Giọng điệu của Thích Trác Ngọc vô cùng hợp tình hợp lý, giống như thảo luận tối nay sẽ ăn cái gì vậy.
Vì thế Phượng Tuyên cũng bị tư duy phản diện của hắn dẫn dắt chạy lệch, cẩn thận ngẫm lại, hình như thật sự có thể.
Dù sao tu vi đại ma đầu cũng mạnh, cướp lấy cũng không phải là vấn đề.
Sau đó ngay lập tức “Phì phì phì”!
Sao y phải cướp nó? Thần Hồn Đăng vốn là pháp khí bản mệnh của y kia mà.
Vả lại nói một cách nghiêm túc, nếu tính cả tài sản chung của cả hai vợ chồng.
Thì thật ra Thần Hồn Đăng cũng có thể xem như đồ của đại ma đầu.
Ở bên đại ma đầu này đã lâu, ngay cả tư tưởng của mình cũng sa đọa theo.
Y có nên khen Thích Trác Ngọc không? Dù sao trước kia đi cướp trước rồi mới nói cho y biết, hiện tại báo trước rồi mới đi cướp.
Hoàn hảo biến y từ một nạn nhân vô tình thành một kẻ đồng lõa che chở cho kẻ tình nghi.
Hai mắt y tối sầm lại.
Không thể tiếp tục suy nghĩ, đau đầu quá đấy.
Phượng Tuyên xoa xoa hai má phúng phính của mình, sau đó nghiêm trang từ chối:”Quên đi, sư huynh, ya không muốn nó nữa.”
Y nói xong câu này còn lưu lại thời gian cho đại ma đầu hỏi y nguyên nhân.
Kết quả thế mà Thích Trác Ngọc không hề hỏi y vì sao bỗng nhiên không cần nữa.
Trên đầu Phượng Tuyên từ từ toát ra một dấu chấm hỏi.
Vừa quay đầu đã thấy trên mặt Thích Trác Ngọc viết rất rõ ràng “Coi đi, ngươi chính là cái loại tính cách yếu đuối rất khó nuôi này.”
Phượng Tuyên:…
Được thôi, chỉ cần không biến thành đồng bọn của đại ma đầu thì khó nuôi cũng được.
Phượng Tuyên lại một lần nữa chứng minh mình khó nuôi bằng hành động.
Trái cây hay thức ăn có vỏ trên bàn y đều không ăn, toàn bộ ném vào trong đ ĩa của Thích Trác Ngọc, sau đó đôi mắt trông mong mà chờ hắn bóc.
Ở trước mặt người ngoài, sư huynh cặn bã vẫn sẽ sắm vai gió trong trăng sáng dịu dàng của hắn.
Phượng Tuyên ném một đống hạt dưa có vỏ vào đ ĩa của hắn thế mà hắn chẳng hề giận.
Không thể không nói sự tự tin vào diễn xuất của Thích Trác Ngọc có hơi quá.
Vênh mặt hất hàm sai khiến cả buổi, Phượng Tuyên cuối cùng cũng lấy lại chút cân bằng, làm giảm bớt sự kinh ngạc khi nhìn thấy mảnh vỡ thần hồn đăng.
Tuy y bất ngờ nhưng cũng chỉ là bất ngờ mà thôi.
Mặc dù thần hồn đăng là pháp bảo bổn mạng của y nhưng cũng giống như họa ảnh kiếm là bản mệnh thần kiếm của Thích Trác Ngọc, loại thần binh lợi khí này đã sớm mở linh trí nhận chủ, trừ phi bị chủ nhân triệu hoán, nếu không thì chẳng ai dùng được.
Huống hồ Quy Khư quốc chủ cũng chỉ lấy được một mảnh nhỏ của Thần Hồn Đăng.
Cho dù ông ta vận khí hợp ra được một ngọn thần hồn đăng, vậy cũng cần hồng liên nghiệp hoả của Phượng Tuyên châm lửa.
Ngọn lửa này thiên hạ chỉ có hai người có được, một người là Đế quân Phượng Sóc, một người chính là y.
Ngẫm lại cũng không cần phải lo chuyện Thần Hồn Đăng bị vỡ, về phần thu thập mảnh nhỏ? Đó là chuyện mà nam chính nhiệt huyết mới đi làm, y cảm giác mình còn có thể tiếp tục làm heo lười ở thế gian.
Nhưng y còn chưa đắc ý được bao lâu, Thích Trác Ngọc đang lột được một nửa bỗng nhiên nhận ra gì đó.
Hắn cầm trái cây nhìn một lúc rồi mở miệng nói: “Lúc trước khi ta trúng tình độc bên dòng suối, sao lại toàn ăn trái cây có vỏ thế nhỉ?”
Phượng Tuyên:…
Đang yên đang lành làm sao lại lật lại chuyện cũ vậy?
Còn không phải do khó ăn khó bóc vỏ lên mới để lại cho ngươi ăn sao.
Ánh mắt Thích Trác Ngọc sắc bén nhìn chằm chằm y: “Ngươi để lại tất cả những thứ khó ăn cho ta?”
Phượng Tuyên vội vàng bưng cái đ ĩa nhỏ lên, bóc mấy quả có vỏ, sau đó ân cần nâng cho Thích Trác Ngọc: “Sư huynh, ngon lắm nè, huynh ăn nhiều thêm đi.”
Rõ ràng chột dạ.
Thay đổi đề tài thấy rõ luôn.
–
Trong bữa tiệc tối nhìn thấy mảnh vỡ của thần hồn đăng giống như một chuyện ngoài ý muốn.
Thích Trác Ngọc sau đó thấy y không hứng thú lắm, cho nên cũng không đi cướp.
Về phần mảnh vỡ đi đâu, Phượng Tuyên tạm thời không biết.
Nhưng y biết, chỉ cần một năm sau mình trở về Cửu Trọng Thiên.
Bất kể Thần Hồn Đăng ở nơi nào, vỡ thành mấy mảnh, chỉ cần y triệu hoán là có thể trở về.
Lễ tết vạn niên còn 2 ngày nữa.
Đại Minh cung còn tiếp tục bày yến, nhưng không to bằng ngày đầu tiên.
Trong thành Trường An thì càng thêm rộn rã, cửa thành mở toang, đèn hoa đăng tưng bừng, xe hoa diễu hành, đua thuyền hoa, còn hoành tráng hơn cả Tết, có thể nói vui vầy vô cùng.
Phượng Tuyên là một người thích góp vui, theo đạo lý mà nói náo nhiệt như này y không thể không đi.
Kết quả trời không như ý nguyện, tiệc vạn niên chấm dứt, lúc y trở về sớm, cảm giác đầu mình có hơi choáng váng khó chịu.
Là thượng thần của Cửu Trọng Thiên, cho tới bây giờ y chưa từng mắc phong hàn, cho nên căn bản không nghĩ tới chuyện này.
Sau khi ngủ đến nửa đêm, cảm giác khó chịu càng lúc càng nặng.
Phượng Tuyên bừng tỉnh từ trong giấc mộng, khó chịu không chịu nổi, cảm giác nóng bỏng cả người.
Cách làm theo bản năng của y chính là đi ra cửa hứng gió lạnh, kết quả rốt cục biến thành vừa nóng vừa lạnh.
Y:…!Cái quái gì vậy?
Ta sắp chết rồi.
Phượng Tuyên sinh ra là tiên thai, chưa bao giờ bị phong hàn, cũng chưa bao giờ khó chịu như thế.
Bên trong tiểu hà bao của y có hai viên hệ linh dược chữa bệnh vạn năng, uống xong hai viên càng cảm thấy chóng mặt, mê man ngã xuống giường.
Không biết qua bao lâu, linh dược kèm theo thuốc trợ ngủ có tác dụng, tuy rằng y vẫn đầu váng mắt hoa, cổ họng muốn nổ tung nhưng vẫn bị cưỡng chế tiến vào giấc ngủ.
Giấc ngủ không ngon cũng chẳng ngọt ngào.
Nguyên Thần không có an bình, ác mộng nối tiếp ác mộng.
Mơ thấy phụ thần ngã xuống, mơ thấy cha thất hồn lạc phách ngày này qua ngày khác ngồi ngơ ngác.
Mơ thấy mình còn nhỏ không hiểu chuyện, đuổi theo cha hỏi cha đi đâu, mơ thấy cha ôm y dỗ dành, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ nói cho y biết.
Cha không đi đâu cả, ông hóa thành gió mưa của nhân gian, vĩnh viễn ở bên Linh nhi.
Khi còn nhỏ, y cũng chán ghét phụ thần chỉ lo bảo vệ vạn vật trên thế gian này, không có thời gian chơi đùa với mình.
Nhưng y cũng biết, y không muốn phụ thần đi theo y.
Ông vĩnh viễn không nên như vậy.
Phượng Tuyên không ngủ được bao lâu đã tỉnh, cảm giác người tỉnh, hồn còn chưa tỉnh.
Mơ mơ màng màng ngồi dậy, tựa như lại trở về Cửu Trọng Thiên.
Cũng giống như lúc người ta sinh bệnh tinh thần sẽ trở nên yếu ớt, Phượng Tuyên là một con chim non còn chưa trưởng thành, cũng giống như nhân tộc mà thôi.
Y vốn muốn mặc quần áo tử tế rồi xuống giường tìm Thích Trác Ngọc.
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, hơn nữa đại ma đầu một năm sau còn có thể giết mình để chứng minh đạo của hắn.
Nhưng hạ phàm lâu đã lâu, chỉ có hắn đối tốt với y ở nhân gian này, cũng là người quen biết lâu nhất, chỉ có Thích Trác Ngọc mới có thể giúp được y.
Nhưng vừa xuống giường đã cảm thấy cả người mất lực.
Mặc áo choàng lên đi vài bước liền choáng váng không chịu nổi, Phượng Tuyên đành phải lui mà chờ đợt lần tiếp theo, y rất cơ trí ôm tiểu hà bao của mình ngủ trên cái sập mềm mại mà Thích Trác Ngọc thường ngồi.
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không.
Bình thường thấy cái sập cứng ngắc, lúc này hình như ngủ còn thoải mái hơn giường của mình.
Đại ma đầu loè loẹt như con công này không biết dùng túi hương gì.
Nhàn nhạt rất giống mùi cây ngô đồng, là một loại hương thảo mộc rất nhẹ và trong lành.
Chẳng bao lâu đã hoàn toàn mất đi ý thức, mềm nhũn nằm trên sập.
–
Thời điểm Thích Trác Ngọc trở lại Trường Nhạc cung đã là canh bốn.
Sau khi quốc yến kết thúc thì có gia yến, Lý hoàng đế tìm cớ giữ hắn lại hỏi han ân cần bồi dưỡng tình cảm bác cháu giả trân các kiểu.
Trường Nhạc cung yên tĩnh trước sau như một, chỉ có vài ngọn đèn lồ ng trong cung lặng lẽ thắp sáng.
Lúc này Phượng Tuyên chắc chắn đã ngủ, trông cậy y giống như một đạo lữ hiền lành tri kỉ bình thường mỗi đêm chong đèn không ngủ chờ hắn trở về, không bằng trông cậy vào mặt trời mọc lên từ phía tây còn hơn.
Hơn nữa cũng không biết có phải do ở lâu ngày với y thành quen rồi hay không, thế nhưng cảm thấy loại nửa đêm này về đến nhà đối mặt với phòng lẻ loi cũng không có sao.
Thích Trác Ngọc nhéo nhéo mi tâm.
Ngay cả bản thân cũng cảm thấy bệnh điên của mình ngày càng trầm trọng hơn rồi.
Chỉ là hắn không có phát hiện, càng đến gần Trường Lạc cung bước chân hắn càng nhanh.
Giống như không thể chờ đợi muốn về nhà ngay lập tức.
Kết quả đến chính điện, đầu tiên hắn nhìn trên giường trước, chăn trên giường lộn xộn, không thấy Phượng Tuyên đâu.
Thích Trác Ngọc hơi sửng sốt, một giây sau liền phát hiện người nào đó ngủ thành một cục trên sập trong phòng.
Tư thế ngủ bình thường của Phượng Tuyên cũng không tính là đẹp.
Có khi mình tu luyện cả đêm còn bị cắt ngang mấy lần đắp chăn cho y, cực kỳ ảnh hưởng đến tiến độ tu luyện của mình.
Hôm nay lại ngủ rất ngoan ngoãn, thành thành thật thật cuộn mình trong chăn gấm, không nhúc nhích.
Thích Trác Ngọc lại một lần nữa nhéo mi tâm, đi vào định ôm y đi ngủ, kết quả vừa nhấc chăn lên liền nhận thấy có gì đó không đúng.
Phượng Tuyên mặc đồ rất nghiêm chỉnh, nghiễm nhiên là dáng vẻ chuẩn bị ra ngoài.
Lại sờ cái trán của y, nóng đến đáng sợ.
Thích Trác Ngọc dần dần nhíu chặt mày, vươn tay đánh thức Phượng Tuyên: “Tiểu Thất.
Tỉnh dậy đi.
”
Phượng Tuyên vốn đã ngủ nông, bị Thích Cân Ngọc đẩy thì tỉnh liền.
Tình huống đẩy phát tỉnh luôn cũng không đúng, bình thường lắc y trái phải y đều có thể kiên trì ngủ tiếp.
“Sư huynh.” Giọng Phượng Tuyên mỏng như tơ, sắc mặt tái nhợt, màu môi càng không cần phải nói, không hề có chút màu máu nào.
“Ngươi bệnh rồi, là phong hàn, hẳn là buổi chiều ham chơi tuyết gây ra.” Thích Trác Ngọc nói.
Ồ.
Thì ra là phong hàn.
Phượng Tuyên cố gắng ngồi dậy, ánh mắt còn bởi vì sốt nặng có chút mê mang.
Thích Trác Ngọc cầm cổ tay hắn, độ một ít linh lực.
Đáng tiếc hiệu quả rất ít, chuyên nghiệp không đúng chỗ, sinh bệnh thì phải tìm thái y.
“Mặc quần áo đi.
Ta đưa ngươi tới Thái Y Viện.”
Phượng Tuyên phản ứng chậm chạp nghe được ba chữ mặc quần áo.
Theo bản năng cúi đầu nhìn quần áo.
Thật ra lúc nãy y đã mặc xong rồi, chỉ là mặc trong lúc mơ màng lên có chút lộn xộn.
Lúc này hai tay từ từ mặc lại nhưng hiệu quả vẫn không tốt, cúc ở hai vạt áo bị cài lệch nghiêng ngả.
Thích Trác Ngọc nhìn không nổi nữa, lật lung tung trong túi nhỏ của Phượng Tuyên.
Cũng mặc kệ màu gì với với cái gì, nhìn thấy một chiếc áo ấm dày liền đơn giản thô bạo khoác lên cho Phượng Tuyên, ngắn ngủi vài giây đã khoác lên tận 3,4 chiếc.
Nom xa xa khuôn mặt bánh bao tái nhợt của Phượng Tuyên chôn trong quần áo, bọc thành một quả bóng bông tròn trịa rồi Thích Trác Ngọc mới hài lòng.
Làm xong tất cả, Thích Trác Ngọc triệu yểm thú ra, đặt Phượng Tuyên lên lưng nó.
Kết quả không biết làm sao nhìn ra ngoài mà thấy tuyết rơi đay đặc.
Thành Trường An nằm ở phía bắc, gió mùa đông phất mặt đau như dao băng.
Lưng yểm thú trụi lủi khó giữ ấm, gió thổi vào phát sẽ đông cứng thành vụn băng.
Thích Trác Ngọc phiền não “Chậc” một tiếng, hung hăng đá chân Yểm thú: “Trở về.
”
Yểm thú “Ồ” một tiếng, đáng thương trốn trở về bên trong tiểu hà bao của Phượng Tuyên.
Thích Trác Ngọc cứ như vậy một tay ôm chặt Phượng Tuyên trong lòng đi về phía Thái y viện.
Phượng Tuyên chỉ cảm giác được lúc đầu bị đào ra từ trong chăn rất lạnh, sau đó hình như lại được làm tổ trong chỗ ấm áp nào đó.
Y vô thức dùng tay nắm lấy, nửa mê nửa tỉnh, chỉ thấy ngọc bội ở vạt áo trước mặt đang bị đè nén, đung đưa theo bước chân Thích Trác Ngọc.
–
Thái y viện không một bóng người, ba ngày nghỉ ngơi, có lẽ lúc này đại bộ phận thái y đều đang túc trực ở yến hội.
Thích Trác Ngọc một cước đá văng cửa lớn đi thẳng về phía phòng dược.
Sau khi nhìn lướt qua trang trí trong phòng, liền đặt Phượng Tuyên xuống một cái ghế có đệm.
Được ôm cả đoạn đường tiện thể ăn luôn cả một đống tuyết vụn.
Lúc này ý thức của Phượng Tuyênđã có chút thanh tỉnh.
Nhìn tủ thuốc nhỏ che kín cả bức tường trước mặt, Phượng Tuyên cảm thấy không cần phải hỏi đây là đâu.
Chỉ là, điều khiến y cảm thấy kỳ diệu chính là khi nhìn thấy Thích Trác Ngọc thân dài như ngọc, đứng ở trước tủ phối thuốc điều trị phong hàn, trong đầu toát ra một nghi vấn, đại ma đầu thế mà biết phối thuốc.
“Khi còn bé có đọc qua y thư, xem vài lần là biết.” Thích Trác Ngọc phảng phất như có mắt sau lưng, trả lời nghi vấn của y.
“Ồ.
Hóa ra là như vậy.
“Nhưng y cũng đọc y thư, sao y lại không hiểu?
Thích Trác Ngọc đã quay đầu, tặng y ánh mắt ” Với chỉ số thông minh của ngươi thì rất khó giải thích những thứ này.”
Phượng Tuyên: “…” Nể tình y bị bệnh, có thể bớt khinh bỉ y vài lần được không!
Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi, nhìn qua là không quên hả.
Nghĩ đến đêm hôm khuya khoắt hắn còn chăm nom mình uống thuốc, Phượng Tuyên quyết định tha thứ cho cái tên đầu gấu to đầu này như cha tha thứ cho con trai.
Chỉ là nghe hắn hời hợt nhắc tới khi còn bé có xem y thư, trong đầu Phượng Tuyên lại hiện ra đoạn phim trước đó trong mộng cảnh.
Cái dạng trẻ con nào mà khi còn nhỏ đã lưu lạc đến mức phải tự xem y thư tự bốc thuốc chữa bệnh cho mình.
Dù sao hẳn không phải là dạng không lo cơm áo gạo tiền.
Nghĩ tới đây, Phượng Tuyên trầm mặc một hồi.
Thích Trác Ngọc vận dụng linh lực mở phiên bản tăng tốc nấu xong thuốc, thấy y rầm mặc, lông mày nhíu lại: “Sợ đắng à? ”
Phượng Tuyên vốn không sợ đắng, kết quả nhìn thấy chén thuốc đen như mực trước mắt, còn ngửi được mùi rất kì quái mới hoàn hồn, cả khuôn mặt đều nhăn lại: “Sư huynh.
Đây là sắc thuốc kiểu gì thế?”
“Không liên quan đến sắc kiểu gì.
Thuốc đắng mới tốt, uống nhanh đi.
“Thích Trác Ngọc lại một lần nữa đưa đến bên miệng Phượng Tuyên.
Phượng Tuyên bất đắc dĩ cầm lấy chén sứ, chần chờ một lát, ý đồ tìm lý do: “Sư huynh ta cảm thấy có hơi nóng.
”
“Sư huynh không cảm thấy nóng.” Thích Trác Ngọc lạnh lùng nói, nhưng vẫn cầm ra thổi cho y hai lần rồi đưa cho y.
“Sư huynh ta cảm thấy…” Phượng Tuyên lại muốn tìm cớ, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nóng nảy của Thích Trác Ngọc.
Y: “…!”
Uống thì uống, làm gì dữ vậy.
Sau khi véo mũi “ừng ực” uống xong, Phượng Tuyên cảm thấy nếu phải uống thêm chén nữa, chi bằng để y chết đi xong hơn.
Đắng đến mức y há miệng như cún con lè lưỡi, kết quả bất thình lình bị Thích Trác Ngọc nhét một miếng mứt hoa quả, không biết hắn lấy từ đâu ra.
Sau khi có vị ngọt trong miệng, Phượng Tuyên thành thật không ít.
Thích Trác Ngọc nhìn y, hừ một tiếng không rõ ý nghĩa, nghe cũng không có vẻ gì là không vui, nui cười có chút hồn nhiên: “Đúng là khó nuôi.
”
Lăn qua lăn lại đến bây giờ, Phượng Tuyên thật sự rất mệt.
Thái y viện cách Trường Nhạc cung cả một đoạn đường dài, y vừa mới uống thuốc xong là hứng gió, không chừng phong hàn chưa hạ đã nặng thêm.
Nguyên bản mình đã muốn ngủ lại ở Thái y viện một đêm, kết quả bị Thích Trác Ngọc ôm lên đi đến cung điện bên cạnh.
Trông kiểu cách rất bề thế, trên đó có viết hai chữ “Đông Cung”.
Hả? Rất giống nơi Thái tử ở, đại ma đầu muốn làm gì?
Thích Trác Ngọc thấy biểu cảm của y bèn bình tĩnh tuyên bố: “Tối nay ở lại đây.
”
Phượng Tuyên: Hả?
Y nhỏ giọng nói: “Sư huynh.
Nơi này hình như là nơi ở của Thái tử, chúng ta đi vào ở hình như không ổn lắm đâu..
”
Đại ma đầu không thèm để ý tới y, một giây sau đá văng cửa lớn, một đường thông suốt không trở ngại đi tới chính điện Đông cung.
Hắn nhìn thoáng qua, quyết định lựa chọn căn phòng lớn nhất xa hoa nhất, sau đó đạp cửa như thường lệ.
Trong căn phòng xa hoa, còn có một đôi uyên ương thân mật vô cùng hoang dã trên bàn.
Một nam nhân ăn mặc phú quý mở miệng: “Ai dám tự tiện xông vào tẩm điện của bổn cung?!”
Sau đó nói xong liền bị Thích Trác Ngọc đánh ngất xỉu ném ra ngoài.
Còn lại cung nữ thị tẩm kia thấy cảnh này thì ngất thẳng cẳng, Thích Trác Ngọc tiết kiệm sức cứ thế ném ra ngoài.
Hai người bọn họ bố trí giường lớn cực kỳ xa hoa, còn chưa kịp dùng để điên long đảo phượng nữa.
Vừa hay hời cho Phượng Tuyên.
Thích Trác Ngọc đặt Phượng Tuyên xuống giường, thô bạo đắp chăn cho y.
Sau đó trả lời câu hỏi vừa rồi của y, chậm rãi nói: “Hiện tại Thái tử không ở đây nữa.”
Phượng Tuyên nuốt xuống lời muốn nói: “…!Được rồi.
”
Cứu mạng.
Cảm giác mình và đại ma đầu càng ngày càng tệ trên con đường trở thành phản diện.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Khăn trải giường đã thay rồi! Đêm qua viết đến ba giờ quên thêm một câu, chưa từng dùng giường! Đôi uyên ương kia chỉ hôn nhau trên bàn thôi.
Sao mà cá hấp cho vợ nằm giường bẩn được! Vậy thì chắc chắn phải cướp cái mới! (Thậm chí chăn hồ ly lúc trước muốn giết xong mới lột kia mà.
Hoa mama: Ngươi có phép tắc không đó?)
Bất động sản của Tiểu Phượng Hoàng +1
Cá hấp chiếm lĩnh khu nhà cao cấp càng lúc càng trắng trợn, càng lúc càng nhiều, cho vợ ở cả.
Và! Tình tiết chim non của Tiểu Phượng Hoàng online, gầm gừ.
Khi không có cảm giác an toàn thường sẽ vô thức chọn ngủ ở những nơi mà những người gần gũi mình thường ở lại, bởi vì mùi sẽ làm cho y cảm thấy rất an toàn!
Còn có tên nhỏ của Tiểu Phượng Hoàng cũng online rồi, tên một chữ Linh! Cha và Phụ thần sẽ gọi nhũ danh của y là “Linh Nhi”
Hiện tại hai người còn chưa nhận ra được tình cảm của mình, hì hì!
Người khác ảnh hưởng đến tiến độ tu luyện của mình (chỉ các hoàng tử sắp xếp yểm thú) đại ma đầu: Đều chết cho ta!
Vợ ảnh hưởng đến tiến độ tu luyện của mình (chỉ nửa đêm đá chăn): nhéo nhéo mi tâm, đồng thời nội tâm vợ ta quả nhiên không có ta không được.jpg.