Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục


Chương 6


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phần cuối của cuốn “Sổ tay Quỷ tộc mới nhất” có tên là “Phúc lợi cho quỷ mới” tất nhiên là có lý do của nó. Tạm thời chưa nói đến việc tuyển dụng các nhà khoa học, nhưng chỉ tiêu tuyển dụng việc làm của tất cả các Thành trấn chỉ dành cho những quỷ mới chết chưa đầy một năm.

Còn có thể ứng trước tiền lương, lại còn cung cấp nhà ở. Tóm lại là có lợi mà không có hại.

Sau khi Hứa Triều Hi cùng Việt Bạch thương lượng liền quyết định sáng mai sẽ hỏi thăm chủ khách sạn rồi bắt xe tới trung tâm thông báo tuyển dụng xem xem.

Tiền tiết kiệm của họ không còn nhiều lắm, phải sắp xếp ổn định cuộc sống càng sớm càng tốt.

Một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng Hứa Triều Hi đã tỉnh. Khách sạn này cách âm không tốt, nằm trong phòng vẫn có thể nghe thấy tiếng khách trọ khác rời giường rửa mặt, còn có tiếng nói chuyện của mấy quầy hàng dưới lầu.

Cậu gọi Việt Bạch dậy, hai quỷ vệ sinh cá nhân xong liền thu dọn hành lý trả phòng.

Trực quầy lễ tân không phải là nữ quỷ đêm qua nữa mà là Lý Lập. Trong miệng đối phương còn ngậm một cái bánh bao to, lười biếng nằm trên ghế ngủ gật.

Xem ra Lý Lập không chỉ là nhân viên, mà chính là chủ khách sạn Thanh Thanh này.

Nhưng phải hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ. Hai quỷ bước đến quầy lễ tân, Việt Bạch gõ gõ bàn: “Đại ca, trả phòng!”

Lý Lập bị tiếng gọi này làm cho tỉnh hẳn, mở mắt thấy bọn họ, lại nhìn hai người xách theo cả hành lý liền bỏ bánh bao trong miệng xuống, cười nói: “Sao không ở thêm hai ngày?”

Hứa Triều Hi cười khanh khách trả lời: “Không ở nổi nữa rồi, chúng tôi còn phải nhanh chóng đi tìm việc làm kiếm tiền đây.” Sau đó liền hỏi đối phương tuyến xe đến trung tâm tuyển dụng.

Lý Lập hiểu rõ, lúc làm thủ tục trả phòng liền nói: “Trung tâm tuyển dụng rất dễ tìm, đi ra khỏi khách sạn của chúng tôi thì rẽ phải, ngay bên kia đường có một trạm xe buýt, ở có xe buýt vào trung tâm thành phố, tới đó rồi liền dễ tìm. “

Hứa Triều Hi: “Vâng, làm phiền Lý đại ca rồi.”

Hai quỷ cảm ơn Lý Lập.

Ra khách sạn quẹo phải, ven đường có không ít cửa hàng, sạp nhỏ bán đồ ăn sáng, Hứa Triều Hi và Việt Bạch cũng chưa ăn gì, hai quỷ tự nhiên đi tới một cái sạp hàng ngay phía trước.

Tiếng nhạc du dương bất chợt vang lên từ cửa hàng ăn sáng bên cạnh, hai quỷ ngó ra nhìn, hóa ra chủ quán đã bật chiếc TV treo phía trên quầy thu ngân.

Trên màn hình, một nữ quỷ xinh đẹp đang nhảy múa theo điệu nhạc.

Điều khiến Hứa Triều Hi cùng Việt Bạch ngạc nhiên nhất chính là, nữ quỷ này có đuôi dài cùng lỗ tai xù lông!

“Cái cái cái cái cái đó,” Việt Bạch thậm chí không thể nói rõ ràng, chỉ vào nữ quỷ trên TV rồi hỏi Hứa Triều Hi, “Đôi tai và cái đuôi đó là thật hay giả vậy? Sao chúng lại cử động?!”

“Tất nhiên là thật rồi,” chủ quán đang nhanh nhẹn lấy đồ cho khách nghe vậy liền thấy buồn cười, với ưu thế là quỷ lâu năm, ông ta liền phổ cập thông tin, “Hồ tiên nhi chính là một trong số ít ngôi sao ở Minh giới, hiện tại rất nổi tiếng.”

Việt Bạch chấn động: “Minh giới còn có yêu tinh sao?!” Không đúng, thế gian này thực sự có yêu tinh sao?

……Nhưng quỷ với địa phủ đều tồn tại, thế thì có yêu tinh cũng là bình thường nhỉ?

Chủ quán vừa buôn chuyện vừa làm việc, động tác cũng không chậm, đồ ăn nhanh chóng được bưng cho Hứa Triều Hi và Việt Bạch. Hứa Triều Hi thuận miệng hỏi: “Vị Hồ tiên nhi này là quỷ chết khi nào vậy?”

Khó có người hỏi được câu nghiêm túc, chủ quán nhìn cậu nhiều hơn rồi đáp lời: “Hình như cách đây bốn năm trăm năm gì đó, cũng được coi là một quỷ hồn lớn tuổi trong Minh giới.”

“Tôi nhớ rõ trên tin tức giải trí có nói, thời điểm Hồ tiên nhi tu luyện đã hút dương khí nam giới, lúc độ kiếp liền bị sét đánh chết. Cô ấy như vậy là hại chết người nên sau khi chết đã bị giải tới địa ngục chịu phạt đến mấy trăm năm, mấy năm trước được phóng thích mới gia nhập một công ty giải trí rồi thành ngôi sao.”

Chủ quán còn tiện thể nói thêm: “Ngoại trừ các vị Quỷ Thần làm việc ở địa phủ, còn lại hầu hết các quỷ hồn lớn tuổi đều từ địa ngục đi ra.”

Mà từ địa ngục đi ra có nghĩa là đã làm việc ác nhiều hơn việc thiện, thậm chí còn từng giết người.

Mua đồ ăn sáng xong, Hứa Triều Hi và Việt Bạch mỗi quỷ cầm một phần bánh màn thầu, vừa ăn vừa đi đến trạm xe buýt bên kia đường. Chờ khoảng 5 phút thì lên xe buýt đến trung tâm thành phố.

Vì giờ vẫn còn sớm nên quỷ trên xe không nhiều lắm, hai quỷ may mắn tìm được hai chỗ ngồi liền kề nhau. Chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ, nhìn qua cửa sổ có thể thấy các quỷ hồn cùng các tòa nhà lướt qua.

Các quỷ hồn mặc trang phục khác nhau, triều đại gì cũng có, Hứa Triều Hi thậm chí còn thấy có nữ quỷ mặc loại đầm dài có tay rộng đầy tiên khí.

Những tòa nhà này có đầy đủ các loại cửa hàng, tỷ như bán quần áo, điện thoại các kiểu, còn có siêu thị, cửa hàng, ngân hàng, thư viện v.v….

Sau khi xem xong, Hứa Triều Hi chỉ có một suy nghĩ: có nhiều nơi để tiêu tiền thật đấy…

“Hứa Tiểu Niên, di động kìa……” Việt Bạch vịn cửa sổ, quay đầu lại dùng ánh mắt trông mong mà nhìn Hứa Triều Hi. Thân là một người trẻ tuổi thế kỷ 21, nhầm, quỷ trẻ tuổi, sao có thể không có di động!

Hứa Triều Hi vội vàng che mắt cậu ta: “Mau nhắm mắt lại đi, không có tiền đâu.”

Gần giữa trưa, xe buýt cuối cùng cũng đến trạm.

Đúng như chủ khách sạn đã nói, sau khi vào nội thành liền rất dễ tìm trung tâm tuyển dụng, số xe đến trung tâm được ghi rõ ràng trên biển báo.

Tên đầy đủ của trung tâm tuyển dụng là “Trung tâm hướng dẫn tìm việc làm và tuyển dụng nhân tài”, là một tòa nhà hiện đại, Hứa Triều Hi cung Việt Bạch hai quỷ đổi xe buýt, tới nơi đúng lúc nhân viên trung tâm đang nghỉ trưa.

Trước tiên hai quỷ đi tìm một cửa hàng giá rẻ để ăn trưa, sau đó tranh thủ thời gian xếp hàng ở trung tâm tuyển dụng – họ không phải là những quỷ hồn duy nhất mong ngóng tìm được việc làm.

Trong thời gian xếp hàng, Hứa Triều Hi đã thảo luận cùng Việt Bạch: “Chúng ta vẫn còn hơn 3.000 đồng tiền tiết kiệm. Nếu có thể tìm được một công việc có cung cấp chỗ ở thì hơn 3.000 đồng này sẽ đủ cho chi phí sinh hoạt một tháng của chúng ta. Vì vậy, nếu có thể, tôi vẫn muốn tìm một công việc có cung cấp chỗ ở. “

“Được đó,” Việt Bạch không phản đối, “Vậy trước tiên cứ lo vụ này đã.”

Hai quỷ bọn họ vừa không có nhà vừa không có tiền, giờ quan trọng nhất vẫn là phải ổn định cuộc sống, sau đó từ từ tìm việc khác cũng được.

Đến lượt họ, Hứa Triều Hi cùng Việt Bạch vào phòng.

Trong phòng có vài nam quỷ nữ quỷ áo trắng đang ngồi sau máy tính, một nam quỷ nhìn màn hình và nói: “Các cậu gặp may đấy, chỗ tôi vừa lúc đang cần một bảo vệ và một lái xe rác, có làm không? “

Hai quỷ sốc nặng cmnr.

Họ còn nghĩ việc làm có tương đối nhiều, ai ngờ bảo vệ với lái xe rác mà cũng cạnh tranh gắt vậy sao?!

Lúc nãy xếp hàng ở ngoài, họ đã đọc điều kiện cụ thể của hai công việc này trên màn hình điện tử rồi, bảo vệ được cung cấp chỗ ở và lái xe rác có thể xin ứng trước tiền lương, ban đầu họ tính mỗi quỷ sẽ xin một việc.

Giờ đã biết công việc cạnh tranh gắt như vậy, Việt Bạch lập tức quyết định như hai quỷ đã thương lượng lúc nãy: “Tôi lái xe rác, cậu ấy làm bảo vệ.” Dù sao lúc sống cậu ta cũng đã từng lái taxi.

Nam quỷ click chuột vài cái, nhìn máy tính rồi hỏi: “Chắc chắn chưa? Bảo vệ sẽ làm việc ở Thành Độ Sóc.”

Đông Phương Quỷ Đế trấn thủ Đào Chỉ Sơn, còn gọi là Độ Sóc Sơn, Thành Độ Sóc này liệu có phải là thủ phủ của khu vực phía Đông không nhỉ? Hứa Triều Hi hỏi: “Vậy còn lái xe?”

Nam quỷ: “Thành Vong Xuyên.”

Hai công việc này ở hai nơi khác nhau.

Hai quỷ chần chờ, nhưng đúng vào lúc này.

“Ây, chậm rồi!”

Mới nói được có mấy câu ngắn ngủi, công việc “Bảo vệ ” và “Lái xe rác” cũng đã biến thành màu xám. Nam quỷ nọ vẫn luôn nhìn màn hình giờ tiếc nuối nhìn họ, ánh mắt rất là đồng tình, nói: “Chậm rồi, bị quỷ khác chọn rồi.”

Hứa Triều Hi, Việt Bạch: “……” Thật sự là tịch mịch vô cùng.

“Này, thực ra làm ruộng cũng rất tốt. Cứ mười mẫu đất thì khi thu hoạch chỉ cần trả một số tiền nhất định coi như là tiền thuê. Nếu thu hoạch quá nhiều, địa phủ cũng có thể thu mua.” Nam quỷ nói.

Hứa Triều Hi cùng Việt Bạch liếc nhau, Hứa Triều Hi bất đắc dĩ nói: “Vậy thì làm ruộng đi.”

Làm ruộng căn bản không phải là lựa chọn tối ưu, bởi hai quỷ đều chưa từng làm.

Hứa Triều Hi từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, trong cô nhi viện không hề dạy cách làm ruộng. Ông bà nội của Việt Bạch tuy đúng là nông dân, nhưng việc này cũng không có nghĩa là cậu ta biết trồng trọt.

Cơ mà chẳng còn cách nào, họ vẫn phải chọn làm ruộng.

Làm ruộng có cung cấp chỗ ở!

Chắc không quá khó đâu nhỉ? Đọc sách một chút, chắc ít nhất cũng trả được tiền thuê chứ? Hứa Triều Hi không quá xác định nghĩ.

Sau khi chốt làm ruộng, dưới sự hướng dẫn của nam quỷ, hai quỷ lên tầng chọn nơi ở.

Trên đường lên lầu, họ còn gặp một quỷ hồn quen thuộc, đó là ông lão rất có khí chất đã từng nói chuyện với họ ở Đường Hoàng Tuyền, chính là quỷ hồn xếp hàng trước họ lúc vào Quỷ Môn Quan.

Việt Bạch phất tay chào hỏi ông cụ: “Hây, chào bác trai, bác cũng tới tìm việc sao!”

Ông lão rất có khí chất kia nhìn lại liền nhận ra bọn họ. “Đúng vậy. Xem ra chúng ta còn có duyên gặp lại”, ông cười đáp: “Tôi họ Hàn, Hàn Nghị.”

“Hình như nghe quen quen?” Việt Bạch lầm bầm.

Hứa Triều Hi nhỏ giọng: “Vị lão tổng kinh doanh điện gia dụng cũng tên Hàn Nghị thì phải.”

Việt Bạch kinh ngạc.

Không trùng hợp như vậy chứ, đại gia ngành điện gia dụng lại chết cùng ngày với bọn họ, lại còn tình cờ gặp gỡ? Cậu ta nghĩ đơn giản là trùng tên thôi, ngay lập tức đã dẹp bỏ nghi vấn rồi tự giới thiệu: “Tên tôi là Việt Bạch, bạn tôi là Hứa Triều Hi.”

Hứa Triều Hi cùng Hàn Nghị đơn giản chào hỏi.

Đằng nào cũng gặp rồi, ba quỷ cùng nhau bước lên lầu.

Hàn Nghị, Hứa Triều Hi và Việt Bạch ở cùng một nhóm vào Quỷ Môn Quan, cũng đến Thành Vong Xuyên ngay sau đầu thất. Có điều Hàn Nghị đến sớm, ngày hôm qua đã tranh thủ thời gian vào trung tâm thành phố.

Hai bên trao đổi thông tin đơn giản, nghe nói hai quỷ đã tìm được quỷ thân (thay thế cho người thân ) trước khi rời khỏi Thành Đưa Đò, Hàn Nghị thở dài cười một tiếng: “Thật may mắn, Minh giới rộng lớn như vậy, cũng không dễ tìm đâu.”

Hứa Triều Hi cong mắt cười, vừa nhắc tới đến Bùi Tế liền không tự chủ được mà vui vẻ. Anh ấy đã nói xong việc sẽ đến tìm cậu, vậy nhất định sẽ đến, cậu không hề hoài nghi gì.

Không cần thiết phải dương quang sáng lạn như vậy chứ, Việt Bạch thầm nghĩ.

Hứa Triều Hi cố tình ra vẻ đắc ý liếc nhìn cậu ta một cái, mãi đến khi Việt Bạch khoa trương mà run run ra vẻ nổi da gà, cậu mới quay sang hỏi thăm Hàn Nghị: “Bác trai, bác có biết ở Minh giới ngoài Trung tâm đăng ký tin tức thì còn có biện pháp gì tìm quỷ không?”

Bùi Tế trước mắt vẫn làm việc ở Thành Đưa Đò, không cần phải tìm, Hứa Triều Hi hỏi thăm cái này là vì Việt Bạch. Bác Hàn đến sớm hơn họ một ngày, nói không chừng có thể biết được thêm chút tin tức?

“Đúng đúng đúng, còn có biện pháp nào khác tìm quỷ không?” Nhớ tới ba mẹ cùng ông bà nội mình, Việt Bạch cũng vội hỏi.

Hàn Nghị đúng là có biết một chút, nói: “Cũng không khác mấy so với Dương gian, Minh giới có công ty chuyên môn phụ trách phương diện này, hẳn là có nhiều mối quan hệ với địa phủ, các cậu chỉ cần trả tiền là được.”

“Thật không? Vậy tốt quá!” Việt Bạch lập tức vui vẻ cười nói.

“Vậy chờ tích cóp đủ tiền là được.” Hứa Triều Hi nói.

Việt Bạch liên tục gật đầu.

Trên lầu không có nhiều quỷ lắm, bọn họ chọn một gian phòng ít quỷ nhất rồi đi vào, hai nữ quỷ mặc đồng phục tiến lên tiếp đón, “Muốn thuê đất hay mua đất?”

Hứa Triều Hi, Việt Bạch hai quỷ đương nhiên đáp: “Thuê.”

Hàn Nghị bên cạnh lại nói: “Mua.”

Hai quỷ trố mắt nhìn.

Chỉ thấy ông lão đầy khí chất từng nói chuyện với họ kia chắp hai tay sau lưng quan sát màn hình điện tử trên tường, trên màn hình đánh dấu đất cho thuê, đất rao bán, ông bước thong thả, biểu tình nhàn nhã hỏi nữ quỷ: “Tôi có tham khảo, nghe nói nơi này phụ trách việc mua bán đất đúng không?”

Nữ quỷ sửng sốt, cười đáp lại: “Đúng rồi, ngài muốn mua chỗ nào? Địa phủ có quy định đất canh tác không được dùng làm đất xây dựng…”

Sau đó hai quỷ liền ngươi tới ta đi trò chuyện.

Việt Bạch bi phẫn thu hồi ánh mắt, ủy khuất chít chít nói với Hứa Triều Hi: “Ông ấy chắc chắn là vị Hàn lão tổng kia rồi!”

Hứa Triều Hi cũng hâm mộ gần chết, bọn họ bên này còn đang vì mục tiêu ổn định cuộc sống mà bôn ba, người ta thành quỷ rồi còn có tiền mua đất. Nhưng là: “Sinh thời có tiền cũng không có nghĩa sau khi chết có tiền.”

Việt Bạch: “Đó chính là quỷ phất lên chỉ sau một đêm đó!”

Hứa Triều Hi: “Ông ấy chết cùng ngày với chúng ta, chắc không phải là quỷ phất lên chỉ sau một đêm đó đâu.”

Việt Bạch quay đầu nhìn Hứa Triều Hi, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào cất giọng: “Ừa!”

Hứa Triều Hi: “Được rồi, được rồi, bỏ đi…” cậu có lệ vỗ vỗ vai Việt Bạch.

Đùa giỡn xong, hai quỷ bắt đầu xem đất dưới sự giới thiệu của quỷ nhân viên.

Địa phủ cung cấp chương trình “Phúc lợi dành cho quỷ mới” này còn rất quỷ tính hóa, cho phép quỷ chọn lựa nơi ở mình thích. Có điều Thành Vong Xuyên đã xây dựng nhiều năm, những khu đất phì nhiêu ở gần quanh quanh thành đều đã không còn trống.

Sau nhiều lần so sánh, họ đã chọn trấn Phú Quý nằm ở phía Tây Thành Vong Xuyên.

Quỷ nhân viên liên tục xác nhận lại với bọn họ: “Không xem lại sao? Tuy từ trấn Phú Quý vào thành rất thuận tiện, nhưng đất ở đó không được tốt lắm đâu.”

“Nếu đất đai cằn cỗi, vậy tiền thuê có thể giảm bớt một chút không?” Hứa Triều Hi chớp chớp mắt chờ mong hỏi, ngữ khí vô tội, “Chúng tôi nghèo lắm, không xu dính túi.”

“Tiền thuê quả thực sẽ ít hơn một chút,” nữ quỷ đáp, sau đó lại nhấn mạnh, “nhưng cằn cỗi cũng còn chưa đủ để miêu tả…”

Hai quỷ quyết định sẽ ở thôn Tiểu Khê thuộc trấn Phú Quý.

Chờ quỷ nhân viên đi làm thủ tục, hai quỷ nhỏ giọng châu đầu ghé tai.

Hứa Triều Hi: “Thôn Tiểu Khê phong cảnh không tồi, vào thành cũng rất tiện, có cằn cỗi chút cũng không sao cả.”

Việt Bạch: “Đúng vậy đúng vậy, dù sao chúng ta tìm chỗ ở trước chứ không định dựa vào làm ruộng để sống mà.”

Hứa Triều Hi: “Còn có hồ nước nữa.”

Việt Bạch: “Mua một ít cá con thả vào, sau đó liền có cá chua ngọt ăn nha ~”

Hai quỷ nhìn nhau, đồng thanh cười: “Hì hì hì…”

Tiến độ của Hứa Triều Hi, Việt Bạch cùng Hàn Nghị bên kia không đồng nhất, bọn họ bên này xử lý xong rồi, Hàn Nghị vẫn đang suy nghĩ xem mua đất ở đâu.

Nữ quỷ phụ trách nói sẽ đưa họ đến trấn Phú Quý xem trước, một là để đăng ký thông tin định cư với trưởng trấn Phú Quý, hai là nếu họ không hài lòng thì có thể chọn lại một lần nữa.

Trước khi đi, hai quỷ còn chào tạm biệt Hàn Nghị: “Bác ơi, về sau chắc là bọn cháu sẽ định cư ở thôn Tiểu Khê của trấn Phú Quý, bác rảnh tới chơi nhé!”

Toàn bộ Minh giới, trừ nội thành ra thì đều khá vắng quỷ, thôn Tiểu Khê cũng vậy, cả thôn chỉ có khoảng hơn trăm quỷ khẩu.

Hai quỷ theo nữ quỷ kia bắt xe buýt đến thôn Tiểu Khê, tới nơi là 3h chiều.

Địa hình thôn Tiểu Khê chủ yếu là đồi núi, bình nguyên, sông ngòi cũng rất nhiều, những ngôi nhà quỷ phân bố đan xen. Đứng ở bờ sông còn có thể dõi mắt nhìn về nơi xa, tầm nhìn rất xanh và thoáng.

Mảnh đất mà Hứa Triều Hi và Việt Bạch chọn là nơi giao nhau giữa đồi núi và đồng bằng, còn có sông suối uốn lượn chảy qua.

Ba quỷ đi ngược lên thượng nguồn, Hứa Triều Hi và Việt Bạch đi đằng trước, nữ quỷ theo sau.

Đang đi, nữ quỷ tùy ý nhìn vào ghi chép trong sổ tay, nói: “Con sông này điểm cuối cũng chảy vào Vong Xuyên. Phía trước có một cái hồ, diện tích không lớn lắm. Đó là quà tặng kèm cho người thuê.”

Đi bộ một đoạn nữa, Hứa Triều Hi và Việt Bạch liền trông thấy đất canh tác của họ.

Hai mươi mảnh đất được chia ngay ngắn nằm rải rác dưới chân núi, bên trong còn chưa trồng cây gì. Núi không cao, cây cối lại xanh tươi, nhà cho thuê cách đó không xa, nằm khá gần nơi ở của chủ đất.

Tòa nhà nhỏ hai tầng có hàng rào bằng gỗ thấp xung quanh, có thể thấy được dấu vết quỷ trước đã từng ở.

Cách nhà Hứa Triều Hi cùng Việt Bạch một khoảng là một gian nhà gạch, trước nhà cây cối rất xanh tốt.

Hai quỷ hứng thú bừng bừng chia nhau đi dạo quanh nhà. Việt Bạch còn vừa xem vừa nói: “Rõ ràng tôi không thích làm ruộng, nhưng nhìn thấy nơi đây liền nhịn không được mà cao hứng!”

Hứa Triều Hi: “Tôi thì khác. Tôi cảm thấy tôi hẳn là cũng thích hợp làm nông ấy.”

“Cảm thấy? Hẳn là?” Việt Bạch quay đầu nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập hoài nghi.

Hứa Triều Hi tự hỏi một chút, nói: “Ít nhất tôi rất thích trồng rau trong bồn hoa cảnh.”

Nghe vậy, cậu ta lại càng nghiêm túc hơn: “Nghe nói người Hoa Quốc chúng ta luôn có máu làm nông chảy trong huyết quản. Cậu chắc cũng vậy rồi”.

Hứa Triều Hi lườm cậu ta.

Hai quỷ cùng nhau thì thầm, nữ quỷ cho họ thời gian thảo luận, một lúc sau mới hỏi: “Các người đã xem xét xong chưa?”

Hai quỷ đồng thanh nói–

Hứa Triều Hi: “Tôi chắc chắn rồi, chọn nơi này.”

Việt Bạch: “Tôi cũng thế!”

“Chọn xong rồi thì ký vào đây,” nữ quỷ nói, từ notebook lấy ra 2 tờ khế đất, “Một năm thu hai lần địa tô, mỗi lần 500 cân lương thực, có thể dùng Minh Tệ để khấu trừ, không giao đủ thì sẽ thu hồi đất.”

Địa tô một năm mới có 1000 cân? Tùy tiện nộp loại nào cân nặng một chút là được, quả nhiên là phúc lợi!

Hứa Triều Hi nhận tờ khế đất.

Khế đất ở Minh giới cũng khá thú vị, bên trên còn có bản đồ thôn Tiểu Khê, 10 mẫu đất cậu thuê được đánh dấu bằng màu sắc đặc trưng, còn lại là màu xám.

Cậu mượn bút của nữ quỷ rồi ký tên.

Nét chữ màu đen đều đặn đáp xuống góc dưới bên phải tờ khế đất, sau khi hoàn thành, nét chữ lóe lên, mực viết giống như một làn sương hồi sinh, rồi biến thành một hình ảnh nhỏ.

Đó là khuôn mặt của Hứa Triều Hi.

Hứa Triều Hi:(⊙o⊙)

Việt Bạch bên cạnh đang nhìn chăm chăm vào bức chân dung nhỏ cậu ta vừa tạo ra: “Oa, là nhãn chống hàng giả độc quyền của địa phủ sao? Thật tuyệt vời!”

Nữ quỷ thu lại hai tờ khế đất, Hứa Triều Hi lại hỏi: “Sau đó còn phải làm thủ tục gì không?”

Nữ quỷ nâng cổ tay nhìn giờ: “Bây giờ trưởng trấn còn chưa tan tầm, tôi sẽ mang khế đất của các cậu nộp lên, các cậu chọn một ngày mang chứng minh thư tới xác nhận là được.”

Hứa Triều Hi đáp: “Chọn ngày không bằng được ngày.”

“Thế thì hôm nay luôn đi,” Việt Bạch trả lời, quay đầu cười ngoan ngoãn với nữ quỷ, “Chị gái nhỏ à, có thể cho bọn em đi nhờ xe không?”

Hai quỷ dựa vào da mặt dày liền đi cùng đến trấn Phú Quý hoàn tất thủ tục.

Khi họ đi ra thì trời đã tối, trong trấn có rất nhiều quỷ hồn, Hứa Triều Hi và Việt Bạch đứng trên đường, tay cầm chìa khóa nhà và giấy chứng nhận thuê đất do nữ quỷ đưa cho họ.

Tiếng xe cộ trên phố xen lẫn tiếng trò chuyện của các quỷ hồn, không khí tràn đầy sức sống. (vl, đầy sức sống???)

Việt Bạch chống nạnh: “Rốt cuộc cũng thành công định cư ở Minh giới, thật đáng ăn mừng.”

Tiếc là không có tiền.

Họ không có thu nhập, lại chỉ còn có hơn 3.000 đồng để mua nhu yếu phẩm hàng ngày, ngoài ra vẫn phải duy trì chi phí sinh hoạt trước khi tìm được việc làm và nhận lương.

Suy nghĩ mãi, càng nghĩ lại càng rầu: “Tôi nhớ công việc chuyển gạch.” 100 đồng một ngày, lại còn thanh toán luôn!

Cậu ta quay đầu lại, cằm đặt trên vai Hứa Triều Hi: “Để tiết kiệm tiền, tôi đề nghị chúng ta nên sống chung với nhau trước, chỉ nên mua một bộ chăn ga gối đệm.”

“Không được!” Hứa Triều Hi kinh tởm đẩy mặt cậu ta ra, “Tôi là quỷ đã có bạn trai, không thể ngủ chung với nam quỷ khác được”.

Nói xong, cậu sờ đầu chó của bạn mình, an ủi: “Không phải tiết kiệm đến mức đó, anh yêu của tôi có tiền”.

Việt Bạch sáng mắt lên! Đúng nha, tiền tiết kiệm của họ kiểu gì cũng đủ dùng trong một tháng, anh Bùi chắc chắn không đến mức cả tháng cũng không có thời gian rảnh chứ.

Cậu ta chợt nghĩ: “Nhưng anh Bùi còn không biết chúng ta ở đâu, làm sao mà tìm được?”

“Anh ấy làm việc ở địa phủ, đương nhiên phải có tin tức,” Hứa Triều Hi một chút cũng không lo lắng, “Đúng rồi, nhà của tôi có hai phòng ngủ, cậu có thể ở phòng bên cạnh, đỡ phải quét dọn nhiều.”

“Dẹp đi,” Việt Bạch liều mạng lắc đầu, “Đến lúc anh Bùi trở về chẳng phải tôi mỗi ngày đều phải ăn cẩu lương sao?!” Thà vất vả dọn dẹp chút còn hơn.

Hứa Triều Hi: “Vậy được rồi.” Cậu cười giống như mèo trộm cá vậy, nếu phía sau có đuôi vậy chắc chắn là đắc ý mà dựng thẳng lên rồi.

Việt Bạch: “……” Cậu căn bản là không muốn tôi ở cùng chứ gì.

Sau đó hai quỷ lên đường đi mua những vật dụng cần thiết hàng ngày.

Hôm nay hơi muộn, đi về còn phải dọn dẹp, họ chủ yếu mua sắm đồ đạc, rồi sắp xếp để buổi tối còn ngủ. Sau đó, cần tìm một quán ăn để ăn tối rồi gọi một xe ba gác nhỏ về làng.

Xe ba gác trực tiếp đưa họ đến chân núi, sau khi thanh toán tiền, Hứa Triều Hi hỏi Việt Bạch: “Có cần tôi giúp không?”

Việt Bạch dũng cảm vung tay: “Không cần, không phải là quét dọn một phòng ngủ thôi sao, tôi làm được! Như mà cậu……” Cậu ta lườm lườm: “Anh Bùi không có ở đây, mình cậu có ổn không đó?”

“A, nói lời này là hơi bị coi thường quỷ đấy.” Hứa Triều Hi khinh thường mà hừ một tiếng.

Vì thế hai quỷ “tan rã trong không vui”, phân công nhau hành động.

Hứa Triều Hi mang theo đống lớn đống bé đi vào sân nhà mình, cậu đem đồ vật đặt dưới bậc thang rồi móc ra chìa khóa mở cửa. Buổi chiều vội quá, cậu còn chưa kịp cẩn thận đánh giá chỗ ở của mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN