Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết - Chương 190: Nghe vợ hết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết


Chương 190: Nghe vợ hết


Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Hứa Thừa Yến đau đầu một trận, bất đắc dĩ mà than nhẹ một tiếng, không ngờ tiểu Trình lại là người không đáng tin như vậy.

“Yến Yến.” Hạ Dương quay qua nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười, “Em ăn kem.”

Hứa Thừa Yến cũng từ bỏ việc giải thích rồi, lười biếng mà dựa vào ghế, thừa nhận: “Đúng vậy, em đã ăn.”

“Nói dối không phải là thói quen tốt đâu.” Hạ Dương thở dài một tiếng.

” Dù sao thì em cũng ăn hết rồi, giờ nói mấy lời này cũng vô dụng.” Thái độ Hứa Thừa Yến khá là thoải mái, đối diện với ánh mắt của Hạ Dương, giống như cậu có thể chắc chắn rằng anh sẽ không làm gì mình vậy.

Hạ Dương không nói gì, chỉ vươn tay, kéo người khỏi ghế, đi lên tầng trên.

Tiểu Trình ở bên cạnh trông thấy vậy, vội vàng đi theo phía sau, nhóc cũng muốn lên.

Nhưng khi sắp vào tới phòng, Hạ Dương lại cản tiểu Trình lại.

“Chú với anh tiểu Yến có chút việc.” Hạ Dương cúi người xuống, xoa xoa đầu tiểu Trình.

Nhóc cũng ngoan ngoãn gật đầu rồi hỏi: “Chuyện gì thế ạ?”

“Anh tiểu Yến nói dối, phải bị trừng phạt.”

Tiểu Trình nghe không hiểu lắm, nhưng đại loại vẫn biết ý của chú Tiểu Dương là muốn trừng phạt anh tiểu Yến, nhất thời trở nên lo lắng, nhanh chóng hỏi: “Chú định trừng phạt như thế nào vậy? Anh Tiểu Yến có đau không?”

“Sẽ không đau đâu.”

Tiểu Trình càng thêm mờ mịt, cái hiểu cái không, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng ngoài hành lang, không vào theo.

Hai vị đại nhân đi vào phòng, rồi cửa phòng bị đóng lại.

Tiểu Trình quay lại bằng đường cũ, xuống dưới tầng dưới, rất nhanh đã quên mất chuyện trừng phạt của chú Tiểu Dương.

Mãi tới tận trưa ngày hôm sau, lúc nhóc đăng ăn cơm thì trông thấy anh tiểu Yến đi xuống.

Chỉ là anh Tiểu Yến cứ là lạ, xoa eo liên tục, hình như không thoải mái lắm thì phải.

Tiểu Trình lập tức nhớ lại chuyện trừng phạt ngày hôm qua, buông thìa xuống, vội chạy tới cầu thang, hỏi: “Anh Tiểu Yến sao thế?”

“Không sao.” Hứa Thừa Yến mỉm cười, nắm tay tiểu Trình tới bàn ăn.

Một lớn một nhỏ ngồi vào trước bàn ăn.

Mà trong nháy mắt Hứa Thừa Yến ngồi xuống ghế, đầu mày lập tức nhăn lại, dường như không thoải mái.

Hạ Dương cũng vào bếp, ngồi xuống bên cạnh Hứa Thừa Yến, chú ý thấy biểu cảm trên mặt cậu, một bàn tay nhẹ cọ hông cậu, thấp giọng: “Hay anh mang cho em cái đệm nhé?”

Hứa Thừa Yến lập tức đập bộp một phát lên mu bàn tay của cái tên này, không nói câu nào, giống như còn đang tức giận chuyện tối qua.

Hạ Dương cười nhẹ một tiếng, đứng dậy, cầm một bát cháo qua, đặt tới trước mặt thanh niên, “Ăn chút đồ ăn thanh đạm đi.”

Hứa Thừa Yến hoàn toàn không có tâm trạng, cúi đầu ăn cháo.

Tiểu Trình ngồi bên cạnh, vẫn luôn trộm nhìn hai người, ánh mắt dừng lại trên cổ của cậu, trông thấy một vệt đỏ, tức khắc nói: “Anh Yến bị muỗi đốt kìa.”

“Hả?” Hứa Thừa Yến nhìn qua.

Tiểu Trình: “Cổ của anh đỏ cả rồi.”

Hứa Thừa Yến không hiểu lắm, phản xạ mà sờ lên cổ.

Hạ Dương thì vừa nghe đã hiểu, vội duỗi tay qua, cẩn thận che lại dấu hôn trên cổ Hứa Thừa Yến, mặt không đổi sắc nói với tiểu Trình: “Hơi nhiều muỗi.”

Tiểu Trình gật đầu, rồi lại cúi xuống tiếp tục ăn cơm.

Mãi tới khi cậu nhóc đã ăn no rời đi, lúc này Hứa Thừa Yến mới buông thìa xuống, quay qua tên nào đó, nhíu mày: “Anh để lại dấu à?”
“Ngoài ý muốn nhỏ thôi.” Hạ Dương mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng.

Thời điểm hắn “Trừng phạt” ngày hôm qua, nhất thời không khống chế được mà để lại dấu hôn trên cổ của cậu.

Hứa Thừa Yến cau mày lại, muốn nói anh.

Nhưng sau cùng, cũng chỉ thở dài một tiếng: “Thôi bỏ đi.”

Hứa Thừa Yến cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Lần sau anh đừng lưu lại ở cổ, sẽ bị người ta thấy.”

Hạ Dương chăm chú nhìn vào sườn mặt của thanh niên, thốt ra: “Vậy những nơi không thể nhìn thấy thì sao?”

Dứt lời, một tay anh đặt ra phía sau lưng cậu, cách một lớp vải, trượt dần xuống theo sống lưng.

“Ở sau lưng có thể lưu lại không?”

“Tuỳ anh.” Hứa Thừa Yến tiếp tục ăn cháo.

Hạ Dương gật đầu, ngón tay sờ tới eo cậu nhẹ nhành vuốt ve: “Đợi lát nữa về phòng, anh sẽ để lại dấu vết.”
Hứa Thừa Yến dừng động tác uống cháo lại, nghiêng đầu, đối diện ánh mắt của Hạ Dương.

Giữa hai người thật sự là quá quen thuộc, chỉ cần một ánh nhìn thôi, cũng biết trong đầu đối phương đang muốn gì.

“Về phòng” rồi “để lại dấu vết” gì đó, đều là ám chỉ chuyện lên giường.

Hứa Thừa Yến đành phải nói: “Không phải hôm qua anh đã làm rồi à?”

“Đó là hôm qua mà.”

Nhưng mà Hứa Thừa Yến không có nhiều tinh lực như vậy, tối qua cậu vừa bị Hạ Dương lăn lộn tới khuya, giờ vừa mới thức giấc không lâu, cũng chẳng có tâm tư gì, đành nói: “Đã hơn ba mươi tuổi rồi, anh phải tiết chế một chút.”

“Yến Yến.” Hạ Dương nhíu mày, không nghe nổ cái đề tài tuổi tác này: “Em cũng sắp ba mươi rồi đấy.”

“Em sắp, còn anh thì tới rồi.” Hứa Thừa Yến chậm rãi nói, còn buông lời trêu chọc: “Tới ngưỡng tuổi ba mươi rồi, lỡ như thận hư thù phải làm sao bây giờ?”
Hạ Dương không nói lời nào, ngăn lại động tác ăn cháo của thanh niên, đặt muỗng sang một bên.

Hứa Thừa Yến: “sao vậy?”

“Đừng ăn nữa.” Hạ Dương trực tiếp bế ngang người lên, ôm người lên phòng.

Hạ Dương tự mình chứng minh, đàn ông ba mươi vẫn chưa già, thể lực và tinh lực đều rất dồi dào.

Trong phòng, truyền tới tiếng thở dốc đứt quãng.

“Hạ Dương……” Hứa Thừa Yến bị đè trên giường, đầu ngón tay nắm chặt ga giường dưới thân, đã không nói được câu nào hoàn chỉnh, chỉ có thể đứt quãng mà gọi tên Hạ Dương.

Lại bởi vì động tình, mà thanh âm của cậu khàn khàn.

Hạ Dương nghe thanh âm bên tai, cúi thấp người xuống, dán bên tai thanh niên, chậm rãi nói từng chữ: “Có phải em nên đổi xưng hô rồi không?”

Hứa Thừa Yến bị chọc tới bật cười, ôm lấy bả vai của Hạ Dương, cố ý cắn một phát, nói bằng giọng mũi: “Anh đây là cháy nhà mà đi hôi của đó……”
“Đúng vậy.” Hạ Dương thoải mái thừa nhận.

Hắn vốn dĩ là thương nhân mà, am hiểu nhất chính là tận dụng tình thế.

Hạ Dương nắm lấy một bàn tay cậu nâng lên đỉnh đầu, tiếp tục dỗ dành: “Em mau đổi cách gọi đi.”

Hứa Thừa Yến cũng hơi khó chịu, mặc kệ cho Hạ Dương làm kiểu gì, cũng không chịu kêu.

Giường đệm lay động càng lúc càng kịch liệt.

Một lúc lâu sau, động tĩnh mới dần dừng lại.

Hạ Dương thay đổi một tư thế ôm người vào lòng, bàn tay vòng ra sau lưng cậu, giúp cậu ổn định lại hơi thở.

Hứa Thừa Yến vẫn còn đắm chìm trong cơn hoan ái chưa bình phục lại, theo bản năng dán lên mặt anh mà cọ.

Hạ Dương đáp lại bằng một cái hôn, rồi thoáng đứng dậy, muốn ôm người tới phòng tắm rửa sạch.

Hứa Thừa Yến lại ăn vạ trên giường, quấn lấy anh không chịu đi: “Đợi tí  nữa thì đi.”
Hạ Dương chỉ đành thoả hiệp, nằm một bên, xoa eo giúp cậu.

Hứa Thừa Yến lười biếng khép mắt lại, đầu ngón tay sờ lên dấu cắn trên vai anh, nhẹ nhàng miết.

Hạ Dương vẫn còn đang suy tư, nắm lấy bàn tay động loạn kia nói: “Sau này vẫn nên sử dụng bảo vệ thì hơn.”

Hứa Thừa Yến nghe vậy thì ngẩng đầu lên, lắc đầu: “Không dùng, ngày trước bọn mình cũng có dùng đâu chứ.”

“Không giống nữa.” Hạ Dương thở dài.

Lúc trước là do hắn không tốt, chưa bao giờ suy xét tới chuyện này, không thích dùng ba con sói, kỹ thuật rửa cho cậu cũng rất tệ.

Nhưng giờ thì khác hoàn toàn rồi.

“Không dùng.” Hứa Thừa Yến vẫn cự tuyệt, “Dù sao thì cũng không thể mang thai.”

“Không mang thai cũng phải dùng.”

Hạ Dương ôm người lên, đi về phía phòng tắm, thanh tẩy sạch sẽ cho cậu.

Trong bồn tắm, Hứa Thừa Yến dựa vào ngực Hạ Dương, nhìn xuống mặt nước, thấy mấy thứ Hạ Dương lấy ra, nuối tiếc mà nói: “Những đưa trẻ bị sinh non.”
Hạ Dương vẫn tiếp tục, mãi cho tới khi chắc chắn không còn sót lại thứ gì, mới dừng lại.

Hai người lăn lộn trong phòng lâu như vậy, lúc xuống tầng dưới thì đã ngả chiều tối.

Khách mời lục đục rời đi, Tô Đường với Lâm Trì Tiêu cũng đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị đi.

Hứa Thừa Yến đi tới, hỏi: “Anh Chị không ở lại thêm mấy ngày nữa à?”

“Không chơi nữa, phải về làm việc rồi.” Tô Đường thở dài một tiếng: “Đợi xong việc rồi lại ra ngoài làm một bữa nha.”

“Được thôi.” Hứa Thừa Yến mỉm cười đồng ý.

Sau khi Tô Đường và Lâm trì Tiêu rời đi, tiểu Trình cũng nối gót theo.

Chỉ có Giang Lâm và Viên liệt ở lại nhiều hơn một hai ngày, nhưng hai người lại ra ngoài để đi du lịch.

Trang viên dần trở nên trống trải.

Hứa Thừa Yến thật ra lại khá thích hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, cùng Hạ Dương sống thế giới chỉ có hai người, tiến vào lối sống sinh hoạt dưỡng sinh.
Mãi tới tận khi trang viên có một vị khách không mời mà tới, đánh vỡ sự thanh bình.

Quản gia lên tầng, gõ cửa phòng.

Hạ Dương đang ngồi trước bàn làm việc, đối diện máy tính xử lý công việc, Hứa Thừa Yến thì ôm tiểu ôn ngồi trên sô pha, an tĩnh đọc sách.

“Cậu chủ.” Quản gia lộ vẻ do dự, cầm điện thoại: “Cậu Thẩm gọi điện đến, tiếp không ạ?”

Hạ Dương theo bản năng mà quay ra nhìn Hứa Thừa Yến, hỏi: “Nhận không?”

Hứa Thừa Yến vẫn chưa phản ứng kịp, xoa xoa đầu của tiểu Ôn, hỏi lại: “Ai thế?”

Hạ Dương: “Thẩm Tu Trúc.”

Qua vài giây, Hứa Thừa Yến mới phản ứng lại, “Cậu ta à…..”

Đã lâu rồi không nghe thấy cái tên này, giờ đột nhiên cậu nghe anh nhắc, có loại cảm giác như đã cách cả thế hệ.

Hứa Thừa Yến vô thức mà vuốt lên đầu tiểu Ôn, hơi nhíu mày lại.
Nhưng cuối cùng, Hứa Thừa Yến vẫn nói: “Anh nhận đi.”

Quản gia đi tới bên cạnh Hạ Dương, đưa điện thoại cho anh.

Hạ Dương nhận điện thoại, mở loa ngoài, hỏi: “Chuyện gì?”

“Lâu rồi không gặp anh.” Trong điện thoại truyền tới một giọng nam dịu dàng, giống như trước giờ chưa từng thay đổi, “Nghe nói anh kết hôn, tân hôn vui vẻ.”

“Ừ.”

“Mãi sau em mới nghe được chuyện anh kết hôn, tiếc là không thể tham gia hôn lễ của anh được……”

Ở nơi xa xôi kia, trong viện điều dưỡng, thẩm Tu Trúc nắm chặt điện thoại nằm trên giường bệnh.

Trên thực tế, cậu ta biết được hôn lễ thông qua hot search.

Trong đây bị cấm mạng, mấy ngày cậu ta mới được lên mạng một lần, sau đó nhìn thấy video hôn lễ trên hot search.

Tuy video chỉ có một hai phút thôi, nhưng vẫn có thể nhận ra đám cưới này có bao nhiêu long trọng.
“Em còn cho rằng, với quan hệ của chúng ta, ít nhất cũng có thể nhận được thiệp mời nữa…..”

Hạ Dương: “Hôn lễ cũng không mời nhiều người.”

Trong điện thoại yên lặng một lúc, mới truyền ra tiếng____

“Mấy tháng nay sức khoẻ em đã tốt hơn nhiều rồi, có thể ra viện.” Thẩm Tu Trúc cười , nhẹ giọng hỏi: “Em có thể về Nam Thành không?”

Hạ Dương không trực tiếp trả lời, đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn.

Lúc trước hắn đưa Thẩm Tu Trúc tới viện điều dưỡng ở nước ngoài, sau thì không bận tâm nữa.

“Em lớn lên ở Nam Thành…… giờ sức khoẻ đã tốt rồi, muốn về.” Thanh âm trong điện thoại rất yếu ớt.

Hạ Dương lại chỉ đáp: “Cậu nghỉ ngơi trước đi.”

Hạ Dương tắt máy, đưa điện thoại cho quản gia, nhìn về phía thanh niên trên sô pha, hỏi: “Em có muốn cậu ta về không?”

“Nếu em nói không thì sao?” Hứa Thừa Yến cụp mắt xuống.
Cậu không hào phóng như vậy.

Không muốn nhìn thấy người trước đây từng là tình địch của mình, cũng không muốn làm bạn với tình địch.

Hạ Dương đi tới, ngồi xuống cạnh sô pha, nắm lấy tay cậu: “Vậy thì không cho.”

“Anh có chắc không?” Hứa Thừa Yến nhìn Hạ Dương, nói: “Bọn anh trước kia quan hệ rất tốt, là trúc mã với trúc mã, là bạn bè…. Anh bỏ được?”

“Em là vợ của anh.” Hạ Dương cúi đầu xuống, hôn lên mu bàn tay cậu, “Nghe vợ hết.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN