Cậu đã quen rồi.
Tuyết rơi nhiều gần như phủ trắng đường, sáng sớm, các đài thời sự phát thông báo về tin tức giao thông.
Cảnh vật ngoài cửa sổ, băng phủ kín khắp mọi nơi, thành phố này chưa từng được phủ trắng như thế này, trên mặt lan can sắt của cửa chống trộm, đều bị tích một lớp tuyết, chỉ cần gõ nhẹ là rơi xuống.
Khe cửa sổ đóng không đủ chặt, có thể nghe thấy tiếng gió thổi “vù vù”.
Hôm nay là thứ mấy.
Chủ nhật.
Chu Vụ nhìn ra kẽ hở của rèm cửa không được kéo kín, có hơi không nhớ được ngày hôm qua đã làm gì?
Cậu chậm rãi ngồi dậy trên giường, ánh mắt đờ đẫn, sờ điện thoại, miệng lẩm bẩm: “Phải nhớ ăn sáng đầy đủ.”
Cầm hộp sữa chua yến mạch, cậu lờ đờ như zombie, đi từ trong bếp đi đến phòng khách.
Lúc này, phải làm gì đây?
Cậu mở tivi lên, chậm chạp ngồi xuống, thẫn thờ đổi kênh.
“Khoảng thời gian trước, chuyện ngôi mộ mới được khai quật thu hút sự sự tò mò của rất nhiều khán giả tới kênh của chúng tôi, nên đã khiến tôi nghiên cứu thêm về những chuyện liên quan tới lịch sử Đại Ngu.”
“Những chính sử về cơ bản, mọi người đều có thể tìm thấy trong sách vở.”
“Hôm nay chúng ta ở đây, xem như là chủ đề giải trí, kể chút về chuyện dã sử mà các bạn học sinh luôn tò mò.”
“Hoàng gia đều sẽ có một đoạn lịch sự rất hoang đường, Đại Ngu cũng không ngoại lệ.”
“Trước đây chúng tôi cũng đã từng nói, từ trong những ngôi mộ hoàng gia Đại Ngu khác khai quật được, đã từng thấy không ít dụng cụ kỳ lạ.”
“Chuyện thế này nói ra thì không hay, nhưng một bộ phận chuyên gia cho rằng, Đại Ngu thịnh hành nam phong.”
“Tin đồn về nam hậu cũng không phải không có căn cứ.”
“Có một vài bằng chứng về chuyện Ngu Thành Đế có nam hậu, chỉ là dưới đánh giá của các học giả lịch sử, đều là chứng cứ không có thật.”
“Chuyện khiến tam quan mọi người bùng nổ nhất là, mẫu hậu của Ngu Thành Đế, cũng chính là thái hậu Dạ Triệu đã cùng cháu trai của mình, còn về phần đã làm gì…”
“Người cháu trai này lại còn từng cùng với công chúa An Vũ có một đoạn…”
Chu Vụ nghe chương trình tivi, cúi đầu nhìn thoáng qua sữa chua và yến mạch, cậu đang nghĩ, mình mua những thứ này từ khi nào?
“Còn có một khoảng liên quan tới quan hệ các quốc gia, thời kỳ thịnh vượng nhất của Đại Ngu, nước An láng giềng cầu cạnh Đại Ngu nên đã đưa một con tin tới, sau đấy con tin ấy được tương truyền là một “Người đẹp bệnh tật”.
“Tại sao gọi là người đẹp bệnh tật?”
“Con tin thường là nam, nhưng vẻ ngoài của người này lại phá tan ranh giới giới tính.”
“Nghe nói lúc đến thủ đô Đại Ngu, bách tính nghe đồn chạy tới, đón tiếp trên đường lớn, thấy vị công tử ngồi trên xe đều không nén được thảng thốt.”
“Dùng lời lưu hành hiện nay mà nói, là nam nữ đều ăn.”
“Người này cũng không tầm thường, có câu hồng nhan hoạ thuỷ (người đẹp gây hoạ), trong dã sử, vị công tử này có thể xưng danh lam nhan hoạ thuỷ (trai đẹp gây hoạ), hôm nay kể tới đây trước đã, phần sau chúng ta gặp lại.”
Chương trình kết thúc, Chu Vụ nhai kỹ yến mạch trong miệng, không đổi kênh, từ từ ăn hết bát sữa chua và yến mạch, rồi cậu mới chậm chạp đứng dậy rửa bát.
Trong tủ lạnh không có gì cả.
Cũng đúng, cậu không biết nấu nướng, toàn gọi đồ ăn ngoài cả.
–
Cuối tháng một, gần đến tết âm lịch, tổ chương trình những câu chuyện lạ lại lên đường, cũng vào một ngày tuyết lớn, mọi người mặc áo lông vừa dày vừa nặng, kềnh càng như một đội gấu xám, gấu trúc, gấu Malaysia.
Chu Vụ luôn cảm thấy trong trí nhớ của mình có một hình bóng cao gầy mặc áo khoác mỏng.
Có lẽ là nhân vật trong phim truyền hình, cậu chỉ cảm thấy, anh ấy chắc là lạnh lắm.
Tuyết đọng thành đống trước cửa đài vừa được san phẳng lại, mọi người xoa tay cùng đợi Hổ Vũ lái xe tới.
Chu Vụ lững thững đến muộn, trong gió lạnh, môi dưới của cậu bị nứt vài đường, vừa mới mở miệng nói chuyện thì tứa máu, cậu không hề để ý, cắn một miếng bánh bao, vỏ bánh bao trắng thấm ít máu đỏ.
Đinh Thành cau mày: “Không phải nói tới chỗ Trung y kê thuốc rồi à? Sao mặt vẫn tái như vậy.”
Chu Vụ giọng rầu rĩ: “Thuốc, đắng lắm.”
“Thuốc nào mà không đắng.”
Chu Vụ tủi thân gật đầu.
Chưa tới nửa tháng, chàng trai vừa mới có mấy ngày trông tươi tắn hơn tự dưng lại càng trở nên yếu ớt hơn.
Mái tóc đen mềm rối tung giống như mất đi độ bóng, loà xoà trên trán. Gương mặt hồng hào trở nên tái nhợt trong suốt, làn da ở sườn cổ giống như có thể nhìn thấy cả mạch máu, từng đường mạch xanh lượn quanh cần cổ non nớt của cậu trông vô cùng chói mắt.
Đôi mắt tối đen hơi trũng sâu, môi khô nứt nẻ, cơ thể gầy gò giữa gió lạnh ngày đông nhịn không được mà run rẩy, cổ tay lộ ra bên ngoài, bàn tay đó gần như hoà vào làm một với tuyết trắng dưới mặt đất.
Cậu lặng lẽ theo sát ở phía cuối đội hình, ngồi ở hàng ghế cuối cùng, lúc lên hình nở nụ cười công nghiệp.
Anh ta có một ảo giác như thể sợi dây sinh khí của người kia đã bị rút ra, đờ dẫn như thể một cái xác không hồn.
Ngô Nghiêu là người đầu tiên hỏi: “Cậu sao đấy?”
Chu Vụ: “Có làm sao đâu?”
Cậu lắc đầu: “Chỉ là ngủ có hơi không ngon thôi.”
Nhớ tới hôm quay ngoại cảnh ấy, Chu Vụ đọc sai lời thoại năm lần, cười mà có lúc lại còn trông xấu hơn khi khóc. Bám theo đội ngũ ở cuối hàng, đột nhiên bị tụt lại, mãi một lúc sau mới thấy cậu hì hục mà từ sau cùng chạy tới.
Hà Hải dừng lại, một mình gọi Chu Vụ sang một bên, hỏi cậu trạng thái không ổn phải không.
Đôi mắt đen thẫm của Chu Vụ mở lớn, lắc đầu, dưới mắt có quầng thâm, nói: “Xin lỗi, gần đây em bị mất ngủ.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, ngủ cứ bị tỉnh, cả một đêm ngắt quãng có lẽ chỉ có thể ngủ được khoảng ba bốn tiếng, nhưng ba bốn tiếng này cũng không phải ngủ sâu.
Luôn nằm mơ.
Giấc mơ đứt đoạn, tình cảm nồng cháy, bi thương.
Khi cậu tỉnh dậy, lại không nhớ được đã mơ gì.
Nhưng tình cảm mãnh liệt trong giấc mơ thì còn đọng lại, khiến cậu mỗi lần tỉnh giấc đều ướt đẫm nước mắt.
Hà Hải thở dài một hơi, vỗ vai cậu: “Không thì đi khám xem.”
Chu Vụ: “Chờ hết bận thì sẽ đi.”
Nhịp điệu trong thành phố vội vã mà bộn bề, Chu Vụ phụ trách hai tiết mục nên không có thời gian chăm sóc cơ thể, sau khi kết thúc bên chương trình tết, cậu vì hạ đường huyết cấp tính, lúc xuống dưới đài trước mắt trở nên mơ hồ, trời đất quay cuồng.
Vội vàng được đưa tới bệnh viện, truyền nước, lúc tỉnh dậy, bác sĩ tăng ca ngày tết tới kết luận, áp lực lớn, làm việc quá sức, ngủ không đủ, dinh dưỡng thất thường.
Sau đấy, bác sĩ kê thuốc, cũng đưa ra kế hoạch điều trị, chế độ ăn uống, thêm các loại thuốc bổ.
Áp lực lớn chỉ có thể tự mình giải quyết, nếu được thì có thể tới khám tâm lý.
Chu Vụ lắc đầu, trong nhà còn thang thuốc, cậu đưa cho bác sĩ xem toa thuốc, phù hợp với bệnh của cậu, có thể dùng tiếp.
Xuất viện, cậu rụt vào trong khăn quàng cổ, Chu Vụ chầm chậm đi ngược dòng người tới trạm tàu điện gần nhất.
Ga tàu điện ngầm đông người, người đi đường bước chân vội vã, vì lơ đãng, bị đụng hai lần, lúc đi thang máy xuống dưới, dòng người dài đứng xếp hàng qua kiểm soát vé.
Cậu quên mất, ở đây còn có một bến xe khách, chắc giờ vào đúng lúc dòng người di chuyển nhiều nhất, không ít người đã được nghỉ tết rồi.
Chu Vụ ngẩng đầu, chầm chậm đi theo dòng người, trong lúc ngẩn ngơ thấy một bóng dáng nổi bật giữa đám đông, cậu nhịn không được nhìn sang, chờ người kia quay người lại, sương mờ trước mắt Chu Vụ nháy mắt tan biến.
Cậu hơi hoảng hốt.
Nghỉ ở nhà một ngày, ngày hôm sau, Chu Vụ lại đúng giờ đi làm, khiến mình vùi đầu vào công việc.
Một khi đã nhập vào trạng thái máy móc, thời gian sẽ như bông tuyết rơi trên máy điều hoà, chẳng mấy chốc mà trôi qua nhanh chóng.
Chương trình tết kết thúc, về nhà tắm rửa thay đồ ngủ ngồi trước tivi xong, thì cũng đã là đêm 30, thời điểm đếm ngược trong đêm hội liên hoan sắp bắt đầu.
Không gian náo nhiệt, người dẫn chương trình mặc đồ màu đỏ tươi nét mặt tràn đầy ý cười.
“10, 9, 8,… 3, 2, 1!”
So với công ty khác, phúc lợi ngày nghỉ lễ trong đài nhiều hơn, nghỉ tết tổng cộng 11 ngày.
Chu Vụ không về quê, em trai vì vài việc trong nhà bạn gái, chỉ có thể ra tết mới gặp, video call gọi điện một lúc rồi tạm biệt, trước lúc tắt video call, Chu Vụ nghe thấy tiếng bố mẹ của bạn gái em trai cậu thân thiết gọi xuống ăn cơm.
Dì hàng xóm nhà bên cạnh vừa qua đời nên con cái cũng không ở đây đón tết, mà đưa người bố chỉ còn lại một mình về quê.
Ngô Nghiêu bị mẹ bắt đi Tam Á nghỉ lễ, để lại PS5 cho cậu.
Lúc ấy Ngô Nghiêu nói: “Hay là đi cùng tôi đi?”
Chu Vụ từ chối, cậu muốn đi, nhưng ví không cho phép.
Thời gian nghỉ tết, gọi đồ ăn ngoài cũng không tiện, Chu Vụ nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố đông người náo nhiệt dường như trong một đêm trở thành chốn vắng vẻ.
Không có tiếng pháo tết, vắng vẻ đến nỗi có thể nghe được tim đập của chính mình, cậu ngã xuống ghế sofa, nhìn đèn trên trần nhà, nghe tiếng nói chuyện trong tivi, bụng đột nhiên réo ùng ục.
Cậu cười một tiếng, bò dậy, đi tới bồn rửa tay, nhìn ngắm bản thân trong gương.
Hai má hóp lại, vành mắt đen nhạt làm cậu trông như trang điểm kiểu mắt khói, tóc dài hơi chạm vào mắt, cậu chậm rãi lấy son dưỡng môi, thoa lên đôi môi đã khô nứt nẻ.
Trong tủ lạnh không có dự trữ thực phẩm đông lạnh, Chu Vụ đành phải bọc mình thật kín, cầm ví đi ra ngoài.
Trạm xe buýt bình thường người chen chúc lúc này lại chỉ còn hai ba bóng người lẻ tẻ, theo chiếc xe buýt rời đi, chỉ còn lại một mình cậu.
Mùa đông này, thành phố vốn không đổ tuyết, lại đón một đợt tuyết lớn bất thường, dự báo thời tiết đã cảnh báo trước, mấy ngày tiếp theo thành phố sẽ có trận tuyết lớn.
Thời tiết âm u, năm phút chờ xe này, vậy mà có tuyết nhẹ rơi, hơi nóng cậu thở ra từ từ bay lên rồi biến mất trong không khí lạnh giá.
Lên xe, cơ thể thoáng ấm lên đôi chút, Chu Vụ tìm một chỗ ở phía sau ngồi lẻ loi một mình.
Trên xe chỉ có ba bốn người, lúc tới trạm thứ hai, Bên cạnh Chu Vụ có thêm một hành khách.
“Xin chào.”
Chu Vụ hơi giật mình, nhưng vẫn gật đầu lại: “Xin chào.”
Người khách ấy lộ ra răng hanh, cười với cậu: “Đã lâu không gặp.”
Chu Vụ nghiêng đầu nhìn anh ta, mặt mũi đứng đắn, nhưng cậu không biết người này: “Tôi quen anh sao?”
Người kia lắc đầu, lộ ra vẻ mặt hồi tưởng: “Tới nói lời tạm biệt với cậu.”
“Sao cơ?”
“Không có gì.”
Chu Vụ cảm thấy kì lạ, không phải mình gặp phải người kỳ quái gì rồi đấy chứ.
Xe buýt báo đã đến điểm dừng, người bên cạnh đứng dậy: “Tạm biệt.”
Chu Vụ lễ phép đáp lại: “Tạm biệt.”
Người kia xuống xe, xe chạy đi, Chu Vụ bất chợt dâng lên một cảm giác lạ lùng, buộc cậu phải quay đầu lại nhìn, bên ngoài cửa sổ xe, trên vỉa hè trống vắng, không có một ai.
Trong lòng xuất hiện cảm giác bất an, nhưng không rõ vì sao.
Chu Vụ xuống ở trạm tiếp theo, hàng trữ trong tủ lạnh siêu thị phong phú, có lẽ là để chuẩn bị cho những người như bọn họ.
Quét mã thanh toán, sủi cảo tôm tươi, sủi cảo cá dưa chua, sủi cảo ngô thịt heo, nửa con vịt nướng.
Bác sĩ bảo phải mua một ít hoa quả, Chu Vụ đi tới khu hoa quả.
Trong siêu thị sáng sủa rộng lớn, lúc này bóng người thưa thớt, hẳn mọi người đều đang ở nhà chờ ăn bữa cơm đoàn viên, các loại hoa quả tươi cũng ít, Chu Vụ chậm rãi chọn trên kệ hàng.
Tự dưng, trong đầu vang lên một dòng chữ: Không được ăn xoài, không được ăn kiwi.
Khu hàng hoá không một bóng người, Chu Vụ dừng bước, trước mắt mơ hồ, cảm xúc khó hiểu lại dâng lên khiến cậu ôm bụng từ từ ngồi thụp xuống.
Đã xảy ra chuyện gì.
Phải đi khám tâm lý thật sao?
Chu Vụ nhìn mặt đất, lau đi nước mắt không hiểu sao lăn dài.
“Anh không sao chứ?”
Chu Vụ bỗng tỉnh táo lại: “Không sao, bị hạ đường huyết thôi.”
Ngẩng đầu lên, một anh trai đang sắp xếp quầy hàng quan tâm nhìn cậu, thấy Chu Vụ ngẩng đầu, trong nháy mắt anh ta như bùng nổ, ngây người một lát, anh ta lấy trong túi ra một viên kẹo: “Ăn một viên đi.”
Chu Vụ nói cảm ơn, chậm chạp bóc vỏ kẹo, cúi đầu, một miếng nougat màu trắng sữa.
Lòng bàn tay bị nhét vào một tờ giấy, mở ra xem, là một dãy số điện thoại, đằng sau có vẽ một mặt cười.
Anh kia đưa cho cậu số di động…?
Chu Vụ vo tờ giấy lại, nhét vào trong túi, chờ ra ngoài sẽ ném đi.
Mua xong hết đồ, Chu Vụ xách một túi lớn chậm rãi trở về nhà, lòng bàn tay bị thít đỏ lên, nhưng vì bị lạnh tới tê tái nên cậu không có cảm giác, cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi không để ý đến nữa.
Di động để bên hông đột nhiên rung lên, rung tới tê cả thịt, cậu không kìm được cũng run lên.
Rút điện thoại ra, là Ngô Nghiêu gọi đến.
Tiếng Ngô Nghiêu rất vang, truyền ra từ trong điện thoại làm cho Chu Vụ trong phút chốc cảm nhận được sức sống.
Ngô Nghiêu: “Chu Vụ, tôi nói cho cậu một việc, cậu cũng đừng sợ hãi.”
“Chuyện gì thế?” Chu Vụ khó khăn lắm mới mở miệng nói chuyện được, cậu vươn tay chậm rãi mở ấm nước nóng, muốn pha cốc trà, cậu cảm thấy mình sắp bị đông lạnh tê cứng rồi, tay không còn là của của mình nữa.
“Cậu còn nhớ mấy hôm bọn mình lên núi không?” Bên Ngô Nghiêu vọng tới tiếng sóng biển, làm Chu Vụ chợt có ảo giác chìm vào thiên nhiên vui tươi.
Chu Vụ chậm bước vào phòng khách ngồi xuống, qua loa đáp: “Ừ…”
“Ôi đệch, đệch, tôi nói cho cậu này, trong điện thoại của tôi tự dưng có một bức ảnh kỳ lạ lắm.” Giọng Ngô Nghiêu nhỏ lại.
“Ảnh nào cơ.”
Ngô Nghiêu: “Tôi gửi trên SNS cho cậu rồi, nhưng đừng sợ đấy.”
“Hử?”
Chu Vụ không dập máy, mở SNS, ấn vào tin nhắn mới của Ngô Nghiêu.
Bức ảnh hiện ra trước mắt, khoảnh khắc nhìn thấy, con ngươi Chu Vụ run rẩy.
Tivi đang bật, trên đấy là đủ loại âm thanh rộn rã của người dẫn chương trình buổi tiệc, bông tuyết ngoài cửa sổ rì rào va vào trên cửa sổ thuỷ tinh.
Trước mắt như trở nên mơ hồ, tầm mắt vặn vẹo dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Trong bức ảnh bị crop, cậu bị một bàn tay thon dài nắm lấy cằm, gần như là bị nhốt vào lòng, mà người giam mình chụp này… đẹp trai, nhợt nhạt.
Cậu thấy ánh mắt nhìn vào ống kính giống như, phủ một màn sương mờ lay động trên mặt nước, không rõ là ấm áp, hay lạnh lẽo.
Đầu ngón tay run rẩy, Chu Vụ cảm thấy toàn thân bắt đầu không ngừng run rẩy.
Ngô Nghiêu: “Thấy chưa? Cậu quen người này không?”
“Đệch, ghê thật, cái thôn ấy tà môn khiếp.”
“Cậu còn nghe không đấy?”
“Đúng rồi, cậu còn nhớ bậc thầy gặp lần tết nguyên đán bọn mình cùng đi suối nước nóng không? Tôi nhớ người ta có đưa cho cậu danh thiếp đấy, nếu mà cậu thấy không ổn, hay là tìm người ta xem thử cho…”
“Chu Vụ cậu còn nghe không đấy?”
“Ừ…” Tiếng Chu Vụ rất đè nén, Ngô Nghiêu nhíu mày.
Ngô Nghiêu: “Cậu quen người trong ảnh này sao?”
Đầu bên kia không vang lên tiếng gì, Ngô Nghiêu tưởng là Chu Vụ cúp máy rồi, định bỏ điện thoại ra nhìn màn hình, thì lại nghe thấy tiếng nói từ bên kia truyền đến.
Tiếng nói ấy rất nhỏ, rất chậm, giống như chỉ thổi một cái là sẽ tan.
Cậu nói: “Không quen.”