Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục


Chương 5


U minh Quỷ giới, còn gọi là Quỷ giới hoặc Minh giới, người sống thường hay gọi là “Âm tào”.

Sau khi chết, con người ta phải xuống âm tào để nhận phán xét, nơi ấy quỷ khí dày đặc, có Diêm La Vương cùng các vị Phán Quan sẽ phán xét thiện ác và kết tội người chết.

Truyền thuyết dân gian này hầu như ai cũng biết, nhưng ít người biết thực ra âm tào cũng chỉ là một nơi trực thuộc địa phủ, chuyên quản lý các quỷ hồn chết đi mà thôi.

Âm tào chính là một cấp trực thuộc địa phủ.

Điều này nghe có thể hơi xa lạ, nhưng khi nhắc đến Thổ địa và Thành hoàng, có lẽ hầu hết mọi người đều biết. Mà Thổ địa, Sơn thần cùng Thành hoàng các kiểu đều do âm tào phụ trách, ngoài ra còn có 9 đại nguyên soái, 75 ti, 24 án chủ.

Ngoài việc quản lý âm tào, địa phủ còn quản lý Ngũ phương Quỷ Đế, Thập điện Diêm La, còn có Thập đại Âm Soái.

“Thực ra, Minh giới cũng tương tự như Dương giới, đều được phân chia theo kết cấu kim tự tháp, càng lên cao thì quỷ hồn có thân phận cao cũng càng ít.” Xe buýt chạy êm êm giữa đường núi, cuối cùng Hứa Triều Hi cũng phổ cập xong cho Việt Bạch.

Bọn họ về sau còn phải sinh sống ở Minh giới, một ít tri thức nên biết vẫn phải nhanh chóng biết thì mới thỏa đáng.

Dù hiện tại địa phủ đã cơ cấu lại, đống tri thức này có khả năng không dùng tới, nhưng nếu vẫn có chỗ cần dùng thì sao? Ai biết việc tái cơ cấu này có thay đổi nhiều hay không.

Việt Bạch cũng biết trên biết dưới nên cứ hễ rảnh là kéo Hứa Triều Hi hỏi han, chứ nếu thực sự có hứng thú thì lúc còn sống đã cùng Hứa Triều Hi đọc sách rồi.

“Vậy ai là người lợi hại nhất Minh giới?” Cậu ta tò mò hỏi.

Nghe câu hỏi này, Hứa Triều Hi cũng đực mặt.

Hứa Triều Hi rối rắm: “Chắc là Đông Nhạc đại đế? Cũng chính là Thiên tề Nhân thánh đại đế, tương truyền ngài chính là Thái Sơn thần cai quản sinh tử, ngoài ra ngài còn cai quản những việc như thay đổi triều đại, đoản mệnh trường thọ, đắc đạo thành tiên, cao thấp gì cũng do ngài quản, còn cả âm tào nữa.”

“Thái Sơn thần! Cho nên trước kia các đế vương thời cổ đại lên Thái Sơn cầu phúc chính là muốn tìm vị Đông Nhạc đại đế này đó hả?” Việt Bạch bừng tỉnh, trên mặt lộ ra vẻ thì ra là thế, “Hóa ra ông ta còn quản cả việc thay đổi triều đại, quốc thái dân an!”

“Ông ta lợi hại như vậy thì vừa rồi cậu rối rắm cái gì chứ?”

Hứa Triều Hi: “Bởi vì địa phủ không phải do ông ta quản, người chính thức quản lý địa phủ là Bắc Âm Phong Đô Đại Đế. Thân phận của vị Phong Đô Đại Đế này mới lợi hại, tương truyền ông ta chính là hóa thân của Tử vi đế tinh ở phía Bắc, các vị vua cai quản âm phủ, các vị thần tiên sau khi chết đều do ông ta quản.”

“Nghe có vẻ rất lợi hại,” Việt Bạch tính tính lại danh sách vừa rồi, “Âm tào do địa phủ quản, địa phủ do Phong Đô Đại Đế quản, nói như vậy vẫn là Phong Đô Đại Đế lợi hại.”

Nhưng trong những sách vở tài liệu cậu từng đọc, Đông Nhạc Đại Đế vẫn được xếp trên Phong Đô Đại Đế, Hứa Triều Hi cau mày.

“Tôi hiểu rồi,” Tự hỏi một lúc, cậu mới nói: “Đối với Dương gian, Đông Nhạc Đại Đế là lợi hại nhất, nhưng đối với Minh giới thì Phong Đô Đại Đế mới là lợi hại nhất.”

Đông Nhạc Đại Đế cai quản Dương Thế, Phong Đô Đại Đế cai quản Minh giới địa phủ, ăn cơm của ai liền nói người đó lợi hại, chính là đạo lý này.

“Hình như tới trạm xuống rồi!” Việt Bạch nhìn nhìn con đường phía trước, lập tức mất đi hứng thú với hai vị Đại Đế.

Nghe vậy Hứa Triều Hi liền nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phía xa xa kia có đèn đuốc sáng trưng.

Trạm Vong Xuyên Đông thành – một biển báo rất lớn nằm ngay trước trạm, trạm dừng được xây tương tự như ở Dương thế, thỉnh thoảng có xe và quỷ hồn ra vào.

Xe buýt chạy tới điểm dừng xe, cửa xe bật mở, rất nhanh sau đó, một đám quỷ hồn tiến đến chào hàng.

Hứa Triều Hi và Việt Bạch hai quỷ vừa quan sát tình hình vừa lấy hành lý ra khỏi xe. Họ bắt chuyến xe buýt cuối cùng rời Thành Đưa Đò nên trên xe cũng không có nhiều khách, vì hầu hết các quỷ hồn đều đã đến sớm để làm quen với môi trường.

“Huynh đệ, ngồi xe không? Xe bò, xe ngựa, xe ba bánh, xe hơi nhỏ đều có.”

“Khách sạn Thanh Thanh, 50 tệ một đêm, giúp chuyển hàng lý luôn!”

“Sổ tay Quỷ tộc mới nhất đây! Giúp ngươi hòa nhập vào thành Vong Xuyên nhanh nhất có thể, 5 tệ một bản, nếu muốn mua thì nên mua càng sớm càng tốt!”

Quỷ hồn đứng chặn cửa hét to, lại còn nhiệt tình cầm hộ hành lý, cố gắng đưa những vị khách ít ỏi trên xe về nhà mình.

Việt Bạch vất vả lắm mới bảo vệ được chỗ hành lý ít ỏi của mình khỏi quỷ hồn chào hàng kia.

“Này này làm cái gì vậy, bộ tính ăn cướp hả!” Cậu ta nổi cáu.

Quỷ hồn xung quanh vẫn đang nhiệt tình lôi lôi kéo kéo, căn bản chẳng thèm để ý gì thái độ của cậu ta, Việt Bạch tức lắm.

Hai quỷ gian nan trốn khỏi đám quỷ ở bến xe, còn chưa kịp thở đã thấy có quỷ lân la lại hỏi: “Hai vị muốn ở trọ không? Khách sạn Thanh Thanh, ở ngay bên ngoài trạm xe thôi, mỗi quỷ 50 đồng một đêm, rẻ thực sự luôn đấy.”

Kẻ đang nói là một nam quỷ nhỏ nhỏ gầy gầy, trên khuôn mặt là nụ cười vừa khôn khéo lại vừa nhiệt tình.

Việt Bạch nhìn chằm chằm đối phương một lúc lâu, đến mức quỷ kia còn cảm thấy mất tự nhiên mới quay ra nói với Hứa Triều Hi: “Quá chân thật, quá chân thật rồi, haizzz.” Vừa nói vừa lắc đầu.

Haizz, quỷ sinh gian nan này, còn có thể thật hơn nữa không hả!!!

Quỷ nha! Tôi là quỷ cơ mà! Tưởng tượng bản thân không cần ăn chẳng cần uống, vĩnh sinh bất tử, nào ngờ phải đến công trường bê gạch, rồi còn phải lo củi gạo mắm muối không thiếu một cái gì!!!

Hu hu hu, đây không phải cuộc sống mà tôi tưởng tượng đâu.

Hứa Triều Hi an ủi vỗ vỗ quỷ đang ủ rũ kia, tỉnh bơ bắt chuyện cùng quỷ chào hàng nọ: “Ở ngoài trạm này có còn khách sạn nào khác không?”

“Gọi tôi Lý Lập là được,” quỷ chào hàng đáp, không tức giận chút nào, vẫn nhiệt tình giới thiệu, “Khách sạn khác thì đương nhiên là có rồi, giá cả cũng chỉ ngang tầm như chúng tôi thôi, nhưng khách sạn sẽ chào giá khác đó.”

Khách sạn thì không được rồi, làm sao mà ở khách sạn cả đời được chứ.

Nhưng Hứa Triều Hi cũng không rối rắm lâu, tóm lại đêm nay vẫn phải tìm chỗ nghỉ tạm, thôi thì tới khách sạn Thanh Thanh cũng được. Cậu nói với Lý Lập: “Đợi tôi 2 phút nhé, tôi đi mua quyển sách đã.”

Lý Lập nghe ra ý cậu là muốn tới nghỉ ở khách sạn của mình, càng tươi cười tợn, đoạn nói: “Cậu muốn mua sổ tay Quỷ tộc mới nhất phải không? Trên xe có trên xe có, được xem miễn phí, nếu muốn mua mang đi thì bảo tôi, chỉ cần 3 tệ là được!”

Nói xong chủ động cầm lấy hành lý trong tay Việt Bạch.

Việt Bạch quay người tránh đi, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác: “Không cần, tôi tự cầm được rồi.” Trong đó ngoài quần áo, còn có tiền tiết kiệm của cậu ta và Hứa Tiểu Niên!

Lý Lập cũng chẳng ngại ngùng gì, chỉ cười cười, dẫn theo hai quỷ rời khỏi trạm xe.

Họ vừa rời đi liền có chuyến xe buýt tiếp theo từ Thành Đưa Đò đang đến gần, những quỷ hồn vừa vây quanh họ đã lại tràn qua đó.

Đúng vậy, mỗi ngày Thành Đưa Đò chỉ có 6 chuyến xe buýt, nhưng số lượng xe buýt của mỗi chuyến xe lại được tính theo từng đợt.

Ở ngoài trạm xe, Lý Lập có một chiếc xe ba bánh nhỏ, chỉ đủ chỗ cho Hứa Triều Hi cùng Việt Bạch – hai quỷ có vóc dáng không mấy nhỏ bé ngồi vào.

Lý Lập ngồi lên vị trí tài xế, nắm lấy tay lái xe, khởi động chân ga, xe ba bánh nhỏ liền chạy về phía khách sạn Thanh Thanh.

Ra khỏi trạm xe, hai bên đường đầy những tòa nhà mang phong cách hiện đại, đằng xa thấp thoáng bóng những ngôi nhà cao tầng trong màn đêm mờ ảo.

Việt Bạch ở trong xe giở cuốn “sổ tay Quỷ tộc mới nhất” ra xem, Hứa Triều Hi liền hỏi chuyện: “Lý đại ca ở Minh giới này bao lâu rồi? Tôi thấy nơi này nhà ở, xe cộ đều chẳng khác gì lúc còn sống, Minh giới vẫn luôn là như vậy sao?”

“Tất nhiên là không!” Lý Lập lập tức phủ nhận, hắn tính tính thời gian “Tôi chết năm 1900, đến nay chắc đã hơn trăm năm rồi”.

Đại khái cũng đoán được Hứa Triều Hi muốn hỏi cái gì, hắn nói: “Trước kia Minh giới cũng không phải là như vậy. Lúc tôi chết, Minh giới chủ yếu vẫn là nhà cũ, quỷ nào có tiền mới được ở những ngôi nhà mới giống ở Dương gian. Khi đó hỗn loạn lắm, có rất nhiều ác quỷ trốn khỏi địa ngục, những ác quỷ đó đi khắp nơi tranh đoạt địa bàn, lại ức hiếp quỷ khác, giống như đánh giặc vậy.”

Năm 1900? Khi đó Dương gian cũng rất loạn, chẳng lẽ trên Dương gian hỗn loạn còn có thể ảnh hưởng đến Minh giới?

Hứa Triều Hi: “Địa phủ mặc kệ sao?”

Lý Lập khịt mũi nói: “Không thì làm gì được. Lúc đó tôi mới tới, cũng không biết nhiều lắm. Sau đó khi đã quen với cơ chế hoạt động của địa phủ mới phát hiện thời gian đó rất nhiều Quỷ Thần đều không thấy tung tích. “

Việt Bạch đang xem sách cũng bị cuộc trò chuyện hấp dẫn, ngẩng đầu nghển cổ hỏi: “Sau đó làm thế nào mới giải quyết được hỗn loạn? Tôi nghe nói địa phủ giờ còn tái cơ cấu, có chuyện gì vậy?”

“Lúc các vị Quỷ Thần trở lại thì hỗn loạn liền được bình ổn,” Lý Lập vừa chuyên chú quan sát tình hình giao thông phía trước, vừa nói như lẽ đương nhiên, “Những ác quỷ đó cũng không phải là đối thủ của các Quỷ Thần.”

“Tái cơ cấu địa phủ hình như cũng sửa lại không ít,” hắn nói, “Sở Giang Vương còn chạy tới chỗ chúng ta cai quản Thành Vong Xuyên.”

Hứa Triều Hi: “Thành Vong Xuyên?” Ngữ khí rất kinh ngạc.

“Bíp bíp!”

“Này, quỷ lắc lư giữa đường kia, bên đường có người giám sát đấy, định ăn vạ à!” Hắn vừa bấm còi xua quỷ đang lắc lư đằng trước vừa quay lại đáp lời, “Không phải, biết con sông dẫn đến Quỷ Môn Quan không, sông Vong Xuyên đó.”

Việt Bạch đá đá chân Hứa Triều Hi, nhỏ giọng hỏi: “Sở Giang Vương?”

Hứa Triều Hi cũng nhỏ giọng đáp: “Đệ nhị điện Diêm La, vốn cai quản biển lớn.”

Việt Bạch cái hiểu cái không gật đầu, đang cai quản biển lại thành cai quản sông, đây là thăng chức hay là giáng chức vậy?

Đang nói chuyện thì xe ba bánh dừng trước cửa một khách sạn, Lý Lập kết thúc câu chuyện, đưa hai quỷ tới quầy lễ tân đăng ký.

Khách sạn nhỏ có tên “Thanh Thanh” này được trang trí giống như một tiệm làm tóc, một hàng đèn lòe loẹt treo ngoài cửa.

Ngoại trừ nữ quỷ đang đứng quầy lễ tân, trong khách sạn chẳng còn quỷ nào khác.

Hứa Triều Hi cùng Việt Bạch lấy chứng minh thư ra, trả tiền phòng một đêm cùng tiền cuốn “Sổ tay Quỷ tộc mới nhất” rồi mang cả sách lẫn hành lý lên lầu.

Phòng khách sạn rất nhỏ, kê được hai chiếc giường đơn thì gần như không còn chỗ trống, giặt giũ tắm rửa thì phải dùng nhà vệ sinh chung ở ngoài hành lang.

Điều kiện có hạn nên hai quỷ cũng chỉ đơn giản tắm rửa một cái rồi trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi lúc gần 11 giờ.

“Cậu ngủ trước đi, tôi còn đọc sách chút đã.” Hứa Triều Hi ngồi trên giường nói với Việt Bạch.

Việt Bạch trùm chăn ậm ừ: “Nhớ đọc phúc lợi dành cho quỷ mới ở sau cùng đấy nhé.”

Hứa Triều Hi: “Ừa” rồi sau đó mới mở cuốn “Sổ tay Quỷ tộc mới nhất” ra.

Mục đầu tiên chính là bản đồ Minh giới.

Ngoài dự đoán là lãnh thổ Minh giới chẳng có chút nào tương tự với lãnh thổ Hoa quốc. Minh giới nhìn giống một hòn đảo biệt lập trong biển khổ, chỉ có điều diện tích hòn đảo này rất lớn, có khi còn lớn hơn cả một lục địa.

Toàn bộ Minh giới được chia thành năm khu vực căn cứ theo vị trí địa lý, Thành Vong Xuyên nơi bọn họ đang tạm trú nằm ở phía Đông, ngoài ra còn có một vài thành trấn tương tự.

Hứa Triều Hi đoán những khu vực này được chia theo địa bàn của Ngũ Phương Quỷ Đế, chia Minh giới thành năm phần.

Trừ việc này ra, trên bản đồ còn có hai nơi khá đặc thù, một là Thành Phong Đô ở phía Bắc. Thành Phong Đô này tuy rằng nằm ở phía Bắc, nhưng hình như không nằm trong phạm vi quản hạt nói trên.

Nơi còn lại chính là 18 tầng địa ngục nằm bên cạnh Thành Phong Đô.

Hứa Triều Hi rất ngạc nhiên, vậy mà 18 tầng địa ngục lại nằm ngay cạnh Thành Phong Đô sao?

Cậu nhìn lại Thành Phong Đô nhiều hơn, lòng nghĩ nếu có cơ hội (tiền) nhất định phải đi du lịch toàn bộ Minh giới mới được. Lúc sinh thời, ước nguyện cùng anh yêu đi du lịch thế giới đã không thực hiện được, thì lúc chết cũng phải cùng anh đi du lịch Minh giới.

Sau đó cậu lật tiếp sang trang thứ hai.

Trang thứ hai là bản đồ của Thành Vong Xuyên. Thành Vong Xuyên có rất nhiều con sông lớn nhỏ, trong đó nổi tiếng nhất và lớn nhất là sông Vong Xuyên, giữa các con sông còn có đồng bằng, đồi, hồ nước.

Sau đó nữa là các thành thị cùng các điểm du lịch khác, Hứa Triều Hi chỉ tùy ý đọc lướt, chủ yếu là muốn xem phúc lợi cho quỷ mới mà Việt Bạch khi nãy đã nhấn mạnh.

Cái gì! Các thành trấn ở địa phủ đều đang tìm kiếm người tài, lương khởi điểm 100,000 đồng, bao ăn ở?

Hứa Triều Hi trợn mắt ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy thông báo tuyển dụng cụ thể ở đằng sau: Các nhà khoa học chuyên ngành.

Nhà, khoa, học……

Tạm biệt, tôi không xứng.

Lại nhìn xuống dưới: quét rác, lái xe rác, làm ruộng…..

Hứa Triều Hi càng xem thì biểu cảm trên mặt càng nghiêm trọng. Việt Bạch nằm ở giường bên cạnh nhổm dậy hỏi cậu: “Cậu thấy thông báo tuyển dụng nhà khoa học chưa?”

Hứa Triều Hi nhướn mày, gật đầu: “Thấy rồi.”

Việt Bạch lại hỏi: “Thế có nhìn thấy thông báo tuyển lái xe rác bên dưới không?”

Hứa Triều Hi lại gật đầu: “Ờ.”

Việt Bạch: “Có thấy khó chịu không?”

Hứa Triều Hi: “Khó chịu.”

Việt Bạch: “Đều chỉ xứng đáng lái xe rác thôi, ôi, tôi thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.” Nói xong cậu ta nằm ngửa ra, thở dài một hơi rất thoải mái.

Hứa Triều Hi: “……………”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN