Cách thành phố Hoa mười mấy kilomet có một làng chài ven biển, nơi đây đã phát triển thành một khu du lịch nhưng người dân vẫn tiếp tục sống bằng nghề đánh bắt.
Khu du lịch biển kia do Lâm Thị và Phó Thị bắt tay hợp tác, tuy không làm ảnh hưởng đến quyền lợi của ngư dân nhưng cũng không được họ đồng tình.
Mặc dù nhờ có khu du lịch này mà hải sản đánh bắt được luôn được du khách mua hết, cải thiện đời sống cho không ít người dân trong làng chải ven biển này.
Làng chài ven biển rất nổi tiếng với những loại hải sản tươi sống, vừa được đánh bắt lên liền được đem ra chợ, những con mực tươi trong, những con tôm hùm lớn, cua, cá, sò, ốc, bào ngư…!không thiếu thứ gì.
Giá cả cũng không hề đắt đỏ như ở thành phố Hoa.
Và dù người dân không thiện cảm với khu du lịch nhưng vẫn vô cùng niềm nở, nhiệt tình với những vị khách phương xa.
Không tính khu du lịch thì ở đây không có nhà hàng sang trọng, khách sạn năm sao, chỉ có những quán ăn bình thường dân dã.
Đồ ăn ở những hàng quán này luôn luôn sạch sẽ, chế biến rất ngon nên được mọi người yêu thích.
Lâm thị và Phó thị cũng vì điều này nên không để khu du lịch phục vụ hải sản, nhà hàng của khu du lịch chỉ có bánh ngọt và các món ăn phương Tây.
“Món ăn ở đây ngon quá!”
Lâm Ngọc Yên xuýt xoa khen ngợi mấy món hải sản nướng của một quán gần khu du lịch.
Mấy ngày hôm nay, cô cùng Lâm Đình Vũ đã ở đây vui chơi giải trí.
Nghe tin cô đã ly hôn, Lâm Thành Vũ gác lại mọi công việc đưa cô đi du lịch để giải tỏa đầu óc, biết rằng cuộc hôn nhân tan vỡ không làm cô buồn bã nhưng tâm trạng không tốt chắc chắn là có.
Để cô ở nhà chỉ suy nghĩ mấy chuyện vẩn vơ không bằng hắn đưa cô đi chơi, nơi này lại có phong cảnh xinh đẹp, đồ ăn hấp dẫn, tâm trạng dù có xấu đến mấy cũng sẽ bị những thứ này đuổi đi.
Quả nhiên như những gì Lâm Đình Vũ dự đoán.
Lâm Ngọc Yên chơi rất vui vẻ.
“Có muốn ăn nữa không? Anh lại gọi thêm món cho em.” Lâm Đình Vũ cầm thực đơn lật vài trang: “Có muốn ăn súp tôm hùm không? Dù món này không lạ với em nhưng anh đảm bảo ăn ở đây em sẽ thích.”
Lâm Đình Vũ là khách quen của quán ăn bình dân này, lần đầu đến đây được dân địa phương dẫn vào quán vừa ăn vừa bàn chuyện hợp tác với trưởng làng.
Hắn mãi không quên mùi vị thanh ngọt của món súp, tôm hùm nấu nguyên con sau đó được gỡ lấy thịt khi bày lên cho khách, trong súp còn có thịt cua, sò điệp…!giống hệt món súp hải sản thông thường nhưng lại có rất nhiều thịt tôm hùm trong đó.
“Anh đã giới thiệu chắc chắn rất ngon, em sẽ ăn thử!”
Lâm Ngọc Yên đồng ý, cô ăn nhanh món tôm thẻ nướng, trên bàn còn có đĩa cơm hải sản, mực nướng sa tế.
Trước nay cô không cần hình tượng thục nữ ăn một phần, no ba phần nên ăn uống cực kỳ thoải mái.
Lâm Đình Vũ gọi thêm hai chén súp.
Lâm Ngọc Yên gác lại những món dang dở, cô ăn thử món ăn anh trai hết lời ngợi khen.
Món súp này đúng là rất ngon như anh trai đã miêu tả.
Khi nào về nhà cô phải mua cho ông nội và bố mẹ.
“Anh không gạt em đúng không?”
“Đúng vậy, món súp rất ngon.
Khi nào về em muốn mua mang về cho ông và bố mẹ.”
“Được, đến lúc đó anh mua cho em!”
Lâm Đình Vũ xoa đầu em gái, có vẻ như Lâm Ngọc Yên không còn để chuyện ly hôn trong lòng, hắn cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Mấy hôm nay hắn ăn ngủ không yên, thấp thỏm lo lắng em gái sẽ bị hôn nhân thất bại này tạo thành bóng ma tâm lý.
“Em cảm ơn anh!”
Lâm Ngọc Yên cười, cô thừa biết Lâm Đình Vũ đang vô cùng bất an, hắn ở bên cạnh để cô không nghĩ đến những chuyện không vui khác.
Hắn đưa cô đi rất nhiều chỗ, chơi những trò chơi độc đáo, ăn những món ăn ngon…!thì dù cho trong cuộc hôn nhân kia, cô có bị tổn thương đi chăng nữa cũng đã bị những thứ này đá bay ra ngoài khơi xa.
Hai anh em Lâm Ngọc Yên giải quyết bữa ăn, sau đó cùng nhau đi dạo.
Trên bờ cát trắng trãi dài vô tận, tiếng sóng vỗ cùng tiếng lá cây xào xạc tạo thành một bản giao hưởng tuyệt vời.
Hương vị mằn mặn của gió biển cũng là một đặc sản.
Ánh mắt trời lên cao tỏa bóng, mặt biển xanh ngắt, làn nước trong veo trở thành một bức tranh thủy mặc vô cùng đáng giá.
Đoạn đường đi dạo được khu du lịch đầu tư khá nhiều tiền, mái che nắng và những hàng ghế dài dành cho bất kỳ ai cũng có thể ngồi lại nghỉ chân không tính phí.
Cách mấy trăm mét lại có máy bán nư0’c tự động.
Còn có mấy hàng đồ ăn vặt.
Muốn ăn, muốn uống thứ gì cũng có.
Đặc biệt nhất ở khu du lịch này là nước sâm rong biển được đích thân người dân chài có kinh nghiệm chế biến.
Đây là một trong số ít người dân ủng hộ dự án khu du lịch, nước sâm rong biển này uống vào cực kỳ mát, lại thanh lọc cơ thể, từ khi đến đây, Lâm Ngọc Yên ngày nào cũng uống.
“Anh, em muốn về nghỉ ngơi một chút, buổi tối em có hẹn.”
Lâm Ngọc Yên nhìn điện thoại mở miệng.
Trên màn hình điện thoại là cuộc trò chuyện giữa cô và bạn thân Lạc Lạc.
Lạc Lạc nói cô ấy cũng đang ở đây chơi với mấy người bạn nữa, biết chuyện cô ly hôn, Lạc Lạc muốn an ủi.
Lạc Lạc và Lâm Ngọc Yên là bạn bè từ thời trung học, tình bạn giữa hai người chưa từng xảy ra bất kì rạn nứt nào, Lạc Lạc rất hiểu chuyện, đối với gia thế của Lâm Ngọc Yên chưa từng nảy sinh ganh tị dù gia cảng của cô ấy không tốt.
Lạc Lạc cũng là người bạn thân duy nhất của Lâm Ngọc Yên.
Trước khi Lâm Ngọc Yên kết hôn, Lạc Lạc thường xuyên đến Lâm gia nói chuyện, chơi đùa và ngủ cùng cô.
“Em về khách sạn đi, ở đây anh còn một vài công việc cần giải quyết.”
Lâm Đình Vũ không ngăn cản, hắn đã thoáng thấy bóng dáng của Phó Thần đến thị sát.
Tốt xấu thế nào cũng không nên để Lâm Ngọc Yên và hắn ta chạm mặt, tâm trạng đang tốt đẹp của em gái hắn sẽ bị ảnh hưởng.
Lâm Ngọc Yên “vâng” một tiếng.
Cô vừa rời khỏi, Phó Thần đã tiến đến trước mặt Lâm Đình Vũ.
Từ xa, hắn đã trông thấy anh vợ cũ đi cùng một cô gái, Lâm Đình Vũ cũng thấy hắn, chạm mặt rồi còn làm như không thấy sẽ không hay lắm, huống chi Lâm Đình Vũ còn là đối tác làm ăn tài giỏi, mà từ trước đến nay, hắn vẫn luôn xem trọng người có thực lực.
“Trùng hợp vậy, Phó tổng cũng có thời gian đến đây chơi sao?”
Lâm Đình Vũ giành nói trước, hắn mỉa mai Phó Thần có thời gian đến nơi xa xôi này nhưng không có thời gian về nhà với vợ.
Hiển nhiên Phó Thần hiểu ý hắn.
“Tôi đến thị sát theo thông lệ, người rảnh rỗi có thời gian chơi bời hình như là Lâm tổng mới đúng.”
“Em gái tôi bị một kẻ không có mắt làm tổn thương, tôi là anh trai nên phải ở bên cạnh an ủi con bé, cũng may em gái tôi không yêu tên khốn đó, bằng không tôi đã không thể tưởng tượng ra con bé sẽ đau khổ đến mức nào khi ly hôn tên cặn bã kia.”
“Hôn nhân không tình cảm thì Lâm tổng không nên trách ai cả.
Lâm tiểu thư là người tốt, sau này sẽ gặp người tốt hơn thôi.”
Thái độ bình thản giống như không liên quan đến mình của Phó Thần khiến Lâm Đình Vũ nổi nóng, hắn cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, ngay sau đó đấm vào mặt Phó Thần một cái.
Bị đánh bất ngờ không kịp né tránh, Phó Thần lùi về sau mấy bước.
Bên má âm ỉ cơn đau.
“Cú đấm này là tôi thay Yên Yên đánh, dù cho anh có tài giỏi thế nào, không biết chăm sóc, quan tâm vợ của mình thì cũng chỉ là một tên vô dụng thôi.
Em của tôi không đến lượt anh bình phẩm hay chúc phúc.”
Lâm Đình Vũ nói xong mặc kệ Phó Thần có muốn nói gì hay không liền quay người bỏ đi.
Tâm trạng của hắn ta sau chuyện ly hôn của em gái luôn không tốt, Phó Thần không thèm chấp nhất.
Nói thế nào cũng là hắn lạnh nhạt với em gái người ta, cú đấm này hắn xứng đáng phải nhận.
Hắn sẽ không oán trách Lâm Đình Vũ, tuy nhiên, cú đấm đó cũng đã chính thức kết thúc mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người.
Có một khoảng thời gian hắn và Lâm Đình Vũ giống như tri kỉ.
Phó Thần xoa một bên má, hắn muốn đi cùng đường với Lâm Đình Vũ về khách sạn, chợt nhớ ra Lâm Ngọc Yên cũng ở đó, hắn không muốn lại thêm phiền phức nên trở về xe, để Lương Tuấn đi mua thuốc giảm sưng thoa lên mặt..