“Ông nội, bố, mẹ, con về rồi!”
Lâm Ngọc Yên đi vào đại sảnh, nhìn thấy những người thân yêu nhất của mình đang ngồi quây quần bên nhau, cô bỗng thấy xúc động.
Hai năm nay tuy rằng thường xuyên lui tới đây nhưng bây giờ trong cô lại có cảm giác khác lạ, Tổ trạch Lâm gia vẫn sừng sững uy nghiêm, ông nội, bố mẹ không hề thay đổi.
Khi đưa cô về nhà chồng, họ vui mừng sung sướng, bây giờ cô ly hôn trở về, họ vẫn mở rộng vòng tay chào đón cô.
Lâm Ngọc Yên cực kỳ yêu quý người thân trong gia đình này của cô.
Nghe thấy tiếng của Lâm Ngọc Yên, Lâm lão gia tử, Lâm lão gia và Lâm phu nhân dừng lại việc đang làm, cả ba người cùng nhìn về phía cửa.
Bảo bối của Lâm gia đã trở về, cô vẫn tươi tắn rạng rỡ như khi còn ở tổ trạch.
Lâm phu nhân là người có phản ứng đầu tiên, bà buông chiếc giỏ đầy len xuống vội vàng chạy đến ôm chầm lấy Lâm Ngọc Yên nức nở: “Yên Yên, con trở về rồi, xin lỗi vì đã để con chịu khổ.”
“Mẹ, con vẫn ổn mà.”
Lâm Ngọc Yên mỉm cười ôm lại bà, mẹ luôn là người thương con gái nhất, từ nhỏ đến lớn, Lâm phu nhân chưa bao giờ để cô chịu thiệt thòi bất cứ điều gì, trước kia Lâm gia tình trạng kinh tế chỉ ở tầm trung nhưng cô luôn được mẹ mua cho quần áo không thua gì tiểu thư danh gia vọng tộc.
“Về là tốt rồi.” Lâm lão gia tử từ tốn lên tiếng, ông cười hiền hòa đến gần Lâm Ngọc Yên xoa đầu cháu gái: “Hai năm nay uất ức cho con, là lão già này hồ đồ mới cùng lão rùa già Phó Nghi Luân kia lập chỉ phúc giao hôn.”
“Ông nội, con cũng không chịu thiệt thòi gì, ông nội đừng tự trách bản thân!”
Lâm Ngọc Yên an ủi, cô cũng ôm lấy ông nội của mình, sau đó là ôm người bố đứng bên cạnh.
“Lâm gia cũng không phải là không nuôi nổi con, ly hôn lần này không có gì to tát, sau này con có thể không cần nghe theo mấy lời giao ước nhảm nhí.
Lâm Thành này không nghèo đến mức bán con gái lần thứ hai.”
Lâm Ngọc Yên phì cười, bố cô vẫn luôn như vậy, ngay từ khi nghe đến chuyện chỉ phúc, ông là người đầu tiên phản đối, hôn nhân kia rõ ràng chỉ là cuộc giao dịch mua bán, Lâm Thành luôn có cảm giác bản thân đang bán con để đổi lấy vinh hoa phú quý.
Tuy rằng nhờ vào sính lễ, Lâm gia tiến thêm một bước dài trong các mỗi làm ăn nhưng ông không hề thích cách làm này của Lâm lão gia tử.
“Này, cậu đang có ý kiến với bố mình đấy à? Cậu xót con gái còn tôi không thương cháu gái của mình chắc? Rảnh rỗi thì đến công ty, ở nhà nhiều lại sinh thêm tật hay nói đấy!”
Lâm lão gia tử lườm Lâm Thành một cái.
Đứa con trai này của ông luôn thích cùng ông đối nghịch.
Không riêng gì chuyện kết hôn của Lâm Ngọc Yên, bất kể ông làm gì, Lâm Thành cũng đều phản đối.
Lâm lão gia từ chỉ có một con trai, vợ ông mất sớm, một mình ông gà trống nuôi con, vậy mà đứa con trai này luôn khiến ông tức đến ngất xỉu.
“Rõ ràng bố mới là người rảnh rỗi kiếm chuyện, bằng không cũng mang chuyện chỉ phúc cũ rích về nhà, muốn Yên Nhi thực hiện lời hứa.” Lâm Thành cau mày: “Bây giờ con gái con không hạnh phúc, phải ly hôn, là do bố đấy!”
“Dám chỉ trích ta à? Lão tử đây dù có sai cũng không đến tên nghịch tử như mi nói nhé.”
Lâm lão gia tử dùng gậy đánh vào mông con trai.
Dù đã có tuổi, nhưng mỗi khi Lâm Thành nói gì sai hay khiến ông không vừa ý đều bị ông dùng gậy đánh, giống hệt lúc hắn ta còn nhỏ.
“Bố, lần nào bố nói không lại con cũng dùng bạo lực, tính khí này của bố bao giờ mới có thể sửa?” Lâm Thành nhăn mặt: “Rất đau đấy!”
“Tôi đánh cậu như vậy là còn nhẹ nhé.
Nếu không ở trước mặt cháu gái, tôi đã đánh cậu thêm mấy cái.”
“Bố đúng là lão lưu manh!”
“Ông nội, bố, hai người đừng như vậy nữa, con cười sắp xỉu rồi đây!”
Lâm Ngọc Yên lên tiếng khuyên ngăn, mỗi khi nhìn thấy bố bị ông nội dạy bảo, cô luôn cảm thấy rất hài hước đáng yêu.
Cô cũng thừa biết, hai người họ chỉ như vậy khi tâm trạng cô không tốt, muốn khiến cô cười mà thôi.
Có người thân như vậy còn gì bằng, còn gì để cưỡng cầu thêm nữa.
“Nể mặt cháu gái lão tử tha cho cậu đấy!” Lâm lão gia tử cười hiền với Lâm Ngọc Yên: “Con chắc cũng đã mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, buổi tối khi A Vũ trở về sẽ làm một bữa tiệc nhỏ.”
“Cảm ơn ông nội.
Ông nội, bố, mẹ, con về phòng trước, hành lý kia mang vào nhà kho cất cho con, con không muốn nhìn thấy nữa.”
“Ông nội sẽ sắp xếp!”
Lâm Ngọc Yên lại ôm từng người rồi mới về phòng.
Hành lý cô mất công sắp xếp, đem về từ nhà của Phó Thần thật ra là cô không muốn nhìn thấy chúng.
Đó toàn là đồ dùng của cô khi ở Phó gia, một mặt vì cô lo sợ sẽ tức cảnh sinh tình, một mặt cô muốn bỏ cái cũ để đón cái mới tốt đẹp hơn.
Dưới đại sảnh, nụ cười niềm nở của Lâm lão gia tử, Lâm Thành và Lâm phu nhân vụt tắt, không cần đến người hầu, cả ba người đem mấy cái hành lý ra sân sau đốt sạch.
Những thứ xui xẻo này không nên tồn tại thì hơn.
Lâm gia và Phó gia ngoại trừ các hợp đồng còn hiệu lực và các dự án đang chuẩn bị tiến hành ra cũng sẽ không có thêm bất kỳ liên quan gì đến nhau nữa.
Lâm gia tuy không bằng được Phó gia, nhưng xét về thực lực tìm kiếm đối tác, đưa ra những dự án hấp dẫn hoàn toàn không thua kém.
(………….)
Phó Thị.
“Phó tổng, có Lưu quản gia đến gặp anh, ông ấy nói có chuyện rất quan trọng cần cho anh biết.”
Trợ lý Lương Tuấn đi vào phòng tổng giám đốc dè dặt nói.
Hôm nay Phó Thần có một cuộc họp trực tuyến với đối tác nước ngoài mấy tiếng mới xong, đến cơm trưa còn không kịp ăn, lúc này đang ở trên sofa nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
“Cho ông ấy vào đi.”
Phó Thần ngồi thẳng dậy, mấy hôm nay làm việc với cường độ cao, cho dù là người máy cũng biết mệt mỏi.
Vừa xong cuộc họp trực tuyến, hắn vội nhắm mắt nghỉ ngơi và không cho ai làm phiền hắn.
Lưu Tùng đến tìm chắc là liên quan đến cô vợ trên danh nghĩa của hắn.
Hắn không ghét bỏ gì cô ấy nhưng cũng không có tình cảm, hôn nhân thương mại không nên có quá nhiều vướng bận, biết bao nhiêu gia tộc lớn cũng kết hôn như vậy kết quả đều không có kết thúc tốt đẹp.
Phó Thần không yêu, không cần thiết hủy hoại con gái người ta.
“Thiếu gia.”
“Có chuyện gì?”
“Thiếu phu nhân muốn ly hôn, nhờ tôi đưa đơn ly hôn cho cậu ký, thiếu phu nhân cũng đã trở về Lâm gia.”
Nghe Lưu quản gia nói, Phó Thần vô cùng sửng sốt, rất nhanh hắn đã khôi phục lại trạng thái, nhận lấy tập hồ sơ Lưu quản gia đưa, mở ra xem bên trong, chỉ có lá đơn và giấy đăng ký kết hôn.
Phó Thần xem qua nội dung đơn.
Hắn dừng lại thật lâu ở dòng “không cần chu cấp”.
Cái này là Lâm Ngọc Yên có ý gì? Cô sợ hắn không có tiền hay là nghĩ hắn không muốn chu cấp cho vợ cũ sau khi ly hôn?
Như đọc được suy nghĩ của hắn, Lưu quản gia từ tốn giải thích: “Thiếu gia, thiếu phu nhân có nói, nếu như cậu thắc mắc với dòng “không cần chu cấp” thì hãy thay thiếu phu nhân giải thích với cậu.
Ý của thiếu phu nhân không phải xem thường hay nghĩ xấu cậu, thiếu phu nhân muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ, không muốn ràng buộc thêm với bất kỳ lý do gì.”
“Nếu cô ấy đã nói vậy, cứ theo ý cô ấy mà làm.” Phó Thần không nói thêm gì nữa, hắn lấy bút trong túi áo ký tên vào đơn ly hôn: “Giúp tôi nộp cho sở luật chính, sau này không cần nhắc với tôi chuyện Lâm gia hay Lâm…!cô ấy tên gì nhỉ?”
“Là Lâm Ngọc Yên tiểu thư!”
Lưu Tùng nhắc nhở.
Đáng thương cho Lâm tiểu thư, đến tên mình, người chồng vô tâm kia cũng không thèm nhớ.
“Ừ, Lâm Ngọc Yên.
Chuyện sau này không liên quan đến tôi nữa.”
Phó Thần mặc kệ Lưu Tùng đang có thái độ gì, hắn chỉ biết cuộc hôn nhân này đến đây là kết thúc, tên của cô vợ kia hắn nhớ hay không, không quan trọng.
“Vâng.”
Lưu Tùng nhận lại đơn ly hôn, cúi đầu chào Phó Thần rồi ra ngoài.
Bây giờ mới bốn giờ chiều, đến sở luật chính nộp đơn là xong công việc ngày hôm nay.
Lưu Tùng vừa lái xe vừa thở dài.
Ngày hôm nay ông thở dài cũng mấy chập.
Ở trong văn phòng, Phó Thần tiếp tục nghỉ ngơi, đơn ly hôn hắn mới ký không khác gì một bản hợp đồng mua bán đã kết thúc bằng sự đồng ý của cả hai.
Từ hôm nay, hắn lại độc thân và không cần nghe mẹ hắn cằn nhằn..