Sau Khi Nam Phụ Phá Sản - Chương 17: Diễn chung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Sau Khi Nam Phụ Phá Sản


Chương 17: Diễn chung


Đạo diễn đã sớm gặp qua mặt bẩn thỉu nhất trong nghề này, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy đối phương đang giẫm đạp ranh giới cuối cùng của mình dưới chân.
Nỗ lực thẳng sống lưng, phải kiên cường vượt qua, nói một câu nơi này của chúng tôi không phải lầu xanh, nhưng vừa nhìn thấy trên hợp đồng sắp rót vào một khoảng tiền lớn, mở miệng lập tức xẹp hơi, uyển chuyển nói: “Trong đoàn phim không thịnh hành loại hình này.”
Người trẻ tuổi nhíu nhíu mày: “Ông chủ thật lòng muốn kết bạn, không phải tới vui đùa tuỳ tiện.”
Đạo diễn hiểu lầm càng sâu: “Nếu như muốn tìm người yêu…”
Người trẻ tuổi không nhịn được nói: “Anh cảm thấy lấy thân phận của anh ta, còn cần không chừa thủ đoạn mà đến đoàn phim tìm người yêu?”
Đạo diễn run lên vài giây, lúc này mới đột nhiên phản ứng lại, y theo Ân Vinh Lan gia thế và diện mạo, e rằng người phải xếp hàng đến chân trời, vội vã vì ý tưởng sai lầm của bản thân xin lỗi một tiếng.
Thanh niên không quá so đo vấn đề này, bỗng nhiên nói: “Nhân vật gì cũng được, mà tốt nhất có thể diễn chung với vai phụ quan trọng nhiều một chút.”
Anh không chỉ rõ là nam phụ số ba, sẽ làm mục tiêu quá lộ liễu.
Đạo diễn tựa như ngắm hoa trong sương mù, ban đầu còn tưởng rằng đối phương coi trọng diễn viên nữ chính, hiện tại phát hiện bên đầu tư có vẻ cũng không đoái hoài.
Không có mâu thuẫn mang tính then chốt, hai người nhanh chóng bàn bạc xong xuôi, thanh niên trước khi rời đi biểu thị tiền đầu tư trong một hai ngày sẽ tới.
Đạo diễn lộ ra nụ cười chân thành hiếm thấy, bảo đảm nói: “Tôi sẽ không để các anh lỗ vốn.”
Thanh niên gật gật đầu, không để ở trong lòng. Cho dù có lợi nhuận gấp trăm lần, đối với công ty mà nói, cũng chỉ là mưa phùn ngắn ngủi.
Đoàn phim từ trước đến nay đều rất thực dụng, đạo diễn lập tức cho biên kịch viết ra một nam phụ số năm, không cần đất diễn quan trọng, tốt nhất không tiếp xúc nhiều với vai chính, thuận tiện cắt bỏ lúc hậu kỳ.
Trần Trản không chứng kiến vụ giao dịch “tội ác” này, một bên học thuộc kịch bản một bên tính toán thời gian phần diễn của mình kết thúc còn bao nhiêu ngày.
“Nếu như không có liên quan gì với cô, tại sao lúc đó không tới tìm tôi! Tại sao không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, tại sao…”
Câu cảm thán thứ ba còn chưa đọc xong, đã nhìn thấy một dáng người cao to đi về phía mình, đường viền bởi vì ngược sáng mà mơ hồ, nhưng lại có vài phần quen thuộc.
Đến khi tới gần một chút, Trần Trản kinh ngạc nhướng nhướng mày: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Ân Vinh Lan cười nói: “Tìm kế sinh nhai.”
Việc y vào đoàn phim gây nên không ít chú ý, các diễn viên trên mặt như không có gì xảy ra nhưng sau lưng lại len lén đánh giá, suy nghĩ người nọ có lai lịch gì. Có người tìm phó đạo diễn bóng gió tìm hiểu, mới biết là mang tiền vào đoàn.
Đoàn phim có bao nhiêu tin tức chẳng mấy chốc đều sẽ khuếch tán ra, Trần Trản kéo y qua một bên: “Anh còn chưa bỏ làm bia ôm?”
Ân Vinh Lan trấn định mà khụ một tiếng: “Không làm nữa. Nhờ vào chút quan hệ ngày trước tìm công việc mới.”
Trần Trản gật đầu: “Không tệ. Chúng ta còn trẻ, còn kịp làm lại từ đầu.”
Hình ảnh hai người trò chuyện vẫn chưa cố tình che giấu, đạo diễn cho là bọn họ đang tập diễn, cũng không nghĩ nhiều.
Biên kịch viết nhân vật cho Ân Vinh Lan có thể nói là có một không hai, y trong phim đóng vai đàn em của Trần Trản, theo mệnh lệnh đối phương mà làm rất nhiều chuyện xấu. Đạo diễn lúc vừa nhìn thấy kịch bản còn có chút lo lắng người ta có quyền có thế, không muốn đóng vai bị người sai sử như vậy.
Ân Vinh Lan dễ nói chuyện hơn nhiều so với tưởng tượng, không chỉ vui vẻ tiếp nhận, mà còn hết sức hài lòng với kịch bản.
Vỗ tay gọi về lực chú ý của mọi người: “Chuẩn bị một chút! Quay cảnh kế tiếp.”
Chuyên viên trang điểm bước nhanh tới dặm lại trang điểm cho Trần Trản, ngay khi ống kính nhắm vào, Trần Trản hơi điều chỉnh nét mặt một chút, dùng âm điệu lạnh thấu xương nói: “Ngay cả mày cũng muốn cản anh?”
Ân Vinh Lan víu chặt tay áo của cậu: “Đại ca, anh tỉnh táo một chút.”
Bốn mắt nhìn nhau, nét giận dữ bị kìm nén trong mắt Trần Trản còn không kịp đọng lại, trước tiên đã phì một tiếng bật cười.
“Đạo diễn, anh ta lớn tuổi hơn tôi, làm đàn em có phải là không quá thích hợp?”
Đạo diễn biết được Ân Vinh Lan thân phận, xem cảnh này có cảm giác không thoải mái càng thêm nghiêm trọng, không thể phủ nhận một điều, Ân Vinh Lan diễn không tồi, nhưng khí thế hơi mạnh mẽ quá mức.
“Cũng không phải cứ ai lớn tuổi là người đó sẽ làm đại ca được,” đạo diễn nói: “Dựa theo kịch bản mà diễn.”
Làm người không nên khám phá dây thần kinh cười, bằng không chạm một cái sẽ không nhịn cười nổi.
Hiện tại Trần Trản chỉ cần vừa nhìn Ân Vinh Lan, khóe môi lập tức rục rịch muốn giương lên. Cố tình người sau còn không ngại góp trò vui, môi mỏng hơi động, dễ như ăn cháo gọi ra một tiếng “đại ca”.
Trần Trản phiền muộn nói: “Tôi đã không làm đại ca rất nhiều năm.”
Hiện tại cậu chỉ muốn lập tức nhường ngôi.
Lời còn lại bị nghẹn chết trong tiếng hô “action” vô tình của đạo diễn.
Trần Trản chuyên nghiệp mà duy trì tính cách nhân vật trong phim, lần nữa lấy lại cảm xúc: “Dám cản anh mày chỉ có một kết cục, chết.”
Đáng tiếc mới vừa nhập vai vẫn bị một tiếng đại ca từ đối diện phá vỡ.
May mắn chính là, bởi vì cuối cùng khi biên tập không cần giữ lại mấy cảnh quay này, đạo diễn đặt yêu cầu cũng không phải quá cao, miễn cưỡng vừa đủ đạt yêu cầu xong, ra hiệu Trần Trản có thể nghỉ ngơi trước, xoay sang cho nam nữ chính vào trận.
Trần Trản cầm hai chai nước, đưa cho Ân Vinh Lan một chai, sau sự kiện nước khoáng lần trước, bây giờ cậu muốn uống nước đều sẽ kiểm tra kỹ càng trước.
Đem động tác của cậu thu vào trong mắt, Ân Vinh Lan hơi nheo mắt lại: “Sẽ không có chuyện tương tự phát sinh lần nữa.”
Trần Trản cười cười: “Thuyền dùng cẩn thận giữ được vạn năm.”
Bởi vì không có xe bảo mẫu, cậu tùy ý tìm mảnh đất trống ngồi xuống, lúc gió phả vào mặt thổi kịch bản xốc lên vang tiếng lật phật, nghĩ đến lời thoại trong phim cùng biểu hiện vừa rồi của Ân Vinh Lan, Trần Trản bất đắc dĩ nói: “Anh đây là huấn luyện tôi theo hướng ảnh đế.”
Người nói vô ý, nhưng Ân Vinh Lan lại nghiêm túc hỏi một câu: “Muốn làm ảnh đế?”
Có y hộ giá hộ tống, đổ vốn lớn mà bồi dưỡng, không hẳn không có khả năng trở thành ảnh đế.
Trần Trản ngắm nghía nam nữ chính đang diễn phía trước, lắc đầu: “Muốn đạt thành tựu ở phương diện này, cần có năng khiếu nhất định.”
Cậu cũng không am hiểu chuyện nhập vai thấu hiểu tâm lý nhân vật.
Hướng về phía Ân Vinh Lan khẽ mỉm cười: “Huống hồ lo cho chuyện trước mắt vẫn tương đối quan trọng.”
Dứt lời liền lấy máy tính, bắt đầu viết bản thảo hôm nay —
Nhờ lần “vô tình” vấp ngã đó, em và bạn trai thành công làm lành.
Ân Vinh Lan cách rất gần, liếc mắt nhìn sang, tầm mắt quét đến câu đầu tiên trên màn hình, liền không nhịn được nhíu nhíu mày: “Yêu thích Khương Dĩnh đến vậy?”
Trần Trản ngón tay chợt dừng: “Anh không thích?”
Ngay cả ông lão cửa đối diện cũng rất thích xem Khương Dĩnh đóng phim.
“Cô ấy là một diễn viên đủ tư cách.”
Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Không như những người khác, Ân Vinh Lan xem bất kỳ phim truyền hình nào trong lòng cũng không có bao nhiêu xúc động.
Trần Trản nhìn không thấu ý nghĩ của y, nhún nhún vai: “Mời xem kỹ tên truyện của tôi.”
“Sám Hối Lục”. Cậu còn không phải đang vì thời niên thiếu vô tri của nguyên thân mà xưng tội hay sao?
Ân Vinh Lan biểu cảm ôn hòa, tựa như thật hài lòng câu trả lời này, không lên tiếng nữa, Trần Trản trong hoàn cảnh tương đối yên tĩnh tiếp tục đánh máy.
Chỉnh lại dòng suy nghĩ đôi chút, Trần Trản hồi tưởng một phen xong, ngón tay tiếp tục động tác trên bàn phím:
Em rõ ràng xứng với người tốt hơn, chẳng hạn như tôi.
Khi biết được em đã từ chối một chương trình phỏng vấn vì muốn ra ngoài hẹn hò cùng bạn trai, tôi càng thêm quyết tâm không để cho đối phương làm lỡ sự nghiệp của nữ thần.
Một ngày trời trong nắng đẹp, tôi lặng lẽ theo hai người kia, đi đến cùng một địa điểm.
Lúc này em vẫn không tính là quá nổi danh, chỉ cần đội tóc giả và đeo kính râm, là thành công ngăn được sự chú ý của người đi đường.
Đúng thế, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra em trong biển người này, chỉ có tôi.
Em và bạn trai vừa nói vừa cười trên đường núi gập ghềnh, ngày hôm nay cũng có không ít người đến tản bộ, nhưng không người nào có thể cười vui sướng được như em.
Cảm xúc mang tên đố kị đang gào thét trong linh hồn tôi, dựa vào đâu mà tên đàn ông kia có thể làm em nở một nụ cười như thế?
E rằng ông trời cũng nhìn không lọt, mới đi được nửa đường, vị công tử nhà giàu không dính khói bụi trần gian bị dị ứng vì ăn phải một phần thịt xông khói.
Có lẽ bởi vì ăn không nhiều, chỉ xuất hiện choáng váng nhẹ, nhưng trên người đã nổi lên mẩn đỏ.
Cơ hội trời ban!
Tôi giả vờ làm người qua đường đi tới, hỏi thăm bọn họ có cần trợ giúp hay không.
Em ám chỉ mà liếc nhìn balo nặng nề trên lưng bạn trai, lộ ra nụ cười cảm kích với tôi, có chút ngượng ngùng nói: “Có thể làm phiền anh…”
Lời không cần nói hết, hết thảy hàm ý đều ở đoạn sau.
Á à, dựa vào cái gì mà tôi phải đèo balo hộ tên khốn này?
Lấy ra cáp sạc dự phòng cắm ở bên hông balo của tên đó, cắm sạc cho điện thoại di động sắp hết pin của bản thân, tôi không chút đổi sắc nói: “Đừng lo lắng, tôi đi cùng hai người một chốc, cứ vừa đi vừa sạc như vậy là được.”
Chờ lượng pin của sạc dự phòng giảm bớt, hành lý sẽ tự động nhẹ đi.
Theo một dấu chấm câu cuối cùng từ bàn phím gõ ra, Trần Trản lắc lắc cổ tay thả lỏng một chút.
Lúc cậu viết cũng không cố tình che lấp, Ân Vinh Lan đọc được nội dung phía trên rõ rõ ràng ràng.
Trần Trản không có chút nào khác thường mà chép chữ lên web: “Làm độc giả đầu tiên của chương mới, giúp tôi cho vài ý kiến.”
Ân Vinh Lan ánh mắt phức tạp, nhìn chằm chằm bộ dáng nghiêm túc của Trần Trản: “Truyện viết rất đặc sắc.”
Y cuối cùng đã rõ vì sao có nhiều người theo truyện như vậy, chưa tới thời khắc cuối cùng, vĩnh viễn không thể đoán được diễn biến nội tâm người trong cuộc.
Lần nữa rà soát xác định không sai chính tả, Trần Trản bấm đăng bài. Thời gian cập nhật của cậu không cố định, nhưng luôn có người đọc ra tay bình luận ngay trong phút đầu.
【 Làn Tóc Maria: Comment đầu, tiếp tục đẩy thuyền Lâm Trì Ngang và Trần Trản. 】
【 Bệnh Viện Tâm Thần: Lúc bắt đầu đọc không khỏi nghĩ đến một bộ phim kinh dị về đôi tình nhân đi du lịch gặp phải sát nhân hàng loạt biến thái, mà đọc tới cuối cùng… Chỉ có thể nói tôi đánh giá cao tất cả mọi người trong câu chuyện này. 】
【 4.5GB Trash: Cho tôi hỏi một chút, nạp sạc xong trọng lượng pin dự phòng có thể giảm bớt? Xác định đây không phải đang làm nhục trí thông minh của tôi đúng không? 】
【 Con Thuyền Vinh Diệu: Đường đường tổng giám đốc vậy mà dị ứng thịt xông khói, hứ, quả nhiên là người cõi trên. 】
【 Ok ben: Chuyện này tôi có nghe nói qua. Cậu tôi có quen biết không tồi với nhà họ Lâm, nghe đâu Lâm Trì Ngang chỉ dị ứng với hiệu thịt xông khói đó thôi. 】
【 Làn Tóc Maria: Cúng bái đại gia bên trên. 】
Dưới bình luận này là một dãy “+1”.
Trần Trản vốn cũng không định để Lâm Trì Ngang tái xuất trong truyện sớm như vậy, nhưng vì xét thấy đối phương đang phải bận ứng phó với công kích từ bảo hiểm Khương Dĩnh mới mua, không có thời gian phản ứng, thêm vào cho đủ chữ…
Cậu đã thành thói quen khi thiếu chữ là đem Lâm Trì Ngang ra bổ sung.
Khép lại máy vi tính xong lấy ra một quyển sổ nhỏ, bắt đầu ghi lại chuyện này nọ trong đoàn phim.
Ân Vinh Lan cho rằng cậu đang viết nhật ký, chuẩn bị tránh đi, không ngờ Trần Trản chỉ viết một đoạn rồi liền cất vào. Ngẩng đầu cười giải thích: “Tôi đang thu thập tư liệu sống, thuận tiện sau này sáng tác.”
Ân Vinh Lan đột nhiên nổi lên cảm giác nguy hiểm trong lòng, chẳng lẽ một ngày nào đó bị vạch trần thân phận, y cũng sẽ xuất hiện trong truyện của Trần Trản?

Lời Không Cánh:
Đúng rồi anh ei, mà còn không chỉ xuất hiện trong một truyện thôi đâu =)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN