Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực - Chương 2: 2: Khách Mời Chương Trình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực


Chương 2: 2: Khách Mời Chương Trình


“Rất mong được hợp tác cùng cậu.”
Edit: Pơ
“À ra là không nhầm.”
Lộ Văn Tinh đi được vài bước thì xoay người lại, thản nhiên bước vào phòng toilet như chưa có gì xảy ra.
Cố Yến Thâm vứt giấy vào thùng rác, liếc mắt về phía người kia, lại đọng trên lỗ tai trái của cậu.
Một chiếc khuyên tai hình ngôi sao bạc.
Mãi đến khi Lộ Văn Tinh quay đầu lại, anh mới thôi không nhìn nữa, rời khỏi phòng vệ sinh.
– –Đing
Vừa rời khỏi phòng, cậu bạn kia đã gọi cho cậu.
“Cu Tinh, cậu đang làm gì vậy? Mới nói giữa chừng mà biến đi đâu mất.”
Tin nhắn thoại của Lộ Văn Tinh chỉ có một đoạn, như thể bị cắt ngang đột ngột, cậu ta nhắn lại mấy cái mà vẫn không thấy hồi âm, nên đành nhấc máy gọi sang.
“Nhờ phước của cậu mà tui đã gặp được vị ảnh đế Cố kìa.”
Cậu nghiêng đầu kẹp điện thoại lên vai, với đôi tay đẹp đẽ mở vòi nước, nhưng nước lạnh quá khiến cậu rụt lại.
Còn người bên kia đầu giây lại chẳng kiềm nỗi sung sướng của mình.
“Cậu gặp được Cố Yến Thâm á? Có phải ảnh ngoài đời còn ngầu hơn cả trên tivi không?”
“Ừ, ngầu lắm.” Lộ Văn Tinh đáp một cách qua quýt, rút hay tờ giấy vệ sinh, lau kĩ tay mình.
“Thế có để lại ấn tượng gì cho người ta không?”
“Tui có tham gia tuyển khách mời đâu.” Cậu giải thích.

“Với lại danh sách trên tay đại diện cũng ít, đâu phải ai cũng được tham gia.”
Lộ Văn Tinh không thẳng thắn với bạn mình rằng, danh sách đó vốn có tên cậu, nhưng vì đập Tương Chính Tấn mà tên cậu bị Vương Mạn gạch mất.
Cậu bạn vừa tiếc vừa khó chịu cho bạn mình.
“Cô đại diện kia của cậu có bị mờ mắt không thế, cậu điển trai thế này mà không nổi tiếng, tớ tức ghê á.”
“Làm gì đến mức đấy.” Cậu buồn cười ngắt lời đối phương.
“Gì mà không đến mức đấy, cậu có biết mình vừa nhập học vài tuần thì đã xuất hiện mấy bài trên diễn đàn rồi không.”
“Tớ nghi cái cô đại diện kia đì cậu lắm, không tranh thủ giành tài nguyên cho cậu thì thôi đi, còn nẫng tay trên nữa, làm gì có đại diện nào như thế chứ.”
Lộ Văn Tinh thầm phản bác: Cũng không hẳn.
Vương Mạn có để ý đến cậu đấy, còn tranh thủ đưa cậu lên giường kim chủ nữa mà.
Cậu bạn kia thấy Lộ Văn Tinh không đáp lại, cũng chẳng buồn buôn thêm chuyện này, lại hỏi.

“Chừng nào thì cậu về trường? Cuối tuần phải nộp bản thiết kế cuối kỳ rồi.”
“Tớ đang ở công ty, lát nữa sẽ về.”
Nếu đã quyết định hủy bỏ hợp đồng, cậu cũng chẳng màng mấy tài nguyên bị nẫng tay trên kia.
Với cậu, quan trọng nhất là hoàn thành bài thiết kế cuối ký, rồi lên kế hoạch hủy hợp đồng.
Cậu đứng trên hành lang chờ thang máy, định bụng về trường sớm.
Rồi đột nhiên hành lang xuất hiện một chàng trai tóc xám, cậu chưa kịp chào thì đối phương đã nhảy lên người cậu.
“Tinh Tinh, Tinh Tinh yêu dấu ơi.”
Lộ Văn Thanh nheo mắt lại, lôi người kia xuống.

“Ngụy Trạch?”
***
“Đừng nói gì cả, trước sau loạn hết cả lên.”
Trong phòng luyện tập mênh mông là một biển người.
Mà Cố Yến Thâm thì ngồi trên hàng ghế trên với đại diện Thịnh Siêu của mình với mấy vị sếp cấp cao.
Thịnh Siêu đưa danh sách nhận được từ giám đốc sáng tạo họ Từ cho Cố Yến Thâm, quay đầu thì thấy Vương Mạn cứ đi qua đi lại, trông sốt ruột lắm.
“Gì mà sốt sắng vậy?”
Trước đó Vương Mạn có đi theo họ Từ kìa, lướt mắt một cái là biết cô ta khó chịu với biểu hiện của mình, nhưng chị chẳng thể lo thêm chuyện gì, thấp giọng nói.

“Văn Dụ vẫn chưa tới.”
Họ Từ nhất thời đanh mặt.

“Bộ cô không nhắc cậu ta tới sớm à?”
“Hôm nay Văn Dụ phải chụp tạp chí, nhưng tôi không ngờ là chụp lâu thế.”
Hợp đồng quảng cáo của ZU vốn thuộc về Lộ Văn Tinh nhưng Vương Mạn lại nẫng nó cho Văn Dụ, không ngờ lịch chụp lại trùng với lịch phỏng vấn chương trình.
“Còn mấy người chưa tới nữa?” Thịnh Siêu nghe chuyện từ hai người, liếc mắt hỏi.
Họ Từ trừng mắt với Vương Mạn, rồi quay đầu cười với Thịnh Siêu, giọng hối lỗi.
“Thật xin lỗi, còn một người chưa tới nữa.”
Đây là lần đầu tiên họ Từ được gặp Cố Yến Thâm, nghe đồn Cố Yến Thâm không kiêu căng hống hách nhưng lạnh nhạt vô cùng, chẳng thích xã giao đưa đẩy, nhiều khi còn khiến người ta bẽ mặt.
Mà có một chuyện quan trọng mà ai cũng biết, chính anh cũng thừa nhận rằng, mình cực ghét những người không biết tuân thủ.
Cô ta hít một hơi dài, vừa mới gặp đã giẫm phải mìn của Cố Yến Thâm rồi.
Tránh cho đối phương cảm thấy khó chịu hơn, họ Từ ngẫm lại, rồi nở nụ cười chuyên nghiệp, quyết định một cách nhanh chóng.
“”Tôi biết thầy Cố kín lịch, nếu nghệ sĩ kia tới muộn tôi sẽ nhờ đại diện chuyển lời đến khỏi phải tới nữa.”
“Là tôi đến sớm.” Cố Yến Thâm nhìn đồng hồ.

“Chờ mười phút nữa.”
Họ Từ như không tin nỗi vào tai mình, cô ta trợn to mắt, không nghe lầm đấy chứ?
“Cảm ơn thầy nhiều, tôi sẽ nhờ đại diện giục người kia mau đến.”
Thịnh Siêu chau mày nhìn Cố Yến Thâm, phán thẳng một câu.

“Nay cậu lạ lắm.”
Anh chỉ vào đồng hồ, ý bảo đại diện nhìn xem.
2:51
Đúng là sớm hơn thời gian dự kiến, nhưng…
Vẫn lạ lắm.
Nếu tham gia phỏng vấn thì phải tới sớm chuẩn bị chứ, ai lại tới sát giờ bao giờ?
Nếu tham gia thử vai, người ta còn tới sớm một tiếng nữa kìa.
Cố Yến Thâm ngồi đợi mười phút…Chậc, ai mà đoán được.
[Dậy sớm hơn gà]: Thấy thần tượng nhà em chưa?

[Dậy sớm hơn gà]: Nhớ lấy chữ kí hộ em, anh đã hứa rồi đấy.
[.]: Không có hứa.
Kể cả không nhìn điện thoại anh cũng biết ai đang gửi tin nhắn, nên cũng chẳng liếc mắt xem thử.

Thịnh Siêu cũng tình cờ liếc qua, lại thấy chiếc avatar “gà trống bảy màu” trên giao diện trò chuyện kia mà xấu hổ không thôi, đến gân xanh trên thái dương cũng giật giật.
“Em trai cậu à?”
“Ừ.”
“Cậu ấy lại nhờ chuyện gì vậy?”
Cố Yến Thâm cất điện thoại vào tui, nhàn nhạt đáp.

“Xin chữ kí.”
Thịnh Siêu hơi câm nín, nhưng không hỏi thêm, chuyện cậu ấy nhờ anh mình xin chữ kí hắn cũng chẳng lạ gì rồi.
Mỗi năm cậu ấy đu vài thần tượng, cũng chân thành lắm, nhưng thần tượng có tai tiếng một cái là nghỉ đu liền, chẳng kiên định gì hết.
“Nên, cậu mới chờ mười phút đấy hả?”
Cố Yến Thâm cũng chẳng phủ nhận, mà thân là đại diện của ảnh đế họ Cố này, bảo hắn đi xin kí, chắc nghệ sĩ Mang Chanh Ent kia sẽ hết hồn vì được để ý mất.
Mà Thịnh Siêu cũng đâu để ý chuyện này, hắn quan tâm mỗi chuyện tuyển khách mời này thôi.
Mấy năm đầu Cố Yến Thâm chẳng lãnh đạm vậy đâu, nhưng trước giờ luôn quý người tài, sẵn sàng giúp đỡ những người mới nỗi ấy.
Mà đa số đều đầu cơ trục lợi, vì muốn phất nhanh mà tính đi đường tắt với anh.
Về sau anh cũng ít tiếp xúc với người mới, nếu có thì cũng chỉ việc chung làm chung mà thôi.

Mà lần tuyển chọn này rõ ràng là cơ hội có nhóm người đó.
Được tham gia chương trình với ảnh đế Cố, Thịnh Siêu nào tin nỗi mấy người họ sẽ biết điều đâu.
Với lại, đây cũng là lần đầu tiên Cố Yến Thâm tham gia một chương trình thực tế như này, trước khi công bố đã thu hút nhiều sự quan tâm, huống chi việc ba vị đỉnh danh giới giải trí sẽ tự chọn người hợp tác này vốn dễ gây xôn xao dư luận.
Mà ban đạo diễn đã yêu cầu Cố Yến Thâm, một trong vị đỉnh danh giới giải trí ấy đến các công ty giải trí khác nhau để chọn người hợp tác, mà người anh nhắm được đang ở trong Mang Chang Ent.
Mang tiếng là tuyển khách mời, chứ thực ra là chọn người hợp tác thôi, nên ban đạo diễn cũng chẳng nhúng tay vào.
Nhưng có người lại hoài nghi.
“Ủa, chọn người hợp tác thật à?”
Ban đạo diễn đáp chắc.
“Có phải tuyển tú đâu, mình vui là chính.

Không chọn được thì chọn người ưa nhìn nhất ấy, mấy người ấy dễ nổi lắm.
Đạo diễn còn một yêu cầu nữa, những người được chọn phải là người ít nỗi, những người mới thực sự.
Này đúng là chọn đại, thích ai thì chọn, còn hợp với mình hay không thì đấy là một vấn đề khác.
Thịnh Siêu rầu lắm, y như mấy mẹ già hay lo, trong khi Cố Yến Thâm lại chẳng bận tâm mấy.
“Ối!”
“Ui.”
Có tiếng xuýt xoa phá vỡ sự yên tĩnh nơi phòng luyện tập

Ai nấy đều quay đầu nhìn, lại thấy Lộ Văn Tinh và Ngụy Trạch đứng trước cửa phòng, mà chủ nhân của tiếng xuýt xoa đó chính là Ngụy Trạch, vì xúc động quá mà tự mình đau mình.
“Họ đến đây làm gì thế?”
Các nghệ sĩ trong phòng tụm lại bàn tán.
“Tôi nghe Lộ Văn Tinh bị loại khỏi danh sách rồi mà, sao còn ở đây?”
Lộ Văn Tinh chỉ thản nhiên đứng đó, chẳng đoái hoài đến ánh nhìn xung quanh, còn Ngụy Trạch thì thấp thỏm trốn sau lưng cậu, bám lấy cánh tay cậu, mặt ửng đỏ.
“Xin, xin lỗi.

Tôi không ý làm phiền mọi người…”
Nhưng lời chưa dứt thì Vương Mạn đã giận dữ cắt ngang.
“Lộ Văn Tinh, cậu ở đây làm trò gì thế hả? Biến nhanh cho tôi.”
Cậu cũng toan đi nhưng nghe chị ta nói thế thì chẳng muốn nữa.
Mới nãy tại phòng họp ban giám đốc, chị ta còn dỗ ngọt lắm, hợp đồng quảng cáo rồi chương trình truyền hình các kiểu, nhằm dụ cậu đưa bản ghi âm.
Chỉ là cậu không mắc lừa nên chị ta đành tạm thôi, nhưng cũng sợ Lộ Văn Tinh ở đây miệng mồm bép xép.
Thấy Vương Mạn nỗi giận Ngụy Trạch sợ lắm, núp đằng sau Lộ Văn Tinh, hối hận vì lúc nãy không kiềm được xúc động.
Y là fan của Cố Yến Thâm, nhưng không dám nhìn lén thần tượng, đành nhờ Lộ Văn Tinh dẫn đi nhìn ké, kết quả lại khiến cậu bị vạ lây.
Lộ Văn Tinh rút tay mình ra, định mở miệng thì Cố Yên Thâm đã giành trước.
“Lại…!Nhầm chỗ à?”
Lộ Văn Tinh:…
Anh nói như thân lắm, mà từ “lại” đó khiến người ta không khỏi nghĩ nhiều.
Cũng khiến cậu nín họng, bộ vị ảnh đế nạnh nùng này có sở thích kín là trêu người khác hả?
Như phát hiện được sự thật, cậu nhìn Cố Yến Thâm với vẻ khó nói, nhạt nhẽo đáp.

“Không đâu.”
Cố Yến Thâm.

“Vậy đến trễ à?”
Họ Từ không cho Cố Yến Thâm biết người đến trễ là ai, nên tưởng anh nhầm Lộ Văn Tinh là cậu nghệ sĩ đến trễ kìa.
Lộ Văn Tinh như không hiểu chuyện gì, đến trễ? Trễ gì cơ?
“Thật đấy à? Anh Thâm quen Lộ Văn Tinh hả?”
“Không thể nào, có nghe ai nói đâu.”
Giọng bàn tán trong phòng càng ngày càng to, họ Từ liền híp mắt quát.

“Ồn ào cái gì, im lặng đi.”
Mà Vương Mạn thì chột dạ lắm, cứ dè dặt quan sát vẻ mặt họ Từ.
Mà họ Từ cũng không rõ mối quan hệ của Cố Yên Thâm và Lộ Văn Tinh, nhưng trông anh giễu vậy thôi, chẳng tỏ ghét bỏ gì, lại thấy anh hiểu lầm, liền dứt khoát bước đến.
“Lộ Văn Tinh, sao cậu trễ thế hả? Buổi phỏng vấn đã bắt đầu rồi, sao không mau vào trong.”
Lộ Văn Tinh:?
Họ Từ vội nháy mắt ra hiệu với Lộ Văn Tinh nhưng cậu chẳng bắt được.
“Thầy Cố bận trăm thứ việc, đừng lề mề nữa, mau vào đi.” Họ Từ thầm mắng cậu quá ngu, nhưng vẫn vờ thân thiện trước mặt Cố Yến Thâm.
Lộ Văn Tinh còn chưa kịp đáp lại thì Ngụy Trạch đã phản ứng trước, tưởng mình đã cho cậu cơ hội được phỏng vấn, bèn hớn hở đẩy Lộ Văn Tinh.
“Kìa Tinh Tinh, mau vào đi.”
Cố Yến Thâm cũng nhận vấn đề, trông cậu có giống như đến tham gia phỏng vấn đâu.
Đến Thịnh Siêu ngồi bên cũng thấy được.

“Người đến trễ kia là cậu ta ư?”

“Vâng đúng vậy.” Họ Từ đáp vội.

“Là cậu ấy.”
Vương Mạn chọn Văn Dụ vì lợi ích cá nhân, nhưng họ Từ thì không vậy.
Là giám đốc sáng tạo, đứng trên lợi ích công ty, Lộ Văn Tinh đã lỡ xuất hiện trước nghệ sĩ đến trễ kia thì để cậu thay luôn cho rồi.
Thấy Vương Mạn tái xanh mặt mày, Lộ Văn Tinh thầm sướng trong lòng, với lại trước mặt nhiều người thế này, bọn cậu thì chẳng sao, còn khiến chị ta khó chịu nữa.
“Đông đủ rồi thì bắt đầu thôi.”
Thịnh Siêu mở miệng, các nghệ sĩ hồi hộp xen lẫn mong đợi.
“Bắt đầu từ hàng đầu tiên, từ trái sang, một phút giới thiệu bản thân.”
“Chào thầy Cố, em là Giang Lâm, mười chín tuổi, mới ra mắt một năm, thạo hát, múa và…”
– –Reng reng.
Đồng hồ vang tiếng thông báo, người này chưa nói hết đã thay người khác lên.
Khi xong được một nửa, Lộ Văn Tinh mới nhận ra vấn đề, sao nhân vật chính Văn Dụ không có đây vậy?
Cuốn tiểu thuyết trong mơ diễn tả chi tiết, cậu chỉ biết hợp đồng quảng cáo của mình bị cắt bỏ, hai nhân vật chính sẽ cùng tham gia chương trình.
Nhưng vì không kể chi tiết nên cậu cũng chẳng rõ, Văn Dụ đã không có đây thì Cố Yến Thâm chọn Văn Dụ kiểu gì?
Cậu không khỏi cuốn theo suy nghĩ của mình, Văn Dụ không được chọn, và vì hiệu ứng cánh bướm từ việc hủy hợp đồng ấy à?
“Người tiếp theo.”
Lộ Văn Tinh một bộ mơ màng, dáng vẻ vô tư hoàn toàn khác biệt với bầu không khí khẩn trương trong phòng.
Cho đến khi bị khuých cánh tay, cậu mới định thần.
“Đến lượt cậu kìa.”
Cậu khẽ cảm ơn, rồi bước lên phía trước.
“Lộ Văn Tinh.”
Không căng thẳng như những người khác, cậu thản nhiên cất giọng lờ đờ.
Tức khắc căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Mãi một hồi, lại thấy cậu lặng thinh không định nói tiếp, Thịnh Siêu ngỡ ngàng hỏi.
“Hết rồi…?”
Cậu gật đầu.
Thịnh Siêu:???
Nếu thời gian không quá ngắn, các nghệ sĩ đã mau chóng trình bày hết ưu điểm của mình rồi, còn cậu thì sao?
Giới thiệu bản thân là giới thiệu cái tên ấy hả?
Mà Vương Mạn thì chẳng ngạc nhiên vậy, trong mắt đầy ý nhạo báng.
Chị ta thấy Lộ Văn Tinh rõ ngốc, bộ tưởng vậy là ngầu chắc? Khác biệt với người ta là được Cố Yến Thâm chú ý á?
Đúng là ngu.
Ảnh đế họ Cố đâu có nông cạn vậy.
Qua phần giới thiệu, cả phòng lại chìm vào yên lặng.
“Lộ Văn Tinh.”
Nhìn vẻ ngu ngơ của Lộ Văn Tinh, Cố Yến Thâm cười như không cười, cất âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng, lại rõ ràng giữa căn phòng tĩnh lặng này.
“Rất mong được hợp tác cùng cậu.”
Lộ Văn Tinh:…?
Vương Mạn và các nghệ sĩ còn lại.!
***
Chuyện nhỏ:
Lộ Tinh Tinh: Ảnh đế đến tuyển phi thôi.
Cố Thâm Thâm: Ừ, mình thích thì chọn thôi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN