Sau Khi Nam Phụ Phá Sản - Chương 16: Tình nghĩa bền chặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Sau Khi Nam Phụ Phá Sản


Chương 16: Tình nghĩa bền chặt


Xem xong news feed, Trần Trản tính toán sơ lược một phen, tốt xấu cũng đã đính hôn, xác suất sinh tồn của Lâm Trì Ngang hẳn rất cao, bảo hiểm đã mua, nói rõ hai người cũng đã gặp mặt.
“Tình yêu quả thật diệu kỳ.”
Không cần kể đến chuyện khác, chỉ việc dung túng hôn thê mua cho mình nhiều bảo hiểm rủi ro như vậy, nói rõ anh ta thật sự một chút khúc mắc cũng không có.
Mà một người khác trong đoàn phim… Cũng là vì tình yêu mà nỗ lực đánh thuốc mình.
Có lẽ là có tật giật mình, khoảng thời gian sau, diễn viên nữ chính đều cố ý tránh né Trần Trản. Cô khi còn ở trường xem như có chút khôn vặt, lúc vào showbiz tuổi cũng không lớn, cho là mấy trò cáo mượn oai hùm cũng có tác dụng như trước kia. Ý nghĩ rất đơn giản, thân thể Trần Trản không khỏe, làm chậm tiến độ quay phim, sau lại rỉ ra ít tin đồn cho truyền thông, mượn dư luận giật phốt, ép Trần Trản chủ động rời khỏi đoàn phim.
Không may chính là vừa bắt đầu đã bị phát hiện, càng không may, là người sau cũng không định nuốt giận vào bụng.
Có kế hoạch khôn khéo chân chính mới phải là Trần Trản, nhưng đáng tiếc là bày kế dư thừa, Vương Thành bề ngoài khuyên cậu nhịn, song lại trộm tiết lộ cho Ân Vinh Lan.
Gã không quan tâm người đầy tai tiếng như Trần Trản làm sao quen biết Ân Vinh Lan, càng không muốn tìm hiểu Ân Vinh Lan vì sao phải giữ bí mật thân phận, làm người làm ăn, chỉ coi trọng lợi ích trước mặt. Quan hệ giữa Ân Vinh Lan và Trần Trản có vẻ không tồi, gã có thể thử nương vào đó móc nối chút quan hệ.
Thời điểm nhận được Vương Thành gửi đến thông tin, Ân Vinh Lan đang ở văn phòng nghe cấp dưới báo cáo công việc.
Y và ông chủ của Vương Thành chỉ từng có một lần hợp tác cách đây rất lâu, đối phương không biết số điện thoại của y, chọn đi đường vòng bằng cách gửi email.
Bỏ đi mấy lời nịnh nọt sáo rỗng, phương diện nào nên nhắc tới đều trình bày rất đầy đủ, bao gồm thân phận nữ nghệ sĩ.
Ân Vinh Lan biết rằng dù cho chính mình không hề làm gì, Trần Trản cũng sẽ có biện pháp trả đũa.
Trầm tư vài giây, cắt lời cấp dưới: “Vạn Tinh có một nữ nghệ sĩ tên Tiêu Đồng, cậu tìm người bàn bạc, cắt toàn bộ hợp đồng quảng cáo của cô ta.”
Cấp dưới không nghĩ ra nữ nghệ sĩ này có thể đắc tội sếp nơi nào, nhưng cũng không dám lộ vẻ hiếu kỳ, bình tĩnh gật đầu nhận việc.
Việc ông chủ tự mình căn dặn tất nhiên là không dám qua loa, cấp dưới lập tức liên lạc công ty của nữ nghệ sĩ, nhanh chóng có được kết quả.
“Địa vị cô ta quá thấp, trước đây khi chụp cho tạp chí từng đắc tội người khác, trước mắt trong tay không có hợp đồng quảng cáo.”
Cấp dưới đặt tư liệu chi tiết lên trên bàn của Ân Vinh Lan.
Vừa nói vừa không nhịn được nghĩ ngợi sâu xa: Hiếm khi thấy tổng giám đốc muốn đối phó một người, kết quả đối phương chỉ là tay mơ, chuẩn bị sức lực xong cũng không tìm nổi điểm nào đáng để đánh phá, thương tổn tự tôn biết bao.
Không ngờ Ân Vinh Lan nghe xong sắc mặt cũng không đổi, trái lại nhìn anh nói: “Không có quảng cáo, tại sao không đưa cho một cái?”
Cấp dưới sửng sốt một chút, phản ứng không kịp.
Ân Vinh Lan cũng không nhắc nhở thêm, chỉ yên tĩnh mà chờ.
Ánh mắt của y quá có sức uy hiếp, cấp dưới không thất thần bao lâu: “Có được rồi lại mất?”
Ân Vinh Lan ừ nhẹ một tiếng.
Cấp dưới giật mình nói: “Nhưng nếu như thương hiệu quảng cáo chủ động huỷ hợp đồng, cô ta sẽ nhận được không ít tiền bồi thường vi phạm.”
Ân Vinh Lan nở nụ cười: “Vậy còn phải xem là sản phẩm gì. Một số nhãn hiệu sẽ yêu cầu nghệ sĩ không được yêu đương trong thời hạn hợp tác.”
Tuỳ tay lật tư liệu, tiếp tục nói: “Cậu không phải đã tra được cô ta có bạn trai bí mật, đến lúc đó phải xem giữa bạn trai và quảng cáo bên nào quan trọng hơn?”
Đối với nghệ sĩ nhỏ như Tiêu Đồng, cấp dưới đã gặp không ít, lập tức phán đoán: “E rằng có người phải tham thì thâm.”
Ân Vinh Lan bình tĩnh nói: “Muốn thoả lòng tham thì phải đánh đổi ít nhiều.”
Từ văn phòng sếp đi ra, cấp dưới cảm thấy tim nhảy không ngừng, đến khi anh trở lại chỗ làm việc, đồng nghiệp dò hỏi xảy ra chuyện gì.
Cấp dưới trong lòng vẫn còn sợ hãi, một lúc lâu mới đưa ra sáu chữ khuyên nhủ: “Đừng đắc tội tổng giám đốc.”
Anh vẫn cho rằng ác nhất chính là nếu gặp vấn đề không thể giải quyết, giải quyết người đặt ra vấn đề, bây giờ nhìn thấy núi cao còn có núi cao hơn, nếu không có vấn đề thì hãy tự tạo ra vấn đề, đây mới là đáng sợ nhất.
Trần Trản ở thành phố bên kia xa xôi đóng phim, cũng không biết phong cách làm việc ăn tươi nuốt sống người khác của Ân Vinh Lan,
Cậu chỉ tại ngày hôm sau diện kiến diễn viên nữ chính mặt mày rạng rỡ.
Vẻ thấp thỏm khi đối mặt Trần Trản hôm trước không còn sót lại một chút, vênh váo tự đắc, đi đường đều khẽ nâng cằm.
Vương Thành lúc thường đều ở cùng nơi với nam nghệ sĩ mình phụ trách, so với nghệ sĩ, hoạt động của gã thoải mái hơn nhiều, ngồi trên xe bảo mẫu hưởng thụ điều hòa mát đồ ăn ngon.
Nam nghệ sĩ tên Thạch Kha, dựa vào một bộ phim truyền hình từng nổi một thời gian ngắn, những năm gần đây dần dần sa sút. Vương Thành nhìn vẻ ngoài người này không tồi, còn có chút tài nghệ, cho là có vốn để nổi lần nữa, mới đồng ý phụ trách.
Thạch Kha ban đầu cảm thấy vui mừng, hiện tại chỉ thấy vừa mừng vừa sợ, Vương Thành còn quản lý mấy nghệ sĩ khác, không lý do gì cả ngày ở chỗ cậu xem đóng phim.
Thời gian nghỉ giữa lúc quay, Thạch Kha ngồi trên xe bảo mẫu muốn uống ngụm nước lạnh giải khát, xét đến có thể không tốt cho cổ họng, từ bỏ mà cầm lấy bình giữ nhiệt. Nghỉ ngơi một lúc xong, cân nhắc một chút, hướng Vương Thành nói: “Nghe nói diễn viên nữ diễn cùng tôi, sắp được nhận quảng cáo của công ty lớn. Có nên chớp thời cơ tạo scandal với cô ấy không?”
Vương Thành vừa ý đối phương nhất ở điểm biết tìm đến mình thương lượng, mà không chủ động quyết định.
“Có thể.”
Thạch Kha còn chưa kịp vui vẻ một giây, lập tức nghe Vương Thành nói: “Trừ phi cậu muốn giải nghệ trở về kế thừa gia sản.”
Thời gian gã nhận được tin tức so với nghệ sĩ sớm hơn rất nhiều, kinh ngạc lúc đầu quá đi, hơi ngẫm một chút, liền không nhịn được cả người phát lạnh.
Trong showbiz nào có chuyện bánh ngon từ trên trời rơi xuống tốt đẹp thế.
“Biết câu chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn không?” Vương Thành thấm thía nói: “Trái cây người khác chủ động đưa tới cửa, thường là táo độc.”
Thạch Kha hoạt động trong showbiz không lâu, chưa thể hiểu hết thâm ý trong lời gã, cho đến lúc một mình ngồi xem kịch bản, nghiền ngẫm ra xong không khỏi cả người nổi da gà.
Một bên khác tại thời điểm diễn viên nữ chính cố ý từ bên cạnh mình đi ngang qua, Trần Trản tìm chuyên viên trang điểm nghe ngóng đôi câu, thế mới biết việc đối phương sắp cùng một thương hiệu nổi tiếng nào đó ký hợp đồng.
Cậu không phải loại hoa cỏ hồn nhiên non nớt, phản ứng còn nhanh hơn Vương Thành, đoán được khả năng là có chuyện.
Có vẻ là bị vui sướng làm đầu óc mụ mị, hôm nay khi nữ chính quay phim rõ ràng không tập trung, trạng thái mãi không điều chỉnh xong, làm Trần Trản không thể không cùng diễn đi diễn lại mấy cảnh.
Cảnh diễn buổi chiều phải treo dây cáp, thân thể đau đớn mệt mỏi đến tận buổi tối trở lại khách sạn mới có chút khá hơn.
Trần Trản thầm hạ quyết tâm, phải đặt lịch đi tập gym sớm hơn.
Trong lúc chờ tóc tự khô, vốn là chuẩn bị xem kịch bản một lát, bất ngờ nhận được điện thoại của Ân Vinh Lan.
“Đóng phim thuận lợi không?” Có lẽ là do đêm đến, thanh âm đầu kia điện thoại có hơi chút mất tiếng.
Trần Trản đi tới bên cửa sổ chăm chú nhìn bóng đêm bất tận: “Tổng thể không tồi, giữa đường có chút khúc khuỷu nhỏ.”
Bình tĩnh kể tất cả việc trong đoàn phim, không khuyếch đại cũng oán giận, như là bạn bè tán gẫu đơn thuần, cậu chỉ đơn giản muốn chia sẻ một ít chuyện thú vị.
Rất lâu từ trước Ân Vinh Lan đã phát hiện giao lưu với Trần Trản là một quá trình làm người vui sướng. Dù cho trải nghiệm có thêm gian nan, cũng không chút nào ăn năn hối hận.
“Chuẩn bị xử lý như thế nào?” Ân Vinh Lan hỏi.
Trần Trản: “Tôi đã nhờ Lâm Trì Ngang, xem tình hình hẳn là anh ta đã xử lý.”
Trước khi đoàn phim kết thúc công việc, cậu đã gửi một tin nhắn nói cảm ơn, tuy nhiên Lâm Trì Ngang bên kia chậm chạp không phản ứng.
Ngòi bút máy đang ký tên khẽ động, Ân Vinh Lan nghĩ có thể là có hiểu lầm, suy tư xem có muốn nhận lại “công lao”.
“Cuộc đời như vở diễn, có thể thấy tôi còn chưa quá thấu triệt người ta.”
Ân Vinh Lan: “Ý gì?”
Trần Trản bị một ngôi sao xuất hiện phía chân trời thu hút ánh mắt, hồi lâu nói: “Là cảm thấy loại thủ đoạn này có chút không hợp với Lâm Trì Ngang.” Dừng lại một chút tiếp tục mở miệng cười: “Không biết anh có hay đọc tiểu thuyết không, kiểu phong cách tàn nhẫn gián tiếp thế này, thông thường đều là do nhân vật phản diện vừa ẩn nhẫn vừa độc ác bày ra.”
Bị vô tình vạch trần tâm địa, Ân Vinh Lan tương đối tỉnh táo nói: “Người thừa kế của Lâm thị hành vi cố chấp, hằng ngày ngụy trang rất giỏi, ngày thường vẫn nên bớt tiếp xúc tốt hơn.”
Trần Trản biểu thị đồng ý: “Tôi sẽ lưu ý.”
Thời gian tán chuyện có chút lâu, sau khi cúp điện thoại tóc tai đã khô gần hết, mệt mỏi quay phim cả ngày Trần Trản vừa nằm xuống liền ngủ.
So với hắn, Ân Vinh Lan càng giống nhân dân cần lao, vẫn còn ngồi ở văn phòng kiểm tra văn kiện.
Ba tháng trước khi cuối năm, tình trạng công ty tăng ca tăng lên rất nhiều, nhờ có hậu đãi thêm phúc lợi, công nhân cũng không quá bất mãn.
Từ ngày thấy được tác phong làm việc của sếp, cấp dưới vẫn luôn cẩn cẩn thận thận làm việc, chỉ lo chọc đối phương không vừa mắt. Người khác ước ao anh nhanh chóng lên chức trợ lý tổng giám đốc, nhưng nội tâm có bao nhiêu sợ sệt, chỉ có người trong cuộc rõ ràng.
Ân Vinh Lan vừa dừng việc một khắc, cấp dưới phản xạ có điều kiện thân thể run lên, cho là có phân đoạn nào xảy ra chút sơ suất khiến đối phương mất vui.
“Đối với phương pháp giữ gìn một mối quan hệ bạn bè, cậu có kiến giải thế nào?”
Y chưa từng kết bạn với ai, người quen trên thương trường thì có một vài, nhưng điều kiện tiên quyết để giao lưu giữa các bên là phải hợp tác vui vẻ.
Cấp dưới không biết vì sao đề tài nhảy khỏi phạm vi công việc, nhưng cấp trên một ngày thì cũng có vài lần nghi hoặc, nhanh chóng điều chỉnh tốt vẻ mặt, nghiêm túc trả lời: “Căn cứ kinh nghiệm cá nhân, cần phải nhớ kỹ sinh nhật đối phương, khi đối phương buồn bã cần dành thời gian an ủi, …”
Ân Vinh Lan cắt lời anh: “Trực tiếp nói cho tôi, có chỗ nào cần cấm kị.”
Cấp dưới không chút do dự: “Tình bạn ba người.”
Sau đó bổ sung toàn diện: “Nếu như một người có hai người bạn tính cách đều rộng rãi thì còn không sao, nhưng nếu có một người bạn tính cách tương đối quái gở, e rằng sẽ cảm thấy khó chịu.”
Ân Vinh Lan nghe xong như có điều suy nghĩ gật gật đầu, Trần Trản gần đây có manh nha thân thiết với Lâm Trì Ngang, phải chớp thời cơ cản đường trước mới được.
“Trước tiên dừng việc của cậu,” Ân Vinh Lan liếc mắt nhìn anh: “Đi giúp tôi làm một chuyện.”
.
Từ khi chỉ đạo “Tình yêu nơi nội cỏ”, đạo diễn tóc tai mỗi ngày đều rụng nhiều vài sợi.
Kịch bản là một kịch bản tốt, khi phát sóng có thể sẽ nổi một hồi, mà chuyện làm người sốt ruột cũng là không ít. Tựa như diễn viên nữ chính không biết lên cơn điên gì, gần đây đều không tập trung, một nhà đầu tư đã thương lượng hợp tác xong đột nhiên phá sản, đồng nghĩa bọn họ phải tinh giản kĩ xảo điện ảnh.
Ngay thời khắc mấu chốt này lại có người chủ động tìm đến, thông báo đồng ý làm đầu tư. Nếu không phải biết được lai lịch đối phương, anh suýt nữa tưởng gặp phải lừa đảo.
Ngồi ở trước mặt anh là một người trẻ tuổi diện âu phục giày da, đối phương nhẹ nhàng đẩy một cái, một bản hợp đồng đưa đến trước mặt đạo diễn.
“Điều kiện tiên quyết để đầu tư là, chúng tôi hi vọng có thể để một người tham gia quay phim.”
Mang tiền vào đoàn là chuyện thường thấy, đạo diễn cười làm lành nói: “Quay phim đã tiến hành mấy ngày, hơn nữa cũng đã công bố, thay đổi vai chính có thể có chút phiền phức.”
Thanh niên: “Dàn xếp một nhân vật nhỏ không đáng chú ý là được rồi.”
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm: “Còn có yêu cầu gì hay không?”
Thanh niên nghiêm túc nói: “Khi biên tập nhất định phải đem toàn bộ cảnh quay của người này cắt đi.”
“…”
Đập tiền vào đoàn lại không cho giữ cảnh quay, đây là thao tác rảnh hơi gì?
Đạo diễn việc đâu ra đó nói: “Trước nay có kinh nghiệm diễn hay không?”
Thanh niên đẩy qua một phần lý lịch, đạo diễn chỉ lướt qua một cái lập tức hít vào một bụng khí lạnh: “Đây, đây là…”
“Ông chủ của tôi.” Người trẻ tuổi: “Người gặp qua anh ta không nhiều, ở hiện trường quay phim xin tuyệt đối không chủ động để lộ thân phận của anh ta.”
Đạo diễn im lặng hết một hai phút: “Tôi muốn hỏi một chút, nếu muốn đóng phim, tại sao không cho giữ cảnh diễn?”
“Ai nói ông chủ tới vì đóng phim?” Người trẻ tuổi lý lẽ chính đáng giải thích: “Anh ta tới là để kết bạn.”
“…”

Lời Không Cánh:
Ân Vinh Lan rõ ràng là trùm cuối còn bắt Lâm Trì Ngang đổ vỏ =)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN