Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết - Chương 189: Bị cảm, nói dối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết


Chương 189: Bị cảm, nói dối


Trong tiệc cưới, Hứa Thừa Yến uống không ít rượu.

Thật ra tửu lượng cửa cậu cũng không tốt lắm, nhưng hôm nay là một ngày vui, chỉ cần rượu đưa tới thì cậu đều không từ chối.

Cứ uống như vậy, cả người cậu cũng dần choáng váng, dựa vào vai của Hạ Dương.

Hạ Dương đỡ người, nói với những khách mời bên cạnh: “Tôi đưa em ấy lên trước đã.”

Người xung quanh nghe vậy cũng không có ý kiến gì.

“Được được được, chúng tôi không làm phiền thế giới riêng của hai người nữa!”

Hạ Dương đưa Hứa Thừa Yến về phòng ngủ.

Cả người Hứa Thừa Yến đều mềm như bông, trực tiếp ngã xuống sô pha, cả người rã rời.

Tối qua cậu bị mất ngủ không đủ giấc, hôm nay sáng sớm đã thức dậy, hơn nữa toàn bộ quá trình hôn lễ đều phải quay lại, rồi còn cả chụp ảnh, sau lại bị chuốc rượu, đã vất vả cả ngày rồi.

Giờ cuối cùng cũng được thả lỏng, liền cảm thấy buồn ngủ.

Hứa Thừa Yến nhắm mắt, hô hấp cũng dần trở nên vững vàng.

Hạ Dương ở bên cạnh, cởϊ áσ khoác ngoài và hai cúc trên cùng của sơ mi bên trong ra, lúc vô tình nhìn lại, đã trông thấy thanh niên trên sô pha ngủ rồi.

“Yến Yến.” Hạ Dương đi tới trước sô pha, hơi cúi người xuống, đầu ngón tay sờ lên mặt cậu, nhắc nhớ: “Lên giường ngủ đi.”

Hứa Thừa Yến mở mắt ra, lười động đậy, vươn tay với Hạ Dương: “Anh ôm em qua nhá?”

Hạ Dương bất đắc dĩ, nhưng vẫn ôm người lên, đi về phía giường lớn, đặt cậu xuống đệm mềm.

Ngay sau đó, anh cũng nằm xuống, hai người dựa vào nhau.

Hứa Thừa Yến nằm trong chăn, bỗng nhiên không thấy buồn ngủ nữa, cọ cọ lên người Hạ Dương.

Tính ra thì, bọn họ đã lãnh chứng hơn nửa năm rồi.

Lúc trước cậu vẫn không có cảm giác gì, thấy lãnh chứng hay không cũng chẳng khác biệt mấy, bọn họ vẫn ở cùng nhau giống trước đây.

Mãi tới tận khi tổ chức hôn lễ ngày hôm nay, mới có cảm giác kết hôn chân thật.

Hứa Thừa Yến nhớ lại chuyện ngày xưa, nhất thời xuất thần, đầu ngón tay vô thức mà vẽ vòng tròn lên ngực Hạ Dương.

Mãi tới khi cảm nhận được cổ tay bị nắm lấy, Hứa Thừa Yến mới bừng tỉnh khỏi mê man, nhìn tay của mình, hơi mờ mịt, “Hả?”

“Em đừng sờ loạn nữa.” Hạ Dương nhét cái tay kia vào trong chăn, “Không thành thật chút nào hết.”

Hứa Thừa Yến thoáng cử động chân, sau khi cảm nhận được sự biến hoá thân thể của Hạ Dương, cười khẽ một tiếng, gối lên ngực anh, dùng một bàn tay khác khẽ chạm lên mặt anh mà hỏi: “Anh muốn làm không?”

Hạ Dương không đáp lại, mà đè thanh niên xuống dưới thân, dùng hành động thay cho lời muốn nói.

Cúc áo sơ mi bị cởi ra từng cái, quần cũng bị ném xuống đất.

Hứa Thừa Yến ôm lấy cổ của Hạ Dương trao đổi một nụ hôn sâu, sau thì lại chủ động thay đổi một tư thế khác nằm úp xuống.

“Yến Yến?” Hạ Dương ngừng động tác lại, duỗi tay qua, muốn lật người lại.

Hứa Thừa Yến không nhúc nhích, nói: “Cứ làm như vậy đi.”

Cậu biết Hạ Dương thích tiến nhập từ phía sau, chỉ có điều sau khi bọn họ quay lại thì không còn làm tư thế này nữa, phần lớn đều là mặt đối mặt.

Trước kia cậu không thích tư thế này, bởi vì Hạ Dương chưa từng hôn môi với cậu.

Nhưng giờ không giống nữa__

Bọn họ đã kết hôn rồi.

Hứa Thừa Yến an tĩnh nằm úp sấp xuống như vậy, chờ động tác của Hạ Dương.

Nhưng Hạ Dương vẫn không đồng ý, dường như còn băn khoăn.

“Thử xem đi.” Hứa Thừa Yến nghiêng đầu nói, “Tư thế này sẽ sâu hơn một chút.”
Hô hấp của Hạ Dương bắt đầu dồn dập, nhịn không được mà đè xuống.

Cơ thể trần trụi dính chặt vào nhau, làn da ấm áp va chạm không ngừng.

Lúc động tình, Hạ Dương theo thói quen mà muốn hôn lên mặt của thanh niên.

Nhưng tư thế này của bọn họ, lại không tiện để hôn môi, Hạ Dương chỉ có thể ngừng lại, lật người dưới thân, đổi thành tư thế mặt đối mặt, hôn xuống lần nữa.

Tới sáng ngày hôm sau, Hứa Thừa Yến mơ màng tỉnh lại, nghe thấy tiếng Hạ Dương đang nói chuyện điện thoại.

Hạ Dương cảm nhận được động tĩnh của người bên gối, vội tắt máy đi, cúi người xuống vỗ nhẹ lên người cậu, “Vẫn còn sớm lắm.”

Hứa Thừa Yến rúc vào ngực anh, theo bản năng hỏi: “Anh có việc à?”

“Không có, là Viên Liệt gọi đến.” Hạ Dương đáp lại khá tuỳ ý, “Bọn Viên Liệt chơi bài thiếu người, nên gọi anh xuống.”
Hôn lễ đã xong, nhưng khách mời thì vẫn còn ở thêm khoảng 1, 2 ngày nữa.

Hứa Thừa Yến hỏi: “Thế anh không xuống à?”

“Không.” Hạ Dương kéo người vào chặt hơn, “Ở lại với em.”

Hứa Thừa Yến: “Không sao đâu, mấy người các anh khó lắm mới gặp nhau một lần.”

Hôn lễ lần này bọn họ đều là bạn bè cả, hơn nữa Hạ Dương còn từng lọc bạn bè một lần, mấy người bạn không ra gì đều đã cắt đứt, nên cậu khá yên tâm để Hạ Dương đi chơi với mọi người.

Cuối cùng Hạ Dương vẫn đứng dậy, đi xuống dưới đánh bài cùng bọn Viên Liệt.

Hứa Thừa Yến cũng đi theo, trông thấy trong phòng còn có cả Giang Lâm.

Nhưng Giang Lâm không có hứng thú với chuyện chơi bài mà đang chơi game một mình trên sô pha.

Sau khi cậu nhóc này trông thấy Hứa Thừa Yến tới, vội nói: “Anh Yến, anh chơi không?”
Hạ Dương đã qua chỗ bàn chơi bài, Hứa Thừa Yến bèn ngồi xuống bên cạnh Giang Lâm, cùng cậu chơi game.

Tuy nhiên Giang Lâm cũng chỉ mới chơi trò này thôi, kỹ thuật cũng không được đánh giá cao, giờ còn dẫn theo người mới, căn bản là giúp không nổi.

Hai người thua mấy ván liên tiếp, lòng tin bị đả kích.

Giang Lâm ngại dẫn Hứa Thừa Yến chơi cùng tiếp, lại cảm thấy hơi chán, nhưng cũng không muốn qua đánh bài, bèn dứt khoát nói: “Anh Yến, anh có muốn ra ngoài đi dạo không?”

Hứa Thừa Yến nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, thấy có nắng ấp, rất thích hợp để đi dạo, thế là cũng đồng ý.

Giang Lâm: “Còn cả chị Tô Tô nữa, đúng lúc có thể cùng đi.”

“Được.”

Hứa Thừa Yến đứng dậy, đi qua nói với Hạ Dương một tiếng trước, sau thì rời đi cùng Giang Lâm.

Lúc hai người tìm thấy Tô Đường, cô nàng đang cùng tiểu Trình dùng bữa ở nhà ăn.
Lần này tiểu Trình cũng tới để tham gia hôn lễ, phòng của nhóc lại ở gần phòng Tô Đường, cho nên Tô Đường mới dẫn nhóc cùng đi ăn.

Tô Đường vẫn đang ăn sáng, sau khi nhìn thấy Hứa Thừa Yến, vội vàng vẫy tay: “Tiểu Yến!”

Tiểu Trình ở bên cạnh cũng nhìn qua, ngoan ngoãn gọi theo: “Anh Tiểu Yến.”

Tiểu Trình cũng biết chuyện đổi tên của cậu, tuy rằng nhóc không hiểu tại sao cậu lại muốn đổi, nhưng vẫn thay đổi cách xưng hô theo.

Hứa Thừa Yến đi tới hỏi: “Lát nữa chị có muốn ra ngoài chơi không?”

Từ lần đầu tiên Tô Đường tới đây, đã sớm nghĩ tới chuyện muốn đi tham quan, nên nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Hứa Thừa Yến lại quay ra nhìn tiểu Trình, “Tiểu Trình thì sao? Có đi không?”

Tiểu Trình ở trên ghế đung đưa chân, gật đầu: “Có ạ.”

Thế là Hứa Thừa Yến đi tìm quản gia, sau khi sắp xếp xong thì gửi tin nhắn cho Hạ Dương rồi mới rời đi.
Hạ Dương ở lại trang viên, cùng chơi bài với bọn Viên Liệt.

Chỉ là trong quá trình chơi, Hạ Dương vẫn luôn mất tập trung, chốc chốc lại nhìn xuống điện thoại.

Hứa Thừa Yến thỉnh thoảng sẽ gửi

mấy bức ảnh hoặc tin nhắn định vị vào điện thoại.

Mãi tới tận chiều tối, bọn Hứa Thừa Yến mới trở lại.

Vốn dĩ bọn cậu còn muốn chơi tiếp, nhưng bên ngoài bỗng đổ mưa to, không thể không thay đổi kế hoạch mà trở về trước.

Lúc về tới nơi, ai cũng bị ướt ít nhiều, chỉ có tiểu Trình là đỡ hơn một chút, được Hứa Thừa Yến che chắn nên không bị mưa hắt vào mấy.

Tiểu Trình vui vẻ mà chạy vào trong phòng khách, sau khi trông thấy Hạ Dương trên sô pha, vội chạy tới: “Chú tiểu Dương!”

Hạ Dương đỡ lấy tiểu Trình, hỏi: “Chơi vui không?”

“Vui ạ!” Tiểu Trình gật đầu tắp lự, “Bọn con đã đi công viên giải trí đó!”
Hạ Dương xoa đầu nhóc: “Trong bếp có đồ ăn đấy.”

Tiểu Trình lập tức reo lên một tiếng, lon ton chạy về phía nhà ăn.

Hạ Dương cũng đứng dậy, về phòng cùng Hứa Thừa Yến để cậu tắm rửa thay đồ trước.

Hứa Thừa Yến tắm xong ra khỏi nhà tắm, thì thấy bên ngoài trời đã tạnh rồi.

Mưa rào tới nhanh, đi cũng nhanh.

Hứa Thừa Yến ngồi mép giường xoa xoa tóc, cảm thấy may mắn mà cảm thán: “May mà hôm qua trời không mưa……”

Hạ Dương cầm máy sấy sấy khô tóc cho cậu, sợ cậu dính mưa sẽ bị cảm nên lên tiếng thúc giục: “Em mau nghỉ sớm đi.”

“Không sao đâu, em tìm Giang Lâm chơi game đã.” Hứa Thừa Yến nói, rồi mở điện thoại ra đăng nhập vào game, mở mic nói chuyện với Giang Lâm.

Rõ là hai người đều ở chung một chỗ, chỉ khác tầng lầu, nhưng cũng lười chạy lên chạy xuống, dứt khoát bật mic lên.
Lúc hai người chơi được một nửa, bỗng nhiên Giang lâm nói: “Anh Yến, anh đợi em mấy phút nhá, em đi ăn khuya.”

Hứa Thừa Yến hỏi: “Ăn gì thế?”

” Đồ ăn vặt, còn có cả kem đó.” Giọng nói của Giang Lâm còn không giấu nổi sự hưng phấn, “Trong tủ lạnh có một loại kem vỏ xanh ăn ngon lắm!”

Hứa Thừa Yến nghe cậu tả vậy cũng cảm thấy hơi đói, thế là xuống giường, lục tìm trong tủ lạnh, lấy kem ra.

Mà loại kem có vỏ ngoài mà Giang Lâm giới thiệu kia ngon thật, Hứa Thừa Yến ăn hết một que, vẫn còn thèm, định đi lấy que thứ hai.

Hạ Dương nhíu mày, nói: “Đừng ăn nhiều, sẽ ốm đó.”

“Không sao, chỉ mấy que kem thôi mà.” Hứa Thừa Yến lại xuống giường, chạy tới tủ lấy que kem thứ hai ra.

Ăn xong, cậu lại chơi game tới tận khuya, mãi tới rạng sáng mới đi ngủ.

Mà hậu quả của việc chơi cả đêm chính là__
Hứa Thừa Yến bị cảm.

Sáng sớm hôm sau, cậu bị hắt hơi, cả người đều mềm nhũn không có chút sức lực nào.

Hạ Dương cau mày lại, giọng nói mang theo sự nghiêm khắc: “Anh đã nói là sẽ bị cảm rồi.”

“Chỉ ngoài ý muốn một lần thôi….” Hứa Thừa Yến trốn vào trong chăn, nhưng thanh âm cũng không hề tự tin.

Hạ Dương cầm thuốc trị cảm tới.

Hứa Thừa Yến nghe lời mà uống thuốc, rồi nằm lại vào trong chăn.

Tiểu Trình cũng tới, vốn là muốn tìm Hứa Thừa Yến đi chơi, nhưng sau khi trông thấy cậu nằm bẹp dí trên giường, nhịn không được mà hỏi: “Anh tiểu Yến bị làm sao thế?”

“Ốm rồi.” Hạ Dương thở dài một tiếng.

“Vậy ạ…..” Tiểu Trình ngây thơ gật đầu, “Sao anh ấy lại bị cảm vậy ạ?”

Hạ Dương: “Ăn kem.”

Hứa Thừa Yến nghe tới đây lập tức ngắt lời: “Sao lại là do ăn kem chứ?”
“Rõ là do em ăn kem còn gì.” Hạ Dương kéo chăn cao hơn, “Lần sau không cho ăn nữa.”

“Không liên quan tới chuyện ăn kem đâu, Giang Lâm cũng ăn mà…..”

“Sức khoẻ của tên đó tốt hơn em nhiều.” Hạ Dương rót một cốc nước ấm qua.

Hứa Thừa Yến nhớ lại cơ thể nhỏ bé kia của Giang Lâm, nói thẳng: “Sao có thể chứ.”

“Lần nào thằng nhóc ấy cũng đi tập thể hình với Viên Liệt.”

“Thật hay giả thế?” Hứa Thừa Yến cầm cốc nước trong tay, hơi bất ngờ.

Hạ Dương nhìn xuống thân hình đơn bạc của Hứa Thừa Yến, vẫn nói: “Từ mai em bắt đầu rèn luyện với anh đi.”

Hứa Thừa Yến lười động đậy, vội lắc đầu: “Sau này nói tiếp…..”

Hứa Thừa Yến uống ngụm nước ấm, nằm xuống giường hỏi: “Có gì ăn không anh?”

“Em muốn ăn gì?”

Phản ứng đầu tiên của Hứa Thừa Yến: “Kem.”

“Kem không được.” Hạ Dương vô cảm nói, rồi lại quay qua tiểu Trình: “Nhóc giám sát em ấy cho chú, không được cho em ấy ăn.”
“Vâng.” Tiểu Trình trịnh trọng gật đầu.

Hứa Thừa Yến đành lùi một bước: “Vậy có kẹo không?”

Hạ Dương đứng dậy, ra ngoài một chuyến, lúc trở về trong tay cầm một túi kẹo.

Hứa Thừa Yến ăn một chút rồi nhắm mắt đi ngủ.

Cũng may là sau khi ngủ một giấc, tinh thần cậu tốt lên không ít, chỉ là hơi đói.

Trong phòng không có ai cả, Hạ Dương với tiểu Trình đều không thấy bóng dáng, chắc đã xuống tầng dưới rồi.

Hứa Thừa Yến rời giường, xuống phòng bếp ở tầng một, lục lọi tủ lạnh định tìm chút gì đó để ăn.

Cậu còn cẩn thận ngó nghiêng xung quanh, xác định được là không có ai, mới cầm một que kem ra.

Nhưng lúc cậu vừa mới xé bỏ bao bì, bỗng nhiên cảm nhận được thứ gì, nhìn sang bên cạnh thì thấy Tiểu Trình đang nhìn mình cách đó không xa.

Tiểu Trình thò tới, nhìn chằm chằm vào que kem trong tay Hứa Thừa Yến, non nớt nói: “Chú tiểu Dương bảo rồi, anh không được ăn kem.”
“Không sao đâu, anh chỉ ăn một que thôi.”

Tiểu Trình vẫn lắc đầu như cũ: “Không được, anh không thể ăn.”

Hứa Thừa Yến dứt khoát mở tủ lấy thêm một que kem nữa đưa cho tiểu Trình: “Nhóc chưa nhìn thấy gì cả, đừng nói với chú tiểu Dương, được không?”

Tiểu Trình thành công bị kem lay động, nhưng vẫn giữ vững quan điểm, lắc đầu: “Chú tiểu Dương nói rồi, không ăn được.”

Hứa Thừa Yến ngồi xuống, kiên nhẫn lôi kéo đồng minh: “Chúng ta trộm ăn một que không sao đâu, chỉ cần đừng nói với anh ấy là được.”

Tiểu Trình vẫn không chống cự được sự mê hoặc của kem, nhận lấy, thành công bị mua chuộc.

Hứa Thừa Yến sờ đầu của Tiểu Trình, không quên dặn dò: “Chuyện anh cho nhóc ăn kem, đừng nói cho người khác nhé.”

Tiểu Trình nghiêm túc gật đầu: “Em sẽ không nói đâu.”

Hai người cùng nhau ăn hết kem, còn nhân tiện xử lý luôn một ít đồ ăn vặt.
Đúng lúc hai người ăn xong thì Hạ Dương đi xuống.

Hạ Dương lập tức nhìn thấy hai người ở nhà ăn, thuận tiện hỏi một câu: “Vừa ăn gì đó.”

Hứa Thừa Yến trả lời: “Chỉ là một ít bánh mì với bánh quy thôi.”

Tiểu Trình ở bên cạnh cũng phối hợp gật đầu, còn vô cùng thành thật bồi thêm một câu: “Còn có kem nữa, ăn cũng rất ngon.”

“Kem?” Hạ Dương vừa nghe tới đây, lập tức nhìn qua, hỏi: “Ai ăn kem?”

Hứa Thừa Yến mặt không đổi sắc, trước khi tiểu Trình kịp mở miệng vội cướp lời: “Em mới đưa kem cho tiểu Trình, Tiểu Trình bảo muốn ăn.”

“Phải không?” Hạ Dương ngồi xuống, trực tiếp hỏi Tiểu Trình: “Em ấy có ăn kem không?”

Tiểu Trình theo bản năng mà nhìn Hứa Thừa Yến, rồi lại liếc mắt về phía Hạ Dương, lắc đầu: “Con không thể nói được.”

Hứa Thừa Yến liền cảm thấy đau đầu một trận, cố vớt vát lại: “Em chỉ đưa kem cho tiểu Trình thôi.”
Ánh mắt Hạ Dương dừng lại trên mặt bàn, thấy bên trên có dư lại vỏ kem, còn là hai cái nữa.

Hạ Dương hỏi lại tiểu Trình lần nữa: “Nhóc ăn tận hai que à?”

“Không nhá.” Tiểu Trình lắc đầu, “Con chỉ ăn một thôi.”

Hứa Thừa Yến đã cảm nhận được điềm rồi, vội lái sang chuyện khác: “Tiểu Trình là trẻ con mà, ăn kem cũng không sao đâu.”

Hạ Dương không bị trúng chiêu, vẫn tiếp tục: “Vậy tại sao trên bàn lại có tận hai cái vỏ? Nhóc ăn hai cái?”

“Không có không có.” Tiểu Trình vội vàng lắc đầu, “Là anh tiểu Yến ăn đó.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN