết.

Không ngoài dự kiến, sau khi thu hồi Tinh Nguyên, dược lực Đoạn Trường tán đột nhiên tăng cường, tốc độ dược độc lan tràn cũng lập tức nhanh hơn, cảm giác đau đớn trong cơ thể tự nhiên theo vậy mà tăng vọt.

Ngay tại lúc Thạch Nham chuẩn bị động thủ, một bộ phân tràng vị đã thối rữa xuất hiện biến hóa!

Tế bào của bộ phận thối rữa trong tràng vị, đột nhiên hoạt động. Từng đợt lực lượng cực kỳ mỏng manh, bắt đầu bao lấy từng bộ vị thối rữa, như là có một bàn tay vô hình, đang cầm kim vá lại tràng vị thối rữa của hắn, đã có một bộ phận thối rữa đang chậm rãi khép lại…

Thạch Nham đột nhiên giật mình.

Vốn hắn định lập tức động thủ, nhưng không có liều lĩnh lao đi, mà lập tức bình tĩnh lại tập trung tất cả tinh thần nội thị sự biến hóa quỷ dị của thân thể!

Tế bào không ngừng phát triển, như là đột nhiên có được sinh mệnh, huyết nhục thối rữa đang lúc nhúc, chỗ thối rữa kia dần khép lại, ngắn ngủn nửa giờ, chỗ thối rữa khôi phục nguyên trạng, hắn cũng không cảm giác được chút đau đớn.

Giống như một dòng điện lưu chạy qua giữa thân thể, Thạch Nham trong lòng mừng rỡ, nhưng trên mặt không thể hiện ra một chút, vẫn trầm tĩnh như nước, giống như đang vào giấc ngủ sâu.

Tất cả thiên phú đặc biệt không cần Tinh Nguyên vận chuyển, nhất định đều là một loại “Võ Hồn” đặc thù!

Một câu định nghĩa đặc điểm “Võ Hồn”, bỗng nhiên hiên lên trong óc, Thạch Nham tinh tế thể ngộ trong chốc lát, lập tức hiểu được biến hóa thân thể mình đúng là một loại “Võ Hồn” đặc thù đang phát huy tác dụng.

Thân thể tự lành lại, đây là năng lực thiên phú đặc thù, một loại “Võ Hồn” thần kỳ hình như vẫn chưa từng có ai khám phá!

Dược độc Đoạn Trường tán lại quấy phá! Lại bắt đầu phát tác trong tràng vị, dưới tình huống không có chống đỡ Tinh Nguyên, dược độc làm tràng vị hắn rất nhanh có thêm một bộ phân thối rữa.

Rất thần kỳ, tràng vị thối rữa, lại một lần nữa đã xảy ra biến hóa, tế bào sinh sôi, bộ vị thối rữa lại trong thời gian ngắn khỏi hẳn!

Dược lực của dược độc không ngừng phát tác, lần lượt ăn mòn tràng vị Thạch Nham, nhưng mà mỗi khi tràng vị hắn bị dược độc ăn mòn, “Võ Hồn” thân thể tự lành liền tự hành động, trước khi dược độc tiếp theo phát tác, đã tu bổ thành công chỗ thối rữa.

“Võ Hồn” sẽ theo Võ Giả cảnh giới tăng lên mà nâng cao, thậm chí sẽ phát sinh biến hóa đặc thù, Võ Giả cảnh giới càng cao, thiên phú đặc thù của “Võ Hồn” sẽ càng mạnh.

Lại một câu có liên quan đến đặc điểm “Võ Hồn” hiện lên trong đầu, Thạch Nham vui mừng quá đỗi, theo thiên phú tự lành của “Võ Hồn” biểu hiện ra, theo cảnh giới mình tăng lên, thân thể hắn mặc dù là bị hao tổn cỡ nào có thể nhanh chóng khỏi hẳn, nói không chừng chờ cảnh giới đạt tới Thiên Vị, Thông Thần cảnh giới khủng bố, “Võ Hồn” tự lành có thể làm tay chân gãy đều khôi phục như lúc ban đầu.

Nếu có thể đạt đến mức này, cho dù bị người khác đâm một đao vào tâm phúc, chẳng phải là có thể lợi dụng loại khôi phục như ban đầu của “Võ Hồn”, do đó tránh khỏi tử vong?

Nếu thật sự như vậy, một ngày kia đạt tới cảnh giới Chân Thần, chẳng phải là có thể vĩnh viễn bất tử sao?

Liên tiếp ý niệm trong đầu ở trong đầu Thạch Nham xẹt qua, sau khi cân nhắc cẩn thận, im lặng làm mệnh danh cho loại “Võ Hồn” này là “Bất Tử Võ Hồn”.

Lại yên lặng cảm thụ trong chốc lát, xác định “Bất Tử Võ Hồn” có thể chống đỡ dược độc của Đoạn Trường tán, Thạch Nham rốt cục yên lòng, đánh mất ý niệm trong đầu liều chết cướp đoạt giải dược trong tay Tạp Lỗ, tiếp tục ngồi tại chỗ không nhúc nhích, bắt đầu mặc kệ trong tràng vị lặp lại tranh đấu, âm thầm khôi phục Tinh Nguyên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN