“Lưu quản gia, đây là đơn ly hôn của tôi!”
Lâm Ngọc Yên bình thản đưa đơn ly hôn cho Lưu Tùng – quản gia của căn biệt thự này.
Lâm Ngọc Yên đã kết hôn hai năm với tổng tài Phó thị – Phó Thần nhưng đôi bên vốn không có tình cảm.
Phó Thần cũng chưa bao giờ trở về nhà, hai năm qua cô mang danh người đã có chồng nhưng cuộc sống không khác lúc độc thân.
Cuộc hôn nhân này của Lâm Ngọc Yên là hôn nhân thương mại giữa hai nhà Lâm – Phó.
Để giữ gìn mối giao hảo, Lâm lão gia tử và Phó lão gia tử tùy tiện đính ước, rồi muốn Lâm Ngọc Yên và Phó Thần phải hoàn thành.
Lâm Ngọc Yên là cô gái từ nhỏ được dạy dỗ theo khuôn phép lễ nghĩa, có giáo dưỡng nên luôn nghe theo những gì bề trên dạy bảo.
Mặc dù Lâm lão gia tử không ép buộc nhưng cô vẫn vui vẻ giúp ông nội hoàng thành lời chỉ phúc giao hôn.
Ngày lên xe hoa, trong lòng cô lúc nào cũng lo lắng và hồi hộp.
Phó gia là một gia tộc lớn, tập đoàn Phó Thị có tiếng trên toàn cầu, dù Lâm gia cũng không phải dạng vừa nhưng không thể nào sánh được khi mang hai gia tộc lên bàn cân.
Phó Thị trải qua ba đời, dưới tay Phó Thần ngày càng vững mạnh, liên hôn không chỉ giúp Lâm gia có thêm tài lực mà còn trở thành hậu phương vững chắc cho Phó gia trên đoạn đường dài.
Cuộc hôn nhân này vô cùng có lợi.
Phó Thần là người kiêu ngạo, hắn ta không xem ai ra gì, dù là Lâm gia hay người trong Phó gia, hắn cũng chỉ coi như hạt bụi, không đáng để tâm đến.
Hôn nhân với Lâm Ngọc Yên do hắn bị ép buộc, mẹ hắn học theo phụ nữ thời xưa dùng chút thủ đoạn “một khóc, hai nháo, ba tự tử” uy hiếp hắn.
Mặc dù đối xử với tất cả mọi người đều lạnh nhạt nhưng hắn lại luôn luôn kính trọng mẹ hắn.
Hắn chưa từng gặp qua Lâm Ngọc Yên, chỉ có mẹ hắn đã gặp mấy lần trước khi cưới.
Bà vô cùng hài lòng với cô con dâu này nên càng không để hôn nhân bị hủy bỏ.
Lần gặp duy nhất giữa Phó Thần và Lâm Ngọc Yên là vào ngày cưới.
Suốt thời gian làm lễ, hắn chưa từng nhìn cô một lần.
Đến cô tròn hay méo chưa chắc hắn đã biết, hắn luôn lấy lý do công việc để không về nhà, hoặc là không cùng cô về Phó trạch.
Hôn nhân nhàm chán này, Lâm Ngọc Yên không muốn duy trì nữa.
“Thiếu phu nhân, cô thật sự muốn ly hôn sao?”
Lưu quản gia cầm lấy tờ đơn ly hôn thở dài, hỏi vậy thôi chứ ông cũng không mong Lâm Ngọc Yên ở lại tiếp tục chịu khổ.
Có ai đã kết hôn vẫn sống đơn độc như cô đâu; những lúc cô bị bệnh, ông đều thương cảm thay cô khi thiếu gia nhà ông hoàn toàn mất dạng.
Từ khi Lâm Ngọc Yên về đây, Phó Thần chưa lần nào về nhà dù đây là nơi hắn vẫn ở.
Lưu quản gia đi theo chăm sóc cho Phó Thần từ nhỏ, tính nết của hắn ông là người hiểu rõ nhất.
Đối với việc bản thân không thích sẽ không bao giờ làm, còn đối với chuyện hắn nhắm đến, dù có chết cũng phải thực hiện.
“Tôi không còn chờ gì ở cuộc hôn nhân này nữa, kết thúc sớm, cả tôi và Phó tổng đều được giải thoát!”
Lâm Ngọc Yên cười nhẹ.
Đây hoàn toàn là lời chân thật của cô, ràng buộc nhau hai năm đã quá đủ, Lâm gia và Phó gia cũng có những thứ mình cần, cuộc hôn nhân này không cần tiếp tục.
“Nhưng mà về phía Lâm gia và Phó gia…”
Chưa chắc sẽ đồng ý, câu này Lưu Tùng không nói thành lời nhưng Lâm Ngọc Yên cũng ngầm hiểu.
Lâm Ngọc Yên vẫn duy trì nụ cười trên mặt, cô lại nói: “Tôi đã nói với Lâm gia, cũng nói qua với mẹ chồng và Phó lão gia tử, tất cả bọn họ đều đồng ý để tôi được ly hôn.”
Lâm Ngọc Yên không hề nói dối, trước khi đưa ra quyết định này, cô đã suy nghĩ kỹ lưỡng, bàn bạc với cả hai bên Lâm gia và Phó gia.
Mấy lần cô về nhà cũ Phó gia là để gặp mẹ chồng và Phó lão gia tử.
Hôn nhân không hạnh phúc của Lâm Ngọc Yên và Phó Thần từ lâu đã đến tai hai nhà Lâm – Phó.
Tuy rằng họ không nói gì nhưng đều bất mãn thay cô.
Mẹ chồng không hề hài lòng đối với cách cư xử của Phó Thần với Lâm Ngọc Yên.
Phó lão gia tử cũng vậy, chính vì thế khi cô vừa đưa ý kiến muốn ly hôn, hai người họ lặp tức đồng ý.
Mẹ chồng cô đối với việc Phó Thần đối xử với cô lạnh nhạt vô cùng áy náy.
Ở Phó gia, Phó lão gia tử, mẹ chồng và Lưu Tùng là ba người đối xử với cô tốt nhất.
Lâm gia thì không cần phải nói.
Họ luôn xem cô châu ngọc mà nâng niu trên tay, luôn sợ cô bị tổn thương nên mới tìm cho cô chỗ tốt.
Kết quả cô vẫn không thể tránh khỏi phận số long đong, có chồng cũng như không có.
Khi biết chuyện cô muốn ly hôn, ông nội, bố mẹ và anh hai giơ hai tay đồng ý.
“Nếu Lâm gia và Phó gia đều đồng ý, tôi cũng không thể khuyên thiếu phu nhân suy nghĩ lại.
Tôi sẽ đưa đơn ly hôn này cho thiếu gia, cậu ấy hẳn sẽ vui lắm!”
Lưu Tùng lại thở dài, nghĩ đến việc thiếu gia sẽ vui vẻ ký đơn, ông khó tránh đau lòng giùm Lâm Ngọc Yên.
Chồng không yêu, không gặp mặt lần nào, đề nghị ly hôn liền lập tức đồng ý.
Trên đời này, chắc chỉ có thiếu gia và Lâm Ngọc Yên mới có hôn nhân kỳ quái như thế.
“Tôi cũng đoán vậy.” Lâm Ngọc Yên duy trì nụ cười trên gương mặt, từ nhỏ đến lớn, dù xảy ra bất kỳ chuyện gì cô cũng luôn bình tĩnh đối mặt: “Tôi cũng không tiếp tục ở đây nữa, tôi đã thu dọn xong hành lý rồi, tôi sẽ về Lâm gia, khi nào thủ tục hoàn thành thì hãy gửi đến Lâm gia một bản.”
“Vâng, thiếu…!à không Lâm tiểu thư.
Để tôi đưa cô trở về Lâm gia!
Hai năm trước là Lưu Tùng đến Lâm gia đón dâu, hai năm sau, khi thiếu gia nhà ông và vợ ly hôn, ông nên đưa Lâm tiểu thư về nhà, xem như đã hết trách nhiệm.
“Cảm ơn Lưu quản gia.”
Lâm Ngọc Yên không từ chối.
Vốn định gọi điện cho người của Lâm gia đến đón nhưng Lưu Tùng đích thân đưa cô về đã là cho cô mặt mũi rất nhiều rồi.
Cô không nên từ chối khiến ông ấy khó xử.
Lưu Tùng và vài người hầu mang theo hành lý của Lâm Ngọc Yên ra xe, hành lý của cô không nhiều nên không tốn nhiều thời gian.
Lâm Ngọc Yên nhìn biệt thự lần cuối rồi lên xe.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Thành phố Hoa mùa hạ trời trong nắng đẹp, bây giờ đã về chiều nhưng khung cảnh không hề có vẻ đang bị thời gian làm thay đổi.
Phố xá lúc nào cũng tấp nập, hai hàng cây xanh bên đường tỏa ra bóng mát, những tòa nhà chọc trời nối nhau thành một bức tường dài, hàng quán hoạt động về đêm bắt đầu mở cửa.
Lâm Ngọc Yên quá quen thuộc với nơi này.
Tuy sinh ra và lớn lên ở đây nhưng mỗi lần ngồi trong xe ngắm cảnh, cô như nhìn thấy một thành phố Hoa đang thay áo mới, tươi sáng và nhộn nhịp.
Thành phố Hoa là nơi phồn hoa đô thị, nếp sống ở đây bận rộn chạy theo bốn chữ cơm, áo, gạo, tiền.
Dù vậy, thành phố vẫn không mất đi những nét đặc sắc của nó, những gì thuộc về truyền thống luôn luôn được gìn giữ.
Tổ trạch Lâm gia nằm ở ngoại ô thành phố Hoa, phải đi lên một con đèo dốc mới đến.
Tổ trạch Lâm gia nằm độc lập giữa thiên nhiên, không có nhà cửa nào khác gần đó.
Lâm lão gia vốn là người xứ khác, ông đến đây, sống ở nơi này trong căn nhà nhỏ, nhờ vào đầu óc biết đầu tư nên hưởng một một món tiền lớn từ cổ phiếu, ông dùng số tiền này xây nên Lâm Thị.
Lâm Đình Vũ – anh trai Lâm Ngọc Yên là người làm cho Lâm gia ngày càng phát triển hơn.
Cũng giống như Phó Thần điều hành Phó Thị, Lâm Đình Vũ là người có đầu óc kinh doanh nhạy bén, những gì hắn nhắm tới chưa bao giờ là vụ làm ăn lỗ vốn.
Chiếc xe dừng lại bên ngoài Lâm gia tổ trạch.
Lâm Ngọc Yên bước xuống, cô nhìn nơi mình lớn lên từ nhỏ.
Lần đầu tiên trong đời, cô có chút cảm thán khi trở về ngôi nhà đầy ắp tình thương.
“Lâm tiểu thư, có cần tôi mang hành lý của cô vào trong không?”
Lưu Tùng để vali cuối cùng xuống bên cạnh Lâm Ngọc Yên nói.
“Không cần đâu Lưu quản gia, tôi sẽ nhờ người của tổ trạch mang vào.
Cảm ơn ông đã luôn ở bên tôi bầu bạn suốt hai năm qua.
Đây là chút tấm lòng, ông xem như quà từ biệt cũng được, ông đừng từ chối.”
Lâm Ngọc Yên đưa cho Lưu Tùng một chiếc hộp lớn, bên trong là phong bì và một chiếc đồng hồ mạ vàng.
Những thứ này mấy hôm trước khi đưa ra quyết định ly hôn cô đã chuẩn bị.
“Cảm ơn Lâm tiểu thư, người tốt như cô sau này sẽ tìm được người tốt hơn thiếu gia, biết trân trọng cô và yêu thương cô.”
Lưu Tùng không từ chối nhận món quà đồng thời cũng chúc phúc Lâm Ngọc Yên..