Lâm Nhĩ Gia dùng một bộ máy chơi game mới mua chuộc được bạn cùng bàn Dương Tư Minh của Thiệu Giang Tự, một Beta rất giỏi nói chuyện, bảo với đối phương giờ nghỉ trưa không có giáo viên, là tiết tự do hoạt động, có thể hay không trong giờ nghỉ trưa nhường chỗ ngồi lại cho y.
Vì thế, chỉ cần những lúc Thiệu Giang Tự không ra ngoài chơi bóng, muốn ngồi tại chỗ làm chút việc, Lâm Nhĩ Gia sẽ luôn vui vẻ chạy tới, bền lòng vững dạ vô lại ngồi kế bên hắn, da mặt cực kỳ dày.
Dương Tư Minh giúp đỡ Lâm Nhĩ Gia đi đến con đường thành công, cái loại tội phạm không có chút mảy may hối lỗi này, hướng Thiệu Giang Tự tỏ vẻ nói: “Giang ca, tôi thực lòng cảm thấy hai người rất xứng đôi vừa lứa.
Cậu xem, A tài O sắc, một người lạnh lùng một người nhiệt tình như lửa, rất hòa hợp.
Bằng không, chuyện hôn sự này, tôi tuyệt đối sẽ bằng lòng.”
Thiệu Giang Tự hai mắt khép lại, “Cút đi.”
“Ha ha, tôi cũng đang muốn cút đây!” Dương Tư Minh gấp sách vở, “Tiết sau có thể tự do hoạt động, thoái vị nhường chỗ.”
Vài phút sau, quả cam nhỏ thăm dò thời khóa biểu của hắn, giống như mọi ngày rất nhiều lần không mời mà đến, tung tăng ôm cặp sách từ cửa sau chạy vào, trong tay còn cầm hai chai coca cùng bịch snack khoai tây.
Thiệu Giang Tự lạnh mặt liếc y một cái, “Cậu đến xem phim hay đến học?”
“Đương nhiên là đến nhìn anh!” Lâm Nhĩ Gia dõng dạc nói, “Nhìn nhiều buổi tối rất dễ nằm mơ thấy, trong mơ em muốn làm gì anh cũng được.”
Omega theo đuổi Thiệu Giang Tự vô cùng nhiều, nhưng toàn bộ đều là nói chuyện õng ẹo nũng nịu sau đó đỏ mặt ngất xỉu, tiểu lưu manh thẳng thắn như Lâm Nhĩ Gia, Thiệu Giang Tự vẫn là lần đầu tiên gặp.
Lâm Nhĩ Gia nghiêng đầu nhìn hắn, “Anh hôm nay thích em chút nào chưa?”
“Không có.” Thiệu Giang Tự mở trang đề thi ra.
“Được thôi.” Lâm Nhĩ Gia đem một lon coca nhét vào trong tay hắn, “Vậy ngày mai em hỏi lại.”
Thiệu Giang Tự không để ý tới y, bắt đầu làm bài, lại nghe quả cam nhỏ bên cạnh cắn một miếng khoai tây, ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng, thanh âm mang chút kích động: “Thiệu Giang Tự, tối qua em mơ thấy anh nha, ở trong mơ anh hôn em.” Đầu ngón tay y chỉ chỉ gương mặt mềm mại, “Hôn ở chỗ này nè.”
Thiệu Giang Tự hầu kết chuyển động một chút, “Nhàm chán.”
Lâm Nhĩ Gia không quấy rầy hắn nữa, ngoan ngoãn ngồi kế bên Thiệu Giang Tự mở bài tập của bản thân ra, buồn bực bắt đầu làm.
Nhưng sau khi ăn uống no nê, cơn buồn ngủ từ từ ập tới, tiết này còn chưa trôi qua được một nửa, y nắm chặt bút nằm nhoài lên bàn của Dương Tư Minh ngủ.
Trong phòng học sau buổi chiều vừa vặn ngoại trừ bọn họ ra thì không có một bóng người, gió thu cuồn cuộn làm bay bức màn, thổi vào mấy chiếc lá rụng xanh xanh.
Thiệu Giang Tự nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hít thở ổn định, quay mặt lại nhìn.
Hắn lưỡng lự một lát, đưa tay qua, đem bút trong tay Lâm Nhĩ Gia nhẹ nhàng rút ra, sợ y không cẩn thận đâm bút vào người.
Ngón tay chạm vào gò má của quả cam nhỏ, hơi âm ấm, mềm mềm, khiến hắn không hiểu sao có chút hồi hộp.
Lâm Nhĩ Gia đang ngủ không hề nói chuyện lưu manh, cho nên thoạt nhìn đặc biệt nhu thuận, tóc mái xõa tung phủ trên khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương trắng muốt, cả người không chút nào bố trí phòng vệ, an tĩnh đáng yêu.
Thiệu Giang Tự chưa từng động tâm với Omega nào, nói đúng hơn, hắn căn bản không biết cái gì là động tâm.
Nhưng ngay sau buổi chiều kia, hắn lẳng lặng nhìn Lâm Nhĩ Gia đang ngủ, nhìn thật lâu thật lâu.
Sau đó, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến, chậm rãi tiến lại, tại gương mặt của Lâm Nhĩ Gia khẽ hôn một cái.
Quả nhiên là vị cam.
Thật mềm, thật ngọt.
Thiệu Giang Tự cảm thấy được chính mình có thể có chút thích tiểu Omega kiêu ngạo ương ngạnh này.
Lại một trận gió theo cửa sổ thổi vào, hắn lấy áo khoác đồng phục đang vắt lên ghế, nhẹ nhàng đắp cho Lâm Nhĩ Gia.
Lát sau, chuông tan học vang lên, Lâm Nhĩ Gia, người đã lãng phí thời gian một tiết học từ từ tỉnh lại, lười nhát duỗi lưng.
Y phát hiện ra trên người mình là áo khoác đồng phục của Thiệu Giang Tự, ngay tức khắc vui vẻ, hai mắt sáng như sao, không biết xấu hổ hít một hơi thật sâu mùi hương tin tức tố gỗ nhai bách trên áo.
Thiệu Giang Tự thấy vậy lôi áo khoác trở về, “Đừng nháo.”
Lâm Nhĩ Gia cũng không để ý, ngáp một cái, thanh âm mới vừa tỉnh êm dịu nhu thuận, “Anh có thể không tin, em cảm giác anh lại hôn em ở trong mơ.”
“Ồ.” Thiệu Giang Tự lấy sách ôn tập vật lý sau khi Lâm Nhĩ Gia ngủ quên đẩy đến kế bên y, ngòi bút chỉ chỉ lên trên mặt giấy, “Bài này làm sai rồi, chọn ABD.”
” Oa, được được.” Lâm Nhĩ Gia ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời cầm bút tính toán sửa lại cho đúng, dùng khuỷu tay chọc chọc người kế bên, “Cái kia……Anh giảng cho em một chút được không?”
“……” Thiệu Giang Tự đấu tranh tư tưởng một chút, “Được rồi.”
Nhai bách nảy sinh tình cảm với quả cam, cây vạn tuế nảy mầm rồi.
Dưới sự trấn an của Lâm Nhĩ Gia, chỉ mới ba ngày, thời kỳ nhạy cảm của Thiệu Giang Tự cũng ổn định qua đi.
Không biết có phải ảo giác hay không, trải qua mấy ngày ở chung một tấc cũng không rời, anh tình tôi nguyện “làm” thêm vài lần, Lâm Nhĩ Gia luôn cảm thấy cả hai trong lúc đó hình như không còn hai mặt nhìn nhau nữa, có chút đề tài nói chuyện, không khí cũng kỳ lạ hơn.
Thế nhưng có phần giống…..!yêu đương?
Trong văn phòng của Đoàn Lương Tài, Lâm Nhĩ Gia vừa mới trở lại làm việc, thần thái sắc mặt cũng hồng hào hơn, nghe ông chủ nhà mình không hề dè dặt khen ngợi bộ truyện tranh mới nhiều kỳ của y số liệu lại tăng cao.
“Cậu sao lại muốn đặt tên《 Sau khi tỉnh rượu cùng chủ nợ kết hôn》 vậy? Không giống với phong cách trước đây của cậu.” Đoàn Lương Tài nhấp một ngụm trà.
“Ha, ha ha……” Lâm Nhĩ Gia nghĩ thầm, nguồn gốc của nghệ thuật là cuộc sống mà, qua loa nói, “Tôi lúc còn trẻ cũng thích chơi bóng chày, đây là kỷ niệm tuổi trẻ đã mất của tôi.”
Cùng ông chủ tâm sự xong công việc và ước vọng, Lâm Nhĩ Gia trở lại chỗ ngồi, ngoài ý muốn trông thấy trên bàn được đặt một bó hoa hồng comte de champagne, y nhìn kỹ, trên cùng còn có tấm thiệp chúc mừng cắm ở vị trí dễ thấy, viết: “Năm mươi ngày kết hôn vui vẻ—— Thiệu Giang Tự”.
Phần ký tên ẩn giữa các cánh hoa, phải kéo ra hơn hai phân mới có thể thấy được.
Lâm Nhĩ Gia quan sát vài giây, đem thiệp chúc mừng đặt trở về, phần ký tên lộ ra, tìm một góc độ tốt chụp tấm hình kỷ niệm.
Thiệp chúc mừng dĩ nhiên là người nọ tự mình viết, nét chữ quen thuộc dễ nhìn.
Y đem thiệp chúc mừng rút ra, cẩn thận kẹp vào sổ ghi chú mang theo bên mình..