“Vậy anh có biết, lúc đó tôi cực kỳ căm hận anh không?”
Đây là câu nói thật lòng của Lâm Ngọc Yên, khoảng thời gian đó cô cực kỳ ghét Phó Thần, đỉnh điểm là lúc biết hắn coa thể cứu Lâm Đình Vũ nhưng làm ngơ, cố tình để Lâm Đình Vũ chịu khổ.
Nhớ lại khoảng thời gian ấy, Lâm Ngọc Yên thật sự muốn giết Phó Thần, tuy chuyện trãi qua chưa lâu nhưng lại có cảm giác giống như đó là chuyện xưa cũ vậy.
“Tôi biết!” Phó Thần không tức giận: “Bất kể là ai cũng sẽ ghét tôi thôi.
Tôi không trách em, miễn là bây giờ em không ghét tôi là được!”
Phó Thần cười: “Em nói xem, có phải chúng ta đều thay đổi rồi không?”
“Đúng là anh thay đổi rồi, ít nhất không dùng bộ dạng bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết đối xử với tôi.” Lâm Ngọc Yên cười đùa: “Nếu anh vẫn giữ thái độ như cũ chắc là tôi sẽ càng mất thiện cảm với anh.”
“Tôi sẽ cố gắng để trở nên tốt hơn trong mắt em.” Phó Thần đứng lên đỡ Lâm Ngọc Yên nằm xuống giường: “Em nghỉ ngơi thêm đi.
Nếu không ngủ thì có thể xem điện thoại, nhưng đừng xem nhiều quá, tôi còn có vài việc phải đến Phó Thị xử lý.”
“Mấy hôm nay có phải tôi chiếm nhiều thời gian riêng tư của anh không?”
Lâm Ngọc Yên áy náy hỏi.
“Không có, em đừng nghĩ lung tung.” Phó Thần trấn an: “Có muốn ăn bánh kem không? Khi nào về tôi sẽ mua cho em.”
Lâm Ngọc Yên vừa định nói muốn nhưng chuyện lần trước Phó Thần bị ám sát vẫn làm cô ám ảnh, Lâm Ngọc Yên nói: “Không ăn đâu.
Anh…!đừng để như lần trước…”
“Sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa đâu! Em yên tâm đi.
Tôi sẽ mua bánh kem trái cây cho em.”
Phó Thần xoa đầu Lâm Ngọc Yên, hắn nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, cầm lấy áo khoác rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh trước khi Lâm Ngọc Yên lại mở miệng từ chối.
Phòng bệnh chỉ còn một mình Lâm Ngọc Yên, Phó Thần kiên quyết mua bánh như vậy, cô cũng không thể cản hắn.
Lâm Ngọc Yên lấy điện thoại để ở đầu giường, định lên mạng xem tin tức, vừa đúng lúc này, mẹ của Phó Thần gọi đến.
“Chào bác gái, bác gái có khỏe không?”
(……………)
Phòng họp của Phó Thị.
“Trương tổng đem theo con gái đến đây là có ý gì?”
Phó Thần ngồi ở ghế giữa cười lạnh hỏi.
Hôm nay hắn có cuộc họp thường niên với Trương Thị và Lâm Thị, thật ra cuộc họp này không quan trọng lắm nhưng Lương Thần nói bố của Trương Thể Loan – Trương Giác – tổng tài Trương Thị cứ khăng khăng muốn hắn có mặt.
Phó Thần đoán việc này liên quan đến Trương Thể Loan nên muốn nghe ông ta biện giải thế nào, lúc đến mới biết cô ta cũng có mặt.
“Tôi dẫn Thể Loan đến là để xin lỗi Phó tổng và Lâm tổng.”
Trương Giác cười nói.
Khi biết chuyện xảy ra trên du thuyền, ông ta định bỏ mặt Trương Thể Loan không lo nhưng vợ ông cứ khóc lóc, cộng thêm việc cảnh sát không đủ chứng cứ chứng minh Trương Thể Loan chủ mưu nên ông ta cắn răng, bấm bụng làm liều mang con gái đến để tạ lỗi.
“Cô Trương không làm gì có lỗi với tôi thì xin lỗi tôi làm gì?”
Lâm Đình Vũ cười lạnh hỏi.
Chuyện trên du thuyền hắn đã nghe Phó Thần nói, còn được xem video rõ ràng, hắn chưa tìm nhà họ Trương tính sổ thì thôi, nhà họ Trương còn mặt dày mày dạn tìm hắn để diễn tuồng à? Lâm Đình Vũ hắn không phải người ăn chay niệm Phật, hay là người có dị tất về mắt và não mà bỏ qua đâu.
“Tôi cũng vậy, cô Trương cũng không làm gì tôi thì sao phải xin lỗi tôi?”
Phó Thần nhướng mày nói.
“Chuyện trên du thuyền là con gái tôi có lỗi khi không quản được trợ lý của nó, nên khiến cô Lâm và Phó tổng không vui, chuyện này không phải liên quan đến nhà họ Lâm và Phó tổng sao?”
Trương Giác hỏi lại.
“Người mà con gái Trương tổng hại là em tộ thì nên đến gặp em tôi xin lỗi.
Em gái tôi vì cô Trương mà bệnh nặng, cô Trương lại phủi sạch quan hệ đẩy cho trợ lý, đúng là người trong ngành giải trí rất biết tẩy trắng bản thân.”
Lâm Đình Vũ cười khinh.
“Cảnh sát không đủ chứng cứ chứng minh con gái tôi làm, hy vọng Lâm tổng cẩn thận lời nói, tôi nhớ lần trước Lâm tổng vào tù rồi cũng vì không đủ chứng cứ9 nên được thả, lẽ nào Lâm tổng cũng đang tẩy trắng tội danh sao?”
Trương Giác không vui hỏi lại.
“Trương tổng nói vậy là sai rồi.
Lâm đổng có chứng cứ rõ ràng chứng minh bản thân trong sạch, chứ không phải như cô Trương đây.
Nếu Trương tổng nói con gái ông vô tội thì còn đến đây diễn tuồng xin lỗi làm gì?”
Phó Thần phản biện.
“Tôi chỉ không muốn ba nhà chúng ta vì chuyện này mà quan hệ vốn tốt đẹp bị phá vỡ.”
“Quan hệ tốt đẹp? Có sao?”
Lâm Đình Vũ hỏi.
“Ý của Lâm tổng là không phải?” Trương Giác như bắt được thóp, mừng rỡ trong lòng nhưng vẫn bình tĩnh để ly gián: “Phó tổng, cậu xem Lâm tổng…”
“Tôi mắt thấy tai nghe, không cần Trương tổng nhắc nhở, mối quan hệ giữa bốn nhà Phó, Lâm, Lôi, Trương duy trì đến bây giờ đều vì lợi ích chung, từ lúc nào lợi ích chung đó lại bị hiểu lầm thành quan hệ tốt đẹp vậy? Trương tổng không lo dạy dỗ cô gái, lại ở đây nói chuyện không đâu.
Tôi không có nhiều thời gian nghe ông nói nhảm.
Tôi bận lắm, nếu Trương tổng muốn gặp tôi để nói chuyện này thì không cần bàn nữa, thời gian của tôi còn phải dành để mua bánh kem và trở về bệnh viện chăm sóc cho Yên Yên.”.