Địa điểm, công viên giải trí ngoại ô.
Xuất phát từ phòng trọ của Chu Vụ tới điểm đến, phải ngồi tàu điện ngầm 23 phút, rồi đổi sang xe buýt.
Thế là vào một sớm tinh mơ ngày thứ bảy, Chu Vụ đeo túi nhỏ kéo theo Bách Lý Khí cùng đi khu vui chơi.
Tuyết đã ngừng, nhưng không thay đổi mấy, Chu Vụ giẫm lên mảnh băng vỡ đã được đạp thẳng đi tới trạm tàu chạy về ngoại ô.
Hai người mua bữa sáng trên đường đi, bánh bao nhân đậu xanh với sữa đậu nành ít ngọt, còn có một cái quẩy, sau khi ăn được mấy miếng, Chu Vụ nhìn sang Bách Lý Khí, cậu muốn biết được bữa sáng đối phương thích là gì.
Hỏi xong, câu trả lời nhận được là: Một loại bánh xốp.
“Bánh xốp kiểu gì?” Chu Vụ mở taobao.
Bách Lý Khí lắc đầu: “Không nhớ nữa.”
Chu Vụ không nói gì, nhanh chóng chọn mấy loại: “Mua mỗi thứ một ít về thử xem sao.”
Hành khách trên tàu điện dần tăng lên, lúc đông người nhất tất nhiên là khi tới trung tâm thương mại gần trung tâm nhất.
Chỗ của Chu Vụ và Bách Lý Khí là chỗ ở phía xa nhất, giống như thế giới nhỏ tách biệt với mọi người.
Hai người trò chuyện, rồi dùng wifi trên tàu điện xem phim truyền hình.
Hành trình trên tàu tưởng dài đằng đẵng với mệt mỏi vậy mà cứ thế nhẹ nhàng vui vẻ kết thúc.
Xuống tàu, cậu lại hơi hoảng hốt.
Nhớ tới ngày trước, một mình đeo balo cũ, một tay xách một bọc to bự, từ quê lên thành phố, xuống tàu hoả rồi chen lấn trên tàu điện ngầm với biển người đông đúc.
Lẻ loi chen vào giữa dòng người, xuống tàu, nhận ra mình đã đi nhầm đường.
Điện thoại nhái đáng thương lập loè vạch pin cuối cùng, lúc cậu mở bản đồ lên nhìn thì tắt ngúm.
Bây giờ, cậu đã gần như quên hết cảm xúc một thân một mình lúc ấy.
Bởi vì giờ đây, có một thân hình nổi bật đứng ở trước sơ đồ tuyến tàu điện, nhanh chóng xác nhận lộ trình.
“Chuyến số 6.” Bách Lý Khí nói.
Cậu như một đứa trẻ, được nắm tay, theo dòng người lên tàu điện.
Đổi một lần xe buýt, hai người cuối cùng cũng đến nơi.
Trải qua hành trình dài hai tiếng đồng hồ – Từ thành Đông xuyên qua trung tâm tới ngoại ô phía Tây.
Hai người cuối cùng chạm tới cánh cửa khu vui chơi.
Chắc là vì cuối tuần, còn là một ngày trời quang lâu lắm mới thấy, lưu lượng khách gần đạt tới mức như kỳ nghỉ lễ, hàng người xếp hàng thật dài làm người ta do dự.
Đến cả Bách Lý Khí cũng nhíu mày, anh không thích có người va phải Chu Vụ.
Chu Vụ lộ ra nụ cười gian trá: “Đi theo em.”
Mua vé lối đi Vip, cậu muốn cho Bách Lý Khí một buổi đi chơi hoàn hảo.
Hai người vẻ ngoài nổi bật, ở trong ánh mắt chăm chú của mọi người đi vào lối Vip, mặc dù không có ý khoe khoang, nhưng cứ luôn có cảm giác ngại ngùng phách lối, tai Chu Vụ lúc đi qua kiểm soát vé đỏ rực lên.
Vip có lối đi riêng, mỗi một vé có thể thưởng thức thoải mái mỗi phần món ăn của các quầy hàng trong khu đồ ăn.
Chu Vụ nhìn tấm bản đồ công viên trong tay, hỏi: “Chúng ta chơi trò gì trước đây?”
“Căn cứ vào hướng tiến công, nên chơi trò gì đông nhất trước.” Đầu ngón tay trắng của Bách Lý Khí chỉ vào trên ngôi sao màu đỏ.
Vòng xoay bầu trời siêu tốc.
Đây là công trình vui chơi gần đây rất hot, số lần xuất hiện trong “Tiểu lam thư” nhiều tới khiến người ta phát chán, nhưng phải thừa nhận chơi rất đã, có cái là người có bệnh về tim thì phải cẩn thận.
Chu Vụ không có tiền sử bệnh tim, hơn nữa còn từng gặp tội phạm giết người, ma quỷ đội lốt người với hàng loạt chuyện kinh dị khác, cảm thấy mình có thể chịu được trò như thế này.
Mà Bách Lý Khí là một ác ma, thông thạo chơi xích đu trên không, thì trò này chắc chắn không thành vấn đề.
Vào cổng nhanh chóng giúp bọn họ xếp hàng chỉ tầm 10 phút là đã có thể ngồi vào vòng quay nhiều màu ấy.
Nghĩ tới lần trước chơi xích đu trên không, Chu Vụ bỗng thấy căng thẳng. Hàng ngũ xếp tới lượt hai người, thuận lợi ngồi ở hàng ghế đầu tiên, ghế đầu có tầm nhìn vô cùng đặc biệt.
Vòng xoay từ chậm rồi tăng dần tốc độ, Chu Vụ nghe thấy tiếng thông báo máy móc vang lên từ xung quanh: Chính thức bước vào tăng tốc cấp 1.
Tăng tốc cấp 1 bắt đầu, vòng xoay siêu tốc bắt đầu từ cấp 1, chỉ mất năm giây để tăng tốc. Nhưng cậu không nghĩ tới, chỉ mới cấp 1 đã…. Nhanh… Như… Thế… Này!
Chu Vụ la thất thanh: “Áaaaaa… Nhanh quá trời……!”
Cậu còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đấy cậu cảm giác bên người mình bị đẩy về phía trước, “rầm” một cái, lại thay đổi tốc độ. Bên tai vang lên tiếng thông báo thứ hai: Tăng tốc cấp 2.
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, trong nháy mắt vòng xoay đi vào đường hầm, đèn xanh đường hầm sáng bừng lên.
Tiếng thông báo lại vang lên: Đang tiến vào đường hầm Trùng Động.
Vừa dứt tiếng, cảm giác mất trọng lực truyền đến, gần như rơi thẳng đứng xuống, Chu Vụ hét toáng lên, túm lấy tay Bách Lý Khí ở cạnh bên.
Cậu nghiêng đầu, vừa hét chói tai, vừa nhìn mái tóc đen của Bách Lý Khí tung bay, gương mặt tuấn tú vẫn bình tĩnh không hoảng, dưới ánh đèn huỳnh quang màu lam, sườn mặt anh gần như trong suốt.
Chu Vụ nắm phải khoảng không.
Rõ ràng là tay đang cố định trên tay, nhưng trong giây lát cậu có ảo giác, mình xuyên qua được tay của đối phương. May là, ngay sau đấy, bàn tay lạnh lẽo của anh nắm chặt lấy Chu Vụ.
Giây tiếp theo, trước mắt có lại ánh sáng, đi hết đường hầm, trở lại điểm đầu.
“Sau khi tháo trang bị, xin chú ý dưới chân, đi xuống theo thứ tự, xin đừng chen lấn…”
Chu Vụ ngây người ngồi trên trang bị, mãi đến khi Bách Lý Khí lấy tay vỗ gáy cậu, Chu Vụ mới giật mình, đứng dậy đi xuống.
Vẫn còn đang hoảng hốt do cảm giác mất trọng lực gây nên, Chu Vụ mơ màng nghĩ lại, cậu vừa mới… nắm phải khoảng không?
Thấy Chu Vụ không tập trung, Bách Lý Khí nắm lấy tay cậu, kéo cậu tới ghế dài bên đường ngồi xuống.
“Tiếp theo chơi một trò nhẹ nhàng thôi.” Bách Lý Khí quyết định.
Cảm giác phương hướng nhạy bén với tính logic hoàn mỹ của Bách Lý Khí, giúp hai người lần đầu tiên tới khu vui chơi được chơi cả một buổi sáng mỹ mãn.
Chơi được hơn một nửa, buổi chiều lại chơi mấy trò khá đông người chơi, thế rồi có thể ngồi xem pháo hoa rồi.
Buổi trưa ăn cơm, Chu Vụ chọn một quán cơm tây có món ngọt.
Chu Vụ đưa thực đơn cho Bách Lý Khí, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn anh, như này có thể biết được sở thích của anh rồi.
Chu Vụ: “Kem thích vị gì, dâu tây, cam, nho, rượu Rum.”
Bách Lý Khí suy nghĩ một lát: “Vị cam.”
“Set ăn gan ngỗng hay bít tết?”
“Bít tết.”
Chu Vụ hơi ngạc nhiên, tiếp tục hỏi: “Bít tết chín mấy phần? 1 phần, ba phần, năm phần, bảy phần với chín kỹ.”
Bách Lý Khí: “Chín.”
Thì ra Bách Lý Khí về món bít tết là phái bảo thủ, Chu Vụ âm thầm nhớ kỹ.
Chu Vụ: “Có kiêng gì không?”
Bách Lý Khí lắc đầu, nhưng anh vội nói với nhân viên phục vụ: “Không được thêm rau thơm, cần tây, tỏi băm.”
Chu Vụ định nói, thì ra anh cũng kén ăn ghê, lại đột nhiên sửng sốt, Bách Lý Khí bổ sung thêm với nhân viên phục vụ: “Cậu ấy không ăn được.”
Nhân viên phục vụ điền xong đơn rời đi, đầu ngón tay Chu Vụ ở trên mép bàn không ngừng vẽ loạn, cậu vốn muốn tìm hiểu sở thích của Bách Lý Khí, ai ngờ lại thành…
Đúng thế, Bách Lý Khí từ lâu đã biết những gì cậu không thích ăn.
“Này, Bách Lý Khí, em mở quyển sổ của anh rồi, xin lỗi, không phải em cố ý đâu.”
Bách Lý Khí nói: “Cái quyển ở trên bàn ấy hả?”
“Ừm.”
Anh nói: “Không sao đâu, quyển ấy viết là để cho em xem mà.”
Chu Vụ ngây người: “Cho em xem, tại sao?”
“Đấy là những việc em không chú ý, dị ứng xoài, em lại còn ăn chế phẩm từ xoài, mặc dù hàm lượng thấp, nhưng vẫn sẽ gây phản ứng, nên là trái cây thập cẩm này anh ăn.”
“Em có bệnh sạch sẽ, thích cắt móng tay, nên càng cắt càng ngắn, sẽ bị cắt vào thịt, thế thì không được.”
Chu Vụ nghe giọng anh, dần cảm thấy mũi cay cay, cậu ráng cười: “Anh cũng phải quan tâm bản thân chút chứ…”
Bách Lý Khí nhìn Chu Vụ, đẩy cốc nước chanh tới trước mặt cậu.
Anh hỏi: “Em thấy, tại sao anh lại quan tâm em.”
Chu Vụ há miệng, nhưng không nói được gì.
Bách Lý Khí nói: “Anh chỉ làm tròn nghĩa vụ cơ bản của một người chồng thôi.”
Lời này của anh nói hết sức nhẹ nhàng, Chu Vụ suýt nữa thì vươn qua bàn che miệng anh lại.
“Chồng gì chứ… Anh!” Mặt Chu Vụ đỏ rực lên.
“Mấy điều ấy chỉ là thứ cơ bản nhất thôi, em để ý làm gì.” Bách Lý Khí lại nói: “Em thích như lúc đầu hơn sao?”
Chu Vụ: “Không… Em…”
“Chu Vụ, em không cần làm gì cho anh cả, em chỉ cần đón nhận tất cả những gì anh làm cho em, là do đã lâu rồi không có ai đối tốt với em như thế, nên em mới lo lắng vậy sao?”
Chu Vụ ngẩng đầu lên, ánh mắt Bách Lý Khí nhìn cậu rất ôn hồn.
“Em không cần lo lắng về những hành động này của anh, nếu như em vẫn thấy chưa quen, cũng không sao, em chỉ cần giống như lúc đầu, không cần thay đổi, cũng đừng vì anh mà thay đổi, không thích anh, cũng không sao.”
Chu Vụ há miệng, cậu muốn nói, sao lại không thích cơ chứ…!
Đồ ăn đưa lên cắt ngang đoạn đối thoại, bao nhiêu lời can đảm tích góp định nói thoáng cái bị kìm nén, không nói được nên lời.
Bách Lý Khí vẫn như ban đầu, nêm nếm cho cậu, xẻ thịt bóc vỏ.
Buổi chiều, với tình hình đã chơi gần hết các trò nên hai người còn chơi lại hai lần trò thám hiểm đáy biển vô cùng thú vị.
Lần đầu tiên chơi tới mệt như thế này.
Buổi tối hôm ấy, gần đến tám giờ, hành khách không hẹn mà cùng đi tới tụ tập ở bãi đất trống trong công viên.
Tám rưỡi có một màn bắn pháo hoa, là một tiết mục không thể bỏ lỡ.
Pháo hoa phóng lên trời ca, trên khuôn mặt của các du khách đang ngồi hiện lên từng mảng màu xanh đỏ, nụ cười vô cùng rực rỡ.
Chen chúc xô đẩy ngồi trên băng ghế nhỏ, co chân, người sát người, chen nhau ầm ĩ.
Mỗi một lần pháo hoa bắn lên nổ tung đều chấn động điếc cả tai, xuyên qua màng tai, Chu Vụ mấy lần muốn mở miệng để nói ra điều muốn nói, bên tai lại vang lên đủ loại tiếng hoan hô, lấn át tiếng của cậu.
Chờ đi về, về nhà rồi nói.
Khi chỉ còn lại hai người.
Một chuyến tới công viên giải trí kết thúc trọn vẹn, chặng đường trở về nhà lại thành kiếp nạn lớn nhất.
Đằng đẵng hơn hai giờ đồng hồ, Chu Vụ mơ mơ màng màng, không ngừng dựa trên vai đối phương hết tỉnh rồi lại ngủ, như thể đi xa cả một vòng trái đất.
“Đến rồi, Chu Vụ.” Chu Vụ đang ngủ mơ màng bị gió lạnh thổi tỉnh, lạnh quá đi mất.
Sau khi ngủ dậy, gió lạnh đêm khuya táp vào người đau điếng, cậu kéo Bách Lý Khí chạy băng băng trên con đường không bóng người.
“Nhanh lên anh, lạnh quá…!”
Ánh đèn đường kéo dài chiếc bóng của hai người, càng chạy càng xa.
Về tới phòng trọ, Chu Vụ gần như mệt tới nói nổi, ngồi phịch trên ghế sofa nghỉ một lát rồi mới tháo đồ đeo trên người xuống, cầm áo tắm và khăn đi vào phòng tắm.
Bách Lý Khí đứng ngay sau lưng cậu đi theo lặng lẽ làm hết mọi việc cho Chu Vụ, cánh tay vòng qua người cậu, giúp cậu tháo dây lưng.
Bách Lý Khí đã lâu rồi không tự mình giúp Chu Vụ tắm.
Chu Vụ cảm thấy mình rõ ràng là một thanh niên tay chân đầy đủ, tắm rửa không cần người giúp, nên lần nào cũng từ chối Bách Lý Khí.
Lần này, cậu không từ chối, mà duỗi tay ra, tận hưởng tình yêu của đối phương.
Mệt quá đi.
Nước nóng từ từ bao phủ toàn thân, Chu Vụ ngồi trên ghế Bách Lý Khí mang đến, sau khi tóc được xả ướt, đầu ngón tay lạnh giá bóp lấy một ít dầu gội.
“Còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau không?” Ngón tay Bách Lý Khí xoa mái tóc mềm mại của Chu Vụ, từ từ tạo bọt.
“Nhớ… Nếu như tính cái lần trên xe.” Chu Vụ nghĩ.
Khoé miệng Bách Lý Khí khẽ vểnh, đấy không phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng đối với Chu Vụ hiện tại mà nói, thì đúng vậy.
“Lúc ấy doạ em rồi, xin lỗi.” Đầu ngón tay Bách Lý Khi nhẹ nhàng xoa đều trên những sợi tóc mềm, bọt trắng bông lên giữa kẽ tay, tụ lại một chỗ, tạo thành khối bọt lớn: “Lâu vậy rồi mới xin lỗi em.”
Chu Vụ nâng mắt nhìn Bách Lý Khí, dáng vẻ anh dưới ngọn đèn trông vô cùng rõ ràng.
“Em tha thứ cho anh từ lâu rồi.” Chu Vụ cười khúc khích, mắt bị dính bọt, vội nhắm mắt lại, bóng hình Bách Lý Khí trở nên mơ hồ, không thấy rõ.
“Nhắm mắt lại nào.” Bách Lý Khí nói.
Chu Vụ nhắm mắt lại, bóng tối bao trùm, nước ấm chảy xuống, bọt được rửa sạch, theo dòng nước rồi tan biến ở lỗ thoát nước.
“Nhớ là không được ăn xoài với kiwi đấy.” Bách Lý Khí bỗng dưng nói câu ấy, rồi bảo: “Anh mua gối chuyên trị bệnh về cột sống cổ rồi, mai chắc là giao đến rồi, nhớ đổi đấy.”
Chu Vụ không nhận ra, vì sao ngày mai giao hàng đã tới, mà mình lại phải đổi gối.
Cậu mơ hồ nói “ừm ừm”, nước nóng và mát xa thoải mái làm cậu chìm vào cảm giác buồn ngủ vô tận.
“Đừng ngủ, còn phải sấy tóc nữa.” Tiếng Bách Lý Khí vang lên.
Chu Vụ như một con mèo không xương, cứ thế dựa cả vào người anh.
Bách Lý Khí cúi đầu nhìn Chu Vụ, mắt hạnh xinh đẹp giờ đây đang khép một nửa, lung lay sắp đổ, động tác của anh nhẹ hơn, đầu ngón tay quét qua khoé môi cậu, một tay bao lấy gáy cậu, phủ lên một nụ hôn.
Đầu lưỡi đáp lại.
Sau gần ba tháng, cuối cùng cậu cũng trong lúc hôn môi, học được cách đáp lại như thế nào.
Phản ứng thế này, càng đón nhận được nụ hôn nồng nhiệt hơn.
Chu Vụ cũng không phải lần đầu tiên da đầu thấy tê dại, đứng không vững, nhưng cậu cảm thấy, lần này, tay chân cậu thấy như bồng bềnh, ánh mắt mơ màng, cả người chìm vào cảm giác râm ran, rơi vào trong sắc dục.
Giọng cậu trở khàn, lúc tách ra, Chu Vụ ngã về sau, cùng lúc vươn tay bám lấy Bách Lý Khí, cũng cảm nhận được tay anh ôm lấy mình.
Hết thảy không cần cậu làm gì, sấy tóc, lau người, mặc đồ, mỗi một bước đầu được chăm sóc cẩn thận, cho tới khi lên giường, nằm trên ga giường mềm mại.
Chu Vụ cố tỉnh táo lại một chút, cắn lên tai Bách Lý Khí: “Chúng ta… làm nhé?”
…
Chu Vụ nói mớ trong lúc chìm vào giấc mộng, cảm nhận được sự đụng chạm, cậu nghiêng mặt đáp lại sự mơn trớn của ngón tay, trên môi rơi xuống một nụ hôn nhè nhẹ.
Chu Vụ từ trong mơ tỉnh lại chốc lát, ngón tay lạnh giá kia vẫn đang cuốn trên tóc cậu, ánh mắt lâng lâng, cảm giác tê dại trên người dường như vẫn còn lưu lại dư vị, chỉ khẽ chạm ngón tay, đã thấy run rẩy cả người.
“Không được rồi…” Cậu há miệng, khó khăn lắm mới hổn hển: “Em phải nói với anh câu này.”
Bách Lý Khí nhìn cậu: “Nói gì thế?”
Lời yêu càng khó nói ra hơn so với việc muốn thân mật, Chu Vụ há rồi khép miệng, vẫn không thể thốt nên lời.
Lần sau, lúc tỉnh lại, rồi nói vậy.
“Em… Em…” Chu Vụ cảm thấy rất mệt, khóe miệng vểnh lên, rúc vào lòng Bách Lý Khí: “Em mệt quá, mai sẽ nói với anh.”
Trong mắt Bách Lý Khí có nôn nóng không kiếm chế được.
Cánh tay Chu Vụ vịn vào vai anh, chui vào hõm vai anh: “Ưm, giờ thì, ngủ ngon.”
Thật đáng yêu, Bách Lý Khí cứ nhìn cậu như vậy, khỏe mạnh hoạt bát, anh ôm cậu, giống như ôm lấy toàn bộ thế giới của mình.
Trong phòng tối đen vẫn có ánh huỳnh quang xanh đỏ từ ngoài cửa sổ rọi vào, phủ lên bóng người nhô lên của Chu Vụ, tạo thành bóng sáng nhàn nhạt.
Giống như trong giấc mơ đã mơ thấy nhiều lần, không thể buông tay.
Đêm rất dài, nhưng cũng rất ngắn.
Mái tóc đen mềm mượt, mùi hương ngọt ngào, đôi môi của em, giọng nói, phảng phất vẫn như lần đầu tiên gặp gỡ đó.
Bách Lý Khí vươn ngón tay, bụng ngón tay sượt trên mặt Chu Vụ, từng chút một khắc họa đường nét cậu vào linh hồn anh.
Từng chút, từng chút, lại từng chút, dịu dàng.
Tiếng gà gáy từ phương xa vọng đến, mặt trời sắp thức giấc, ánh sáng mờ mờ bao phủ toàn thế giới.
“Chu Vụ, nhớ phải ăn sáng.”
“Lúc về đi đường lớn.”
“Còn thấy những thứ dơ bẩn thì đi tìm Diệp Thiện.”
“Chẳng yên tâm em chút nào.”
Chu Vụ còn đang say giấc, cọ cọ đỉnh đầu, sợi tóc mềm mại lướt qua đầu mũi cậu.
Tống Thù đang ở trên gò núi trượt núi tuyết dừng động tác lại, mắt nhìn về xa, hiện ra vẻ mặt được giải thoát.
Cùng lúc ấy, Diệp Thiện ở trong nhà mình đốt hương, một sợi tóc đen đặt trong khăn tay, anh ta gập gọn khăn tay lại, cất vào trong tủ.
Buổi sáng ngày 7 tháng 1 năm 2019
Chu Vụ không còn nhớ tới, một ác ma đã từng nấu cơm, tắm táp cho cậu, không cho cậu ăn xoài.