Sát Thần - Chương 7: Nhị trùng thiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
282


Sát Thần


Chương 7: Nhị trùng thiên


Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, mặt trời còn chứa ló dạng, đội ngũ đã chuẩn bị xuất phát.

Thạch Nham giữa đám dược nô hỗn tạp, thần sắc lạnh nhạt, không một chút dị thường, im lặng không lên tiếng đi theo đội ngũ phía trước. Cường Sâm vốn chuẩn bị nhìn hắn làm trò hề, thấy hắn khôi phục lại bình tĩnh, vẻ mặt ngạc nhiên.

Mấy ngày qua, mỗi một tên dược nô uống Đoạn Trường tán, qua một đêm sắc mặt đều tái nhợt như tờ giấy, cả người suy yếu không chịu nổi, thân thể yếu đuối ngay cả đi cũng không thể đi, cho dù là thân thể cường tráng cũng sẽ lộ ra vẻ mặt thống khổ, biểu hiện ra ra sự sợ hãi bất an.

Nhưng Thạch Nham bước đi trầm ổn, sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên không giống bị thương, điều này làm cho Cường Sâm lòng đầy nghi hoặc.

Cường Sâm quan sát trong chốc lát, xác định Thạch Nham quả thực không sao, cau mày đi đến đội ngũ phía trước, nói rõ tình huống của Thạch Nham cho Mặc Nhan Ngọc và Tạp Lỗ.

“Không cần để ý hắn.” Tạp Lỗ rất ung dung, “Tiểu tử kia nếu là Võ Giả, sẽ không dễ dàng lộ ra dị trạng như vậy, chờ Tinh Nguyên trong cơ thể hắn hao hết, sẽ giống như người khác, dược lực Đoạn Trường tán ta rất rõ.”

“Ừ, ngươi đi đi, giám sát kỹ hắn là được.” Mặc Nhan Ngọc thản nhiên phân phó.

Cường Sâm thấy hai người đều yên tâm như vậy, cũng không nói thêm cái gì, thành thật về lại đội ngũ phía sau, tiếp tục giám sát Thạch Nham, sợ hắn có hành động dị thường gì.

“Đại sư, ngươi xem phải bao lâu hắn mới thống khổ không chịu nổi?” Sau khi Cường Sâm rời đi, Mặc Nhan Ngọc do dự một chút, hỏi Tạp Lỗ, nàng ước gì Thạch Nham bây giờ lập tức đau đên lăn lộn trên mặt đất, như vậy nàng mới có thể vui sướng.

“Yên tâm đi, chắc là đêm nay thôi.”

Ban ngày vụt qua, ánh trăng lặng lẽ treo lên bầu trời đêm.

Đội ngũ cắm trại xong, hai người Tạp Lỗ và Mặc Nhan Ngọc lại cùng nhau đến chỗ Thạch Nham, chỉ thấy Thạch Nham đằng xa ngồi dưới đất, đang cúi đầu ăn ngốn nghiến, tựa như không biết đồ ăn trong tay rất tệ.

“Đại sư, tên này thoạt nhìn không giống…” Mặc Nhan Ngọc muốn nói lại thôi, Thạch Nham ăn khiến người không dám khen tặng, nhưng nhìn thế nào hắn cũng không giống như thống khổ không chịu nổi a.

Tạp Lỗ sắc mặt từ từ biến âm trầm, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi đang hoài nghi năng lực luyện dược của ta sao?”

“Không dám.” Mặc Nhan Ngọc lắc lắc đầu, “Đại sư đã chứng minh kỳ hiệu của Đoạn Trường tán lên người dược nô khác rồi, ta chỉ kỳ quái vì sao… hắn lại bình yên vô sự, chẳng lẽ trong một chén Đoạn Trường tán lần trước, đại sư không cẩn thận quên dược liệu nào?”

“Mặc tiểu thư, Tạp Lỗ tuy rằng không phải là cao cấp Luyện Dược Sư, nhưng cũng không đến mức xảy ra loại lầm lẫn này.” Tạp Lỗ rõ ràng có chút hờn giận, xụ mặt hừ hừ: “Nếu người không tin năng lực của ta, chúng ta hiện tại có thể nhất phách lưỡng tán*.” (* đường ai nấy đi )

“Đại sư bớt giận, Nhan Ngọc không có ý này, Nhan Ngọc chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi, đại sư ngàn vạn đừng nghĩ lung tung…” Mặc Nhan Ngọc làm mặt tươi cười. Bạn đang đọc truyện tại – http://truyenfull.vn

“Hừ!” Tạp Lỗ không thèm quan tâm đến Mặc Nhan Ngọc, thân ảnh như điện, rất nhanh lướt tới Thạch Nham.

Thạch Nham cúi đầu, giả bộ không thấy Tạp Lỗ, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc tốc độ của Tạp Lỗ, may mà hôm qua mình không có liều lĩnh động thủ, nếu không tuyệt đối sẽ bị Tạp Lỗ nuốt sống.

Tạp Lỗ ngoài là một gã Luyện Dược Sư, còn là một gã Võ Giả bước vào cảnh giới Tiên Thiên, mà hắn vừa rồi có thể điều động Tinh Nguyên trong cơ thể của Võ Giả Hậu Thiên nhị trùng thiên, chênh lệch song phương quá rõ rệt, căn bản không có chút hy vọng thủ thắng, mạnh mẽ động thủ chính là tự tìm đường chết.

“Hưu hưu!”

Thân ảnh Tạp Lỗ bay vút đến, trong không khí truyền ra tiếng vang kỳ dị, chỉ một cái chớp mắt Tạp Lỗ đã đi tới trước mặt hắn.

Thạch Nham tĩnh tâm lại, bỏ đồ ăn cầm trong tay thực vật buông, ngẩng đầu nhìn hướng tạp lỗ.

Khuôn mặt hốc hác đầy âm lãnh, ra tay nhanh như chớp, tay trái chế trụ Thạch Nham, đầu ngón tay khô nẻ dán lên cánh tay Thạch Nham. Một tia Tinh Nguyên tinh thuần như dòng điện thoáng chốc nhảy vào cánh tay Thạch Nham, từ gân mạch cánh tay một mạch chạy vào thân thể hắn, dạo qua một vòng tràng vị hắn mới chậm rãi trở về, cuối cùng biến mất trong đầu ngón tay của Tạp Lỗ.

Tinh Nguyên của Tạp Lỗ ngưng tụ lại rất cường đại, Tinh Nguyên của hắn từ đi qua gân mạch trong thân thể Thạch Nham, làm chơ gân mạch Thạch Nham căng lên hơi đau nhức.

“Ồ…” Tạp Lỗ nghi hoặc cau mày, nhỏ giọng nói thầm: “Không đúng a, dược lực Đoạn Trường tán rõ ràng vẫn còn, vì sao hắn còn có Tinh Nguyên dư thừa, tràng vị cũng không có thối rữa, chỉ là một tên tiểu Võ Giả bất nhập lưu, không thể có bao nhiêu Tinh Nguyên tinh thuần, bây giờ phải chống đỡ không được mới đúng…”

Thạch Nham tùy ý để hắn cầm lấy cánh tay, không có phản kháng.

“Đại sư, thế nào?” Mặc Nhan Ngọc đã đi tới, tò mò hỏi.

“Đợi một ngày nữa xem sao.” Tạp Lỗ vẻ mặt âm trầm, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn không hề có hướng suy nghĩ là “Võ Hồn”, bởi vì “Võ Hồn” cũng không phải Võ Giả bình thường có thể có, hắn cũng không có nghe nói qua “Võ Hồn”có thể làm thân thể tự khôi phục.

Mặc Nhan Ngọc gật đầu, trong lòng tuy rằng rất nghi hoặc, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ cổ quái nhìn Thạch Nham nhiều hơn, không biết có ý tưởng ngoan độc gì.

Buổi tối ngày hôm sau, hai người Tạp Lỗ và Mặc Nhan Ngọc lại đến, lại kiểm tra thân thể Thạch Nham, phát hiện tràng vị của Thạch Nham vẫn chưa thối rữa, sắc mặt Tạp Lỗ càng thêm khó coi, nói đợi một ngày nữa.

Buổi tối ngày thứ ba, hai người lại đến đây, Tạp Lỗ kiểm tra một hồi, vẫn không có thu hoạch.

Buổi tối ngày thứ tư, Tạp Lỗ lại đến nữa.

Lúc này, trong tay Tạp Lỗ đang cầm hai chén Đoạn Trường tán, khi đến chỗ Thạch Nham, hắn bảo Cường Sâm gọi một tên dược nô là Cổ La đến cùng, bảo Thạch Nham và Cổ La cùng nhau uống Đoạn Trường tán mới luyện chế.

Thạch Nham rất phối hợp uống hết Đoạn Trường tán.

“Hai chén Đoạn Trường tán này là ta một lần luyện chế ra.” Tạp Lỗ nhìn hắn uống xong, mới lãnh đạm nói một câu như vậy.

Mặc Nhan Ngọc gật đầu, “Chỉ cần thân thể tên Cổ La kia hư thối, đã nói lên thân thể tên này có vấn đề, Nhan Ngọc hiểu được ý của đại sư.”

“Ừm.” Tạp Lỗ gật đầu, “Ngày mai chúng ta lại đến, nhìn xem sẽ biết.”

Ban đêm, Thạch Nham ngồi dưới đất, thần sắc ngưng trọng chậm rãi vận chuyển Tinh Nguyên.

Một tia Tinh Nguyên ở trong cơ thể hắn dần dần kéo dài ra, liên tục đến toàn bộ chủ gân mạch, tâm niệm hắn biến đổi, Tinh Nguyên cực kỳ linh hoạt, từ một gân mạch nhanh chóng chảy vào một gân mạch khác, theo ý nghĩ tâm thần hắn, một tia Tinh Nguyên xuyên qua các đường gân mạch, thật giống như con linh xà.

Dần dần, một tia Tinh Nguyên từ kinh mạch cánh tay hắn đi vào ngón trỏ tay phải, Thạch Nham tập trung tinh thần, một tia Tinh Nguyên chậm rãi lui về trong gân mạch cánh tay, chợt đột nhiên gia tốc, khí như trường hồng nhằm phía ngón trỏ, tốc độ càng lúc càng nhanh!

“Xuy xuy!”

Đầu ngón trỏ truyền đến âm thanh kỳ dị, cảm giác đau đớn theo đó tăng lên, một tia Tinh Nguyên kia toàn bộ chạy vào trong ngón trỏ, ngón trỏ Thạch Nham run nhẹ, như rắn đuôi chuông không ngừng rung cái đuôi.

Tinh Nguyên tụ tập ở trong ngón trỏ hắn, liên tục trùng kích, lại bị da thịt ở đầu ngón tay ngăn cản lại, bất luận hắn cố gắng thế nào, Tinh Nguyên đều không thể phá vỡ tầng trở ngại da thịt lao ra đầu ngón tay, khó có thể khiến Tinh Nguyên ly thể vượt ra.

“Hô!”

Thở ra một hơi thật sâu, Thạch Nham suy sụp một lần nữa thu hồi Tinh Nguyên về tiểu phúc, lấy thanh âm không thể nghe thấy nói thầm: “Vẫn không được…”

Cảnh giới Hậu Thiên có tam trùng thiên, tu luyện ra Tinh Nguyên là nhất trùng thiên, thuần thục nắm giữ Tinh Nguyên, có thể làm Tinh Nguyên theo ý niệm tiến hành vận chuyển chu thiên là nhị trùng thiên, có thể để Tinh Nguyên từ trong cơ thể phá trói buộc da thịt thân thể đi ra là tam trùng thiên.

Thạch Nham đã có thể tùy tâm vận chuyển Tinh Nguyên là cảnh giới nhị trùng thiên. Mấy ngày nay hắn không ngừng tu luyện tụ tập càng nhiều Tinh Nguyên, thử để Tinh Nguyên đi ra ngón tay, hy vọng có thể nhảy vào tam trùng thiên, đáng tiếc thử vài lần mỗi một lần đều bị da thịt ở đầu ngón tay cản trở, khó có thể đột phá.

“Xem ra Võ Giả tu luyện không phải một lần là xong, Tinh Nguyên vẫn không đủ cường đại a, cũng đành chờ sau khi Tinh Nguyên lại ngưng luyện tăng cường, mới có thể đủ tiếp tục trùng kích.” Sau khi lại thất bại một lần nữa, trong lòng Thạch Nham thở dài, biết bởi vì mình đang trong hiểm cảnh, có vẻ hơi nôn nóng.

Hắn biết ngày mai, thân thể hắn vẫn bình yên vô sự, không bị Đoạn Trường tán ảnh hưởng, nhưng tràng vị tên dược nô Cổ La kia tất nhiên sẽ thối rữa, thậm chí có khả năng lan khắp ngũ tạng lục phủ.

Tạp Lỗ chỉ cần so sánh, liền biết Đoạn Trường tán của hắn không có vấn đề, tự nhiên cũng liền biết rõ thân thể mình khác hẳn với thường nhân, đến lúc đó khẳng định sẽ xuất hiện phiền toái mới, nói không chừng ngày lành của hắn cũng sẽ thật sự đến, khả năng Mặc Nhan Ngọc vì tránh hậu hoạn, lập tức hạ độc thủ cũng không nhỏ.

Cũng có thể sáng mai, Cổ La dưới dược lực của Đoạn Trường tán liền hiện ra dấu hiệu trúng độc, nói không chừng sáng mai hắn liền gặp tai ương, khi đó đám Võ Giả sẽ không khổ tu giống như bây giờ, đều sẽ theo dõi hắn, không cho hắn có cơ hội nào.

Ngẩng đầu nhìn trên bầu trời đầy sao, Thạch Nham vẻ mặt dần dần kiên nghị, hắn biết muốn chạy trốn, đêm nay nhất định phải hành động!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN