Sau Khi Sống Lại, Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy
Chương 55: Chung một bàn!
Bàng Tử Phi nghỉ học trước lúc thi học kỳ, chỗ ngồi sau lưng Trì Phương đột nhiên trống vắng lạ thường, có lúc Trì Phương quay đầu ra sau theo thói quen, rồi lại chợt nhận ra chỗ đó chẳng còn ai nữa rồi.
Quan hệ của Trì Phương và Vu Mặc cũng đang dần tốt lên, có Vu Mặc bên cạnh, nỗi mất mát vì sự rời đi của Bàng Tử Phi cũng ngày một khá hơn.
“Em thật sự quyết định rồi à?” Giáo viên chủ nhiệm kinh ngạc nhìn Trì Phương.
Trì Phương gật đầu cười, “Vâng, Bàng Tử Phi nghỉ học rồi, cũng không có ai ngồi sau, bình thường em cũng hay hỏi bài Vu Mặc, nên em nghĩ chuyển xuống ngồi chung với cậu ấy thì tiện hơn.”
Trải qua một học kỳ, chủ nhiệm vẫn luôn dõi theo sự thay đổi của Trì Phương, ông không cảm thấy Trì Phương đổi chỗ sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập của Vu Mặc, chỉ là khai giảng đầu năm Vu Mặc đã tuyên bố không muốn ngồi chung với ai, mặc dù bây giờ quan hệ của Trì Phương và Vu Mặc rất thân thiết, nhưng mà… Trong lòng chủ nhiệm có hơi lo lắng.
“Em đã nói chuyện này với Vu Mặc chưa?” Giáo viên chủ nhiệm hỏi.
Trì Phương ho nhẹ một tiếng, ánh mắt có hơi ngập ngừng, cậu vẫn chưa nói chuyện này với Vu Mặc. Cậu muốn ngồi chung bàn với Vu Mặc, thật ra là muốn ở gần hắn thêm một chút. Tình yêu của Trì Phương không hơn những người khác, chỉ là lần đầu tiên cậu thích ai đó lại bị người ta chối bỏ, không khỏi có hơi kém tự tin trong chuyện tình cảm.
Huống chi, Vu Mặc thật sự vẫn còn rất trẻ, mặc dù khí thế của hắn đôi khi cũng khiến Trì Phương quên đi điều này.
“Em… Em nghĩ là nên nói với thầy trước ạ.” Trì Phương cười ngoan ngoãn.
Khuôn mặt vẫn là một ưu thế lớn, Trì Phương cười ngọt ngào như thế, chủ nhiệm cũng không nỡ tức giận, câu phản đối chưa kịp nói ra đã bị rút lại, “Em về lớp đi, để tôi nói chuyện với Vu Mặc.”
Trì Phương gật đầu, về lớp chưa được bao lâu thì Vu Mặc đã bị chủ nhiệm gọi đi.
Cũng không biết chủ nhiêm nói gì với Vu Mặc, mà giờ tự học đã đồng ý cho Trì Phương chuyển xuống chỗ Vu Mặc. Trì Phương đổi chỗ, dãy ghế của Tằng Tiểu Anh bạn cùng bàn với Bàng Tử Phi lại xuất hiện thêm một chỗ ngồi còn trống.
Trì Phương nghe theo sự sắp xếp của chủ nhiệm, cậu đang chuẩn bị dọn dẹp sách vở thì bị Vu Mặc ngăn lại. Vu Mặc kéo tay áo lên, để lộ cánh tay, hắn xếp sách vở của Trì Phương thành một chồng, rồi đem tới bàn của mình.
“Còn nữa không?” Vu Mặc thấp giọng hỏi.
Trì Phương lắc đầu, khó hiểu nhìn Vu Mặc, cậu cảm thấy Vu Mặc còn… Gấp hơn cả cậu. Trì Phương đổi chỗ vào tiết tự học của ngày đầu tiên, qua hôm sau, giáo viên nào lên lớp cũng không nhịn được mà nhìn Trì Phương phía sau.
Buổi sáng đến lớp, Trì Phương cũng hơi ngẩn ngơ giây lát rồi mới chợt nhận ra là mình đã đổi chỗ. Sau này cậu sẽ ngồi chung với Vu Mặc trong mỗi tiết học… Trì Phương đột nhiên lo cho khả năng kiềm chế của mình. Lỡ đâu sau này lúc nào đi học cậu cũng chỉ mải mê ngắm Vu Mặc thì sao bây giờ?
Một cuốn sách giáo khoa được đặt trước mặt cậu.
Trì Phương cúi đầu nhìn, là bài tập toán hôm nay. Trì Phương nhanh chóng hoàn hồn, đọc đề theo thói quen rồi bắt tay vào làm. Tiết tự học trôi qua, tiếp theo là tiết tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh có thói quen gọi Trì Phương đọc bài một lần sau khi điểm danh rồi giải thích ý nghĩa bài học.
Trì Phương đọc bài một cách hoàn mỹ, giáo viên tiếng Anh thoả mãn gật đầu, cho cậu ngồi xuống.
“Thầy Lâm bảo… Cậu chủ động tìm thầy ấy để đổi chỗ à?” Vu Mặc hiếm khi mở miệng hỏi.
Trì Phương đang chép bài ngừng lại một chút, gật gật đầu, “Ừm.”
Tại sao?
Câu hỏi này chuyển động trong miệng Vu Mặc, sau đó lại trầm mặc, “À.”
Bàn tay cầm bút của Trì Phương căng thẳng nắm chặt, nghe Vu Mặc chỉ đơn thuần “À” một tiếng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm như đã buông được cái gì xuống.
Nhiệt độ tháng sáu dần dần tăng cao, áo khoác đồng phục mùa thu luôn bị nhét trong hộc bàn, chỉ khi nghỉ trưa mới có cơ hội được lấy ra làm gối ngủ. Các cô cậu bé chuẩn bị thành niên bắt đầu chú ý đến những người bạn khác giới, chăm chút cho vẻ bề ngoài của mình như một bản năng. Tuy rằng trường bắt buộc học sinh phải mặc đồng phục, nhưng các nữ sinh vẫn dùng đủ mọi cách để trông xinh đẹp hơn, như là gắn những chiếc cài hoạt hình dễ thương lên đồng phục, hay là cắt bớt váy cho ngắn hơn.
Trì Phương liếc nhìn bầu trời, trong lòng có hơi buồn bực.
Cậu nghi ngờ Chu Linh có gì đó giấu mình, nên đã lén lút điều tra sự việc, không ngờ tra ra chuyện này có liên quan đến Vương Bằng Vũ. Cũng không biết Vương Bằng Vũ nghe được chuyện Chu Linh có thù oán với Trì Phương từ đâu ra, cầm hai mươi vạn để Chu Linh trộm áo khoác giúp hắn, vu oan cho Trì Phương. Tuy rằng Chu Linh hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại sức hấp dẫn của hai mươi vạn.
Tiếc là vừa bắt đầu đã bị Trì Phương phát hiện.
Trì Phương hơi nheo mắt, trầm mặc. Cậu vốn không muốn tính toán với Vương Bằng Vũ, chỉ nghĩ là cảnh cáo một chút để hắn an phận hơn là được, thế mà Vương Bằng Vũ lại tự đưa mình vào tròng, nhưng cậu cũng không ngờ gan Vương Bằng Vũ lại lớn như thế, bỏ ra hai mươi vạn chỉ để gây sự với cậu.
Mình đúng là quá mềm lòng.
Trì Phương thở dài.
Trở lại mười năm trước, người nhà thương yêu, bạn bè bên cạnh, Trì gia vẫn còn tồn tại, quan hệ với Vu Mặc cũng ngày một tốt hơn, nên tính tình cậu ngày càng ôn hoà, ngay cả Trì Phương cũng quên… Rốt cuộc trước kia cậu dùng thủ đoạn gì mà nắm được Trì gia trong tay.
Trì Phương đặt bút viết ba họ “Vương, Chu, Mã” lên tờ giấy trắng, chần chờ trong chốc lát rồi lại viết thêm chữ “Hứa”. Tuy Hứa Quang không tham gia vào những chuyện này, nhưng chú hai của y cũng không phải người tốt, chuyện của Hứa Quang và Trì Chính năm đó, cũng là do ông một tay phá vỡ.
Ngòi bút nhẹ nhàng di chuyển trên giấy.
Cậu vẫn chưa rõ chuyện của Vương gia và Mã gia, ngay cả chuyện Vương Bằng Vũ hiện tại có biết Vương Lượng hay không, cậu cũng chưa nắm được, cậu chỉ biết ba năm sau, Vương Bằng Vũ vì gây rối trật tự công cộng mà bị bắt giam, mà lúc đó Vương Lượng đã đứng thứ hai Vương gia, đưa Vương Bằng Vũ từ trong tù ra, sau đó Vương Bằng Vũ vẫn luôn đi theo Vương Lượng.
Nhưng bây giờ… Vẫn còn quá sớm.
Vương Bằng Vũ vẫn chỉ là một học sinh cấp ba nho nhỏ, Vương Lượng vẫn đang cố gắng sống sót trong Vương gia, thậm chí còn không thể không tìm kiếm sự che chở của Mã gia.
Còn Chu Linh… Trì Phương không có ấn tượng gì với cô gái này, chắc chỉ là một con dao của Vương Bằng Vũ mà thôi. Thế thì… Bẻ gãy là được.
Chu Linh là em ruột của Chu Gia Quang, Chu Gia Quang tuy rất tự cao tự đại, nhưng vẫn luôn thương yêu em gái, chỉ là Chu Gia Quang học không giỏi như Chu Linh, dù học chung một khối nhưng điểm số vẫn kém Chu Linh vẫn nhiều.
Thế nên lúc Chu Linh biết chuyện Vương Bằng Vũ muốn trộm đề thi, lý do đồng ý cũng là vì muốn giúp Chu Gia Quang. Tuy áo khoác đã bị Trì Phương lấy lại, nhưng hai mươi vạn kia thì không biết đã đưa hay chưa.
Vương Bằng Vũ không phải người tốt, nếu Chu Linh không lấy được áo khoác của cậu, thì nhất định hắn sẽ trả thù cô ta.
Chắc chắn cô ta vẫn còn có thể làm gì đó.
Trì Phương vò tờ giấy trắng trên bàn thành một cục, tiện tay vứt vào thùng rác.
Cậu chỉ cần chờ là được.
“Đúng rồi.” Trì Phương dọn dẹp đồ vật xong, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Vu Mặc, cậu định học ban nào thế?”
Sắp tới hạn thu giấy đăng ký nguyện vọng rồi mà Trì Phương vẫn chưa viết được chữ nào.
Vu Mặc dừng bút, hơi do dự, “Tôi vẫn chưa quyết định.”
Trì Phương ngẩn người, “Cậu không học tự nhiên á?”
Tuy điểm môn nào của Vu Mặc cũng cao, nhưng Trì Phương có thể nhận ra Vu Mặc thích các môn tự nhiên hơn một cách dễ dàng. Ngay cả ngành Khoa học máy tính và Công nghệ thông tin cũng nằm trong ban tự nhiên, giờ mà Vu Mặc chọn xã hội thì sau này sẽ rất khó bước tiếp.
Vu Mặc hơi lưỡng lự, nếu không có Trì Phương, hắn nhất định sẽ chọn ban tự nhiên. Nhưng mà… Trì Phương lại không chắc, trí nhớ của cậu rất tốt, tiếng Anh cũng không tồi, các môn tự nhiên thì tạm ổn, cậu sẽ tiếp thu các môn xã hội tốt hơn, nếu hắn chọn tự nhiên, còn Trì Phương chọn xã hội, lên lớp 11 rồi gặp một cô gái dịu dàng nào đó…
“Khụ,” Vu Mặc đánh bay suy nghĩ của mình, “Cậu thì sao?”
Trì Phương cười cười, “Ban tự nhiên.”
Vu Mặc kinh ngạc trừng mắt.
“Thật ra tôi chọn tự nhiên xã hội gì cũng vậy thôi, điểm của tôi cũng có cao lắm đâu.” Trì Phương thở dài, “Nhưng mà chọn tự nhiên thì còn có thể học chung lớp với cậu, như ôm một cái đùi lớn vậy đó, cũng có thể miễn cưỡng thi được điểm cao hơn xíu, đúng không?”
Vu • cái đùi lớn • Mặc: “…Ừ.”
Nói thế thì chả có gì sai.
Trì Phương cười cười, cúi đầu làm bài. Cậu quyết định chọn ban tự nhiên không chỉ vì một nguyên nhân như thế, còn là do sau này cậu sẽ vào công ty Trì gia, mặc dù ngành Khoa học quản lý thuộc ban xã hội, nhưng những công việc liên quan tới tài chính đều thuộc tự nhiên, nếu cậu muốn phát triển Trì gia thì không thể chui rúc sau lưng Trì Chính và Trì Nghiêm mãi được.
Vu Mặc thấy Trì Phương bắt đầu làm bài, lặng lẽ lấy giấy đăng ký nguyện vọng ra, viết tên của mình ở hàng đầu tiên, sau đó viết dòng Khoa học tự nhiên ngay ngắn chỉnh tề trong cột nguyện vọng.
Đã có thời gian kiểm tra định kỳ tháng sáu, xác định ngày 21 tháng. Trì Phương nhìn thời gian biểu, bĩu môi, lấy thêm một tờ cho Vu Mặc.
“Cậu không vui à?” Vu Mặc nhận thời gian biểu, thấp giọng hỏi.
Trì Phương giấu đi một chút cảm xúc trên mặt, lắc đầu cười, “Không, chỉ là thi liên tục như này cũng hơi mệt.”
Giờ thi đã điểm, sự kiên trì của Chu Linh cũng ngày càng ít đi. Vương Bằng Vũ ra tay rất hào phóng, không hề do dự trực tiếp chuyển hai mươi vạn cho cô, một nữ sinh cấp ba cầm nhiều tiền như thế, chưa đến một tuần đã tiêu sạch mấy ngàn, đợi đến khi bị Trì Phương phát hiện chuyện trộm áo khoác, tiền trong tay Chu Linh cũng đã vơi đi năm vạn.
Cô vốn muốn cầm mười vạn mua lại đoạn ghi âm của mình từ Trì Phương, nhìn Trì Phương cũng không giống con nhà giàu, thế thì cô có thể lời được năm vạn rồi. Nào ngờ Trì Phương không những không cần mười vạn, mà còn hỏi hết những chuyện đã xảy ra.
Chu Linh lo lắng sợ hãi suốt mấy ngày, thấy Trì Phương vì chuyện của Bàng Tử Phi mà gần như quên cô, bắt đầu thoải mái trở lại.
Cũng không thể trộm áo khoác của Trì Phương được nữa, kế hoạch của họ đã bị Trì Phương phát hiện, chỉ cần Trì Phương không ngu, nhất định sẽ cảnh giác.
Chu Linh bị Vương Bằng Vũ uy hiếp hơn nửa tháng, cuối cùng, còn một tuần trước ngày thi, Chu Linh động thủ.
Trì Phương nhìn Chu Linh đứng trước măt mình, bộ dạng xấu hổ, hối hận không thôi, hơi nheo mắt. Đúng lúc tan học, trừ Vu Mặc ra thì bạn học cũng đã về hết.
Vu Mặc nhìn Chu Linh, vẻ mặt có hơi lạnh lùng, cô gái này mang cho hắn một cảm giác khó chịu.
Trì Phương nhìn Chu Linh, cô gái đang cố gắng quyến rũ cậu, nhịn lắm mới không trực tiếp bỏ đi. Cậu quay đầu nhìn Vu Mặc, “Cậu đi trước đi.”
Vu Mặc chau mày.
Trì Phương lắc đầu, “Không sao đâu.”
Nếu cậu mà bị cô ta gài bẫy ở đây thì kiếp trước đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!