Tôi không tranh cãi với bà ta nữa, chỉ mỉm cười.
“Được thôi, vậy chúng ta chờ xem.”
Khá buồn cười.
Ba mẹ của Từ Sở Sinh cũng giống anh ta, đầu óc đều có vấn đề.
Bọn họ đều vì một cháu trai không có huyết thống với mình mà xuống tay với cháu gái mình.
Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.
Rất nhanh đã tới ngày mở phiên toà.
Tại phiên toà, Lâm Du kiên quyết tranh luận.
“Tôi đang mang thai, số tiền này phí nuôi con anh Từ cho tôi! Cho dù là con riêng thì anh ấy cũng phải có nghĩa vụ nuôi nấng con. Vả lại, số tiền đó là anh Từ mua vé số trúng, tự anh ấy đi đổi tiền trúng thưởng, không có liên quan gì đến Lý Mai!”
Cô ta xứng đáng thua cuộc.
Luật sư của tôi phản bác lại:
“Đầu tiên, về mặt pháp lý, chỉ những người sau khi sinh ra mới có quyền con người, người chưa sinh ra không có quyền yêu cầu cấp dưỡng nuôi con. “
“Thứ hai, trong thời kỳ hôn nhân, tiền lương, tiền thưởng, thu nhập đầu tư… đều là tài sản chung của vợ chồng, tiền thưởng trúng xổ số được sở hữu hợp pháp bởi đương sự của chúng tôi và chồng cô ấy. “
“Thứ ba, trong thời kỳ hôn nhân giữa nam và nữ, tự ý tặng tài sản do vợ chồng đồng sở hữu cho bị cáo, hành vi này gây tổn hại nghiêm trọng đến quyền sở hữu hợp pháp của bên nữ, vi phạm rõ ràng trật tự công cộng, thuần phong mỹ tục, cho nên việc hành vị tặng là không hợp lệ, bởi vì tất cả đều không hợp lệ nên bị cáo phải trả về toàn bộ.”
Lâm Du tức giận nói:
“Tại sao phải trả lại tất cả? Tài sản chung của vợ chồng thì thế nào? Anh Từ của tôi cũng chiếm một nửa, tôi chỉ trả lại cho cô ta một nửa được không?”
Luật sư bên tôi mỉm cười:
“Tài sản của vợ chồng là tài sản chung, chứ không phải chia ra sở hữu, cho nên trước khi ly hôn, tài sản hiện có không thể chia ra một nửa. Cho nên số tiền bên nam cho người khác, bên nữ đều có thể đòi trở về toàn bộ, chứ không phải một nửa.”
Cuối cùng, tòa án ủng hộ yêu cầu của luật sư tôi, phán quyết Lâm Du phải trả lại toàn bộ tài sản cho tôi.
11
Ra khỏi tòa án, Lâm Du tức giận đến chọc tức tôi:
“Cho dù cô thắng kiện thì thế nào? Anh Từ đang ở bên cạnh tôi, chờ anh ấy được ra ngoài nhất định sẽ trả thù cô!”
Tôi bật cười.
“Dựa vào kẻ thua cuộc như anh ta? Cô vẫn nên tự lo cho bản thân đi.”
Tôi tiến lại gần cô ta, thì thầm nói:
“Dù sao Dương Xảo Ngọc phạm tội chưa thành, bị phán mấy năm rồi sẽ được ra ngoài. Cô đoán xem, nếu cô ta biết Từ Sở Sinh hại cô ta thành thế này chỉ vì cô, cô ta sẽ trả thù cô như thế nào?”
Sắc mặt của Lâm Du lập tức trở nên tái nhợt.
Ngày Dương Xảo Ngọc và Từ Sở Sinh bị kết án, Lâm Du không tới.
Buổi tối trước một ngày, cô ta đã vét sạch tài sản của nhà họ Từ và phá thai rồi bỏ chạy, cũng không quan tâm đ ến ở cữ.