Sau Khi Sống Lại, Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy - Chương 56: Còn có thể thuận tiện tỏ tình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Sau Khi Sống Lại, Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy


Chương 56: Còn có thể thuận tiện tỏ tình


Chu Linh dẫn Trì Phương đi chưa được bao lâu, Trì Phương đã đứng lại. Tan học được một lúc rồi, trong trường không còn ai, nhưng Chu Linh lại dẫn cậu ra cổng sau, dọc đường đi cũng chẳng thấy bóng người nào.

“Nói đi.” Trì Phương đứng tại chỗ, nhìn như không có ý muốn đi tiếp.

Chu Linh cắn răng, lén nhìn bốn phía, còn rất xa mới tới chỗ cô tính trước, nhưng nhìn bộ dạng của Trì Phương, rõ ràng là không muốn đi tiếp . Chu Linh liếc nhìn rừng cây nhỏ sau lưng theo bản năng, mơ hồ nhận ra bóng dáng của ai đó, vẻ mặt mới buông lỏng thêm chút.

“Tôi, tôi muốn nói với cậu, xin lỗi.” Chu Linh cúi đầu, khiến người khác không thể nhìn thấy gương mặt của cô, “Tôi biết lỗi rồi, cậu… Cậu có thể tha thứ cho tôi không?”

Trì Phương hơi nheo mắt, “Cậu nói là… Cậu biết lỗi rồi?”

Chu Linh hoảng loạn gật đầu, ngẩng mặt lên, như vô tình để lộ chiếc cổ bóng loáng, khoé mắt mang theo một giọt nước mắt, đáng thương đến đau lòng, “Ừm, đúng rồi.”

Cũng thật là… Mỹ nhân kế.

Trì Phương giật giật khoé miệng, tuy Chu Linh lớn lên dễ nhìn, có thể coi là xinh đẹp, nhưng đẹp tới đâu thì cũng chỉ là một con nhóc mười bảy tuổi, Trì Phương im lặng nhìn cô, khẽ ngẩng đầu, giả vờ lơ đãng nhìn rừng cây nhỏ cách đó không xa.

“Sau đó thì sao?” Trì Phương lạnh nhạt hỏi.

Chu Linh không ngờ Trì Phương lại lạnh lùng như thế, vẻ mặt nhất thời trở nên cứng đơ, nhưng cô cũng không dám làm khuôn mặt đó quá lâu, lỡ đâu Trì Phương không kiên nhẫn rồi bỏ đi, cô thật sự sẽ hết cách. Chu Linh chần chờ một lát, đi đến bên cạnh Trì Phương, nhỏ giọng nói, “Cậu… Cậu có thể xoá đoạn ghi âm không… ?”

Cách đó không xa trong rừng cây nhỏ, Chu Gia Quang trốn sau thân cây, cầm điện thoại chụp ảnh hai người họ.

“Chết tiệt… Xa quá.” Chu Gia Quang nhịn không được chửi một câu, hắn đã tìm góc nửa ngày rồi, nhưng vị trí của Trì Phương quá an toàn, hắn có chọn góc nào cũng không được.

Chu Gia Quang cất điện thoại, dự định đổi vị trí, nào ngờ quay đầu lại đụng trúng ai đó. Chu Gia Quang sợ đến run tay, ngẩng đầu lên, là một nam sinh lạ lẫm, đang lạnh lùng nhìn hắn.

“Đm, mày muốn ăn đập à? Có tin tao…” Chu Gia Quang còn chưa dứt lời đã bị Vu Mặc tóm chặt cổ tay. Nhìn Vu Mặc như không dùng chút sức lưc nào, nhưng cổ tay Chu Gia Quang lại rung lên, đau đến chảy nước mắt, điện thoại cũng rớt xuống đất.

Bên kia, Chu Linh vẫn đang cố đến gần Trì Phương, chỉ cần anh trai chụp được một tấm hình thì cô có thể lấy nó để uy hiếp Trì Phương rồi.

Trì Phương nhìn diễn xuất vụng về của Chu Linh, trong mắt không còn sự ôn hoà ấm áp như thường ngày. Chu Linh đối diện với ánh mắt ấy của Trì Phương, hơi run lên, nhất thời không biết nói gì.

“Có thế thôi à?” Trì Phương thở dài, cậu tưởng Chu Linh còn thủ đoạn gì khác. Hoá ra vẫn chỉ là một cô bé mà thôi…

“Cậu…” Chu Linh hoảng loạn, “Tôi không biết cậu đang nói gì. Tôi chỉ muốn xin lỗi cậu thôi…”

“Vu Mặc?” Trì Phương đột nhiên mở miệng, cắt ngang Chu Linh.

Chu Linh quay đầu, nhìn Vu Mặc đang đi ra từ khu rừng nhỏ sau lưng cô, tay cầm điện thoại. Nội tâm Chu Linh lập tức tan tành, cô lén nhìn ra sau nhưng không thấy anh trai đâu.

“Sao cậu lại ở đây?” Trì Phương khó hiểu, rõ ràng hồi nãy cậu đã bảo Vu Mặc về trước rồi.

Vu Mặc đưa điện thoại cho Trì Phương, “Không an tâm, cậu ta chạy rồi, chỉ còn cái này thôi.”

Trì Phương bất đắc dĩ, cầm điện thoại xem xét. Ảnh trong điện thoại rất ít, chỉ có vài tấm, vì khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ được người trong ảnh là ai, nói chi cậu cũng rất cảnh giác, không để Chu Linh lại gần mình.

Xem qua vài tấm, Trì Phương tiện tay vuốt qua trái, đột nhiên nhíu mày.

Vẫn còn một vài tấm không liên quan, trong ảnh một là Vương Bằng Vũ, hai là người mà Trì Phương cũng quen, Vương Lượng. Chắc là chủ nhân của chiếc điện thoại chụp trộm, chất lượng bức ảnh rất thấp, mơ hồ không rõ, chỉ có thể thấy Vương Bằng Vũ đang đưa thứ gì đó cho Vương Lượng.

Hai người họ đã biết nhau rồi sao…

Trì Phương hơi kinh ngạc, Vương Lượng có thể coi là không có địa vị gì ở Vương gia, sao có thể nói chuyện với Vương Bằng Vũ được? Còn thứ kia… Trì Phương nheo mắt xem lại, không thể nhìn ra đó là gì.

Thoạt nhìn như giấy tờ hay sổ sách gì đó?

Trì Phương gửi ảnh qua số điện thoại của mình, xoá bỏ số ảnh còn lại trong thư viện rồi mới đưa điện thoại cho Chu Linh, mở miệng nói: “Chu Linh.”

Chu Linh thôi nức nở, sợ hãi nhìn Trì Phương.

Trì Phương cười cười, bộ dạng ôn hoà khác hẳn khi nãy, cậu hơi cúi xuống, nhíu mày, nói gì đó vào tai Chu Linh. Sắc mặt Chu Linh lập tức thay đổi, cô hoảng loạn lui ra sau, nhưng trong mắt lại loé lên ánh sáng. Trì Phương cũng không quan tâm cô, nói với Vu Mặc bên cạnh: “Đi thôi.”

Vu Mặc đi đến cổng trường cùng Trì Phương, cuối cùng cũng không nhịn được, mở miệng hỏi: “Cậu nói gì với cô ta thế?”

Trì Phương đang suy nghĩ về những bức ảnh kia, nghe Vu Mặc hỏi thế thì giải thích, “Chỉ cho cô ta một đề nghị thôi.”

Vu Mặc nghi hoặc nhíu mày.

“Là nói cho cô ta biết, nhà Vương Bằng Vũ rất giàu, mấy trăm ngàn cũng không là gì với cậu ta.”

Vu Mặc dừng một chút, “Thì sao nữa?”

“Mà, một học sinh cấp ba bình thường, với một rich kid có thể tùy tiện lấy ra hai mươi vạn, ai cũng biết đâu mới là lựa chọn tốt, đúng không?” Trì Phương cười cười.

Vu Mặc yên lặng nhìn Trì Phương, không tỏ rõ ý kiến, “Vương Bằng Vũ không thể nào rơi vào bẫy của cô ta.”

“Chưa chắc đâu.” Trì Phương lắc đầu, trầm mặc. Sở dĩ kiếp trước Vương Bằng Vũ vào tù cũng là vì một người phụ nữ.

.

“Không nên xem thường con gái đâu.” Trì Phương cười nói, “Đặc biệt là… Con gái đã được nếm thử cảm giác có tiền.”

Buổi tối, Trì Phương hoàn thành bài tập, mở điện thoại gửi mấy tẩm ảnh kia cho Trì Chính.

Trì Phương: 【 Ảnh 】 【 Ảnh 】 【 Ảnh 】

Cũng không biết Trì Chính bận làm gì mà lúc lâu sau mới trả lời.

Trì Chính: Ôi vãi!! Em lấy mấy tấm ảnh này ở đâu thế?!

Trì Phương: Từ bạn học của em, anh biết thứ trong tay Vương Lượng là gì không?

Trì Chính: Hơi khó nhìn, nhưng mà với tình hình gần đây, rất có thể là giấy tờ gì đó của Vương gia?

Trì Phương sững sờ, hơi chần chờ trả lời: Chắc là không đâu.

Vương Bằng Vũ thân là công tử của Vương gia, sao phải giúp một thằng con nuôi lấy đồ của mình? Hắn mất não rồi à? Nhưng mà… Trì Phương do dự, hơi suy nghĩ, cũng không phải là không thể, dù sao chuyện của Vương Bằng Vũ năm đó chẳng hề có chút bí mật nào, nếu bị Vương Lượng phát hiện, lấy chuyện này ra uy hiếp hắn…

Thế nên tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ Vương Lượng?

Trì Chính: Để anh cho người đi điều tra, đúng rồi, tuần sau là sinh nhật em đấy, em tính tổ chức thế nào?

Trì Phương lấy lại tinh thần, nhìn hai chữ sinh nhật.

Trì Phương: Không tổ chức.

Trì Chính: ? ? ? Tại sao?

Trì Phương: 21 tháng 6 em thi rồi, còn tổ chức cái gì nữa, đợi thi xong rồi tính.

Trì Chính: … Cũng thật là, chỉ sau sinh nhật em có một ngày.

Trì Phương đã chuẩn bị tâm lý từ trước, huống chi cậu đã hơn hai mươi rồi, sinh nhật cũng chẳng còn quan trọng như trước nữa. Trò chuyện với anh hai thêm vài câu, Trì Chính để lại một câu “A Quang gọi anh” rồi bỏ rơi Trì Phương.

Trì Phương bị ép ăn một tô cơm chó  tắt khung trò chuyện với anh hai, mở trang web Vu Mặc làm cho cậu.

Nửa năm nay Vu Mặc vẫn luôn hoàn thiện website, càng ngày càng nhiều chức năng, giao diện cũng đẹp rất nhiều. Mới đây thôi, Vu Mặc đã

Lần nào Vu Mặc cập nhật thêm chức năng mới cũng luôn không nói trước với Trì Phương, mà sẽ để cậu tự phát hiện vào một lúc nào đó. Trì Phương cũng coi việc lâu lâu lại truy cập web xem có gì mới mẻ không thành một thói quen, mà hôm nay, cậu mở app lên, đột nhiên phát hiện một biểu tượng mới.

Biểu tượng đó nhìn như một quả trứng vậy.

Trì Phương mờ mịt chớp mắt, thuận tay nhấp vào biểu tượng. Quả trứng màu trắng rung lên, màn hình hiện lên dòng thông báo “Yêu thích +1” rồi không có động tĩnh gì nữa.

Cái gì… Thế này?

Trì Phương chụp màn hình biểu tượng quả trứng gửi cho Vu Mặc, kèm theo một dấu “?”

Dường như Vu Mặc cũng đang bận, nhưng hắn vẫn trả lời cậu rất nhanh, “Chỉ là bản thử nghiệm thôi, còn chưa hoàn thành, cậu không cần để ý đâu.”

Không cần để ý à… Trì Phương lẩm bẩm trong lòng, được rồi, chỉ là ánh mắt của cậu vẫn đặt trên quả trứng nhỏ.

Kiếp trước, trang web kia cũng có rất nhiều chức năng linh ta linh tinh, thậm chí còn có chức năng xây nhà. Trì Phương lúc đó cũng không để ý lắm, tùy tiện trang trí theo nội thất của Trì gia rồi bỏ qua một góc. Kết quả rất lâu về sau khi cậu xem lại, phát hiện ra nhà của mình lại vô cùng hỗn loạn.

Giữa màn hình hiện lên dòng chữ: Cá Nhỏ lén đến nhà ngươi, cào hỏng sô pha của ngươi.

Trì Phương lúc đó còn chả hiểu tại sao một con cá có thể cào rách sô pha, kéo lên trên nữa mới phát hiện, gần như ngày nào con cá này cũng tới nhà cậu.

Sau đó cậu mới nhận ra, trò này có chức năng thú cưng, mà Cá Nhỏ… Thật ra là một con mèo.

Quả trứng này không phải là chức năng nuôi dưỡng thú cưng cơ bản đó chứ…

Trì Phương chọc chọc quả trứng, trừ việc rung lên một chút ra thì cũng không còn phản ứng nào khác.

Chắc là không đâu nhỉ? Mèo nào mà nở từ quả trứng, cũng ngớ ngẩn quá rồi.

Trì Phương vừa nỗ lực thuyết phục bản thân, vừa rất muốn biết Vu Mặc và người làm ra trang web kia có phải là cùng một người hay không.

Mà một bên khác, Vu Mặc.

Vu Mặc: Cậu nói thật à?

Bàng Tử Phi: Phí lời! 20 tháng 6 là sinh nhật của Trì Tiểu Phương, mày tuyệt đối không được quên. Tao đã nói với mày rồi, giờ tao không có ở đó, mày lại là… Bạn thân nhất của Trì Tiểu Phương, mày mà quên sinh nhật của nó, coi chừng tao bay từ thủ đô về đánh mày chết đấy!

Vu Mặc không trả lời cậu ta, cất điện thoại, đưa mắt nhìn tờ lịch. Chả trách lúc có lịch thi học kỳ, biểu cảm của Trì Phương lại không vui vẻ chút nào.

Sinh nhật… Nên tổ chức thế nào đây?

Vu Mặc mờ mịt, đêm đó, diễn đàn lại sôi sùng sục.

【 Làm sao để tổ chức sinh nhật cho người mình thích? 】

Đa số cú đêm trong diễn đàn đều đã được chứng kiến hai topic trước kia của đại thần, còn nhớ đại thần trong quá khứ ngay cả thích bạn thân của mình cũng không biết, giờ lại trắng trợn gọi là người mình thích rồi… Muốn đá văng tô cơm chó này ghê.

Cơ mà, tuy là bị ép ăn cơm chó rất tức, nhưng đại thần hiếm khi xuất hiện, vẫn có rất nhiều người thay nhau bình luận, mồm năm miệng mười đưa ra ý kiến.

“Mua bánh ngọt, tặng quà!” — —23L

Vu Mặc ghi nhớ.

“Tặng mình cho người ta là được rồi, khà khà khà…” — —47L

“Tà giáo biến đi! Đại thần là công!” — —52L

Vu Mặc hiện giờ cũng có thể hiểu được mấy người này đang nói cái gì, trực tiếp bỏ qua cuộc tranh luận của họ, ghi nhớ những ý kiến nghiêm túc có ích. Thấy đa số bình luận tiếp theo chả có gì mới mẻ, Vu Mặc vừa định đóng diễn đàn, lại nhìn thấy một bình luận mới nhất.

“Còn có thể thuận tiện tỏ tình.” — —666L

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN