“Ý của Lâm tổng là không phải?” Trương Giác như bắt được thóp, mừng rỡ trong lòng nhưng vẫn bình tĩnh để ly gián: “Phó tổng, cậu xem Lâm tổng…”
“Tôi mắt thấy tai nghe, không cần Trương tổng nhắc nhở, mối quan hệ giữa bốn nhà Phó, Lâm, Lôi, Trương duy trì đến bây giờ đều vì lợi ích chung, từ lúc nào lợi ích chung đó lại bị hiểu lầm thành quan hệ tốt đẹp vậy? Trương tổng không lo dạy dỗ cô gái, lại ở đây nói chuyện không đâu.
Tôi không có nhiều thời gian nghe ông nói nhảm.
Tôi bận lắm, nếu Trương tổng muốn gặp tôi để nói chuyện này thì không cần bàn nữa, thời gian của tôi còn phải dành để mua bánh kem và trở về bệnh viện chăm sóc cho Yên Yên.”
Trương Giác: “…”
Trương Thể Loan: “…”
Lâm Đình Vũ: “…”
Chăm sóc cho Yên Yên cái rắm!
Từ lúc nào mà tên Phó Thần đáng chết kia lại gọi tên em gái hắn thân mật như vậy? Còn nói bận mua bánh, chăm sóc cho Lâm Ngọc Yên, từ lúc nào tên khốn này lại tốt bụng thế?
Lâm Đình Vũ càng nghe càng chướng tai.
Hai năm kết hôn không quan tâm đến Lâm Ngọc Yên dù là một chút, bây giờ là tình hình gì đây? Ly hôn rồi nên chơi trò theo đuổi lại? Phó Thần cho rằng Lâm gia dễ ăn hiếp sao? Đợi xong chuyện của Trương Thể Loan, hắn sẽ từ từ tính sổ với tên khốn đó
“Phó tổng chú ý lời nói, em gái tôi và anh không thân nên đừng gọi tên con bé thân mật như vậy.
Kẻo người ngoài không biết còn tưởng hai người đac tái hôn!”
Lâm Đình Vũ lạnh giọng nhắc nhở.
“Tôi và Yên Yên rất thân, Lâm tổng là anh mà không biết à? Chắc là Yên Yên rất ít khi tâm sự với anh phải không?”
Phó Thần cười hỏi.
Yên Yên, Yên Yên, Yên Yên, Phó Thần mở miệng ngậm miệng đều gọi tên của Lâm Ngọc Yên vô cùng thuận miệng khiến cho không chỉ một mình Lâm Đình Vũ còn có Trương Thể Loan cũng vô cùng bực tức.
Trương Thể Loan tốn bao công sức cũng không đổi được sự chú ý của Phó Thần, vậy mà người vợ bị bỏ như Lâm Ngọc Yên lại có khả năng làm hắn say đắm, thâth sự Lâm Ngọc Yên là một đối thủ rất đáng gờm.
“Chuyện về mấy người râu ria dĩ nhiên em gái tôi sẽ không nhắc đến vì sự tồn tại của mấy người đó có cũng được, không có cũng chẳng sao, chẳng ảnh hưởng gì đến con bé.
Có một số người luôn tự cao tự đại, tưởng rằng con bé rất dễ ức hiếp, Lâm gia cũng dễ bắt nạt nên ra sức dày xéo, nhưng mấy người làm sao ngờ được dù là em gái tôi hay Lâm gia đều là những tấm sắt cứng cỏi, đá vào chỉ có gãy chân.”
Lâm Đình Vũ cười nhạt.
Trong phòng họp này, hắn gai mắt Phó Thần một thì gai mắt Trương Thể Loan đến mười.
Lâm Ngọc Yên và cô ta không thù không oán, cô ta lại muốn hại chết Lâm Ngọc Yên.
Nguyên nhân còn xuất phát từ phía Phó Thần nữa chứ.
Càng nghĩ càng khó kiếm chế cơn giận.
“Lâm tổng nói đúng, nhưng có người biết hối cải, còn có người thì không!” Phó Thần nhìn Trương Giác: “Trương tổng thấy tôi nói có đúng không?”
“Đúng vậy, ví dụ như con gái tôi, con bé rất hối hận vì chuyện đã làm với cô Lâm.”
Trương Giác nắm lấy cơ hội tẩy trắng cho con gái, mục đích hôm nay ông ta dẫn theo Trương Thể Loan chỉ có như vậy.
“Cô Trương thật lòng cảm thấy ăn năn với em gái tôi à?” Lâm Đình Vũ cười khinh khỉnh: “Vậy mà tôi còn đang nghĩ cô Trương đang tìm cách trả thù nữa đấy, tôi đúng là nghi oan cho cô Trương rồi.”
“Trùng hợp thật, tôi cũng nghĩ như Lâm tổng, cũng cho rằng cô Trương đang nuôi ý định cho một âm mưu khác.”
Phó Thần phối hợp với Lâm Đình Vũ nhắm vào Trương Thể Loan.
Hiện giờ cả hai đang có cùng kẻ địch nên Lâm Đình Vũ miễn cưỡng đứng cùng chiến tuyến với Phó Thần.
“Con gái tôi thật sự hối hận rồi.” Trương Giác nghiêm nghị: “Hay là thế này đi, tôi tổ chức một buổi tiệc hòa giải để con gái tôi công khai xin lỗi cô Lâm được không?”
Ý này của Trương Giác nhìn vào sẽ thấy Trương gia vô cùng có thành ý, nhưng rõ ràng là ông ta không chỉ có một ý như vậy.
Nếu Phó Thần và Lâm Đình Vũ từ chối đến bữa tiệc này là không biết điều, còn Lâm Ngọc Yên không chấp nhận lời xin lỗi sẽ mang tiếng nhỏ nhen.
“Ý kiến này rất hay, nhưng có mở được buổi tiệc hòa giải đó hay không không phải do Trương tổng quyết định, tôi sẽ hỏi ý của Yên Yên.
Cô ấy đồng ý thì buổi tiệc mới được diễn ra, tránh cho một số người ác ý vịnh vào chuyện Yên Yên không chấp nhận lời xin lỗi kiếm cớ gây thêm chuyện.”
Phó Thần nói.
Ý này của hắn trùng với ý của Lâm Đình Vũ, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được làm cho Lâm Ngọc Yên chịu tổn thương.
“Quyết định vậy đi!”
Trương Giác đồng ý.
“Chuyện này kết thúc ở đây.
Trương tổng có thể mời con gái ông ra ngoài để chúng ta bàn chuyện làm ăn rồi chứ?”
Phó Thần ra lệnh đuổi khách, chuyện làm ăn không thể để quá nhiều người biết, Trương Thể Loan mang theo cục tức ra ngoài, từ đầu đến cuối cô ta không hề có cơ hội mở miệng để biện giải, nhưng cơ hội vẫn còn đó, cô ta sẽ nhắm vào buổi tiệc kia khiến Lâm Ngọc Yên trả giá.
Trương Thể Loan đóng cửa phòng họp, vừa xoay lưng, cô ta liền thấy Lôi Vân và Lôi Kiêu, không biết họ đứng đây bao lâu, Trương Thể Loan muốn tiến lên chào hỏi nhưng Lôi Kiêu lại liếc cô ta một cái sắc lẹm khiến cô ta rợn tóc gáy sau đó hắn cố tình né tránh tiếp xúc với Trương Thể Loan rồi đi vào phòng họp.
“Thấy lạ lắm phải không? Cô có biết tại sao không? Vì cô hại Lâm Ngọc Yên suýt chết đó.”
Lôi Vân đứng trước mặt Trương Thể Loan cười nói.
“Lôi Kiêu cũng dính dáng đến cô ta à?”
Trương Thể Loan nghiến răng hỏi .
“Cô nói xem.” Lôi Vân bày ra vẻ mặt đương nhiên với Trương Thể Loan, không chờ cô ta thắc mắc, nói tiếp: “Lần trước Lôi Kiêu còn cảnh cáo tôi vì cô ta, có phải cô ta rất giỏi trong việc thu phục đàn ông không?”
“Giỏi thu phục đàn ông sao? Thứ hồ ly tinh đó ngoài việc tỏ ra yếu ớt thì có thể làm được gì nữa.
Lần trước tôi thua là do chưa hiểu rõ về cô ta, nhưng sắp tới thì chưa biết được đâu.”
Trương Thể Loan nói rồi bỏ đi.
Lôi Vân ở phía sau nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của Trương Thể Loan không khỏi cười đắc ý, khiêu khích một chút mà cô ta đã không kiềm chế được muốn ra tay với Lâm Ngọc Yên lần nữa, mặc dù không biết cô ta sẽ làm gì nhưng chắc chắn Lôi Vân cô sẽ âm thầm khuấy thêm gia vị cho âm mưu của Trương Thể Loan..