Cô ta sợ khi đến tòa sẽ bị Dương Xảo Ngọc nhớ mặt, cho nên quyết định chạy trốn trước.
Để đề phòng Từ Sở Sinh đến tìm cô ta, cô ta còn đặc biệt để lại một tờ giấy cho ba Từ và mẹ Từ, nói với bọn họ rằng đứa trẻ hoàn toàn không phải của Từ Sở Sinh, bảo bọn họ đừng làm phiền cô ta.
Vì vậy vào phiên tòa ngày hôm sau, mẹ Từ và ba Từ đều đỏ mắt, Từ Sở Sinh hoàn toàn không thấy bóng dáng của người thương.
Trong mắt anh ta cuối cùng cũng có một tia hối hận.
Bên kia, chồng trước và con gái của Dương Xảo Ngọc tới, con gái của cô ta bằng tuổi con gái của tôi, cô bé vẫn đang khóc lóc gọi mẹ.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Xảo Ngọc cuối cùng cũng rơi nước mắt.
Cuối cùng, Từ Sở Sinh bị kết án ba năm, Dương Xảo Ngọc bị kết án hai năm.
Mặc dù thời gian không dài, nhưng nó cũng đủ hủy hoại sự nghiệp và cuộc sống của bọn họ.
Sau khi kết thúc phán quyết, Dương Xảo Ngọc đã biết mọi hành vi của Từ Sở Sinh, ánh mắt nhìn về phía Từ Sở Sinh tràn đầy oán hận.
Tôi tin rằng sau khi bọn họ ra ngoài, cuộc sống của Từ Sở Sinh chắc chắn sẽ không hề dễ dàng.
Với tính cách của Dương Xảo Ngọc, sau này Từ Sở Sinh chắc chắn không c.h.ế.t thì cũng bị thương.
Ngoài ra, chủ nhiệm lớp ban đầu của Bình Bình, Trương Duyệt cũng đã chịu trừng phạt.
Chứng chỉ giáo viên của cô ta đã bị thu hồi, vĩnh viễn không trở về trường làm giáo viên được nữa, cô ta đã chặt đứt sự nghiệp của mình ở đời này.
Ngược lại, cô Lục Cẩn được nhà trường khen ngợi vì hành động dũng cảm, giải thưởng này trực tiếp giúp cô ấy được vinh danh là nhà giáo nhân dân xuất sắc, tỏa sáng trong công việc.
An ủi và ép buộc được tiến hành cùng một lúc, thưởng phạt rõ ràng.
Đây là sự bảo vệ tốt nhất cho trẻ em trong trường học, tiêu chuẩn đạo đức của giáo viên càng cao, học sinh càng được an toàn hơn và ngược lại.
Trong lúc Từ Sở Sinh đang thụ án, tôi đã đệ đơn ly hôn với anh ta.
Tôi đã sang tên căn nhà cho Bình Bình, tài sản anh ta có thể chia cho tôi chỉ được 300 vạn tệ, chỉ bấy nhiêu đó thôi.
Lúc này, Từ Sở Sinh đã biết Lâm Du đã chạy trốn, sau khi chứng kiến Lâm Du phản bội, Dương Xảo Ngọc trả thù, anh ta mới phát hiện tôi mới là người thích hợp nhất để đi cùng anh ta đến cuối đời.
Vì vậy, anh ta hối hận.
Anh ta nói: “Vợ, anh không muốn ly hôn, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không? Em cũng không muốn nhìn thấy Bình Bình sống trong một gia đình không có ba phải không?”
Tôi trợn mắt.
“Cho dù con bé không có ba, còn hơn có một người ba có tiền án!”
“Không ly hôn phải không? Vậy tôi lấy 300 vạn tệ còn lại mua bảo hiểm cho Bình Bình, đến lúc đó, một xu anh cũng đừng mong có được!”
Lúc này Từ Sở Sinh mới thỏa hiệp, cuối cùng anh ta cũng ký tên vào giấy ly hôn.
Tôi đã thắng.
Từ nay về sau, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cơn ác mộng bị tạt axit.
Tôi và con gái của tôi cuối cùng đã được sống một cuộc sống bình yên, vừa an toàn vừa giàu có.
Sống một cuộc sống chúng tôi xứng đáng có được.
Hết.