Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực - Chương 20: 20: Hãy Sống Một Đời Không Có Gì Hối Hận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực


Chương 20: 20: Hãy Sống Một Đời Không Có Gì Hối Hận


Edit: Pơ
Lúc bảy giờ tối.
Lộ Văn Tinh đến một nhà hàng gần cửa hàng tiện lợi để ăn cơm với Cố Yến Thâm.

Khi được phục vụ chỉ lối, cậu thấy anh đang ngồi chờ bên trong.
Trong phòng có bật máy sưởi, anh đã cởi áo khoác, để lộ một thân bận chiếc áo len xám thùng thình, cúi đầu xem kịch bản trong tay.
“Ngại quá, em đến trễ rồi.”
Anh khép kịch bản lại, quay đầu sang cửa vào, thấy Lộ Văn Tinh đang xỏ tay vào túi áo khoác trắng tinh.

“Tại tôi đến sớm thôi.”
Cậu ngồi xuống, cởi áo khoác ra.

“Thầy Cố tìm em có gì không ạ?”
Cố Yến Thâm chỉ đưa menu sang.

“Ăn cơm đã, rồi vừa ăn vừa bàn.”
Phải đợi một lúc mới có món, bầu không khí quá đỗi lặng tiếng, lại có mỗi cậu với Cố Yến Thâm, Lộ Văn Tinh không tự nhiên nỗi, đành cất tiếng trước.
“Thầy Cố tìm em vì chuyện thử vai ạ?”
“Đúng vậy.” Cố Yến Thâm cũng không vòng vo.
“Chẳng hay cậu đã đọc chưa?”
Cậu thường ghi chú về phim ảnh, nên Cố Yến Thâm nghĩ rằng, nếu cậu thích đọc sách, chắc hẳn cũng sẽ ghi chú lại.
Quả thật Lộ Văn Tinh đã đọc qua tác phẩm Là dân ăn tạp, lại thêm thói tò mò, từ tiểu thuyết cho đến giai thoại, dã sử, miễn hay cậu sẽ đọc hết.
là cuốn tiểu thuyết kì ảo bán chạy nhất năm ngoái, cậu cũng đọc do được bạn cùng phòng đề cử.

Cốt truyện vững chắc, tình tiết lôi cuốn và mạch lạc, đọc hết rồi mà vẫn chưa nguôi ngoai được.
Tác phẩm này hoàn toàn khác biệt với những bộ phim trước của Cố Yến Thâm, Lộ Văn Tinh cũng đã cày hết phim của anh, tất cả đều thể hiện chủ nghĩa hiện thực.
Năm hai mươi lăm tuổi chính là năm đầu tiên anh giành được ba giải lớn, trước đó chỉ là những giải nhỏ cho vai phụ hoặc vai chính.
Ngoài kỹ năng diễn xuất của Cố Yến Thâm và tạo hình nhân vật, một bộ phim được tính là hay khi nó mang cốt truyện xuất sắc, tình tiết và chủ đề phải thấm vào lòng người.
Tất cả yếu tố sẽ bổ trợ cho nhau.
Lộ Văn Tinh chỉ sửng sờ vài giây rồi thôi.
Cố Yến Thâm chưa bao giờ nhận phim thuộc thể loại kỳ ảo, nhưng là một diễn viên, anh phải thử thách mình ở nhiều vai diễn khác nhau.
“Phim mới của thầy Cố ạ?”
“Đúng vậy.”
“Thật đáng mong đợi.” Lộ Văn Tinh không thần tượng Cố Yến Thâm, nhưng lại là fan của phim ảnh, nghĩa là, cậu thích nhân vật chứ không phải người diễn.
Chính vì thế, vào cái lần đầu tiên được gặp anh, cậu cũng chỉ hơi bất ngờ thôi.
“Tôi cũng thế.”
Mỗi khi chìa cái vẻ trơ trơ, trông anh nghiêm túc đến lạnh lùng.

Nhưng vì có đuôi mắt dài, ánh nhìn chăm chú của anh như đong đầy dịu dàng và ý tình.

Chính sự khác biệt ấy đã tạo ấn tượng mạnh với người khác.
Dù vẫn hay đối mắt với sự chằm chằm đó, Lộ Văn Tinh vẫn thấy hơi khó đỡ.

Cậu nhìn xuống, giấu đi chút ngượng ngùng trong mắt.
Cố Yến Thâm cũng không nhìn cậu nữa, nhấc lấy chiếc ly đế cao trước mặt, nhấp chút đỉnh.
“Nhưng tôi mong được diễn với cậu hơn.”
Chất giọng trầm ấm của anh hệt như chiếc lông vũ đang phếch lên trái tim cậu, chỉ nhẹ thế thôi mà vẫn lưu lại lòng người.

Không khỏi siết chặt tay lại, nhưng cậu vẫn bình tĩnh đáp.

“Thật xin lỗi, đành phụ mong đợi của thầy rồi, em không thích đóng phim đâu ạ.”
Qua loa là thế nhưng chẳng để lộ sơ hở nào, bởi sẽ rất dễ bị gương mặt của cậu lừa mất.
Khó cho Cố Yến Thâm bác lại được, bởi cậu nhìn anh rất nghiêm túc.
Cả hai nhìn nhau, chỉ cách nhau chừng đó thôi mà anh vẫn thấy xa quá đỗi.
Nếu không nhờ buổi đầu gặp mặt, vô tình thấy được vẻ tùy tiện của cậu, cho đến buổi phỏng vấn đó, lại thấy một vẻ thờ ơ khác của cậu.
Chắc Cố Yến Thâm đã bị vẻ hiền lành khiêm tốn này lừa rồi.
Và anh dám cá rằng, vẻ lần đầu thấy được đó mới chính là con người thật của cậu.
Bị bắt quả tang nói bậy nói bạ về việc anh đến phỏng vấn, nếu là người khác thì đã xấu hổ đến nơi rồi.
Nhưng cậu lại điềm nhiên như chẳng có gì xảy ra, còn chào hỏi như đúng rồi.
Và sau hai tập ghi hình, họ còn trở nên xa cách hơn trước.
Suốt ngày ấy, cậu chỉ trở về con người thật của mình đúng một lần suy nhất, chính là khi thực nhiệm vụ ở quán bar.
Chẳng biết vì thấy hào hứng hay tại bầu không khí nơi đó, cậu đã bông đùa với anh, xin cho mình một ly rượu, còn dặn phải xem cậu biểu diễn.
Rõ thấy, cậu của khi ấy thẳng thắn hơn bây giờ nhiều.
Lúc này đây, Cố Yến Thâm lại chẳng hề nhận ra chưa bao giờ anh để ý một người đến thế.
Phục vụ chợt gõ cửa để mang món lên, khiến cả hai tạm dừng nói chuyện.
Trước đó Cố Yến Thâm có gọi mấy món trước, Lộ Văn Tinh đến sau cũng gọi thêm mấy món nữa, thành ra bây giờ đồ ăn đầy bàn.
Nhà hàng này chỉ phục vụ món Trung, đa dạng từ khắp phương.
Lúc ghi hình, mỗi lần ăn cơm với Lộ Văn Tinh, Cố Yến Thâm đều thấy cậu ăn món cay, nên bây giờ anh cũng chọn mấy món khai vị cay cho cậu.
“Ăn món này trước đi.”
Mỗi lần nghe anh bảo thế, cậu đều làm theo không chút ý kiến, nhưng vẫn không sao hiểu rỗi, tại sao anh lại khăng khăng mời mình diễn đến thế, còn tự mình nữa chứ, thật quá kì lạ.
Đáng lẽ phải mời Văn Dụ chứ?
Sao khác với cốt truyện quá vậy?
Tình tiết lại trật đường ray rồi, tại cậu chăng?
Dù đã quyết tâm giải nghệ, nhưng thật lòng Lộ Văn Tinh vẫn muốn ở lại, cậu thật sự rất thích đóng phim, thích vô cùng, nhưng lại sợ cốt truyện bị hiệu ứng cánh bướm.
Giả sử cậu không giải nghệ, không trở thành nhân vật hi sinh, không sống như tiểu thuyết đã định sẵn, nó lại ép cậu phải hoàn thành cốt truyện.
Cậu lo là lo cái đấy đấy.
Giờ thì cậu chắc rằng, cốt truyện không hề bị kiểm soát.
Nhưng nhỡ sau này có thì sao?
Lộ Văn Tinh nghĩ rằng, giải nghệ chính là phương án sáng suốt nhất.

Cho dù cốt truyện bị kiểm soát, cậu giải nghệ rồi sẽ không gây nguy hiểm cho nhân vật thụ nữa, tiểu thuyết sẽ tha cho cậu.
Nhưng trong thâm tâm, cậu lại có một suy nghĩ táo bạo.
Rằng thế giới này không hề có ý thức, cậu có thể sống theo ý mình, dù không giải nghệ, chỉ cần không đụng đến nhân vật thụ, cuộc đời cậu sẽ không bị kiểm soát.
Nhưng hết thảy đều là suy đoán cả, không có bằng chứng thiết thực, cậu chỉ đành chọn giải nghệ làm phương án an toàn để giảm thiếu rủi ro.
“Thử chút gà cay Trùng Khánh này.”
Dù biết ăn cay, Cố Yến Thâm rất ít khi ăn.

Anh rất chú trọng đến việc ăn uống lành mạnh, vì quay phim liên tục, nên để có một cơ thể khỏe mạnh, anh phải kết hợp đồ ăn với tập thể hình.
Món ăn tối nay được gọi theo khẩu vị của Lộ Văn Tinh, vừa cay vừa dầu mỡ.
Cậu đưa đũa gắp một cục gà cay.
Màu nâu đỏ bóng nhẫy trông ngon miệng vô cùng.
Quý bà Lộ, ngài Tạ và Tạ Trình Phỉ trong nhà không ăn cay được, nên Lộ Văn Tinh đành phải theo khẩu vị của họ, nhưng một khi đã ăn một mình thì cậu càng cay càng đã.
Món gà cay này vừa cay vừa mặn, mùi thơm phức, thịt lại mềm, còn có chút vị ngọt.
Lộ Văn Tinh ăn ngon miệng lắm, mắt như phát sáng, trông sung sướng lắm.
Lúc ăn cơm, Cố Yến Thâm chỉ đề cử món ngon cho cậu, hoàn toàn không nhắc đến việc đóng phim.
Đến khi Lộ Văn Tinh ăn gần hết, anh mới hỏi chút sở thích và thú vui của cậu, rồi từ từ lái sang phim ảnh.

Ví dụ, cậu thích phim khoa học viễn tưởng hay giật gân?
Rồi từ giật gân, anh hỏi tiếp, bộ phim nào khiến cậu ấn tượng nhất?
Sau cùng Lộ Văn Tinh mới nhận ra, những bộ phim mà cậu nói đến, dù ít nổi đi nữa, Cố Yến Thâm đều xem qua.

Với những bộ gây nhớ nhất, họ bàn luận từ nội dung đến nhân vật, rồi quay lại ở bộ phim.
Chủ đề, ý tưởng hay việc phân vai, diễn xuất, Lộ Văn Tinh đều có suy nghĩ riêng biệt của mình.
Cố Yến Thâm cũng không xét đúng sai, bởi mỗi người mỗi suy nghĩ.
Nhưng bất ngờ là, Lộ Văn Tinh lại có nhiều quan điểm giống anh.
Khiến Cố Yến Thâm càng chắn chắn một việc, cậu nói không thích đóng phim chỉ là lừa anh thôi.
Chỉ cần cậu muốn, sẽ còn nhiều đề tài cho họ trò chuyện nữa.
“Trong, cậu thích nhân vật nào nhất?”
“Tiết Ninh Ninh ạ.”
“Giống với hầu hết fan truyện, Lộ Văn Tinh thích con người nữ chính nhất, nàng theo họ thầy của mình, tên một chữ ninh, Tiết Ninh Ninh chính là cách gọi mà fan truyện bắt chước người thầy của nàng.
Cố Yến Thâm cũng thừa biết rồi.

“Ngoài Tiết Ninh ra?”
“Mạc Hử ạ.” Tiếp đó, Lộ Văn Tinh lại hỏi.

“Thầy nhận vai Mạc Hử nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“Còn Tiết Ninh là Tống Gia Giai.”
“Và đây cũng là lần thứ ba hai thầy hợp tác nhỉ?
Giờ thì đến lượt Cố Yến Thâm ngạc nhiên.
Lần đầu là ở một bộ phim của ba, bốn năm trước, khi ấy Tống Gia Giai còn chưa nổi tiếng như bây giờ, chỉ là diễn viên hạng ba hạng bốn thôi.
Và vai của chị cũng là vai nữ bốn.
Khi bộ phim đó được công chiếu, cũng được khán giả ủng hộ, nhưng nhân vật của Tống Gia Giai lại không được yêu thích, thành ra không được nổi mấy.
Nhưng bộ phim đó đã cho chị một cơ hội mới, rồi cứ thế từng bước vững chắc đi đến như hiện tại.
Lần hai là chương trình mới đây.
Và lần ba chính là ở bộ phim này.
Cố Yến Thâm lại bắt được ý chính trong câu nói này.

“Cậu xem rồi?”
chính là bộ phim đầu tiên Cố Yến Thâm và Tống Gia Giai hợp tác.
Thật ra, anh cũng không lạ gì nếu cậu xem rồi, tiếng tăm của Cố Yến Thâm đã vang xa tứ phương, dù tự mình xem lại thành quả thì cũng chỉ thế thôi.
“Rồi ạ, phim nào của thầy em cũng xem cả.”
Bỗng nhiên anh nghe tiếng tim mình đập dồn, không phải vì câu nói ấy, mà là thái độ cực kì nghiêm túc khi phát ngôn của cậu, những cảm xúc nồng nàn trong cặp mắt hoa đào kia thật khiến người khác hiểu lầm.
“Tinh Tinh là fan phim của tôi à?” Khi đặt câu hỏi này, lòng anh có hơi thấp thỏm.
“Chắc thế.”
“Chắc thế là sao?”
“Thì vai của thầy đều là nhân vật yêu thích của em ạ.”
Cố Yến Thâm:…
Tức khắc nhịp tim đã trở lại bình thường, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Nếu đổi thành người khác, cậu sẽ thành fan phim người đó chăng?” Không hiểu sao anh lại hỏi một câu hết sức vô nghĩa.
Lộ Văn Tinh: “Em không trả lời cho mấy câu nếu đâu.”
Cố Yến Thâm:…

Tuy có chun chút khó chịu nhưng Lộ Văn Tinh không phải là người ăn nói khó nghe, nên khoảng cách giữa họ vẫn được rút bớt.
“Khi nãy cậu bảo mình thích Mạc Hử nhất nhỉ?”
“Là thích Tiết Ninh Ninh nhất, còn Mạc Hử thứ hai ạ.” Cậu nghiêm túc sửa lại.
Cố Yến Thâm:…
Có cần phải vậy không?
Giờ thì anh đã hiểu, ở chương trình trước, cậu không ham ghi hình là vì không hứng thú với nó, bình thường tán gẫu với nhau cậu đều đáp cho có, không thì tự ra rìa luôn.
Chỉ khi được ghi hình một mình, cậu sẽ dán mắt vào máy quay, trả lời vô cùng đường hoàng.
Bởi cậu không thích những đề tài đó lắm, nhưng nếu đụng trúng tủ, cậu sẽ nói rất hăng.
“Rồi, tóm lại là cậu thích Tiết Ninh và Mạc Hử nhất.” Anh thoáng dừng, lại tiếp.

“Vậy thì, tôi thấy chẳng có lý do gì để cậu phải từ chối thử vai cả.”
“Nếu qua vòng, cậu sẽ được tiếp xúc với Tiết Ninh và Mạc Hử còn gì, thậm chí còn được chèn suy nghĩ của mình vào vai diễn nữa.”
“Hàng ngàn khán giả, thì hàng ngàn Hamlets*.” Cố Yến Thâm nhìn vào mắt Lộ Văn Tinh, thái độ vô cùng nghiêm túc.
*Gốc: There are a thousand hamlets in a thousand peoples eyes.

Vì tác giả ghi bản dịch Trung, mình sẽ dịch lại theo ý mình.
“Tinh Tinh à, nếu cậu muốn, cậu có thể tạo một Hamlets cho riêng mình.”
Ý rằng, mỗi người đều có cảm nhận riêng về tác phẩm, nhưng với Lộ Văn Tinh thì khác, nếu đồng ý tham gia thử vai, cậu có thể biến tác phẩm đó thành của riêng mình, tự mình dựng nên hình tượng nhân vật.
Được vào vai nhân vật yêu thích của mình, quả là sức hấp dẫn chí mạng với diễn viên.
Lộ Văn Tinh:…!
Thôi rồi!!!
Cậu hoàn toàn bị Cố Yến Thâm dắt mũi rồi, đầu tiên anh dùng gà cay để khiến cậu buông dần cảnh giác, rồi từ từ thăm dò sở thích.
Phim ảnh, nhân vật…!đến đề tài vừa rồi, tất cả là để dụ cậu thôi.
Công nhận Cố Yến Thâm biết dụ thật đấy.
Và cũng công nhận thêm, lòng cậu muốn đi theo rồi này.
Nhưng lý trí đã kịp kéo trái tim đang rục rịch lại, lời từ chối vẫn được đặt trên miệng cậu.
Dẫu vậy, cậu vẫn thấy mình có hơi quá đáng, nếu đổi thành người khác, cần gì Cố Yến Thâm phải kiên trì thế.
Đừng nói là đổi, nếu không biết cốt truyện, cậu đã nhận lời từ lâu rồi.
Như thấy được nỗi xoắn xuýt nơi cậu, Cố Yến Thâm cũng không hối thúc, chỉ cầm thân ly đung đưa nước ép sóng sánh, khẽ cụng chiếc ly đối diện.
Cố Yến Thâm tự lái xe đến nên không thể uống rượu được, đành đổi sang nước ép, vậy mà vẫn khiến anh mê mang như say.
Lộ Văn Tinh phản ứng trở lại, cầm ly lên đáp lại anh.

Lần nhấp môi này, mỗi người mang một suy nghĩ.
“Tinh Tinh cứ từ từ trả lời.” Anh cười cười, còn rất biết ý cho cậu thời gian.
“Tôi còn một câu muốn hỏi.”
Cố Yến Thâm không có ý xin phép, hỏi thẳng thừng.

“Rõ ràng rất thích đóng phim, tại sao cậu lại nói mình không thích?”
“Không cần giải thích đâu, lòng cậu có thích hay không tôi tự thấy được.” Cố Yến Thâm còn chêm thêm, hoàn toàn không rời mắt khỏi cậu.
“Cậu biết khôn, năm mười tám tuổi là năm tôi nổi loạn nhất, mặc cho bố phản đối thế nào tôi cũng không chịu du học, tự sửa nguyện vọng đại học thành cao đẳng điện ảnh.”
Lộ Văn Tinh ngỡ ngàng nhìn anh, không ngờ siêu sao màn bạc lại có một quá khứ dữ dội đến vậy.
“Đó là là quyết định nổi loạn nhất, và cũng là đúng đắn nhất của tôi.”
“Tôi không biết cậu đang lo lắng điều gì? Nhưng nghe này, không phải quyết định nổi loạn nào cũng sai cả đâu.”
Lời của anh khiến trái tim cậu nảy mạnh.
Không phải quyết định nổi loạn nào cũng sai cả đâu.
Thấy cậu buông lỏng mình, Cố Yến Thâm tiếp tục khuyên nhủ.

“Tinh Tinh, cậu nói tôi nghe cậu đang lo lắng cái gì được không?”
Lộ Văn Tinh cố kiềm kích động trong lòng, lo lắng ư, cậu lo lắng nhiều lắm.
Cậu lo cốt truyện, lo mình trở thành người hi sinh, lo người nhà bị liên lụy…
Nhưng cậu không thể giãy bày với anh được, nói ra cũng chẳng ai tin, có khi anh còn tưởng cậu mắc chứng ảo tưởng bị hại.
Bình tĩnh lại rồi, cậu bịa lời.

“Học kỳ sau em có nhiều môn lắm, không rảnh đóng phim đâu ạ.”
“Chỉ một tháng thôi cũng không được hả?”

“Một tháng á?” Lộ Văn Tinh lại ngỡ ngàng.
Cố Yến Thâm không hiểu sao cậu lại phản ứng dữ thế, chỉ gật đầu đáp.
“Đúng vậy.

Định cho cậu nhận vai Mạc Hử hồi trẻ, cũng chính là một tôi khác.”
Trong, một người là ảo, một người là thật.
Tuy Mạc Hử ảo ít xuất hiện nhưng lại đóng vai một trò vô cùng quan trọng.

Hai người” này không chỉ phản ánh sự thiện ác của một con người, chúng còn bổ sung cho nhau, cùng tạo nên một Mạc Hử đã qua bao thăng trầm.
“Thầy Cố bảo em nhận vai Mạc Hử hồi trẻ ạ?”
Bỗng nhiên Lộ Văn Tinh không biết nên ngạc nhiên vì nhân vật này được hai người diễn hay vì Cố Yến Thâm để cậu đảm nhiệm vai diễn quan trọng này nữa.
“Chính xác.” Cố Yến Thâm biết cậu để ý thời gian nên không dừng đề tài này lại.
“Vai này cũng ít đất diễn, nhiều nhất một tháng là xong.”
“Chương trình còn ba tập sẽ được quay vào đầu tháng ba.

Còn phim này sẽ mở máy vào đầu tháng hai, nên nếu thuận lợi thì vừa kịp đấy.”
Lộ Văn Tinh đã lên kế hoạch đầu vào đấy, sau khi quay xong sẽ thông báo giải nghệ, và nếu đúng như lời anh nói thì thời gian đóng phim vẫn trước lúc giải nghệ thôi…
“Cũng trễ rồi, để tôi đưa cậu về.”
“Không cần đâu ạ, em tự về được.”
Cố Yến Thâm cười khẽ.

“Cậu gọi tôi là thầy còn gì, đều là việc thầy nên làm thôi.”
“Đi nào.”
Không để Lộ Văn Tinh từ chối, Cố Yến Thâm đã cầm chìa khóa đi cùng cậu.
Hôm nay anh ra ngoài một mình, nên chọn xe có trần thấp.

Vừa rời khỏi gara dưới hầm, chiếc xế đã mau chóng vụt mất trong đêm tối.
Suốt đường đi, Cố Yến Thâm không hề nhắc đến chuyện thử vai, đưa người đến nơi xong liền cho xe lăn bánh.
Mãi đến khi bóng xe mất dạng, Lộ Văn Tinh mới thôi không nhìn nữa, quay người về ký túc xá.
Đang nghỉ đông nên rất ít người ở lại, dẫu vậy ký túc xá vẫn có giáo viên túc trực, sinh hoạt như thường nhưng không mở nhà ăn, nên phải ăn ở ngoài hoặc là đặt món tới.
Về đến ký túc xá, tắm rửa sạch sẽ xong, Lộ Văn Tinh nằm trên giường chơi điện thoại, tính toán thời gian rồi nhắn wechat cho Cố Yến Thâm.

[ET]: Thầy Cố về đến nhà chưa ạ?
[.]: Vừa về.
[ET] Cảm ơn thầy đã mời cơm, thầy nghỉ ngơi sớm nhé.
[.] Ngủ ngon.
Lộ Văn Tinh cũng chúc lại một câu ngủ ngon, rồi tắt đèn nằm xuống, nhưng lại thấy hơi khó ngủ, khi mà đầu óc cứ nghĩ mãi đến câu nói của Cố Yến Thâm.
“Mong là lần này tôi sẽ nhận được câu trả lời mình muốn nghe.”
Sáng hôm sau, cậu thấy wechat có tin nhắn của Tạ Trình Phỉ, bên dưới đính kèm một tấm hình.
Hình chụp chiếc bảng đen ở phòng học cu cậu, trên đó viết to dòng chữ.
HÃY SỐNG MỘT ĐỜI KHÔNG CÓ GÌ HỐI HẬN.
[X]: Trích dẫn tạo động lực cho đợt chạy gấp rút kỳ thi đại học nè.
Lộ Văn Tinh nhìn tấm hình thật lâu.
Cuối cùng cậu thoát wechat, mở nhật ký cuộc gọi, nhấn vào người đầu tiên.
Nếu không thể thay đổi kết cục giải nghệ, vậy thì trước đó, đừng làm việc mình phải hối hận.
– — Tút, tút.
Mãi một hồi vẫn không thấy ai nhận, tiếng chuông báo như hòa cùng nhịp tim của Lộ Văn Tinh, khi một phút trôi qua, máy đã tự ngắt kết nối, khiến cậu không khỏi thở chậm.
– — Tút, tút.
“Alo, Tinh Tinh?”
Chợt nghe thấy một âm thanh lành lạnh quen thuộc, trái tim cậu bỗng đập dồn dập.

Lộ Văn Tinh cố bình tĩnh lòng mình, để giọng điệu không trở nên căng thẳng.

“Thầy Cố, em…!em còn cơ hội tham gia thử vai không ạ?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN