Thích Trác Ngọc giả bộ ta chả nghe thấy gì cả.
Được rồi, cái tên heo này không biết xấu hổ, Phượng Tuyên bái phục.
Dưới sự dẫn đường của cung nhân, Phượng Tuyên cầm bức tranh nhỏ, chẳng mấy chốc đã tìm được cây ngọc lan ở Phù Dung viên.
Trên những cây ngọc lan này đã có rất nhiều người đến treo giấy cắt, ngoài những bức tranh nhỏ, còn có một số thứ mang điềm lành, chẳng hạn như vàng thỏi, hoa mai, và chữ phúc vân vân.
Phượng Tuyên vốn nói không thèm để ý, kết quả sau khi đến Phù Dung viên, đột nhiên bị bầu không khí trang nghiêm của mọi người lây nhiễm, không hiểu sao cũng bắt đầu căng thẳng lên.
Cây ngọc lan, cây mai ở Phù Dung viên nhiều tới nỗi khiến người ta hoa cả mắt.
Lúc Phượng Tuyên không nhìn rõ, Thích Trác Ngọc đã túm lấy cánh tay y, đi tới dưới gốc cây bạch mai ở giữa.
“Treo ở đây.” Thích Trác Ngọc mở miệng.
“Hả?” Phượng Tuyên ngửa mặt lên: “Sư huynh, cái cây này có chỗ gì kỳ lạ sao? ”
Có thể lọt vào mắt đại ma vương, thân cây phải mang thần khí tuyệt thế, hay là cây bạch mai này bỗng nhiên thành tinh?
“Nó cao nhất.” Thích Trác Ngọc bình tĩnh giải thích.
Ồ.
Thế mà đơn thuần là bởi vì cao to nhất.
Trong lòng Phượng Tuyên chửi bới một câu thẩm mỹ thẳng nam đơn giản thô bạo của đại ma đầu, sau đó nhảy lên treo bức tranh nhỏ vào một cành trên đó.
Thích Trác Ngọc nhìn y một cái, Phượng Tuyên bỏ qua sự khinh bỉ chiều cao y trong mắt hắn, sau đó đại ma đầu cũng treo bức tượng xấu xí của mình bên cạnh cái của y.
Hai bức tranh nhỏ treo trên cây đón gió, gió thổi chúng nối chặt như thể đang nép mình lại với nhau.
Phượng Tuyên nhìn nhìn, không biết có phải bị tẩy não hay không, vậy mà thật sự nhìn ra cảm giác như vợ chồng.
Đáng sợ quá, y vội vàng lắc đầu vứt bỏ cảm giác vừa nhìn thấy này.
Cây bạch mai này không hổ là cây lớn nhất và cao nhất trong Phù Dung viên, rất nhiều người có cùng suy nghĩ với họ.
Ngoài ra còn có những bức tranh nhỏ trên những cây khác, nhưng chỉ có cây này là đông dân nhất.
Phượng Tuyên tò mò nhìn người khác treo.
Không biết xuất phát từ lý do quỷ dị gì trong lòng, thế mà lại lặng lẽ so sánh với bức tranh nhỏ mình cắt.
Nhìn lại thì cái bức tranh đại ma vương cắt cho mình vẫn là đẹp nhất.
Phượng Tuyên lắc chiếc áo choàng lông thỏ bằng gấm, hài lòng.
Y vừa quay đầu, Thích Trác Ngọc đang cầm một tấm tranh nhỏ của người khác nhìn.
Phượng Tuyên sửng sốt một hồi, “Ha? “Một tiếng.
Nghĩ đến trong cung có loại chuyện thu tranh nhỏ của nữ tử yêu thích vào trong túi gấm, cái tên sư huynh thối tha này sẽ không nhìn trúng nữ tử nào trên cây này chứ?
Y lặng lẽ nhìn trộm bức tranh nhỏ trong tay Thích Trác Ngọc.
Cảm giác dáng vẻ cũng chỉ như vậy, so sánh ngang dọc còn không đẹp bằng Hoa ma ma.
Thẩm mỹ của đại ma đầu sao lại giảm xuống ngàn trượng thế? Mình có nên uyển chuyển nhắc nhở hắn một chút hay không.
Kết quả một giây sau, Thích Trác Ngọc liền đốt bức tranh trong tay.
Phượng Tuyên:?
Một tấm chưa xong, Thích Trác Ngọc lại bắt đầu đốt một tấm nữa.
Thuộc tính năng lực linh căn biến dị của lôi chính là gian lận như vậy, vừa có thể huyễn hóa ra lôi điện bổ người, lại có thể phun ra ngọn lửa màu trắng.
Trong nháy mắt hắn đã đốt được hết một nửa, Phượng Tuyên rốt cục hoàn hồn, không hiểu hành vi mê hoặc của đại ma đầu như vậy là đang làm gì: “Sư huynh.
Huynh đốt tranh nhỏ của người ta để làm gì? ”
“Nhiều quá.” Thích Trác Ngọc trong lúc nói chuyện lại đốt một tờ.
Ý là nhiều người treo quá, ai mà biết thần tiên trên Cửu Trọng Thiên sẽ phù hộ cho đôi vợ chồng nào trước.
Vậy cho nên dứt khoát đốt sạch người khác, chỉ để lại tranh nhỏ của mình chẳng phải là được rồi sao?
Sau khi hiểu được ý của Thích Trác Ngọc, Phượng Tuyên lập tức nghẹn họng.
Chỉ có thể nói tư duy phản diện đơn giản thô bạo này, thật không hổ là ngươi.
Cuối cùng, Phượng Tuyên vẫn cực lực ngăn cản Thích Trác Ngọc muốn đốt sạch toàn bộ bức tranh nhỏ trong Phù Dung viên.
Thích Trác Ngọc còn “chậc” một tiếng, thập phần không hài lòng với suy nghĩ của Phượng Tuyên.
Trước khi đi, Thích Trác Ngọc còn bố trí hai vòng phòng thủ và một vòng phòng ngự cho hai hình cắt giấy nhỏ.
Phượng Tuyên muốn nói ngài đây không sao chứ? Hai vòng phòng thủ và một một vòng phòng ngự có lực sát thương còn mạnh hơn cả tru tà trận của Lang Hoa Điện Thanh Vân Phong luôn đó??? Có cần thiết phải vậy không?!
Nói tóm lại là đại ma đầu nghĩ gì chả ai đoán được.
–
Vào buổi tối, lễ hội vạn niên của Lý hoàng đế chính thức được tổ chức tại chính điện Đại Minh cung.
Phượng Tuyên làm đạo lữ trên danh nghĩa Thích Trác Ngọc, Thế tử phi còn sót lại ở Đoan vương phủ, thọ đình Lý Hoàng Đế chín bỏ làm mười cũng coi như là gia yến, buổi chiều thiếp mời đã được đưa đến Trường Nhạc cung, y từ chối cũng từ chối không được.
Lười biếng ở Trường Nhạc cung lâu như vậy, rốt cục lần đầu nghênh đón việc xã giao yến hội.
Hoàng hôn khuất về sau núi, bóng đêm dần dần bao phủ Đại Minh cung.
Nhưng Đại Minh cung vàng son lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng trình độ không thua gì ban ngày.
Lúc Phượng Tuyên đến, liếc mắt nhìn đại sảnh yến hội vô tận đã ngồi chật kín người.
Bậc thang bạch ngọc thềm son của Đại Minh cung tổng cộng có ba ngàn ba trăm bậc, Lý hoàng đế ngồi trên long ỷ rộng lớn nhất.
Bên trái là hoàng hậu, bên phải chính là Dung quý phi.
Phượng Tuyên còn rất tò mò mẫu phi Lục hoàng tử trông như thế nào, kết quả đến vị trí của mình ngồi xuống mới biết được.
Cười chết, căn bản không nhìn thấy.
Xa quá là xa!
Hơn nữa Thích Trác Ngọc sắp xếp chỗ ngồi này cho y là vị trí tốt nhất xem ca cơ vũ cơ biểu diễn, nhưng lại cực kỳ kín đáo, chỉ cần không lên tiếng thì rất khó thu hút sự chú ý của người khác.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, những quan lại quyền quý, quốc vương các bang khác nhau hay phu nhân nơi khuê phòng ở hiện trường, không có ai đến quấy rầy y.
Không thể không nói, Phượng Tuyên rất hài lòng với vị trí này.
Xem ra đại ma đầu đã nhìn thấu bản chất lười như hủi của y.
Thật ra cẩn thận ngẫm lại, mình với tư cách là đạo lữ giả trân của Thích Trác Ngọc, tốt xấu gì cũng là Thế tử phi trên danh nghĩa.
Thích Trác Ngọc được Lý hoàng đế nể trọng, từ lần mười mấy hoàng tử hợp tác muốn giết hắn liền biết, đại ma đầu cho dù đã tiến vào tiên môn, cũng không có rời xa việc tranh đấu chính quyền trong hoàng thất.
Nhưng mình đến Trường An đã nửa tháng, đừng nói là tranh đấu chính quyền gì, ngoại trừ không cách nào không tham gia cung yến lần này, thời gian còn lại ngay cả tấm thiếp xin bái phỏng cũng không có.
Hơn nữa người ta cũng không có ở Đoan vương phủ, phu nhân của quan viên cho dù thần thông quảng đại hơn nữa, tay cũng không vươn tới trong Trường Nhạc cung của Dung quý phi được.
Cuộc sống biếng nhác ở Trường Nhạc cung chẳng khác chi ở Trúc gian tiểu trúc.
Hơn nữa rất có thể là Thích Trác Ngọc cố ý an bài như vậy, chỉ để giữ y tránh xa những cuộc tranh giành quyền lực mà bản thân hắn đã ghét từ khi còn nhỏ.
Xong rồi.
Không nghĩ thì thôi.
Vừa nghĩ đến là cảm thấy Thích Trác Ngọc có chút tri kỷ là chuyện gì xảy ra.
Thiếu chút nữa là cho đại ma vương hủy diệt thế gian một tấm thẻ người tốt việc tốt.
Phượng Tuyên vội vàng uống hai ngụm nước trái cây đè nén kinh hãi.
Sau tất cả các loại bài phát biểu phức tạp và rườm rà của Lý Hoàng Đế và bài phát biểu của Thái hậu, ca múa nhạc của yến hội cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Phượng Tuyên chấn động tinh thần, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ca cơ vũ cơ phía dưới.
Nếu như thời gian trên sổ mệnh ghi đúng thì vị công chúa yêu Thích Trác Ngọc, chết cũng phải gả cho hắn, sau đó gây phiền toái cho “Phàm nhân Tiểu Thất” và Tô Khanh Nhan sẽ xuất hiện.
Chính là “phàm nhân Tiểu Thất” tranh giành với tình cảm với công chúa, bị “công chúa Á Mạn” hung hăng hãm hại.
Theo đạo lý mà nói, công chúa Á Mạn đáng ra phải xuất hiện cái khúc có Yểm thú.
Nhưng không biết là sổ mệnh sai sót chỗ nào, lần đó người bắt cóc y đổi thành Lục hoàng tử, cuối cùng y lại rơi vào mộng cảnh cùng Lục hoàng tử.
“Sao không ăn.
Không phù hợp với khẩu vị hay sao? “Thích Trác Ngọc không biết xuất hiện từ lúc nào.
Phượng Tuyên đã quen với việc hắn đi đường không phát ra âm thanh, bây giờ ngay cả phản ứng hoảng sợ cũng không có.
Nhìn trước mắt chỉ động vào mấy miếng dưa hấu.
Phượng Tuyên ngượng ngùng nghĩ, thật ra đợt thứ hai rồi.
“Sư huynh.
Không phải không hợp khẩu vị.
“Phượng Tuyên còn biết mất mặt là gì, cũng không thể thừa nhận mình ăn dữ như vậy được,
“Ồ.
Vậy thì là chờ ta rồi.
” Logic cường đạo của Thích Trác Ngọc lại online lần nữa, hơn nữa tâm tình không tệ.
Hôm nay tham gia quốc yến, Thích Trác Ngọc hiếm khi mặc trang phục chính thống một lần.
Áo choàng da trăn màu xanh đá, ống tay rộng bằng sa tanh, có vạt trên và vạt dưới, áo cổ tròn ngang, có hoa văn nan tre xanh sẫm..
Thắt lưng siết chặt vòng eo, vai rộng eo hẹp, dưới chân là một đôi giày lục hợp màu đen.
Mái tóc đen bình thường khi đi bắt yêu thường bó đuôi ngựa hôm nay thả xuống, chỉ buộc lại một nửa ở phía sau, được cố định bằng một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc màu trắng vô cùng đơn giản, mái tóc dài đến eo.
Phượng Tuyên để ý bên hông hắn chỉ treo một miếng ngọc bội mà y đưa cho hắn mấy ngày trước.
Phong tục ở thành Trường An rất cởi mở, bất kể đàn ông hay phụ nữ đều thể bôi son thoa phấn, xịt nước hoa.
So với việc vài thế gia công tử bôi phấn thoa mỡ ngay tại chỗ, bên hông còn đeo túi thơm, ngọc bội, chủy thủ hoả thạch.
Vẻ đẹp trong sáng thuần khiết tự nhiên mà lại sắc bén của Thích Trác Ngọc có thể nói là hạc giữa bầy gà.
Hắn vừa ngồi xuống bên cạnh, Phượng Tuyên lập tức cảm thấy có vô số ánh mắt trong bóng tối đang nhìn mình.
Hầu hết là những tiểu thư khuê các đều cầm chiếc quạt tròn che nửa dưới khuôn mặt, rụt rè mà nhìn, nhìn xong còn ghé tai thì thầm với nhau:
” Đây là Đoan Vương thế tử hả?”
“Huynh ấy đẹp trai ghê, còn đẹp hơn cả tứ đại tài tử của Trường An chúng ta.”
“Nghe nói Đoan vương phi từng là đệ nhất mỹ nhân nổi danh nhất Trường An, hiện giờ nhìn tướng mạo thế tử, hẳn là giống Vương phi.”
“Ai, đáng tiếc tuổi còn trẻ đã kết hôn sớm.
Các ngươi nghe nói chưa, hắn có cưới một Thế tử phi điêu ngoa cực kỳ…”
Sau đó chính là một hồi “Tội nghiệp thế tử”, “Sao đẹp trai mà mù vậy chứ, “Không phải là bị cuồng ngược đãi gì chứ, làm sao có thể yêu cái loại thế tử phi tác quai tác quái này không biết”.
Phượng Tuyên nghe khóe miệng giật giật, các ngươi có dám nói lớn tiếng một chút hay không, có muốn cho các ngươi một cái bùa chú khuếch đại âm thanh phát sóng toàn thành Trường An không? Còn nữa, từ khi nào mà y trở nên kiêu căng ngang ngược thế, cái tin đồn vớ vẩn này truyền đến hôm nay còn chưa bị đập tan hay sao?! Thậm chí nghe có vẻ càng truyền càng quá đáng.
“Sao thế?” Thích Trác Ngọc thấy y không ổn cho lắm.
Phượng Tuyên ha hả cười lạnh một tiếng, vô cùng giả trân nói: “Sư huynh.
Huynh không cảm thấy có nhiều người đang ngấm ngầm theo dõi huynh sao?”
Tối nay ăn mặc chẳng khác gì một con công.
Chẳng trách nhiều thế gia quý nữ nhìn chằm chằm hắn.
A, nhớ lại, còn mê hoặc công chúa người ta.
Trêu hoa ghẹo nguyệt, chăng hoa, không biết xấu hổ.
Thần thức Thích Trác Ngọc cơ hồ bao trùm toàn bộ thành Trường An, nhưng không có nghĩa là hắn có đủ kiên nhẫn nghe mỗi người nói chuyện.
Vì vậy, từ từ lên tiếng: ” Ngươi không cần phải lo lắng.
Ánh mắt của những người này không có sát ý.”
Phượng Tuyên:?
Được rồi, Quên mất cái tên Đại Ma Vương trăng hoa này là một tên thẳng nam vô tình ngu xuẩn cuồng sự nghiệp.
Phỏng chừng một mảnh trái tim và ánh mắt long lanh của các quý nữ đều vô ích hết rồi.
Tình yêu? Tình yêu cho hắn có ăn được không?
Chuyện nhìn trộm đầy sóng gió qua đi, ca yến đã qua hai đợt.
Thái giám giới thiệu đứng ở cuối bậc thang bạch ngọc, lớn tiếng nói: “Quốc chủ Quy Hư quốc ở Nam Hải, dâng lên trăm giao sa, ba viên giao châu, năm mươi cây long não! ”
Vừa dứt lời, liền nghe triều thần ở đây hít một hơi khí lạnh.
Ngay cả Lý hoàng đế ngồi ở trên cùng cũng liên tục nói ba tiếng “Tốt”.
Phượng Tuyên nghe được những tiểu quốc chủ phía trước động một chút là vạn tấm lụa, ngàn mẫu ruộng đất, tính ra cũng phải ngàn vạn.
Đến phiên chủ Quy Khư quốc này, thậm chí còn tính ra ba viên gì đó, Phượng Tuyên nhìn không nổi.
Vì sao triều thần và Lý hoàng đế lại kích động như vậy?
Y đang nghi hoặc, Thích Trác Ngọc tựa hồ chú ý tới biểu cảm của y, lên tiếng giải thích: “Hải vực Nam Hải hơn một trăm năm trước đã khô héo, từ nước biển biến thành sa mạc.
Giao nhân tộc sinh sống ở Nam Hải cũng từ đó về sau diệt tộc, bởi vậy giao sa và giao châu trở nên cực kỳ trân quý.
Lật cả kinh thành đế quốc cũng không mò được một viên, quốc chủ Quy Khư quốc vừa lên cống ba viên, cho nên Lý Thái Tông mới hưng phấn như thế.
”
Hóa ra là như vậy.
Khó trách Lục hoàng tử lần đầu tiên nhìn thấy Thích Trác Ngọc mặc giao sa lại khiếp sợ như vậy.
Phượng Tuyên không có khái niệm gì về điều này.
Dù sao thời điểm ở Cửu Trọng Thiên, giao châu đều là bị y dùng làm bi chơi với súng cao su.
Chỉ là chuyện Nam Hải từ biển cả biến thành sa mạc, làm cho Phượng Tuyên hơi kinh ngạc.
Từ sau khi Phụ Thần ngã xuống, quyền lực của ông rơi xuống người các cổ thần khác nhau.
Tỷ như đế quân Phượng Sóc, có quyền điều khiển mặt trời lên, mặt trời xuống (nhật thăng nguyệt lạc), quyền điều khiển sinh sôi nảy nở.
Mà quyền trăm sông bốn biển, lại thuộc về chiến thần Nam Hải Bất Đình Hồ Dư.
Bất Đình Hồ Dư từ trăm năm trước đã hạ phàm lịch kiếp, đến nay vẫn chưa về.
Nhìn thấy Nam Hải khô héo thành sa mạc, Phượng Tuyên không khỏi nghĩ đến, không phải hắn cũng là một người xui xẻo, lúc lịch kiếp bất hạnh thần vẫn rồi chứ?
Lúc suy nghĩ lung tung, giọng thái giám thông báo lại một lần nữa vang lên: “Nam Hải Quy Khư quốc công chúa Á Mạn, nguyện hiến một khúc.
Chúc Thiên Khả Hãn phúc như Đông Hải, vạn thọ vô cương! ”
Đến rồi!
Phượng Tuyên vội vàng nhìn xuống dưới đài, chỉ thấy thái giám sau khi đọc xong, mười mấy nam tử ăn mặc phong cách dị vực, mười phần phong tình lần lượt nhảy múa trên đài, cả nam lẫn nữ ở Quy Khư quốc đều có thể khiêu vũ, hơn nữa nam tử nhảy phụ, nữ tử nhảy chính, có thể dùng sự cứng rắn để bổ sung cho sự mềm mại, khiến cho công chúa Á Mạn trở nên phong tình vạn chủng.
Chỉ chốc lát sau, công chúa Á Mạn từ từ xuất hiện.
Nên nói không hổ là người con gái trong sổ mệnh khiến “Tiểu Thất” và Tô Khanh Nhan đều đau đầu, gương mặt công chúa Á Mạn quả thật khiến người ta khó quên.
Không thể so với khuôn mặt mượt mà như châu như ngọc của quý nữ thành Trường An, ngũ quan người Quy Khư có phần sắc sảo hơn, mái tóc đen bồng bềnh như thác, xoăn như rong biển buông xuống, con ngươi màu xanh biếc như bảo thạch rực rỡ.
Một nhánh khiêu vũ xong, đừng nói là nam tử ở hiện trường, ngay cả nữ tử cũng vì thế mà khuynh đảo.
Nhưng công chúa A Mạn này hình như không theo kịch bản thì phải.
Lúc đồng ý được múa xong thì phải gặp lại đã yêu, nháy mắt đưa tình, mắt long lanh bắn tình yêu tới cho đại ma đầu.
Sao mà có cảm giác từ đầu đến cuối nàng đều chưa từng nhìn qua Thích Trác Ngọc một lần vậy? Ngược lại vẻ mặt lo lắng khổ sở, phảng phất như là ai ép nàng đi lên nhảy múa.
Còn có đại ma đầu.
Sao chẳng giống trong sổ mệnh tí nào? Trong sổ mệnh tuy rằng hắn không trực tiếp đồng ý lời tỏ tình của công chúa, nhưng luôn có chút cảm giác phóng túng, nếu không hắn có thể để công chúa Á Man cưỡi lên đầu “thê tử rác rưởi” của mình lâu như vậy sao?
Nhưng sự thật là, từ vừa nãy đến bây giờ, ánh mắt Thích Trác Ngọc chưa từng rời khỏi mặt y.
Sao, xem y ăn vui lắm hả?
Phượng Tuyên chần chờ lại cắn một miếng nho.
Má phồng lên, bị đại ma đầu nhìn chằm chằm, bản năng của động vật nhỏ khiến y luôn có cảm giác mình bị dã thú theo dõi.
Lúc điệu múa kết thúc, quốc chủ Quy Khư quốc và công chúa hành lễ với Lý hoàng đế bằng nghi thức bang giao của đất nước mình, nửa quỳ dưới đại điện.
“Thiên Khả Hãn.
Thần còn có một thứ muốn dâng tặng cho đế quốc.
“Quốc chủ nói là tặng cho đế quốc nhân tộc, mà không phải đưa cho hoàng đế: “Vật này là quốc bảo của Quy Khư quốc chúng ta, cũng là thần vật đến từ thời hồng hoang xa xôi.
Nếu đế quốc ai có thể giúp quốc dân Quy Khư quốc ta hàng phục yêu vật, thoát khỏi sa mạc, thần nguyện ý tặng quốc bảo cho người này, không lấy một xu!” Truyện chỉ đăng duy nhất tại w,p Mễ Béo, cảm ơn!!!!
Phượng Tuyên vừa nghe, ai nha, bắt yêu.
Nhìn về phía Thích Trác Ngọc: Đại ma đầu, chuyên ngành đối thoại của ngươi đã tới.
Thích Trác Ngọc lười để ý tới ánh mắt âm dương quái khí của Phượng Tuyên nhìn hắn.
Tự mình bóc vỏ trái cây trên bàn, bỏ vào trong đĩa nhỏ của Phượng Tuyên.
Sau đó đưa qua một ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng “ăn nhiều như vậy cũng không chặn được miệng ngươi”.
Lý hoàng đế: “Ồ? Thứ quốc chủ nói là gì?”
Lão nói xong, liền có người hầu của Quy Khư quốc bưng một chiếc mâm gỗ sơn mài lên, mặt trên phủ một tấm vải nhung màu đen.
Quốc chủ nói: “Truyền thuyết thượng cổ có nói.
Mở ra thiên địa hồng hoang chi thần gọi là đèn cầy, coi như là ngày, ban đêm sáng rực, tắt thành đông, đốt thành hạ.
Cho nên có rồng cầm đèn thần soi sáng cửa trời,phượng hoàng luyện hỏa tinh hoa đốt thần đăng.
Người có được ngọn đèn này, có thể làm cho nguyên thần bất diệt, thần hồn bất tán, nghịch chuyển âm dương, khởi tử hồi sinh.
”
Hắn xốc lên tấm vải nhung màu đen lên, một luồng ánh sáng như ban ngày nhất thời dâng lên, ánh mắt mọi người bị đâm đau cơ hồ đều không mở ra được.
Hào quang qua đi, trên khay sơn lẳng lặng nằm một mảnh nhỏ tản ra ánh lưu ly sáng bóng không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, đúng là đoạt lòng người.
“Quốc bảo Quy Khư quốc mà thần muốn dâng lên, chính là một mảnh vỡ của thần hồn đăng.”
Phượng Tuyên “Phụt” một tiếng, thiếu chút nữa phun nước trái cây vừa uống vào ra.
Ánh mắt y dừng trên mảnh vỡ thần hồn đăng, thiếu chút nữa cho rằng mình còn đang nằm mơ, tinh thần cả người đều không tốt.
Chính y là người tự tay đánh vỡ cái thần hồn đăng này, còn vì chuyện này mà bị giáng chức lịch kiếp thế gian, cho nên thật sự là hóa thành tro cũng có thể nhận ra mảnh vỡ của thần hồn đăng.
Chính là bởi vì nhận ra, cho nên mới rất khiếp sợ.
Thần Hồn Đăng chính là thần đăng bản mạng của mình, chỉ có nghiệp hoả Phượng Hoàng mới có thể đốt bấc đèn.
Sau khi y đánh vỡ thần hồn đăng thì không thấy nó nữa, còn tưởng rằng là bị cha đế quân thu lại, không ngờ tới là biến thành mấy mảnh vụn rơi xuống thế gian.
Vẻ mặt Phượng Tuyên phức tạp nhìn chằm chằm mảnh vỡ thần hồn đăng thật lâu.
Thích Trác Ngọc vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Ngươi muốn.”
Đây là một câu tuyên bố, không phải câu hỏi.
Phượng Tuyên cũng không thể nói mình thật sự không muốn nó, dù sao ngọn đèn này vốn là của mình, y mở miệng: “Quốc chủ người ta nói, phải giúp bọn họ thoát khỏi sa mạc mới được.
Sư huynh coi như là thần thông quảng đại hơn nữa, cũng làm không được đâu.
”
“Ừm.” Thích Trác Ngọc là một tên trẻ trâu cả đời mạnh mẽ lại khiêm tốn thừa nhận.
Phượng Tuyên cảm thấy ngày mai mình có thể nhìn thấy mặt trời mọc ở phía tây.
Kết quả y đã đánh giá thấp thiết lập nhân vật phản diện của Thích Trác Ngọc.
Một giây sau, đại ma đầu mặt không đỏ tim không đập tuyên bố kế hoạch của mình: “Cho nên, chờ sau khi yến hội chấm dứt thì đi cướp.”.