Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực - Chương 14: 14: Nổ Bùng Tại Chỗ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực


Chương 14: 14: Nổ Bùng Tại Chỗ


“Ngượng thấy bà luôn á.”
Edit: Pơ
“Á á á á! Nhóm Tinh Tinh tuyệt thật đấy, hôn gió rồi tặng hoa nữa.”
“Chậc! Tôi với anh Hướng Minh chỉ biết hát thôi, họ còn lắm trò, chẳng phải chỉ hát thôi ư? Sao họ còn nhảy nữa!” Ôn Mẫn than vãn với Tống Gia Giai.
Lý Hướng Minh gật đầu nhất trí.

“Quá thâm độc, chiều nay tôi với Ôn Mẫn có xem họ luyện tập, đâu thấy phần này.”
Nói đến đây thì y hối hận.

“Tôi định vứt áo khoát, sau rốt lại chần chừ đi xuống.”
Kết thúc ba phần trình diễn, nhân viên chương trình giả dạng thành phục vụ nhận hoa từ khán giả.
Thay vì xuống bằng cầu thang, trước mặt khán giả Lộ Văn Tinh nhảy vọt xuống, Văn Dụ cũng nối theo sau.
“Sao thầy lại đến đây?” Lộ Văn Tinh có hơi ngỡ ngàng.
Cố Yến Thâm cũng bắt chước tông giọng khi nãy của cậu.
“Chớ quên phần trình diễn của đồng đội đấy.”
Lúc rời quầy bar cậu đã nói một câu như thế với anh, nhưng phần nào cũng chỉ đùa cho vui miệng.
Sân khấu được xếp đối diện với quầy bar, nên đứng đó thôi Cố Yến Thâm cũng xem được phần trình diễn, vậy mà anh lại chen chúc qua đám đông, đứng gần sân khấu thế này.
Lộ Văn Tinh cười nói.

“Đồng đội thầy trình diễn được đấy chứ.”
Trong mắt nhuộm ý vui nhạt nhòa, anh cúi đầu đáp.

“Ừ.”
Dường như việc đã hết, có người lùi về cánh gà, các nhân viên chương trình cũng đã phân hoa cho mỗi nhóm.
Nhân lúc mọi người nói chuyện với nhau, Văn Dụ bỏ một bông vào khung số ba, lại bị Ôn Mẫn bắt quả tang.
“Em Văn, cậu làm gì thế! Dừng lại, mọi người có thấy không, cậu ấy tự bỏ phiếu cho nhóm mình kìa.”
Có người quay đầu lại, bắt gặp Văn Dụ rời chỗ khung số ba.

Lúc Lộ Văn Tinh tặng hoa, hắn vẫn chưa kịp tặng, kết quả lại bị Ôn Mẫn tóm được.

“Gian lận này! Các cậu quay lại rồi phải không?” Ôn Mẫn hỏi cậu quay phim đằng sau mình.
“Được đấy, lúc Tinh Tinh tặng hoa thì cậu đứng yên một bên, hòng khiến bọn tôi không chú ý đến, cũng may là tôi tinh mắt.”
“Em Văn, sao lại học theo điều xấu thế! Vậy là hư lắm nhé.” Tống Gia Giai nói lời đường hoàng, xoay người lấy bông hồng trong khung số ba bỏ vào khung số hai.
Cuộc chiến giành hoa như được bắt đầu, đạo diễn cũng không ngăn lại, bảo người quay phim chỉa máy về phía họ.
Được đấy!
Bình thường ra dáng siêu sao lắm, nào ngờ gian lận sau lưng.
Mấy anh quay phim cố nhịn cười, suýt thì làm rơi máy.
Sau cùng, đạo diễn không công bố kết quả, vì còn phần phạt ngày mai nữa.
Về đến nhà trọ, Lộ Văn Tinh nhận được tin nhắn từ đạo diễn, bảo cậu xuống lầu một mình, không được để người khác biết họ tìm cậu.
Lộ Văn Tinh cất máy tính bảng, đoán được đây là nhiệm vụ ẩn, bèn kiếm cớ xuống lầu.
Ôn Mẫn và Chu Tử Đồng cũng ở lầu một, có vẻ họ đều nhận được tin nhắn từ chương trình.
Thấy Lộ Văn Tinh, Ôn Mẫn hỏi cậu.

“Cứ tưởng có mỗi chị và Tử Đồng, nào ngờ có cả cậu nữa.”
– –Bờ rừm, bờ rừm.
Điện thoại họ cùng rung lên, đều nhận thông báo có tin nhắn từ đạo diễn.
[Tập hợp tại phòng làm việc lầu một.]
Nhìn tin nhắn rồi họ nhìn nhau, Ôn Mẫn cất giọng nghi ngờ.

“Sao phải bí mật thế này?”
“Đi xem xem.”
Lộ Văn Tinh bước về phía căn phòng có gắn bảng “phòng làm việc”.
Cậu gõ cửa trước, lại không thấy tiếng người đáp.
“Chẳng lẽ bảo mình vào luôn?” Ôn Mẫn hỏi không chắc chắn.
“Chắc vậy, Tinh Tinh mở cửa đi.”
Lộ Văn Tinh nắm lấy tay cầm, đẩy cánh cửa, thấy trong phòng vắng tanh, có mỗi máy quay và máy chiếu phim.
Ba người vừa vào trong, hình chiếu trên tường bắt đầu hiện lên.
“Chào buổi tối ba vị khách quý.”
“Tập một vừa rồi rất được lòng khán giả, thậm chí họ còn đề nghị được tham gia cuộc thi này.”
“Là sao?”

Chu Tử Đồng lắc đầu với Ôn Mẫn.

Lộ Văn Tinh thì lặng im, để đạo diễn nói tiếp.
“Vậy nên tập này sẽ có sự góp mặt của khán giả, các cậu phải nhận nhiệm vụ mà họ đề ra.”
“Nghĩa là, cuộc thi này không phải do chương trình sắp xếp, và chúng tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của khán giả?”
Có hai người nhìn nhau, họ đều cảm thấy mọi chuyện không chỉ có thế.
“Khán giả sẽ để giấy ở hậu trường, đưa ra những nhiệm khác nhau, các cậu chỉ cần bốc một tờ rồi hoàn thành nó.”
“Mỗi người một nhiệm vụ hay cùng nhau hoàn thành một nhiệm vụ ạ?” Lộ Văn Tinh chỉ đúng trọng điểm.
“Mỗi người một nhiệm vụ, nhóm hoàn thành trước sẽ được ba mươi điểm, nhóm hoàn thành thứ hai sẽ được hai mươi, còn nhóm sau cùng sẽ được mười.”
Ôn Mẫn: “Nếu không hoàn thành thì sao?”
“Không hoàn thành thì bị trừ mười điểm.”
Ôn Mẫn:…
Chu Tử Đồng: “…Sao cứ trừ hoài vậy!”
Cả hai cùng sầu não, hoàn toàn ám ảnh với vụ bị hai mươi điểm trước đó.
“Có hạn chót không ạ?” Lộ Văn Tinh hỏi tiếp một câu quan trọng khác.
“Có, phải hoàn thành trước khi tổng kết, nghĩa là phải hoàn thành trước trưa mai, nếu không sẽ được cho là chưa hoàn thành, điểm này sẽ được tính cùng phiếu bầu cuộc thi hôm nay.”
“Quý ông phải nhường phụ nữ trước! Ôn Mẫn bốc trước đi.” Chu Tử Đồng lui vài bước chừa chỗ cho Ôn Mẫn.
“Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, hay là Tinh Tinh trước nhé.”
Lộ Văn Tinh: “…Kéo búa bao đi ạ.”
“Thắng bốc trước hay thua bốc trước?”
“Thắng đi.”
Sau mấy lượt thì thắng thua cũng rõ, Chu Tử Đồng là người bốc trước.
“Bốc thế nào?”
“Hình chiếu sẽ hiển thị từng biệt danh của các khán giả, sau khi kêu dừng, khán giả được chọn sẽ hiện ra và các cậu phải hoàn thành nhiệm vụ của người ấy.”
“Chuẩn bị xong chưa?”
Chu Tử Đồng hít sâu một hơi.

“Bắt đầu đi.”

Cả ba nhìn chằm chằm hình chiếu trên tường, hình ảnh chuyển động quá nhanh khiến họ chẳng kịp xem, qua mười giây, đột nhiên Chu Tử Đồng kêu dừng.
Hình chiếu hiển thị một dãy số.
“Chu Tử Đồng, hãy nghe thật rõ nhiệm vụ của mình.

Cứ đặt câu hỏi nếu cậu có thắc mắc.

Nếu cậu không hoàn thành nhiệm vụ vì lý do cá nhân, thì nhiệm vụ sẽ được quy thành thất bại.”
“Nhiệm vụ của cậu là…” Đạo diễn thoáng ngừng, khiến Chu Tử Đồng cẳng thẳng theo.
“Bắt người hợp tác với cậu phải hát bài thật tình cảm trước màn hình chiếu, được bốn câu mới tính hoàn thành nhiệm vụ, và cậu không được trực tiếp giúp đồng đội.”
Ôn Mẫn cười thành tiếng, cả ba như gặp phải địch mạnh, nhiệm vụ đây á?
Chu Tử Đồng hơi sửng sờ, lại sợ mình không thể hoàn thành nhiệm vụ, bèn hỏi vội.

“Không được trực tiếp giúp là sao?”
Đạo diễn: “Không được nói thẳng tên bài hát, không được hát trước cho người ta hát theo, cũng không được ngâm nga nhạc.” Đạo diễn chêm thêm.

“Viết cũng không luôn.”
“Cái gì cũng không vậy bắt anh Hướng Minh hát kiểu gì?”
Chu Tử Đồng hết gượng nỗi, muốn tìm cách ăn vạ đạo diễn cho giảm độ khó lại.

Nhưng nào có cơ hội đó, đạo diễn gọi ngay Ôn Mẫn.
Ôn Mẫn bước lên, nếu nhiệm vụ không đường hoàng, cô đã không căng thẳng thế này.

“Bắt đầu đi.”
Hình ảnh vừa chuyển động.

“Dừng.”
Ôn Mẫn chắp tay trước ngực, nguyện cho mình nhận được một nhiệm vụ bình thường.
“Ôn Mẫn, bắt người hợp tác với cô tập yoga trước máy quay, được một tư thế và hơn mười giây mới tính hoàn thành nhiệm vụ, và cô không được trực tiếp giúp đồng đội.”
Ôn Mẫn:???
“Thật đấy hả, ai lại tập yoga trước bao người xem bao giờ?? Hay trong lúc ghi hình?”
“Đó là chuyện của cô.” Đạo diễn rất công chính nghiêm minh, nào có chuyện thiên vị một ai.
“Không được nói thẳng người đó phải tập yoga, cũng không được nhắc khéo.”
“Không được nói thẳng, nghĩa là tôi có thể làm thay chị ấy đúng chứ?”
Đạo diễn không trả lời câu hỏi đó, chỉ nhấn mạnh.

“Nói chung, không được trực tiếp giúp đỡ.”
Khi hai người họ chẳng nghĩ gì được, Lộ Văn Tinh đã biết làm sao để giúp không trực tiếp rồi, nhưng cậu không thể cho họ biết được.
Cậu không lo về nhiệm vụ, bởi nó quá đơn giản, nếu không thể trực tiếp giúp đỡ, vậy thì giúp gián tiếp thôi.
Lộ Văn Tinh vô cùng tự tin, khoan thai đến trước màn hình chiếu.

“Bắt đầu đi ạ.”
Hình ảnh vừa chuyển động chưa đến hai giây thì cậu đã cho dừng.
Mặc cho sự lo lắng về nhiệm vụ, Ôn Mẫn và Chu Tử Đồng vẫn dỏng tai lên nghe nhiệm vụ của Lộ Văn Tinh, trông còn chăm chú hơn cậu.
Nào ngờ cả hai có cùng suy nghĩ, nhiệm vụ khó đấy, nhưng phá nhiệm vụ của Lộ Văn Tinh thì dễ thôi.
Mỗi người một suy nghĩ, mà Lộ Văn Tinh lại rất bình tĩnh, thậm chí còn giục đạo diễn nữa.

“Nhiệm vụ của em là gì ạ?”
Đạo diễn im lặng hồi lâu, khiến cậu không biết liệu thiết bị có trục trặc gì không mà chẳng nghe nói gì.
“Nhiệm vụ của Lộ Văn Tinh…!Mời xem màn hình chiếu.”
Lộ Văn Tinh:???
Sao mà bí mật thế?
Chẳng lẽ ghê lắm?
Cả ba mù mờ ngẩng đầu nhìn màn hình chiếu, vài giây sau, hình ảnh xuất hiện một dòng chữ.

[Tôi sờ cơ bụng của bạn được không?]
Lộ Văn Tinh:?
Ôn Mẫn ngẩng một giây liền phá lên cười.
“Hèn, hèn gì đạo diễn không lên tiếng, nói câu này ngượng thấy bà luôn á.”
Đạo diễn hắng giọng.

“Lộ Văn Tinh, yêu cầu nói câu này với người hợp tác của mình trước máy quay.”
Bắt cậu đứng trước bao mắt người xem, nói với Cố Yến Thâm, rằng:
“Tôi sờ cơ bụng của thầy được không?”
Lộ Văn Tinh:…
***
Chuyện ngoài lề…
Thầy Cố nghe khoái lắm cơ..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN