Sau Khi Ảnh Đế Biến Thành Cô Diễn Viên Bình Hoa
Chương 35
Cao Phỉ đeo balo nhỏ tiến tổ phim
Thực tế chứng minh muốn diễn tốt một nhân vật nào đó thực sự không dễ dàng, chỉ với việc học lái xe máy thôi mà đã làm đầu cô mấy ngày nay rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh.
Buổi tối sợ Cố Nam Ngạn lo lắng đau lòng, cho nên cô không dám nói, ngay cả quần áo cũng không dám mặc ít, sợ va vào chỗ nào mà để lại dấu vết.
Hỏi thì nói nơi này lạnh, đi ngủ phải mặc thêm quần áo.
Tuy Cố Nam Ngạn không đóng phim nhưng việc anh cần làm cũng rất nhiều.
Anh nhận được lời mời tham gia một trong ba liên hoan phim lớn nhất thế giới ở nước ngoài, anh mang theo tác phẩm của mình đi tham gia, bộ phim điện ảnh lúc trước của anh lọt vào danh sách phim nước ngoài hay nhất.
“Ở trong nước bây giờ đã là buổi tối rồi, bên anh bây giờ là mấy giờ thế?” Cao Phỉ tò mò hỏi người trong cuộc gọi video.
Cố Nam Ngạn đang ngồi trước gương trang điểm, một tay cầm điện thoại gọi video, thợ trang điểm ở trên mặt anh tô tô vẽ vẽ.
Sau khi tạo hình xong, buổi chiều anh phải đi thảm đỏ của liên hoan phim.
Cố Nam Ngạn : “Hai giờ chiều, thời tiết tốt.” Anh chuyển camera, cho Cao Phỉ nhìn thấy biển xanh trời xanh bên ngoài cửa sổ.
Liên hoan phim ở thành phố biển, khách sạn anh ở lần này gần biển, là phòng hướng ra biển.
Cao Phỉ nhìn thấy biển xanh trời xanh và đàn hải âu bay lượ, trong lòng chua sót không thôi: “Hu hu hu đẹp quá đi mất.”
“Tôi cũng muốn ở trong căn phòng hướng ra biển.”
Cố Nam Ngạn cười, đề nghị: “Lần sau chúng ta đi biển vào kì nghỉ nhé.”
Cao Phỉ vội vàng gật đầu: “Được, được.”
Cô nhìn thợ trang điểm trang điểm gương mặt Cố Nam Ngạn so với lúc bình thường không khác mấy.
Người đàn ông này có gương mặt đẹp sẵn, cơ hội phát huy kỹ năng của chuyên gia trang điểm không lớn, tùy ý tô tô vẽ vẽ là rất hoàn hảo rồi.
Cao Phỉ: “Hôm nay anh mặc quần áo gì vậy? Em muốn xem trước.”
Cố Nam Ngạn : “Anh?”
Cao Phỉ : “Đối vịt đối vịt*.” Tuy phương tiện truyền thông trong nước sẽ quay lại hình ảnh đi thảm đỏ, nhưng cô vẫn muốn xem trước, đây chính là phúc lợi độc quyền chỉ có bạn gái mới có được.
*Đối vịt đối vịt (对鸭对鸭) đồng âm với đúng vậy á (对呀)
Không giống như sao nữ trang nhau khoe sắc trên thảm đỏ, các sao nam đổi đi đổi lại đều là âu phục vạn biến bất ly kì tông*, Cố Nam Ngạn không biết có cái gì đẹp mà nhìn: “Đồ anh mặc rất đơn giản, âu phục mà thôi.”
*Vạn biến bất ly kì tông (万变不离其宗): trăm khoanh vẫn quanh một đốm; dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi; con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.
Cao Phỉ nhìn thái độ tùy ý của đàn ông rất không phục: “Đơn giản là một chuyện, anh không gửi cho em xem lại là chuyện khác!”
“Muốn xem trước ảnh mới của bạn trai là sai sao.”
Cô ủy khuất giả khóc: “Đàn ông thật đúng là quá vô tình, ngủ với người ta xong đều trở nên vô tình như vậy sao”.
Cố Nam Ngạn cảm nhận được tay thợ trang điểm đang cầm lược chảy tóc cho anh run lên một cái.
Anh lặng lẽ lấy tai nghe ra đeo vào.
Sau khi đeo tai nghe vào, trên màn hình vẫn là khuôn mặt ủy khuất cùng không phục của Cao Phỉ.
Vì vậy, để dỗ bạn gái, Cố Nam Ngạn vẫn chụp một bức ảnh toàn thân gửi cho cô, phúc lợi tiêu chuẩn của bạn gái.
Âu phục đơn giản càng tôn lên bờ vai rộng, eo hẹp và đôi chân dài miên man của người đàn ông.
Cao Phỉ ôm bức ảnh kêu ngao ngao, lúc này mới tương đối hài lòng.
Cố Nam Ngạn gửi ảnh xong, nhắc nhỡ cô thời gian trong nước không còn sớm, bảo cô nhanh chóng đi ngủ, ngày mai vẫn còn công việc.
Cao Phỉ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Sau khi Cố Nam Ngạn chuẩn bị xong, xuất phát đến hiện trường lễ khai mạc liên hoan phim, đi xong thảm đỏ, buổi tối là tiệc tối chính thức do liên hoan phim tổ chức.
Cố Nam Ngạn được mời tham dự, lần này đạo diễn nghệ sĩ trong nước đến không nhiều lắm, nhận được lời mời tham dự tiệc tối càng ít, anh cùng hai nghệ sĩ mình quen biết hàn khuyên hai câu, sau đó nhìn thấy người quen.
Hồ Y Tịnh.
Lúc trước anh thay Cao Phỉ tham gia ghi hình chương trình có gặp qua, tốt xấu gì cũng sống cùng nhau nửa tháng, ngay cả khi Cố Nam Ngạn không nhớ tên người ta, Hồ Y Tịnh vẫn có thể gọi tên anh.
Các nghệ sĩ nữ tham gia bữa tiệc tối nay thường sẽ mặc một bộ lễ phục nhẹ nhàng, nhưng Hồ Y Tinh lại ăn mặc hết sức cầu kỳ.
Cố Nam Ngạn cảm khái người đứng sau Hồ Y Tính chịu chi phết, vé vào cửa thảm đỏ không khó, nhưng tiệc tối nay chỉ có 200 người được mời đến tham dự, muốn vào đây thực sự không dễ chút nào.
Cố Nam Ngạn nhớ lại những gì người phụ nữ họ Hồ này đã làm với “Cao Phỉ ” trong quá trình ghi hình chương trình, lắc lắc ly rượu trong tay, quay đi chỗ khác.
Tiệc tối mang tính chất từ thiện, những người nổi tiếng trong xã hội tụ tập ở đây để chụp ảnh và trò chuyện với nhau.
Cố Nam Ngạn không chú ý Hồ Y Tịnh, Hồ Y Tịnh chính mình đi qua.
“Thầy Cố.” Cô ta nắm làn váy tiên nữ của mình bước đến, cười giống như có chút khẩn trương: “Đã lâu không gặp.”
Trong nhận thức của Hồ Y Tịnh, hai người thực sự đã từng gặp qua, là “Cố Nam Ngạn “, người bạn trong giới mà “Cao Phỉ ” đến tham gia ghi hình chương trình mời đến.
Ngày đó cô ta xuống núi không may chân bi thương, “Cố Nam Ngạn “, người căn bản không có không thấu tình đạt lý như trong lời đồn, còn cõng cô ta cả một đoạn đường.
Cố Nam Ngạn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, không cười, ánh mắt cũng không dừng trên người cô ta quá nhiều.
Hồ Y Tịnh cắn cắn môi dưới, mở miệng nói: “Thầy Cố, có thể chụp hình chung không?”
Cố Nam Ngạn không cho cô ta mặt mũi: “Không.”
Tất cả mọi người đều biết trong chương trình “Cao Phỉ ” và Hồ Y Tịnh, hai người không vừa mắt nhau, anh hiện tại là bạn trai Cao Phỉ, cùng Hồ Y Tịnh chụp hình chung.
Nếu bức hình được đăng, Cao Phỉ sẽ nghĩ như thế nào?
Hồ Y Tịnh liên tục bị đối xử lạnh nhạt hai lần.
Nội tâm công chúa nhỏ không chịu đựng nổi.
Loại khí chất hiện tại của Cố Nam Ngạn khiến cô ta nhớ đến “Cao Phỉ “, người đã cùng cô ta tham gia ghi hình chương trình trong quá khứ.
Cô ấy lạnh lùng, không thấu tình đạt lý và thái độ cách xa người khác ngàn dặm.
Mà hiện tại Cố Nam Ngạn và Cao Phỉ đã công khai được một thời gian, không những không chia tay mà còn có nhiều tin đồn bọn họ bí mật ngọt ngào chết người.
Hồ Y Tịnh nhìn lại Cố Nam Ngạn, ánh mắt rối rắm, cuối cùng nâng váy rời đi.
Cố Nam Ngạn có gặp gỡ một số giám đốc của các thương hiệu cao cấp mà chính mình làm đại diện, tiệc tối đêm nay kết thúc.
Anh về đến khách sạn liền không cho trợ lý đi theo, chính mình tự quay về phòng.
Trước khi Cố Nam Ngạn vào phòng, đột nhiên nghe thấy sau lưng có người gọi: “Thầy Cố.”
Anh hơi chau mày, quay đầu lại, vậy mà lại nhìn thấy Hồ Y Tịnh.
Cô ta đã thay bộ váy mặc trong bữa tiệc tối, thành một chiếc váy ngắn, mái tóc buông xõa, ngang vai, là phong cách thanh thuần vẫn hay thấy.
Hồ Y Tịnh dường như không để ý đến những chuyện xảy ra trong tiệc tối, vẫn như cũ nhìn Cố Nam Ngạn mỉm cười : “Thật trùng hợp, em mới phát hiện vậy mà chúng ta lại ở cùng một khách sạn.”
Cố Nam Ngạn không cảm thấy sự trùng hợp này có gì đó buồn cười, thậm chí từ trong lòng còn sinh ra một chút gì đó phản cảm.
Anh lại “Ừ” một tiếng, rồi quay người bỏ đi.
Lần này, cánh tay đột ngột bị người phía sau kéo lại.
Hồ Y Tịnh đối mặt với người đàn ông cực kỳ lạnh nhạt với mình trong tiệc tối nay với người đàn ông chuẩn bị rời đi, trực tiếp giữ chặt cánh tay anh lại.
Cô ta lần này gọi tên anh: “Cố Nam Ngạn !”
Cố Nam Ngạn chỉ xoay người lại, nhíu mày nhìn qua cánh tay đang bị giữ chặt của mình.
“Buông tay.” Anh lạnh lùng nói.
Hồ Y Tịnh không buông, cô ta dường như biết chính mình làm như vậy thực sự quá xúc động, nhưng bản chất con người chính là xúc động như vậy, cô ta giữ lấy cánh tay Cố Nam Ngạn, giống như ủy khuất: “Em có lời muốn nói với anh, cầu xin anh nghe một chút được không? “
Cố Nam Ngạn hít sâu một hơi, rõ ràng là đang nín thở nói: “Tôi không muốn nghe.”
Anh cố gắng kéo cánh tay của mình ra khỏi tay cô ta, nhưng Hồ Y Tịnh sống chết giữ chặt, kéo qua kéo lại, Cố Nam Ngạn rút cánh tay về, Hồ Y Tịnh lui về sau vài bước, thiếu chút nữa ngã xuống.
Cố Nam Ngạn không quan tâm, đang xoay người, nghe thấy Hồ Y Tịnh ở sau lưng hét lên: “Cố Nam Ngạn !”
Lần này Hồ Y Tịnh gần như bật khóc nức nở, xông lên, chặn trước mặt Cố Nam Ngạn.
Cô ta nói: “Anh đã xem chương trình tạp kỹ mà em và Cao Phỉ tham gia trước đây chưa? Em đã nói, người em muốn hợp tác nhất, thần tượng của em, mẫu người lý tưởng, đều là anh.”
Đương nhiên Cố Nam Ngạn biết điều này, bởi vì lúc đó, anh là Cao Phỉ, ngồi ở hiện trường ghi hình chương trình tạp kỹ, mặt không biểu tình mà nghe những lời Hồ Y Tịnh nói.
Hồ Y Tịnh: “Em không có nói dối, cũng không phải vì hiệu ứng tạp kỹ.
Những cái đó đều là lời nói thật lòng, bởi vì em thật sự rất thích anh.
Từ lúc anh xuất đạo đã bắt đầu thích anh.
Thậm chí so với Cao Phỉ, thời gian em thích anh còn lâu hơn!”
Cô ta tiếp tục: “Dựa vào cái gì Cao Phỉ có mặt ở đó, thì em không thể nói em thích anh chứ? Nói chính em đang khiêu khích.
Lẽ nào chỉ có mới mình cô ta mới được phép thích anh?”
“Em chỉ là không có không cần mặt mũi như cô ta mà thôi, rõ ràng biết làm như vậy sẽ gây ra rắc rối cho anh, vậy mà vẫn như cũ nói cho toàn bộ giới giải trí đều biết cô ta thích anh.”
Cố Nam Ngạn cau mày.
Hồ Y Tịnh cứng rắn nhìn Cố Nam An: “Em rõ ràng thích anh hơn cô ta.
Cao Phỉ có chỗ nào tốt hơn em? Tại sao anh không nhìn em, tại sao anh lại cùng người phụ nữ đó ở bên nhau?”
“Anh đừng để bị cô ta lừa.
Với xuất thân của Cao Phỉ có thể leo được đến bây giờ.
Anh cho rằng những chuyện bẩn thỉu cô ta đã làm qua vẫn còn ít sao? Cô ta vì để lấy được tài nguyên bồi rượu xx còn ít sao …”
“Câm miệng!” Cố Nam Ngạn chặn họng Hồ Y Tịnh.
Anh không đánh phụ nữ, nhưng anh đang siết chặt nấm đấm.
Trên người đàn ông có tính công kích cùng hàn lệ bức người.
Hồ Y Tịnh bị khí thế trên người Cố Nam Ngạn làm cho hoảng sợ, cô ta không nhịn được lùi về sau hai bước, bám chặt vào bức tường trên hành lang.
Cố Nam Ngạn buộc mình phải bình tĩnh lại, sau đó nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đối diện.
Hồ Y Tịnh muốn nói gì đó, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của Cố Nam Ngạn, lời muốn nói như mắc lại trong cổ họng, không dám nói, cũng không nói ra được.
Cố Nam Ngạn nhìn lướt qua Hồ Y Tịnh từ trên xuống dưới, cuối cùng nói: “Cao Phỉ, từ đầu đến chân, ngay cả một sợi tóc cũng tốt hơn của cô.”
“Thay vì ở chỗ này cùng tôi nói mấy lời đó, chi bằng suy nghĩ thật tốt, lúc trở về làm như thế nào để hầu hạ cho tốt ông chủ Trần của cô đi.”
Hồ Y Tịnh nghe thấy, cả người cứng đờ.
Cô ta không thể tin được nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Cố Nam Ngạn biết ông chủ Trần, Cố Nam Ngạn biết …!ông chủ họ Trần.
Nhân thiết trên người Hồ Y Tịnh không ít, không nổ lực thì về nhà kế thừa gia nghiệp không cần thiết phải có nhân thiết, nhưng sau lưng cô ta có đại kim chủ toàn lực nâng đỡ, đó là sự thật.
Ngay từ đầu, cô ta cũng muốn dựa vào sự nổ lực của bản thân để vào giới giải trí, đáng tiếc hiện thực quá tàn khốc, khi đó cô ta bắt đầu nếm trải mùi vị đi đường tắt, sau đó không thể quay đầu trở về.
Họ Trần coi cô ta như một món đồ chơi, bồi dưỡng cô ta, hầu hạ gã, ngủ với gã, thậm chí còn nói với cô ta, nếu cô ta thấy buồn chán, có thể ở bên ngoài tìm bạn trai chơi đùa.
Hồ Y Tịnh nhớ đến những trò chơi mà gã họ Trần chơi ở trên giường, gần như buồn nôn, vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Nam Ngạn rời đi không thèm quay đầu nhìn lại.
Cố Nam Ngạn trở về phòng, đóng cửa, hít một hơi thật sâu.
Anh cởi áo khoác vừa bị Hồ Y Tịnh chạm qua, chán ghét ném thẳng vào thùng rác.
Sau đó nới lỏng tay áo sơ mi, lấy điện thoại di động ra, tính toán chênh lệch thời gian, nghĩ Cao Phỉ cũng sắp đến giờ rời giường bắt đầu công việc.
Anh trực tiếp gọi điện thoại đánh thức cô dậy.
“Ửa.” Cuộc gọi được kết nối, người ở đầu dây bên kia rõ ràng bị đánh thức bởi cuộc gọi, giọng nói vẫn còn ngái ngủ.
Cố Nam Ngạn thậm chí có thể tưởng tượng ra lúc này Cao Phỉ đang nằm trên giường với mái tóc rối bù và đôi mắt buồn ngủ dụi tới dụi lui để nghe điện thoại.
Anh hạ thấp giọng nói: “Nên rời giường rồi.
Bảy giờ rưỡi rồi.”
“Hả?” Cao Phỉ đưa điện thoại ra khỏi tai nhìn thời gian, vừa đúng bảy giờ rưỡi.
Cô lại nghe điện thoại, ngáp một cái, “Em buồn ngủ quá.”
“Em nhớ anh còn phải tham gia tiệc cái gì tối mà không phải sao? Kết thúc rồi hả anh? Hiện tại bên anh mấy giờ vậy?”
Vẻ mặt Cố Nam Ngạn ôn nhu không nói nên lời : “Đã kết thúc rồi, vừa mới trở về khách sạn, hiện tại …!12 giờ rưỡi.” Anh liếc nhìn đồng hồ trên tường khách sạn.
Trò chuyện vài câu, cuối cùng Cao Phỉ cũng từ trên giường xoa xoa mắt ngồi dậy, người tỉnh táo hơn một chút: “A, vậy anh mau đi thay quần áo, tẩy trang, tắm rửa, đi ngủ sớm một chút.”
“Ừ.” Cố Nam Ngạn nhẹ nhàng trả lời, đột nhiên nói, “Cao Phỉ .”
Cao Phỉ : “Ừ.”
Cố Nam Ngạn : “Anh yêu em.”
Gặp lại Hồ Y Tịnh, anh cuối cùng cũng biết Cao Phỉ, người nghèo chỉ với hai tấm thẻ, một thẻ 520 và một thẻ 1314, đến cùng có bao nhiêu đáng quý.
Cao Phỉ, người vẫn còn buồn ngủ, lập tức tỉnh táo.
Cố Nam Ngạn thường không nói mấy lời buồn nôn như thế.
“Anh thích em” lúc trước có nói qua vài lần.
Còn “Anh yêu em” thì đây là lần đầu tiên sau khi hai người xác định quan hệ.
Trái tim nhỏ bé của Cao Phỉ đập thình thịch, như thể quên mất mọi thứ xung quanh mình.
Cô nắm chặt điện thoại, thậm chí không biết phải phản ứng như thế nào cho nó bình thường một chút, chỉ đáp lại một cách ngây ngô: “Em, em cũng yêu anh.”
Cố Nam Ngạn trong điện thoại thấp giọng cười.
Cao Phỉ nghe thấy tiếng cười lập tức chôn mặt vào gối, cách điện thoại xấu hổ một lúc.
…
Cố Nam Ngạn từ nước ngoài trở về, hiện tại anh đang ở thành phố B, sau đó bay thẳng đến địa điểm quay phim của Cao Phỉ, đến thăm ban.
Anh âm thầm đến, thậm chí chỉ có Cao Phỉ và trợ lý bên cạnh mới biết Cố Nam Ngạn sắp đến.
Cao Phỉ thời điểm Cố Nam Ngạn hạ cánh xuống thành phố B liền bắt đầu mong chờ cùng với vui mừng.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, trở về phòng khách sạn, thời điểm nhìn thấy Cố Nam Ngạn đang ở trong phòng, cô trực tiếp nhào qua ôm anh.
“A a a a a!”
Cao Phỉ ở cổ Cố Nam Ngạn vừa cọ vừa ngửa.
Cố Nam Ngạn ôm Cao Phỉ, phát hiện cô so với lúc trước nhẹ hơn một chút.
Cao Phỉ đã đủ gầy rồi, cho nên việc giảm cân trong mắt Cố Nam Ngạn, không phải chuyện tốt đẹp gì.
Cố Nam Ngạn vuốt mái tóc dài trên lưng Cao Phỉ, hỏi, “Sao lại gầy như vậy?”
Cao Phỉ từ trong cổ Cố Nam Ngạn, ngẩng đầu: “Anh làm sao biết em gầy?”
Cố Nam Ngạn : “Chẳng lẽ anh cảm nhận không được sao?”
Cao Phỉ nghe xong, cúi đầu, nhìn ngực, lầm bầm lầu bầu: “Nhưng em cảm thấy không nhỏ.”
Cố Nam Ngạn : “…”
Anh hôn lên má Cao Phỉ, sau đó đưa cô vào phòng, cân cho cô thấy.
Cao Phỉ cố ý dùng tay che lại con số hiện trên cân.
Cố Nam Ngạn nắm chặt bàn tay đang phạm tội lại, nhìn kỹ con số hiện trên cân.
So với trước gầy hơn ba cân (1 kí rưỡi á).
Cao Phỉ biết chính mình gầy đi trong mắt Cố Nam Ngạn không phải chuyện tốt đẹp gì, cười gượng: “Ha, ha ha.”
“Em cảm thấy có thể là do quần áo.”
“Lúc trở về ngồi trên xe em vẫn ăn đồ ăn vặt mà.”
Cố Nam Ngạn nhìn gương mặt chột dạ của Cao Phỉ, trên mặt viết hẳn mấy chữ to đùng “Em nghĩ anh sẽ tin sao?”.
Cao Phỉ lè lưỡi, sau đó vểnh miệng lên, đặt tay lên vai Cố Nam Ngạn.
Khác với lúc trước cô chỉ là một vai phụ nhỏ, ít cảnh quay, lần này , câu chuyện của cả bộ phim đều xoay quanh cô, cô là nữ chính từ đầu đến cuối.
Cảnh quay vừa nhiều vừa nặng, có stress một chút.
Cao Phỉ đương nhiên sẽ không nói cho Cố Nam Ngạn biết chính mình là stress, vì vậy vẫn như cũ nói: “Thực sự là do quần áo mà.”
Cố Nam Ngạn chỉ thở dài, cũng không đi vạch trần Cao Phỉ, ôm cô ngồi trên sô pha.
Trên ghế sô pha có kịch bản của Cao Phỉ, anh cầm nó lên và lật xem, trên kịch bản đều là dấu vết của sự chăm chỉ.
Cao Phỉ cũng nhìn kịch bản của chính mình, nói, “Em không muốn làm anh mất mặt.”
Cố Nam Ngạn đặt kịch bản xuống: “Em đã là niềm tự hào của anh rồi.”
Cao Phỉ xấu hổ cười.
Cố Nam Ngạn đi công tác mang quà về cho cô, rất nhiều thứ, quần áo, túi xách cái gì cũng có nhưng đều để ở thành phố B, anh chỉ mang theo socola và vòng tay.
Cao Phỉ ăn một thanh sô cô la, sau đó đeo chiếc vòng vào, điều chỉnh ánh sáng nhìn nhìn, cảm thấy mỗi lần Cố Nam Ngạn tặng quà toàn bộ đều đặt gu thẩm mỹ của cô lên đầu, ngay cả anh người này, cũng ở trên gu thẩm mỹ của cô điên cuồng nhảy Disco.
Cao Phỉ nhìn nhìn, nheo mắt lại.
Bạn trai lại tặng quà, không giỏi thật sự tra tấn người mà!
Cố Nam Ngạn đối với loại tâm trạng mâu thuẩn của Cao Phỉ không quá hiểu, muốn tặng liền tặng, tại sao còn phải cố kỵ .
Cao Phỉ đáp lại anh với một ánh mắt “Đàn ông mấy anh không hiểu được đâu”.
Ở trong giới ngoại trừ xinh đẹp thoát vòng ra những cái khác đều là bình hoa, có được một ảnh đế hàng top, này vốn dĩ là loại chuyện rất dễ lôi kéo thù hận, nếu cô còn giỏi cái này giỏi cái kia nữa, chẳng phải là cố ý cản trở người khác sao.
Tuy Cố Nam Ngạn không hiểu sự mâu thuẫn của Cao Phỉ nhưng anh vẫn gật đầu.
Kể từ sau vụ em gái ngực to gợi cảm, anh ở Weibo đăng ảnh Cao Phỉ, sau đó Cao Phỉ thậm chí năm lần bảy lượt bảo anh không được sự cho phép của cô thì không được đăng hình cô lên Weibo.
Hai người ăn tối trong khách sạn, buổi tối Cố Nam Ngạn cùng Cao Phỉ đối diễn.
Anh phát hiện so với sự non nớt trong , Cao Phỉ lúc này càng thêm mấy phần thuần thục.
Tuy là một đạo diễn mới, nhưng đạo diễn rõ ràng rất biết cách dạy diễn viên, sự tiến bộ của Cao Phỉ ngày càng rõ ràng.
Anh dường như đã bắt đầu mong chờ biểu hiện của Cao Phỉ trong phim.
Đối diễn xong, Cố Nam Ngạn kiểm tra lịch trình của Cao Phỉ, thấy cô ngày mai phải dậy sớm.
Dậy sớm có nghĩa là đêm nay anh không được để cô quá mệt mỏi, thôi bỏ đi.
Đêm đó, Cố Nam Ngạn ôm Cao Phỉ ôm ôm hôn hôn, hôn xong thuần khiết đi ngủ.
Cao Phỉ cảm nhận nụ hôn thân mật trên chân mày, ý nghĩa đơn giản của tình yêu.
Hai người âu yếm một hồi, Cao Phỉ lười biếng ngáp một cái, đột nhiên nhớ tới hôm nay Cố Nam Ngạn vừa mới đến đã ghét bỏ cô gầy, sau đó đối mặt với lời giải thích của cô vẻ mặt không tin.
Cô đối với chuyện này vẫn còn canh cánh trong lòng, không biết làm sao mà lại giảm đi ba cân, Cố Nam Ngạn thế mà lại tinh mắt phát hiện ra cô gầy đi, cô lấy cớ gì cũng đều không tin, vì thế hiện tại, Cao Phỉ bắt lấy tay Cố Nam Ngạn, đặt ở vị trí hàng thật giá thật trên người mình, tiếp tục tẩy não anh.
“Anh nhìn đi, em nói là do quần áo rồi mà.”
Giọng cô lười biếng, đỉnh đạc nói: “Rõ ràng không gầy, ừm, cũng không nhỏ.”
Hô hấp Cố Nam Ngạn cứng lại, bàn tay cứng đờ.
Anh cảm thấy Cao Phỉ sinh ra là để khắc anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!